Chương 6: CHƯƠNG 6
Phương Uyên
05/08/2015
Mùa xuân ở Hittites được gọi là mùa nước. Khi một năm mới bắt đầu, tất cả những sông suối trong đế quốc đều đầy ắp, mang phù sa đến cho những vụ mùa bội thu. Bao quanh Hattusa là bảy dòng suối lớn, được xem là long mạch, khiến cho vùng đất này trở thành một kinh thành trù phú, vững chắc, là niềm tự hào của người dân Hittites suốt nhiều thế kỷ.
Năm nay, niềm hân hoan của người Hittites không trọn vẹn. Thủ đô vừa nhận tin báo đến, quốc vương Tushratta của Mitanni đã mang quân tấn công Nuhashshi, ý đồ chinh phục Syria, vốn đã thành chư hầu của Hittites ngay trước cuộc hôn nhân giữa Suppiluliuma I và công chúa Babylon bốn năm về trước. Phía tây vương quốc, một lực lượng chống đối cũng đang dần lớn mạnh tại Isuwa.
Quốc vương Suppiluliuma I ngay lập tức triệu tập các vị hoàng tử và nguyên lão để chuẩn bị xuất quân. Mười bốn tuổi, hoàng tử Zannanza và Mursili được xem như đã trưởng thành, cũng được vào tham dự. Hội nghị diễn ra suốt một ngày, cho đến khi mặt trời sắp tắt. Quốc vương ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn khắp cung điện, chậm rãi buông từng tiếng:
- Thần Teshub linh thiêng chứng giám, cuộc chiến này, Hittites nhất định giành thắng lợi.
Cung điện vang dậy tiếng reo hò, những gương mặt bên dưới đều tràn ngập quyết tâm và tin tưởng.
Suppiluliuma I mỉm cười tỏ ý hài lòng. Ngài lần lượt giao nhiệm vụ cho từng hoàng tử:
- Nhị hoàng tử Telipinu và tam hoàng tử Piyassili mang năm nghìn quân đến yểm trợ Nuhashshi. Thái tử Arnwanda cùng ta xuất quân trấn áp Isuwa. Hoàng tử Zannanza và Mursili ở lại kinh thành, trợ giúp Tawannana cai quản đế quốc trong lúc ta vắng mặt.
Từ chiếc ghế bên cạnh quốc vương, Tawannana – hoàng phi đương nhiệm – đứng lên, tiến một bước về phía trước. Vị công chúa nhỏ tuổi đến từ Babylon nay đã trở thành một cô gái trẻ dung mạo tuyệt trần. Vẫn phong thái đoan trang cao quý, vẫn gương mặt thanh tú dịu dàng, chỉ khác là dáng vẻ buồn bã tuyệt vọng khi xưa đã hoàn toàn biến mất. Nàng từ tốn đưa đôi mắt to tròn long lanh nhìn khắp mọi người, khẽ mỉm cười như chờ đợi một sự đồng tình. Nụ cười lạnh lùng mà kiêu hãnh khiến cho toàn thể nguyên lão hoàn toàn tin tưởng, cúi đầu nhận lệnh. Ánh mắt nàng dừng lại ở vị hoàng tử nhỏ tuối nhất, cậu đáp lại cái nhìn của nàng một lúc, cuối cùng cười khẽ, gật đầu, giống như trấn an hơn là tuân phục. Nàng quay lại chỗ ngồi, thoáng một nụ cười buồn.
Hội nghị kết thúc, tất cả nhanh chóng quay về chuẩn bị cho nhiệm vụ của mình. Zannanza và Mursili cũng vừa rời đi thì Suppiluliuma lên tiếng gọi:
- Hình như đã lâu cha con chúng ta chưa dùng bữa với nhau.
Bữa tối diễn ra trong không khí rất thân tình, chỉ có mỗi người mới biết trong lòng họ đang suy tính những gì. Lúc hai anh em về đến cung điện, thấy Mursili có vẻ không vui, Zannanza liền lên tiếng rủ:
- Em trai, đau đầu cả ngày hôm nay rồi, hay chúng ta luyện kiếm, vận động một tí cho thoải mái.
Vừa lúc ấy, Apolo cũng từ chỗ Kikkuli trở về, vội vàng nói chen vào:
- Zannanza, ngài làm như thế là không đẹp.
Hai anh em cùng quay lại nhìn chàng trai mới được đề bạt làm phó thủ lĩnh đội chiến xa, vóc người cao lớn, gương mặt vui vẻ, phong thái hào sảng ung dung, đã khác rất nhiều với cậu bé con đen nhẻm ở khu chợ ngày nào. Mursili lúc này mới cười cười trêu chọc:
- Bọn ta chỉ là trẻ con, sao dám so tài với vị tướng quân tài giỏi như anh.
Apolo nhướn nhướn mày, sau đó không thèm nói thêm, rút thanh kiếm đang đeo bên người, xông thẳng đến. Mursili và Zannanza cũng lập tức rút kiếm đáp trả. Tiếng binh khí va chạm, tiếng cười nói vang vọng khắp khoảng sân. Mãi một lúc lâu sau, cả ba ngồi bệt xuống hành lang, thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.
- Apolo, đội phó chiến xa như anh, ra chiến trường sẽ nhanh chóng bị người ta giết chết.
Zannanza vừa lau mồ hôi vừa trêu chọc, Mursili cũng lắc đầu cười. Apolo không vui đáp:
- Quân giặc không có chuyện hai anh em cùng ra trận, bắt nạt một mình ta.
- Apolo, chính anh bảo ta không rủ anh là chơi không đẹp, cũng chính anh chủ động tấn công, bây giờ lại kêu ca, có thấy mất mặt lắm không?
Apolo định mở miệng cãi lại, Mursili đã tiếp lời, giọng nói bình thản nhưng mang đầy hàm ý:
- Apolo, anh hơn bọn ta bốn tuổi, người cũng cao to hơn, chẳng lẽ một đấu một mới gọi là công bằng?
Apolo biết không thể cãi lại hai anh em này, mở miệng mấy lần cũng không nói được câu nào, đành giơ tay chịu trận:
- Hai vị chủ nhân, kẻ hèn bái phục rồi. Hai ngài cứ ở đó tình cảm với nhau đi, ta đi chăm sóc Tepa, chỉ có nó yêu thương ta nhất.
Zannanza và Mursili nhìn Apolo bất mãn đi về phía chuồng ngựa rồi lại nhìn nhau, bật cười sảng khoái. Mấy năm qua, dù cho chiến sự biến đổi thế nào, trong triều đình có sóng gió thế nào, khi về đến cung điện mà hai người từng lớn lên bên cạnh mẹ Henti, tất cả bất an đều được bỏ lại bên ngoài. Tại nơi này, Mursili, Zannanza và Apolo, còn có thầy Sharruma, có thể yên tâm mà sống thật với chính mình, vì bên cạnh là những người có thể vì họ mà hy sinh tính mạng.
Nghỉ ngơi một lúc, Zannanza đưa tay xoa xoa bụng:
- Đùa với Apolo một lúc, anh lại thấy đói rồi. Em có muốn ăn thêm chút gì không?
Mursili gật đầu vui vẻ. Zannanza nhanh nhẹn đứng lên:
- Anh xuống bếp gọi người mang thức ăn lên.
- Vậy em đi mời thầy Sharruma và gọi luôn anh chăn ngựa.
Cung điện của hai vị hoàng tử có rất ít người phục vụ, một phần vì hai anh em muốn giữ không khí gia đình ấm cúng, phần khác vì Mursili không muốn có quá nhiều người theo sát động tĩnh của mình. Chủ yếu chỉ có vài người nấu ăn và dọn dẹp, sinh hoạt của Mursili và Zannanza cũng vô cùng đơn giản, mỗi ngày học hành, luyện tập rồi vào hoàng cung học hỏi thêm, lúc rảnh rỗi sẽ cùng nhau luyện kiếm, đi săn, ra ngoài thành dạo mát, hoàn toàn xa lạ với những thú vui xa xỉ của hoàng gia.
Đến gần nhà bếp, Zannanza đã ngửi thấy mùi bánh nướng thơm lừng. Cậu ngạc nhiên bước nhanh vào, bỗng đứng sững lại, tròn mắt nhìn điều đang diễn ra trước mặt.
Một cô gái trạc tuổi cậu, dáng người nhỏ nhắn, thoăn thoắt đi lại trong bếp chuẩn bị thức ăn. Mái tóc mềm mại được cột gọn gàng sau gáy làm lộ rõ gương mặt trắng hồng thanh thoát, từng đường nét đều rất hài hòa, toát lên một vẻ đẹp thánh thiện mong manh. Cô mặc một chiếc váy dài đến ngang gối, eo thắt một sợi dây thừng nhỏ, mỗi bước đi đều khiến sợi dây đung đưa theo thân hình uyển chuyển. Lúc cô chun miệng thổi lửa trên bếp lò, Zannanza bỗng thấy tim mình đập rất nhanh.
Cô gái để thức ăn lên đĩa, vui vẻ xoay người mang sang phía chiếc bàn nhỏ bên này. Vừa quay người lại, thấy một cậu con trai đang chăm chú nhìn mình không biết từ bao giờ, cô hốt hoảng hét lên một tiếng, đánh rơi chiếc đĩa xuống sàn, vỡ tung tóe. Cô gái sợ hãi nhìn Zannanza rồi lại nhìn xuống những mảnh vỡ dưới chân, vội vội vàng vàng cúi xuống định thu dọn, không ngờ bị một mảnh cắt vào tay. Zannanza lúc này mới giật mình, liền ngồi xuống cạnh cô gái nhỏ:
- Cô không sao chứ.
Khi cả hai nhận ra, tay cậu đã vô thức cầm bàn tay đang bị thương của cô gái lên xem. Cô ngại ngùng rụt lại, Zannanza lúng túng:
- Ta xin lỗi.
Phía bên ngoài, Mursili, Apolo và Sharruma nghe tiếng thét cùng tiếng rơi vỡ, vội chạy về phía nhà bếp xem. Khi đến nơi, họ thấy một cảnh tượng rất lạ lùng: tứ hoàng tử Zannanza cao quý của đế quốc Hittites đang loay hoay dọn dẹp, bên cạnh còn có một cô gái lạ mặt thấp thỏm nhìn theo.
Khi Zannanza ngẩng lên, thấy hai người anh em tốt đang nhìn mình như quái vật. Cô gái cũng ngước lên, thấy Mursili và Apolo lại vô cùng bối rối, đến khi thấy Sharruma đang cười cười thích thú, cô vội chạy đến trước mặt ông, cúi đầu nói rất nhỏ:
- Ngài Sharruma, tôi xin lỗi, tôi…
Mursili quan sát cô gái nhỏ, trong lòng bỗng có một cảm giác vô cùng quen thuộc. Cậu định hỏi Sharruma thì Apolo đã mở lời trước:
- Sharruma, cô ấy là do ngài dẫn về sao?
