Chương 3: CHƯƠNG 3
Phương Uyên
05/08/2015
Đêm đó, Zannanza vừa đưa Mursili về đến phòng đã lăn ra bất tỉnh, khiến những người hầu được một phen sợ hãi. Việc hai cậu hoàng tử giữa đêm lén ra vườn nghịch tuyết đến đổ bệnh nhanh chóng đến tai của quốc vương Suppiluliuma. Quốc vương lập tức cho người chăm sóc thuốc thang cho hai đứa trẻ, nhưng mấy ngày liền vẫn không thấy bóng dáng ông.
Khoảng bốn năm hôm sau, hai cậu bé đã khỏe lại hoàn toàn, liền muốn trở về cung điện của mình. Vừa ra đến cửa, nụ cười hăm hở của hai cậu hoàng tử nhỏ đã đông cứng lại, người đi đến chính là người cha quốc vương của họ, Suppiluliuma I. Dáng người cao lớn, oai nghiêm như một vị thần, ông bước chậm rãi từng bước, như thâu tóm hết thế giới quanh mình.
Zannanza trong lòng lo sợ, thế là xong, không những hôm đó không giấu được, mà hôm nay cũng không tẩu thoát kịp, chắc chắn sẽ bị mắng một trận ra trò, không chừng còn bị phạt. Vua Suppiluliuma dạy con vô cùng nghiêm khắc, thưởng phạt rất phân minh, khó mà nài nỉ được. Ánh mắt cậu len lén nhìn về phía em trai, rồi lại lấm lét nhìn lên vua cha.
Mursili sững người một lúc, ngay sau đó liền nhoẻn miệng cười rất ngây thơ và hớn hở, như vừa được ai cho quà.
- Quốc vương, người đừng lo, chúng con đã khỏe rồi.
Quốc vương Suppiluliuma nhướn mày tỏ ý thích thú, giữ im lặng chờ xem tiếp trò vui.
Zannanza cảm thấy chiêu giả vờ ngu ngơ của Mursili hôm nay đã không phát huy tác dụng, lén cúi đầu thở dài một tiếng, sau đó giương đôi mắt long lanh đầy hối lỗi về phía quốc vương.
- Quốc vương, chúng con biết lỗi rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa, người muốn phạt thì cứ phạt con.
Suppiluliuma hơi nghiêng đầu về phía Zannanza, lại nhướn nhướn mày, giống như đang tán thưởng màn phối hợp của hai cậu hoàng tử bé. Ông cứ giữ im lặng như vậy hồi lâu, nhìn hai đứa con trai vẻ mặt chuyển từ giả vờ thơ ngây sang lo lắng, lại có vẻ là hối lỗi, thỉnh thoảng nhìn nhau như đang ngầm bàn tính quỷ kế gì, rồi lại giương đôi mắt vô tội nhìn ông.
Mursili và Zannanza đã hết cách, làm kẻ nịnh nọt cũng không được, làm người trung hiếu quả cảm nhận lỗi cũng không xong. Quan trọng là vua cha không có chút phản ứng nào để hai cậu có thể đoán xem nên làm gì mới tốt. Bối rối mãi một hồi, Mursili đưa mắt sang anh trai, rồi lại liếc nhanh xuống đất ra hiệu, cả hai cúi gằm mặt xuống chân, tỏ ý ân hận vô cùng.
- Biết lỗi, là lỗi gì?
Giọng nói bình thản của Suppiluliuma khiến hai cậu bé mừng như bắt được vàng. Zannanza từ tốn đáp, không quên bày ra bộ dạng ăn năn:
- Bọn con là hoàng tử mà không biết giữ thân phận, lén trốn ra nghịch tuyết giữa đêm.
Nói xong, thấy mặt vua cha vẫn không có chút cảm xúc nào, cậu lại len lén nhìn sang Mursili. Mursili lúc này trong lòng rất khổ sở, rõ ràng là rất ghét ông ta, còn muốn giành được ngai vị của ông ta, thế mà bây giờ thấp cổ bé họng, chỉ có thể nghĩ cách khiến ông ta vui lòng. Cậu bước đến trước mặt quốc vương, đưa bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo choàng của ông, kéo nhẹ, miệng nở nụ cười còn đôi mắt lại giống như đang nài nỉ:
- Quốc vương, chúng con không biết tự giữ sức khỏe của mình, đã khiến người lo suốt mấy ngày, tội quả thật rất nặng. Nhưng mà bây giờ con và anh Zannanza đều mới vừa khỏe lại, nếu phạt lúc này, chúng con lại trở bệnh, người lại phải tiếp tục lo lắng, ảnh hưởng chính sự. Hay là người để đến lúc chúng con khỏe hẳn rồi mới phạt.
Ánh mắt Suppiluliuma hiện lên vẻ thích thú nhưng giọng nói vẫn lạnh như băng:
- Vẫn còn mệt sao? Con vừa mới bảo khỏe lại rồi mà?
- Dạ, chỉ còn một chút xíu.
Mursili khum khum bàn tay để diễn tả, Zannanza nhanh nhẹn tiếp lời:
- Nếu có thể yên ổn nghỉ ngơi, chỉ một hôm nữa là khỏi hẳn.
Chữ “yên ổn” của Zannanza khiến Suppiluliuma suýt nữa bật cười. Ông tiếp tục, vẫn giọng nói lạnh lùng:
- Thường ngày hai con tập luyện như thế nào, chỉ dầm tuyết một chút đã bệnh đến không dậy nổi? Sau này làm sao dẫn dắt quân đội?
Hai đứa trẻ ngỡ ngàng nhận ra sự thật, rằng từ nãy đến giờ ông ta đang nhìn mình như thể xem mấy cô vũ nữ diễn trò vậy. Thật là ác độc! Tại sao lại không nói rõ từ đầu, đỡ tốn công chúng phải hết diễn nịnh thần đến trung thần?! Lý do này thì không có cách gì cãi được, lẽ nào lại nói rằng chúng con thật ra rất khỏe, vì không phải là “chỉ dầm một chút”, mà là chạy lòng vòng dưới trời tuyết cả đêm?!
Mursili miễn cưỡng buông áo choàng của quốc vương ra, bước lùi lại mấy bước, đầu cúi thấp, nhẹ giọng nói:
- Chúng con sai rồi.
Zannanza cũng phối hợp nhịp nhàng, bước đến cạnh em trai, bộ dạng y hệt hai người sắp đi nhận án tử hình:
- Xin quốc vương hãy phạt chúng con.
Do hai đứa trẻ chăm chăm nhìn xuống đất nên không nhận ra nụ cười rất nhẹ trên gương mặt vị quốc vương vốn nổi tiếng là nghiêm khắc. Ông quay sang dặn người tùy tùng đứng cạnh phía sau:
- Đưa hai vị hoàng tử đến chuồng ngựa của đội chiến xa dọn dẹp để tăng thể lực. Sharruma dạy dỗ không nghiêm, bảo ông ta cũng vào đó dọn đi.
Người hầu cận kính cẩn cúi đầu tuân lệnh.
