Chương 39
Cá Kho Tiêu
09/11/2019
Những người còn lại chỉ nghĩ là Mặc Tử Du muốn đi vệ sinh nên không để ý lắm, tiếp tục bình thản nhâm nhi.
Mặc Tử Du chạy đến hướng phát ra ánh sáng kia, càng tới gần thì ánh sáng càng nhỏ đi nhưng rất sáng, không hề mờ như ban nãy. Nhưng dường như có một lớp màn che vô hình nào, lúc Mặc Tử Du lại gần, cậu cảm nhận mình vừa đi xuyên qua một lớp lá chắn mờ ảo nào đó. Thiết nghĩ là lá bọc bảo vệ của Thần thú nên cậu không để ý lắm.
Mặc Tử Du lại gần sát một bụi cây, khẽ mở lớp lá lên sợ đụng chạm gì tới linh vật này. Bất ngờ thay, cứ nghĩ là sẽ được thấy một con thú xinh đẹp quyền năng nào đang tỏa sáng chứ, hóa ra chỉ là một cái hộp gỗ, ngay cái khóa là một viên ngọc nhỏ đang phát ra cái ánh sáng trùng với màu sáng của quyển sách.
Mặc Tử Du lấy hết can đảm thử đụng vào vật đang phát sáng kia, chiếc hộp mở ra, một luồng khói trắng bay ra bao phủ xung quang, Mặc Tử Du lấy tay áo che mặt mình lại, ho sặc sụa. Đến khi khói dần tản ra một chút, Mặc Tử Du mới nhìn vào bên trong hộp. Cái hộp trống không!
Ánh sáng cũng tắt rồi, cái hộp lại không có gì! Đùa người à?
Đang cảm thấy thất vọng, bỗng dưng từ đằng sau truyền tới một âm thanh, lớp khói ban nãy mờ mờ ảo ảo che phủ không nhìn rõ người nói là ai.
-" Đây là Pháp sư mà sẽ thu phục bản tôn sao?"
Lời nói có chút mỉa mai, Mặc Tử Du quay mặt lại, như vậy là ban nãy mở hộp, con thú bên trong đã ra ngoài rồi sao? Đã vậy còn biết nói nữa chứ! Gì mà bản tôn chứ? Thần thú cũng kiêu ngạo quá rồi!
-"Thu phục?" -Mặc Tử Du khó hiểu, hệ thống không hề nhắc tới định nghĩa này.
-" Hửm? Bộ ngươi còn chưa nghe nói? Đâu phải cứ thấy là bản tôn sẽ đi theo ngươi!" - Bóng hình đang từ từ bước ra khỏi màn sương che phủ kia, dần lộ mặt. - "Ngươi phải chứng tỏ bản lãnh, đánh thắng bản tôn, sau đó ta chắc chắn cho ngươi làm chủ nhân."
Người xuất hiện là một nam tử dung nhan rất đẹp, thanh thoát, mặc một bộ y phục màu xanh lam, tóc tai búi gọn gàng, trên trán còn điểm một vài kí hiệu.
-"Ngươi....là Thần thú?" - Mặc Tử Du kinh ngạc. Đây rõ ràng là con người mà!
-" Chính xác! Đây chỉ là hiện thân đặc biệt để dễ đánh nhau với ngươi thôi, ngươi cũng không muốn đánh với hình hài một con linh thú đâu nhỉ?" - Nam nhân phất tay hiện ra một thanh kiếm - " Xin tự giới thiệu, bản tôn là *Linh thú hệ Mộc, gọi ta là Linh Mộc"
Vừa giới thiệu đã lập tức vung kiếm xông tới, kiếm pháp rất nhanh, Mặc Tử Du đã nhìn thấy Minh Triết sử dụng kiếm nhiều lần, người này có vẻ ra kiếm còn độc hơn, mém chút nữa là không né được.
-"Này! Ta không có kiếm, ngươi như vậy thật không công bằng!"
-"Bộ ngươi không có kĩ năng phép của mình sao" - Linh Mộc cười khẩy, quay người tiếp tục xông lên không cho Mặc Tử Du cơ hội phản công.
