Bụi Hoa (Yêu Em Hơn Cả Màu Mắt)
Chương 31: Vì Anh Yêu Em
Kiều
26/08/2020
- Em sẵn sàng chưa?
Mộc Chi quét mắt một vòng bao quát lên toàn bộ khung cảnh uy nghiêm của tòa nhà trụ sở Cục An Ninh thành phố Hồ Chí Minh, gật đầu với Nam Khang.
Dù anh đã giải thích trước lý do vì sao cần phải đến nơi này, cô vẫn không khỏi thấy hồi hộp. Tay vẫn được Nam Khang nắm chặt, anh dắt cô tiến vào bên trong.
Đó là phòng lấy lời khai của đội điều tra hình sự cấp thành phố, trước mặt cô là đội trưởng của họ. Anh ta đưa cho cô một tờ biên bản, nói:
- Sau khi cô viết xong bản khai, cô sẽ chính thức trở thành nhân chứng được bảo vệ đặc biệt của chúng tôi.
Vụ án hình sự liên quan đến Nguyễn Văn Cừ đã được cảnh sát thành phố Hồ Chí Minh khởi động vào mấy tháng trước. Nguồn gốc đến từ việc Nam Khang nhờ Hải Đăng điều tra về ông ta, sau đó Hải Đăng lại vô tình phát hiện ra ông ta dính dáng đến nhiều tội trạng khác nhau và có thể lập thành một chuyên án cấp thành phố.
Mộc Chi cầm bút, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu ghi ra tất cả những điều cô đã trải qua trong suốt mấy năm đó, không sót một chi tiết nào, kể cả là về Mây.
Trong phòng làm việc của Thượng Tá Hải Đăng.
Hải Đăng nhâm nhi tách cà phê trong tay mình, nói với Nam Khang đang ngồi ở phía đối diện:
- Vào năm đó, Nguyễn Văn Cừ tán tỉnh người phụ nữ nấu bếp ở đơn vị mà họ đi nghĩa vụ cảnh sát. Sau khi ông ta giải ngũ, bà ấy đã mang thai. Đứa con trai đó bây giờ bị suy thận đang phải nằm chờ một quả thận thích hợp. Đó là lý do bà ta chịu thừa nhận việc năm đó bị ông ta hãm hiếp.
Nam Khang cười lạnh:
- Chắc chắn Uy Quyền nắm giữ chứng cứ phạm tội của Nguyễn Văn Cừ, nên mới thao túng được ông ta.
Hải Đăng đăm chiêu:
- Tôi thật sự không ngờ Mộc Chi lại giúp chúng ta bắt được cái đuôi của Uy Quyền. Nhưng lý do ông ta sai khiến Nguyễn Văn Cừ nhận nuôi cô ấy là gì?
Nam Khang đẩy tập tài liệu mà anh tìm được ở trại trẻ đến trước mặt Hải Đăng, nói:
- Trước khi cô ấy được nhận nuôi đã tham gia vào một chương trình khám sức khỏe tổng quát.
- Có ý nghĩa gì?
- Có một bí mật luôn được Uy Thị dấu kín suốt bao năm nay. Con gái của Uy Quyền mắc bệnh tim, từ nhỏ đã được ông ta đưa sang Mỹ. Tôi cho rằng mục đích thật sự không phải là để điều trị dự phòng, mà để thoát khỏi sự kiểm soát của pháp luật Việt Nam, tiện bề thực hiện một ca phẫu thuật phi pháp.
- Ý cậu muốn nói là ông ta đã “săn” quả tim từ những đứa trẻ mồ côi?
Một lúc sau, Nam Khang nói:
- Nhưng hiện tại tôi vẫn chưa tìm ra mối liên quan giữa Uy Quyền và công ty thiết bị y tế đã tài trợ trại trẻ. Mọi thứ chỉ là do tôi suy đoán. Cậu tin tôi không?
- Tôi tin. Cảnh sát không chỉ làm việc dựa vào bằng chứng mà còn cần có trực giác. Uy Quyền lộng hành ở Sài Gòn bao nhiêu năm nay, tôi không biết thế lực đằng sau ông ta ghê gớm cỡ nào mà cấp trên của tôi không dám sờ gáy, nhưng tôi thì khác. Nếu đúng như suy luận của cậu, thì rất có khả năng Uy Quyền còn dính dáng đến một đường dây tội phạm y khoa. Tôi sẽ liên hệ với người bên mảng đó, thử xem có tìm thêm được manh mối nào không.
- Cảm ơn cậu, Đăng.
- Tôi là một người cảnh sát, cậu không cần phải cảm ơn.
- Kể cả vì vụ án của ba tôi.
Hải Đăng bỗng trầm giọng:
- Một con người độc ác đến mức hại gia đình hai người anh em thân thiết nhất của mình tan nát, có việc gì ông ta không thể làm nữa chứ?
Không gian lại trở về trạng thái tĩnh mịch.
Dù cho Uy Quyền hành động quá khôn ngoan, chưa từng để lại một dấu vết nào gây bất lợi cho bản thân, nhưng Hải Đăng có một niềm tin chắc chắn rằng anh và Nam Khang đang tiến rất gần đến sự thật. Một lúc lâu sau, anh bỗng nói:
- Khoang đã. Năm đó Mộc Chi chỉ mới mười hai tuổi, trong khi con gái ông ta đã mười tám tuổi rồi, hai quả tim dù có phù hợp về mặt sinh học nhưng kích thước lại không thể bằng nhau. Đó là lý do ông ta nhẫn nhịn nuôi Mộc Chi tận mấy năm trời vẫn chưa chịu ra tay?!
Mắt Nam Khang ánh lên một tia lạnh thấu xương:
- Đó chưa phải điều kinh khủng nhất. Vợ của Uy Quyền cũng mắc phải chứng bệnh tương tự, chết đi khi sinh Uy Vũ. Bệnh cơ tim chu sinh chỉ bắt đầu phát bệnh khi phụ nữ mang thai mà thôi. Thời điểm Mộc Chi được nhận nuôi, con gái ông ta vẫn chưa lập gia đình.
- Cô ta chưa hề phát bệnh, ông ta đã âm thầm tìm trước một quả tim để dự phòng?!
Nam Khang gật đầu.
- Tại sao quả tim đó lại là Mộc Chi? Trùng hợp đến vậy sao?
Nam Khang lấy ra hai chiếc túi zip nhỏ đưa cho Hải Đăng, mỗi túi đều được chú thích rất rõ ràng.
- Cậu… - Hải Đăng ngờ ngợ nhìn bạn mình.
- Hi vọng không phải như tôi nghĩ. – Nam Khang nói.
…
Mộc Chi bước ra từ phòng lấy lời khai, dù tiết trời Sài Gòn nóng như lửa đổ, nhưng cô lại thấy chính mình như đang đứng giữa một ngày thu dịu nhẹ. Cô nhắm mắt, hít một vốc không khí đầy lồng ngực rồi thở mạnh ra.
Lúc cô mở mắt, Nam Khang đã đứng trước mặt cô từ bao giờ. Mộc Chi nhoẻn miệng, chìa tấm thẻ trên tay mình đến:
- Em phải đi lấy vân tay để xác minh thân phận, và sau đó đã được cấp luôn chứng minh nhân dân mới của Mộc Chi. Anh chờ lâu không?
Nam Khang cầm tấm thẻ lên xem, nụ cười rạng rỡ của cô sáng bừng trên nền chữ xanh.
- Anh sa thải Tiểu Hạ nhé?
- Vâng! – Mộc Chi híp mắt.
Nghĩ gì đó, cô lại nói:
- Chiều nay mình ra mộ Mây đi anh, em sẽ giới thiệu anh với cậu ấy.
Chuyến xe buýt dẫn đến làng Yên bao giờ cũng thật vắng khách, bởi ít có ai chịu từ bỏ chốn đô thị phồn hoa để về với một miền quê buồn tẻ như nó. Nam Khang và Mộc Chi chọn ngồi ở hàng ghế đôi thấp nhất, cùng nhau phóng tầm mắt ra bên ngoài ô cửa sổ. Anh ngồi phía ngoài, cao lớn che chắn toàn bộ thân hình nhỏ bé của Mộc Chi ở bên trong, để cô tựa đầu lên vai mình. Mộc Chi một hai đòi đi xe buýt chính là vì muốn trải nghiệm cái cảm giác này. Nó đã từng là một thứ rất xa xỉ đối với cô, lúc này đây cô lại đang tận hưởng nó.
- Anh biết không, trước đây mỗi lần đi xe buýt em đều tự véo vào đùi mình để không phải ngủ gật.
- Sao thế?
- Vì không có điểm tựa nào cả. Có một lần em bị đập đầu vào ô cửa kính, sưng vù mấy ngày mới khỏi luôn đó.
Anh trầm giọng:
- Sau này đừng đi xe buýt khi không có anh nữa.
Cô mỉm cười, nhắm mắt không đáp.
Lúc họ xuống xe, hai chú xe ôm ở đằng xa ngay lập tức phóng xe đến bắt khách.
- Có cho thuê xe không chú? - Nam Khang hỏi.
- Không, chỉ chở khách thôi cậu ơi!
- Mình đi hai xe cũng được mà anh. – Mộc Chi kéo tay anh.
Nam Khang không nói không rằng rút ví tiền ra, lấy một tờ năm trăm ngàn cùng với chứng minh nhân dân nhét vào tay một trong hai người xe ôm.
Mãi cho đến khi đã ngồi yên vị sau yên xe của anh, Mộc Chi xót của càu nhàu:
- Anh vung tiền kiểu gì vậy hả?
- Chỉ anh mới được chở em.
-… Nhưng em không nhớ đường đến đó.
- Anh nhớ.
Xe wave vốn rất thấp, Nam Khang lại rất cao nên trông khá chật vật khi ngồi lên đó. Mộc Chi có cảm giác, những chiếc xe motor phân khối lớn sẽ hợp với anh hơn nhiều. Cô đưa tay ôm chặt eo anh, Nam Khang nhếch môi rồ ga phóng đi.
Vẫn là những khung cảnh quen thuộc hiện ra trướt mắt cô - núi non trùng điệp, đồng lúa xanh mướt, gió thổi rì rào. Chúng ta từng chỉ là một mảng màu xám xịt, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình có thể bình tâm hưởng thụ những nét đẹp đơn sơ vốn có của chúng như lúc này. Lưng anh cao và rộng lắm, cô áp mặt vào đó, nhắm mắt lắng nghe gió đang đánh đàn trên những phím lúa xanh.
Họ dựng xe trong bãi đổ xe của nghĩa trang, đi dọc theo con đường cát trắng lún nhún, băng qua rất nhiều ngôi mộ mọc san sát để rồi đến với nơi tách biệt nằm giữa những bụi cây um tùm.
Cô nắm tay Nam Khang, nói:
- Chào Mây, mình lại đến thăm cậu đây.
- Mây à, anh ấy là Khang của mình đấy, đẹp trai lắm đúng không? Mình đã bảo rồi mà!
Có lẽ Mây đang mỉm cười với cô. Mộc Chi mắt đã ươn ướt, từ đầu đến cuối chỉ mình cô độc thoại, nhưng cô chẳng quan tâm nhiều.
- Cậu chờ mình nhé. Mình sẽ tìm cách để cậu không còn phải làm một bí mật của bất cứ ai nữa.
Mây của cô đã vùi chôn cả tuổi xanh nơi rừng tràm tăm tối, dù chẳng bao giờ được nhìn thấy bầu trời, vẫn luôn tin tưởng và dùng trái tim thánh thiện hướng về người đã giam cầm cuộc đời cô ấy. Cho đến khi chết đi, cô ấy cũng không được thờ cúng trên danh nghĩa của chính mình.
Cô ấy cần được người ta nhớ đến và gọi tên.
Mộc Chi lấy sợi dây chuyền mặt gỗ ra khỏi cổ, hỏi Nam Khang:
- Anh có nghĩ thứ này là đồ gia truyền không?
- Có thể lắm. – Anh đáp.
- Em muốn tìm lại gia đình cho Mây. Em nên bắt đầu từ đâu bây giờ?
Nghĩ một lúc, anh nói:
- Em có một cộng đồng fans hâm mộ rất lớn mà, thử nhờ họ xem.
- Đúng rồi ha! Sao em lại quên mất sức lan truyền của Internet khủng khiếp đến mức nào kia chứ!
Sau đó, họ cùng nhau dọn sạch cỏ dại trên mộ Mây, rất lâu sau mới nắm tay nhau ra về.
Nam Khang đang bước đi thì bỗng dừng chân lại.
- Sao vậy anh? – Mộc Chi hỏi.
Anh nhìn về một phía, nói:
- Hôm đó em ôm thằng nhóc đó ở đây.
Mộc Chi im lặng một lúc lâu rồi xoay người lại đối diện, nhìn vào mắt anh nói:
- Khang, suốt những ngày không có anh, em chưa một lần nghĩ về người con trai nào khác.
- Anh biết.
- Vậy sao anh vẫn ghen?
- Vì anh yêu em.
Vì yêu em, nên vĩnh viễn chỉ muốn độc chiếm em cho riêng mình. Dẫu biết em luôn một lòng hướng về anh, nhưng anh vẫn không thể ngăn bản thân lo sợ. Mười ba năm đó dài đến mức kể cả khi đã ôm em trong lòng, anh vẫn cứ tự hỏi đây có phải là giấc mơ?
Mộc Chi rúc đầu vào ngực anh, khẽ thì thầm:
- Em cũng vậy.
Mộc Chi quét mắt một vòng bao quát lên toàn bộ khung cảnh uy nghiêm của tòa nhà trụ sở Cục An Ninh thành phố Hồ Chí Minh, gật đầu với Nam Khang.
Dù anh đã giải thích trước lý do vì sao cần phải đến nơi này, cô vẫn không khỏi thấy hồi hộp. Tay vẫn được Nam Khang nắm chặt, anh dắt cô tiến vào bên trong.
Đó là phòng lấy lời khai của đội điều tra hình sự cấp thành phố, trước mặt cô là đội trưởng của họ. Anh ta đưa cho cô một tờ biên bản, nói:
- Sau khi cô viết xong bản khai, cô sẽ chính thức trở thành nhân chứng được bảo vệ đặc biệt của chúng tôi.
Vụ án hình sự liên quan đến Nguyễn Văn Cừ đã được cảnh sát thành phố Hồ Chí Minh khởi động vào mấy tháng trước. Nguồn gốc đến từ việc Nam Khang nhờ Hải Đăng điều tra về ông ta, sau đó Hải Đăng lại vô tình phát hiện ra ông ta dính dáng đến nhiều tội trạng khác nhau và có thể lập thành một chuyên án cấp thành phố.
Mộc Chi cầm bút, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu ghi ra tất cả những điều cô đã trải qua trong suốt mấy năm đó, không sót một chi tiết nào, kể cả là về Mây.
Trong phòng làm việc của Thượng Tá Hải Đăng.
Hải Đăng nhâm nhi tách cà phê trong tay mình, nói với Nam Khang đang ngồi ở phía đối diện:
- Vào năm đó, Nguyễn Văn Cừ tán tỉnh người phụ nữ nấu bếp ở đơn vị mà họ đi nghĩa vụ cảnh sát. Sau khi ông ta giải ngũ, bà ấy đã mang thai. Đứa con trai đó bây giờ bị suy thận đang phải nằm chờ một quả thận thích hợp. Đó là lý do bà ta chịu thừa nhận việc năm đó bị ông ta hãm hiếp.
Nam Khang cười lạnh:
- Chắc chắn Uy Quyền nắm giữ chứng cứ phạm tội của Nguyễn Văn Cừ, nên mới thao túng được ông ta.
Hải Đăng đăm chiêu:
- Tôi thật sự không ngờ Mộc Chi lại giúp chúng ta bắt được cái đuôi của Uy Quyền. Nhưng lý do ông ta sai khiến Nguyễn Văn Cừ nhận nuôi cô ấy là gì?
Nam Khang đẩy tập tài liệu mà anh tìm được ở trại trẻ đến trước mặt Hải Đăng, nói:
- Trước khi cô ấy được nhận nuôi đã tham gia vào một chương trình khám sức khỏe tổng quát.
- Có ý nghĩa gì?
- Có một bí mật luôn được Uy Thị dấu kín suốt bao năm nay. Con gái của Uy Quyền mắc bệnh tim, từ nhỏ đã được ông ta đưa sang Mỹ. Tôi cho rằng mục đích thật sự không phải là để điều trị dự phòng, mà để thoát khỏi sự kiểm soát của pháp luật Việt Nam, tiện bề thực hiện một ca phẫu thuật phi pháp.
- Ý cậu muốn nói là ông ta đã “săn” quả tim từ những đứa trẻ mồ côi?
Một lúc sau, Nam Khang nói:
- Nhưng hiện tại tôi vẫn chưa tìm ra mối liên quan giữa Uy Quyền và công ty thiết bị y tế đã tài trợ trại trẻ. Mọi thứ chỉ là do tôi suy đoán. Cậu tin tôi không?
- Tôi tin. Cảnh sát không chỉ làm việc dựa vào bằng chứng mà còn cần có trực giác. Uy Quyền lộng hành ở Sài Gòn bao nhiêu năm nay, tôi không biết thế lực đằng sau ông ta ghê gớm cỡ nào mà cấp trên của tôi không dám sờ gáy, nhưng tôi thì khác. Nếu đúng như suy luận của cậu, thì rất có khả năng Uy Quyền còn dính dáng đến một đường dây tội phạm y khoa. Tôi sẽ liên hệ với người bên mảng đó, thử xem có tìm thêm được manh mối nào không.
- Cảm ơn cậu, Đăng.
- Tôi là một người cảnh sát, cậu không cần phải cảm ơn.
- Kể cả vì vụ án của ba tôi.
Hải Đăng bỗng trầm giọng:
- Một con người độc ác đến mức hại gia đình hai người anh em thân thiết nhất của mình tan nát, có việc gì ông ta không thể làm nữa chứ?
Không gian lại trở về trạng thái tĩnh mịch.
Dù cho Uy Quyền hành động quá khôn ngoan, chưa từng để lại một dấu vết nào gây bất lợi cho bản thân, nhưng Hải Đăng có một niềm tin chắc chắn rằng anh và Nam Khang đang tiến rất gần đến sự thật. Một lúc lâu sau, anh bỗng nói:
- Khoang đã. Năm đó Mộc Chi chỉ mới mười hai tuổi, trong khi con gái ông ta đã mười tám tuổi rồi, hai quả tim dù có phù hợp về mặt sinh học nhưng kích thước lại không thể bằng nhau. Đó là lý do ông ta nhẫn nhịn nuôi Mộc Chi tận mấy năm trời vẫn chưa chịu ra tay?!
Mắt Nam Khang ánh lên một tia lạnh thấu xương:
- Đó chưa phải điều kinh khủng nhất. Vợ của Uy Quyền cũng mắc phải chứng bệnh tương tự, chết đi khi sinh Uy Vũ. Bệnh cơ tim chu sinh chỉ bắt đầu phát bệnh khi phụ nữ mang thai mà thôi. Thời điểm Mộc Chi được nhận nuôi, con gái ông ta vẫn chưa lập gia đình.
- Cô ta chưa hề phát bệnh, ông ta đã âm thầm tìm trước một quả tim để dự phòng?!
Nam Khang gật đầu.
- Tại sao quả tim đó lại là Mộc Chi? Trùng hợp đến vậy sao?
Nam Khang lấy ra hai chiếc túi zip nhỏ đưa cho Hải Đăng, mỗi túi đều được chú thích rất rõ ràng.
- Cậu… - Hải Đăng ngờ ngợ nhìn bạn mình.
- Hi vọng không phải như tôi nghĩ. – Nam Khang nói.
…
Mộc Chi bước ra từ phòng lấy lời khai, dù tiết trời Sài Gòn nóng như lửa đổ, nhưng cô lại thấy chính mình như đang đứng giữa một ngày thu dịu nhẹ. Cô nhắm mắt, hít một vốc không khí đầy lồng ngực rồi thở mạnh ra.
Lúc cô mở mắt, Nam Khang đã đứng trước mặt cô từ bao giờ. Mộc Chi nhoẻn miệng, chìa tấm thẻ trên tay mình đến:
- Em phải đi lấy vân tay để xác minh thân phận, và sau đó đã được cấp luôn chứng minh nhân dân mới của Mộc Chi. Anh chờ lâu không?
Nam Khang cầm tấm thẻ lên xem, nụ cười rạng rỡ của cô sáng bừng trên nền chữ xanh.
- Anh sa thải Tiểu Hạ nhé?
- Vâng! – Mộc Chi híp mắt.
Nghĩ gì đó, cô lại nói:
- Chiều nay mình ra mộ Mây đi anh, em sẽ giới thiệu anh với cậu ấy.
Chuyến xe buýt dẫn đến làng Yên bao giờ cũng thật vắng khách, bởi ít có ai chịu từ bỏ chốn đô thị phồn hoa để về với một miền quê buồn tẻ như nó. Nam Khang và Mộc Chi chọn ngồi ở hàng ghế đôi thấp nhất, cùng nhau phóng tầm mắt ra bên ngoài ô cửa sổ. Anh ngồi phía ngoài, cao lớn che chắn toàn bộ thân hình nhỏ bé của Mộc Chi ở bên trong, để cô tựa đầu lên vai mình. Mộc Chi một hai đòi đi xe buýt chính là vì muốn trải nghiệm cái cảm giác này. Nó đã từng là một thứ rất xa xỉ đối với cô, lúc này đây cô lại đang tận hưởng nó.
- Anh biết không, trước đây mỗi lần đi xe buýt em đều tự véo vào đùi mình để không phải ngủ gật.
- Sao thế?
- Vì không có điểm tựa nào cả. Có một lần em bị đập đầu vào ô cửa kính, sưng vù mấy ngày mới khỏi luôn đó.
Anh trầm giọng:
- Sau này đừng đi xe buýt khi không có anh nữa.
Cô mỉm cười, nhắm mắt không đáp.
Lúc họ xuống xe, hai chú xe ôm ở đằng xa ngay lập tức phóng xe đến bắt khách.
- Có cho thuê xe không chú? - Nam Khang hỏi.
- Không, chỉ chở khách thôi cậu ơi!
- Mình đi hai xe cũng được mà anh. – Mộc Chi kéo tay anh.
Nam Khang không nói không rằng rút ví tiền ra, lấy một tờ năm trăm ngàn cùng với chứng minh nhân dân nhét vào tay một trong hai người xe ôm.
Mãi cho đến khi đã ngồi yên vị sau yên xe của anh, Mộc Chi xót của càu nhàu:
- Anh vung tiền kiểu gì vậy hả?
- Chỉ anh mới được chở em.
-… Nhưng em không nhớ đường đến đó.
- Anh nhớ.
Xe wave vốn rất thấp, Nam Khang lại rất cao nên trông khá chật vật khi ngồi lên đó. Mộc Chi có cảm giác, những chiếc xe motor phân khối lớn sẽ hợp với anh hơn nhiều. Cô đưa tay ôm chặt eo anh, Nam Khang nhếch môi rồ ga phóng đi.
Vẫn là những khung cảnh quen thuộc hiện ra trướt mắt cô - núi non trùng điệp, đồng lúa xanh mướt, gió thổi rì rào. Chúng ta từng chỉ là một mảng màu xám xịt, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình có thể bình tâm hưởng thụ những nét đẹp đơn sơ vốn có của chúng như lúc này. Lưng anh cao và rộng lắm, cô áp mặt vào đó, nhắm mắt lắng nghe gió đang đánh đàn trên những phím lúa xanh.
Họ dựng xe trong bãi đổ xe của nghĩa trang, đi dọc theo con đường cát trắng lún nhún, băng qua rất nhiều ngôi mộ mọc san sát để rồi đến với nơi tách biệt nằm giữa những bụi cây um tùm.
Cô nắm tay Nam Khang, nói:
- Chào Mây, mình lại đến thăm cậu đây.
- Mây à, anh ấy là Khang của mình đấy, đẹp trai lắm đúng không? Mình đã bảo rồi mà!
Có lẽ Mây đang mỉm cười với cô. Mộc Chi mắt đã ươn ướt, từ đầu đến cuối chỉ mình cô độc thoại, nhưng cô chẳng quan tâm nhiều.
- Cậu chờ mình nhé. Mình sẽ tìm cách để cậu không còn phải làm một bí mật của bất cứ ai nữa.
Mây của cô đã vùi chôn cả tuổi xanh nơi rừng tràm tăm tối, dù chẳng bao giờ được nhìn thấy bầu trời, vẫn luôn tin tưởng và dùng trái tim thánh thiện hướng về người đã giam cầm cuộc đời cô ấy. Cho đến khi chết đi, cô ấy cũng không được thờ cúng trên danh nghĩa của chính mình.
Cô ấy cần được người ta nhớ đến và gọi tên.
Mộc Chi lấy sợi dây chuyền mặt gỗ ra khỏi cổ, hỏi Nam Khang:
- Anh có nghĩ thứ này là đồ gia truyền không?
- Có thể lắm. – Anh đáp.
- Em muốn tìm lại gia đình cho Mây. Em nên bắt đầu từ đâu bây giờ?
Nghĩ một lúc, anh nói:
- Em có một cộng đồng fans hâm mộ rất lớn mà, thử nhờ họ xem.
- Đúng rồi ha! Sao em lại quên mất sức lan truyền của Internet khủng khiếp đến mức nào kia chứ!
Sau đó, họ cùng nhau dọn sạch cỏ dại trên mộ Mây, rất lâu sau mới nắm tay nhau ra về.
Nam Khang đang bước đi thì bỗng dừng chân lại.
- Sao vậy anh? – Mộc Chi hỏi.
Anh nhìn về một phía, nói:
- Hôm đó em ôm thằng nhóc đó ở đây.
Mộc Chi im lặng một lúc lâu rồi xoay người lại đối diện, nhìn vào mắt anh nói:
- Khang, suốt những ngày không có anh, em chưa một lần nghĩ về người con trai nào khác.
- Anh biết.
- Vậy sao anh vẫn ghen?
- Vì anh yêu em.
Vì yêu em, nên vĩnh viễn chỉ muốn độc chiếm em cho riêng mình. Dẫu biết em luôn một lòng hướng về anh, nhưng anh vẫn không thể ngăn bản thân lo sợ. Mười ba năm đó dài đến mức kể cả khi đã ôm em trong lòng, anh vẫn cứ tự hỏi đây có phải là giấc mơ?
Mộc Chi rúc đầu vào ngực anh, khẽ thì thầm:
- Em cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.