Sharruma đưa tay vỗ vỗ lên đầu cô gái nhỏ, sau đó nhìn sang ba chàng trai trẻ, nhún vai rồi lãnh đạm quay đi.
- Ta thấy cô ấy không có chỗ để đi, vừa hay cung điện này cũng cần thêm người phục vụ.
- Các ngài… đều là hoàng tử sao? Tôi vô ý quá.
Cô gái lúng túng định cúi chào, Zannanza đã đưa tay ngăn lại. Apolo tiến đến trước mặt cô, vui vẻ nói:
- Chỉ có hai người họ là hoàng tử, ta cũng chỉ là tôi tớ như cô.
Zannanza trừng mắt nhìn Apolo:
- Bọn ta xem anh là tôi tớ khi nào?!
Apolo thích thú cười vang, tiếp tục trêu chọc cô gái nhỏ:
- Cô bé, cô thấy không, như vậy cô cũng không phải là tôi tớ, đừng tỏ ra sợ hãi như thế, hai vị hoàng tử sẽ không vui đâu.
Nói rồi nháy mắt bỏ đi, không quên mang theo vài bình rượu.
Mursili vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi, lúc này mới từ tốn hỏi:
- Cô tên là gì?
- Anatu.
- Anatu… Cái tên rất hợp với người.
Cô gái giật mình, nhìn sững vị hoàng tử trẻ. Anatu, trong tiếng Hittites không hề có ý nghĩa.
Nó chỉ có nghĩa là thuần khiết, trong ngôn ngữ Babylon.
Cô gái giấu vẻ bối rối, đưa mắt nhìn những mảnh vỡ của chiếc đĩa đã được Zannanza dọn lại một chỗ. Zannanza không hiểu ẩn ý của Mursili, nghĩ rằng cô cảm thấy có lỗi, liền trấn an:
- Không sao, bọn ta ở hoàng cung đã ăn rồi.
Anatu như vớ được phao, vội đáp:
- Vẫn còn vài món khác, đợi một chút sẽ xong.
- Vậy thì tốt quá, có thể cùng nhau ăn uống vui vẻ một chút.
Dáng vẻ sảng khoái của Zannanza khiến cô gái nhỏ cảm thấy yên lòng trở lại, tiếp tục với những món ăn còn dang dở. Mursili và Zannanza nhìn nhau cười rồi cả hai cùng đi về nơi Sharruma và Apolo đang đợi.
Ngày thường, chỉ có bốn người cùng nhau uống rượu, tuy nói không khí rất thoải mái vui tươi, nhưng cũng không thể so với việc có thêm một cô gái nhỏ xinh xắn cùng ngồi. Anatu khá rụt rè ít nói, nhưng cô có nụ cười rất đẹp, khiến không gian xung quanh nàng như bừng sáng, người khác nhìn vào sẽ thấy dễ chịu và bình yên. Đôi tay nhỏ nhắn liên tục đưa thức ăn, rót rượu mời bốn người, đến mức Mursili phải lên tiếng nhắc:
- Anatu, Apolo nói đúng, bọn ta không xem cô là tôi tớ, cô cũng không cần phục vụ tận tình như vậy.
Anatu từ lúc Mursili nói về ý nghĩa cái tên nàng, đã đâm ra dè chừng và phòng bị.
- Hoàng tử Mursili, như vậy không đúng lắm, ngài Sharruma mang tôi về đây, hai vị cho tôi ở lại, đã là tốt lắm rồi.
Apolo nghe thế liền đứng dậy, cầm bình rượu đi sang ngồi cạnh Mursili, dáng vẻ cung kính muôn phần:
- Hoàng tử Mursili, bấy lâu nay ta thật vô phép quá, ngài mang ta về đây, còn trả Tepa lại cho ta, ta phải lấy thân báo đáp.
Nói rồi, Apolo rót một ly đầy, đưa lên miệng Mursili ép uống khiến cậu phải chạy sang ngồi phía bên kia. Anatu lại bật cười, trông như một thiên thần.
Zannanza ngơ ngẩn nhìn cô, lúc lâu sau mới hỏi:
- Anatu, cô không còn người thân nữa hay sao?
Nụ cười trên môi nàng vụt tắt, nàng im lặng, sau đó lại mỉm cười dịu dàng kể lại:
- Người thân thì vẫn còn, chỉ là không có chỗ để về. Tôi và chị gái là người Babylon.
Nàng dừng một nhịp, đưa mắt nhìn sang Mursili. Nếu đã không thể giấu, tự mình nói thật sẽ hay hơn. Thấy hoàng tử không có phản ứng gì, nàng tiếp tục, giọng nói vẫn rất êm dịu:
- Gia đình tôi vì muốn đổi một số tiền lớn, đã mang chị tôi gả cho một thương nhân giàu có ở Hittites. Tôi… bỏ nhà đi tìm chị, tìm mãi cũng không thấy, cho đến lúc không còn lộ phí, may mà gặp được ngài Sharruma.
Giọng nàng thoáng buồn, sau đó liền vui vẻ cười rất tươi:
- Nhưng cũng nhờ như thế, tôi mới có vinh dự gặp hai vị hoàng tử của Hittites. Tôi nghĩ chị tôi cũng đang sống rất tốt, tôi không nên đau buồn nữa.
