Chương 47
Cá Kho Tiêu
09/11/2019
Không ngờ là con rắn yêu này không ngu ngốc đến vậy. Nghe được tiếng động nó
đã xác định là có người, chỉ là cố tình lùi về sau một xíu để xoa dịu
con mồi. Ngô Song Uyển và Mã Nhất Hi cũng bị lừa như thế, vừa thấy nó đi liền thả lỏng, nào ngờ giật mình một cái là nó thò đầu khè lưỡi ngay
đúng chỗ trốn của cả hai.
Khoảnh khắc lúc đó thiệt sự muốn rớt tim ra ngoài! Cứ như xem phim ma bị hù vậy!
Không biết tại sao Tô Thất Nguyệt thấy con rắn này chạy đi mà lại không thấy rằng cái lí do nó chạy là đang đuổi theo hai người bạn của mình.
-"Nhìn gì chứ? Tôi chỉ thấy nó chạy thôi, có ai ngờ là đuổi theo hai người kia."
Cả ba đang chạy theo dấu con vật kia để lại, Tô Thất Nguyệt giải oan cho mình.
Mặc Tử Du cho đó là bình thường, ai mà không có lỗi. Có điều việc đáng bận tâm ở đây, hình như là....tốc độ chạy của mình bị giảm thì phải?
Từ lúc đánh với con Nhện yêu kia, không biết thế nào, trong quá trình đánh đã có cảm giác hơi lạ, cứ như dễ mất sức, phản ứng cũng không nhanh mấy như ban đầu. Hiện tại xem ra mình hơi bị chậm lại nữa,còn có chút mệt. Chuyện gì thế nhỉ?
-"Chạy không nổi nữa sao?" - Minh Triết cũng để ý. - "Có cần..."
-"Chạy tiếp đi!"
_____________________________
Có thể do trang phục của Ngô Song Uyển có hơi đặc biệt, phần tà khá rộng nên con rắn lại nghĩ đây là một con mồi béo bở, cho nên nó tập trung tấn công chủ yếu vào Ngô Song Uyển.
Được một cái Ngô Song Uyển cũng đã quen với tình huống , di chuyển nhanh hơn, vừa rồi cũng có chọn thêm kĩ năng cho mình, cộng thêm Mã Nhất Hi nữa!
Cả hai người chạy song song với nhau, cách một khoảng, một chốc cả hai nhìn nhau, gật đầu.
Ngô Song Uyển thình lình quay lại ném một chưởng vào con thú dữ đằng sau. Nó giật lùi về sau một chút rồi nhanh chóng xông tới con mồi, Mã Nhất Hi phía kia nhảy tới, tay cầm thanh vũ khí của mình cắt đứt cái lưỡi nhỏ của con rắn.
Cái lưỡi dù rơi ra vẫn còn ngoe nguẩy, đương nhiên rất đau, dù sao cũng là một bộ phận gắn liền trên cơ thể, con rắn độc trở nên quằn quại. Nhác thấy nó đã mất tập trung, Mã Nhất Hi lườn tới phần thân của nó. Như đã nói, chỉ có phần đầu khá cứng, phần thân cũng như con rắn bình thường thôi, có điều nó phòng thủ rất cao, hiện tại xem ra có một chút cơ hội.
Nhưng không may mắn lắm, dù vậy nhưng con vật kia vẫn có cảnh giác, nó không tấn công nhưng né đi, làm Mã Nhất Hi suýt té đập mặt xuống đất. Ngô Song Uyển đang định dùng con thỏ của mình, bỗng dưng có một cái nguồn lực nào đẩy xa Ngô Song Uyển ra, thay vào đó có một chấn động lớn, từ trong mớ hỗn độn, chỉ thấy mập mờ mắt của con rắn chợt lóe đỏ lên.
-"Mã Nhất Hi!"
Ngô Song Uyển gần như hét lên, không hiểu có chuyện gì xảy ra, con rắn kia bạo phát chăng? Nhưng điều quan trọng là Mã Nhất Hi vẫn còn ở đó!
Ngô Song Uyển không suy nghĩ chạy tới lại, lần này không bị văng ra nữa, cô dùng tay quạt khói ra. Ở phía trước dường như xảy ra cái gì đó, con rắn đã gục, trên người nó còn có một người đang đứng, tóc bay bay theo gió.
