Bụi Đỏ Nghìn Xưa

Chương 8: CHƯƠNG 8

Phương Uyên

05/08/2015

Trời còn chưa sáng hẳn, Sharruma đã phải tiếp một vị khách ghé thăm. Hai người ở trong phòng đóng kín cửa trao đổi một cách bí mật, người bên ngoài có cố gắng nghe cũng không có kết quả gì. Khi Mursili và Zannanza thức dậy đến tìm thầy để cùng ăn sáng thì vị khách kia đang chuẩn bị ra về. Vừa nhìn thấy hai cậu hoàng tử, ông ta có chút lúng túng:

- Hoàng tử Zannanza, hoàng tử Mursili…

Zannanza tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:

- Lubarna, ông đến sớm như vậy hẳn là có chuyện gì?!

- Thưa, ta có việc muốn xin ngài Sharruma chỉ bảo chứ không có gì nghiêm trọng, đã làm phiền hai vị hoàng tử, ta thành thật xin lỗi.

Mursili và Zannanza nhìn sang phía Sharruma, gương mặt ông không hiện lên chút biểu cảm nào, Mursili cười tươi bảo Lubarna:

- Không phiền đâu, ông đừng ngại. Dạo này chính sự dồn dập, vất vả cho ông rồi.

Lubarna nghe Mursili nhấn mạnh từ “vất vả” thì có cảm giác như mọi việc đã bị cậu nhìn thấu hết, do dự một lúc rồi lại lễ phép thưa:

- Hai vị hoàng tử, quốc vương trước khi viễn chinh đã giao lại mọi việc cho hai ngài, trách nhiệm của hai ngài quả thật nặng nề, xin cẩn trọng.

Đợi đến khi Lubarna đã rời khỏi cung điện, Mursili nhếch mép cười:

- Không ngờ cô ta lại chọn Lubarna để đối phó Katuzili.

Zannanza cũng nhìn theo hướng Lubarna vừa đi khỏi, cười nhạt:

- Bảo cha của phu nhân nhị hoàng tử điều tra việc cậu của phu nhân thái tử tích trữ nâng giá lúa mạch còn mình ngồi giữa được lợi, Mursili, xem ra cô công chúa yếu ớt đáng thương mà em muốn che chở đã không còn.

Mursili đưa tay gãi gãi mái tóc bạch kim óng ánh, nheo mắt cười, đáp rất vô tội:

- Em… đâu có. Khi xưa chỉ muốn ra vẻ anh hùng một chút thôi.

Zannanza lắc đầu cười khổ, Mursili lấy lại vẻ nghiêm túc:

- Không yếu ớt, nhưng vẫn rất đáng thương. Cô ta nghĩ chúng ta sẽ vì dân chúng mà cùng cô ta vạch mặt Katuzili sao?! Zannanza, từ bao giờ anh em bọn mình lại trở nên chính nghĩa trong mắt người ngoài như vậy?!

Sharruma trìu mến nhìn hai cậu học trò nghịch ngợm, trên môi không giấu một nét cười. Ông bước đi trước, Zannanza và Mursili quay người định bước theo đã thấy Anatu đứng đó tự bao giờ. Nàng hết nhìn Zannanza lại nhìn Mursili như chờ đợi một lời giải thích cho những gì nàng vừa nghe thấy. Hai anh em vẫn không nói một lời nào, Anatu chợt hiểu ra rằng nàng vốn chẳng là gì để họ phải giải thích hay biện hộ. Cánh môi xinh xắn lại cong cong, nàng cất tiếng trong veo:

- Bữa sáng đã sẵn sàng rồi.

Anatu gật nhẹ đầu chào rồi quay đi, đôi vai nhỏ toát lên một dáng vẻ cô độc lạ lùng. Nàng bỗng dừng lại một chút, rồi lại dợn bước đi. Mursili đã nhanh chân đi lướt qua nàng, để lại một câu nói nhẹ như gió thoảng:

- Ở nơi này không có ai là người tốt.

Zannanza cũng từ tốn bước lại gần, đưa tay nắm nhẹ một bên vai nàng, sau đó cũng bước nhanh cho kịp Mursili, hai anh em tiếp tục chuyện trò, để lại Anatu nhìn theo phía sau lưng.

Nàng lờ mờ hiểu ra vì sao Mursili luôn giữ vẻ mặt ngây thơ vô tội nhưng mỗi câu nói đều khiến người ta phải đau đầu, vì sao Zannanza lúc nào cũng tự do tự tại nhưng có lúc lại thoáng nét trầm tư. Suy cho cùng, họ vẫn là hoàng tử, vẫn là những người không được phép sống thật lòng, dù với bất kỳ ai.

Vậy còn… đối với nhau, họ có thật lòng không?!

***

Đại mạch và lúa mì là hai thứ lương thực chính của Hittites. Trong lúc chiến tranh, mọi ưu tiên hàng đầu được dồn hết cho quân đội, lại thêm việc có người cố ý thu gom lúa mạch để bán với giá cao càng khiến cho tình hình thiếu lương thực càng trở nên trầm trọng. Các phiên chợ ở Hattusa đã ít nhiều xuất hiện rối loạn, tranh cãi giữa các lái buôn. Nếu tình hình này tiếp tục, có thể trật tự ở kinh thành sẽ bị xáo trộn.

Zannanza đã cho người điều tra, có một thương nhân giàu có ở Thượng Anatolia âm thầm cho người chặn các lái buôn ở lối vào kinh thành, lại đến các nông trại để gom hàng với giá rẻ, sau đó lại cho người mang ra chợ bán với giá cao gấp ba bốn lần. Katuzili là một thành viên trong hội đồng nguyên lão, có mối quan hệ rất tốt với những người kia, lại thêm có quan hệ họ hàng với thái tử nên thế lực tương đối lớn, thương nhân kia chính là thuộc hạ của ông ta. Hiện giờ quốc vương không có mặt ở Hattusa, hai hoàng tử tuổi còn quá nhỏ, Tawannana vẫn chưa có uy tín gì nên chẳng ai dại dột đứng ra chống đối. Hơn nữa, trong chính trị vốn chẳng có kẻ thù vĩnh viễn, càng không có bạn hữu vĩnh viễn, nên việc này nếu không gây hậu quả gì nghiêm trọng thì có thể sẽ được mọi người mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.

Thế nhưng, đối với một vị hoàng phi mới được giao xử lý chính sự mà nói, nếu cả việc cỏn con như thế cũng chẳng giải quyết xong, uy tín của cô sẽ không thể nào tăng thêm được, đừng nói gì đến việc nắm được quyền lực thứ hai trong vương quốc. Mal Nikal giao cho Lubarna điều tra sự việc, một mặt có thể tạo ra một phe đối lập với Katuzili trong hội đồng nguyên lão, mặt khác chính là muốn Lubarna đi tìm Sharruma giúp đỡ, lôi kéo Mursili và Zannanza vào cuộc. Nàng tin hai vị hoàng tử là những người chính trực, sẽ không vì nể sợ thế lực của Katuzili mà để ông ta lộng hành, gây khó khăn cho dân chúng.

Chỉ có điều nàng không ngờ được, bốn năm trước, cậu bé con hết lần này đến lần khác giúp đỡ nàng đã không phải vô tư, thì bốn năm sau, vị hoàng tử trẻ tuổi ấy càng chẳng phải người khăng khăng bênh vực cho lẽ phải. Thứ mà Mursili và Zannanza theo đuổi, là hòa bình và ổn định lâu dài cho đế quốc, là lợi ích chung của mọi người chứ không riêng gì một cá nhân hay thế lực nào.



Hai hôm sau, Lubarna lại đến cung điện của Mursili tìm Sharruma, ông ta không ngờ hai vị hoàng tử cũng có mặt ở đó. Lần này, ông ta không do dự mà nhanh nhẹn nói:

- Hoàng tử Zannanza, hoàng tử Mursili, đại nhân Sharruma, ta đã chuẩn bị mười rương châu báu theo lời dặn, hiện đang để ở phủ của ta, bây giờ ta phải làm gì tiếp theo?

Sharruma mỉm cười, bước đến góc phòng, kéo tấm vải đang phủ trên bàn xuống, để lộ ra hai cái rương khác cũng đầy đá quý và trang sức. Ông nhìn Lubarna, nói chậm rãi từng câu:

- Đây là thành ý của hai vị hoàng tử muốn góp sức với ông. Cung điện bọn ta không nhiều tiền của, chỉ có chừng này thôi.

Lubarna không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác nhìn ba người trước mặt. Mursili nở nụ cười hết sức ngây thơ:

- Bảo ông cùng chuẩn bị tiền vàng, tất nhiên là để mua lúa mạch rồi.

- Hoàng tử Mursili, ý của các người bảo ta đến chỗ Katuzili mua lại lúa mạch rồi bán rẻ cho dân chúng?! Không phải ta tiếc tiền của, nhưng làm như thế… khác nào… khác nào vạch mặt ông ta?! Hơn nữa, ông ta tốn nhiều công sức như thế, sao có thể dễ dàng bán hết cho ta?!

Mursili đang lười biếng ngồi trên ghế liền nhảy xuống đất, đi đến trước mặt ông ta, nheo nheo mắt:

- Đại nhân Lubarna, ta biết ông không tiếc tiền của, vì mười rương châu báu chẳng là gì so với số tiền ông tích lũy nhờ vào danh tiếng cha của phu nhân nhị hoàng tử mấy năm qua.

Zannanza cũng làm ra vẻ thông cảm, chép miệng thở dài:

- Bọn ta rất hiểu nỗi khổ của ông, bỗng dưng bị Tawannana bắt đi điều tra vụ này, đối phương lại là người có địa vị cao như vậy… Mười hai rương châu báu để tránh việc trực tiếp đối đầu nhau, không đắt chút nào đâu!

Sharruma từ sau bước đến vỗ vai Lubarna khiến ông ta giật thót:

- Bọn ta cũng muốn chia sẻ khó khăn với ông, nhưng ông thấy đấy, cung điện này chẳng có gì đáng giá, hai rương kia là do hai vị hoàng tử bán hết mấy con chiến mã yêu quý mới đổi về được để giúp ông đấy.

Lubarna trong lòng tiếc của, lại bị đẩy vào tình thế không thể thoái lui, đành phó mặc:

- Vậy…?!

- Ông chia số đá quý này ra thành nhiều phần nhỏ mang đến tặng cho các vị nguyên lão, một phần lấy danh nghĩa của hoàng phi, một phần lấy danh nghĩa hoàng tử Mursili, số còn lại của Katuzili tặng họ.

Những điều Zannanza vừa dặn dò khiến Lubarna khó hiểu hỏi lại:

- Hai vị… tại sao lại phải phiền phức như thế?!

- Lubarna, nếu ông đã đến hỏi ý kiến ta, thì cũng nên tin tưởng hai học trò của ta mới phải.

Được Sharruma đảm bảo, ông ta an tâm mang hai rương châu báu ra về.

***

Trong hội nghị nguyên lão diễn ra vào hai ngày sau đó, Sharruma lên tiếng phê bình việc Lubarna không có năng lực giải quyết việc thiếu hụt lương thực, số nguyên lão được nhận quà “của Katuzili” cũng hưởng ứng theo. Đa số những nguyên lão này trước giờ vẫn ở phe trung lập, nay thấy thế lực Katuzili đang lớn mạnh, lại nghĩ ông ta có để ý đến mình thì liền về cùng một phía, không ngớt lời ca tụng người cậu của phu nhân thái tử. Katuzili lúc đầu rất ngạc nhiên, sau đó chuyển sang nghi ngờ, đến lúc Tawannana theo ý của mọi người mà tuyên bố giao việc thiếu lúa mạch cho ông ta xử lý thì hiểu ra mọi việc.

- Lương thực là vấn đề sống còn của cả đế quốc, nếu không phải Katuzili đại nhân thì còn ai có thể đảm đương việc này?!

Lời nói dịu dàng nhưng kiên quyết của Mal Nikal cùng với sự ủng hộ của hơn một nửa số nguyên lão khiến ông ta rơi vào tình thế khó xử, chỉ có thể nhận lời. Những người trong lòng biết rõ chính Katuzili đứng đằng sau thu mua lúa mạch lại âm thầm thán phục vị hoàng phi trẻ tuổi.

Lúc Mursili chuẩn bị ra về, nàng lên tiếng gọi:

- Hoàng tử Mursili.

Dừng một chút, nàng nói tiếp, giọng nói nhẹ nhàng có vài phần oán trách:

- Cảm ơn ngài đã thay ta làm rất nhiều việc, nhưng ta thực sự không cần.



Mursili nhún vai, lắc lắc đầu, đôi mắt sáng mở tròn xoe:

- Hoàng phi, ta không hiểu người đang nói gì. Ta vốn rất nhát gan, chẳng dám đối đầu với bất kỳ ai, chỉ hy vọng mọi người cùng vui vẻ là tốt nhất.

Một lần nữa, nàng nhìn theo bóng lưng thân thuộc dần rời xa. Mal Nikal nhận ra nàng vẫn còn quá non nớt, quá ấu trĩ với những tranh đoạt chính trị của bọn đàn ông. Thế mà nàng đã nghĩ nàng có thể làm một vị hoàng phi tốt của đế quốc này, miễn là có cậu ấy giúp đỡ nàng. Hóa ra, những gì nàng đã học tập suốt những năm qua vốn chẳng dễ dàng gì áp dụng. Suýt chút nữa nàng đã dại dột gây nên nội loạn, tự hại bản thân mình. Bây giờ, cậu ấy giúp nàng tạo thêm uy tín, gợi ý cho nàng giải quyết một mối lo, nhưng lại đánh đổ hoàn toàn chút niềm tin ít ỏi còn sót lại của nàng vào công bằng, công lý. Mal Nikal không thể hiểu lúc này nàng phải buồn hay vui mới đúng.

Bị giao nhiệm vụ giải quyết vấn đề lương thực ở kinh thành, Katuzili buộc lòng phải để những thương nhân lúa mạch kinh doanh như thường lệ, mọi việc nhanh chóng trở về sự bình yên cũ. Ông ta bị mất một khoản lợi nhuận lớn nhưng danh tiếng lại tăng thêm nên ngoài mặt cũng không có vẻ gì cay cú. Sau sự việc này, người dân Hattusa bắt đầu có lòng tin vào sự trị vì của vị hoàng phi từ Babylon đến cũng như tài năng của hai cậu hoàng tử trẻ.

Chỉ có Lubarna là không được vui, vừa mất tiền của vừa chịu tiếng vô dụng, nhưng lại thoát khỏi cảnh đối đầu với thái tử phu nhân. Mursili và Zannanza cũng mời ông ta đến cung điện để đãi một buổi tiệc nhỏ xem như là an ủi.

Đêm hôm ấy, Mursili lại không ngủ được, cậu lang thang trong cung điện, ngắm nhìn những bông hoa đủ màu sắc lấp lánh dưới ánh trăng. Hoàng tử đưa tay nâng một cánh hoa mỏng manh, trong tâm trí bỗng hiện lên một nụ cười trong vắt, cậu cảm nhận một sự ấm áp dịu ngọt khe khẽ chảy vào lòng.

Giữa thời cuộc biến loạn, lòng người cũng mau thay đổi, nụ cười ấy là điều cậu muốn giữ vẹn nguyên.

Tiếng gõ cửa khiến Anatu dừng bút, đặt mảnh đất sét đang viết dở xuống bàn, nhanh nhẹn bước ra. Nàng ngạc nhiên khi nhìn thấy Mursili đứng trước phòng, im lặng nhìn nàng một lúc lâu.

- Hoàng tử Mursili, có chuyện gì sao?!

Mursili bỗng bật cười rất ngớ ngẩn, cố tìm một lý do:

- Ta không ngủ được nên… đói bụng.

Anatu cảm thấy có điều gì không ổn nhưng lại không tiện hỏi thêm, dịu dàng bảo:

- Vậy ngài về phòng đợi, tôi xuống bếp làm chút thức ăn.

Mursili không trở về phòng mà lặng lẽ đi theo phía sau, đứng nhìn nàng loay hoay nhóm lửa, làm bánh, gương mặt thanh tú lấm tấm bột và bụi than. Cậu muốn chạy đến giúp, nhưng không biết vì sao cuối cùng chỉ đứng yên một chỗ, dán mắt vào bóng hình mảnh mai thanh thoát. Đến lúc mùi bánh thơm lừng xộc vào mũi, cậu mới biết mình đã ngủ gật một lúc lâu.

Cảm giác này, có lẽ là bình yên…!

Mursili mang đĩa bánh bước về phía gốc cây cổ thụ giữa sân, khẽ bảo Anatu:

- Cô cũng cùng ăn nhé.

Hai người ngồi cạnh nhau cùng ăn bánh, không ai nói một lời nào. Cầm miếng bánh cuối cùng đưa lên miệng, Mursili nhìn lên bầu trời đêm như nói với chính mình:

- Bánh của cô làm thật sự rất ngon.

- Cảm ơn. – Anatu mỉm cười khẽ đáp.

Mursili lại quay sang nhìn nàng, bao nhiêu điều muốn nói lại không biết bắt đầu từ đâu, không ngờ Anatu lại lên tiếng trước:

- Các ngài như thế, có thoải mái không?!

Nàng đối diện với Mursili, đôi mắt long lanh mở to, đôi môi hồng vẽ một nụ cười tuyệt đẹp.

- Sự việc lần này đã khiến tôi hiểu ra nhiều thứ. Tôi không biết gì về chính trị, cũng không biết phân biệt ai là người tốt hay kẻ xấu. Các ngài đã xem tôi là bạn, thì ngược lại tôi cũng xem các ngài là bạn. Chỉ cần các ngài cảm thấy làm như thế là đúng, là thoải mái thì được rồi.

- Anatu. – Mursili mỉm cười. – Anh em bọn ta không phải là người tốt. Sống ở nơi này, không thể nghĩ thế nào thì nói ra thế ấy.

Nụ cười tươi tắn trên môi Anatu bỗng trở nên gượng gạo, nàng quay sang hướng khác, cố giữ cho cảm xúc không thay đổi. Làm bạn với anh em Mursili và Zannanza quả thật là rất khó, dù nàng có cố gắng thế nào…

- Nhưng ta… bọn ta dù có những điều không thể nói, nhưng những gì đã nói với cô đều là chân thật.

Anatu từ từ quay lại nhìn Mursili, đôi mắt nàng bỗng hoe hoe đỏ. Nàng nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời giữa đêm đen, gật gật đầu.

Mursili cũng cười rất vui, đưa tay xoa xoa đầu nàng, cả hai cùng nhìn lên bầu trời cao thăm thẳm, mặt trăng như cũng đang nhoẻn miệng cười…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bụi Đỏ Nghìn Xưa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook