Chương 52
Cá Kho Tiêu
09/11/2019
Từ khi bị con bùn lầy nuốt chửng vào, mở mắt ra đã thấy mình ở một nói kì
dị nào đó. Xung quanh là hai dãy tường bằng đá, được xếp xen kẽ, nhìn
như cấu trúc của một tòa lâu đài. Như vậy hẳn nơi này là một kiến trúc
nào đó chứ không phải ở khu rừng kia nữa. Cảm thấy nơi này cũng khá
rộng chứ không phải bình thường.
Vấn đề là tại sao lại có một nơi như vậy ở giữa rừng chứ?
Hay là bị con quái vật bùn lầy ban nãy nuốt chửng vào?
Minh Triết nhìn xung quanh, hiện tại tất cả mọi người đều bị tách ra, xác suất gặp lại nhau có vẻ khá nhỏ. Bởi vì sau khi cứ một đường tiến thẳng, đã thấy có nhiều lối đi khác nhau. Thay vì một đường thẳng, còn có nhiều ngã rẽ khác nhau nữa, cứ như một cái mê cung.
Minh Triết sợ bị loạn đường, thiết nghĩ cứ tiếp tục đi thẳng về trước, kết quả là gặp một bức tường lớn chắn lại. Như vậy là tới ngõ cụt rồi sao? Thế thì quay đầu ra đi ngược lại thôi.
Không khí ở trong đây khá lạnh lẽo, lạnh lẽo theo một kiểu đáng sợ. Trên tường cách đều đều có một cây đuốc, cũng không biết tại sao trong không gian kín này ai đã thắp nó lên, như vậy nơi này có người hay không? Mà cho dù có thì chắc cũng là phe đối địch, chỉ có phe đó mới bắt mình vô đây, ừ, có lí lắm! Gặp ai lạ mặt đều nên thận trọng.
Dọc theo đường đi về, bông nhiên bước chân dừng lại ở một lối rẽ, Minh Triết hơi khựng, sao tự nhiên có cảm giác ai đó muốn kéo mình đi đường này, hay là do mình nghĩ nhiều? Chần chừ một lúc vẫn quyết định là tiến vào.
Một vài con nhện nhỏ con thấy người tới đều trốn vô khe đá trên tường, Minh Triết cứ đi tới.
-"Không biết mọi người có ổn không?"
-"Hệ thống!"
Minh Triết gọi.
-"Có ở đó không?"
"Chuyện gì?"
Ngàn năm mới lên sóng một lần.
-"Nơi này là nơi nào?"
"Lập trình không cho phép nói rõ ra! Nhưng có thể coi đây là mê cung, ngươi phải tìm cách thoát ra."
Minh Triết nhíu mày, gì mà nhiều thử thách ngộ thế này?
- "Trong đây có yêu quái không?"
-"Hên xui! Nhưng còn có một vài điều còn hay hơn cả yêu quái."
-"Có cách nào tìm được đồng đội không?
-"Không rõ, đều theo suy tính của người chơi!"
Minh Triết không hỏi nữa, hệ thống coi như đã bị "bịt mồm" rồi, có hỏi nữa nó cũng nói lại những cái mình đã biết.
Minh Triết cứ đi tiếp đi tiếp, nó lại dẫn ra một lối đi khác nữa. Minh Triết cảm thấy hơi nản, lại vừa thấy lo, mặc dù từ nãy giờ vẫn chưa có gì xuất hiện, nhưng lỡ ở chỗ người khác có thì sao? Dù sao không chắc chắn đang ở hai ngươi.
Minh Triết ngồi lại một chỗ để nghỉ, ngả đầu vào bức tường đá, tay lấy mặt dây chuyền từ trong ngực áo ra, ngón tay mân mê lên mặt dây chuyền, sau đó cậu nắm chặt nó lại. Bỗng dưng mặt dây chuyền trong tay hơi rung chuyển, Minh Triết kinh ngạc mở tay ra, mắt chợt hướng về phía trước, lập tức đứng dậy chạy thẳng.
Nhưng không có gì kì lạ xảy ra, Minh Triết thở hồng hộc, có hơi hụt hẫng, còn tưởng sẽ có gì xảy ra, mặt dây chuyền cũng không còn rung nữa. Minh Triết thở hắt ra, nhưng nhanh chóng định hình lại, ở phía bên vách tường có một cánh cửa!
Một cánh cửa!
Minh Triết nhìn vào nó một chút, cất dây chuyền vào trong, sau đó chầm chậm mở của tiến vào.
Bên trong rất tối, duy chỉ có ánh sáng từ một khung hình vuông. Ban đầu hơi chói mắt, sau khi xem kĩ lại, cảm thấy rất kinh ngạc khi thấy ánh sáng phát ra đó cư nhiên là từ một cái tivi??
Chiếc tivi đang phát kia không rõ kênh, nó chỉ là chiếu sáng nhưng màn hình lại trắng đen rè rè, cái này có vẻ hợp lí,dù sao ở nơi này cũng không thể bắt đài được. Minh Triết tiến vào trong, dù rất tối nhưng có thể đoán được cách bày trí khá giống một căn phòng khách ở nhà mỗi người, đối diện tivi có hai cái ghế sofa, cảm giác hình như có người ở đó. Minh Triết tiến lại, ánh sáng của tivi phản ra, chiếu thẳng vào hai khuôn mặt một nam một nữ ăn mặc giống như đồ bận ở nhà, gầy mo, xanh xao, khô quắt!
Là xác người chết!
Vấn đề là tại sao lại có một nơi như vậy ở giữa rừng chứ?
Hay là bị con quái vật bùn lầy ban nãy nuốt chửng vào?
Minh Triết nhìn xung quanh, hiện tại tất cả mọi người đều bị tách ra, xác suất gặp lại nhau có vẻ khá nhỏ. Bởi vì sau khi cứ một đường tiến thẳng, đã thấy có nhiều lối đi khác nhau. Thay vì một đường thẳng, còn có nhiều ngã rẽ khác nhau nữa, cứ như một cái mê cung.
Minh Triết sợ bị loạn đường, thiết nghĩ cứ tiếp tục đi thẳng về trước, kết quả là gặp một bức tường lớn chắn lại. Như vậy là tới ngõ cụt rồi sao? Thế thì quay đầu ra đi ngược lại thôi.
Không khí ở trong đây khá lạnh lẽo, lạnh lẽo theo một kiểu đáng sợ. Trên tường cách đều đều có một cây đuốc, cũng không biết tại sao trong không gian kín này ai đã thắp nó lên, như vậy nơi này có người hay không? Mà cho dù có thì chắc cũng là phe đối địch, chỉ có phe đó mới bắt mình vô đây, ừ, có lí lắm! Gặp ai lạ mặt đều nên thận trọng.
Dọc theo đường đi về, bông nhiên bước chân dừng lại ở một lối rẽ, Minh Triết hơi khựng, sao tự nhiên có cảm giác ai đó muốn kéo mình đi đường này, hay là do mình nghĩ nhiều? Chần chừ một lúc vẫn quyết định là tiến vào.
Một vài con nhện nhỏ con thấy người tới đều trốn vô khe đá trên tường, Minh Triết cứ đi tới.
-"Không biết mọi người có ổn không?"
-"Hệ thống!"
Minh Triết gọi.
-"Có ở đó không?"
"Chuyện gì?"
Ngàn năm mới lên sóng một lần.
-"Nơi này là nơi nào?"
"Lập trình không cho phép nói rõ ra! Nhưng có thể coi đây là mê cung, ngươi phải tìm cách thoát ra."
Minh Triết nhíu mày, gì mà nhiều thử thách ngộ thế này?
- "Trong đây có yêu quái không?"
-"Hên xui! Nhưng còn có một vài điều còn hay hơn cả yêu quái."
-"Có cách nào tìm được đồng đội không?
-"Không rõ, đều theo suy tính của người chơi!"
Minh Triết không hỏi nữa, hệ thống coi như đã bị "bịt mồm" rồi, có hỏi nữa nó cũng nói lại những cái mình đã biết.
Minh Triết cứ đi tiếp đi tiếp, nó lại dẫn ra một lối đi khác nữa. Minh Triết cảm thấy hơi nản, lại vừa thấy lo, mặc dù từ nãy giờ vẫn chưa có gì xuất hiện, nhưng lỡ ở chỗ người khác có thì sao? Dù sao không chắc chắn đang ở hai ngươi.
Minh Triết ngồi lại một chỗ để nghỉ, ngả đầu vào bức tường đá, tay lấy mặt dây chuyền từ trong ngực áo ra, ngón tay mân mê lên mặt dây chuyền, sau đó cậu nắm chặt nó lại. Bỗng dưng mặt dây chuyền trong tay hơi rung chuyển, Minh Triết kinh ngạc mở tay ra, mắt chợt hướng về phía trước, lập tức đứng dậy chạy thẳng.
Nhưng không có gì kì lạ xảy ra, Minh Triết thở hồng hộc, có hơi hụt hẫng, còn tưởng sẽ có gì xảy ra, mặt dây chuyền cũng không còn rung nữa. Minh Triết thở hắt ra, nhưng nhanh chóng định hình lại, ở phía bên vách tường có một cánh cửa!
Một cánh cửa!
Minh Triết nhìn vào nó một chút, cất dây chuyền vào trong, sau đó chầm chậm mở của tiến vào.
Bên trong rất tối, duy chỉ có ánh sáng từ một khung hình vuông. Ban đầu hơi chói mắt, sau khi xem kĩ lại, cảm thấy rất kinh ngạc khi thấy ánh sáng phát ra đó cư nhiên là từ một cái tivi??
Chiếc tivi đang phát kia không rõ kênh, nó chỉ là chiếu sáng nhưng màn hình lại trắng đen rè rè, cái này có vẻ hợp lí,dù sao ở nơi này cũng không thể bắt đài được. Minh Triết tiến vào trong, dù rất tối nhưng có thể đoán được cách bày trí khá giống một căn phòng khách ở nhà mỗi người, đối diện tivi có hai cái ghế sofa, cảm giác hình như có người ở đó. Minh Triết tiến lại, ánh sáng của tivi phản ra, chiếu thẳng vào hai khuôn mặt một nam một nữ ăn mặc giống như đồ bận ở nhà, gầy mo, xanh xao, khô quắt!
Là xác người chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.