Bụi Đỏ Nghìn Xưa

Chương 12: CHƯƠNG 12

Phương Uyên

05/08/2015

Quốc vương Suppiluliuma lúc khởi hành chinh phạt Isuwa đã có dã tâm kéo quân đội tiến thẳng vào thủ đô Washshuganni. Điều ông không ngờ là cô công chúa mà năm xưa Tushratta gả sang Ai Cập lại có thể lung lạc cả Pharaoh Amenhotep IV, ngồi vững ở ngôi vị hoàng phi hết đời cha đến đời con. Chính lúc Suppiluliuma chuẩn bị tấn công, một đạo quân từ Ai Cập đã kéo sang chi viện Mitanni. Quốc vương không muốn Hittites cùng lúc bị kẹp giữa Mitanni và Ai Cập nên đành tạm hoãn tấn công, giao chiến trường lại cho quân đội Artatama, biến chiến cuộc trở thành nội loạn của Mitanni. Artatama và Tushratta trở lại thế giằng co, Suppiluliuma trở về Hattusa kiên nhẫn đợi thời cơ.

Đợi suốt sáu năm trời.

Kinh thành Hattusa vẫn sừng sững giữa bình nguyên, ngày ngày đón cái nắng chói chang và những trận gió khô rát lùa qua cuốn theo luồng bụi đỏ. Con sông Anatolia vẫn điềm nhiên đưa những dòng chảy đỏ rực về phía biển. Đỏ như màu máu của những người nằm xuống, đỏ như oán niệm chất chồng của những người nắm vận mệnh dân tộc trong tay. Mặc bao năm tháng trôi qua, tưởng như không có gì thay đổi.

Thế nhưng…

Có những con người từng đổ máu ở bên kia biên giới suốt một thời trai trẻ đã không đợi được đến ngày chiến thắng.

Như người quân nhân già ở một góc chợ Hattusa năm xưa từng bày thử thách bắn cung mong thấy được nhân tài, giờ đã trở về cùng cát bụi. Có lần Zannanza ghé lại thăm, không ngờ chỉ nhận được những tiếng thở dài tiếc nuối.

Cô công chúa Babylon đứng khóc dưới gốc hương đào ngày vừa được gả đến Hittites đã trở thành một vị hoàng phi đầy quyền lực, có thể thay quốc vương xử lý mọi việc trong triều. Không ai còn nhớ đến cái tên Mal Nikal, giờ đây, người ta chỉ dám dùng danh hiệu Tawannana để gọi nàng. Nàng sinh ra không phải để làm chính trị, nhưng để tồn tại, cuối cùng nàng cũng học được cách khiến người khác tận tâm phục vụ cho mình.

Bình nguyên bạt ngàn vẫn vọng tiếng vó ngựa mỗi khi chiều xuống, nhưng khách dạo chơi đã không còn là hai cậu bé với giọng cười trong trẻo mà đã trở thành hai chàng trai khí độ hơn người, ngang tàng lại ung dung. Đi cùng hai người, thỉnh thoảng lại có bóng dáng thướt tha của một cô gái, cử chỉ dịu dàng, nụ cười vẫn trong vắt như con trẻ.

Quán trọ của Mars đã thành nơi quen thuộc của những nhà buôn giàu có hoặc những quý tộc có thế lực mỗi lần đặt chân đến kinh thành. Nhưng, đã rất lâu rồi không ai còn nhìn thấy một cô bé con tóc màu hạt dẻ quanh quẩn bên ông chủ, giở đủ trò để đuổi hết khách nữ đi.

Người dân Hattusa dần quen với cuộc sống yên bình, vui thú làm ăn. Đối với họ mà nói, bất luận ai là kẻ trị vì, vương quốc đang hơn hay kém những nước láng giềng như thế nào đều không quan trọng, chỉ cần không có gì đe dọa đến mạng sống, mỗi ngày được làm việc mình yêu thích, sống cạnh gia đình đã là hạnh phúc lắm rồi.

