Chương 1: ỐC SÊN, BÁO ĐỐM VÀ NGỰA ĐUA
Trà My
06/04/2014
Story 1
“Nhanh lên! Cả lớp đang chờ em đây này!!!” – Tiếng thầy giáo thể dục quát to.
Hoa thở hổn hển, cố gắng chạy đến nơi. Ôi trời ơi chết mệt mất! Nhưng nếu không chạy đến nơi thầy thể dục cũng giết chết nó thì biết sống kiểu gì kia chứ?
3 phút 58 giây! Kết quả kiểm tra chạy tiếp sức của Hoa làm nó đau đớn.
Con gái chỉ cần chạy có 3 vòng thôi, đứa nào quá 1 phút là quá chậm rồi, Hoa đúng là nỗi tự hào của ốc sên và rùa, những con đó khéo còn phải gọi Hoa là cụ tổ!
“Hoa, ngày nào thầy cũng luyện tập cách chạy bộ cho em, thế mà sao em chạy có 3 vòng cũng phải cần đến gần 4 phút thế này hả? Em muốn đúp lớp vì môn Thể dục đấy à? Cả cái môn này của thầy không một động tác nào em ra hồn cả!” – Thầy tức quá mắng xa xả.
“Dạ em…” – Hoa cúi gằm mặt.
Cả lớp đứng đó cười như nắc nẻ:
“Thầy ơi thầy mắng làm gì, tội bạn ấy lắm! Thầy mắng thì lại càng chạy chậm hơn đấy!”
“Lúc nhìn nó chạy tao không thể nhịn nổi cười!”
“Có loại con gái gì giống nó không? Đã xấu rồi lại còn chậm chạp!”
“Này, đi cắm đất nhiều quá nên quên cả chạy rồi à? Haha có bao nhiêu tiền tỷ rồi, mau chia cho mọi người đi chứ? Hahahahaha!!!!”
Nghe những lời đó Hoa lại cảm thấy tức giận. Nó cúi gằm mặt xuống.
Một đứa bước ra:
“Này lại giận đấy à? Chê thế đúng rồi lại còn…Haha!!!!”
Còn ai vào đây nữa! Kẻ này chỉ có thể là Hoàng Duy, được gọi với biệt danh Ngựa Đua. Bởi vì cậu ta là đứa chạy nhanh nhất lớp, không những thế còn đẹp trai tuấn tú. Nhưng cậu ta rất khinh Hoa, mỗi khi nó chạy cậu ta là người cười đầu tiên. Hoa tức vô cùng. Nó chạy vụt ra vườn trường ngồi khóc. Hình như đang có lớp nào đó làm vườn ở đây, Hoa đành ngồi cạnh một bụi cây, cứ thế khóc cho đỡ tức.
Hoa không biết vì sao sinh ra nó lại kém cỏi như thế, cái gì nó cũng không bằng mọi người. Chỉ được cái là nó giàu. Bố nó là đại gia bất động sản, kinh doanh lớn tiền tỷ, suốt ngày đất đai, nhưng nó giàu nên ai cũng nghĩ nó kiêu ngạo và bạn bè đều khinh thường nó. Nhưng nếu chỉ vì giàu có mà khinh thì không vấn đề, đằng này hình như nó mang tất cả những cái xấu trên đời! Ngoại hình nó đâu đẹp đẽ gì? Một con bé vừa đen, vừa xấu, giàu có mà ăn mặc luộm thuộm, đầu tóc rối bù. Học hành thì bình thường, chỉ được cỡ Học sinh tiên tiến, đặc biệt là môn Thể dục, nó kém hoàn toàn, năm nào cũng trung bình 5 phẩy 6 phẩy.
Càng nghĩ nó lại càng tức thêm.
“Ủa chỗ này đang làm vườn, ai mà mà lại ngồi ở đây vậy?” – Giọng nói lạ vang lên khiến Hoa giật mình.
Đó là một cậu học sinh cao lớn, đang xắn quần xắn áo, tay thì vẫn cầm xẻng trồng cây nhưng cái phong thái của cậu nhìn cũng đủ biết đó là một cậu học sinh rất khỏe. Hoa xấu hổ quá, trông hắn ta dữ dữ, hay là sao đỏ nhỉ, có ghi tên mình không ta? Vội vàng đứng dậy, nó lau nước mắt. Cậu học sinh đó đã nhìn thấy mặt nó, vội kêu lên:
“Vân Hoa ở lớp 7C đó hả?”
Hoa giật bắn mình:
“Sao cậu biết tên tớ?”
“Danh tiếng nổi nhất trường về độ ốc sên rùa bò còn gì?”
Hoa buồn rười rượi, lại thêm một kẻ đồng minh với lớp mình. Mắt nó lại đỏ lên.
“Bị chê thế cũng đã ngồi khóc, lại còn khóc một mình nữa! Sao không ra khóc bù lu bù loa với chúng nó đi, hoặc là tiếp tục tập chạy cho vượt qua mọi người đi chứ?” – Giọng nói tiếp tục.
Hoa càng ngỡ ngàng thêm. Một lời nói sao nghe “triết lý” như nhà bác học vậy. Rốt cuộc cậu ta là ai mà tốt thế nhỉ? Lần đầu tiên có người khuyên bảo mình.
“Nhưng cậu là ai?”
“Không biết sao?” – Cậu ta hỏi lại.
Hoa cứ cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên, tất nhiên là không biết rồi. Nhưng mình đang lấm lem mặt mũi thế này, làm sao mà dám ngẩng nhìn ai?
“Mạnh Duy, lớp 9A!”
Hoa tưởng có sét đánh đoàng một cái!
Nó ngẩng mặt lên, kệ xác mặt mình còn lấm lem nước mắt…
Story 2
Qua đôi mắt bị mờ đi bởi những giọt nước, Hoa nhìn thấy trước mặt mình là một gương mặt đẹp đến hoàn hảo. Làn da khỏe mạnh, nét mặt vẫn có đôi chút trẻ con nhưng cũng rất “đàn anh”, sống mũi thẳng tắp khác hẳn cái mũi thấp tẹt lè tè của Hoa, một đôi mắt không phải là hút hồn nhưng dường như có một tia sáng rất lớn trong đó có thể nhìn thấy mọi thứ.
Hoa như chết điếng người. Không phải là vì vẻ đẹp trai tuyệt vời này mà là do người trước mặt nó chính là…
Bỗng có tiếng thầy thể dục gọi:
“Mạnh Duy, ra đây thầy nhờ tí! Cả Hoa nữa, sao lại chạy ra đấy thế hả?”
Mạnh Duy và Hoa cùng chạy ra chỗ thầy. Hoa thì chạy rõ chậm không phải vì nó chậm mà nó sợ lũ bạn lại trêu. Nhưng không ngờ chẳng ai nói gì nó cả. Bởi vì tất cả đã dán mắt vào cậu học sinh Mạnh Duy kia. Nhất là lũ con gái!
Thầy giáo nói to nhỏ gì đó với Mạnh Duy rồi quay ra cả lớp:
“Sắp có Giải báo Hà Nội mới rồi, các em phải tập chạy chuẩn hơn nữa, lớp ta chạy chưa được đâu! Bây giờ thầy mời bạn Duy đến chạy mẫu cho chúng ta. Cả lớp, đặc biệt là Hoa, căng mắt ra mà nhìn!”
Cả lớp phấn khởi cứ kêu ầm lên:
“Anh Duy, mau chạy cho tụi em xem đi!!!”
Mạnh Duy hơi nhếch mép cười, đưa mắt nhìn một lượt cả lớp rồi bắt đầu đi tới vạch xuất phát. Hoa cũng đứng đó, lồi cả mắt ra để xem. Nhiều đứa khinh bỉ nhìn nó, nó cũng không nói được gì bởi vì…
Mạnh Duy cúi người xuống lấy đà, cái động tác chuẩn bị ấy của cậu cũng khiến cho cả lớp lác mắt vì quá đẹp, chứ không phải cái kiểu chổng mông khi thì rõ cao khi thì rõ thấp như chúng nó.
“BÍP!!!” – Thầy giáo thổi còi.
Mạnh Duy đẩy người ra phía trước, bắt đầu chạy. Lúc đầu cậu chạy chậm chứ không hề chạy nhanh vì sẽ tốn sức. Vì đang làm vườn nên Mạnh Duy có xắn quần áo lên, chạy càng dễ, đôi chân dài khỏe khoắn mỗi lúc càng tăng tốc độ với kĩ thuật chuẩn xác từng milimet khiến cho Hoa cũng phải há hốc mồm. Cả lớp reo lên:
“Trời ơi giỏi quá!!!”
“Báo Đốm cố lên, giỏi thật đó!!”
“Anh ơi chậm chút đi em hít bụi của anh mất rồi nè!!!”
Vụt vụt vụt!! Hoa không còn mắt đâu mà nhìn nổi nữa.
“OK, vòng thứ 5 rồi! Dừng thôi Duy!” – Tiếng thầy gọi.
Bụi cứ bay khắp mắt Hoa, cuối cùng thì Duy cũng dừng lại. Mồ hôi ròng ròng trên người, nhưng hầu như cậu không thở hổn hển hay ngồi xuống, vẫn đi đi lại lại quanh đó. Thầy giáo nhìn đồng hồ bấm giờ:
“59 giây!”
Cả lớp 7C như nổ tung:
“Cái gì cơ ạ??? 59 giây chạy hết 5 vòng!!!????”
“Siêu nhân, siêu nhân!!!”
Hoa mắt chữ A mồm chữ O, không thể biểu lộ nổi cảm xúc nữa, cứ thế trơ trơ ra nhìn cậu học sinh đang đứng đó hãnh diện vì thành tích.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Duy chạy mẫu cho lớp 7C nhưng cả trường đều đã biết đến cậu với biệt danh Báo Đốm. Trùng tên với Hoàng Duy – Ngựa Đua và cả hai đều là đối thủ đáng gờm trên con đường chạy đua. Mạnh Duy và Hoàng Duy đều chạy rất nhanh, nhưng đây có thể là lần đầu tiên Mạnh Duy chạy cho cả lớp 7C xem cũng như cho Hoàng Duy xem, đa số Mạnh Duy hay đi thi ở bên ngoài nên ít người chiêm ngưỡng được tốc độ tựa báo đốm của cậu, thậm chí có thể bằng báo gepa mất!
Hoa quay sang Hoàng Duy, cậu đang chằm chằm nhìn Mạnh Duy.
“Sao vậy? Thấy người ta chạy nhanh quá nên ghen tỵ đó à?” – Được dịp trả thù cậu ta rồi.
“Ừ ghen tỵ, nhưng người ghen tỵ phải là cậu chứ nhỉ? Cái đồ Ốc Sên chạy bao năm nay cũng không khá lên bằng Rùa!” – Hoàng Duy tức giận khi bị chọc tức.
Nhưng rõ là cậu ta đang ghen tức kìa! Đúng rồi, ngựa làm sao chạy nhanh bằng báo chứ? Hoa cười thầm trong bụng, không dám cười to.
“Cám ơn em, Mạnh Duy! Giờ em có thể về lớp rồi!”
“Vâng ạ!” – Mạnh Duy bước về phía vườn trường.
Cả lớp cứ gọi với theo:
“Anh Duy, chào anh!!”
Mạnh Duy quay lại, mỉm một nụ cười rất tươi: “Ừ!”
Một nụ cười rất đẹp…
Story 3
Ốc Sên đi về nhà sau giờ tan học, ai da đau chân quá đi mất, tự dưng hôm nay muốn đi bộ không đi xe đạp, kết quả là thế này đây? Cứ nghĩ đến Thể dục, đặc biệt là chạy thì mình hãi rồi, huhu!!! Tại cái môn đó mà cái tên đẹp của mình đã bị biến thành cái tên Ốc Sên đáng ghét!
Ô có ghế đá bên đường kìa, nghỉ một chút thôi…
“Này, đồ chậm chạp kia!” – Nó vừa ngồi xuống thì nghe có tiếng gọi rất kiêu ngạo.
Ốc Sên quay lại. Gương mặt tuấn tú nhưng nhìn rất gian xảo của Ngựa Đua hiện ra đằng sau nó. Ngựa Đua đang ngồi trên chiếc xe đạp, cái dáng cao khỏe khoắn của cậu bé mới chỉ học lớp 7 khiến ai cũng trầm trồ khi đi qua, có ai biết cậu ta thực chất là người như thế nào chứ?
“Gọi gì?” – Đang mệt, Ốc Sên chẳng sợ gì hết.
“Ở gần đây có hàng sửa xe đạp không?”
“Hỏi làm gì?”
“Hỏi để sửa xe chứ sao?”
“Xe đẹp thế mà cũng phải sửa?”
“Đồ ngu, lúc nào cũng chỉ nhìn xe đẹp với xe không đẹp để bình luận thôi à? Xe đang hỏng lốp đây này, có hàng nào không thì nói, nhanh còn đi về đây!”
“Ở kia kìa, ngay đầu phố ấy, mắt để đâu thế? Ngựa Đua mà lại phải bó tay khi không có xe đạp à? Đây tuy Ốc Sên nhưng vẫn còn đi bộ được về!”
“A láo nhỉ, hôm nay dám lên tiếng bình phẩm cơ à? Đã thế thì dắt xe đạp lên chỗ sửa xe ngay, bằng không…”
“Bằng không cái gì?” – Hùng hổ thế nhưng thực chất Ốc Sên rất sợ.
Ngựa Đua nhảy xuống xe, tiến lại gần Ốc Sên:
“Vậy có thích te tua như hôm trước không? Cái hôm mà mày dám bảo nhóm bọn tao chỉ là cái bọn giống ngựa không giống người ấy?”
Cứ tưởng Ốc Sên sẽ quỳ xuống xin tha mạng, nhưng không ngờ nó lại kêu ầm lên:
“Ơ kìa!!!”
Ngựa Đua giận tím mặt, bịt mồm nó lại:
“Mày muốn chết nữa chứ gì? Ngoài đường tao vẫn có thể choảng mày đấy nhá đồ chậm chạp!”
Ốc Sên cứ ú ớ vì bị Ngựa Đua bịt mồm, nó cứ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía sau Ngựa Đua.
Thấy lạ, Ngựa Đua quay người lại.
A trời đất thiên địa ơi!!!!!!! Một thằng nhìn rất đầu gấu, nhuộm tóc xanh đỏ đã trèo lên xe đạp của Ngựa Đua phóng đi mất!
“Thằng kia, sao mày dám…!!!???????” – Ngựa Đua hét lên, quay lại Ốc Sên (vẫn có thời gian quay lại sao???) – “Đều là tại mày đấy, mau đuổi theo đòi lại cái xe cho tao!!!”
Bị quát lên to như thế Ốc Sên sợ rúm người, vội vàng chạy theo. Nhưng xe cộ đông đúc, nó cứ chạy trên vỉa hè. Sực nhớ ra tốc độ sên bò cũng phải thắng của nó, Ngựa Đua ngán ngẩm vội vàng nhún người phi tốc độ. Tốc độ của Ngựa Đua quả thật rất đáng nể, lướt nhanh như gió, mà hôm nay vỉa hè lắm bụi, cứ tung khắp mặt Ốc Sên. Chẳng mấy chốc cậu đã bỏ xa nó. Nó cứ cố chạy theo, không dám dừng lại! Nó đâu phải thông minh gì, cứ nghĩ đó là do lỗi của nó nên nó cũng phải đi theo chịu trách nhiệm với Ngựa Đua (nếu là mình mình kệ xác ấy chứ nhỉ, có quán chè bên đường, tội gì không ngồi ăn mà phải chạy theo )
Chạy chưa đầy vài mét, Ốc Sên đã thở hổn hển, mồ hôi túa ra. Sức nó đâu có thể chạy được chứ? Mà cái xe đạp của Ngựa Đua là xe đạp đua đắt tiền, chạy nhanh như gió, làm sao nó đuổi kịp được! Phen này bị ăn đòn te tua mất, ặc ặc!!
“Á!!!!!!” – Bỗng Ốc Sên va phải một cục đá rất to vì nó chạy liêu xa liêu xiêu, không cẩn thận.
Chân nó chấn thương nặng, chảy máu sưng vù. Ốc Sên suýt hét lên vì đau, cả một mảng của quần đồng phục bị máu làm ướt. Nó ngồi xuống một cửa nhà bên vỉa hè, trời đất ơi!!! Máu nó be bét cả ra, vết thương sẽ nhiễm trùng mất! Nhưng còn Ngựa Đua thì sao? Không được, vết thương này nhằm gì so với việc bị cậu ta ăn hiếp chứ (con trai ăn hiếp con gái, a tên Ngựa Đua này hèn ). Ốc Sên cố gắng đứng dậy.
Tốc độ nó đã chậm rồi, giờ thì cố chạy cũng chỉ bằng lê đi thôi. Đau quá, không chịu nổi nữa rồi!
Bỗng nhiên, có một bàn tay giữ cánh tay nó lại.
Ốc Sên giật bắn mình, quay ra đằng sau.
Một khuôn mặt đẹp hoàn hảo hiện lên, với đôi mắt rực sáng và cả nụ cười siêu đẹp rất tự tin:
“Ngồi nghỉ đi, không phải đuổi theo đâu!”
Ốc Sên còn đang đờ người ra thì Báo Đốm đã phi ngay lên phía trước, lại để nó hít bụi! Nó giật mình tỉnh ra: Trời đất, kẻ vừa rồi chính là Báo Đốm Mạnh Duy đã chạy mẫu cho lớp mình sáng nay!
Không thể tưởng tượng vận tốc của Báo Đốm là bao nhiêu km/h!
Chỉ biết chưa đầy 5 phút cậu đã vượt lên trước Ngựa Đua đang tăng tốc hết mình ở tít xa Ốc Sên!
Ngựa Đua tý nữa nhảy dựng lên trời:
“Anh Mạnh Duy???”
Dù đang chạy rất nhanh, Báo Đốm vẫn quay lại:
“Ừ, anh chạy thay cái cô bạn Hoa Sên kia chấn thương rồi!”
Rồi chạy tiếp.
Tốc độ tuyệt đỉnh của hai cậu bé khiến người đi đường lác mắt. Chẳng bao lâu, cái xe đạp của Ngựa Đua đã ở đằng kia cùng với cái thằng tóc xanh mỏ đỏ ban nãy.
Cả hai lao vút qua đường, người đi đường định phanh gấp nhưng cả hai còn lao nhanh hơn cả xe người ta phanh!
Báo Đốm vượt lên đón đường thằng “mỏ đỏ”. Thằng đó giật mình vội phanh kít xe lại!
Lập tức Ngựa Đua từ đằng sau chồm đến, hất nó ngã ra vỉa hè, đổ cả xe. Đang trong cơn tức giận, cậu đấm thùm thụp vào mặt thằng đó. Thằng này to con hơn cậu nhưng không khỏe như cậu, cứ la ầm lên xin tha tội.
Báo Đốm “kinh dị” trước một Ngựa Đua mới học lớp 7 đã đánh nhau khỏe như vậy. Cậu vội tiến tới can:
“Thôi đừng đánh nữa, đồn công an kia kìa mau dẫn nó tới đi!”
Ngựa Đua đành nghe lời Báo Đốm, tóm áo tên “mỏ đỏ” và đi cùng cái xe đạp yêu quý của mình đến đồn công an. Ôi đổ cả xe, xước bao nhiêu chỗ đây này!
Báo Đốm thấy êm rồi liền quay lại vỉa hè và đi về. Bỗng có ai đó gọi cậu:
“Anh Mạnh Duy!”
Cậu quay lại, cô bé chậm chạp ấy đang lê bước cái chân đầy máu đi tới.
“Đã bảo ngồi đó, sao lại đi theo thế?” (Mà công nhận thời gian Ngựa Đua đánh thằng cướp lâu thật, thế nên Ốc Sên mới đuổi kịp mà)
Báo Đốm vội chạy tới dìu Ốc Sên ngồi xuống bậc cửa một nhà nào đó. Tay cậu chạm vào vai nó khiến nó như bị giật điện.
Nó xuýt xoa vì đau nhưng vẫn cố hỏi:
“Anh bắt được thằng đó chưa ạ?”
“Bắt được rồi!”
“Anh chạy nhanh thật đó!” – Ốc Sên ngán ngẩm nhìn cái chân của mình.
“Có gì đâu mà nhanh?” – Báo Đốm lôi ra một cái khăn giấy ướt, đưa cho Ốc Sên – “Lau tạm máu đi, rồi dán cái gạc vào cho cầm máu lại! Về nhà thì làm các công đoạn khác, chứ ở đây không có gì giúp em cả đâu.”
Ốc Sên đón nhận cái khăn, lau lau vết thương (xót quá đi), nhưng nó vẫn không quên cuộc nói chuyện vừa rồi. Nó tiếp tục:
“Nhưng sao anh lại chạy nhanh thế ạ?”
Báo Đốm nhìn nó, mỉm cười:
“Vì chạy là ước mơ của anh!”
Story 4:
Ốc Sên trố mắt:
“Ước mơ của anh tầm thường vậy sao?”
Nụ cười rất đẹp của Báo Đốm dập tắt, cậu sa sầm mặt lại:
“Em nghĩ nó tầm thường đến vậy à?”
Ốc Sên vội vàng chữa lại:
“Không không, vì em chạy chậm nên nghĩ nó tầm thường thôi!!! Nhưng sao anh lại ước mơ được chạy mà không ước mơ cái gì khác to tát hơn?”
“Trở thành vận động viên điền kinh cũng giàu lắm đấy cô em chậm chạp, nhưng người như em thì có trở thành nổi không nhỉ?” – Báo Đốm hết giận rất nhanh nhưng cậu vẫn chọc tức cô em này một tý, vì đằng nào cũng dễ bắt nạt
“Nhưng sao anh lại muốn trở thành vận động viên điền kinh?” – Ốc Sên không hiểu Báo Đốm chọc mình, vẫn ngây thơ hỏi.
“À nếu anh nói ra thì triết lý lắm, khéo anh còn muốn chuyển nghề làm nhà văn đấy! Haha!” – Báo Đốm lại cười tươi hơn.
Ốc Sên chợt lặng đi…
Có một cảm giác nào đi qua trong nó khi nhìn thấy nụ cười tuyệt đẹp ấy.
Nó dốt Văn, không biết tả nụ cười của Báo Đốm thế nào.
Chỉ biết, khi nhìn cậu cười, nó lại thấy lòng mình vui vẻ phấn chấn hơn.
Vết đau ở chân, cả những buồn rầu tự ti trong lòng đều được nụ cười ấy xóa đi.
Xóa đi nỗi buồn rồi, nó mới ngửi thấy mùi chè thơm lừng bên vỉa hè.
Bỗng dưng nó chảy cả nước miếng vì thèm, chè là món mà nó thích nhất mà!
Báo Đốm vô tình nhìn thấy, bật cười:
“Không phải em đang thèm chè đấy chứ? Nước dãi chảy hết kia kìa, bẩn quá!”
Ôi trời xấu hổ chết! Ốc Sên vội lấy tay áo quệt tạm miệng (a bẩn hết cái áo đồng phục đẹp trắng tinh, ghét quá à ).
Báo Đốm mỉm cười:
“Dẫu sao thì cũng đã quen nhau, vậy thì đi ăn!”
Ốc Sên sướng rơn người, hôm nay may mắn quá đi!
Vì có buổi học thêm liền luôn đến chiều nên Ốc Sên mới dám ăn chè lúc này, chứ ăn chè vào sau khi tan học buổi trưa thường ngày thì chắc nó không dám, lạnh bụng chết đi à!
“CHÈ BÀ BÉO”. Haha cái quán vỉa hè này mà nổi tiếng siêu ngon! Học sinh lúc nào cũng đông đúc, Ốc Sên và Báo Đốm ngồi một chỗ.
“Bác ơi cho cháu cốc chè đỗ đen!” – Ốc Sên gọi.
“OK có liền!”
Báo Đốm nghe thế liền hỏi:
“Chà giản dị thế, gọi mỗi đỗ đen thôi à?”
“Ngon mà anh, em đâu có xa hoa gì?” (Giàu tiền tỷ dám kêu không xa hoa)
Báo Đốm quay lại bác bán hàng:
“Bác ơi cháu cốc chè thập cẩm!”
A đúng là, muốn hạ đo ván mình hay sao vậy? Mình gọi cái chè đơn giản thì bố lại gọi chè thập cẩm, hừm mất nhiều tiền cứ ngồi đó mà khóc!
Báo Đốm cẩn thận lau lau cái thìa trước khi ăn, trong khi Ốc Sên đã chén được 1/4 cốc chè rồi, miệng nó đen thui vì đỗ đen. Nó ngẩng lên, vẫn nhồm nhoàm nhai đỗ đen vừa nói:
“Gớm sao mà anh lắm chuyện thế? Chắc là công tử nhà giàu nên ăn uống cẩn thận nhỉ?”
Nó chỉ đùa thôi, ai dè:
“Ừ!”
“Hả? Anh là công tử nhà giàu à?”
“Bố anh là giám đốc một công ty thiết bị số!” – Báo Đốm vẫn nhìn cốc chè, nói với giọng nghe không hề vui.
“Thế thì tốt chứ sao, anh sướng rồi!” – Nói thế nhưng thực ra lòng Ốc Sên nghĩ khác.
“Không sướng đâu, tuy rằng có bố có mẹ giàu thật nhưng anh như là trẻ mồ côi ấy!” – Gương mặt Báo Đốm lại càng buồn hơn.
“Là sao ạ?”
“Là sao thì chỉ có ai giàu mới hiểu, cô em ăn uống thế này biết ngay là nghèo rồi!” – Cậu ngẩng lên, cười cười.
“Đâu có nghèo, em…” – À không được, mình đã bị khinh vì giàu nhiều lắm rồi, mình phải giả vờ nghèo khó một tý mới được – “À vâng, có lẽ em không biết được!”
Nhưng thực ra, nó quá rõ tâm trạng của một người con sống trong gia đình giàu…
Báo Đốm ngoáy ngoáy chè một tý rồi đưa lên miệng cả cốc, trong vòng 1 giây cậu đã húp được nửa cốc chè đặc xịt! Đúng là sức ăn của một kẻ ham thể thao, ăn ghê như Ốc Sên cũng trố cả mắt.
Cậu hạ cốc chè xuống, nói tiếp:
“Nhưng đúng là nghèo như em thì còn vui hơn thật! Vì được ăn chè thoải mái thế này còn gì?”
“Dạ vâng, thoải mái…”
“Mà nghèo thì có gì mà cười chê nhỉ? Anh thấy Vân Hoa cũng rất xinh, hồn nhiên đấy chứ?”
Ốc Sên đỏ cả mặt, trời ơi trong phim mình cũng chưa nghe thấy lời khen nào tuyệt diệu hơn thế.
“Nhưng không biết em có tốt bụng không nhỉ? Anh chưa dám khen được, em có thể giúp anh một chút không?”
Ốc Sên gật đầu cái rụp:
“Anh nói đi!”
Báo Đốm đưa cốc chè húp lần 2, hết sạch chè, lấy giấy lau miệng rồi ghé sát mặt mình gần mặt Ốc Sên. Ốc Sên luống cuống cả người, khuôn mặt đẹp trai đang ở trước mặt nó khiến nó không biết làm thế nào.
“Giúp anh, được chứ?” – Báo Đốm cất giọng ngọt ngào.
Ốc Sên gật đầu chắc như đinh đóng cột.
Báo Đốm mỉm cười đẹp mê hồn:
“Hoa tốt bụng lắm, trả tiền chè giùm anh nhá!”
Rồi cậu đứng ngay dậy, biến thẳng với tốc độ báo đốm để mặc Ốc Sên biến dạng cả mặt.
AAAAA đồ đáng chết!!!!
Cái đồ Báo Đốm Báo Gấm gì đó kia!! Anh đúng là hạng người vô liêm sỉ!!!!!!!
Kêu là công tử nhà giàu mà dám đẩy cho ta thanh toán cái cốc chè đáng nguyền rủa này sao!!????
Mà nó lại còn là chè thập cẩm nữa, cháy túi!
Mình giàu thì giàu thật, nhưng làm sao mà chấp nhận chuyện này kia chứ????
Bố mình mà biết tiền mình tiêu vào hai cốc chè này thì…
Ốc Sên đau khổ nhìn cái ví hết nhẵn tiền.
Tháng này còn 10 ngày nữa, bố chắc chắn sẽ chưa cho tiền đâu. Tháng nào bố cũng cho Ốc Sên mấy trăm liền, không phải vì Ốc Sên tiêu hoang mà lũ bạn cứ viện cớ để bắt nạt “tống tiền”, nhất là tên Ngựa Đua kia! Chỉ tiếc Ốc Sên quá nhát gan
Vừa nhắc đến Tào Tháo đã thấy ngay!
Xui tận mạng, tên Ngựa Đua kia đã lù lù dẫn xác đến cùng cái xe đạp đua đã khiến cho Ốc Sên bị đau chân thế này đây. Ngựa Đua hất hàm:
“Có tiền không cho vay!”
“Làm gì?”
“Sửa xe rồi, nhưng không có tiền, năm mươi nghìn có không?”
“Sửa xe quái gì mà đắt thế?”
“Xe xước hết, phải thay đủ thứ mới nên đắt! Mà nhằm nhò gì chứ, mày là con đại gia cơ mà, có không đưa đây nhanh, bác ấy không cho nợ đâu!”
“Mày đi vay đứa khác đi, tao làm gì có tiền?” – Ốc Sên giãy nảy.
“Mày không có tiền? Chém vừa thôi, mày giấu cả tỷ đồng trong đó chứ gì?”
“Tao không có thật, đây cho mày xem ví luôn! Tao phải trả tiền chè nên không có!” – Ôi quá ngây thơ đấy Ốc Sên của tôi!
“Ăn chè? A con này mày được nhỉ, dám giấu tiền ăn chè! Có đưa tiền đây không?” – Ngựa Đua hùng hổ nhảy xuống xe.
“Tao không có, mày đừng có mà giở trò bắt nạt tao!” – Ốc Sên vội chạy khỏi móng ngựa của Ngựa Đua, nó cứ thế phi ra khỏi vỉa hè, và một chiếc xe ô tô lao đến không kịp phanh…
Ngựa Đua không hiểu là phản xạ gì, bỗng hai cánh tay cậu chồm lên đỡ lấy Ốc Sên. Nó ngã vào người cậu, thoát chết trong gang tấc!
Cả thân hình Ốc Sên đập mạnh vào người nên Ngựa Đua đau điếng. Ốc Sên thấy mình dựa vào Ngựa Đua thì chết vì xấu hổ, nó vội vàng buông cậu ra. Cậu xuýt xoa, rồi gầm lên:
“Lại còn dám làm tao đau nữa à? Đã thế thì 100 nghìn, mau đưa đây nếu không tao sẽ tẩn chết mày!!”
“Không tao không có tiền thật mà, là tại cái đồ con báo đáng chết ấy!!” – Ốc Sên hét lên khi Ngựa Đua định tóm lấy mình.
“Vẫn còn sống, chưa chết đâu!” – Giọng nói vang lên từ đằng sau Ốc Sên…
Story 5:
Cả hai quay lại. Báo Đốm đang đứng đó, trên vai vẫn đeo chiếc balo to kềnh, cái dáng cao ráo mạnh mẽ của một cậu thiếu niên yêu thể thao khiến ai cũng phải trầm trồ. Cao 1m71, Báo Đốm không những chạy nhanh mà ngoại hình của cậu đúng là niềm mơ ước của những ai yêu thể thao. (Thưa các bác, có điều là cậu Báo này không cao = cậu Vỹ nhà mình, cậu Vỹ 1m72:)))
Nhưng Báo Đốm không hề cười, có vẻ cậu không vui. Cậu lừng lững bước tới Ngựa Đua:
“Có chuyện gì à?”
“Dạ không có gì đâu…” – Ngựa Đua nhìn Ốc Sên với ánh mắt sắc lạnh.
“Em cần tiền để sửa xe đúng không?” – Báo Đốm đã nghe thấy hết rồi.
Ngựa Đua im lặng thay cho câu trả lời “Đúng thế”.
“Vậy thì cầm lấy đi!” – Báo Đốm rút ra một tờ polyme 50.000 đồng còn cứng!
Ốc Sên mới là người trố mắt, vừa ăn chè bắt mình trả tiền kia mà, sao giờ lại…
“Anh Duy, không cần đâu!!” – Ngựa Đua vội theo lệ từ chối.
“Ngại ngần gì, cứ nhận đi! Dẫu sao khi thấy em chạy anh cũng rất thích, khéo chúng ta là đồng minh ấy chứ!” – Báo Đốm nở nụ cười coi như trấn an.
Khỏi nói Ngựa Đua sướng thế nào (bởi vì 50.000 chỉ là khai dối thôi, thừa tiền để còn đi chơi mà, bắt nạt Ốc Sên dè gì được cả ông anh này). Cậu nhận tiền, cúi đầu:
“Cám ơn anh, em sẽ không quên ơn anh!”
Ốc Sên tí nữa nôn mửa, cái gì chứ? Nói chuyện với mình thì “mày mày tao tao”, được tiền của anh ấy là “em không quên ơn anh”. Đúng là đồ con ngựa lẻo mép, mình mà không nhát gan chắc là đạp cho cái rồi!
“Mà em vừa nói em cần 100 nghìn cơ mà, anh đưa thiếu thì phải?” – Báo Đốm hỏi tiếp.
“Thôi khỏi anh, em chỉ dọa thôi, 50.000 là được rồi!” – Rồi Ngựa Đua biến mất luôn.
Bóng Ngựa Đua vừa khuất hẳn thì nụ cười của Báo Đốm cũng dập tắt. Ốc Sên nhìn cậu, giật mình nhớ câu nói vừa rồi của mình:
“…là tại cái đồ con báo đáng chết ấy!”
Thôi xong rồi, Báo Đốm đúng là có hiền hơn Ngựa Đua thật, nhưng một khi đã nổi cái “chất báo” trong người thì…
Báo Đốm quay lại, đôi mắt đã sáng lại như rực lửa:
“Sao, phải trả tiền cho mấy cốc chè ranh đã rủa người ta chết à?”
“Không không, em chỉ tức giận nhất thời mà anh…” – Ốc Sên hoảng sợ lùi một bước. – “Nhưng anh cũng có tiền còn gì, vậy mà bắt em trả!”
“Lúc đó anh làm gì có tiền, thấy em thèm quá nên anh đành ngồi ăn cùng thôi! Nhưng thấy Ngựa Đua bắt nạt em ghê quá nên anh mới lấy hết tốc lực chạy về lấy tiền cho em đấy chứ, người nhà anh đi hết nên chẳng gọi được cho ai. Em nhìn đi, balo anh còn chưa kịp cất! Haizzz hôm nay là ngày gì thế không biết, chạy hết cả sức tận mấy lần liền, em nghĩ anh không chết được sao?”
Ốc Sên cúi gằm mặt, không ngờ Báo Đốm lại tốt đến vậy…
Cậu thở dài không nói gì, bực tức quay đi về. Nhưng mình chưa cảm ơn anh ấy mà! Ốc Sên vội quay lại, chạy theo:
“Anh Mạnh Duy, em…Á!!!” – Bỗng nó kêu lên.
Nó lại vấp ngã thêm lần nữa, vết thương trên chân trào máu ra mạnh hơn. Ốc Sên đau đớn ngồi xuống ôm lấy vết thương. Máu đã ra hết tay nó, càng cố gắng thì vết thương càng đau hơn, mặt Ốc Sên tái lại. Nó không chịu được mất!
“Bỏ tay ra, không được động vào!”
Ốc Sên ngẩng lên. Báo Đốm đang đứng đó.
Không phải anh ấy đã đi rồi sao?
Báo Đốm quỳ xuống bỏ tay Ốc Sên ra. Vết thương bị vấp ngã 2 lần liền nên máu loang khắp chân, sưng vù lên. Không hề nao núng, bằng sức khỏe của mình, Báo Đốm xé luôn một mảng tay áo đồng phục đang mặc của mình, buộc chặt quanh vết thương của Ốc Sên. Ốc Sên hơi sợ:
“Anh, đó là áo đồng phục đấy!”
“Kệ, xé ra thì thành áo cộc cũng mát hơn chứ sao!” – Báo Đốm không ngẩng lên, vẫn chăm chú vào vết thương.
“Anh, cám ơn anh…” – Ốc Sên run run.
“Cám ơn cái gì?”
“Cám ơn vì anh đã tốt với em, chưa có ai tốt với em như anh dù rằng em cũng mới quen anh…”
Báo Đốm không nói gì cả, nhưng cậu đã nghe hết…
“Em đứng được không?” – Cậu hỏi sang chuyện khác.
Ốc Sên cố gắng vịn vào một thân cây và đứng lên, cũng đơ đỡ rồi dù vẫn đau lắm. Nhưng mình cứ làm phiền Báo Đốm thế này có được không, thôi đằng nào mình cũng có người nhà mà.
“Cám ơn anh, anh về đi!”
“Em đi được đấy chứ?”
“Em đi được, anh cứ đi đi!” – Ốc Sên chắc như đinh đóng cột.
Nghe thế Báo Đốm cũng hơi yên tâm, cậu quay lại đi về. Ốc Sên đứng lặng nhìn theo. Hôm nay nó đã quen được một cậu học sinh lớp 9 có tốc độ chạy nhanh như loài báo đốm, có nụ cười đẹp như tỏa nắng, có khả năng lừa được kẻ khác trả tiền chè cho mình và có một chiếc áo đồng phục rách tay…
Ốc Sên rút điện thoại ra – một chiếc Iphone gần 20 triệu:
“Bác Lâm à, cháu đau chân, bác đến đón cháu được không?”
“Lần đầu tiên cô chủ gọi bác đó nhé, đợi bác một lúc!”
Chưa đầy 5 phút sau một chiếc xe ô tô rất đẹp màu đen đã đỗ bên vỉa hè. Ốc Sên bước vào trong xe – xe riêng của nhà nó do bác Lâm làm tài xế. Ôi cái mùi xăng xe, muốn say quá! Hôm nay bất đắc dĩ phải đi xe thế này, chứ lúc khác đừng hòng.
Vụt! Một chiếc xe màu đen đi qua tung cả bụi.
Cậu thiếu niên trẻ rất tuấn tú đi trên vỉa hè vội đưa tay dụi mắt vì bụi bay vào. Nghĩ đến bụi cậu lại nghĩ đến cái cô bé mới quen hôm nay. Chắc lúc mình chạy cô bé này đã hít bụi của mình bao nhiêu lần!
Lần đầu tiên gặp cô bé ấy ở vườn trường.
Cậu không cảm thấy đó là một người đáng ghét như những đứa khác nghĩ.
Cô bé đúng là xấu thật, lại nhút nhát, hay khóc, chạy chậm, nói chung chẳng được cái gì cả.
Thế nhưng có những thứ mà cô bé đó có mà cậu không có…
Cậu chỉ biết, cô bé Ốc Sên đó rất nghèo.
Và cậu cũng thích được nghèo như thế, được tự do như thế.
Chứ không phải cứ trở về cái lồng sắt dù rất đẹp nhưng như nhà giam của cậu!
Và còn nhiều điều nữa…
Mà cậu cảm thấy cô bé đó không phải là người đáng để ghét.
Nhưng tại sao cái cậu Ngựa Đua Hoàng Duy kia.
Nhìn có vẻ ngoan hiền lễ phép thế mà lại ghét cô bé đó đến vậy nhỉ?
Story 6:
Chiếc xe đã đưa Ốc Sên về đến nhà, may là nhà nó gần, nếu không nó nôn thốc nôn tháo vì cái mùi xăng xe mất rồi. Khập khiễng lê cái chân vào nhà, bác Lâm vội vàng chạy tới dìu nó đi.
Căn nhà hoành tráng tựa biệt thự của nó không làm cho nó vui vẻ. Cánh cửa rất lớn cùng những hoa văn khắc tinh xảo trên đó chỉ khiến cho nó thêm một cảm giác buồn, những hoa văn có đẹp đến mấy cũng chỉ là vô tri vô giác. Nó vừa bước vào đã thấy bố đang ngồi trên ghế salon, đọc cái báo “Mua Bán” gì đó. Thấy nó, bố hạ báo xuống:
“Chân con làm sao thế?”
“Con bị ngã.” – Nó hờ hững đáp lại.
“Tại sao bị ngã? Có đau không? Có phải đến bác sĩ không?” – Người bố vội vàng chạy tới đỡ lấy con.
Nhưng Ốc Sên đã bỏ tay bố ra:
“Bố không phải đi làm ạ?”
“Ừ hôm nay bố về sớm, mẹ cũng sắp về rồi! Cũng may là về sớm nên mới biết con ra sao, con có sao không?”
“Sao tự dưng hôm nay bố quan tâm đến con vậy?”
Câu trả lời hững hờ của Ốc Sên khiến người cha giật mình đứng sững lại. Ông hiểu con gái mình nói gì. Ông không đi theo nữa…
Ốc Sên khó nhọc bước lên cái cầu thang tuyệt đẹp, nhưng cầu thang à mày có biết nói chuyện không thế? Mày chỉ đứng đó để cho người ta dẫm lên mày, đi lên mày thế này thôi sao? Mày cũng chẳng khác gì tao cả…
Căn phòng của Ốc Sên rất rộng, được trang trí đẹp mà bắt mắt. Bàn máy tính một chỗ, bàn học một chỗ, giường một nơi, tủ quần áo và giá sách cạnh nhau,…Nói chung thiết kế cũng đẹp, nhưng chỉ là hình thức.
Ốc Sên xuýt xoa cho cái chân mình, ngồi xuống giường. Ôi cái chân tôi, sao mà lại đau thế này không biết?
Đúng lúc đó chị giúp việc đi vào:
“Hoa à có bạn đến tìm em đấy!”
“Ai vậy chị?”
“Chị cũng không để ý, hình như là con trai.”
“Chị cứ bảo nó vào đi!” – Ốc Sên biết tỏng là ai rồi.
Một lúc sau cửa mở. Dưới ánh đèn huỳnh quang sáng loáng của căn phòng, cậu bé nhìn rất trẻ đã có chiều cao tận 1m67 bước vào. Một gương mặt rất đẹp, có nét của một chàng trai khôi ngô tuấn tú sau này nhưng thực ra vẫn xảo quyệt xấu xa.
Ngựa Đua thấy Ốc Sên với cái chân đầy máu thì kêu lên:
“Khiếp vậy, mày bị ngã đấy à?”
“Ờ ngã, cũng tại mày đó!” – Tự dưng sự chán nản khiến cho Ốc Sên không còn nhát gan.
Ngựa Đua đang vui vẻ vì được cho tiền nên không thèm chấp, chỉ cười khẩy. Ốc Sên hỏi:
“Mày đã có tiền rồi đến nhà tao làm gì?”
“Tao không thèm xin tiền mày đâu, chỉ là trường ta sắp có cái buổi Lịch Sử Việt Nam gì đó, trong đó có văn nghệ toàn trường. Lớp ta chọn 20 đứa làm một bài văn nghệ, tụi tao phụ trách phần múa cờ với múa võ, còn tụi con gái chúng mày còn phải múa quạt gì gì đó đấy! Cô giáo nhờ tao thông báo cho mày!”
“Cái gì?????? Múa á, mày nhìn chân tao thế này, múa bằng mắt à??”
“Làm gì đến nỗi đó, chém vừa thôi mày!” – Ngựa Đua hùng hổ đi tới kéo tay Ốc Sên đứng lên.
Vết thương đau tấy lên khiến Ốc Sên không trụ được, ngã nhào vào người Ngựa Đua. Ngựa Đua đơ cả người ra, hai tay như phản xạ cũng đỡ lấy Ốc Sên. Ốc Sên không hề để ý, chỉ biết đang rất đau, cứ kêu oai oái đến là buồn cười.
Ngựa Đua thoáng đỏ mặt, ai đời đi ôm con gái thế này, cậu vội vàng đẩy mạnh Ốc Sên ra. Ốc Sên lại ngồi xuống giường, trời ơi đẩy mạnh thế, rách cả chân ra rồi!
Bỗng Ngựa Đua chú ý đến đầu giường…
Có một bức ảnh.
Ngựa Đua ngồi xuống bên cạnh Ốc Sên, cầm bức ảnh lên. Trong ảnh là một người đàn ông nhìn có vẻ ngoài 40 nhưng vẫn phong độ, đẹp trai, mang vẻ thành đạt; một người phụ nữ hiền hậu vô cùng xinh đẹp; và giữa họ là một cô bé nhỏ đen nhẻm, xấu xí đang cười rất tươi.
“Xem gì đó! Ai cho mày xem?” – Ốc Sên vội giật lấy ảnh.
“Mày với bố mẹ à?”
“Thì sao, cái đồ xem trộm!”
“Nhưng sao mày xấu thế, bố mẹ của mày rõ là đẹp!” – Ngựa Đua không nhịn nổi cười.
Câu nói ấy như đâm thẳng vào trái tim Ốc Sên. Nó cúi gằm mặt xuống bức ảnh:
“Tất nhiên rồi, tao đâu có thể đẹp như họ chứ?”
“Ủa sao lại thế?”
Ốc Sên nghẹn ngào:
“Tao là trẻ mồ côi…”
Ngựa Đua ngã đánh bịch xuống sàn nhà, a cái mông của tôi! Mà cái gì cơ, Ốc Sên là…
“Hồi chụp cái ảnh này tao còn bé nên tao cứ tưởng bố mẹ ruột của tao là đây, nhưng lớn lên tao thắc mắc tại sao tao lại xấu thế, hóa ra tao được nhặt về chứ đâu phải là con thật!”
Ngựa Đua không chớp mắt, tai cậu suýt thì bị ù.
“Nhưng mà mày có bố mẹ giàu vậy, phải sướng mới đúng chứ?”
“Giàu chỉ là cái hình thức, mày thử cứ ngồi một mình trong cái nhà rộng hoác này xem, mày chịu được không? Có mấy người giúp việc quanh quẩn, chẳng ra đâu vào đâu cả!” – Ốc Sên bật khóc.
Con nhà giàu là thế mà.
Lúc nào cũng chỉ đợi bố mẹ mang tiền về.
Tiền, tiền và tiền!
Đến lớp thì bị coi là kiêu ngạo.
Dù ghét cái thằng Ngựa Đua này.
Nhưng Ốc Sên luôn thích cuộc sống của cậu ta.
Ngựa Đua sinh ra trong gia đình nghèo, bố là kỹ sư, mẹ đi bán hàng, nhưng gia đình rất hạnh phúc. Còn cái xe đạp đắt tiền kia, chỉ là nhờ những đồng tiền thưởng đi thi chạy nên Ngựa Đua mới mua được, vì thế Ngựa Đua rất nâng niu. Dù sao tiền do chính sức mình làm ra vẫn tốt hơn, dù ít vẫn tuyệt vời hơn là một đống tiền chẳng biết dùng làm gì.
“Sao lúc nào mày cũng khóc? Tao mong giàu như mày còn không được, mày có hết rồi lại còn lên mặt ra vẻ ta đây không cần! Tao về đây, kệ mày!”
Ốc Sên không biết làm thế nào. Ngựa Đua với nó lúc nào mà chẳng trái tính như thế.
Cửa vừa định đóng, thì Ngựa Đua lại thò mặt vào:
“À mà chuẩn bị cho văn nghệ đi, một tuần nữa thôi đấy! Nếu không múa được mày đảm nhận việc hát, cái này chắc mày ok được chứ gì?”
Và rồi, Ngựa Đua đi khỏi căn nhà đó.
Có cái loại người gì mà giàu như vậy lại ghét mình giàu chứ?
Đúng là cái đồ Ốc Sên!
Đồ mồ côi nữa chứ!
Thật không thể chịu nổi…
Story 7:
Ngày hôm sau trời mưa. Vì chỉ mưa nhỏ thôi nên Ốc Sên kiên quyết không lên cái xe ô tô đầy mùi xăng kia. Nó đội ô, khó nhọc bước đi. Chân nó chỉ cần đi nhanh một cái cũng sẽ gãy tan mất!
“Ọc ọc.” Trời ơi sáng nay mải đi học quên ăn sáng rồi, tại cứ nghĩ tới buổi văn nghệ. Đói quá, lả đi mất! Ăn cái đã nhỉ, kia rồi hàng trứng vịt lộn siêu ngon bên vỉa hè. Vỉa hè nhà mình toàn thứ ngon thôi!
Bác bán trứng như vớ được vàng khi thấy Ốc Sên:
“Cháu gái, ăn gì cháu? Ngồi đây!”
“Bác cho cháu một quả trứng!”
Tiếng nói của nó làm một người đang ăn quay lại. Ốc Sên trố mắt! Là Báo Đốm, cậu đang ngồi ngay dưới chân nó (ghế ở hàng trứng vịt lộn vỉa hè thì toàn là ghế thấp thôi).
“Chà từ hôm qua đến giờ gặp nhau nhiều nhỉ?”
Hừm chắc là nhà gần đây nên mới thế này chứ gì? Thôi đau chân lắm rồi, ngồi xuống cái đã. Ủa nhưng chẳng còn cái ghế nào cả, mới sớm ra đã đắt hàng vậy sao? Báo Đốm chỉ vào cái ghế bên cạnh mình:
“Còn đây này, ngồi đi!”
Hả? Cái ghế gỗ lung la lung lay, sập thì sao chứ?
“Người nhỏ con thế kia thì lo gì sập, ngồi đi không lại gãy chân bây giờ!” – Nghe Báo Đốm giục và thấy mọi người nhìn nên Ốc Sên đành ngồi xuống cạnh cậu.
Báo Đốm không nói gì nữa, cậu lại quay về bát trứng của mình. Cậu ăn rất nhẹ nhàng, đưa thìa lên miệng mỗi lần một miếng nhỏ. Ốc Sên vừa chén cả một đầu con vịt vừa nguýt:
“Yêu thể thao gì mà ăn có mỗi một quả trứng!”
Báo Đốm không quay lại, vừa ăn vừa nói:
“Ừ nhưng quan trọng là cái bát chỉ đựng được có mỗi một quả!”
“Hả? Anh nói thế là sao?”
“Thì bát bé, anh phải ăn mỗi lần một quả chứ sao?”
Ôi trời đất ơi, thảo nào…Mà ăn chậm thế kia chắc là đã no, không biết hắn ăn bao nhiêu quả rồi nhỉ?
“Thế anh…ăn bao nhiêu quả rồi…?”
“25.000!”
“Hả? 25.000? Hơ hơ một quả là bao nhiêu nghìn nhỉ?”
Bác bán trứng bật cười:
“Ăn ở đây được 5 năm rồi mà cháu cũng không nhớ tiền mỗi quả sao? Bác đã tăng giá rồi, giờ đúng bằng thời gian cháu ăn ở đây đấy.”
Ốc Sên liêu xiêu luôn, sao mấy người này nói khó hiểu thế? Báo Đốm thở dài bó tay, cậu đành lên tiếng:
“Mỗi quả 5 nghìn, tức là từ bấy đến giờ anh ăn được 5 quả rồi! Và giờ là quả thứ 6, đừng có nói không hiểu nữa đấy!”.
“Nhưng tại sao 25.000 lại là 5 quả?” – Ốc Sên vẫn đang đầu để trên mây.
Cả hàng trứng cười lăn cười lộn ra, khỏi phải trứng vịt lộn, “cười lộn” luôn đây! Báo Đốm rơi cả miếng trứng từ miệng ra ngoài vì cười:
“Làm thế nào em lên được lớp 7 thế? Quay về lớp 3 học lại Bảng cửu chương đi chứ!!!”
Tiếng của Báo Đốm làm thức tỉnh luôn Ốc Sên, mặt nó đỏ như gấc chín. Trời đất ơi, cái này chỉ cần lấy 25000/5000 là ra, mà đồ đáng ghét kia cứ đố Toán nó làm gì chứ, nó đại ngu môn này!!! Ăn gì ăn như lợn vậy, nó ăn 2 quả đã ngán lắm rồi. Đồ Báo Lợn!!
Ốc Sên đứng dậy, đưa tiền cho bác bán trứng rồi quay phắt đi khỏi cái hàng trứng ấy, hôm nay xui xẻo quá à! Nó quên mất cái chân nó đang rõ đau, và cứ thế đi thật nhanh. Vết thương lập tức lên tiếng quát nó. Á trời ơi đau quá, Ốc Sên khuỵu xuống, trời ơi ngã quả nữa chắc nó sẽ phải cắt bỏ chân đi mất!
Hấp! Một bàn tay giữ lấy cánh tay nó, nó mất đà quay lại ngã rầm vào lòng một người đứng sau.
Nó sững lại.
Nó cảm thấy ấm áp vô cùng, đầu nó dựa vào tấm áo trắng mềm mại phảng phất mùi hương mạnh mẽ. Hai tay người ấy vẫn đang tóm lấy bờ vai nó, nó đơ ra một lúc rồi nhận ra đó chính là…
Ốc Sên không đỏ mặt nổi nữa, nó vội vàng buông Báo Đốm ra, cầm ô khập khiễng định đi luôn. Nhưng Báo Đốm đã đi theo nó, chui vào bóng chiếc ô của nó. Ô rất nhỏ nên cậu đứng sát nó, nó đỏ rần lên.
“Sao? Ngượng à?”
Trời ơi càng nói thế nó càng ngượng hơn! Báo Đốm mỉm cười:
“Nếu không muốn ngượng nữa thì cứ để anh đi cùng đi, anh không có ô đâu!”
Hix đồ lười, giàu như hắn thiếu gì ô chứ? Giả vờ để đi ô với mình đây mà! Hừm đã thế mình phải trêu hắn một trận mới được. Trời bắt đầu mưa to rồi, haha đẩy hắn ra mưa một tý!
Ốc Sên quay nghiêng mặt lại phía Báo Đốm định đẩy cậu một cái, thì nhìn thấy…
…chiếc áo đồng phục cậu đang mặc.
Áo đồng phục cấp II đều là áo dài tay hết dù là mùa đông hay mùa hè, nhưng áo của Báo Đốm là chiếc áo bị xé rách tay áo.
“Anh không may lại áo sao?”
“Không!”
“Tại sao?”
“Vì anh rất thích cái áo này!”
Dù rằng rất dốt nhưng Ốc Sên lại hiểu ý câu nói này. Mọi tức giận của nó lắng xuống từ bao giờ, trôi đi theo cơn mưa lờ lững.
“Nhưng để thế này cũng buồn cười đúng không, vậy tí nữa xong thì may cho anh nhé!”
“Xong gì cơ?”
“Không phải hôm nay chuẩn bị buổi văn nghệ sao, đến đó cô giáo văn nghệ thiếu gì đồ may vá, mà em cũng dốt cả may vá đấy à?”
“Này đừng có khinh em, nữ công gia chánh em siêu giỏi đấy!”
“Ừ được rồi đi nhanh lên!”
Đổi ý rồi, hôm nay là ngày may mắn nhất với Ốc Sên. Nhờ có đi cùng anh Báo Đốm nên tất cả bọn bạn không dám trêu chọc cái chân của nó nữa. Nó vênh mặt nhìn Ngựa Đua đang giận tím mặt, giận vì không được trêu nó hay là…
Tiếng cô giáo gọi loa:
“Các em tham gia văn nghệ cho buổi Lịch Sử Việt Nam thứ 2 tuần sau thì lên phòng đoàn đội chuẩn bị!”
Chục học sinh đi vào phòng đoàn đội, cả Báo Đốm, Ngựa Đua và Ốc Sên. Phòng đoàn độ rất lớn, Ngựa Đua và Ốc Sên gọi ra chỗ chuẩn bị cho tiết mục của lớp 7C, còn Báo Đốm lo lớp mình. Ngựa Đua chuẩn bị cờ quạt đủ thứ, còn Ốc Sên và hai bạn gái khác là Ngọc và Nga ra chỗ cô giáo văn nghệ. Cô giáo trẻ và xì tin nên các bạn rất thích:
“Nào ba cô gái xinh đẹp của cô định hát đúng không? Các em biết chúng ta sẽ hát bài gì chứ?”
“Dạ tụi em không biết ạ!”
“Là bài Lời ru Âu Lạc!”
Mấy đứa khác lên tiếng:
“Ôi giời ơi năm nào cũng chọn cái bài Rì rào ngọn gió, rì rào ngọn sóng thế hả cô?”
Ốc Sên l
iền bênh luôn:
“Bài đó hay mà, em thích lắm!”
Hừm hôm nay sao Ốc Sên vênh mặt thế nhỉ? Cả Ngựa Đua đang chuẩn bị đạo cụ và Báo Đốm ngồi gần đó đều bật cười.
Cô giáo cười rất tươi:
“Có thế chứ! Nhưng mà cô cũng muốn thử giọng các em. Bài này cũng dễ hát thôi, nhưng cũng có tông cao tông thấp. Hay là thế này, mỗi em hát một ca khúc em thích, nhưng nhớ chọn cho cô ca khúc nào có đủ tông trầm, tông cao để cô xem em nào hát đoạn trầm, đoạn cao nhé!”
Lời gợi ý của cô giáo khiến cả ba phấn khởi:
“Được cô ạ! Nhưng mấy bài của tụi em thích thì toàn…tình yêu có sao không cô?”
“Không sao hết, hát đi! Cả phòng trật tự, để cô nghe giọng!”
Ngọc quay sang Nga nói chuyện:
“Hát bài gì giờ mày?”
“Hát bài nào hit hit tí ấy, chắc cô sẽ thích!”
“OK, vậy tao sẽ hát Vẫn của Bích Phương, hehe!!!”
“Chơi gì bài buồn thế, tao chơi cả Từng thuộc về nhau của Đông Nhi luôn!”
Riêng có Ốc Sên ngồi một mình, nhưng có vẻ nó không hề nao núng gì cả. Nó không biết có hai người đang nhìn nó chờ đợi xem nó hát hò thế nào…
“Bàn bạc xong chưa, Ngọc hát trước đi!”
Ngọc bắt đầu hát, nó còn giở cả một bài nhạc beat của ca khúc Vẫn ra hát.
Trên ô kính sương phủ trắng xóa
Giá như làm mờ đi trong em kỷ niệm
Thời gian trôi chẳng làm thay đổi
Những yêu thương em đã trao người…
Giọng hát cất lên đoạn đầu rất tuyệt vời, xúc cảm y như ca sĩ Bích Phương vậy. Thế nhưng càng về đoạn sau, bắt đầu từ đoạn điệp khúc “Cho em được khóc nếu phút chốc em yếu lòng…” thì giọng Ngọc yếu dần đi, hát rất khàn. Cô giáo giơ tay:
“Stop!! OK, em hát rất hay, hơi yếu một chút, