Chương 31
Cá Kho Tiêu
08/11/2019
Giọng nói vừa cất lên nghe rất quen thuộc, khi thấy cả người xuất hiện ra từ
sau thân cây kia thì Minh Triết và Mặc Tử Du cũng hạ cảnh giác xuống.
Trước mặt là một thân bạch y, tóc ngắn để cột vài sợi, đeo sau lưng là một ống đựng cung tên, dù là trang phục nữ nhưng nhìn khí phách không thua kém gì Minh Triết và Mặc Tử Du. Khí thế này chắc chắn không lộn ai được.
-"Tô Thất Nguyệt, vì cớ gì lại đi ám sát chúng tôi?" - Minh Triết hỏi.
- " Thử xem bị rớt đập đầu xuống đất thì phản xạ còn nhanh không thôi." - Tô Thất Nguyệt rất bình thản trả lời, như việc mình làm rất bình thường. " Xem ra còn nhạy lắm. Tốt!"
Mặc Tử Du: "....."
Có đồng đội nào thử trực giác người cùng nhóm một cách kinh dị vậy không?
Tô Thất Nguyệt một tay chống nạnh, ban nãy vừa nói đùa với Minh Triết xong, quay mặt qua thì khác. Lúc nãy sở dĩ cô bắn cung qua là tại vì..... thân thiết quá đó! Tại sao đi đâu cũng gặp hai người thân mật với nhau? Mệt mỏi lắm biết không? Dù là sai nhưng không nhịn được, nhìn chỉ muốn tách ra, dù sao phản xạ nhanh như vậy cũng không thể đả thương được. Ừ! Mình không sai lắm đâu! Tô Thất Nguyệt gật gù.
Đây chính là lập luận của một cẩu F.A!
- "Tô Thất Nguyệt! Vũ khí của cậu từ súng chuyển sang cung rồi à?" - Mặc Tử Du vừa để ý.
-"Ừ" - Tô Thất Nguyệt giơ cây cung ra nhìn - "Hệ thống bảo vậy mới phù hợp với không gian này."
Có thể Minh Triết và Mặc Tử Du sẽ cảm thấy bất lợi cho Tô Thất Nguyệt, dù sao cầm cung nhắm rồi bắn rồi giương cung, rất mất thời gian và sẽ có khó khăn hơn dùng súng. Nhưng may mắn thay, Tô Thất Nguyệt đã từng học qua môn bắn cung, còn được loại xuất sắc, như thế này là vô chuyên môn của Tô Thất Nguyệt rồi!
Tô Thất Nguyệt cầm cây cung bẻ ra làm hai, sau đó gắn mỗi phần vào mỗi 2 phần đế trên cánh tay của mình.
Mặc Tử Du :"!!!"
Minh Triết : " Ờ..."
Trên trang phục phần cánh tay của Tô Thất Nguyệt có một cơ quan dùng đựng 2 phần cây cung kia, khi muốn thực hiện cung thì lấy hai phần này ra ghép lại, không cần phải rườm rà mang theo. Tô Thất Nguyệt nghĩ lúc ghép cung phải làm hành động gì cho ngầu một tí, nhìn mới khí chất!
-" Cũng tiện ghê đó! Xem ra không gian mới này có nhiều cái hay hơn không gian cũ!" - Mặc Tử Du thuận miệng ca ngợi.
Tô Thất Nguyệt là người đầu tiên bị out ra khỏi ván trước, do đó trong lúc cả ba đi, cô cũng được nghe thuật lại.
"....."
-" Không thắc mắc gì sao?" - Mặc Tử Du hỏi.
-" Thắc mắc gì? Về người áo đen kia? Nếu đã xuất hiện một lần chắc chắn có lần hai, thắc mắc làm gì?"
Mặc Tử Du tròn xoe mắt, hơi bất ngờ,ở không gian đầu, hai người...à không, nói ra thì gần như cả năm người, gọi là hợp tác nhưng cũng chỉ kiểu qua loa, không nói chuyện nhiều với nhau, cùng lắm là suy đoán ra được tính tình người này thông qua hành động. Bây giờ đang nói chuyện trực tiếp với Tô Thất Nguyệt, xem như vừa được " trải nghiệm" thêm cái gì đó.
Minh Triết phụt cười, bảo:
-" Tô Thất Nguyệt nói đúng đó, điểm quan trọng là thoát khỏi đây, đừng quan tâm tới người bí ẩn kia nữa."
Cả ba tiếp tục đi , xung quanh nơi nào cũng như nơi nào, toàn cây với cây, cũng chẳng xác định được hướng mình đi nên gọi là đi về trước hay đang đi ngược về sau hay là đang rẽ nơi nào nữa. Đi được chừng nửa canh giờ, Minh Triết cảm thấy chán, đương nhiên là người mở miệng trước :
-" Này! Chúng ta ngồi đây nghỉ một tí, tôi thấy đi quài chẳng tới đâu."
Hai người còn lại im lặng đồng ý, cả ba tìm một nơi có bóng cây che nắng ngồi nghỉ ngơi. Vẫn tiếp tục chỗ ai người đó ngồi, không ai nói với ai câu nào. Do phần lớn không ai quen nhau trước, hiện tại tụm lại một chỗ cũng không biết nên lấy chuyện gì để kể. Không khí trở nên ngượng ngùng hơn.
Mặc Tử Du chán nản, quay qua nhìn Tô Thất Nguyệt rồi lại nhìn Minh Triết, người này bình thường rất dễ nói chuyện mà, hôm nay sao nói rất ít? Minh Triết quay qua nhìn Mặc Tử Du, thật ra không phải cảm giác người kia nhìn mình, cậu chỉ là muốn quay qua nhìn thôi! Ai ngờ Mặc Tử Du cũng đang nhìn mình, Minh Triết suy nghĩ gì đó trong đầu rồi quay sang nói với Tô Thất Nguyệt :
-" Này! Cậu biết Mặc Tử Du của chúng ta là một người rất ghê gớm không?"
Tô Thất Nguyệt : " Ừ, rất giỏi, khả năng chiến đấu cao, cái này thì biết."
Minh Triết : " Không! Ý tôi là ở thế giới thực ấy! Mặc Tử Du là học sinh giỏi top 5 của khối, thấy đỉnh không?"
Mặc Tử Du:"....."
Không còn đề tài nào để nói hay sao mà lôi chuyện này ra? Mà còn vẻ mặt lúc nói đến việc đó kia là sao? Như kiểu chính hắn mới được giải ấy, đi khoe thế này...cứ có cảm giác như người này đang tự hào và khoe về người kia vậy.
Tô Thất Nguyệt thẩn người, đầu não phát chuông báo động nguy hiểm. Cái này chắc chắn là đang khoe, mà không phải khen mình mà là khen người khác, giống vợ nấu chồng khen ngon vậy.
Đề nghị hệ thống mau công bố luôn sắp tới có nhiệm vụ gì, ngồi không nói chuyện thế này, kiểu gì cũng có tai họa xảy đến!
Trước mặt là một thân bạch y, tóc ngắn để cột vài sợi, đeo sau lưng là một ống đựng cung tên, dù là trang phục nữ nhưng nhìn khí phách không thua kém gì Minh Triết và Mặc Tử Du. Khí thế này chắc chắn không lộn ai được.
-"Tô Thất Nguyệt, vì cớ gì lại đi ám sát chúng tôi?" - Minh Triết hỏi.
- " Thử xem bị rớt đập đầu xuống đất thì phản xạ còn nhanh không thôi." - Tô Thất Nguyệt rất bình thản trả lời, như việc mình làm rất bình thường. " Xem ra còn nhạy lắm. Tốt!"
Mặc Tử Du: "....."
Có đồng đội nào thử trực giác người cùng nhóm một cách kinh dị vậy không?
Tô Thất Nguyệt một tay chống nạnh, ban nãy vừa nói đùa với Minh Triết xong, quay mặt qua thì khác. Lúc nãy sở dĩ cô bắn cung qua là tại vì..... thân thiết quá đó! Tại sao đi đâu cũng gặp hai người thân mật với nhau? Mệt mỏi lắm biết không? Dù là sai nhưng không nhịn được, nhìn chỉ muốn tách ra, dù sao phản xạ nhanh như vậy cũng không thể đả thương được. Ừ! Mình không sai lắm đâu! Tô Thất Nguyệt gật gù.
Đây chính là lập luận của một cẩu F.A!
- "Tô Thất Nguyệt! Vũ khí của cậu từ súng chuyển sang cung rồi à?" - Mặc Tử Du vừa để ý.
-"Ừ" - Tô Thất Nguyệt giơ cây cung ra nhìn - "Hệ thống bảo vậy mới phù hợp với không gian này."
Có thể Minh Triết và Mặc Tử Du sẽ cảm thấy bất lợi cho Tô Thất Nguyệt, dù sao cầm cung nhắm rồi bắn rồi giương cung, rất mất thời gian và sẽ có khó khăn hơn dùng súng. Nhưng may mắn thay, Tô Thất Nguyệt đã từng học qua môn bắn cung, còn được loại xuất sắc, như thế này là vô chuyên môn của Tô Thất Nguyệt rồi!
Tô Thất Nguyệt cầm cây cung bẻ ra làm hai, sau đó gắn mỗi phần vào mỗi 2 phần đế trên cánh tay của mình.
Mặc Tử Du :"!!!"
Minh Triết : " Ờ..."
Trên trang phục phần cánh tay của Tô Thất Nguyệt có một cơ quan dùng đựng 2 phần cây cung kia, khi muốn thực hiện cung thì lấy hai phần này ra ghép lại, không cần phải rườm rà mang theo. Tô Thất Nguyệt nghĩ lúc ghép cung phải làm hành động gì cho ngầu một tí, nhìn mới khí chất!
-" Cũng tiện ghê đó! Xem ra không gian mới này có nhiều cái hay hơn không gian cũ!" - Mặc Tử Du thuận miệng ca ngợi.
Tô Thất Nguyệt là người đầu tiên bị out ra khỏi ván trước, do đó trong lúc cả ba đi, cô cũng được nghe thuật lại.
"....."
-" Không thắc mắc gì sao?" - Mặc Tử Du hỏi.
-" Thắc mắc gì? Về người áo đen kia? Nếu đã xuất hiện một lần chắc chắn có lần hai, thắc mắc làm gì?"
Mặc Tử Du tròn xoe mắt, hơi bất ngờ,ở không gian đầu, hai người...à không, nói ra thì gần như cả năm người, gọi là hợp tác nhưng cũng chỉ kiểu qua loa, không nói chuyện nhiều với nhau, cùng lắm là suy đoán ra được tính tình người này thông qua hành động. Bây giờ đang nói chuyện trực tiếp với Tô Thất Nguyệt, xem như vừa được " trải nghiệm" thêm cái gì đó.
Minh Triết phụt cười, bảo:
-" Tô Thất Nguyệt nói đúng đó, điểm quan trọng là thoát khỏi đây, đừng quan tâm tới người bí ẩn kia nữa."
Cả ba tiếp tục đi , xung quanh nơi nào cũng như nơi nào, toàn cây với cây, cũng chẳng xác định được hướng mình đi nên gọi là đi về trước hay đang đi ngược về sau hay là đang rẽ nơi nào nữa. Đi được chừng nửa canh giờ, Minh Triết cảm thấy chán, đương nhiên là người mở miệng trước :
-" Này! Chúng ta ngồi đây nghỉ một tí, tôi thấy đi quài chẳng tới đâu."
Hai người còn lại im lặng đồng ý, cả ba tìm một nơi có bóng cây che nắng ngồi nghỉ ngơi. Vẫn tiếp tục chỗ ai người đó ngồi, không ai nói với ai câu nào. Do phần lớn không ai quen nhau trước, hiện tại tụm lại một chỗ cũng không biết nên lấy chuyện gì để kể. Không khí trở nên ngượng ngùng hơn.
Mặc Tử Du chán nản, quay qua nhìn Tô Thất Nguyệt rồi lại nhìn Minh Triết, người này bình thường rất dễ nói chuyện mà, hôm nay sao nói rất ít? Minh Triết quay qua nhìn Mặc Tử Du, thật ra không phải cảm giác người kia nhìn mình, cậu chỉ là muốn quay qua nhìn thôi! Ai ngờ Mặc Tử Du cũng đang nhìn mình, Minh Triết suy nghĩ gì đó trong đầu rồi quay sang nói với Tô Thất Nguyệt :
-" Này! Cậu biết Mặc Tử Du của chúng ta là một người rất ghê gớm không?"
Tô Thất Nguyệt : " Ừ, rất giỏi, khả năng chiến đấu cao, cái này thì biết."
Minh Triết : " Không! Ý tôi là ở thế giới thực ấy! Mặc Tử Du là học sinh giỏi top 5 của khối, thấy đỉnh không?"
Mặc Tử Du:"....."
Không còn đề tài nào để nói hay sao mà lôi chuyện này ra? Mà còn vẻ mặt lúc nói đến việc đó kia là sao? Như kiểu chính hắn mới được giải ấy, đi khoe thế này...cứ có cảm giác như người này đang tự hào và khoe về người kia vậy.
Tô Thất Nguyệt thẩn người, đầu não phát chuông báo động nguy hiểm. Cái này chắc chắn là đang khoe, mà không phải khen mình mà là khen người khác, giống vợ nấu chồng khen ngon vậy.
Đề nghị hệ thống mau công bố luôn sắp tới có nhiệm vụ gì, ngồi không nói chuyện thế này, kiểu gì cũng có tai họa xảy đến!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.