Bấy giờ đã là giữa mùa thu – mùa gió. Ngọn đồi phía tây Hattusa tràn ngập một màu trắng của hoa và màu phớt hồng của quả hương đào. Những thân cây lúc xưa chỉ ngang bằng hai cậu hoàng tử nhỏ giờ đã vượt quá đầu một người đàn ông cao lớn. Hương thơm dịu ngọt theo gió lan toản khắp kinh thành.

Hương đào, loài cây hoa trắng đặc trưng của xứ sở này, muốn vươn lên cao nhất phải đợi đến mười năm.

Quốc vương Suppiluliuma muốn thôn tính Mitanni, đợi rồi lại đợi, quanh đi quẩn lại đã đợi gần hết cuộc đời.

Thời cơ ngàn năm có một cuối cùng cũng đến.

***

Trước cung điện hoàng tử, đoàn người do Apolo dẫn đầu chuẩn bị khởi hành. Zannanza chu đáo kiểm tra lại lần cuối mọi lễ vật, dặn dò vài thứ rồi bảo Apolo xuất phát. Phó thủ lĩnh đội chiến xa nay đã là một chàng trai cao lớn, màu da cháy nắng của cậu bé đứng bán ngựa ở góc chợ năm xưa giờ trở thành màu đồng, làm nổi rõ từng đường nét rắn rỏi của thân người. Anh bước đến trước mặt hai vị hoàng tử, nhìn Mursili rồi nở nụ cười trêu chọc:

- Hoàng tử của ta, có tất cả các vị thần bảo hộ Hittites chứng giám, ta nằm mơ cũng không nghĩ đến một ngày đi hỏi vợ giúp ngài.

Zannanza phì cười:

- Anh không nói ta cũng không để ý. Mursili, nếu lần này em được vợ thì công lao của Apolo quả thật rất lớn đó nha.

Mursili ra vẻ rất miễn cưỡng, gật gù đáp:

- Đúng vậy, rất lớn. – Suy nghĩ một chút, hoàng tử tiếp tục. – Thôi thì thế này, ta hứa khi nào anh chán cuộc sống độc thân, chỉ cần nói một tiếng, đích thân ta, dù năn nỉ hay ép buộc cũng sẽ khiến cô gái đó chấp nhận lấy anh.

- Hoàng tử, ngài đừng dọa, phụ nữ là động vật phiền toái nhất trên đời, ta chẳng dại dột đâu! – Apolo liên tục xua xua tay đáp.

Mursili bỗng nghiêm nét mặt:

- Ý anh là, ta với Zannanza, kể cả quốc vương, đều là những kẻ dại dột, chỉ có một mình anh khôn ngoan nhất?!

- Đội phó đội chiến xa, tội danh xúc phạm hoàng tộc, dù là bọn ta cũng không cứu được đâu. – Zannanza thở dài, lắc đầu lo lắng.

- Hai vị chủ nhân, ta biết các người anh em đồng lòng, không cần liên tục bắt nạt một mình ta như vậy. – Apolo giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng. – Ta đi, đi ngay bây giờ là được chứ gì.



Hai vị hoàng tử trẻ tuổi nhìn nhau bật cười, Apolo ra vẻ chán nản bước về phía đầu đoàn người, bỗng dưng dừng lại, quay về phía Mursili, gương mặt không còn chút gì vẻ đùa cợt, chỉ còn ý nghĩ lo lắng thực sự, của một người anh đối với một người em, một người bạn đối với một người bạn, một người bề tôi đối với chủ nhân:

- Hoàng tử, …

Mursili biết rõ từ trước đến giờ, Apolo chưa từng hoài nghi quyết định của anh, nhưng lần này lại là chuyện khác. Hoàng tử chớp nhẹ mắt, khoát khoát tay ra hiệu cho Apolo cứ như kế hoạch mà xuất phát.

