Chương 9: Ngoại truyện 2
Trà My
06/04/2014
“Nào chạy đi, sắp đến đích rồi!”
Cậu học sinh gầy gò thấp bé thở hồng hộc cố gắng chạy về phía đích. Chân cậu đã bầm dập vì vừa bị ngã lúc chạy, tưởng rằng đã không muốn chạy nữa nhưng thầy giáo và các bạn đều cổ vũ nồng nhiệt, cậu bé cố gắng chạy về phía đích.
“2 phút 30 giây, thế là nhanh với 4 vòng rồi. Mau đưa bạn đến phòng y tế đi!”
Một cậu bé khác chạy ra đưa bạn vào phòng y tế. Lũ con gái quay sang xì xào:
“Ngã đau như thế mà vẫn chạy được về đích, giỏi thật đấy!”
“Gớm không nhờ thầy cổ vũ thì đừng mơ.”
“Ừm đúng đó, thầy luôn cổ vũ bọn mình, dù thế nào, chạy chậm hay nhanh đều chạy đến đích.”
“Càng lúc tao càng thích Thể dục rồi, nhất là chạy ấy!”
“Đúng, học thầy Mạnh Duy thì chỉ có nhất thôi. Sao thầy ấy dạy hay thế nhỉ? Học trò cũ của thầy trước có khác.”
“Ôi chao, dạy không những hay, lại còn đẹp trai nữa!”
“Mày lại mê giai hả?”
“Gớm tao mê giai còn mày mê gì? Lên Facebook mày có cả một album riêng là ảnh của thầy Mạnh Duy đấy, chó chê mèo lắm lông!”
“Ờ tao…”
“Thích cũng phải thôi, thầy ấy vừa dạy giỏi, lại từng là vận động viên đỉnh cao môn chạy, còn đóng phim nữa chứ, phim thầy ấy khỏi chê luôn. Còn gì mà tao không biết về thầy ấy nữa? Hahahaa!! Sau này tao sẽ trở thành vợ thầy mất.”
Mấy đứa con gái cười phá lên:
“Vợ thầy? Mày mơ ngủ hả? Thầy đẹp trai như thế thèm gì lấy con mập như mày?”
“Thì thầy cũng chẳng thèm lấy cái bọn gầy như que củi chúng mày!”
“Gớm thế con Lan, con Thuỷ, mấy con tổ 1 toàn đứa xinh cả đấy, mà nghe nói thầy quý tụi đó lắm đấy.”
“Hừm đáng ghét, sao chúng ta xấu thế nhỉ? Ước gì xinh hơn một tí để thầy quý!”
“Tôi không phải kẻ ham sắc mà cứ xinh là được đâu!” – Giọng nói trầm ấm vang lên.
Lũ con gái giật thót:
“Á dạ dạ…Đâu em đâu nói thầy, hì hì!!”
“Mấy cô thì khôn lỏi lắm! Ngồi đó, chốc nữa kiểm tra tiếp bài thể dục đấy!”
“Ơ thầy đi đâu đấy ạ?”
Bọn con gái thấy Mạnh Duy đi nhanh về phía cổng trường thì cũng đi theo. May quá không có bảo vệ, cả lũ đành đứng ở cổng trường ngó ra xem thầy đi đâu. Tất cả như bất động vì thấy có một cô gái đi về phía thầy. Cô gái xinh đẹp như một bông hoa, nụ cười rất rạng rỡ trên gương mặt trẻ trung, lũ học sinh thấy thế mà phát ghen phát tỵ. Cô gái đó lẽ nào là người quen của thầy Mạnh Duy – thần tượng của học sinh trong trường?
“Sao em lại đến đây?”
“Em đi mua sắm một chút thôi, tiện đi qua xem anh thế nào mà!” – Cô ngó về phía trường, thấy mấy cái đầu đang ló ở đó.
Những tiếng xì xào lại vang lên:
“Ai mà xinh vậy?”
“Bạn gái thầy à?”
“Không, thầy “quang minh chính trực” vậy thì không có bạn gái đâu!”
“Chắc là em gái.”
“Hoặc bạn học cùng lớp.”
Cô gái không nghe thấy gì nhưng Mạnh Duy thì nghe thấy rõ, anh ho một cái cho khỏi cười. Cô gái nói:
“Học sinh lớp mấy đấy anh?”
“Lớp 9, tụi nó đang không biết em là ai của anh đấy.”
“Sao anh không ra mà nói cho tụi nó biết?”
“Anh không thích thế…”
Chưa nói dứt câu Mạnh Duy đã cúi xuống hôn nhẹ lên má cô gái. Dù là anh quay lưng lại với bọn học trò nhưng cũng đủ để tụi nó rụt ngay mặt vào trong (và cũng chính vì quay lưng lại nên tụi nó không biết là lên má hay lên…)
“Ối mẹ ơi cảnh….hot!!!”
“Tao…tao không muốn nhìn đâu…”
“Bạn…bạn gái thầy, chuẩn 100% rồi.”
“Từ nay tao không dám nhìn trộm thầy nữa!”
“Tao sẽ del toàn bộ ảnh của thầy trên Facebook.”
Cô gái ngoài kia cũng vội đẩy anh ra:
“Này, làm cái gì đấy? Đứng trước cổng trường mà dám làm thế à?”
“Thì để cho lũ kia biết em là ai mà!”
“Muốn cho chúng nó biết thì cứ việc nói thẳng chứ sao lại làm thế???”
Mạnh Duy cười:
“Đằng nào tí nữa em cũng đi, ít ra phải làm thế để đỡ nhớ vợ anh chứ?”
“Vợ, vợ! Chẳng hiểu sao mù quáng đi làm vợ anh. Biến đi cho xong!” – Cô gái hậm hực định quay đi về.
“Vân Hoa!” – Bỗng một tiếng gọi vang lên.
Cả hai người quay lại. Một người phụ nữ đứng tuổi nhưng trông bà rất trẻ đang bế một đứa trẻ đi đến. Cô gái vội vã chạy đến:
“Ôi mẹ, sao mẹ lại bế nó đến đây?”
“Đưa cháu nội mẹ đi chơi mà, thằng bé thích đi chơi lắm, và ở nhà thì đang cứ cố tập đi mà chẳng đi được.”
“Hì cái thằng này, sốt ruột quá đấy cưng ạ! Ra mẹ bế nào!” – Vân Hoa đưa tay đón bé.
Nhưng em bé nhìn thấy chàng trai đứng đằng sau cô liền với tay ra, miệng bập bẹ cố nói nhưng chưa nói được. Mạnh Duy thấy thế cũng đủ hiểu liền chạy tới bế lấy con, rồi quay sang Vân Hoa nháy mắt ý nói: “Muốn biến cũng không biến được!”. Vân Hoa chỉ biết lè lưỡi, hai bố con kia dám về cùng phe bắt nạt mình cơ đấy.
Mạnh Duy bế đứa trẻ quay lại. Vân Hoa gọi:
“Này này bế nó đi đâu đấy?”
“Vào trường, mấy thầy cô giáo cứ đang hỏi thằng Mạnh Bảo đâu sao không mang đó đến, giờ tiện quá còn gì!”
“Không được, đưa cho em, ai lại bế con đến trường như thế! Nó khóc thì sao?”
“Khóc kệ nó, lo thì đi vào cùng đi.”
“Anh…” – Hoa tức muốn chết.
Cô Vân đứng đằng sau cười:
“Con đi vào đi, đừng ngại.”
“Dạ…” – Chết thật, còn cái mo nào đậy mặt? Xấu hổ chết!
Vân Hoa đành đi theo sau Mạnh Duy vào trong trường. Lũ học sinh thấy cô gái đó đi vào cùng thầy mình, thầy lại còn…bế một đứa trẻ thì “ngất xỉu”. Thầy giáo trẻ trung, đẹp trai của chúng giờ lại có gia đình đề huề, hix hix!
Nhưng tụi nó cũng chạy ngay theo thầy:
“Hehe thầy ơi vợ thầy hả thầy?”
“Đâu có, con gái cả của thầy đấy!”
“Muốn chết hả?” – Vân Hoa véo mạnh Mạnh Duy một cái.
“Ái đau! Mấy em xem, vợ gì đanh đá nhỉ?”
“Làm gì có, chị ấy xinh mà, lại cá tính nữa!” – Hehe tụi học sinh đổi trắng thay đen, chưa gì đã theo phe người đẹp ăn hiếp thầy. Thầy chỉ còn biết ngơ ngẩn ngẩn ngơ.
“Thầy, con thầy đó hả? Đưa tụi em xem nào!”
“Ối giời mấy cô cậu ngồi đó ôn lại bài cho tôi, làm gì mà sấn lại thế?”
“Cho tụi em xem tí thôi mà. Ôi cha mẹ ơi yêu thế?”
“Con trai hay con gái đây?”
“Con trai, thằng này mày nhìn không biết con thầy là con trai hay con gái hả? Ôi “cute” chết mất, muốn cắn một cái ghê.”
“Thầy, nó tên là gì đấy thầy, mấy tuổi rồi thầy?”
“Ừm, tên nó là Mạnh Bảo, cũng gần 1 tuổi rồi.”
“Tên đẹp quá đi, Mạnh Bảo, chị bế nào.”
“Ra anh đây bế đi bé ngoan!”
“Thằng này nó bắt cóc trẻ con, ra chị bế!”
“Ai cho tụi mày bế nó, để tao!”
Mạnh Bảo thấy vậy không hề sợ vì đông người, ngược lại bé còn cười. Nụ cười của bé cũng giống hệt bố mình, rất đáng yêu và rực sáng như ánh mặt trời. Bỗng bé cựa quậy như muốn trườn khỏi tay bố. Mạnh Duy thấy vậy liền hỏi:
“Sao, muốn tập đi à?”
Bé cười như là đồng ý. Mạnh Duy liền cúi người định đặt con xuống đất thì Vân Hoa ngăn lại.
“Nó đã đi được đâu, đừng có đặt, ngã đấy!”
“Yên nào, ngã thì mới đứng dậy được chứ. Mấy đứa đứng ra xa cho thầy một tí, để thầy cho em tập đi thử.”
“Vâng!”
Mạnh Duy đặt Mạnh Bảo đứng ở một vị trí rồi anh chạy ra phía trước con khoảng một mét, ngồi cúi xuống, vẫy vẫy:
“Ra đây với bố nào!”
Mạnh Bảo đứng đó, ngơ ngác một lúc rồi nhìn thấy thì háo hức hẳn lên. Phải đi về phía bố mới được. Nhưng đi thế nào đây? Bé cúi xuống định bò, nhưng Mạnh Duy nói:
“Không bò, tập đi bố xem! Ở nhà tập thế nào thì giờ cứ đi thử.”
Mạnh Bảo nhìn bố, tự dưng bé thấy sợ. Không phải vì Mạnh Duy không cho bé bò mà sợ đi. Nhưng bé rất muốn được đi, được chạy nhảy như mấy anh chị kia. Thế là bé đứng lên, và bắt đầu đi bước đầu tiên.
Ở nhà bé được tập đi, nên bé đã tiến được mấy bước.
“Cố lên, cố lên!” – Mấy học sinh cổ vũ.
“Cố lên đi em trai!”
“Giỏi lắm, đừng sợ!”
Mạnh Bảo không hiểu những lời đó nhưng biết là mình đang được cổ vũ liền cứ tiếp tục đi. Những bước chân rất run run, không vững nhưng vẫn cứ tiến về phía trước. Bé đi rất chậm, nhưng ai cũng kiên trì đợi. Chỉ có Vân Hoa là sốt ruột:
“Đi thế được rồi mà, bế nó lên đi anh!”
“Kệ nó, một đoạn nữa thôi, đi tiếp đi con!”
Bỗng Mạnh Bảo vấp và ngã xuống đất. Đầu gối ngã xuống trầy một vết, máu chảy ra, tay bé thì xước rất đau khiến bé khóc. Vân Hoa và học sinh hốt hoảng định chạy tới bế, nhưng Mạnh Duy ngăn lại:
“Để yên đó!!!”
Tiếng anh quát khiến ai cũng sợ, phải dừng lại nhưng đều xót xa nhìn em bé. Vân Hoa lo lắng đến phát khóc, bị ngã như vậy thì đau lắm, làn da mỏng manh của Mạnh Bảo chịu làm sao được chứ?
Mạnh Duy vỗ vỗ tay:
“Mạnh Bảo, đứng lên đi con!”
Mạnh Bảo vẫn khóc, không thể đứng được vì bé rất đau.
Mạnh Duy thấy vậy cũng chỉ muốn tới bế con, nhưng nếu làm thế thì đến bao giờ bé mới đi được? Anh liền lấy một cái xúc xắc – đồ chơi mà Mạnh Bảo rất thích, rung rung:
“Nào ra đây bố cho chơi nào!”
Tiếng xúc xắc vang lên thức tỉnh Mạnh Bảo. Đồ chơi ấy đang ở chỗ bố kìa! Nếu không đi tới thì bố cho người khác chơi mất. Mạnh Bảo liền lấy tay làm đà, chân cố gắng đứng lên dù khi gập chân thì đau vô cùng, nhưng bé quyết đứng lên bằng được. Học sinh thấy vậy liền cổ vũ nhiệt tình tới mức cả trường phải ló ra xem có chuyện gì.
“Mạnh Bảo, cố lên nào!”
“Đứng lên đi Mạnh Bảo!”
Và Mạnh Bảo đã đứng lên được! Đầu gối vẫn chảy máu ròng ròng, nhưng chân bé vẫn nhấc lên là bước đi tiếp. Mọi người càng reo hò hơn, sắp đến nơi rồi. Dường như bước chân Mạnh Bảo càng nhanh hơn. Và bé lao vào lòng bố mình.
Ai cũng phải nửa cười nửa khóc nhìn cảnh Mạnh Duy ôm lấy con, còn bé thì mỉm cười rạng rỡ, cầm lấy cây xúc xắc trong tay bố mân mê mà quên đi đôi chân của mình. Vân Hoa cũng cố nuốt nước mắt, cuối cùng con trai cô đi được rồi. Cả Mạnh Duy cũng vậy, anh ôm chặt lấy bé, khẽ nở một nụ cười.
Bước chân đầu tiên lúc nào cũng như thế…
Sẽ có những lúc vấp ngã, sẽ có những lúc phải khóc, thế nhưng mục tiêu vẫn luôn ở phía trước. Mục tiêu ấy sẽ không bao giờ từ bỏ, cũng như ước mơ không bao giờ phai mờ đi. Ngay cả một đứa trẻ, bước chân chập chững đầu tiên cũng là vì một ước mơ, và cho dù là trong khoảng thời gian nào của cuộc sống bất kỳ thì chúng đều có thể đi được, tiếp bước được và chúng ta cũng hãy như thế nhé! Hãy bước đi dù có bao nhiêu chông gai đi chăng nữa!
Cậu học sinh gầy gò thấp bé thở hồng hộc cố gắng chạy về phía đích. Chân cậu đã bầm dập vì vừa bị ngã lúc chạy, tưởng rằng đã không muốn chạy nữa nhưng thầy giáo và các bạn đều cổ vũ nồng nhiệt, cậu bé cố gắng chạy về phía đích.
“2 phút 30 giây, thế là nhanh với 4 vòng rồi. Mau đưa bạn đến phòng y tế đi!”
Một cậu bé khác chạy ra đưa bạn vào phòng y tế. Lũ con gái quay sang xì xào:
“Ngã đau như thế mà vẫn chạy được về đích, giỏi thật đấy!”
“Gớm không nhờ thầy cổ vũ thì đừng mơ.”
“Ừm đúng đó, thầy luôn cổ vũ bọn mình, dù thế nào, chạy chậm hay nhanh đều chạy đến đích.”
“Càng lúc tao càng thích Thể dục rồi, nhất là chạy ấy!”
“Đúng, học thầy Mạnh Duy thì chỉ có nhất thôi. Sao thầy ấy dạy hay thế nhỉ? Học trò cũ của thầy trước có khác.”
“Ôi chao, dạy không những hay, lại còn đẹp trai nữa!”
“Mày lại mê giai hả?”
“Gớm tao mê giai còn mày mê gì? Lên Facebook mày có cả một album riêng là ảnh của thầy Mạnh Duy đấy, chó chê mèo lắm lông!”
“Ờ tao…”
“Thích cũng phải thôi, thầy ấy vừa dạy giỏi, lại từng là vận động viên đỉnh cao môn chạy, còn đóng phim nữa chứ, phim thầy ấy khỏi chê luôn. Còn gì mà tao không biết về thầy ấy nữa? Hahahaa!! Sau này tao sẽ trở thành vợ thầy mất.”
Mấy đứa con gái cười phá lên:
“Vợ thầy? Mày mơ ngủ hả? Thầy đẹp trai như thế thèm gì lấy con mập như mày?”
“Thì thầy cũng chẳng thèm lấy cái bọn gầy như que củi chúng mày!”
“Gớm thế con Lan, con Thuỷ, mấy con tổ 1 toàn đứa xinh cả đấy, mà nghe nói thầy quý tụi đó lắm đấy.”
“Hừm đáng ghét, sao chúng ta xấu thế nhỉ? Ước gì xinh hơn một tí để thầy quý!”
“Tôi không phải kẻ ham sắc mà cứ xinh là được đâu!” – Giọng nói trầm ấm vang lên.
Lũ con gái giật thót:
“Á dạ dạ…Đâu em đâu nói thầy, hì hì!!”
“Mấy cô thì khôn lỏi lắm! Ngồi đó, chốc nữa kiểm tra tiếp bài thể dục đấy!”
“Ơ thầy đi đâu đấy ạ?”
Bọn con gái thấy Mạnh Duy đi nhanh về phía cổng trường thì cũng đi theo. May quá không có bảo vệ, cả lũ đành đứng ở cổng trường ngó ra xem thầy đi đâu. Tất cả như bất động vì thấy có một cô gái đi về phía thầy. Cô gái xinh đẹp như một bông hoa, nụ cười rất rạng rỡ trên gương mặt trẻ trung, lũ học sinh thấy thế mà phát ghen phát tỵ. Cô gái đó lẽ nào là người quen của thầy Mạnh Duy – thần tượng của học sinh trong trường?
“Sao em lại đến đây?”
“Em đi mua sắm một chút thôi, tiện đi qua xem anh thế nào mà!” – Cô ngó về phía trường, thấy mấy cái đầu đang ló ở đó.
Những tiếng xì xào lại vang lên:
“Ai mà xinh vậy?”
“Bạn gái thầy à?”
“Không, thầy “quang minh chính trực” vậy thì không có bạn gái đâu!”
“Chắc là em gái.”
“Hoặc bạn học cùng lớp.”
Cô gái không nghe thấy gì nhưng Mạnh Duy thì nghe thấy rõ, anh ho một cái cho khỏi cười. Cô gái nói:
“Học sinh lớp mấy đấy anh?”
“Lớp 9, tụi nó đang không biết em là ai của anh đấy.”
“Sao anh không ra mà nói cho tụi nó biết?”
“Anh không thích thế…”
Chưa nói dứt câu Mạnh Duy đã cúi xuống hôn nhẹ lên má cô gái. Dù là anh quay lưng lại với bọn học trò nhưng cũng đủ để tụi nó rụt ngay mặt vào trong (và cũng chính vì quay lưng lại nên tụi nó không biết là lên má hay lên…)
“Ối mẹ ơi cảnh….hot!!!”
“Tao…tao không muốn nhìn đâu…”
“Bạn…bạn gái thầy, chuẩn 100% rồi.”
“Từ nay tao không dám nhìn trộm thầy nữa!”
“Tao sẽ del toàn bộ ảnh của thầy trên Facebook.”
Cô gái ngoài kia cũng vội đẩy anh ra:
“Này, làm cái gì đấy? Đứng trước cổng trường mà dám làm thế à?”
“Thì để cho lũ kia biết em là ai mà!”
“Muốn cho chúng nó biết thì cứ việc nói thẳng chứ sao lại làm thế???”
Mạnh Duy cười:
“Đằng nào tí nữa em cũng đi, ít ra phải làm thế để đỡ nhớ vợ anh chứ?”
“Vợ, vợ! Chẳng hiểu sao mù quáng đi làm vợ anh. Biến đi cho xong!” – Cô gái hậm hực định quay đi về.
“Vân Hoa!” – Bỗng một tiếng gọi vang lên.
Cả hai người quay lại. Một người phụ nữ đứng tuổi nhưng trông bà rất trẻ đang bế một đứa trẻ đi đến. Cô gái vội vã chạy đến:
“Ôi mẹ, sao mẹ lại bế nó đến đây?”
“Đưa cháu nội mẹ đi chơi mà, thằng bé thích đi chơi lắm, và ở nhà thì đang cứ cố tập đi mà chẳng đi được.”
“Hì cái thằng này, sốt ruột quá đấy cưng ạ! Ra mẹ bế nào!” – Vân Hoa đưa tay đón bé.
Nhưng em bé nhìn thấy chàng trai đứng đằng sau cô liền với tay ra, miệng bập bẹ cố nói nhưng chưa nói được. Mạnh Duy thấy thế cũng đủ hiểu liền chạy tới bế lấy con, rồi quay sang Vân Hoa nháy mắt ý nói: “Muốn biến cũng không biến được!”. Vân Hoa chỉ biết lè lưỡi, hai bố con kia dám về cùng phe bắt nạt mình cơ đấy.
Mạnh Duy bế đứa trẻ quay lại. Vân Hoa gọi:
“Này này bế nó đi đâu đấy?”
“Vào trường, mấy thầy cô giáo cứ đang hỏi thằng Mạnh Bảo đâu sao không mang đó đến, giờ tiện quá còn gì!”
“Không được, đưa cho em, ai lại bế con đến trường như thế! Nó khóc thì sao?”
“Khóc kệ nó, lo thì đi vào cùng đi.”
“Anh…” – Hoa tức muốn chết.
Cô Vân đứng đằng sau cười:
“Con đi vào đi, đừng ngại.”
“Dạ…” – Chết thật, còn cái mo nào đậy mặt? Xấu hổ chết!
Vân Hoa đành đi theo sau Mạnh Duy vào trong trường. Lũ học sinh thấy cô gái đó đi vào cùng thầy mình, thầy lại còn…bế một đứa trẻ thì “ngất xỉu”. Thầy giáo trẻ trung, đẹp trai của chúng giờ lại có gia đình đề huề, hix hix!
Nhưng tụi nó cũng chạy ngay theo thầy:
“Hehe thầy ơi vợ thầy hả thầy?”
“Đâu có, con gái cả của thầy đấy!”
“Muốn chết hả?” – Vân Hoa véo mạnh Mạnh Duy một cái.
“Ái đau! Mấy em xem, vợ gì đanh đá nhỉ?”
“Làm gì có, chị ấy xinh mà, lại cá tính nữa!” – Hehe tụi học sinh đổi trắng thay đen, chưa gì đã theo phe người đẹp ăn hiếp thầy. Thầy chỉ còn biết ngơ ngẩn ngẩn ngơ.
“Thầy, con thầy đó hả? Đưa tụi em xem nào!”
“Ối giời mấy cô cậu ngồi đó ôn lại bài cho tôi, làm gì mà sấn lại thế?”
“Cho tụi em xem tí thôi mà. Ôi cha mẹ ơi yêu thế?”
“Con trai hay con gái đây?”
“Con trai, thằng này mày nhìn không biết con thầy là con trai hay con gái hả? Ôi “cute” chết mất, muốn cắn một cái ghê.”
“Thầy, nó tên là gì đấy thầy, mấy tuổi rồi thầy?”
“Ừm, tên nó là Mạnh Bảo, cũng gần 1 tuổi rồi.”
“Tên đẹp quá đi, Mạnh Bảo, chị bế nào.”
“Ra anh đây bế đi bé ngoan!”
“Thằng này nó bắt cóc trẻ con, ra chị bế!”
“Ai cho tụi mày bế nó, để tao!”
Mạnh Bảo thấy vậy không hề sợ vì đông người, ngược lại bé còn cười. Nụ cười của bé cũng giống hệt bố mình, rất đáng yêu và rực sáng như ánh mặt trời. Bỗng bé cựa quậy như muốn trườn khỏi tay bố. Mạnh Duy thấy vậy liền hỏi:
“Sao, muốn tập đi à?”
Bé cười như là đồng ý. Mạnh Duy liền cúi người định đặt con xuống đất thì Vân Hoa ngăn lại.
“Nó đã đi được đâu, đừng có đặt, ngã đấy!”
“Yên nào, ngã thì mới đứng dậy được chứ. Mấy đứa đứng ra xa cho thầy một tí, để thầy cho em tập đi thử.”
“Vâng!”
Mạnh Duy đặt Mạnh Bảo đứng ở một vị trí rồi anh chạy ra phía trước con khoảng một mét, ngồi cúi xuống, vẫy vẫy:
“Ra đây với bố nào!”
Mạnh Bảo đứng đó, ngơ ngác một lúc rồi nhìn thấy thì háo hức hẳn lên. Phải đi về phía bố mới được. Nhưng đi thế nào đây? Bé cúi xuống định bò, nhưng Mạnh Duy nói:
“Không bò, tập đi bố xem! Ở nhà tập thế nào thì giờ cứ đi thử.”
Mạnh Bảo nhìn bố, tự dưng bé thấy sợ. Không phải vì Mạnh Duy không cho bé bò mà sợ đi. Nhưng bé rất muốn được đi, được chạy nhảy như mấy anh chị kia. Thế là bé đứng lên, và bắt đầu đi bước đầu tiên.
Ở nhà bé được tập đi, nên bé đã tiến được mấy bước.
“Cố lên, cố lên!” – Mấy học sinh cổ vũ.
“Cố lên đi em trai!”
“Giỏi lắm, đừng sợ!”
Mạnh Bảo không hiểu những lời đó nhưng biết là mình đang được cổ vũ liền cứ tiếp tục đi. Những bước chân rất run run, không vững nhưng vẫn cứ tiến về phía trước. Bé đi rất chậm, nhưng ai cũng kiên trì đợi. Chỉ có Vân Hoa là sốt ruột:
“Đi thế được rồi mà, bế nó lên đi anh!”
“Kệ nó, một đoạn nữa thôi, đi tiếp đi con!”
Bỗng Mạnh Bảo vấp và ngã xuống đất. Đầu gối ngã xuống trầy một vết, máu chảy ra, tay bé thì xước rất đau khiến bé khóc. Vân Hoa và học sinh hốt hoảng định chạy tới bế, nhưng Mạnh Duy ngăn lại:
“Để yên đó!!!”
Tiếng anh quát khiến ai cũng sợ, phải dừng lại nhưng đều xót xa nhìn em bé. Vân Hoa lo lắng đến phát khóc, bị ngã như vậy thì đau lắm, làn da mỏng manh của Mạnh Bảo chịu làm sao được chứ?
Mạnh Duy vỗ vỗ tay:
“Mạnh Bảo, đứng lên đi con!”
Mạnh Bảo vẫn khóc, không thể đứng được vì bé rất đau.
Mạnh Duy thấy vậy cũng chỉ muốn tới bế con, nhưng nếu làm thế thì đến bao giờ bé mới đi được? Anh liền lấy một cái xúc xắc – đồ chơi mà Mạnh Bảo rất thích, rung rung:
“Nào ra đây bố cho chơi nào!”
Tiếng xúc xắc vang lên thức tỉnh Mạnh Bảo. Đồ chơi ấy đang ở chỗ bố kìa! Nếu không đi tới thì bố cho người khác chơi mất. Mạnh Bảo liền lấy tay làm đà, chân cố gắng đứng lên dù khi gập chân thì đau vô cùng, nhưng bé quyết đứng lên bằng được. Học sinh thấy vậy liền cổ vũ nhiệt tình tới mức cả trường phải ló ra xem có chuyện gì.
“Mạnh Bảo, cố lên nào!”
“Đứng lên đi Mạnh Bảo!”
Và Mạnh Bảo đã đứng lên được! Đầu gối vẫn chảy máu ròng ròng, nhưng chân bé vẫn nhấc lên là bước đi tiếp. Mọi người càng reo hò hơn, sắp đến nơi rồi. Dường như bước chân Mạnh Bảo càng nhanh hơn. Và bé lao vào lòng bố mình.
Ai cũng phải nửa cười nửa khóc nhìn cảnh Mạnh Duy ôm lấy con, còn bé thì mỉm cười rạng rỡ, cầm lấy cây xúc xắc trong tay bố mân mê mà quên đi đôi chân của mình. Vân Hoa cũng cố nuốt nước mắt, cuối cùng con trai cô đi được rồi. Cả Mạnh Duy cũng vậy, anh ôm chặt lấy bé, khẽ nở một nụ cười.
Bước chân đầu tiên lúc nào cũng như thế…
Sẽ có những lúc vấp ngã, sẽ có những lúc phải khóc, thế nhưng mục tiêu vẫn luôn ở phía trước. Mục tiêu ấy sẽ không bao giờ từ bỏ, cũng như ước mơ không bao giờ phai mờ đi. Ngay cả một đứa trẻ, bước chân chập chững đầu tiên cũng là vì một ước mơ, và cho dù là trong khoảng thời gian nào của cuộc sống bất kỳ thì chúng đều có thể đi được, tiếp bước được và chúng ta cũng hãy như thế nhé! Hãy bước đi dù có bao nhiêu chông gai đi chăng nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.