Bụi Đỏ Nghìn Xưa

Chương 10: CHƯƠNG 10

Phương Uyên

05/08/2015

Khi Zannanza trở về cung điện thì Lubarna đang lúc rời đi. Nhìn thấy cậu, ông ta có vẻ lúng túng, vội vã chào rồi đi mất. Zannanza đi thẳng đến phòng Mursili:

- Mursili, chuyện lúa mạch vẫn còn vấn đề gì sao?

Mursili tươi cười đáp:

- Không có gì, tại ông ta lo lắng quá thôi.

Nói rồi, cậu bước đến trước mặt anh trai nhưng lại đưa mắt nhìn ra cửa:

- Anh về rồi… Còn Anatu đâu?!

Zannanza ngạc nhiên hỏi lại:

- “Anatu đâu”? Ý em là sao?!

- Trưa nay cô ấy nói là đi tìm anh mà!

- Anh không gặp. Để anh ra ngoài tìm thử…

Zannanza vừa định đi tìm thì đã thấy Anatu về đến, dáng vẻ thoáng chút mệt mỏi. Nhìn thấy Zannanza, gương mặt nàng lại tràn ngập ý cười:

- Ngài về rồi sao, may quá!

Apolo cũng vào ngay sau đó. Zannanza hỏi:

- Hai người đi cùng nhau sao?

Nhìn thấy Apolo vừa đến, Anatu có chút giật mình.

- À không. Tôi… vào chuẩn bị bữa tối.

Mursili và Zannanza đều nhận ra Anatu có gì đó bất thường. Apolo lên tiếng:

- Ta ra chợ thì nghe được tin đồn về một cậu bé rất tài giỏi, đoán chắc là hoàng tử của chúng ta nên định về đây tìm ngài hỏi lại. Chắc cô ấy cũng như thế nên bọn ta mới về cùng một lúc. Phải không, Anatu?!

Anatu sững lại một bước, đầu hơi cúi thấp:

- À… vâng. Đúng vậy.

Mursili tò mò:

- Là tin đồn thế nào?

- Để ngài Apolo kể cho hoàng tử nghe vậy.

Nàng khẽ gật đầu chào cả ba người rồi đi nhanh xuống bếp. Apolo vỗ nhẹ vào vai Zannanza:

- Người ta đi tìm ngài vất vả lắm, ngài cũng nên giúp một tay đi.

Zannanza lúc này mới giật mình, vội bước theo Anatu. Mursili vẫn giữ nguyên ánh mắt nhìn chằm chằm Apolo khiến anh khó chịu.

- Hoàng tử, ngài làm ta sợ đấy.

- Cuối cùng là có chuyện gì mà cả Zannanza cũng không được biết?!

- Hoàng tử, oan cho ta quá, chuyện mà Zannanza không biết đâu phải chỉ do một mình ta giấu.

***

Vào đến nhà bếp, Zannanza không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng cạnh bên Anatu. Nàng mang bột ra thì cậu nhào giúp, nàng định thổi lửa thì cậu thổi giúp. Trong lòng Zannanza, sự ấm áp và bối rối cứ xen lẫn vào nhau, cuối cùng cậu quyết định tiếp tục im lặng giúp nàng nấu nướng. Anatu lúc đầu có hơi ngại ngùng, nhưng vị hoàng tử kia cứ cứng đầu lẽo đẽo theo cạnh bên khiến nàng không còn cách nào khác đành để cậu giúp. Đến lúc bữa ăn sắp hoàn tất, nàng bỗng thấy gương mặt của vị hoàng tử điển trai thường ngày lấm tấm bột và bụi than thì không nhịn được mà cười khúc khích.

Zannanza đưa tay định lau đi, không ngờ còn khiến mặt mình lấm lem hơn. Tiếng cười của Anatu vang lên trong vắt. Zannanza bất giác cũng cười theo.

Bỗng dưng, nụ cười của nàng trở thành một cái mím môi dè dặt, nàng nhìn thẳng vào Zannanza, giọng nói rất dịu dàng:

- Ngài không hỏi hôm nay ta đã đi đâu sao?

Zannanza nhìn nàng rất chân thành:

- Nếu cô đi tìm ta, ta sẽ rất vui. Nếu như không phải, thì đó là việc riêng của cô rồi.

Cậu đưa bàn tay dính đầy bột nhéo lên gò má hồng hồng của Anatu, nháy mắt tinh nghịch rồi quay đi, không ngờ nghe Anatu nói tiếp:

- Tôi đi tìm chị.

Zannanza có chút ngạc nhiên, quay lại hỏi nàng:

- Vậy, đã tìm được chưa?

Anatu lắc nhẹ đầu, đôi mắt thoáng buồn. Zannanza xoa nhẹ đầu nàng, vừa cười vừa nói:

- Tuy là hơi buồn vì cô đúng là không đi tìm ta, nhưng có thể nghe cô nói thật thì công sức của ta tối nay cũng không phí lắm.

Anatu phì cười, cảm thấy trong lòng dễ chịu đi rất nhiều lần.

Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy anh em Zannanza và Mursili rất giống nhau, từ ngoại hình đến tính cách. Thế nhưng, từ lần đầu tiên gặp họ, cảm giác mà Anatu dành cho họ đã là rất khác nhau. Có thể vì câu đầu tiên Mursili nói là vạch trần xuất xứ của nàng, cũng có thể vì nụ cười của Mursili trông không khác gì một đứa trẻ, nhưng suy tính trong lòng lại khiến nhiều người lớn không theo kịp, hoặc có thể vì lúc nào Mursili cũng đứng bên ngoài mà quan sát từng chút cử động của nàng, như lần muốn nàng làm bánh vào lúc nửa đêm. Đối với nàng, vị hoàng tử ấy giống như một ông chủ lớn, đủ quyền lực để bảo vệ nàng, nhưng cũng có thể xử phạt nàng bất cứ lúc nào nếu phát hiện nàng không trung thành với cậu. Ngược lại, Zannanza luôn biết cách khiến nàng cảm thấy bình yên, giống như một người bạn, một người anh. Ví dụ như chuyện hôm nay, nếu nàng nói mình vẫn còn ý định muốn tìm chị, Mursili chắc chắn sẽ âm thầm cho người tìm thay nàng, còn Zannanza sẽ chỉ ra tay nếu nàng thực sự cần cậu giúp đỡ. Zannanza giống như một cơn gió tự do, nên bất cứ ai ở bên cạnh cậu ấy đều sẽ cảm thấy được yên bình và tự do như vậy…

***

Tuy đối phương chỉ là một cô bé con chừng mười, mười một tuổi, nhưng việc có một người biết dùng ám khí, dùng thuốc mê, muốn đối phó em trai mình cũng khiến Zannanza không thể yên lòng. Trời vừa sáng, cậu đã đến quán trọ của người thanh niên tên Mars.

- A. Cậu là người đã thắng trong cuộc thi bắn cung hôm qua!

Chủ quán lập tức nhận ra cậu, Zannanza gật đầu xác nhận rồi hỏi luôn:

- Ta đến tìm em gái của anh.

- Em gái ta? – Mars thoáng ngạc nhiên. – Cậu có nhầm lẫn không?



- Ta ở đây! – Cô bé tóc nâu từ đâu bước nhanh đến cắt ngang lời Mars. – Đây là khách của em, anh không cần quan tâm đâu! – Cô nói nhanh với Mars rồi kéo Zannanza vào ngồi ở chiếc bàn khuất sâu trong một góc quán.

Nhìn thấy vẻ mặt như không để tâm của Mars, cô bé liền quay sang Zannanza hỏi như đe dọa:

- Ngươi muốn chết sao? Tìm đến đây làm gì?!

Zannanza nhìn tới nhìn lui vẫn không cảm thấy cô bé là người xấu. Tuy lời lẽ rất ngang ngược và cũng rất hung dữ, nhưng gương mặt vẫn rất đáng yêu. Cậu dịu dàng nói nhỏ:

- Em gái, ta chỉ muốn biết sự thật thôi. Tại sao em lại muốn giết người trông giống như ta, kẻ đó đã gây thù oán gì với em?

- Ngươi hỏi như vậy là vì lo lắng cho anh em của mình sao?!

Câu hỏi của cô bé khiến Zannanza bất ngờ. Cô bé nhếch miệng cười đắc thắng:

- Quả nhiên là ta đoán đúng. Nếu không sao có thể giống nhau như thế.