Người này nếu là hệ Mộc, chắc chắn không thể dùng kĩ năng Mộc để đối phó, dù sao mình cũng không có. Vừa né, Mặc Tử Du suy nghĩ xem Mộc thì sẽ khắc với cái gì, Linh Mộc tưởng rằng Mặc Tử Du đang níu kéo thời gian, bèn nói:
-" Định chờ bạn tới cứu hả? Đừng hòng! Bản tôn tạo sẵn kết giới rồi, Pháp sư một khi đang thu phục Linh Thú thì không một ai được can thiệp."
Mặc Tử Du chặc lưỡi, hóa ra lớp màn mình đi xuyên qua ban nãy là kết giới tên này tạo nên. Bắt đầu nhẩm lại, hồi ở không gian một, mình chỉ có ba kĩ năng, lửa, điện và gió. Ủa khoan! Có gì đó sai sai!
-"Dừng đã!"- Mặc Tử Du đưa tay ra hiệu tạm dừng - "Linh thú ở đây theo hệ của Ngũ hành hay sao?"
Nếu tên này hệ Mộc, vậy theo suy đoán sẽ có liên tiếp Thủy, Hỏa, Thổ, Kim. Giờ nghĩ lại mình lại có kĩ năng điện với gió, chẳng phải rất lạc quẻ sao?
-" Không hẳn! Hình như không theo Ngũ hành , còn nhiều hệ khác nữa! A!"
Linh Mộc rất chuyên chú khi giải thích cho Mặc Tử Du, đột nhiên nhận ra gì đó, giơ kiếm thủ thế, nói bằng giọng giận dữ.
-"Đồ khôn lõi! Định đánh lạc hướng bản tôn hả?"
Mặc Tử Du :"....."
Có nên suy nghĩ lại về việc thu phục con này không! Dù sao mình cũng chưa có kĩ năng liên quan tới Mộc. Hay là gạt con này qua một bên đi!
Nhưng đã lỡ tới đây rồi, muốn quay lại cũng khó. Con "thú" kia cứ năng động một mực đánh như quyết sống còn, Mặc Tử Du không quan tâm nó sợ cái gì nữa, cứ tung đại kĩ năng điện ra. Luồng điện truyền dần từ mũi kiếm tới người của Linh Mộc, hắn đơ người một lát rồi nói :
-"Kĩ năng điện còn chưa nâng cấp, thứ kĩ năng cấp 1 này làm sao đánh bại ta được?"
Mặc Tử Du sững sờ, cũng phải, dù sao người này ít nhiều cũng được gọi là Linh Thú, kĩ năng của mình từ đầu tới giờ vẫn ở nguyên một chỗ, chưa hề nâng cao sức tấn công. Như vậy không lẽ cứ xà quần xà quần với tên này quài?
Mặc Tử Du suy nghĩ, điểm kĩ năng vẫn còn cộng với điểm được cộng lúc đánh Thủy quái kia nữa, Mặc Tử Du quyết định nâng cấp kĩ năng lửa.
Kĩ năng lửa cấp 2: Tấn công cộng 100, thời gian hồi chiêu giảm 5 giây.
Khả năng thêm: Tạo hình.
Vừa nâng cấp, Mặc Tử Du liền sử dụng lên người Linh Mộc. Bị tấn công bất ngờ, Linh Mộc cũng thoáng khựng lại, Mặc Tử Du vẽ một vòng lửa bao lại xung quanh Linh Mộc, tên này hừ một tiếng, thanh kiếm trên tay phát sáng, chém đứt cái vòng lửa này. Cả người bắt đầu nóng lên, dù sao cũng không gây hại, Linh Mộc điềm nhiên thu kiếm, phất tay mỉa:
- "Lên cấp 2 vẫn không phải đối thủ của bản tôn đâu! Ta nghĩ chúng ta không cần đánh nữa, ngươi không xứng đáng thu phục bản tôn!"
-"Ờ! Ta cũng không định thu phục ngươi! Còn sợ ngươi đòi theo ta, nếu đã nói vậy rồi thì hay quá!" - Mặc Tử Du cũng thu mình lại.
Nói vậy nghe rất đả kích đó! Ta mỉa ngươi được nhưng ngược lại thì không. Cái gì mà không định thu phục ta, nghe như thể bản tôn mất giá vậy!
-"Nói gì chứ! Ta mà đòi theo ngươi hả? Theo lý ngươi phải cầu xin bản tôn nhận ngươi làm chủ chứ! Không lẽ hiện tại ngươi...ngươi định vứt bản tôn ở đây sao?"
Nghe tới đây Mặc Tử Du xác định được rồi, cái tên Linh Mộc này chắc chắn là một tên ngạo kiều, bên ngoài độc mồm nhưng bên trong thì thuộc dạng yếu ớt, mềm lòng. Rõ ràng là muốn mình thu nó về, vậy mà một hai đòi so tài, vừa nói khích một cái liền lộ bản chất. Mặc Tử Du đành hạ mình một chút, sau đó đưa tay phải lên:
-"Được! Vậy ngươi, mau nhận ta làm chủ nhân!"
-"Thái độ cầu xin kiểu gì vậy?"
Cái này là bắt ép chứ không phải cầu xin, có nhận thức giùm ta một cái! Hai bên giằng co ánh mắt nhau trong giây lát, Linh Mộc mím môi, sau đó giận dữ thở dài:
-"Thôi vậy! Này là nể mặt ngươi xin bản tôn đấy! Chứ bản tôn cũng không muốn nhận ngươi làm chủ nhân đâu!"
Mặc Tử Du nén cười, nếu biết con Linh thú này có tính cách độc lạ này thì nãy giờ đã chẳng tốn công đánh nhau với nó. Linh Mộc tan biến thành khói, quyển sách trong người Mặc Tử Du bay ra, tự mở ra trang có kí hiệu Mộc, làn khói bay vào đó.
-"Có việc gấp mới được nhờ bản tôn ra đó!" - Từ quyển sách nói vọng ra.
-"Nói đi! Đòi đánh nhau với ta làm gì rồi cuối cùng cũng tự bay vào?"
-"Im miệng!"
Quyển sách tự động đóng cái rụp, rớt xuống đất. Mặc Tử Du nhặt nó lên rồi bỏ vào trong ngực áo, thở dài, mình còn nhớ rõ ràng hệ thống chẳng hề nhắc tới việc phải chứng tỏ bản lĩnh gì đó mới thu phục được Linh Thú, bây giờ mới nhận ra tên này căn bản chỉ thích làm màu thôi.
Mặc Tử Du trở về nơi dừng chân lúc nãy. Đột nhiên, Ngô Song Uyển nói to:
-"Mặc Tử Du kìa!"
Tô Thất Nguyệt đứng đằng xa chạy lại, nói:
-"Cậu đi đâu mà lâu vậy? Chúng tôi tưởng cậu đi lạc, tản ra đi tìm cậu muốn chết."
Mặc Tử Du nhìn quanh, đúng là không thấy Mã Nhất Hi với Minh Triết đâu, mà mình đi lâu tới vậy sao? Cái tên Linh Mộc này thật là mất thời gian mà!
-"Xin lỗi! Tại vì tôi vừa tìm được vật này!"
-"Minh Triết cũng không thấy đâu nữa!" - Ngô Song Uyển cắt ngang.
-"Hả? Tại sao không thấy?" - Mặc Tử Du nhíu mày.
-"Không biết! Cậu vừa đi thì cậu ấy cũng bảo đi vệ sinh, một lát sau thì cả hai đều không thấy trở về. Cậu ta không đi với cậu sao?" - Ngô Song Uyển nói.
Mã Nhất Hi lúc này từ đâu xuất hiện gõ vào đầu Mặc Tử Du một cái:
-"Đi đâu nãy giờ vậy? Tìm muốn hụt hơi!"
-"Có dấu hiệu của Linh thú!" - Mặc Tử Du lườm Mã Nhất Hi, một tay xoa xoa đầu - "Tôi đi thu phục nó thôi! Quan trọng là tôi không sao hết, mau đi tìm Minh Triết đi!
Không hiểu sao cả hai người kia đều không nhúc nhích, cứ đứng ngẫm nghĩ cái gì đó, chỉ có Ngô Song Uyển và Mặc Tử Du hơi nóng chân.
-"Sao vậy?" - Mặc Tử Du hỏi.
-"Tôi nghĩ là....cậu ta về liền giờ!" - Tô Thất Nguyệt nói - "Vì cậu cũng an toàn nên tôi nghĩ Minh Triết cũng an toàn."
-"Tại sao?"
-" Theo tôi là ban nãy cậu ta đi theo cậu đó! Nếu cậu không có việc gì thì chắc cậu ta cũng không sao." - Mã Nhất Hi đồng ý kiến với Tô Thất Nguyệt.
Ngô Song Uyển "À" một tiếng cho có lệ, Mặc Tử Du dần hiểu ra, có lẽ ban nãy Minh Triết đã đi theo sau mình. Có cảm giác như người này luôn ở phía sau mình, không biết thế nào mà lại có cảm giác an toàn.
-"Nhưng mà cậu ấy chưa về, không phải nên đi tìm sao?" - Mặc Tử Du hơi nóng ruột, nếu thật sự Minh Triết có đi theo mình mà bản thân không nhận ra, hiện tại nếu lỡ có chuyện gì không may xảy ra thì cũng có cảm giác có lỗi.
Nhưng may mắn thay, Minh Triết đột nhiên trở về, dáng vẻ ung dung như vừa đi ngao du về, liếc mắt một chút qua:
-"Sao nhìn tôi dữ vậy?"
Tô Thất Nguyệt đưa mắt nhìn Mặc Tử Du, ra hiệu như "Thấy chưa! Tôi nói rồi mà!". Mặc Tử Du thở phào, định nói gì đó với Minh Triết nhưng Mã Nhất Hi cắt ngang:
-" Thôi an toàn là ổn rồi! Hai mái, nói xem con Linh thú cậu bắt được là gì vậy?"
Mặc Tử Du lấy quyển sách trong người ra, lật tới trang có một kí hiệu ở đầu trang đang phát sáng.
-" Là một con thú Tsundere chính hiệu. Tôi tốn thời gian với nó lắm!"
Thừa cơ nói xấu một chút, dù sao nó cũng chẳng làm gì được mình!
Mặc Tử Du chạy đến hướng phát ra ánh sáng kia, càng tới gần thì ánh sáng càng nhỏ đi nhưng rất sáng, không hề mờ như ban nãy. Nhưng dường như có một lớp màn che vô hình nào, lúc Mặc Tử Du lại gần, cậu cảm nhận mình vừa đi xuyên qua một lớp lá chắn mờ ảo nào đó. Thiết nghĩ là lá bọc bảo vệ của Thần thú nên cậu không để ý lắm.
Mặc Tử Du lại gần sát một bụi cây, khẽ mở lớp lá lên sợ đụng chạm gì tới linh vật này. Bất ngờ thay, cứ nghĩ là sẽ được thấy một con thú xinh đẹp quyền năng nào đang tỏa sáng chứ, hóa ra chỉ là một cái hộp gỗ, ngay cái khóa là một viên ngọc nhỏ đang phát ra cái ánh sáng trùng với màu sáng của quyển sách.
Mặc Tử Du lấy hết can đảm thử đụng vào vật đang phát sáng kia, chiếc hộp mở ra, một luồng khói trắng bay ra bao phủ xung quang, Mặc Tử Du lấy tay áo che mặt mình lại, ho sặc sụa. Đến khi khói dần tản ra một chút, Mặc Tử Du mới nhìn vào bên trong hộp. Cái hộp trống không!
Ánh sáng cũng tắt rồi, cái hộp lại không có gì! Đùa người à?
Đang cảm thấy thất vọng, bỗng dưng từ đằng sau truyền tới một âm thanh, lớp khói ban nãy mờ mờ ảo ảo che phủ không nhìn rõ người nói là ai.
-" Đây là Pháp sư mà sẽ thu phục bản tôn sao?"
Lời nói có chút mỉa mai, Mặc Tử Du quay mặt lại, như vậy là ban nãy mở hộp, con thú bên trong đã ra ngoài rồi sao? Đã vậy còn biết nói nữa chứ! Gì mà bản tôn chứ? Thần thú cũng kiêu ngạo quá rồi!
-"Thu phục?" -Mặc Tử Du khó hiểu, hệ thống không hề nhắc tới định nghĩa này.
-" Hửm? Bộ ngươi còn chưa nghe nói? Đâu phải cứ thấy là bản tôn sẽ đi theo ngươi!" - Bóng hình đang từ từ bước ra khỏi màn sương che phủ kia, dần lộ mặt. - "Ngươi phải chứng tỏ bản lãnh, đánh thắng bản tôn, sau đó ta chắc chắn cho ngươi làm chủ nhân."
Người xuất hiện là một nam tử dung nhan rất đẹp, thanh thoát, mặc một bộ y phục màu xanh lam, tóc tai búi gọn gàng, trên trán còn điểm một vài kí hiệu.
-"Ngươi....là Thần thú?" - Mặc Tử Du kinh ngạc. Đây rõ ràng là con người mà!
-" Chính xác! Đây chỉ là hiện thân đặc biệt để dễ đánh nhau với ngươi thôi, ngươi cũng không muốn đánh với hình hài một con linh thú đâu nhỉ?" - Nam nhân phất tay hiện ra một thanh kiếm - " Xin tự giới thiệu, bản tôn là *Linh thú hệ Mộc, gọi ta là Linh Mộc"
Vừa giới thiệu đã lập tức vung kiếm xông tới, kiếm pháp rất nhanh, Mặc Tử Du đã nhìn thấy Minh Triết sử dụng kiếm nhiều lần, người này có vẻ ra kiếm còn độc hơn, mém chút nữa là không né được.
-"Này! Ta không có kiếm, ngươi như vậy thật không công bằng!"
-"Bộ ngươi không có kĩ năng phép của mình sao" - Linh Mộc cười khẩy, quay người tiếp tục xông lên không cho Mặc Tử Du cơ hội phản công.
Người này nếu là hệ Mộc, chắc chắn không thể dùng kĩ năng Mộc để đối phó, dù sao mình cũng không có. Vừa né, Mặc Tử Du suy nghĩ xem Mộc thì sẽ khắc với cái gì, Linh Mộc tưởng rằng Mặc Tử Du đang níu kéo thời gian, bèn nói:
-" Định chờ bạn tới cứu hả? Đừng hòng! Bản tôn tạo sẵn kết giới rồi, Pháp sư một khi đang thu phục Linh Thú thì không một ai được can thiệp."
Mặc Tử Du chặc lưỡi, hóa ra lớp màn mình đi xuyên qua ban nãy là kết giới tên này tạo nên. Bắt đầu nhẩm lại, hồi ở không gian một, mình chỉ có ba kĩ năng, lửa, điện và gió. Ủa khoan! Có gì đó sai sai!
-"Dừng đã!"- Mặc Tử Du đưa tay ra hiệu tạm dừng - "Linh thú ở đây theo hệ của Ngũ hành hay sao?"
Nếu tên này hệ Mộc, vậy theo suy đoán sẽ có liên tiếp Thủy, Hỏa, Thổ, Kim. Giờ nghĩ lại mình lại có kĩ năng điện với gió, chẳng phải rất lạc quẻ sao?
-" Không hẳn! Hình như không theo Ngũ hành , còn nhiều hệ khác nữa! A!"
Linh Mộc rất chuyên chú khi giải thích cho Mặc Tử Du, đột nhiên nhận ra gì đó, giơ kiếm thủ thế, nói bằng giọng giận dữ.
-"Đồ khôn lõi! Định đánh lạc hướng bản tôn hả?"
Mặc Tử Du :"....."
Có nên suy nghĩ lại về việc thu phục con này không! Dù sao mình cũng chưa có kĩ năng liên quan tới Mộc. Hay là gạt con này qua một bên đi!
Nhưng đã lỡ tới đây rồi, muốn quay lại cũng khó. Con "thú" kia cứ năng động một mực đánh như quyết sống còn, Mặc Tử Du không quan tâm nó sợ cái gì nữa, cứ tung đại kĩ năng điện ra. Luồng điện truyền dần từ mũi kiếm tới người của Linh Mộc, hắn đơ người một lát rồi nói :
-"Kĩ năng điện còn chưa nâng cấp, thứ kĩ năng cấp 1 này làm sao đánh bại ta được?"
Mặc Tử Du sững sờ, cũng phải, dù sao người này ít nhiều cũng được gọi là Linh Thú, kĩ năng của mình từ đầu tới giờ vẫn ở nguyên một chỗ, chưa hề nâng cao sức tấn công. Như vậy không lẽ cứ xà quần xà quần với tên này quài?
Mặc Tử Du suy nghĩ, điểm kĩ năng vẫn còn cộng với điểm được cộng lúc đánh Thủy quái kia nữa, Mặc Tử Du quyết định nâng cấp kĩ năng lửa.
Kĩ năng lửa cấp 2: Tấn công cộng 100, thời gian hồi chiêu giảm 5 giây.
Khả năng thêm: Tạo hình.
Vừa nâng cấp, Mặc Tử Du liền sử dụng lên người Linh Mộc. Bị tấn công bất ngờ, Linh Mộc cũng thoáng khựng lại, Mặc Tử Du vẽ một vòng lửa bao lại xung quanh Linh Mộc, tên này hừ một tiếng, thanh kiếm trên tay phát sáng, chém đứt cái vòng lửa này. Cả người bắt đầu nóng lên, dù sao cũng không gây hại, Linh Mộc điềm nhiên thu kiếm, phất tay mỉa:
- "Lên cấp 2 vẫn không phải đối thủ của bản tôn đâu! Ta nghĩ chúng ta không cần đánh nữa, ngươi không xứng đáng thu phục bản tôn!"
-"Ờ! Ta cũng không định thu phục ngươi! Còn sợ ngươi đòi theo ta, nếu đã nói vậy rồi thì hay quá!" - Mặc Tử Du cũng thu mình lại.
Nói vậy nghe rất đả kích đó! Ta mỉa ngươi được nhưng ngược lại thì không. Cái gì mà không định thu phục ta, nghe như thể bản tôn mất giá vậy!
-"Nói gì chứ! Ta mà đòi theo ngươi hả? Theo lý ngươi phải cầu xin bản tôn nhận ngươi làm chủ chứ! Không lẽ hiện tại ngươi...ngươi định vứt bản tôn ở đây sao?"
Nghe tới đây Mặc Tử Du xác định được rồi, cái tên Linh Mộc này chắc chắn là một tên ngạo kiều, bên ngoài độc mồm nhưng bên trong thì thuộc dạng yếu ớt, mềm lòng. Rõ ràng là muốn mình thu nó về, vậy mà một hai đòi so tài, vừa nói khích một cái liền lộ bản chất. Mặc Tử Du đành hạ mình một chút, sau đó đưa tay phải lên:
-"Được! Vậy ngươi, mau nhận ta làm chủ nhân!"
-"Thái độ cầu xin kiểu gì vậy?"
Cái này là bắt ép chứ không phải cầu xin, có nhận thức giùm ta một cái! Hai bên giằng co ánh mắt nhau trong giây lát, Linh Mộc mím môi, sau đó giận dữ thở dài:
-"Thôi vậy! Này là nể mặt ngươi xin bản tôn đấy! Chứ bản tôn cũng không muốn nhận ngươi làm chủ nhân đâu!"
Mặc Tử Du nén cười, nếu biết con Linh thú này có tính cách độc lạ này thì nãy giờ đã chẳng tốn công đánh nhau với nó. Linh Mộc tan biến thành khói, quyển sách trong người Mặc Tử Du bay ra, tự mở ra trang có kí hiệu Mộc, làn khói bay vào đó.
-"Có việc gấp mới được nhờ bản tôn ra đó!" - Từ quyển sách nói vọng ra.
-"Nói đi! Đòi đánh nhau với ta làm gì rồi cuối cùng cũng tự bay vào?"
-"Im miệng!"
Quyển sách tự động đóng cái rụp, rớt xuống đất. Mặc Tử Du nhặt nó lên rồi bỏ vào trong ngực áo, thở dài, mình còn nhớ rõ ràng hệ thống chẳng hề nhắc tới việc phải chứng tỏ bản lĩnh gì đó mới thu phục được Linh Thú, bây giờ mới nhận ra tên này căn bản chỉ thích làm màu thôi.
Mặc Tử Du trở về nơi dừng chân lúc nãy. Đột nhiên, Ngô Song Uyển nói to:
-"Mặc Tử Du kìa!"
Tô Thất Nguyệt đứng đằng xa chạy lại, nói:
-"Cậu đi đâu mà lâu vậy? Chúng tôi tưởng cậu đi lạc, tản ra đi tìm cậu muốn chết."
Mặc Tử Du nhìn quanh, đúng là không thấy Mã Nhất Hi với Minh Triết đâu, mà mình đi lâu tới vậy sao? Cái tên Linh Mộc này thật là mất thời gian mà!
-"Xin lỗi! Tại vì tôi vừa tìm được vật này!"
-"Minh Triết cũng không thấy đâu nữa!" - Ngô Song Uyển cắt ngang.
-"Hả? Tại sao không thấy?" - Mặc Tử Du nhíu mày.
-"Không biết! Cậu vừa đi thì cậu ấy cũng bảo đi vệ sinh, một lát sau thì cả hai đều không thấy trở về. Cậu ta không đi với cậu sao?" - Ngô Song Uyển nói.
Mã Nhất Hi lúc này từ đâu xuất hiện gõ vào đầu Mặc Tử Du một cái:
-"Đi đâu nãy giờ vậy? Tìm muốn hụt hơi!"
-"Có dấu hiệu của Linh thú!" - Mặc Tử Du lườm Mã Nhất Hi, một tay xoa xoa đầu - "Tôi đi thu phục nó thôi! Quan trọng là tôi không sao hết, mau đi tìm Minh Triết đi!
Không hiểu sao cả hai người kia đều không nhúc nhích, cứ đứng ngẫm nghĩ cái gì đó, chỉ có Ngô Song Uyển và Mặc Tử Du hơi nóng chân.
-"Sao vậy?" - Mặc Tử Du hỏi.
-"Tôi nghĩ là....cậu ta về liền giờ!" - Tô Thất Nguyệt nói - "Vì cậu cũng an toàn nên tôi nghĩ Minh Triết cũng an toàn."
-"Tại sao?"
-" Theo tôi là ban nãy cậu ta đi theo cậu đó! Nếu cậu không có việc gì thì chắc cậu ta cũng không sao." - Mã Nhất Hi đồng ý kiến với Tô Thất Nguyệt.
Ngô Song Uyển "À" một tiếng cho có lệ, Mặc Tử Du dần hiểu ra, có lẽ ban nãy Minh Triết đã đi theo sau mình. Có cảm giác như người này luôn ở phía sau mình, không biết thế nào mà lại có cảm giác an toàn.
-"Nhưng mà cậu ấy chưa về, không phải nên đi tìm sao?" - Mặc Tử Du hơi nóng ruột, nếu thật sự Minh Triết có đi theo mình mà bản thân không nhận ra, hiện tại nếu lỡ có chuyện gì không may xảy ra thì cũng có cảm giác có lỗi.
Nhưng may mắn thay, Minh Triết đột nhiên trở về, dáng vẻ ung dung như vừa đi ngao du về, liếc mắt một chút qua:
-"Sao nhìn tôi dữ vậy?"
Tô Thất Nguyệt đưa mắt nhìn Mặc Tử Du, ra hiệu như "Thấy chưa! Tôi nói rồi mà!". Mặc Tử Du thở phào, định nói gì đó với Minh Triết nhưng Mã Nhất Hi cắt ngang:
-" Thôi an toàn là ổn rồi! Hai mái, nói xem con Linh thú cậu bắt được là gì vậy?"
Mặc Tử Du lấy quyển sách trong người ra, lật tới trang có một kí hiệu ở đầu trang đang phát sáng.
-" Là một con thú Tsundere chính hiệu. Tôi tốn thời gian với nó lắm!"
Thừa cơ nói xấu một chút, dù sao nó cũng chẳng làm gì được mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.