-"Mã Nhất Hi, cậu hạ được nó rồi h...?"
Ngô Song Uyển chợt im lặng lại, Mã Nhất Hi hiện tại đang nằm bẹp dưới thân con rắn, chắc là ban nãy khi bạo phát, không kịp phòng bị đã bị đè bẹp dí.
Ngô Song Uyển đi lại đỡ, vừa nhìn lên bóng người mà mình vừa nhìn nhầm kia. Mã Nhất Hi cũng biết vừa rồi có người vừa giúp đỡ. Người kia cũng chỉ đứng đó chốc lát, sau đó cũng nhảy khỏi người con rắn, đi về phía Ngô Song Uyển và Mã Nhất Hi.
Người bước tới là một cô bé, đứng cỡ Ngô Song Uyển, xem chừng còn nhỏ tuổi hơn. Khuôn mặt rất non,khá xinh xắn, như một đứa nhóc cấp 1. Tóc bạch kim, xõa dài, mặc trang phục cũng rất tươm tất.
Ngô Song Uyển:!!
Mã Nhất Hi cũng ngạc nhiên, một nhóc tì vừa rồi là người cứu mình: "Nhóc là..."
Cô bé nhìn sơ qua hai người, sau đó vẻ mặt có chút hơi thất vọng.
-"Ta bị lạc đường! Có thể đi chung với hai người được không?"
Cả hai:"...."
Ngô Song Uyển nói nhỏ: "Đây là NPC đúng không?"
Mã Nhất Hi cũng không biết nói gì, dù là NPC thì tình huống này cũng hơi lạ rồi. Như vậy mỗi lần làm gì đều gánh theo một chân nữa hay sao?
Do khoảng cách không xa, kèm thêm tiếng động lớn khi bạo phát của con rắn kia, ba người còn lại cuối cùng cũng chạy tới Rốt cuộc mọi chuyện đều giải quyết xong hết, trước mắt chỉ là một đống hỗn độn, con rắn thì không rõ nguyên nhân đã nằm bẹp ra đó, Ngô Song Uyển và Mã Nhất Hi cũng không có thương tích nghiêm trọng, thế mà còn lòi ra một đứa nhóc?
-"Ai thế này?" - Tô Thất Nguyệt chỉ vào cô bé.
-"Không biết! Vừa rồi bảo là người đi lạc, cần thu lưu."
Ngạc nhiên thay, đứa nhóc một mạch chạy thẳng tới bám vào chân của Minh Triết.
Minh Triết :"?"
-"Ta theo người này!"
Tất cả mọi người sững sờ, người cảm thấy điếng tai nhất vẫn là Minh Triết.
Tình huống gì đây?
Nhờ thu lưu cũng phải lựa người? Mà tại sao là mình?
-"Khá khen! Còn nhỏ nhưng có mắt nhìn." - Tô Thất Nguyệt nói.
Mặc Tử Du cũng chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ cảm thấy có gì đó kì kì.
-"Là NPC?"
-"Tôi cũng nghĩ thế! Cô bé này còn là người vừa rồi cứu chúng tôi, có lẽ không phải nhân vật tầm thường!" - Ngô Song Uyển đáp.
Cô bé kia vẫn đang vịn chân của Minh Triết, nói:
-" Con rắn kia khi bạo phát sẽ lộ một vết hở ngay mang tai, nhắm vào đó nó sẽ lập tức chết!"
Mọi người đều nhìn về phía cô nhóc.
-"Làm thế nào mà em tấn công ngay đó được?" - Mã Nhất Hi nhíu mày.
-"Ban nãy ngươi bị nó đè bất ngờ, ta có lấy một phần vũ khí của ngươi, sau đó đã ném trả về."
Mã Nhất Hi có hơi khó tin, thiết nghĩ dù sao cũng là NPC, đã được lập trình sẵn, trong mọi game thì điều vô lí cũng trở thành có lí.
Cô bé ngước lên nhìn Minh Triết bằng một đôi mắt long lanh:
-" Ngươi có cho ta đi theo ngươi không?"
-"Hả?!" - Minh Triết giật mình nhìn xuống. -"À..."
-"Chắc nó thích cậu rồi! Trước mắt đem nó đi, hỏi nó chút chuyện." - Tô Thất Nguyệt nói.
Mặc Tử Du nhìn chằm chằm vào con bé.
-"Cậu cũng cảm thấy khó tin hả?" - Mã Nhất Hi lại gần, nói nhỏ.
-"Khi không lại có thể biết được nhược điểm và tấn công nó, còn biết vũ khí của cậu tách ra được, không thể không đề phòng!" - Mặc Tử Du trả lời.
-"Trước mắt cứ như vậy, phòng mọi trường hợp!"
Minh Triết cúi xuống gỡ người con bé ra.
-"Em đừng có bám anh như vậy, làm sao anh đi được?"
-"Ngươi cho ta đi theo ngươi đi!"
-"Em đi chung với nhóm thì vẫn là đi với anh mà?"
-"Không theo nhóm! Chỉ đi theo ngươi!"
Minh Triết nhìn về hướng Tô Thất Nguyệt đang đứng kế bên cầu cứu.
-"Nói đi! Sao em lại chỉ muốn đi theo với mỗi người này?" - Tô Thất Nguyệt ngồi xuống, đóng vai một người chị ôn nhu.
-"Ta thích hắn!"
Mọi người một lần nữa sửng sốt.
Minh Triết sầm mặt. Tô Thất Nguyệt đứng dậy, vỗ vai Minh Triết kiểu "Cố lên!".
Đã vào tận thế giới game vẫn có người yêu thích. Thật ngưỡng mộ!
Có thể là thích kiểu con nít, dù sao cô bé này tuổi không lớn, mỗi lời nói ra đều tràn ngập ngây thơ. Dù sao Mặc Tử Du vẫn dùng ánh mắt dè chừng nhìn vào con bé, hình như có sợi dây liên kết, con nhóc cũng nhìn qua, mà không, thật ra giống như là trừng lại đúng hơn là nhìn.
"Còn trừng cả mình?"
Mặc Tử Du hơi sốc, xem ra nó cũng thuộc dạng đanh đá.
Cuối cùng đành phải nhận lời, con bé mới buông tay ra khỏi người Minh Triết, nhưng khoảng cách đứng vẫn sát đó, giống như không thể rời xa được.
Minh Triết nhìn qua Mặc Tử Du, Mặc Tử Du cho là người kia cảm thấy phiền, bèn lắc đầu, dùng ánh mắt cảm thông nhìn lại.
Nếu đặt mình vào tình huống thế kia, nhìn như thế nào cũng phiền!
Khoảnh khắc lúc đó thiệt sự muốn rớt tim ra ngoài! Cứ như xem phim ma bị hù vậy!
Không biết tại sao Tô Thất Nguyệt thấy con rắn này chạy đi mà lại không thấy rằng cái lí do nó chạy là đang đuổi theo hai người bạn của mình.
-"Nhìn gì chứ? Tôi chỉ thấy nó chạy thôi, có ai ngờ là đuổi theo hai người kia."
Cả ba đang chạy theo dấu con vật kia để lại, Tô Thất Nguyệt giải oan cho mình.
Mặc Tử Du cho đó là bình thường, ai mà không có lỗi. Có điều việc đáng bận tâm ở đây, hình như là....tốc độ chạy của mình bị giảm thì phải?
Từ lúc đánh với con Nhện yêu kia, không biết thế nào, trong quá trình đánh đã có cảm giác hơi lạ, cứ như dễ mất sức, phản ứng cũng không nhanh mấy như ban đầu. Hiện tại xem ra mình hơi bị chậm lại nữa,còn có chút mệt. Chuyện gì thế nhỉ?
-"Chạy không nổi nữa sao?" - Minh Triết cũng để ý. - "Có cần..."
-"Chạy tiếp đi!"
_____________________________
Có thể do trang phục của Ngô Song Uyển có hơi đặc biệt, phần tà khá rộng nên con rắn lại nghĩ đây là một con mồi béo bở, cho nên nó tập trung tấn công chủ yếu vào Ngô Song Uyển.
Được một cái Ngô Song Uyển cũng đã quen với tình huống , di chuyển nhanh hơn, vừa rồi cũng có chọn thêm kĩ năng cho mình, cộng thêm Mã Nhất Hi nữa!
Cả hai người chạy song song với nhau, cách một khoảng, một chốc cả hai nhìn nhau, gật đầu.
Ngô Song Uyển thình lình quay lại ném một chưởng vào con thú dữ đằng sau. Nó giật lùi về sau một chút rồi nhanh chóng xông tới con mồi, Mã Nhất Hi phía kia nhảy tới, tay cầm thanh vũ khí của mình cắt đứt cái lưỡi nhỏ của con rắn.
Cái lưỡi dù rơi ra vẫn còn ngoe nguẩy, đương nhiên rất đau, dù sao cũng là một bộ phận gắn liền trên cơ thể, con rắn độc trở nên quằn quại. Nhác thấy nó đã mất tập trung, Mã Nhất Hi lườn tới phần thân của nó. Như đã nói, chỉ có phần đầu khá cứng, phần thân cũng như con rắn bình thường thôi, có điều nó phòng thủ rất cao, hiện tại xem ra có một chút cơ hội.
Nhưng không may mắn lắm, dù vậy nhưng con vật kia vẫn có cảnh giác, nó không tấn công nhưng né đi, làm Mã Nhất Hi suýt té đập mặt xuống đất. Ngô Song Uyển đang định dùng con thỏ của mình, bỗng dưng có một cái nguồn lực nào đẩy xa Ngô Song Uyển ra, thay vào đó có một chấn động lớn, từ trong mớ hỗn độn, chỉ thấy mập mờ mắt của con rắn chợt lóe đỏ lên.
-"Mã Nhất Hi!"
Ngô Song Uyển gần như hét lên, không hiểu có chuyện gì xảy ra, con rắn kia bạo phát chăng? Nhưng điều quan trọng là Mã Nhất Hi vẫn còn ở đó!
Ngô Song Uyển không suy nghĩ chạy tới lại, lần này không bị văng ra nữa, cô dùng tay quạt khói ra. Ở phía trước dường như xảy ra cái gì đó, con rắn đã gục, trên người nó còn có một người đang đứng, tóc bay bay theo gió.
-"Mã Nhất Hi, cậu hạ được nó rồi h...?"
Ngô Song Uyển chợt im lặng lại, Mã Nhất Hi hiện tại đang nằm bẹp dưới thân con rắn, chắc là ban nãy khi bạo phát, không kịp phòng bị đã bị đè bẹp dí.
Ngô Song Uyển đi lại đỡ, vừa nhìn lên bóng người mà mình vừa nhìn nhầm kia. Mã Nhất Hi cũng biết vừa rồi có người vừa giúp đỡ. Người kia cũng chỉ đứng đó chốc lát, sau đó cũng nhảy khỏi người con rắn, đi về phía Ngô Song Uyển và Mã Nhất Hi.
Người bước tới là một cô bé, đứng cỡ Ngô Song Uyển, xem chừng còn nhỏ tuổi hơn. Khuôn mặt rất non,khá xinh xắn, như một đứa nhóc cấp 1. Tóc bạch kim, xõa dài, mặc trang phục cũng rất tươm tất.
Ngô Song Uyển:!!
Mã Nhất Hi cũng ngạc nhiên, một nhóc tì vừa rồi là người cứu mình: "Nhóc là..."
Cô bé nhìn sơ qua hai người, sau đó vẻ mặt có chút hơi thất vọng.
-"Ta bị lạc đường! Có thể đi chung với hai người được không?"
Cả hai:"...."
Ngô Song Uyển nói nhỏ: "Đây là NPC đúng không?"
Mã Nhất Hi cũng không biết nói gì, dù là NPC thì tình huống này cũng hơi lạ rồi. Như vậy mỗi lần làm gì đều gánh theo một chân nữa hay sao?
Do khoảng cách không xa, kèm thêm tiếng động lớn khi bạo phát của con rắn kia, ba người còn lại cuối cùng cũng chạy tới Rốt cuộc mọi chuyện đều giải quyết xong hết, trước mắt chỉ là một đống hỗn độn, con rắn thì không rõ nguyên nhân đã nằm bẹp ra đó, Ngô Song Uyển và Mã Nhất Hi cũng không có thương tích nghiêm trọng, thế mà còn lòi ra một đứa nhóc?
-"Ai thế này?" - Tô Thất Nguyệt chỉ vào cô bé.
-"Không biết! Vừa rồi bảo là người đi lạc, cần thu lưu."
Ngạc nhiên thay, đứa nhóc một mạch chạy thẳng tới bám vào chân của Minh Triết.
Minh Triết :"?"
-"Ta theo người này!"
Tất cả mọi người sững sờ, người cảm thấy điếng tai nhất vẫn là Minh Triết.
Tình huống gì đây?
Nhờ thu lưu cũng phải lựa người? Mà tại sao là mình?
-"Khá khen! Còn nhỏ nhưng có mắt nhìn." - Tô Thất Nguyệt nói.
Mặc Tử Du cũng chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ cảm thấy có gì đó kì kì.
-"Là NPC?"
-"Tôi cũng nghĩ thế! Cô bé này còn là người vừa rồi cứu chúng tôi, có lẽ không phải nhân vật tầm thường!" - Ngô Song Uyển đáp.
Cô bé kia vẫn đang vịn chân của Minh Triết, nói:
-" Con rắn kia khi bạo phát sẽ lộ một vết hở ngay mang tai, nhắm vào đó nó sẽ lập tức chết!"
Mọi người đều nhìn về phía cô nhóc.
-"Làm thế nào mà em tấn công ngay đó được?" - Mã Nhất Hi nhíu mày.
-"Ban nãy ngươi bị nó đè bất ngờ, ta có lấy một phần vũ khí của ngươi, sau đó đã ném trả về."
Mã Nhất Hi có hơi khó tin, thiết nghĩ dù sao cũng là NPC, đã được lập trình sẵn, trong mọi game thì điều vô lí cũng trở thành có lí.
Cô bé ngước lên nhìn Minh Triết bằng một đôi mắt long lanh:
-" Ngươi có cho ta đi theo ngươi không?"
-"Hả?!" - Minh Triết giật mình nhìn xuống. -"À..."
-"Chắc nó thích cậu rồi! Trước mắt đem nó đi, hỏi nó chút chuyện." - Tô Thất Nguyệt nói.
Mặc Tử Du nhìn chằm chằm vào con bé.
-"Cậu cũng cảm thấy khó tin hả?" - Mã Nhất Hi lại gần, nói nhỏ.
-"Khi không lại có thể biết được nhược điểm và tấn công nó, còn biết vũ khí của cậu tách ra được, không thể không đề phòng!" - Mặc Tử Du trả lời.
-"Trước mắt cứ như vậy, phòng mọi trường hợp!"
Minh Triết cúi xuống gỡ người con bé ra.
-"Em đừng có bám anh như vậy, làm sao anh đi được?"
-"Ngươi cho ta đi theo ngươi đi!"
-"Em đi chung với nhóm thì vẫn là đi với anh mà?"
-"Không theo nhóm! Chỉ đi theo ngươi!"
Minh Triết nhìn về hướng Tô Thất Nguyệt đang đứng kế bên cầu cứu.
-"Nói đi! Sao em lại chỉ muốn đi theo với mỗi người này?" - Tô Thất Nguyệt ngồi xuống, đóng vai một người chị ôn nhu.
-"Ta thích hắn!"
Mọi người một lần nữa sửng sốt.
Minh Triết sầm mặt. Tô Thất Nguyệt đứng dậy, vỗ vai Minh Triết kiểu "Cố lên!".
Đã vào tận thế giới game vẫn có người yêu thích. Thật ngưỡng mộ!
Có thể là thích kiểu con nít, dù sao cô bé này tuổi không lớn, mỗi lời nói ra đều tràn ngập ngây thơ. Dù sao Mặc Tử Du vẫn dùng ánh mắt dè chừng nhìn vào con bé, hình như có sợi dây liên kết, con nhóc cũng nhìn qua, mà không, thật ra giống như là trừng lại đúng hơn là nhìn.
"Còn trừng cả mình?"
Mặc Tử Du hơi sốc, xem ra nó cũng thuộc dạng đanh đá.
Cuối cùng đành phải nhận lời, con bé mới buông tay ra khỏi người Minh Triết, nhưng khoảng cách đứng vẫn sát đó, giống như không thể rời xa được.
Minh Triết nhìn qua Mặc Tử Du, Mặc Tử Du cho là người kia cảm thấy phiền, bèn lắc đầu, dùng ánh mắt cảm thông nhìn lại.
Nếu đặt mình vào tình huống thế kia, nhìn như thế nào cũng phiền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.