- Em khẳng định?

- Hôm qua thì chưa. Nhưng đến hôm nay ngươi lo lắng chạy đến tìm ta thì ta dám chắc.

- Thông minh!

- Thừa thãi.

Cô bé nheo nheo mắt nhìn Zannanza với một vẻ bề trên khiến cậu rất buồn cười. Cậu cố ý đến quán trọ tìm, vì tin rằng cô bé rất yêu quý người anh trai của mình và không muốn kéo anh ta vào chuyện này nên sẽ không cương quyết đuổi cậu đi. Cậu định đưa tay xoa đầu cô bé thì bị cô gạt đi:

- Anh em các người đừng có vô lễ như thế, ta không phải là thú cưng!

Zannanza tròn mắt, tự hỏi lẽ nào Mursili đã xoa đầu khiến cô bé tức giận mà ghi hận trong lòng? Cậu ra vẻ tò mò hỏi:

- Mur… À, em trai ta đã chọc giận em lúc nào vậy?

- Bốn năm trước.

- Bốn năm trước?! Lúc đó em bao nhiêu tuổi?

- Bảy tuổi.

- Vậy em trai ta đã làm gì có lỗi với cô bé bảy tuổi để em ghi nhớ suốt bốn năm qua?

Cô bé đập mạnh tay lên bàn gây ra tiếng động khá lớn, sau đó lại giật mình nhớ ra, lấm lét nhìn sang phía Mars, thấy anh ta không chú ý thì thở phào nhẹ nhõm. Cô cố hạ thấp giọng, nhấn mạnh từng tiếng:

- Thứ nhất, ta không phải loại thù dai như thế, chẳng qua vì suốt bốn năm qua ta không có ở đây để trả thù. Thứ hai, ta vốn định bỏ qua cho hắn, ai bảo ngươi gây chú ý rồi lại chạy vào quán trọ của ta. Con mồi dâng đến tận miệng, lẽ nào ta lại để sổng?!

Zannanza rất khó khăn để không bật cười trước bộ dạng như muốn giết người của cô bé. Cậu cảm thấy cô bé rất thông minh, lại rất có cá tính, không khác gì hai anh em cậu vài năm trước đây.

Zannanza bốc một mẩu bánh từ chiếc đĩa trên bàn đưa cho cô bé:

- Bây giờ ta thay mặt em trai xin lỗi em, được chứ?!

Cô bé cầm mẩu bánh từ tay Zannanza rồi đặt lại lên đĩa, đôi mắt to tròn vẫn nhìn thẳng vào cậu:

- Nợ của ai thì người ấy trả.

Zannanza lại hái một trái nho đưa tới trước mặt cô bé:

- Vậy em trai ta đã nợ em những gì?

Cô bé cầm lấy quả nho bỏ vào miệng, hậm hực nói:

- Hắn không những phá hỏng việc của ta, mà còn hại ta bị ăn đòn!

Zannanza nghe đến đây thì hơi thắc mắc, bởi trước giờ Mursili chưa từng đánh nhau với ai, nhất là con gái. Cậu nhìn theo hướng mắt của cô bé thì liền hiểu ra sự việc.

- Em trai ta khiến em bị Mars đánh đòn sao?

Vừa nghe nhắc đến chuyện này, cô bé đã tỏ ra tức giận. Bàn tay nhỏ bé nắm tại định đấm mạnh xuống bàn, không ngờ Zannanza đã đưa tay ra đỡ. Cậu đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu không nên làm ồn kẻo Mars biết chuyện. Cô bé bình tĩnh lại nhìn xuống thấy tay của Zannanza đã chịu cú đấm của mình thì liền cầm lên, lật qua lại xem có bị thương không. Khi thấy cậu không sao, cô nhìn cậu một lúc rồi tiu nghỉu chống tay lên bàn:

- Ngươi thì vì em trai mà làm cái này cái nọ. Mars lại vì người ngoài mà đánh ta. Ngươi biết không, đó là lần đầu tiên anh ấy đánh ta, đều tại em trai ngươi cả!

Zannanza định xoa đầu cô bé nhưng kịp nhớ ra nên rụt tay lại. Cậu hỏi như dỗ dành:

- Vậy em muốn trả thù thế nào?

- Đánh thuốc mê, trói lại, cho hắn một trận tơi bời.

Gương mặt cô bé đang đầy sát khí bỗng dưng chuyển sang lo sợ, cô kéo Zannanza lại gần, hỏi rất nhỏ:

- Em trai ngươi có biết việc ta nhìn lầm ngươi là hắn không?

Zannanza lắc lắc đầu, nhận ra vẻ mặt cô bé càng lúc càng kỳ lạ. Cậu nhìn theo ra cửa, Mursili và Apolo đã đến trước mặt Mars. Mursili cười vui vẻ:

- Mars. Đã lâu không gặp.

- Hoàng tử Mursili, đã lâu không gặp.

- Anh rất thẳng thắn.

- Từ bốn năm trước hoàng tử đã cho người theo dõi, thấy ta mở quán trọ thì lập tức đến chúc mừng. Nếu ta còn ra vẻ không hay không biết thì thật vô lễ quá!

- Cũng may ta chưa tìm được anh có điểm gì đáng nghi ngờ. Nếu không ta sẽ rất tiếc vì không thể kết bạn với anh!

Mars và Mursili vừa gặp như đã thân thiết, qua vài câu xã giao đã nhìn thấu tâm tư đối phương, cả hai cùng thích thú cười vang. Mursili nhìn một lượt xung quanh, tươi cười nói:

- Xem ra chúng ta đúng là rất có duyên. Đây là Apolo, thân tín của ta. Anh trai ta và em gái của anh cũng ở đây rồi.

Lúc này, Zannanza mới từ tốn tiến lại, cô bé tóc nâu cũng thản nhiên bước đến, không nhìn Mursili lấy một lần.

- Hóa ra đây là hoàng tử Zannanza, chẳng trách lại hơn người như vậy.



Zannanza mỉm cười gật đầu với Mars. Mursili đến trước mặt cô bé tóc nâu, dùng nụ cười ngây thơ nhất, chào bằng tiếng Mitanni:

- Cô bé, đã lâu không gặp!

Cô bé lãnh đạm dùng nửa con mắt nhìn cậu, trả lời bằng tiếng Hitittes:

- Ta và ngươi từng gặp nhau sao?!

Mursili có vẻ hơi thất vọng:

- Em không nhớ ta thật sao?!

- Xin lỗi, trí nhớ ta rất kém, nhất là đối với những chuyện và những người không đáng.

Mursili buông một tiếng thở dài, ra chiều buồn thảm:

- Thì ra là vậy. Ta cứ tưởng em nhớ thương ta suốt bốn năm trời, đến nỗi… Nhìn nhầm anh trai ta mà đánh thuốc mê để bắt cóc về làm của riêng.

Những tiếng cuối cùng của Mursili rất nhẹ nhưng lại khiến cô bé giật mình. Cô đưa đôi mắt oán trách nhìn Zannanza, cậu liên tục lắc đầu. Cô lại nhìn sang Mars, đúng là anh đang nhìn cô chằm chặp.

- Hôm qua em chạy đi đâu mất một buổi chiều, là vì chuyện này phải không?

- Mars, anh đừng trách em ấy. Em ấy sau khi biết nhầm người thì đã canh chừng đến khi ta tỉnh dậy, xem như chuộc lỗi rồi.

Lời giải thích của Zannanza dường như không có tác dụng, Mars vẫn nghiêm khắc nhìn cô bé bướng bỉnh.

- Ella!

- Là em làm!

- Con bé này, mau xin lỗi người ta!

- Hắn đã nói là em và hắn không ai nợ ai rồi!

- Vẫn là em có lỗi!

- Hắn mới là người có lỗi!

Cô bé lớn tiếng cãi lại, bàn tay nhỏ chỉ thẳng vào Mursili. Zannanza kéo cô bé ra sau lưng mình, cười cười xoa dịu Mars:

- Dù gì thì ta cũng là nạn nhân, ta không sao rồi, anh bỏ qua đi!

Mursili thấy cô bé đứng sau lưng Zannanza vẫn giương đôi mắt sắc như dao nhìn mình, liền cúi xuống nở nụ cười trêu chọc:

- “Ella” trong tiếng Mitanni nghĩa là gì vậy?!

Cô bé định rút ám khí trong người để đối phó Mursili, song cảm thấy tình hình không có lợi cho mình liền quyết định chịu thiệt trước mắt. Cô chớp chớp đôi mi cong vút rồi nhoẻn miệng cười đến híp cả mắt:

- Hãy-đợi-đấy!

- Ella!

Nghe tiếng gọi, cô bé ngước lên nhìn Mars với vẻ mặt rất oan ức, mắt còn long lanh đỏ. Mursili cố nhịn cười:

- Mars, tha cho ta đi. Bây giờ nếu anh lại phạt cô ấy, không chừng mười năm sau ta vẫn còn bị truy sát!

- Lần này sẽ không để ngươi sống đến mười năm!

Cô bé lầm bầm từng tiếng, nụ cười vẫn rất ngây thơ. Mars nhìn hai vị hoàng tử, suy nghĩ một lúc, cuối cùng nghiêm giọng bảo cô:

- Em vào chuẩn bị mấy món ăn để tạ lỗi đi!

Cô bé nhìn sang Zannanza, thấy cậu đang gật đầu ra hiệu bảo cô mau đi đi. Cô lại nhìn sang Mursili, ánh mắt cậu cứ như trêu tức. Cô hậm hực bước vào trong. Mursili gọi với theo:

- Có cần ta phụ giúp không?

- Ngươi chết đi sẽ giúp được rất nhiều người!

***

Mars ra lệnh cho người làm đón khách, còn mình đích thân đến tiếp chuyện Mursili và Zannanza. Cả ba người cùng với Apolo càng nói chuyện càng hợp nhau, cười nói rất vui vẻ. Mars thừa biết từ sau vụ bắt cóc, Mursili đã cho người giám sát mình nên cũng không giấu giếm gì, khiến sự tin tưởng của Mursili đối với anh tăng thêm một chút.

Một lúc, Apolo hào hứng bảo Mars:

- Anh từ nhỏ đã một mình đi khắp nơi như vậy, hẳn phải có bản lĩnh lắm. Hôm nào chúng ta cùng so tài nhé!

Mars xua xua tay từ chối:

- Ta chỉ là một thầy thuốc lang bạt, nhờ mọi người thương nên mới có ít tiền mở quán trọ, chẳng biết gì về kiếm thuật đâu!

- Một mình anh nuôi bản thân và em gái, rất đáng nể đó. – Zannanza khen ngợi.

- Các người hiểu lầm rồi, con bé không phải em ruột của ta. – Mars cười cười trong sự kinh ngạc của ba người còn lại. – Mẹ của con bé là người dạy y thuật cho ta nên từ lúc bà ấy mất, con bé suốt ngày đòi đi theo ta đấy chứ.

- Chẳng trách bốn năm qua ta chỉ thấy anh có một mình. – Mursili vỡ lẽ.

- Ella vẫn còn người cha. Lần này vì ta mở quán trọ nên con bé đến chúc mừng và phụ giúp thôi.

- Cô nhóc đó không phá hỏng việc của anh đã may mắn lắm rồi…

Mursili nói chưa dứt câu, một đĩa thức ăn đã được đặt thô bạo xuống ngay trước mặt cậu. Mọi người còn chưa kịp phản ứng gì, Ella đã hậm hực đi vào trong bưng ra thêm hai đĩa nữa. Tất cả đều là những món ăn được chuẩn bị rất công phu, mùi thơm ngào ngạt. Apolo và Zannanza hết nhìn nhau lại nhìn sang Mars, anh gật đầu như xác nhận thắc mắc của hai người.

Cô bé thản nhiên phủi phủi tay, định bước đến ngồi vào lòng Mars như mọi lần, rồi lại ra vẻ giận dỗi quay sang ngồi cạnh Zannanza, kênh kiệu nhìn Mursili. Hoàng tử vờ như không thấy ánh mắt cô bé đang nhìn mình, lấy một chút thức ăn đưa lên miệng nếm thử, sau đó gật gù:

- Không tệ chút nào! Em Hãy-đợi-đấy, không ngờ em cũng biết nấu ăn.

Cô bé lại nở nụ cười ngây thơ như một thiên thần, nói rõ ràng từng tiếng:

- Ta là thầy thuốc, không biết nấu ăn thì lấy cái gì hạ độc?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bụi Đỏ Nghìn Xưa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook