Chương 63
Cá Kho Tiêu
16/11/2019
Chỗ đứng hiện giờ xuất hiện đến tận mười người, nhưng chỉ xoay có năm khuôn mặt. Người thật thì đang hoang mang vì trước mặt lòi đâu ra thêm anh
chị em sinh đôi của mình. Hai bên kình nhau cực kì căng thẳng.
-"Ai đánh với ai đây?"
-"Nó có khả năng đủ giống chúng ta không?"
Minh Triết nhớ lại ở dưới hầm kia, "Mặc Tử Du" vẫn có thể dùng phép được, nhưng đó là do Lạc Tam tự biến thân ra, còn bây giờ tới năm người, còn không biết là năm người khác hay Lạc Tam lại có thể phân mình ra thành năm nữa.
Nếu Lạc Tam có khả năng đó, thì khả năng năm con nhân bản kia sẽ có sức mạnh, còn nếu không thì hên xui.
-"Ban nãy Minh Triết kia chỉ có thể dùng kiếm đánh bừa thôi, nói về kĩ thuật thì không biết." - Tô Thất Nguyệt bổ sung thông tin quan trọng.
Như vậy thì an tâm phần nào rồi, năm người trước mắt nếu không phải chính Lạc Tam tự mình tách ra thì sẽ không lo ngại mấy.
Bên kia nhanh chóng chủ động tấn công, chúng không tấn công theo người mình giả mà là tấn công loạn xạ, vừa mắt ai sẽ tấn công người đó.
Tô Thất Nguyệt ban nãy giao đấu một trận với "Minh Triết", hiện tại lại một lần nữa chạm trán, ngược lại kì này tên giả mạo kia xem chừng có chút kĩ năng hơn, Tô Thất Nguyệt khó có thể tìm được sơ hở.
Mặc Tử Du và "Ngô Song Uyển" cùng sử dụng phép để tranh đấu, đương nhiên với kĩ năng của "Ngô Song Uyển" thì sẽ không dễ gì hạ được nhưng bù lại người này di chuyển rất nhanh, Mặc Tử Du đôi lúc cũng bị xoay vòng vòng.
Ngô Song Uyển cũng phải đối đầu với "Tô Thất Nguyệt", thường ngày Tô Thất Nguyệt cũng rất quý Ngô Song Uyển, hay nhường nhịn nhau, nhưng đó là người thật, còn người giả thì tới tấp tấn công không kiêng nể gì. Đường cung bắn ra cũng sắc không kém người thật, nhưng mà có cảm giác như cung tên được duy chuyển nhờ vào phép chứ không phải sức.
Minh Triết hai lần chạm mặt với "Mặc Tử Du", lần đầu là ở dưới hầm lâu đài kia, lần hai vẫn là chọn mình để tấn công. Đang suy nghĩ liệu người giả mạo này phải là người lần trước nữa hay không?
Mã Nhất Hi thì đang cực khổ tự đấu với chính mình, cảm giác như đứng trước gương để chửi mình vậy.
Mỗi cặp phân tự đánh với nhau xối xả, lúc thì đường kiếm chói lên, khi thì phép đầy màu. Khung cảnh rất hỗn loạn, xung quanh có cảm giác như sắp toang ra hết vì trận đánh này rất lớn.
"Ngô Song Uyển" và "Tô Thất Nguyệt" mau chóng bị đánh bại. Khi biến mất nó hóa thành một làn khói đen mờ mờ biến đi.
-"Mặc Tử Du! Có cách nào hủy làn khói đó không?" - Ngô Song Uyển nói vọng qua.
Mặc Tử Du nhíu mày, một trường hợp đó chỉ là khói thoát ra bình thường, nhưng trường hợp hai có thể là một loại quỷ dị nào đó, nếu để thoát thì sau này vẫn là có họa.
Mặc Tử Du ra hiệu bỏ đi, tự mình đi lại giúp người khác, Ngô Song Uyển cũng hiểu ý qua giúp Mã Nhất Hi. Tội nghiệp! Chính mình đánh nhau, cách ra chiêu như nhau, kẻ tám lạng người nửa cân, không thể phân thắng thua.
Minh Triết đánh với "Mặc Tử Du", dù là có tình cảm, nhưng trước mắt là người giả, đương nhiên không thể nương tay được. Có điều có vài lúc nhìn qua gương mặt kia lại hay lẫn lộn. Mặc Tử Du đưa ra một chiêu tấn công đẩy tên kia ra.