Năm người lại cùng nhau ăn uống, chuyện trò sôi nổi, mãi đến khi trời đã về khuya.
Đêm mùa xuân, gió nhè nhẹ thổi, đưa hương hoa thơm ngát khắp cung điện. Mursili lại khó ngủ, ra ngoài dạo một vòng. Đi đến cây hoa trắng, cậu bỗng nghe tiếng nấc nghẹn khe khẽ, đến gần mới biết đó là Anatu đang đứng khóc một mình. Nụ cười rạng rỡ như ánh nắng đã thay bằng gương mặt đau buồn đẫm nước mắt, khiến nàng càng mong manh như thể chạm vào sẽ tan biến mất.
Mursili bỗng cảm thấy cảnh tượng này y hệt như bốn năm về trước. Cũng là một cô gái từ Babylon đến, cũng trong một đêm vắng, cũng âm thầm khóc một mình. Có khác chăng lúc xưa là mùa đông lạnh giá, bây giờ lại là mùa xuân ấm áp đầy sức sống. Cậu cảm thấy câu chuyện của Anatu rất trùng hợp, trùng hợp đến mức khiến cậu thấy thân thiết với cô gái mới lần đầu gặp mặt này. Chính vì thế cậu mới không có ý kiến mà để nàng ở lại cung điện. Mursili định bước đến an ủi vài câu, trong đầu bỗng nhớ lại ánh mắt của Mal Nikal trong hội nghị lúc chiều, còn có việc cậu lỡ miệng thừa nhận mình có tìm hiểu ngôn ngữ Babylon.
Hoàng tử thở dài, lặng lẽ trở về phòng.
Năm đó, chỉ vì một lời động viên của cậu, đã khiến một cô gái không vui cho đến tận bây giờ, cậu còn có thể dùng những lời lẽ đó mà an ủi cô gái khác hay sao?
Anatu cũng không phải là công chúa Babylon, nếu cậu không phân biệt rõ việc này, chính là không tôn trọng cả hai người.
Mursili rời đi một lúc sau thì Zannanza cũng đến. Rất lâu rồi cậu mới khó ngủ như đêm nay, chẳng lẽ vì lúc nãy lỡ vui mà uống hơi nhiều?
Bước chân cậu dừng lại trước mặt cô gái nhỏ, hơi bất ngờ vì không nghĩ sẽ thấy nàng đứng khóc ở nơi này. Anatu giật mình khi có người đến, vội đưa tay lau nước mắt, Zannanza đã giữ tay nàng lại. Nàng rụt rè nhìn hoàng tử, thấy cậu rất kiên định, nhìn sâu vào đôi mắt ươn ướt của nàng:
- Cô luôn cười rất tươi, rất đẹp, là bởi vì thường hay trốn ra khóc một mình như vậy phải không?
Anatu cúi đầu không đáp. Lần đầu tiên trong đời, Zannanza có ý muốn che chở cho một người khác ngoài em trai cậu, Mursili. Cậu đưa tay xoa nhẹ đầu cô gái nhỏ, nhẹ nhàng nói:
- Từ nay, nơi này là nhà của cô. Ta sẽ cho người giúp cô tìm chị.
Anatu sững người, sau đó gật đầu liên tục, vẫn cúi gằm mặt. Zannanza nâng gương mặt nhỏ nhắn của nàng lên, thấy nàng đang cố nở nụ cười, cậu bỗng cảm giác rất khó chịu.
- Tuy ta nói cô cười rất đẹp, nhưng cô khóc cũng không phải xấu.
Câu đùa của hoàng tử khiến cô gái bật cười, rất thật lòng, rất đẹp. Zannanza nhìn thấy nàng cười như thế, trong lòng cũng rộn rã vui theo. Cậu giúp nàng lau nước mắt, lại vỗ vỗ nhẹ lên đầu nàng, dịu dàng nói nhỏ:
- Về phòng nghỉ đi, trời sắp sáng mất rồi.
Anatu mỉm cười đầy vẻ biết ơn, đôi mắt vẫn còn hoe hoe đỏ. Nàng cúi chào Zannanza rồi đi về phía phòng mình. Zannanza đứng nhìn theo cho đến khi bóng nàng khuất hẳn, cậu cười với chính mình rồi cũng vui vẻ quay đi.
Từ trong phòng của Sharruma, ông và Apolo chứng kiến hết mọi chuyện. Apolo vẻ mặt đầy bất mãn lên tiếng hỏi:
- Ngài vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Không phải tự nhiên tốt bụng mang một cô gái đáng thương về đây chứ?
Sharruma cười nhạt, nhìn Apolo đầy châm chọc:
- Apolo, từ khi cậu trở thành phó thủ lĩnh đội chiến xa, hình như có thông minh lên đôi chút.
- Sharruma, tuy nói ngài cũng xem như là thầy ta, nhưng hoàng tử Mursili là chủ nhân mà ta thề sẽ trung thành, hoàng tử Zannanza lại là bạn tốt nhất của ta, nếu ngài muốn dùng cô gái này chia rẽ họ, ta sẽ không để yên đâu.
Sharruma bật cười, đưa tay rót một ly rượu đưa lên miệng uống, thong thả đáp:
- Nếu chỉ vì một đứa con gái mà xung đột thì tình anh em của họ cũng không vượt qua được những tranh đoạt quyền lợi hay địa vị sau này.
Apolo liếc nhìn Sharruma rồi lại nhìn ra khoảng sân đang chìm trong bóng tối, lòng đầy lo lắng. Những toan tính của ông thầy kỳ quái này, cậu không bao giờ hiểu được.
Đêm đầu tiên Anatu ở lại cung điện hoàng tử, cả năm người đều không sao chợp mắt.
Năm nay, niềm hân hoan của người Hittites không trọn vẹn. Thủ đô vừa nhận tin báo đến, quốc vương Tushratta của Mitanni đã mang quân tấn công Nuhashshi, ý đồ chinh phục Syria, vốn đã thành chư hầu của Hittites ngay trước cuộc hôn nhân giữa Suppiluliuma I và công chúa Babylon bốn năm về trước. Phía tây vương quốc, một lực lượng chống đối cũng đang dần lớn mạnh tại Isuwa.
Quốc vương Suppiluliuma I ngay lập tức triệu tập các vị hoàng tử và nguyên lão để chuẩn bị xuất quân. Mười bốn tuổi, hoàng tử Zannanza và Mursili được xem như đã trưởng thành, cũng được vào tham dự. Hội nghị diễn ra suốt một ngày, cho đến khi mặt trời sắp tắt. Quốc vương ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn khắp cung điện, chậm rãi buông từng tiếng:
- Thần Teshub linh thiêng chứng giám, cuộc chiến này, Hittites nhất định giành thắng lợi.
Cung điện vang dậy tiếng reo hò, những gương mặt bên dưới đều tràn ngập quyết tâm và tin tưởng.
Suppiluliuma I mỉm cười tỏ ý hài lòng. Ngài lần lượt giao nhiệm vụ cho từng hoàng tử:
- Nhị hoàng tử Telipinu và tam hoàng tử Piyassili mang năm nghìn quân đến yểm trợ Nuhashshi. Thái tử Arnwanda cùng ta xuất quân trấn áp Isuwa. Hoàng tử Zannanza và Mursili ở lại kinh thành, trợ giúp Tawannana cai quản đế quốc trong lúc ta vắng mặt.
Từ chiếc ghế bên cạnh quốc vương, Tawannana – hoàng phi đương nhiệm – đứng lên, tiến một bước về phía trước. Vị công chúa nhỏ tuổi đến từ Babylon nay đã trở thành một cô gái trẻ dung mạo tuyệt trần. Vẫn phong thái đoan trang cao quý, vẫn gương mặt thanh tú dịu dàng, chỉ khác là dáng vẻ buồn bã tuyệt vọng khi xưa đã hoàn toàn biến mất. Nàng từ tốn đưa đôi mắt to tròn long lanh nhìn khắp mọi người, khẽ mỉm cười như chờ đợi một sự đồng tình. Nụ cười lạnh lùng mà kiêu hãnh khiến cho toàn thể nguyên lão hoàn toàn tin tưởng, cúi đầu nhận lệnh. Ánh mắt nàng dừng lại ở vị hoàng tử nhỏ tuối nhất, cậu đáp lại cái nhìn của nàng một lúc, cuối cùng cười khẽ, gật đầu, giống như trấn an hơn là tuân phục. Nàng quay lại chỗ ngồi, thoáng một nụ cười buồn.
Hội nghị kết thúc, tất cả nhanh chóng quay về chuẩn bị cho nhiệm vụ của mình. Zannanza và Mursili cũng vừa rời đi thì Suppiluliuma lên tiếng gọi:
- Hình như đã lâu cha con chúng ta chưa dùng bữa với nhau.
Bữa tối diễn ra trong không khí rất thân tình, chỉ có mỗi người mới biết trong lòng họ đang suy tính những gì. Lúc hai anh em về đến cung điện, thấy Mursili có vẻ không vui, Zannanza liền lên tiếng rủ:
- Em trai, đau đầu cả ngày hôm nay rồi, hay chúng ta luyện kiếm, vận động một tí cho thoải mái.
Vừa lúc ấy, Apolo cũng từ chỗ Kikkuli trở về, vội vàng nói chen vào:
- Zannanza, ngài làm như thế là không đẹp.
Hai anh em cùng quay lại nhìn chàng trai mới được đề bạt làm phó thủ lĩnh đội chiến xa, vóc người cao lớn, gương mặt vui vẻ, phong thái hào sảng ung dung, đã khác rất nhiều với cậu bé con đen nhẻm ở khu chợ ngày nào. Mursili lúc này mới cười cười trêu chọc:
- Bọn ta chỉ là trẻ con, sao dám so tài với vị tướng quân tài giỏi như anh.
Apolo nhướn nhướn mày, sau đó không thèm nói thêm, rút thanh kiếm đang đeo bên người, xông thẳng đến. Mursili và Zannanza cũng lập tức rút kiếm đáp trả. Tiếng binh khí va chạm, tiếng cười nói vang vọng khắp khoảng sân. Mãi một lúc lâu sau, cả ba ngồi bệt xuống hành lang, thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.
- Apolo, đội phó chiến xa như anh, ra chiến trường sẽ nhanh chóng bị người ta giết chết.
Zannanza vừa lau mồ hôi vừa trêu chọc, Mursili cũng lắc đầu cười. Apolo không vui đáp:
- Quân giặc không có chuyện hai anh em cùng ra trận, bắt nạt một mình ta.
- Apolo, chính anh bảo ta không rủ anh là chơi không đẹp, cũng chính anh chủ động tấn công, bây giờ lại kêu ca, có thấy mất mặt lắm không?
Apolo định mở miệng cãi lại, Mursili đã tiếp lời, giọng nói bình thản nhưng mang đầy hàm ý:
- Apolo, anh hơn bọn ta bốn tuổi, người cũng cao to hơn, chẳng lẽ một đấu một mới gọi là công bằng?
Apolo biết không thể cãi lại hai anh em này, mở miệng mấy lần cũng không nói được câu nào, đành giơ tay chịu trận:
- Hai vị chủ nhân, kẻ hèn bái phục rồi. Hai ngài cứ ở đó tình cảm với nhau đi, ta đi chăm sóc Tepa, chỉ có nó yêu thương ta nhất.
Zannanza và Mursili nhìn Apolo bất mãn đi về phía chuồng ngựa rồi lại nhìn nhau, bật cười sảng khoái. Mấy năm qua, dù cho chiến sự biến đổi thế nào, trong triều đình có sóng gió thế nào, khi về đến cung điện mà hai người từng lớn lên bên cạnh mẹ Henti, tất cả bất an đều được bỏ lại bên ngoài. Tại nơi này, Mursili, Zannanza và Apolo, còn có thầy Sharruma, có thể yên tâm mà sống thật với chính mình, vì bên cạnh là những người có thể vì họ mà hy sinh tính mạng.
Nghỉ ngơi một lúc, Zannanza đưa tay xoa xoa bụng:
- Đùa với Apolo một lúc, anh lại thấy đói rồi. Em có muốn ăn thêm chút gì không?
Mursili gật đầu vui vẻ. Zannanza nhanh nhẹn đứng lên:
- Anh xuống bếp gọi người mang thức ăn lên.
- Vậy em đi mời thầy Sharruma và gọi luôn anh chăn ngựa.
Cung điện của hai vị hoàng tử có rất ít người phục vụ, một phần vì hai anh em muốn giữ không khí gia đình ấm cúng, phần khác vì Mursili không muốn có quá nhiều người theo sát động tĩnh của mình. Chủ yếu chỉ có vài người nấu ăn và dọn dẹp, sinh hoạt của Mursili và Zannanza cũng vô cùng đơn giản, mỗi ngày học hành, luyện tập rồi vào hoàng cung học hỏi thêm, lúc rảnh rỗi sẽ cùng nhau luyện kiếm, đi săn, ra ngoài thành dạo mát, hoàn toàn xa lạ với những thú vui xa xỉ của hoàng gia.
Đến gần nhà bếp, Zannanza đã ngửi thấy mùi bánh nướng thơm lừng. Cậu ngạc nhiên bước nhanh vào, bỗng đứng sững lại, tròn mắt nhìn điều đang diễn ra trước mặt.
Một cô gái trạc tuổi cậu, dáng người nhỏ nhắn, thoăn thoắt đi lại trong bếp chuẩn bị thức ăn. Mái tóc mềm mại được cột gọn gàng sau gáy làm lộ rõ gương mặt trắng hồng thanh thoát, từng đường nét đều rất hài hòa, toát lên một vẻ đẹp thánh thiện mong manh. Cô mặc một chiếc váy dài đến ngang gối, eo thắt một sợi dây thừng nhỏ, mỗi bước đi đều khiến sợi dây đung đưa theo thân hình uyển chuyển. Lúc cô chun miệng thổi lửa trên bếp lò, Zannanza bỗng thấy tim mình đập rất nhanh.
Cô gái để thức ăn lên đĩa, vui vẻ xoay người mang sang phía chiếc bàn nhỏ bên này. Vừa quay người lại, thấy một cậu con trai đang chăm chú nhìn mình không biết từ bao giờ, cô hốt hoảng hét lên một tiếng, đánh rơi chiếc đĩa xuống sàn, vỡ tung tóe. Cô gái sợ hãi nhìn Zannanza rồi lại nhìn xuống những mảnh vỡ dưới chân, vội vội vàng vàng cúi xuống định thu dọn, không ngờ bị một mảnh cắt vào tay. Zannanza lúc này mới giật mình, liền ngồi xuống cạnh cô gái nhỏ:
- Cô không sao chứ.
Khi cả hai nhận ra, tay cậu đã vô thức cầm bàn tay đang bị thương của cô gái lên xem. Cô ngại ngùng rụt lại, Zannanza lúng túng:
- Ta xin lỗi.
Phía bên ngoài, Mursili, Apolo và Sharruma nghe tiếng thét cùng tiếng rơi vỡ, vội chạy về phía nhà bếp xem. Khi đến nơi, họ thấy một cảnh tượng rất lạ lùng: tứ hoàng tử Zannanza cao quý của đế quốc Hittites đang loay hoay dọn dẹp, bên cạnh còn có một cô gái lạ mặt thấp thỏm nhìn theo.
Khi Zannanza ngẩng lên, thấy hai người anh em tốt đang nhìn mình như quái vật. Cô gái cũng ngước lên, thấy Mursili và Apolo lại vô cùng bối rối, đến khi thấy Sharruma đang cười cười thích thú, cô vội chạy đến trước mặt ông, cúi đầu nói rất nhỏ:
- Ngài Sharruma, tôi xin lỗi, tôi…
Mursili quan sát cô gái nhỏ, trong lòng bỗng có một cảm giác vô cùng quen thuộc. Cậu định hỏi Sharruma thì Apolo đã mở lời trước:
- Sharruma, cô ấy là do ngài dẫn về sao?
Sharruma đưa tay vỗ vỗ lên đầu cô gái nhỏ, sau đó nhìn sang ba chàng trai trẻ, nhún vai rồi lãnh đạm quay đi.
- Ta thấy cô ấy không có chỗ để đi, vừa hay cung điện này cũng cần thêm người phục vụ.
- Các ngài… đều là hoàng tử sao? Tôi vô ý quá.
Cô gái lúng túng định cúi chào, Zannanza đã đưa tay ngăn lại. Apolo tiến đến trước mặt cô, vui vẻ nói:
- Chỉ có hai người họ là hoàng tử, ta cũng chỉ là tôi tớ như cô.
Zannanza trừng mắt nhìn Apolo:
- Bọn ta xem anh là tôi tớ khi nào?!
Apolo thích thú cười vang, tiếp tục trêu chọc cô gái nhỏ:
- Cô bé, cô thấy không, như vậy cô cũng không phải là tôi tớ, đừng tỏ ra sợ hãi như thế, hai vị hoàng tử sẽ không vui đâu.
Nói rồi nháy mắt bỏ đi, không quên mang theo vài bình rượu.
Mursili vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi, lúc này mới từ tốn hỏi:
- Cô tên là gì?
- Anatu.
- Anatu… Cái tên rất hợp với người.
Cô gái giật mình, nhìn sững vị hoàng tử trẻ. Anatu, trong tiếng Hittites không hề có ý nghĩa.
Nó chỉ có nghĩa là thuần khiết, trong ngôn ngữ Babylon.
Cô gái giấu vẻ bối rối, đưa mắt nhìn những mảnh vỡ của chiếc đĩa đã được Zannanza dọn lại một chỗ. Zannanza không hiểu ẩn ý của Mursili, nghĩ rằng cô cảm thấy có lỗi, liền trấn an:
- Không sao, bọn ta ở hoàng cung đã ăn rồi.
Anatu như vớ được phao, vội đáp:
- Vẫn còn vài món khác, đợi một chút sẽ xong.
- Vậy thì tốt quá, có thể cùng nhau ăn uống vui vẻ một chút.
Dáng vẻ sảng khoái của Zannanza khiến cô gái nhỏ cảm thấy yên lòng trở lại, tiếp tục với những món ăn còn dang dở. Mursili và Zannanza nhìn nhau cười rồi cả hai cùng đi về nơi Sharruma và Apolo đang đợi.
Ngày thường, chỉ có bốn người cùng nhau uống rượu, tuy nói không khí rất thoải mái vui tươi, nhưng cũng không thể so với việc có thêm một cô gái nhỏ xinh xắn cùng ngồi. Anatu khá rụt rè ít nói, nhưng cô có nụ cười rất đẹp, khiến không gian xung quanh nàng như bừng sáng, người khác nhìn vào sẽ thấy dễ chịu và bình yên. Đôi tay nhỏ nhắn liên tục đưa thức ăn, rót rượu mời bốn người, đến mức Mursili phải lên tiếng nhắc:
- Anatu, Apolo nói đúng, bọn ta không xem cô là tôi tớ, cô cũng không cần phục vụ tận tình như vậy.
Anatu từ lúc Mursili nói về ý nghĩa cái tên nàng, đã đâm ra dè chừng và phòng bị.
- Hoàng tử Mursili, như vậy không đúng lắm, ngài Sharruma mang tôi về đây, hai vị cho tôi ở lại, đã là tốt lắm rồi.
Apolo nghe thế liền đứng dậy, cầm bình rượu đi sang ngồi cạnh Mursili, dáng vẻ cung kính muôn phần:
- Hoàng tử Mursili, bấy lâu nay ta thật vô phép quá, ngài mang ta về đây, còn trả Tepa lại cho ta, ta phải lấy thân báo đáp.
Nói rồi, Apolo rót một ly đầy, đưa lên miệng Mursili ép uống khiến cậu phải chạy sang ngồi phía bên kia. Anatu lại bật cười, trông như một thiên thần.
Zannanza ngơ ngẩn nhìn cô, lúc lâu sau mới hỏi:
- Anatu, cô không còn người thân nữa hay sao?
Nụ cười trên môi nàng vụt tắt, nàng im lặng, sau đó lại mỉm cười dịu dàng kể lại:
- Người thân thì vẫn còn, chỉ là không có chỗ để về. Tôi và chị gái là người Babylon.
Nàng dừng một nhịp, đưa mắt nhìn sang Mursili. Nếu đã không thể giấu, tự mình nói thật sẽ hay hơn. Thấy hoàng tử không có phản ứng gì, nàng tiếp tục, giọng nói vẫn rất êm dịu:
- Gia đình tôi vì muốn đổi một số tiền lớn, đã mang chị tôi gả cho một thương nhân giàu có ở Hittites. Tôi… bỏ nhà đi tìm chị, tìm mãi cũng không thấy, cho đến lúc không còn lộ phí, may mà gặp được ngài Sharruma.
Giọng nàng thoáng buồn, sau đó liền vui vẻ cười rất tươi:
- Nhưng cũng nhờ như thế, tôi mới có vinh dự gặp hai vị hoàng tử của Hittites. Tôi nghĩ chị tôi cũng đang sống rất tốt, tôi không nên đau buồn nữa.
Năm người lại cùng nhau ăn uống, chuyện trò sôi nổi, mãi đến khi trời đã về khuya.
Đêm mùa xuân, gió nhè nhẹ thổi, đưa hương hoa thơm ngát khắp cung điện. Mursili lại khó ngủ, ra ngoài dạo một vòng. Đi đến cây hoa trắng, cậu bỗng nghe tiếng nấc nghẹn khe khẽ, đến gần mới biết đó là Anatu đang đứng khóc một mình. Nụ cười rạng rỡ như ánh nắng đã thay bằng gương mặt đau buồn đẫm nước mắt, khiến nàng càng mong manh như thể chạm vào sẽ tan biến mất.
Mursili bỗng cảm thấy cảnh tượng này y hệt như bốn năm về trước. Cũng là một cô gái từ Babylon đến, cũng trong một đêm vắng, cũng âm thầm khóc một mình. Có khác chăng lúc xưa là mùa đông lạnh giá, bây giờ lại là mùa xuân ấm áp đầy sức sống. Cậu cảm thấy câu chuyện của Anatu rất trùng hợp, trùng hợp đến mức khiến cậu thấy thân thiết với cô gái mới lần đầu gặp mặt này. Chính vì thế cậu mới không có ý kiến mà để nàng ở lại cung điện. Mursili định bước đến an ủi vài câu, trong đầu bỗng nhớ lại ánh mắt của Mal Nikal trong hội nghị lúc chiều, còn có việc cậu lỡ miệng thừa nhận mình có tìm hiểu ngôn ngữ Babylon.
Hoàng tử thở dài, lặng lẽ trở về phòng.
Năm đó, chỉ vì một lời động viên của cậu, đã khiến một cô gái không vui cho đến tận bây giờ, cậu còn có thể dùng những lời lẽ đó mà an ủi cô gái khác hay sao?
Anatu cũng không phải là công chúa Babylon, nếu cậu không phân biệt rõ việc này, chính là không tôn trọng cả hai người.
Mursili rời đi một lúc sau thì Zannanza cũng đến. Rất lâu rồi cậu mới khó ngủ như đêm nay, chẳng lẽ vì lúc nãy lỡ vui mà uống hơi nhiều?
Bước chân cậu dừng lại trước mặt cô gái nhỏ, hơi bất ngờ vì không nghĩ sẽ thấy nàng đứng khóc ở nơi này. Anatu giật mình khi có người đến, vội đưa tay lau nước mắt, Zannanza đã giữ tay nàng lại. Nàng rụt rè nhìn hoàng tử, thấy cậu rất kiên định, nhìn sâu vào đôi mắt ươn ướt của nàng:
- Cô luôn cười rất tươi, rất đẹp, là bởi vì thường hay trốn ra khóc một mình như vậy phải không?
Anatu cúi đầu không đáp. Lần đầu tiên trong đời, Zannanza có ý muốn che chở cho một người khác ngoài em trai cậu, Mursili. Cậu đưa tay xoa nhẹ đầu cô gái nhỏ, nhẹ nhàng nói:
- Từ nay, nơi này là nhà của cô. Ta sẽ cho người giúp cô tìm chị.
Anatu sững người, sau đó gật đầu liên tục, vẫn cúi gằm mặt. Zannanza nâng gương mặt nhỏ nhắn của nàng lên, thấy nàng đang cố nở nụ cười, cậu bỗng cảm giác rất khó chịu.
- Tuy ta nói cô cười rất đẹp, nhưng cô khóc cũng không phải xấu.
Câu đùa của hoàng tử khiến cô gái bật cười, rất thật lòng, rất đẹp. Zannanza nhìn thấy nàng cười như thế, trong lòng cũng rộn rã vui theo. Cậu giúp nàng lau nước mắt, lại vỗ vỗ nhẹ lên đầu nàng, dịu dàng nói nhỏ:
- Về phòng nghỉ đi, trời sắp sáng mất rồi.
Anatu mỉm cười đầy vẻ biết ơn, đôi mắt vẫn còn hoe hoe đỏ. Nàng cúi chào Zannanza rồi đi về phía phòng mình. Zannanza đứng nhìn theo cho đến khi bóng nàng khuất hẳn, cậu cười với chính mình rồi cũng vui vẻ quay đi.
Từ trong phòng của Sharruma, ông và Apolo chứng kiến hết mọi chuyện. Apolo vẻ mặt đầy bất mãn lên tiếng hỏi:
- Ngài vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Không phải tự nhiên tốt bụng mang một cô gái đáng thương về đây chứ?
Sharruma cười nhạt, nhìn Apolo đầy châm chọc:
- Apolo, từ khi cậu trở thành phó thủ lĩnh đội chiến xa, hình như có thông minh lên đôi chút.
- Sharruma, tuy nói ngài cũng xem như là thầy ta, nhưng hoàng tử Mursili là chủ nhân mà ta thề sẽ trung thành, hoàng tử Zannanza lại là bạn tốt nhất của ta, nếu ngài muốn dùng cô gái này chia rẽ họ, ta sẽ không để yên đâu.
Sharruma bật cười, đưa tay rót một ly rượu đưa lên miệng uống, thong thả đáp:
- Nếu chỉ vì một đứa con gái mà xung đột thì tình anh em của họ cũng không vượt qua được những tranh đoạt quyền lợi hay địa vị sau này.
Apolo liếc nhìn Sharruma rồi lại nhìn ra khoảng sân đang chìm trong bóng tối, lòng đầy lo lắng. Những toan tính của ông thầy kỳ quái này, cậu không bao giờ hiểu được.
Đêm đầu tiên Anatu ở lại cung điện hoàng tử, cả năm người đều không sao chợp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.