Đoàn người mang theo ba xe lễ vật, năm xe lương thực cùng với bức thư cầu hôn do chính tay quốc vương Suppiluliuma đóng dấu dần dần rời khỏi Hattusa, tiến về vùng đất của tộc Hatti ở phía tây nam. Anh em Mursili đứng trên tường thành dõi theo cho đến khi tất cả chỉ còn là những chấm nhỏ ở cuối chân trời.

- Thật không ngờ em lại lấy vợ trước cả anh. – Mursili nói. – Cứ nghĩ cho đến lúc anh và Anatu đã sinh vài đứa con, em vẫn còn cô đơn nhìn gia đình người ta hạnh phúc.

- Bây giờ em nghĩ lại vẫn còn chưa muộn. – Zannanza bỏ qua lời nói châm chọc của Mursili.

- Trước giờ em đã hối hận vì quyết định của mình lúc nào chưa? Tại sao lần này cả anh và Apolo đều tỏ vẻ nghi ngờ như vậy? – Mursili cố giữ vẻ cợt nhã trên gương mặt.

- Lần này không giống như những lần trước, Mursili...! – Zannanza lo lắng chẳng kém Apolo lúc nãy.

- Cũng như nhau cả. Em sẽ không từ bỏ bất cứ chuyện gì giúp em có được quyền lực cao nhất phương đông. – Chỉ có trước mặt Zannanza, Mursili mới có thể thẳng thắn nói về tham vọng của mình như thế.

Zannanza nhìn Mursili một lúc rất lâu. Đứa em trai khác mẹ của anh có ngoại hình rất giống anh, nhưng tính cách lại khác nhau nhiều như vậy. Zannanza đã từng cố gắng để có được quyền lực, nhưng quyền lực chỉ là thứ giúp anh bảo vệ những người anh yêu quý, vậy nên anh chỉ cần vừa đủ, vừa đủ để tự do làm chàng hoàng tử có thể ngày ngày thong dong cùng người yêu và em trai cưỡi ngựa rong ruổi khắp bình nguyên. Đối với Mursili, quyền lực không chỉ là công cụ để anh có thể bảo vệ Zannanza và bản thân, mà còn là một thứ giúp anh khẳng định mình không hề thua kém người cha quốc vương đã vô tình với cả hai người mẹ mà anh yêu quý. Trong lòng Zannanza vốn không có thù hận, còn trong lòng Mursili, thù hận cũng đã không còn nghĩ đến từ lâu, chỉ có tham vọng ngày một lớn.

- Cô con gái tộc trưởng đó là người thế nào? – Zannanza lên tiếng phá tan sự im lặng.

- Ngoại hình không tệ, cũng có thể gọi là một mỹ nhân.

- Gì chứ mỹ nhân thì Hattusa không thiếu. – Zannanza cười cười.

- Có vẻ rất dịu dàng. Cũng tốt. Nếu không thể giúp em, thì ít ra cô ta cũng không dám làm tảng đá cản đường em.

Zannanza nhìn Mursili nói về người vợ sắp cưới của mình mà như nói về một kẻ qua đường, cố giấu một tiếng thở dài.

Không ai nói với ai thêm một lời nào nữa, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.

Hai mươi tuổi, chưa một lần biết yêu thương ai sâu sắc, luôn kiếm tìm hình ảnh của hoàng phi Henti ở những cô gái xung quanh, Mursili không khỏi ngán ngẩm khi nghĩ về cuộc hôn nhân sắp đến. Dù anh đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng tất cả cũng chỉ là những toan tính thiệt hơn của lý trí, của tham vọng.

Mà, hôn nhân là chuyện của duyên phận và tình cảm, vốn chẳng thể nào dùng lý trí để cân đong đo đếm.

***

- Mursili, con đã dặn dò Apolo phải đưa lễ vật đến Hatti trong thời gian ngắn nhất rồi chứ? – Quốc vương Suppiluliuma đưa mắt nhìn xuống hai anh em Mursili.