Minh Triết hơi ngỡ ngàng, nhìn qua đằng sau, hóa ra đã hạ xong hai người rồi sao!
-"Tên này có khả năng bằng tôi không?" - Mặc Tử Du hỏi.
-"Tôi chưa từng giao tranh qua với cậu nên không rành." - Minh Triết nói. - " Nhưng nhìn cách cậu sử dụng kĩ năng, thì chắc chắn người kia không bằng."
"Mặc Tử Du" vừa bị đánh xa ra đang ôm bụng, mặt cực kì căm ghét.
-"Mặc Tử Du, cậu mau qua phụ người khác đi! Để mình tôi là được rồi. Lỡ tôi đánh nhầm qua cậu nữa."
-"Cậu còn không nhận ra tôi nữa?"
Minh Triết nghe qua tự nhiên giật thót, cảm thấy mình vừa nói sai gì đó.
-" Không, tôi vẫn nhận ra..ý tôi..ý tôi là.."
Mặc Tử Du mỉm cười một cái.
-"Tôi đùa thôi mà! Tô Thất Nguyệt vừa xong rồi, để tôi giúp cậu."
"Nếu lỡ đánh nhầm thì thôi chứ sao!"
Mặc Tử Du nói xong liền tiến lên tấn công, Minh Triết hiện tại đang cảm thấy có gì đó khá nhiệm màu, tự nhiên phì cười một cái rồi cũng cùng lại.
Đúng như dự đoán, những người giả mạo này có thì có khả năng chiến đấu thật, nhưng kĩ năng áp dụng còn quá kém, nhanh chóng đều hạ gục được hết. Người nào bị hạ cũng hiện ra một khói đen bay đi mất.
-"Đây là pháp thuật của Lạc Tam, như vậy cho là chúng ta cũng gần chỗ của boss rồi đi?" - Mặc Tử Du nói.
-"Mà khoan, cái này không phải vừa đánh xong yêu quái sao? Tại sao không được thưởng gì hết vậy?"
Mọi người im lặng chờ hệ thống.
"Không gian này được nối một liên kết chắc chắn với người chủ, khác với hai không gian kia, không gian này hệ thống không còn quyết định được gì nữa."
Còn có chuyện này?
Chẳng lẽ hai không gian trước boss còn chẳng thèm quan tâm?
Sao càng ngày càng thấy cái game này nó càng khó hiểu và có hơi hướng xàm xàm ấy nhỉ?
Thật sự mong chờ xem rốt cuộc chủ của trò chơi này là ai.
-"Ai đánh với ai đây?"
-"Nó có khả năng đủ giống chúng ta không?"
Minh Triết nhớ lại ở dưới hầm kia, "Mặc Tử Du" vẫn có thể dùng phép được, nhưng đó là do Lạc Tam tự biến thân ra, còn bây giờ tới năm người, còn không biết là năm người khác hay Lạc Tam lại có thể phân mình ra thành năm nữa.
Nếu Lạc Tam có khả năng đó, thì khả năng năm con nhân bản kia sẽ có sức mạnh, còn nếu không thì hên xui.
-"Ban nãy Minh Triết kia chỉ có thể dùng kiếm đánh bừa thôi, nói về kĩ thuật thì không biết." - Tô Thất Nguyệt bổ sung thông tin quan trọng.
Như vậy thì an tâm phần nào rồi, năm người trước mắt nếu không phải chính Lạc Tam tự mình tách ra thì sẽ không lo ngại mấy.
Bên kia nhanh chóng chủ động tấn công, chúng không tấn công theo người mình giả mà là tấn công loạn xạ, vừa mắt ai sẽ tấn công người đó.
Tô Thất Nguyệt ban nãy giao đấu một trận với "Minh Triết", hiện tại lại một lần nữa chạm trán, ngược lại kì này tên giả mạo kia xem chừng có chút kĩ năng hơn, Tô Thất Nguyệt khó có thể tìm được sơ hở.
Mặc Tử Du và "Ngô Song Uyển" cùng sử dụng phép để tranh đấu, đương nhiên với kĩ năng của "Ngô Song Uyển" thì sẽ không dễ gì hạ được nhưng bù lại người này di chuyển rất nhanh, Mặc Tử Du đôi lúc cũng bị xoay vòng vòng.
Ngô Song Uyển cũng phải đối đầu với "Tô Thất Nguyệt", thường ngày Tô Thất Nguyệt cũng rất quý Ngô Song Uyển, hay nhường nhịn nhau, nhưng đó là người thật, còn người giả thì tới tấp tấn công không kiêng nể gì. Đường cung bắn ra cũng sắc không kém người thật, nhưng mà có cảm giác như cung tên được duy chuyển nhờ vào phép chứ không phải sức.
Minh Triết hai lần chạm mặt với "Mặc Tử Du", lần đầu là ở dưới hầm lâu đài kia, lần hai vẫn là chọn mình để tấn công. Đang suy nghĩ liệu người giả mạo này phải là người lần trước nữa hay không?
Mã Nhất Hi thì đang cực khổ tự đấu với chính mình, cảm giác như đứng trước gương để chửi mình vậy.
Mỗi cặp phân tự đánh với nhau xối xả, lúc thì đường kiếm chói lên, khi thì phép đầy màu. Khung cảnh rất hỗn loạn, xung quanh có cảm giác như sắp toang ra hết vì trận đánh này rất lớn.
"Ngô Song Uyển" và "Tô Thất Nguyệt" mau chóng bị đánh bại. Khi biến mất nó hóa thành một làn khói đen mờ mờ biến đi.
-"Mặc Tử Du! Có cách nào hủy làn khói đó không?" - Ngô Song Uyển nói vọng qua.
Mặc Tử Du nhíu mày, một trường hợp đó chỉ là khói thoát ra bình thường, nhưng trường hợp hai có thể là một loại quỷ dị nào đó, nếu để thoát thì sau này vẫn là có họa.
Mặc Tử Du ra hiệu bỏ đi, tự mình đi lại giúp người khác, Ngô Song Uyển cũng hiểu ý qua giúp Mã Nhất Hi. Tội nghiệp! Chính mình đánh nhau, cách ra chiêu như nhau, kẻ tám lạng người nửa cân, không thể phân thắng thua.
Minh Triết đánh với "Mặc Tử Du", dù là có tình cảm, nhưng trước mắt là người giả, đương nhiên không thể nương tay được. Có điều có vài lúc nhìn qua gương mặt kia lại hay lẫn lộn. Mặc Tử Du đưa ra một chiêu tấn công đẩy tên kia ra.
Minh Triết hơi ngỡ ngàng, nhìn qua đằng sau, hóa ra đã hạ xong hai người rồi sao!
-"Tên này có khả năng bằng tôi không?" - Mặc Tử Du hỏi.
-"Tôi chưa từng giao tranh qua với cậu nên không rành." - Minh Triết nói. - " Nhưng nhìn cách cậu sử dụng kĩ năng, thì chắc chắn người kia không bằng."
"Mặc Tử Du" vừa bị đánh xa ra đang ôm bụng, mặt cực kì căm ghét.
-"Mặc Tử Du, cậu mau qua phụ người khác đi! Để mình tôi là được rồi. Lỡ tôi đánh nhầm qua cậu nữa."
-"Cậu còn không nhận ra tôi nữa?"
Minh Triết nghe qua tự nhiên giật thót, cảm thấy mình vừa nói sai gì đó.
-" Không, tôi vẫn nhận ra..ý tôi..ý tôi là.."
Mặc Tử Du mỉm cười một cái.
-"Tôi đùa thôi mà! Tô Thất Nguyệt vừa xong rồi, để tôi giúp cậu."
"Nếu lỡ đánh nhầm thì thôi chứ sao!"
Mặc Tử Du nói xong liền tiến lên tấn công, Minh Triết hiện tại đang cảm thấy có gì đó khá nhiệm màu, tự nhiên phì cười một cái rồi cũng cùng lại.
Đúng như dự đoán, những người giả mạo này có thì có khả năng chiến đấu thật, nhưng kĩ năng áp dụng còn quá kém, nhanh chóng đều hạ gục được hết. Người nào bị hạ cũng hiện ra một khói đen bay đi mất.
-"Đây là pháp thuật của Lạc Tam, như vậy cho là chúng ta cũng gần chỗ của boss rồi đi?" - Mặc Tử Du nói.
-"Mà khoan, cái này không phải vừa đánh xong yêu quái sao? Tại sao không được thưởng gì hết vậy?"
Mọi người im lặng chờ hệ thống.
"Không gian này được nối một liên kết chắc chắn với người chủ, khác với hai không gian kia, không gian này hệ thống không còn quyết định được gì nữa."
Còn có chuyện này?
Chẳng lẽ hai không gian trước boss còn chẳng thèm quan tâm?
Sao càng ngày càng thấy cái game này nó càng khó hiểu và có hơi hướng xàm xàm ấy nhỉ?
Thật sự mong chờ xem rốt cuộc chủ của trò chơi này là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.