Chương 54
Cá Kho Tiêu
10/11/2019
Khi hai bên đang giao tranh, theo hướng nhìn của "Mặc Tử Du", hắn thấy có
người đi tới và người đó cư nhiên lại là người mà hắn cải trang. Do đó
nhanh chóng đẩy Minh Triết ra và thực hiện một màn diễn khác.
Mặc Tử Du và "Mặc Tử Du" bây giờ đều hiện rõ vẻ hoang mang. Người giả đương nhiên giả bộ, còn người thật hiển nhiên đang kinh sợ thật. Vừa rồi nghe có tiếng động, biết là có người bèn chạy lại, kết cục chính mình bây giờ trở thành nhân vật chính trong màn diễn của kẻ thù.
-"Minh Triết!"
Cả hai đều quay qua Minh Triết, Minh Triết giật mình. Hiện tại trước mặt có tới tận hai Mặc Tử Du, nói cho cùng thì dù sao cũng hơi thấy rối não.
Cả hai....hẳn là sẽ có một người thật đi! Nhưng người thật tại sao bất thình lình xuất hiện mà lại không có động tĩnh gì?
-"Tôi là Mặc Tử Du đây, người kia là giả!"
-"Đừng tin, tôi mới là thật!"
Hai bên cứ giằng co qua lại, Minh Triết ban đầu cũng nhận ra được kẻ giả mạo kia rồi, nhưng bây giờ lại hiện thêm bản sao, với lại cũng không chắc đây chỉ là ma thuật của tên kia thôi.
Minh Triết rút kiếm ra, thận trong xem xét cả hai, mắt hết liếc tới người này rồi tới người kia. Cho dù trong đầu có chắc ăn hay đã nghĩ tới ai đi nữa thí đều không dám xuống tay. Thiết nghĩ ban nãy tên kia hẳn đã biết cách để nâng tầm cao thêm cho lớp cải trang của mình, lần hai bao giờ cũng sẽ được chuẩn bị kĩ hơn.
-"Tôi là thật!"
-"Xảo trá! Đồ giả mạo!"
Đột nhiên vừa nghĩ ra một trò hay, cảm thấy việc thử thách này có chút thú vị, Minh Triết cười nói :
-"Mặc Tử Du, nói cho tôi một dấu hiệu nào từ cậu xem!"
-"Cậu tặng tôi một dây chuyền khắc tên tôi!" - Mặc Tử Du nói.
-"Dấu hiệu cái gì! Lập tức đánh hắn đi!" - Mặc Tử Du còn lại nói.
-"Ừ, tôi đồng ý với cậu!"
Vừa dứt lời, hai người xông tới "Mặc Tử Du" kia, chạy không kịp liền dính chiêu, một khoảng không gian lúc đó hơi rung động.
Người kia nhảy ra, trên người có một chút vết thương, miệng chảy màu.
-"Chết tiệt! Hai ngươi cấu kết từ bao giờ?"
-"Ta bảo rồi, tại ngươi diễn dở thôi!" - Minh Triết nhảy bổ tới, người kia nhếch mép cười, xung quanh tỏa khói ra, tới khi bay hết thì người đã biến mất.
-"Hèn hạ! Cải trang ta xong liền trốn!" - Mặc Tử Du cực kì bức xúc.
Minh Triết nhìn qua Mặc Tử Du, cười nói:
-"Cậu tới đây bao giờ?"
Kì thật lúc mới tới đây, Mặc Tử Du cũng như Minh Triết, mù mờ đi lòng vòng trong mê cung. Hên xui may rủi thế nào lại đi tới chỗ hai người này, vừa nghe có tiếng vút vút quen thuộc, Mặc Tử Du liền chạy lại, ai dè bị tạt mù mặt, sau đó bị hất ngã sõng soài ra, mở mắt ra đã thấy mình có một bản sao.
-"Không sao là được, ban nãy tôi còn phân vân không biết người thứ hai có phải ma thuật gì không! Là người thật thì hay quá!" - Minh Triết cười híp mắt.
-"Cậu không bị gì chứ?" - Mặc Tử Du hỏi
Minh Triết mở to mắt, thấy vui vui , đây không phải lần đầu Mặc Tử Du hỏi thăm mình, nhưng mà là lần đầu cậu ấy hỏi trước khi mình hỏi.
-"Thấy cậu là đều ổn rồi!" - Minh Triết nói.
Mặc Tử Du "hừ" một tiếng.
-"Người ban nãy có thể là Lạc Tam."
Lạc Tam từ khi xuống đây đương nhiên bị tách. Con bé lại nằm trong phạm vi nghi phạm, do đó nghĩ đến Lạc Tam đầu tiên cũng có lí. Nhưng cũng không hề loại trừ khả năng ở đây còn có một vài thành phần khác.
Mặc Tử Du nhìn qua cánh cửa.
-"Hở? Sao lại có một cánh cửa? Cánh cửa này dẫn tới đâu?"
-"À! Tôi có tìm được thứ này, cậu xem."
Minh Triết đưa tờ giấy ban nãy vừa tìm được đưa cho Mặc Tử Du. Tờ giấy chi chít máu, Minh Triết hơi kinh ngạc, địch thị là máu. Hẳn là do trong tối nên không thấy, nhưng tờ giấy này được ghi chữ bằng máu. Các dòng chữ dày đặc, máu thì tèm lem, khó có thể nhìn ra chữ nào là chữ nào.
Mặc Tử Du xoay người bước vào căn phòng, như dự đoán cũng khá hốt hoảng với hai xác người chết kia một nam một nữ kia. Mặc Tử Du dùng lửa đi xung quanh xem.
-"Cậu nói xem, cái này có phải di thư của hai người kia không?" - Minh Triết vừa đứng tựa lưng ở một chỗ, hỏi.
-"Hai người này hẳn là một cặp vợ chồng, đó là tôi nghĩ, mà ai lại đem họ để ở đây? Còn bố trí căn phòng này y như thế giới thực vậy?" - Mặc Tử Du nói.
Cái game này ngày càng vô lí một cách đáng sợ.
Càng tìm càng không thấy có gì kì lạ, mỗi vật tìm được là tờ giấy đầy máu không rõ chữ kia.
-"Khi không lại có một căn phòng kì lạ ở đây, hẳn là không chỉ có tờ giấy này đi?"
Mặc Tử Du nhìn qua hai xác người kia, rồi lại hướng Minh Triết.
Minh Triết giật mình, biết tỏng người kia muốn gì, phất phất tay, lắc đầu từ chối.
Mặc Tử Du gật gật đầu, dùng vẻ mặt cầu hợp tác.
Minh Triết mím môi, dứt khoát lắc đầu, đừng nghĩ tôi bị cậu làm lung lay. Chuyện gì cũng có thể thuận theo ý cậu riêng chuyện này thì không.
.........
Minh Triết hai tay giữ xác nam thẳng lên, Mặc Tử Du hết kiểm tra xác người rôi kiểm tra luôn cả ghế ngồi. Mặc Tử Du làm một mình vẫn được, thiết nghĩ cũng không nên đặt cái xác này xuống sàn, do đó nhờ tới Minh Triết.
Minh Triết khóc ròng, thầm xin lỗi vì "mạo phạm" đến người chết, cái thứ hai là giữ như thế này có chút sợ, cứ nghĩ lỡ cái xác này đột nhiên sống dậy chắc mình té xỉu quá.
Quả là một người thiếu nghị lực.
Phía nam không có, chuyển qua phía nữ.
Mặc dù không phải lúc nhưng nhìn qua hai xác này, dù là mặc đồ bộ ở nhà, mặt mày đã khô hóc, nhưng vẫn có thể nhìn ra có một chút sang trọng, đeo đồng hồ rồi nhẫn vàng các thứ. Thiết nghĩ cũng nên chú ý về kí lịch của hai người này!
Về phần nữ thì Mặc Tử Du hơi ngại, hành động cũng cẩn thận hơn một chút, may mắn thay, trong túi quần của xác nữ hình như có một thứ!
Mặc Tử Du và "Mặc Tử Du" bây giờ đều hiện rõ vẻ hoang mang. Người giả đương nhiên giả bộ, còn người thật hiển nhiên đang kinh sợ thật. Vừa rồi nghe có tiếng động, biết là có người bèn chạy lại, kết cục chính mình bây giờ trở thành nhân vật chính trong màn diễn của kẻ thù.
-"Minh Triết!"
Cả hai đều quay qua Minh Triết, Minh Triết giật mình. Hiện tại trước mặt có tới tận hai Mặc Tử Du, nói cho cùng thì dù sao cũng hơi thấy rối não.
Cả hai....hẳn là sẽ có một người thật đi! Nhưng người thật tại sao bất thình lình xuất hiện mà lại không có động tĩnh gì?
-"Tôi là Mặc Tử Du đây, người kia là giả!"
-"Đừng tin, tôi mới là thật!"
Hai bên cứ giằng co qua lại, Minh Triết ban đầu cũng nhận ra được kẻ giả mạo kia rồi, nhưng bây giờ lại hiện thêm bản sao, với lại cũng không chắc đây chỉ là ma thuật của tên kia thôi.
Minh Triết rút kiếm ra, thận trong xem xét cả hai, mắt hết liếc tới người này rồi tới người kia. Cho dù trong đầu có chắc ăn hay đã nghĩ tới ai đi nữa thí đều không dám xuống tay. Thiết nghĩ ban nãy tên kia hẳn đã biết cách để nâng tầm cao thêm cho lớp cải trang của mình, lần hai bao giờ cũng sẽ được chuẩn bị kĩ hơn.
-"Tôi là thật!"
-"Xảo trá! Đồ giả mạo!"
Đột nhiên vừa nghĩ ra một trò hay, cảm thấy việc thử thách này có chút thú vị, Minh Triết cười nói :
-"Mặc Tử Du, nói cho tôi một dấu hiệu nào từ cậu xem!"
-"Cậu tặng tôi một dây chuyền khắc tên tôi!" - Mặc Tử Du nói.
-"Dấu hiệu cái gì! Lập tức đánh hắn đi!" - Mặc Tử Du còn lại nói.
-"Ừ, tôi đồng ý với cậu!"
Vừa dứt lời, hai người xông tới "Mặc Tử Du" kia, chạy không kịp liền dính chiêu, một khoảng không gian lúc đó hơi rung động.
Người kia nhảy ra, trên người có một chút vết thương, miệng chảy màu.
-"Chết tiệt! Hai ngươi cấu kết từ bao giờ?"
-"Ta bảo rồi, tại ngươi diễn dở thôi!" - Minh Triết nhảy bổ tới, người kia nhếch mép cười, xung quanh tỏa khói ra, tới khi bay hết thì người đã biến mất.
-"Hèn hạ! Cải trang ta xong liền trốn!" - Mặc Tử Du cực kì bức xúc.
Minh Triết nhìn qua Mặc Tử Du, cười nói:
-"Cậu tới đây bao giờ?"
Kì thật lúc mới tới đây, Mặc Tử Du cũng như Minh Triết, mù mờ đi lòng vòng trong mê cung. Hên xui may rủi thế nào lại đi tới chỗ hai người này, vừa nghe có tiếng vút vút quen thuộc, Mặc Tử Du liền chạy lại, ai dè bị tạt mù mặt, sau đó bị hất ngã sõng soài ra, mở mắt ra đã thấy mình có một bản sao.
-"Không sao là được, ban nãy tôi còn phân vân không biết người thứ hai có phải ma thuật gì không! Là người thật thì hay quá!" - Minh Triết cười híp mắt.
-"Cậu không bị gì chứ?" - Mặc Tử Du hỏi
Minh Triết mở to mắt, thấy vui vui , đây không phải lần đầu Mặc Tử Du hỏi thăm mình, nhưng mà là lần đầu cậu ấy hỏi trước khi mình hỏi.
-"Thấy cậu là đều ổn rồi!" - Minh Triết nói.
Mặc Tử Du "hừ" một tiếng.
-"Người ban nãy có thể là Lạc Tam."
Lạc Tam từ khi xuống đây đương nhiên bị tách. Con bé lại nằm trong phạm vi nghi phạm, do đó nghĩ đến Lạc Tam đầu tiên cũng có lí. Nhưng cũng không hề loại trừ khả năng ở đây còn có một vài thành phần khác.
Mặc Tử Du nhìn qua cánh cửa.
-"Hở? Sao lại có một cánh cửa? Cánh cửa này dẫn tới đâu?"
-"À! Tôi có tìm được thứ này, cậu xem."
Minh Triết đưa tờ giấy ban nãy vừa tìm được đưa cho Mặc Tử Du. Tờ giấy chi chít máu, Minh Triết hơi kinh ngạc, địch thị là máu. Hẳn là do trong tối nên không thấy, nhưng tờ giấy này được ghi chữ bằng máu. Các dòng chữ dày đặc, máu thì tèm lem, khó có thể nhìn ra chữ nào là chữ nào.
Mặc Tử Du xoay người bước vào căn phòng, như dự đoán cũng khá hốt hoảng với hai xác người chết kia một nam một nữ kia. Mặc Tử Du dùng lửa đi xung quanh xem.
-"Cậu nói xem, cái này có phải di thư của hai người kia không?" - Minh Triết vừa đứng tựa lưng ở một chỗ, hỏi.
-"Hai người này hẳn là một cặp vợ chồng, đó là tôi nghĩ, mà ai lại đem họ để ở đây? Còn bố trí căn phòng này y như thế giới thực vậy?" - Mặc Tử Du nói.
Cái game này ngày càng vô lí một cách đáng sợ.
Càng tìm càng không thấy có gì kì lạ, mỗi vật tìm được là tờ giấy đầy máu không rõ chữ kia.
-"Khi không lại có một căn phòng kì lạ ở đây, hẳn là không chỉ có tờ giấy này đi?"
Mặc Tử Du nhìn qua hai xác người kia, rồi lại hướng Minh Triết.
Minh Triết giật mình, biết tỏng người kia muốn gì, phất phất tay, lắc đầu từ chối.
Mặc Tử Du gật gật đầu, dùng vẻ mặt cầu hợp tác.
Minh Triết mím môi, dứt khoát lắc đầu, đừng nghĩ tôi bị cậu làm lung lay. Chuyện gì cũng có thể thuận theo ý cậu riêng chuyện này thì không.
.........
Minh Triết hai tay giữ xác nam thẳng lên, Mặc Tử Du hết kiểm tra xác người rôi kiểm tra luôn cả ghế ngồi. Mặc Tử Du làm một mình vẫn được, thiết nghĩ cũng không nên đặt cái xác này xuống sàn, do đó nhờ tới Minh Triết.
Minh Triết khóc ròng, thầm xin lỗi vì "mạo phạm" đến người chết, cái thứ hai là giữ như thế này có chút sợ, cứ nghĩ lỡ cái xác này đột nhiên sống dậy chắc mình té xỉu quá.
Quả là một người thiếu nghị lực.
Phía nam không có, chuyển qua phía nữ.
Mặc dù không phải lúc nhưng nhìn qua hai xác này, dù là mặc đồ bộ ở nhà, mặt mày đã khô hóc, nhưng vẫn có thể nhìn ra có một chút sang trọng, đeo đồng hồ rồi nhẫn vàng các thứ. Thiết nghĩ cũng nên chú ý về kí lịch của hai người này!
Về phần nữ thì Mặc Tử Du hơi ngại, hành động cũng cẩn thận hơn một chút, may mắn thay, trong túi quần của xác nữ hình như có một thứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.