Sharruma là một vị nguyên lão trong triều đình Hittites, cũng từng là một dũng tướng nổi danh thời còn trẻ, hiện đảm nhận nhiệm vụ dạy học cho hai hoàng tử. Mursili và Zannanza đối với ông cực kỳ nể trọng, cũng có rất nhiều tình cảm. Nghe tin thầy vì lỗi của mình mà cùng chịu phạt, Zannanza cảm thấy áy náy không yên, định lên tiếng xin với quốc vương, chưa kịp mở lời đã nghe Mursili nói rất nhỏ nhẹ:
- Cảm ơn quốc vương cho chúng con cơ hội học hỏi với đội chiến xa.
Suppiluliuma I hình như không mấy quan tâm, cứ thế ra về.
Nhìn theo bóng lưng oai vệ của vua cha, Zannanza lại thầm cảm phục đứa em trai nhỏ tuổi của mình, Mursili có thể nhìn ra dụng ý của quốc vương, thấy rõ được sự lo lắng của ông dành cho chúng, quả là suy nghĩ sâu xa hơn cậu rất nhiều.
Mursili cũng nhìn cùng một hướng với Zannanza, trong lòng cảm thấy rất bực bội. Từ bao giờ cậu có thể diễn giải những hành động lạnh lùng của ông ta thành ra mục đích cao cả tốt đẹp như vậy? Nếu không mau giành quyền lực, cậu sẽ sớm biến thành tên ranh con chuyên đi xu nịnh để được lợi cho mình. Mà thật ra cũng không thể tính là xu nịnh, vì hình như rõ ràng đó cũng là ý của ông ta.
Con người vô cảm đó, có thể quan tâm đến con trai mình như thế hay không?!
Khu vực nuôi ngựa chiến phục vụ cho quân đội nằm ở một ngọn đồi nhỏ cách hoàng cung không xa lắm. Do tình hình chính trị đang căng thẳng nên số lượng ngựa được mua về tăng lên rất nhanh, việc huấn luyện càng khẩn trương hơn. Phụ trách việc chăm sóc và huấn luyện ngựa cho quốc vương Suppiluliuma I là một người đàn ông trẻ tuổi từ Mitanni đến, tên gọi Kikkuli. Cách đây nhiều năm, vì bất mãn với việc hoàng gia Mitanni tranh giành quyền lực mà chia rẽ, Kikkuli đã đến Hittites, vô tình trở thành hầu cận của vua Suppiluliuma I.
Về sau, khi khai quật những di tích còn sót lại của kinh thành Hattusa, người ta phát hiện một số văn tự được viết trên những mảnh đất nung, ghi lại cách chăm sóc ngựa chiến dưới thời đại Suppiluliuma I. Tác giả những văn tự huấn luyện ngựa cổ xưa nhất thế giới đó chính là Kikkuli.
Lúc này, trong chuồng ngựa, Kikkuli vừa đi lại quan sát, ghi chép, vừa luôn miệng hướng dẫn những người phục vụ:
- Thức ăn gồm có cỏ, rơm, lúa mạch và ngũ cốc nấu chín, mỗi ngày cho ăn ba lần. Sau khi nghỉ ngơi phải trùm chăn cho đổ mồ hôi rồi dẫn ra sông tắm. Các người phải nhớ cho kỹ, không được làm sai.[1]
Kikkuli vừa cúi xuống mảnh đất nung trên tay định tiếp tục ghi chép thì đã nghe tiếng gọi trong trẻo từ xa đến:
- Kikkuli!
Hai cậu hoàng tử nhỏ nhanh nhẹn bước đến chỗ anh, theo sau còn có người thầy đáng kính của hai cậu, Sharruma. Kikkuli rất ngạc nhiên, thỉnh thoảng Zannanza và Mursili cũng có đến đây chơi, nhưng sao hôm nay Sharruma cũng đến, chẳng lẽ muốn dạy hai cậu bé cách chăn ngựa hay sao?!
Kikkuli đặt mảnh đất nung trên tay xuống, lễ phép cúi chào:
- Hai vị hoàng tử, ngài Sharruma.
Sharruma gương mặt rất khó hiểu, cười cười bảo Kikkuli:
- Người chăn ngựa tài giỏi nhất phương Đông, hôm nay bọn ta đến đây chịu phạt.
Zannanza và Mursili nghe thầy nói như vậy, cảm thấy rất áy náy, len lén đưa mắt nhìn ông, rốt cuộc không đoán ra được thầy đang nghĩ gì trong đầu. Sharruma có dáng người cao, nhưng so với những chiến binh khác thì lại hơi gầy, những người không biết sẽ tưởng ông chỉ là một người dạy chữ thông thường. Thật ra, những gì hai anh em Mursili biết bây giờ, từ kiến thức lịch sử, chính trị đến kiếm thuật, cưỡi ngựa, bắn cung, đều do một tay ông dạy dỗ. Một người đa tài như thế, tính tình tất nhiên cũng không giống người thường. Sharruma là người vô cùng khó đoán, lúc thân thiện, khi lạnh lùng, có lúc tưởng như rất vô tư phóng khoáng, lúc cần suy tính lại thâm trầm sâu sắc. Một người thẳng tính như Kikkuli, dĩ nhiên không thể hợp với người như Sharruma.
Kikkuli nghe đến chữ “chịu phạt”, tò mò nhìn sang hai cậu bé. Mursili rất hồn nhiên chạy đến bên con ngựa trắng nhỏ trong chuồng, vuốt ve cái bờm hồng hồng của nó:
- Anh Kikkuli, khi nào nó mới sẵn sàng cho ta cưỡi?
Kikkuli nhìn sang Sharruma, thấy ông bày ra vẻ mặt như không liên quan đến mình, lại thấy Zannanza cũng đến chỗ con ngựa trắng hệt như con mà Mursili đang đùa giỡn, anh bỗng thấy trong lòng rất vui vẻ, hồ hởi nói:
- Hoàng tử Mursili, cậu đừng nôn nóng, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi.
Zannanza đang thích thú nhìn con ngựa nhỏ xinh đẹp, quay sang giở giọng ngọt ngào với Kikkuli:
- Anh Kikkuli là tốt bụng nhất trên đời, vừa có hai con ngựa trắng song sinh đã nghĩ đến bọn ta.
Kikkuli không khỏi lắc đầu cười khổ, hai con tiểu quỷ này, đúng là lém lỉnh. Lần trước đến thăm anh, thấy hai chú ngựa non mới ra đời không lâu, bọn chúng cũng bày ra bộ dạng ngây thơ như vậy, khiến anh không thể từ chối mà hứa sẽ tặng cho chúng cặp ngựa vừa quý vừa đẹp này khi đủ lớn.
Sharruma đứng ngoài cuộc, nheo nheo mắt hài lòng. Hai đứa học trò của ông đúng là càng ngày càng tiến bộ. Quá ngây ngô sẽ không tồn tại được. Quá khôn ngoan sẽ khiến nhiều người ganh ghét. Tận dụng lợi thế đáng yêu của trẻ con và sự chín chắn khi cần thiết chính là điều mà Zannanza và Mursili đang thể hiện rất tuyệt vời.
Mãi một lúc sau, Kikkuli mới nhớ ra, quay lại hỏi Sharruma:
- Ngài Sharruma, lúc nãy ngài nói “chịu phạt” là như thế nào?
Sharruma phì cười, quay sang hai cậu học trò, Mursili và Zannanza giương mắt nhìn ông, lắc lắc đầu. Sharruma xem như không thấy, bình thản bào:
- Hai vị hoàng tử dạo này sức khỏe hơi yếu, quốc vương bảo đến đây giúp cậu dọn chuồng ngựa để tăng thể lực.
Kikkuli hơi bất ngờ, đang nghệch mặt ra thì đã nghe Mursili nói tiếp:
- Người bị phạt không chỉ có bọn ta.
Zannanza cũng vứt cái vẻ đáng yêu vừa nãy sang một bên:
- Thầy Sharruma dạo này ít vận động, sức khỏe không còn tráng kiện như xưa, quốc vương cũng muốn thầy tăng thể lực.
Sharruma liếc sang hai đứa trẻ đang cười cười tự đắc, cũng không biết là nên khen ngợi hay trách móc.
Kikkuli nghe đến đây thì hiểu ra sự việc, cố gắng mãi mới không bật cười to thành tiếng. Trước giờ anh vẫn luôn rất yêu quý hai cậu nhỏ, lần này lại biết ý quốc vương chỉ muốn răn đe và cho hai đứa con trai một cơ hội để hiểu thêm về công việc của đội chiến xa, càng không dám bắt Sharruma đi dọn chuồng ngựa cho mình, nên cũng vô cùng hợp tác. Anh cúi xuống chỗ hai cậu bé:
- Hai cậu hoàng tử nhỏ của tôi, thật không may, chuồng ngựa vừa mới dọn xong rồi.
Cái nháy mắt của Kikkuli không lọt qua khỏi sự quan sát của Sharruma, ông không thể không cảm thấy hài lòng về hai cậu học trò lẫn sự nhạy bén của cậu trai chăn ngựa. Ai đã từng nói với ông, Kikkuli rất thật thà?!
Mursili và Zannanza nhảy lên ôm cổ Kikkuli, cùng reo vang:
- Anh Kikkuli tốt bụng nhất!
- Anh là người chăn ngựa tài giỏi nhất Hittites!
Kikkuli hào hứng dẫn hai cậu bé đi tham quan một vòng, giải thích rằng mình đang nghiên cứu quy trình huấn luyện ngựa chiến hiệu quả nhất. Sharruma đưa mắt nhìn sang mấy mảnh văn thư viết dở, cười cười rồi cũng theo ba người đi quan sát xung quanh. Mấy lần trước lúc Mursili và Zannanza đến, Kikkuli vẫn chưa tìm ra cách chăm sóc ngựa đặc biệt như hôm nay, nên hôm nay hai cậu bé liên tục đặt ra rất nhiều câu hỏi, thỉnh thoảng hứng chí còn nhảy lên lưng ngựa chạy mấy vòng.
Trò chuyện một lúc khá lâu, Kikkuli tất nhiên cũng không dám cãi lệnh quốc vương, bèn đẩy cái khó khăn cho người thầy của hai cậu bé ranh ma:
- Ngài Sharruma, tôi phải làm sao đây, không thể tuân lệnh quốc vương giúp mọi người luyện thể lực rồi?
Sharruma nhìn khắp xung quanh, thấy những người phục vụ đang tất bật chăm sóc ngựa, còn có một số người khác dắt những con ngựa mới được mua về nhốt vào chuồng. Ông mỉm cười bảo Kikkuli:
- Tìm mua ngựa tốt cũng là một công việc vất vả, cậu có nghĩ vậy không?
Đối với Kikkuli mà nói, tìm hiểu về ngựa là một niềm đam mê và vui thích tận cùng. Nghe đề nghị của Sharruma, Kikkuli đột nhiên cảm thấy ông ta cũng không đáng ghét như mình nghĩ, lại có kiến thức rộng, biết đâu có thể giúp anh hiểu biết thêm. Anh phấn khởi nói:
- Vậy phiền ngài và hai vị hoàng tử tìm giúp tôi vài con chiến mã mang về.
Hai anh em Mursili và Sharruma hào hứng đi về phía khu chợ trong kinh thành. Từ khi hoàng phi Henti mất, hai cậu bé chưa có dịp nào ra ngoài vui chơi thoải mái như lúc này.
Dưới chân dãy tường thành bao bọc Hattusa là một khu chợ đông đúc họp từ lúc trời còn chưa sáng hẳn đến giữa trưa. Có người bày hàng để bán ngay trước cửa nhà, cũng có người dựng tạm những cây gỗ rồi căng một tấm vải lớn ở phía trên để che nắng, vừa hay tạo thành một gian hàng nhỏ. Họ trao đổi với nhau thức ăn, vải vóc, gia súc và những món hàng lạ được cái lái buôn từ phương xa mang về. Màu sắc của những thứ trang sức lấp lánh, những vỏ ốc vỏ sò có hình dáng lạ, những loại trái cây, rau củ, mùi hương liệu, tiếng kêu của bầy gia súc, tiếng cười nói, trao đổi, thỉnh thoảng có cả tiếng cãi nhau, mang lại cho kinh thành Hattusa một vẻ đẹp đầy sức sống và sung túc.
Lúc này mặt trời đã lên cao, người ở chợ cũng thưa dần. Ba người thong thả dạo quanh, thỉnh thoảng Sharruma sẽ giảng giải về những món hàng hoặc cách ăn mặc của những người lái buôn đến từ những vùng đất xa xôi cho hai cậu học trò. Mursili và Zannanza cũng thường xuyên tìm hiểu cuộc sống của người dân, trong hoàng cung lại không hề thiếu những vật quý giá và lạ mắt nên không có nhiều vẻ tò mò của trẻ con được dẫn đi chơi, chỉ im lặng đưa mắt quan sát cách mọi người buôn bán, trong lòng mỗi vị hoàng tử đều có những đánh giá của riêng mình. Chiến tranh có nguy cơ bắt đầu, vì thế không ít lái buôn liều lĩnh đang muốn tận dụng cơ hội để làm giàu, có kẻ tích trữ lúa mạch để đầu cơ, cũng có kẻ mang tin tức của những người lính phương xa về bán lại cho người thân của họ ở kinh thành.
Chợ sắp tan nhưng ở một góc khuất lại có rất đông người tụ tập. Mursili và Zannanza vẫn còn tính hiếu kỳ của trẻ con nên cũng chạy đến xem, không ngờ lại gặp đúng điều hai cậu đang tìm. Một cậu con trai chừng mười ba, mười bốn tuổi, dáng vẻ bụi bặm, mái tóc màu nâu nhạt, làn da rám nắng, gương mặt lanh lợi thông minh, trang phục hơi sờn rách, đang rao bán một con ngựa tốt. Nhìn thoáng qua, con ngựa không có gì đặc biệt, nhưng từ sáng sớm đến giờ, chưa có ai thuần phục được nó, mà số người bị nó hất ngã liên tục tăng lên.
Hai anh em thích thú đứng xem. Một người đàn ông dáng vẻ dữ tợn, để râu quai nón, xăm xăm tiến đến trước mặt con ngựa, dùng sức leo lên. Con ngựa màu vàng nâu hí vang một tiếng, lồng lên rất mạnh, hất văng ông ta xuống đất. Mursili đưa mắt nhìn sang cậu bé tóc nâu, thấy cậu ta kín đáo nở một nụ cười giễu cợt. Người tiếp theo có vẻ là một thương nhân giàu có, phong thái ôn hòa nhã nhặn đến hỏi mua, cậu bé bán ngựa cười hiền bảo:
- Tepa sẽ tự chọn chủ nhân mới của mình.
Thương nhân từ tốn đến bên con ngựa, vuốt ve vài cái, nhẹ nhàng leo lên. Không ngờ đi được vài bước, ngựa lại tung vó khiến thương nhân ngã rất đau. Lần này, Mursili thấy một nét luyến tiếc hiện trên gương mặt cậu bé kia. Hoàng tử nhỏ bỗng nhoẻn miệng cười, tự nói với mình:
- Ngựa chứng là ngựa tốt.
Lúc Zannanza và Sharruma nhận ra thì cậu đã chạy đến trước mặt con ngựa đang giở chứng, Zannanza hốt hoảng kêu lên:
- Mursili, tránh ra đi, nguy hiểm lắm.
Cậu định chạy đến kéo em trai mình ra thì bị Sharruma dùng tay giữ lại. Zannanza kinh ngạc quay lại nhìn thầy, chỉ thấy ông nở một nụ cười đắc thắng. Phía bên này, cậu bé bán ngựa cũng bất ngờ không kém. Cậu vừa dợn bước vào chỗ con ngựa đang hung hăng thì nhìn thấy đôi mắt sáng đầy quyết tâm của cậu nhỏ tóc bạch kim, bỗng dưng cảm thấy trước mặt mình không phải là một đứa trẻ con, mà là một chàng trai dũng mãnh. Mursili nhân lúc con ngựa cúi xuống thấp, nhảy thoắt lên lưng nó, giữ chặt dây cương. Con ngựa lồng lên, đạp cũi chạy ra ngoài khiến mọi người trong chợ đều hoảng loạn, la hét liên hồi. Hoàng tử nhỏ vẫn bình tĩnh cúi rạp người, nương theo sức vùng vẫy của ngựa, tay vẫn nắm chặt dây cương, từ từ điều khiển con ngựa chứng.
Trong lúc mọi người còn đang lo lắng cho tính mạng cậu bé ham chơi dại dột kia, định chạy theo xem thử thì đã nghe tiếng vó ngựa rất nhịp nhàng vọng đến.
Cậu bé bán ngựa tròn xoe mắt nhìn chú ngựa thân quen từ xa thong thả chạy về, trên lưng thấp thoáng màu tóc bạch kim, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Hoàng tử nhỏ kéo nhẹ dây cương, con ngựa tung hai vó lên cao, hí vang, cậu ung dung mỉm cười đắc thắng, đưa ánh mắt kiêu hãnh nhìn khắp mọi người.
Giây phút ấy, cậu bé tóc nâu mơ hồ tưởng như mình đã nhìn thấy một vị thần còn nhỏ tuổi đang oai hùng cưỡi trên lưng ngựa.
Mursili bước xuống, hướng về phía Zannanza đang chạy đến, nở nụ cười ngây thơ thường thấy:
- Zannanza, em thuần phục được con ngựa rồi này!
Zannanza kéo tay kéo chân Mursili nhìn qua một lượt, khi chắc rằng cậu em đã không sao, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Mursili và Sharruma, hai thầy trò nhìn nhau, nhếch miệng cười.
Sharruma quay sang cậu bé bán ngựa, điềm đạm hỏi:
- Cậu chủ nhà ta muốn mua lại con ngựa này, cậu tính như thế nào?
Cậu bé còn đang nhìn sững Mursili, giật mình một lúc rồi vui vẻ đáp:
- Cậu chủ tuổi còn nhỏ mà đã có tài như vậy, ta xin tặng Tepa để nó được theo người.
Zannanza ngạc nhiên hỏi anh ta:
- Như thế không được, anh cần tiền mới phải đi bán ngựa, sao bọn ta có thể lấy không đây?
Cậu bé hào sảng trả lời:
- Có những thứ bao nhiêu của cải cũng không mua được.
Mursili bước đến trước mặt anh ta, tuy vóc dáng thấp bé hơn nhưng phong cách không khác gì một vị chủ nhân thực thụ:
- Anh bạn này, ta thấy anh bán ngựa nhưng lại không muốn bán. Người thô lỗ đến mua, anh đắc ý vì họ không thuần phục được. Người lịch thiệp đến mua, không mua được anh lại vô cùng tiếc nuối. Con ngựa này rõ ràng là bạn tốt của anh.
Cậu bé một lần nữa ngạc nhiên đến sững người. Đứa trẻ trước mặt cậu là ai, tại sao có thể nhìn thấu tâm tư người khác như vậy?!
- Tepa là bạn cùng ta lớn lên, chỉ vì cần gấp một số tiền nên ta mới phải bán nó đi. Cậu có thể chinh phục được Tepa, rõ ràng là một nhân tài hiếm có, Tepa theo cậu chắc chắn sẽ hạnh phúc. Chuyện đó đối với ta còn đáng giá hơn của cải.
Zannanza tò mò hỏi:
- Không có tiền, anh định giải quyết chuyện gấp đó thế nào?
Dường như lúc này mới nhớ ra hoàn cảnh của mình, cậu bé thẫn thờ, hồi lâu lại cười rất vui vẻ:
- Ta và Tepa đều rất tài năng, nó có thể tìm được một người chủ tốt, lẽ nào ta lại không thể tìm ra cách, như vậy nó sẽ cười ta.
Ba thầy trò Mursili cười vang thích thú. Sharruma lấy ra một túi tiền, để vào tay cậu bé rồi kéo Zannanza đi:
- Bọn ta là mua ngựa, không phải cướp bóc. Cậu cứ cầm lấy đi.
Cậu bé vừa định chạy theo trả lại, Mursili đã hỏi:
- Anh tên là gì?
Cậu quay lại, nhìn hoàng tử nhỏ một lúc khá lâu, sau đó mỉm cười:
- Apolo.
Mursili cười cười, khẽ gật đầu rồi nhảy lên lưng ngựa, trước khi quay đi còn ngoảnh lại:
- Apolo, ta đánh cược với anh một ván. Sau khi giải quyết xong chuyện riêng, anh đến ngọn đồi phía tây Hattusa tìm một người tên là Kikkuli, thuyết phục anh ta thu nhận anh. Nếu làm được, ta hứa là Tepa sẽ được quay về với bạn thân của mình.
Nói rồi thong thả cưỡi ngựa đi về phía Zannanza và Sharruma đang đợi, Apolo nhìn theo bóng lưng nhỏ bé một lúc lâu, trong đầu cứ hiện ra hình ảnh một bóng lưng to lớn vững chãi mà cậu có thể suốt đời theo phò trợ.
[1] Theo The Kikkuli Text. Hittites Training Instruction for Chariot Horses in the second half of the 2nd millennium BC and their disciplinary context, Peter Raulwing (2009).
Khoảng bốn năm hôm sau, hai cậu bé đã khỏe lại hoàn toàn, liền muốn trở về cung điện của mình. Vừa ra đến cửa, nụ cười hăm hở của hai cậu hoàng tử nhỏ đã đông cứng lại, người đi đến chính là người cha quốc vương của họ, Suppiluliuma I. Dáng người cao lớn, oai nghiêm như một vị thần, ông bước chậm rãi từng bước, như thâu tóm hết thế giới quanh mình.
Zannanza trong lòng lo sợ, thế là xong, không những hôm đó không giấu được, mà hôm nay cũng không tẩu thoát kịp, chắc chắn sẽ bị mắng một trận ra trò, không chừng còn bị phạt. Vua Suppiluliuma dạy con vô cùng nghiêm khắc, thưởng phạt rất phân minh, khó mà nài nỉ được. Ánh mắt cậu len lén nhìn về phía em trai, rồi lại lấm lét nhìn lên vua cha.
Mursili sững người một lúc, ngay sau đó liền nhoẻn miệng cười rất ngây thơ và hớn hở, như vừa được ai cho quà.
- Quốc vương, người đừng lo, chúng con đã khỏe rồi.
Quốc vương Suppiluliuma nhướn mày tỏ ý thích thú, giữ im lặng chờ xem tiếp trò vui.
Zannanza cảm thấy chiêu giả vờ ngu ngơ của Mursili hôm nay đã không phát huy tác dụng, lén cúi đầu thở dài một tiếng, sau đó giương đôi mắt long lanh đầy hối lỗi về phía quốc vương.
- Quốc vương, chúng con biết lỗi rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa, người muốn phạt thì cứ phạt con.
Suppiluliuma hơi nghiêng đầu về phía Zannanza, lại nhướn nhướn mày, giống như đang tán thưởng màn phối hợp của hai cậu hoàng tử bé. Ông cứ giữ im lặng như vậy hồi lâu, nhìn hai đứa con trai vẻ mặt chuyển từ giả vờ thơ ngây sang lo lắng, lại có vẻ là hối lỗi, thỉnh thoảng nhìn nhau như đang ngầm bàn tính quỷ kế gì, rồi lại giương đôi mắt vô tội nhìn ông.
Mursili và Zannanza đã hết cách, làm kẻ nịnh nọt cũng không được, làm người trung hiếu quả cảm nhận lỗi cũng không xong. Quan trọng là vua cha không có chút phản ứng nào để hai cậu có thể đoán xem nên làm gì mới tốt. Bối rối mãi một hồi, Mursili đưa mắt sang anh trai, rồi lại liếc nhanh xuống đất ra hiệu, cả hai cúi gằm mặt xuống chân, tỏ ý ân hận vô cùng.
- Biết lỗi, là lỗi gì?
Giọng nói bình thản của Suppiluliuma khiến hai cậu bé mừng như bắt được vàng. Zannanza từ tốn đáp, không quên bày ra bộ dạng ăn năn:
- Bọn con là hoàng tử mà không biết giữ thân phận, lén trốn ra nghịch tuyết giữa đêm.
Nói xong, thấy mặt vua cha vẫn không có chút cảm xúc nào, cậu lại len lén nhìn sang Mursili. Mursili lúc này trong lòng rất khổ sở, rõ ràng là rất ghét ông ta, còn muốn giành được ngai vị của ông ta, thế mà bây giờ thấp cổ bé họng, chỉ có thể nghĩ cách khiến ông ta vui lòng. Cậu bước đến trước mặt quốc vương, đưa bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo choàng của ông, kéo nhẹ, miệng nở nụ cười còn đôi mắt lại giống như đang nài nỉ:
- Quốc vương, chúng con không biết tự giữ sức khỏe của mình, đã khiến người lo suốt mấy ngày, tội quả thật rất nặng. Nhưng mà bây giờ con và anh Zannanza đều mới vừa khỏe lại, nếu phạt lúc này, chúng con lại trở bệnh, người lại phải tiếp tục lo lắng, ảnh hưởng chính sự. Hay là người để đến lúc chúng con khỏe hẳn rồi mới phạt.
Ánh mắt Suppiluliuma hiện lên vẻ thích thú nhưng giọng nói vẫn lạnh như băng:
- Vẫn còn mệt sao? Con vừa mới bảo khỏe lại rồi mà?
- Dạ, chỉ còn một chút xíu.
Mursili khum khum bàn tay để diễn tả, Zannanza nhanh nhẹn tiếp lời:
- Nếu có thể yên ổn nghỉ ngơi, chỉ một hôm nữa là khỏi hẳn.
Chữ “yên ổn” của Zannanza khiến Suppiluliuma suýt nữa bật cười. Ông tiếp tục, vẫn giọng nói lạnh lùng:
- Thường ngày hai con tập luyện như thế nào, chỉ dầm tuyết một chút đã bệnh đến không dậy nổi? Sau này làm sao dẫn dắt quân đội?
Hai đứa trẻ ngỡ ngàng nhận ra sự thật, rằng từ nãy đến giờ ông ta đang nhìn mình như thể xem mấy cô vũ nữ diễn trò vậy. Thật là ác độc! Tại sao lại không nói rõ từ đầu, đỡ tốn công chúng phải hết diễn nịnh thần đến trung thần?! Lý do này thì không có cách gì cãi được, lẽ nào lại nói rằng chúng con thật ra rất khỏe, vì không phải là “chỉ dầm một chút”, mà là chạy lòng vòng dưới trời tuyết cả đêm?!
Mursili miễn cưỡng buông áo choàng của quốc vương ra, bước lùi lại mấy bước, đầu cúi thấp, nhẹ giọng nói:
- Chúng con sai rồi.
Zannanza cũng phối hợp nhịp nhàng, bước đến cạnh em trai, bộ dạng y hệt hai người sắp đi nhận án tử hình:
- Xin quốc vương hãy phạt chúng con.
Do hai đứa trẻ chăm chăm nhìn xuống đất nên không nhận ra nụ cười rất nhẹ trên gương mặt vị quốc vương vốn nổi tiếng là nghiêm khắc. Ông quay sang dặn người tùy tùng đứng cạnh phía sau:
- Đưa hai vị hoàng tử đến chuồng ngựa của đội chiến xa dọn dẹp để tăng thể lực. Sharruma dạy dỗ không nghiêm, bảo ông ta cũng vào đó dọn đi.
Người hầu cận kính cẩn cúi đầu tuân lệnh.
Sharruma là một vị nguyên lão trong triều đình Hittites, cũng từng là một dũng tướng nổi danh thời còn trẻ, hiện đảm nhận nhiệm vụ dạy học cho hai hoàng tử. Mursili và Zannanza đối với ông cực kỳ nể trọng, cũng có rất nhiều tình cảm. Nghe tin thầy vì lỗi của mình mà cùng chịu phạt, Zannanza cảm thấy áy náy không yên, định lên tiếng xin với quốc vương, chưa kịp mở lời đã nghe Mursili nói rất nhỏ nhẹ:
- Cảm ơn quốc vương cho chúng con cơ hội học hỏi với đội chiến xa.
Suppiluliuma I hình như không mấy quan tâm, cứ thế ra về.
Nhìn theo bóng lưng oai vệ của vua cha, Zannanza lại thầm cảm phục đứa em trai nhỏ tuổi của mình, Mursili có thể nhìn ra dụng ý của quốc vương, thấy rõ được sự lo lắng của ông dành cho chúng, quả là suy nghĩ sâu xa hơn cậu rất nhiều.
Mursili cũng nhìn cùng một hướng với Zannanza, trong lòng cảm thấy rất bực bội. Từ bao giờ cậu có thể diễn giải những hành động lạnh lùng của ông ta thành ra mục đích cao cả tốt đẹp như vậy? Nếu không mau giành quyền lực, cậu sẽ sớm biến thành tên ranh con chuyên đi xu nịnh để được lợi cho mình. Mà thật ra cũng không thể tính là xu nịnh, vì hình như rõ ràng đó cũng là ý của ông ta.
Con người vô cảm đó, có thể quan tâm đến con trai mình như thế hay không?!
Khu vực nuôi ngựa chiến phục vụ cho quân đội nằm ở một ngọn đồi nhỏ cách hoàng cung không xa lắm. Do tình hình chính trị đang căng thẳng nên số lượng ngựa được mua về tăng lên rất nhanh, việc huấn luyện càng khẩn trương hơn. Phụ trách việc chăm sóc và huấn luyện ngựa cho quốc vương Suppiluliuma I là một người đàn ông trẻ tuổi từ Mitanni đến, tên gọi Kikkuli. Cách đây nhiều năm, vì bất mãn với việc hoàng gia Mitanni tranh giành quyền lực mà chia rẽ, Kikkuli đã đến Hittites, vô tình trở thành hầu cận của vua Suppiluliuma I.
Về sau, khi khai quật những di tích còn sót lại của kinh thành Hattusa, người ta phát hiện một số văn tự được viết trên những mảnh đất nung, ghi lại cách chăm sóc ngựa chiến dưới thời đại Suppiluliuma I. Tác giả những văn tự huấn luyện ngựa cổ xưa nhất thế giới đó chính là Kikkuli.
Lúc này, trong chuồng ngựa, Kikkuli vừa đi lại quan sát, ghi chép, vừa luôn miệng hướng dẫn những người phục vụ:
- Thức ăn gồm có cỏ, rơm, lúa mạch và ngũ cốc nấu chín, mỗi ngày cho ăn ba lần. Sau khi nghỉ ngơi phải trùm chăn cho đổ mồ hôi rồi dẫn ra sông tắm. Các người phải nhớ cho kỹ, không được làm sai.[1]
Kikkuli vừa cúi xuống mảnh đất nung trên tay định tiếp tục ghi chép thì đã nghe tiếng gọi trong trẻo từ xa đến:
- Kikkuli!
Hai cậu hoàng tử nhỏ nhanh nhẹn bước đến chỗ anh, theo sau còn có người thầy đáng kính của hai cậu, Sharruma. Kikkuli rất ngạc nhiên, thỉnh thoảng Zannanza và Mursili cũng có đến đây chơi, nhưng sao hôm nay Sharruma cũng đến, chẳng lẽ muốn dạy hai cậu bé cách chăn ngựa hay sao?!
Kikkuli đặt mảnh đất nung trên tay xuống, lễ phép cúi chào:
- Hai vị hoàng tử, ngài Sharruma.
Sharruma gương mặt rất khó hiểu, cười cười bảo Kikkuli:
- Người chăn ngựa tài giỏi nhất phương Đông, hôm nay bọn ta đến đây chịu phạt.
Zannanza và Mursili nghe thầy nói như vậy, cảm thấy rất áy náy, len lén đưa mắt nhìn ông, rốt cuộc không đoán ra được thầy đang nghĩ gì trong đầu. Sharruma có dáng người cao, nhưng so với những chiến binh khác thì lại hơi gầy, những người không biết sẽ tưởng ông chỉ là một người dạy chữ thông thường. Thật ra, những gì hai anh em Mursili biết bây giờ, từ kiến thức lịch sử, chính trị đến kiếm thuật, cưỡi ngựa, bắn cung, đều do một tay ông dạy dỗ. Một người đa tài như thế, tính tình tất nhiên cũng không giống người thường. Sharruma là người vô cùng khó đoán, lúc thân thiện, khi lạnh lùng, có lúc tưởng như rất vô tư phóng khoáng, lúc cần suy tính lại thâm trầm sâu sắc. Một người thẳng tính như Kikkuli, dĩ nhiên không thể hợp với người như Sharruma.
Kikkuli nghe đến chữ “chịu phạt”, tò mò nhìn sang hai cậu bé. Mursili rất hồn nhiên chạy đến bên con ngựa trắng nhỏ trong chuồng, vuốt ve cái bờm hồng hồng của nó:
- Anh Kikkuli, khi nào nó mới sẵn sàng cho ta cưỡi?
Kikkuli nhìn sang Sharruma, thấy ông bày ra vẻ mặt như không liên quan đến mình, lại thấy Zannanza cũng đến chỗ con ngựa trắng hệt như con mà Mursili đang đùa giỡn, anh bỗng thấy trong lòng rất vui vẻ, hồ hởi nói:
- Hoàng tử Mursili, cậu đừng nôn nóng, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi.
Zannanza đang thích thú nhìn con ngựa nhỏ xinh đẹp, quay sang giở giọng ngọt ngào với Kikkuli:
- Anh Kikkuli là tốt bụng nhất trên đời, vừa có hai con ngựa trắng song sinh đã nghĩ đến bọn ta.
Kikkuli không khỏi lắc đầu cười khổ, hai con tiểu quỷ này, đúng là lém lỉnh. Lần trước đến thăm anh, thấy hai chú ngựa non mới ra đời không lâu, bọn chúng cũng bày ra bộ dạng ngây thơ như vậy, khiến anh không thể từ chối mà hứa sẽ tặng cho chúng cặp ngựa vừa quý vừa đẹp này khi đủ lớn.
Sharruma đứng ngoài cuộc, nheo nheo mắt hài lòng. Hai đứa học trò của ông đúng là càng ngày càng tiến bộ. Quá ngây ngô sẽ không tồn tại được. Quá khôn ngoan sẽ khiến nhiều người ganh ghét. Tận dụng lợi thế đáng yêu của trẻ con và sự chín chắn khi cần thiết chính là điều mà Zannanza và Mursili đang thể hiện rất tuyệt vời.
Mãi một lúc sau, Kikkuli mới nhớ ra, quay lại hỏi Sharruma:
- Ngài Sharruma, lúc nãy ngài nói “chịu phạt” là như thế nào?
Sharruma phì cười, quay sang hai cậu học trò, Mursili và Zannanza giương mắt nhìn ông, lắc lắc đầu. Sharruma xem như không thấy, bình thản bào:
- Hai vị hoàng tử dạo này sức khỏe hơi yếu, quốc vương bảo đến đây giúp cậu dọn chuồng ngựa để tăng thể lực.
Kikkuli hơi bất ngờ, đang nghệch mặt ra thì đã nghe Mursili nói tiếp:
- Người bị phạt không chỉ có bọn ta.
Zannanza cũng vứt cái vẻ đáng yêu vừa nãy sang một bên:
- Thầy Sharruma dạo này ít vận động, sức khỏe không còn tráng kiện như xưa, quốc vương cũng muốn thầy tăng thể lực.
Sharruma liếc sang hai đứa trẻ đang cười cười tự đắc, cũng không biết là nên khen ngợi hay trách móc.
Kikkuli nghe đến đây thì hiểu ra sự việc, cố gắng mãi mới không bật cười to thành tiếng. Trước giờ anh vẫn luôn rất yêu quý hai cậu nhỏ, lần này lại biết ý quốc vương chỉ muốn răn đe và cho hai đứa con trai một cơ hội để hiểu thêm về công việc của đội chiến xa, càng không dám bắt Sharruma đi dọn chuồng ngựa cho mình, nên cũng vô cùng hợp tác. Anh cúi xuống chỗ hai cậu bé:
- Hai cậu hoàng tử nhỏ của tôi, thật không may, chuồng ngựa vừa mới dọn xong rồi.
Cái nháy mắt của Kikkuli không lọt qua khỏi sự quan sát của Sharruma, ông không thể không cảm thấy hài lòng về hai cậu học trò lẫn sự nhạy bén của cậu trai chăn ngựa. Ai đã từng nói với ông, Kikkuli rất thật thà?!
Mursili và Zannanza nhảy lên ôm cổ Kikkuli, cùng reo vang:
- Anh Kikkuli tốt bụng nhất!
- Anh là người chăn ngựa tài giỏi nhất Hittites!
Kikkuli hào hứng dẫn hai cậu bé đi tham quan một vòng, giải thích rằng mình đang nghiên cứu quy trình huấn luyện ngựa chiến hiệu quả nhất. Sharruma đưa mắt nhìn sang mấy mảnh văn thư viết dở, cười cười rồi cũng theo ba người đi quan sát xung quanh. Mấy lần trước lúc Mursili và Zannanza đến, Kikkuli vẫn chưa tìm ra cách chăm sóc ngựa đặc biệt như hôm nay, nên hôm nay hai cậu bé liên tục đặt ra rất nhiều câu hỏi, thỉnh thoảng hứng chí còn nhảy lên lưng ngựa chạy mấy vòng.
Trò chuyện một lúc khá lâu, Kikkuli tất nhiên cũng không dám cãi lệnh quốc vương, bèn đẩy cái khó khăn cho người thầy của hai cậu bé ranh ma:
- Ngài Sharruma, tôi phải làm sao đây, không thể tuân lệnh quốc vương giúp mọi người luyện thể lực rồi?
Sharruma nhìn khắp xung quanh, thấy những người phục vụ đang tất bật chăm sóc ngựa, còn có một số người khác dắt những con ngựa mới được mua về nhốt vào chuồng. Ông mỉm cười bảo Kikkuli:
- Tìm mua ngựa tốt cũng là một công việc vất vả, cậu có nghĩ vậy không?
Đối với Kikkuli mà nói, tìm hiểu về ngựa là một niềm đam mê và vui thích tận cùng. Nghe đề nghị của Sharruma, Kikkuli đột nhiên cảm thấy ông ta cũng không đáng ghét như mình nghĩ, lại có kiến thức rộng, biết đâu có thể giúp anh hiểu biết thêm. Anh phấn khởi nói:
- Vậy phiền ngài và hai vị hoàng tử tìm giúp tôi vài con chiến mã mang về.
Hai anh em Mursili và Sharruma hào hứng đi về phía khu chợ trong kinh thành. Từ khi hoàng phi Henti mất, hai cậu bé chưa có dịp nào ra ngoài vui chơi thoải mái như lúc này.
Dưới chân dãy tường thành bao bọc Hattusa là một khu chợ đông đúc họp từ lúc trời còn chưa sáng hẳn đến giữa trưa. Có người bày hàng để bán ngay trước cửa nhà, cũng có người dựng tạm những cây gỗ rồi căng một tấm vải lớn ở phía trên để che nắng, vừa hay tạo thành một gian hàng nhỏ. Họ trao đổi với nhau thức ăn, vải vóc, gia súc và những món hàng lạ được cái lái buôn từ phương xa mang về. Màu sắc của những thứ trang sức lấp lánh, những vỏ ốc vỏ sò có hình dáng lạ, những loại trái cây, rau củ, mùi hương liệu, tiếng kêu của bầy gia súc, tiếng cười nói, trao đổi, thỉnh thoảng có cả tiếng cãi nhau, mang lại cho kinh thành Hattusa một vẻ đẹp đầy sức sống và sung túc.
Lúc này mặt trời đã lên cao, người ở chợ cũng thưa dần. Ba người thong thả dạo quanh, thỉnh thoảng Sharruma sẽ giảng giải về những món hàng hoặc cách ăn mặc của những người lái buôn đến từ những vùng đất xa xôi cho hai cậu học trò. Mursili và Zannanza cũng thường xuyên tìm hiểu cuộc sống của người dân, trong hoàng cung lại không hề thiếu những vật quý giá và lạ mắt nên không có nhiều vẻ tò mò của trẻ con được dẫn đi chơi, chỉ im lặng đưa mắt quan sát cách mọi người buôn bán, trong lòng mỗi vị hoàng tử đều có những đánh giá của riêng mình. Chiến tranh có nguy cơ bắt đầu, vì thế không ít lái buôn liều lĩnh đang muốn tận dụng cơ hội để làm giàu, có kẻ tích trữ lúa mạch để đầu cơ, cũng có kẻ mang tin tức của những người lính phương xa về bán lại cho người thân của họ ở kinh thành.
Chợ sắp tan nhưng ở một góc khuất lại có rất đông người tụ tập. Mursili và Zannanza vẫn còn tính hiếu kỳ của trẻ con nên cũng chạy đến xem, không ngờ lại gặp đúng điều hai cậu đang tìm. Một cậu con trai chừng mười ba, mười bốn tuổi, dáng vẻ bụi bặm, mái tóc màu nâu nhạt, làn da rám nắng, gương mặt lanh lợi thông minh, trang phục hơi sờn rách, đang rao bán một con ngựa tốt. Nhìn thoáng qua, con ngựa không có gì đặc biệt, nhưng từ sáng sớm đến giờ, chưa có ai thuần phục được nó, mà số người bị nó hất ngã liên tục tăng lên.
Hai anh em thích thú đứng xem. Một người đàn ông dáng vẻ dữ tợn, để râu quai nón, xăm xăm tiến đến trước mặt con ngựa, dùng sức leo lên. Con ngựa màu vàng nâu hí vang một tiếng, lồng lên rất mạnh, hất văng ông ta xuống đất. Mursili đưa mắt nhìn sang cậu bé tóc nâu, thấy cậu ta kín đáo nở một nụ cười giễu cợt. Người tiếp theo có vẻ là một thương nhân giàu có, phong thái ôn hòa nhã nhặn đến hỏi mua, cậu bé bán ngựa cười hiền bảo:
- Tepa sẽ tự chọn chủ nhân mới của mình.
Thương nhân từ tốn đến bên con ngựa, vuốt ve vài cái, nhẹ nhàng leo lên. Không ngờ đi được vài bước, ngựa lại tung vó khiến thương nhân ngã rất đau. Lần này, Mursili thấy một nét luyến tiếc hiện trên gương mặt cậu bé kia. Hoàng tử nhỏ bỗng nhoẻn miệng cười, tự nói với mình:
- Ngựa chứng là ngựa tốt.
Lúc Zannanza và Sharruma nhận ra thì cậu đã chạy đến trước mặt con ngựa đang giở chứng, Zannanza hốt hoảng kêu lên:
- Mursili, tránh ra đi, nguy hiểm lắm.
Cậu định chạy đến kéo em trai mình ra thì bị Sharruma dùng tay giữ lại. Zannanza kinh ngạc quay lại nhìn thầy, chỉ thấy ông nở một nụ cười đắc thắng. Phía bên này, cậu bé bán ngựa cũng bất ngờ không kém. Cậu vừa dợn bước vào chỗ con ngựa đang hung hăng thì nhìn thấy đôi mắt sáng đầy quyết tâm của cậu nhỏ tóc bạch kim, bỗng dưng cảm thấy trước mặt mình không phải là một đứa trẻ con, mà là một chàng trai dũng mãnh. Mursili nhân lúc con ngựa cúi xuống thấp, nhảy thoắt lên lưng nó, giữ chặt dây cương. Con ngựa lồng lên, đạp cũi chạy ra ngoài khiến mọi người trong chợ đều hoảng loạn, la hét liên hồi. Hoàng tử nhỏ vẫn bình tĩnh cúi rạp người, nương theo sức vùng vẫy của ngựa, tay vẫn nắm chặt dây cương, từ từ điều khiển con ngựa chứng.
Trong lúc mọi người còn đang lo lắng cho tính mạng cậu bé ham chơi dại dột kia, định chạy theo xem thử thì đã nghe tiếng vó ngựa rất nhịp nhàng vọng đến.
Cậu bé bán ngựa tròn xoe mắt nhìn chú ngựa thân quen từ xa thong thả chạy về, trên lưng thấp thoáng màu tóc bạch kim, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Hoàng tử nhỏ kéo nhẹ dây cương, con ngựa tung hai vó lên cao, hí vang, cậu ung dung mỉm cười đắc thắng, đưa ánh mắt kiêu hãnh nhìn khắp mọi người.
Giây phút ấy, cậu bé tóc nâu mơ hồ tưởng như mình đã nhìn thấy một vị thần còn nhỏ tuổi đang oai hùng cưỡi trên lưng ngựa.
Mursili bước xuống, hướng về phía Zannanza đang chạy đến, nở nụ cười ngây thơ thường thấy:
- Zannanza, em thuần phục được con ngựa rồi này!
Zannanza kéo tay kéo chân Mursili nhìn qua một lượt, khi chắc rằng cậu em đã không sao, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Mursili và Sharruma, hai thầy trò nhìn nhau, nhếch miệng cười.
Sharruma quay sang cậu bé bán ngựa, điềm đạm hỏi:
- Cậu chủ nhà ta muốn mua lại con ngựa này, cậu tính như thế nào?
Cậu bé còn đang nhìn sững Mursili, giật mình một lúc rồi vui vẻ đáp:
- Cậu chủ tuổi còn nhỏ mà đã có tài như vậy, ta xin tặng Tepa để nó được theo người.
Zannanza ngạc nhiên hỏi anh ta:
- Như thế không được, anh cần tiền mới phải đi bán ngựa, sao bọn ta có thể lấy không đây?
Cậu bé hào sảng trả lời:
- Có những thứ bao nhiêu của cải cũng không mua được.
Mursili bước đến trước mặt anh ta, tuy vóc dáng thấp bé hơn nhưng phong cách không khác gì một vị chủ nhân thực thụ:
- Anh bạn này, ta thấy anh bán ngựa nhưng lại không muốn bán. Người thô lỗ đến mua, anh đắc ý vì họ không thuần phục được. Người lịch thiệp đến mua, không mua được anh lại vô cùng tiếc nuối. Con ngựa này rõ ràng là bạn tốt của anh.
Cậu bé một lần nữa ngạc nhiên đến sững người. Đứa trẻ trước mặt cậu là ai, tại sao có thể nhìn thấu tâm tư người khác như vậy?!
- Tepa là bạn cùng ta lớn lên, chỉ vì cần gấp một số tiền nên ta mới phải bán nó đi. Cậu có thể chinh phục được Tepa, rõ ràng là một nhân tài hiếm có, Tepa theo cậu chắc chắn sẽ hạnh phúc. Chuyện đó đối với ta còn đáng giá hơn của cải.
Zannanza tò mò hỏi:
- Không có tiền, anh định giải quyết chuyện gấp đó thế nào?
Dường như lúc này mới nhớ ra hoàn cảnh của mình, cậu bé thẫn thờ, hồi lâu lại cười rất vui vẻ:
- Ta và Tepa đều rất tài năng, nó có thể tìm được một người chủ tốt, lẽ nào ta lại không thể tìm ra cách, như vậy nó sẽ cười ta.
Ba thầy trò Mursili cười vang thích thú. Sharruma lấy ra một túi tiền, để vào tay cậu bé rồi kéo Zannanza đi:
- Bọn ta là mua ngựa, không phải cướp bóc. Cậu cứ cầm lấy đi.
Cậu bé vừa định chạy theo trả lại, Mursili đã hỏi:
- Anh tên là gì?
Cậu quay lại, nhìn hoàng tử nhỏ một lúc khá lâu, sau đó mỉm cười:
- Apolo.
Mursili cười cười, khẽ gật đầu rồi nhảy lên lưng ngựa, trước khi quay đi còn ngoảnh lại:
- Apolo, ta đánh cược với anh một ván. Sau khi giải quyết xong chuyện riêng, anh đến ngọn đồi phía tây Hattusa tìm một người tên là Kikkuli, thuyết phục anh ta thu nhận anh. Nếu làm được, ta hứa là Tepa sẽ được quay về với bạn thân của mình.
Nói rồi thong thả cưỡi ngựa đi về phía Zannanza và Sharruma đang đợi, Apolo nhìn theo bóng lưng nhỏ bé một lúc lâu, trong đầu cứ hiện ra hình ảnh một bóng lưng to lớn vững chãi mà cậu có thể suốt đời theo phò trợ.
[1] Theo The Kikkuli Text. Hittites Training Instruction for Chariot Horses in the second half of the 2nd millennium BC and their disciplinary context, Peter Raulwing (2009).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.