Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường
Chương 8: Phiền não lớn dần
Vô Tụ Đinh Hương
15/03/2013
Từ đó về sau, ta bắt đầu ngủ chung với Trình Dục Chi. Mùi thơm trên người hắn, ta càng ngửi càng thấy nghiện, bây giờ nếu xa hắn thì ta ngủ không nổi. Vì vậy ta không chịu ra theo Yến Vương ra ngoài nữa, nên cơ hội lừa đảo ăn đút lót cũng giảm mạnh. Bên ngoài tổn thất, bên trong bù, ta tự động bắt tăng lương lên tới bốn ngàn lượng.
Sau mấy tháng, toàn bộ ngân phiếu của Trình Dục Chi đều rơi vào tay ta, nhân cơ hội đó hắn định đuổi việc ta. Nghĩ đơn giản vậy sao. Ta chờ đợi ngày này cũng đã lâu rồi. Ta liền cho hắn viết giấy nợ, cứ đến một số tiền nhất định sẽ mang một đơn thuốc bí truyền ra đổi. Cho dù tất cả bí phương có rơi vào tay ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, dù sao trót gặp phải ta rồi, hắn chỉ còn cách tự trách mình không may mắn thôi.
Ngày lần lần trôi qua, ta cũng chầm chậm trưởng thành. Răng ta cũng mọc đầy đủ, người cũng cao hơn, ngực cũng bắt đầu mấp mô phập phồng
Sau đó, có một buổi sáng lúc rời giường, ta đột nhiên phát hiện ra trên quần đầy vết máu. Ngay lập tức, ta đã nghĩ là Trình Dục Chi trả đũa ta, liền kéo cổ áo hắn " Ngươi làm gì ta hả ? Tại sao trên quần ta toàn là máu ?"
Vẻ mặt của hắn trông rất đáng nghi, hắn chần chừ mất một lúc lâu rồi mới nói : “Ta chẳng làm cái gì cả, ngươi tự mình kiểm tra đi, cái ngăn tủ ở chân giường kia có đồ dùng dể tắm rửa đấy" Sau đó hắn vội vội vàng vàng rời khỏi phòng như chạy trốn.
Đúng là có tật giật mình, thử đợi ta tìm được chứng cứ xem, coi ta xử lý hắn như thế nào.
Ta kiểm tra hồi lâu, cũng không thấy miệng vết thương, thật là kỳ quái. Bỗng nhiên trí nhớ chợt thức tỉnh, nhớ tới lúc trước khi rời nhà, mẫu thân đã từng dặn ta, nữ hài tử đến khi trưởng thành, mỗi tháng sẽ phải trải qua cái sự việc kia, hay đây chính là cái thứ chứng minh ta trưởng thành ?
Một mặt ta cố gắng nhớ lại phương pháp mẫu thân hướng dẫn ta xử lý trong trường hợp này, một mặt ra ngăn tủ tìm đồ để thay đổi quần áo.
Bên cạnh quần áo của ta, ta chợt phát hiện ra một cái bọc kỳ quái, vừa mở ra đã thấy, phía bên trong toàn là những mảnh vải bông màu trắng, không biết Trình Dục Chi dùng để làm gì, nhưng rất thích hợp cho ta dùng, ta không khách khí mượn đỡ luôn. Đúng là cái số đẻ bọc điều, trong cứt chó cũng mò thấy vàng! ( ak ak, nguyên văn luôn nhá)
Nghe mẫu thân nói, kinh nguyệt là thứ không sạch sẽ, ta cũng cảm thấy dây thần kinh xấu hổ của mình đã hơi hơi động đậy hơn so với lúc nhỏ, liền ôm đống quầy áo vừa thay ra mang tới cạnh giếng, tự mình múc nước giặt.
Ta mới giặt được một nửa, Trình Dục Chi không biết từ đâu hiện ra, nói nước quá lạnh, kêu ta đi về, để hắn giặt thay cho. Ta cũng thấy giặt quần áo thật mệt mỏi, rốt cuộc tính lười đã tạm thời áp chế sự xấu hổ, liền quẳng đấy cho hắn giặt luôn.
Mấy cái chuyện của nữ nhân thật phiền toái, ta lại còn bị đau bụng, nằm uể oải trên giường. Trình Dục Chi phơi đồ xong đi vào, bắt mạch cho ta, rồi lại kê vài loại thuốc sắc cho ta uống, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều. Đúng là một người có ích, nhất định ta sẽ không bao giờ thả hắn đi.
Ta nhớ mẹ từng kể rằng, sau khi nữ nhân thấy tháng nếu chơi đùa với tiểu yêu tinh của nam nhân thì rất dễ có em bé, nếu ta cứ ngủ cùng một chỗ với Trình Dục Chi tất sẽ rất nguy hiểm, haizz, ta quyết định từ bỏ y.
Buổi tối, ta yêu cầu ngủ một mình. Trình Dục Chi thở hắt ra một cách đầy khoan khoái, nhanh chóng chạy sang một cái phòng khác kiếm cái giường khác.
Tối đầu tiên chăn đơn gối lẻ, ta lăn từ đầu giường này tới đầu giường kia, vẫn không ngủ nổi. Đêm thứ hai, ta đếm xong mấy vạn cừu, ngửng đầu nhìn ra đã thấy mặt trời lập lòe trước mặt. Ngày thứ ba, cả ngày ta tìm đám thị vệ đánh nhau, đánh đến lúc kiệt sức mới trở về, toàn thân xương cốt kêu răng rắc, có điều vẫn không có cách nào để dỗ an giấc ngủ.
Nửa đêm ngày thứ tư, ta cầm một ngọn nến trong tay đột ngột xuất hiện trước đầu giường của Trình Dục Chi. Hắn giật mình hoảng hốt, sau thấy rõ mới bình tĩnh trở lại, thở dài hỏi ta vì sao ?
Mấy ngày không ngủ được đã làm ta đại thương nguyên khí, đầy vẻ đáng thương nói " Ta không ngủ được"
Hắn nhìn sang đôi mắt quầng xanh đen như mắt gấu mèo của ta, lại thở dài một hơi, xốc chăn lên nói "Trèo lên đi"
Ta sung sướng thổi tắt ngọn nến vứt đại sang một bên, nhảy lên trên giường, chui vào trong lòng hắn. Hắn giúp ta dém lại góc chăn, rồi lại thở dài ôm lấy ta. Ta ôm chặt eo lưng hắn, nghe rõ hơi thở của hắn, cảm thấy đồng chí buồn ngủ đã nhảy bụp một cái lên đầu, nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.
Về sau mỗi tháng ta đều có mấy ngày không được tự nhiên như vậy, Trình Dục Chi lại sắc thuốc cho ta uống, mà cái tủ kia cũng có rất nhiều những cái vật kỳ lạ kia, ta cũng không khách khí lôi ra dùng, hắn đều không phát hiện ra. (Trình Dục Chi chú giải : có trời mới biết)
Dường như chỉ sau một đêm đó, ta đã biến thành mỹ nhân. Mấy câu này không phải ta nói, mà là mấy tên thị vệ nói, bọn họ lén tám nhảm ở sau lưng bị ta nghe trộm được.
Bọn họ nói, vòng eo của ta mềm mại hơn cả vũ nương giỏi nhất trong vương phủ, mỗi bước đi đều làm ánh mắt bọn họ bốc cháy phừng phừng, ánh mắt ta còn sáng hơn cả Mai Phi vốn được Yến vương vô cùng sủng ái, người khác nhìn thấy không khỏi chìm đắm hôn mê. Ngoài ra kiểu kiểu như thế còn rất nhiều, cuối cùng tổng kết luận lại một câu, ta là một mỹ nhân.
Ánh mắt bọn họ nhìn ta bắt đầu có gì đó khang khác, ta chỉ nhẹ nhàng cười một cái, đã có người hai mắt lấp lánh tim. Những kẻ bình thường vẫn đứng xa xa ngó lại bây giờ đột nhiên nhiệt tình hơn hẳn, thỉnh thoảng lại có kẻ lén lút tặng ta thứ này thứ kia.
Trình Dục Chi xưa nay chẳng bao giờ quan tâm đến việc ta chiếm tiện nghi của người khác, bây giờ bắt đầu dở chứng, không cho ta lấy những thứ đó, còn uy hiếp ta, nếu ta muốn lấy mấy thứ đó thì đừng hòng làm bảo tiêu cho y nữa. Ta tính toán thiệt hơn, không thể vì nhỏ bỏ lớn, ruột đau như cắt mà đành trả lại mấy thứ đó, đương nhiên sau đó lại bắt hắn tăng lương. Bất quá hiện tại hắn cũng chả còn xu nào, chỉ đành viết giấy nợ. Trên người ta giấy nợ của hắn có cả mớ, kết sổ lại chắc đủ để hắn lập khế ước bán mình trả nợ.
Ta vốn thể chất đặc thù, băng cơ ngọc cốt chân chính, chỉ sợ lạnh chứ không sợ nóng, cho nên trời nóng tới đâu ta cũng đều ăn mặc kín cổng cao tường, vì thế làm dấy lên lời đồn rằng ta là nữ nhân giả trang. Nam nhân trong phủ như ruồi bọ suốt ngày vo ve bên cạnh ta.
Người ta có nói, ba ông thợ giày thối thắng cả Gia Cát Lượng, cha mẹ ta tính ra còn quá ba ông Gia Cát Lượng, cho nên mới có thể nghĩ ra cái kế hoạch "Giai nhân tuyệt đại" tuyệt luân có một không hai này. Có điều, như một câu ngan ngữ khác đã nói, kẻ trí nghĩ đến nghìn điều, vẫn có điều sơ sót. Bọn họ tính nghìn tính vạn, cuối cùng quên mất tiêu một điều, người nhà Mộ Dung ta có bao giờ bình thường như kẻ khác đâu, lớn lên dung mạo đương nhiên xuất chúng, cái phong tư ấy có mặc bao tải cũng chả che giấu được.
Vì sao không nhân lúc ta chưa hiểu biết mà hủy dung mạo của ta đi. Bây giờ thì bảo ta làm sao mà hạ thủ cho được. Dung mạo kia ta cũng chả tiếc, nhưng ta sợ đau mà ! Không dược, ta nhất định không thể để cho người ta phát hiện ra, ta đành phải tự nghĩ biện pháp.
Đương nhiên ta là thiên tài võ học, trải qua một phen gian nan nghiên cứu, cuối cùng ta luyện thành công công phu nén ngực. Tình cờ gặp một ngày hè, ta liền mặc một cái áo ngắn hơi mỏng lượn vòng vòng trong phủ chừng ba vòng, lúc uống trà lại giả vờ không để ý cố tình đánh đổ nước lên áo, lại cố tình không để ý đến chuyện quần áo ướt nhẹp dính chặt vào người. Ta vận công nén ngực, thành ra tuyệt đại đa số mọi người đều tin rằng ta là một nam nhân. Đám nam nhân trong phủ cũng cảm thấy mất mát mất vài ngày.
Ngày hôm đó tự nhiên Trình Dục Chi trở nên rất kỳ quái, vẻ tươi cười trên mặt biến mất, có phần xanh mét, ta dám lấy đầu ra đảm bảo, rằng hắn đang nổi giận.
Hắn ra lệnh cho ta về phòng thay quần áo, tối ngủ lại quay lưng về phía ta. Hắn nói, nếu ta còn dám mặc như thế, từ sau hắn sẽ không ngủ cùng ta nữa. Tuy rằng ta có thể điểm huyệt hắn, nhưng nằm ở trong lòng hắn vẫn thoải mái hơn ôm một cây gỗ ngủ, ta liền ngoan ngoãn chịu khuất phục. Lúc đó hắn mới chịu xoay người lại, ta liền nhanh như chớp chui vào trong lồng ngực hắn.
Kỳ thật ta cũng không muốn như thế kia, vận công mệt chết đi được á.
Sau mấy tháng, toàn bộ ngân phiếu của Trình Dục Chi đều rơi vào tay ta, nhân cơ hội đó hắn định đuổi việc ta. Nghĩ đơn giản vậy sao. Ta chờ đợi ngày này cũng đã lâu rồi. Ta liền cho hắn viết giấy nợ, cứ đến một số tiền nhất định sẽ mang một đơn thuốc bí truyền ra đổi. Cho dù tất cả bí phương có rơi vào tay ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, dù sao trót gặp phải ta rồi, hắn chỉ còn cách tự trách mình không may mắn thôi.
Ngày lần lần trôi qua, ta cũng chầm chậm trưởng thành. Răng ta cũng mọc đầy đủ, người cũng cao hơn, ngực cũng bắt đầu mấp mô phập phồng
Sau đó, có một buổi sáng lúc rời giường, ta đột nhiên phát hiện ra trên quần đầy vết máu. Ngay lập tức, ta đã nghĩ là Trình Dục Chi trả đũa ta, liền kéo cổ áo hắn " Ngươi làm gì ta hả ? Tại sao trên quần ta toàn là máu ?"
Vẻ mặt của hắn trông rất đáng nghi, hắn chần chừ mất một lúc lâu rồi mới nói : “Ta chẳng làm cái gì cả, ngươi tự mình kiểm tra đi, cái ngăn tủ ở chân giường kia có đồ dùng dể tắm rửa đấy" Sau đó hắn vội vội vàng vàng rời khỏi phòng như chạy trốn.
Đúng là có tật giật mình, thử đợi ta tìm được chứng cứ xem, coi ta xử lý hắn như thế nào.
Ta kiểm tra hồi lâu, cũng không thấy miệng vết thương, thật là kỳ quái. Bỗng nhiên trí nhớ chợt thức tỉnh, nhớ tới lúc trước khi rời nhà, mẫu thân đã từng dặn ta, nữ hài tử đến khi trưởng thành, mỗi tháng sẽ phải trải qua cái sự việc kia, hay đây chính là cái thứ chứng minh ta trưởng thành ?
Một mặt ta cố gắng nhớ lại phương pháp mẫu thân hướng dẫn ta xử lý trong trường hợp này, một mặt ra ngăn tủ tìm đồ để thay đổi quần áo.
Bên cạnh quần áo của ta, ta chợt phát hiện ra một cái bọc kỳ quái, vừa mở ra đã thấy, phía bên trong toàn là những mảnh vải bông màu trắng, không biết Trình Dục Chi dùng để làm gì, nhưng rất thích hợp cho ta dùng, ta không khách khí mượn đỡ luôn. Đúng là cái số đẻ bọc điều, trong cứt chó cũng mò thấy vàng! ( ak ak, nguyên văn luôn nhá)
Nghe mẫu thân nói, kinh nguyệt là thứ không sạch sẽ, ta cũng cảm thấy dây thần kinh xấu hổ của mình đã hơi hơi động đậy hơn so với lúc nhỏ, liền ôm đống quầy áo vừa thay ra mang tới cạnh giếng, tự mình múc nước giặt.
Ta mới giặt được một nửa, Trình Dục Chi không biết từ đâu hiện ra, nói nước quá lạnh, kêu ta đi về, để hắn giặt thay cho. Ta cũng thấy giặt quần áo thật mệt mỏi, rốt cuộc tính lười đã tạm thời áp chế sự xấu hổ, liền quẳng đấy cho hắn giặt luôn.
Mấy cái chuyện của nữ nhân thật phiền toái, ta lại còn bị đau bụng, nằm uể oải trên giường. Trình Dục Chi phơi đồ xong đi vào, bắt mạch cho ta, rồi lại kê vài loại thuốc sắc cho ta uống, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều. Đúng là một người có ích, nhất định ta sẽ không bao giờ thả hắn đi.
Ta nhớ mẹ từng kể rằng, sau khi nữ nhân thấy tháng nếu chơi đùa với tiểu yêu tinh của nam nhân thì rất dễ có em bé, nếu ta cứ ngủ cùng một chỗ với Trình Dục Chi tất sẽ rất nguy hiểm, haizz, ta quyết định từ bỏ y.
Buổi tối, ta yêu cầu ngủ một mình. Trình Dục Chi thở hắt ra một cách đầy khoan khoái, nhanh chóng chạy sang một cái phòng khác kiếm cái giường khác.
Tối đầu tiên chăn đơn gối lẻ, ta lăn từ đầu giường này tới đầu giường kia, vẫn không ngủ nổi. Đêm thứ hai, ta đếm xong mấy vạn cừu, ngửng đầu nhìn ra đã thấy mặt trời lập lòe trước mặt. Ngày thứ ba, cả ngày ta tìm đám thị vệ đánh nhau, đánh đến lúc kiệt sức mới trở về, toàn thân xương cốt kêu răng rắc, có điều vẫn không có cách nào để dỗ an giấc ngủ.
Nửa đêm ngày thứ tư, ta cầm một ngọn nến trong tay đột ngột xuất hiện trước đầu giường của Trình Dục Chi. Hắn giật mình hoảng hốt, sau thấy rõ mới bình tĩnh trở lại, thở dài hỏi ta vì sao ?
Mấy ngày không ngủ được đã làm ta đại thương nguyên khí, đầy vẻ đáng thương nói " Ta không ngủ được"
Hắn nhìn sang đôi mắt quầng xanh đen như mắt gấu mèo của ta, lại thở dài một hơi, xốc chăn lên nói "Trèo lên đi"
Ta sung sướng thổi tắt ngọn nến vứt đại sang một bên, nhảy lên trên giường, chui vào trong lòng hắn. Hắn giúp ta dém lại góc chăn, rồi lại thở dài ôm lấy ta. Ta ôm chặt eo lưng hắn, nghe rõ hơi thở của hắn, cảm thấy đồng chí buồn ngủ đã nhảy bụp một cái lên đầu, nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.
Về sau mỗi tháng ta đều có mấy ngày không được tự nhiên như vậy, Trình Dục Chi lại sắc thuốc cho ta uống, mà cái tủ kia cũng có rất nhiều những cái vật kỳ lạ kia, ta cũng không khách khí lôi ra dùng, hắn đều không phát hiện ra. (Trình Dục Chi chú giải : có trời mới biết)
Dường như chỉ sau một đêm đó, ta đã biến thành mỹ nhân. Mấy câu này không phải ta nói, mà là mấy tên thị vệ nói, bọn họ lén tám nhảm ở sau lưng bị ta nghe trộm được.
Bọn họ nói, vòng eo của ta mềm mại hơn cả vũ nương giỏi nhất trong vương phủ, mỗi bước đi đều làm ánh mắt bọn họ bốc cháy phừng phừng, ánh mắt ta còn sáng hơn cả Mai Phi vốn được Yến vương vô cùng sủng ái, người khác nhìn thấy không khỏi chìm đắm hôn mê. Ngoài ra kiểu kiểu như thế còn rất nhiều, cuối cùng tổng kết luận lại một câu, ta là một mỹ nhân.
Ánh mắt bọn họ nhìn ta bắt đầu có gì đó khang khác, ta chỉ nhẹ nhàng cười một cái, đã có người hai mắt lấp lánh tim. Những kẻ bình thường vẫn đứng xa xa ngó lại bây giờ đột nhiên nhiệt tình hơn hẳn, thỉnh thoảng lại có kẻ lén lút tặng ta thứ này thứ kia.
Trình Dục Chi xưa nay chẳng bao giờ quan tâm đến việc ta chiếm tiện nghi của người khác, bây giờ bắt đầu dở chứng, không cho ta lấy những thứ đó, còn uy hiếp ta, nếu ta muốn lấy mấy thứ đó thì đừng hòng làm bảo tiêu cho y nữa. Ta tính toán thiệt hơn, không thể vì nhỏ bỏ lớn, ruột đau như cắt mà đành trả lại mấy thứ đó, đương nhiên sau đó lại bắt hắn tăng lương. Bất quá hiện tại hắn cũng chả còn xu nào, chỉ đành viết giấy nợ. Trên người ta giấy nợ của hắn có cả mớ, kết sổ lại chắc đủ để hắn lập khế ước bán mình trả nợ.
Ta vốn thể chất đặc thù, băng cơ ngọc cốt chân chính, chỉ sợ lạnh chứ không sợ nóng, cho nên trời nóng tới đâu ta cũng đều ăn mặc kín cổng cao tường, vì thế làm dấy lên lời đồn rằng ta là nữ nhân giả trang. Nam nhân trong phủ như ruồi bọ suốt ngày vo ve bên cạnh ta.
Người ta có nói, ba ông thợ giày thối thắng cả Gia Cát Lượng, cha mẹ ta tính ra còn quá ba ông Gia Cát Lượng, cho nên mới có thể nghĩ ra cái kế hoạch "Giai nhân tuyệt đại" tuyệt luân có một không hai này. Có điều, như một câu ngan ngữ khác đã nói, kẻ trí nghĩ đến nghìn điều, vẫn có điều sơ sót. Bọn họ tính nghìn tính vạn, cuối cùng quên mất tiêu một điều, người nhà Mộ Dung ta có bao giờ bình thường như kẻ khác đâu, lớn lên dung mạo đương nhiên xuất chúng, cái phong tư ấy có mặc bao tải cũng chả che giấu được.
Vì sao không nhân lúc ta chưa hiểu biết mà hủy dung mạo của ta đi. Bây giờ thì bảo ta làm sao mà hạ thủ cho được. Dung mạo kia ta cũng chả tiếc, nhưng ta sợ đau mà ! Không dược, ta nhất định không thể để cho người ta phát hiện ra, ta đành phải tự nghĩ biện pháp.
Đương nhiên ta là thiên tài võ học, trải qua một phen gian nan nghiên cứu, cuối cùng ta luyện thành công công phu nén ngực. Tình cờ gặp một ngày hè, ta liền mặc một cái áo ngắn hơi mỏng lượn vòng vòng trong phủ chừng ba vòng, lúc uống trà lại giả vờ không để ý cố tình đánh đổ nước lên áo, lại cố tình không để ý đến chuyện quần áo ướt nhẹp dính chặt vào người. Ta vận công nén ngực, thành ra tuyệt đại đa số mọi người đều tin rằng ta là một nam nhân. Đám nam nhân trong phủ cũng cảm thấy mất mát mất vài ngày.
Ngày hôm đó tự nhiên Trình Dục Chi trở nên rất kỳ quái, vẻ tươi cười trên mặt biến mất, có phần xanh mét, ta dám lấy đầu ra đảm bảo, rằng hắn đang nổi giận.
Hắn ra lệnh cho ta về phòng thay quần áo, tối ngủ lại quay lưng về phía ta. Hắn nói, nếu ta còn dám mặc như thế, từ sau hắn sẽ không ngủ cùng ta nữa. Tuy rằng ta có thể điểm huyệt hắn, nhưng nằm ở trong lòng hắn vẫn thoải mái hơn ôm một cây gỗ ngủ, ta liền ngoan ngoãn chịu khuất phục. Lúc đó hắn mới chịu xoay người lại, ta liền nhanh như chớp chui vào trong lồng ngực hắn.
Kỳ thật ta cũng không muốn như thế kia, vận công mệt chết đi được á.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.