- Con đã làm theo đúng lời người dặn. Chắc chỉ hơn mười ngày nữa, Apolo sẽ đưa tin tốt trở về.

- Tốt lắm. Hôn lễ vừa xong, chúng ta lập tức chuẩn bị việc tấn công Washshuganni. – Trên môi Suppiluliuma nở một nụ cười rất hài lòng nhưng ánh mắt lại lóe lên vài tia oán giận. – Lần này, ta phải trả đủ thù mới nợ cũ với Tushratta.

Mursili cũng mỉm cười, trong đầu loáng thoáng hiện lên chuyện xảy ra trước đó khoảng mười ngày.

Một người đàn ông lớn tuổi, y phục giản dị nhưng oai nghiêm, đứng cạnh một cô gái còn rất trẻ, gương mặt dịu dàng. Ông ta cúi người lễ phép:

- Hoàng tử, ngài có thân phận cao quý như thế mà lại cất công đến giúp tộc Hatti dẹp loạn, lại còn vì cứu con trai ta mà bị thương, lão thay mặt tộc Hatti tạ ơn ngài.



Nói rồi, định quỳ xuống nhưng bị Mursili giữ lại.

- Tộc trưởng, tộc Hatti vẫn là cội nguồn của đế quốc Hittites, bảo vệ nó là việc nên làm, ông không cần khách sáo.

Ông lão xúc động nói tiếp:

- Thằng con ta vô dụng, được hoàng tử cứu vẫn không thể tránh khỏi cái chết. Bây giờ, tộc Hatti không có người nối dõi, sau khi ta chết đi chỉ còn lại đứa con gái này…

Mursili nhìn theo hướng mắt ông ta, thấy cô gái kia thoáng vẻ thẹn thùng cúi mặt.

- Nếu hoàng tử chấp nhận cho nó theo hầu ngài, ta xin giao ngài vận mệnh của tộc Hatti và cả bí quyết luyện sắt mà tộc ta đang nắm giữ.

Lời nói của ông ta khiến Mursili vô cùng kinh ngạc. Bấy giờ, vẫn còn là thời kỳ đồ đồng, tuy ở Anatolia có nhiều quặng sắt nhưng người ta vẫn chưa biết cách khai thác và luyện thành vũ khí. Nếu có được bí quyết này, xem như đã có trong tay một nửa quyền lực thống trị cả phương đông. Suppiluliuma chính vì biết được bí mật mà tộc Hatti vẫn giấu kín nên một mặt cho người kích động bọn phản loạn tấn công, một mặt cho Mursili dẫn quân đến bình định để tỏ vẻ thân tình. Chỉ là, cả quốc vương và hoàng tử đều không ngờ, con trai tộc trưởng lại chết trong cuộc chiến, càng không ngờ tộc trưởng không những phục tùng Hittites mà còn giao cả con gái và bí quyết luyện sắt cho Mursili.

Mursili biết rõ đây không chỉ là cơ hội giúp Hittites có thể lập tức khởi binh tiêu diệt Mitanni, mà còn là hậu thuẫn không thể tốt hơn để anh tiến thêm một bước trở thành người nắm quyền quan trọng của vương quốc. Thế nhưng, hoàng tử không muốn Suppiluliuma cho rằng mình tự tung tự tác nên khéo léo nói với tộc trưởng:

- Tộc trưởng, chuyện này ta không thể ngay lập tức mà quyết định, hơn nữa muốn hỏi cưới con gái ông cũng không thể qua loa sơ sài. Ta trở về Hattusa, hẹn ông vài ngày nữa sẽ hồi đáp.

Khi trở về, Mursili lập tức trình bày sự việc với Suppiluliuma. Quốc vương dĩ nhiên không bỏ lỡ thời cơ, lập tức ra lệnh anh chuẩn bị lễ vật cầu hôn.

Nụ cười Suppiluliuma vẫn chưa tắt hẳn, quốc vương nhìn hai người con trai nhỏ tuổi nhất giờ đã trưởng thành, trong lòng không khỏi tán dương đối thủ lớn nhất của mình.

Chính Sharruma là người đưa tin cho Suppiluliuma về bí quyết luyện sắt của tộc Hatti. Đối đầu cả một đời người, Sharruma đương nhiên hiểu rõ tham vọng của Suppiluliuma, cũng hiểu thủ đoạn của vị quốc vương này, sẽ không thô lỗ dùng vũ lực với tộc Hatti. Tộc người được xem là tổ tiên của người Hittites vốn rất ngoan cường, dù ép họ đến đường cùng, cái nhận được cũng chỉ là nắm tro tàn của cả tộc mà thôi. Suppiluliuma chắc chắc sẽ đánh vào tình cảm và nghĩa khí của tộc trưởng. Mấy năm gần đây, vì hai vị hoàng tử Telipinu và Piyassili được cử làm trị sự của các thành thị trọng điểm, ở Hattusa chỉ còn lại thái tử và hai anh em Zannanza, Mursili. Sharruma đã dựa trên tính cách và ý muốn của cả hai mà dạy dỗ: Mursili thiên về chính trị, chiến lược, còn Zannanza lại chuyên tâm tìm hiểu quân đội và binh pháp. Thế nên lần này, việc thuyết phục tộc Hatti giao ra bí quyết luyện sắt, giao cho Mursili sẽ thích hợp hơn. Sharruma đã tính toán rất thận trọng để đảm bảo mọi lợi thế đều thuộc về cậu học trò yêu quý của ông.

Cứu con trai tộc trưởng mà bị thương là do Mursili chủ động, còn cố ý giết chết con trai tộc trưởng, quốc vương và hoàng tử không cần hỏi cũng biết là sự sắp xếp của Sharruma. Suppiluliuma nghĩ đi nghĩ lại, dù không thích nhau đến mấy, lần này cũng phải cảm ơn Sharruma một tiếng.

- Zannanza, con về nói lại với Sharruma, trận này xem như ông ta thắng.

- Thầy Sharruma chỉ nhận được một câu “xem như ông thắng”, còn quốc vương nhận được bá quyền thống trị phương đông, vậy thì ai mới thật là người chiến thắng? Con nghĩ Thầy ấy sẽ xem đây là một lời mai mỉa chứ chẳng vui thích gì đâu. – Zannanza thấy Suppiluliuma đang cao hứng nên cũng muốn đùa một chút.

Suppiluliuma cười lớn. Zannanza và Mursili định xin phép ra về thì một lính canh vội vàng chạy vào bẩm báo:

- Thưa quốc vương, có đoàn người của công chúa Mitanni đang đợi ở cổng thành.

Cả ba người đều kinh ngạc, tại sao lúc này công chúa Mitanni lại đến Hattusa? Quan trọng hơn, tại sao đoàn người Mitanni đến Hittites mà hoàng cung không hề hay biết?!

- Bọn chúng có nói lý do đến đây không? – Quốc vương nghiêm giọng hỏi.

- Dạ bẩm, công chúa thay mặt quốc vương Mitanni đến thăm hỏi người, cũng muốn đặt vấn đề hôn sự giữa công chúa và hoàng tử của nước ta.

Suppiluliuma nghĩ một lúc rồi nhếch mép cười:

- Zannanza, con dẫn theo vài người ra đón tiếp.

- Dạ, quốc vương.

Zannanza vừa rời đi, Mursili liền lên tiếng hỏi:

- Quốc vương, lẽ nào Tushratta biết được…

Suppiluliuma đưa tay cắt ngang lời nói của hoàng tử. Đôi mắt sáng rực của ngài bỗng trở nên sâu thẳm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bụi Đỏ Nghìn Xưa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook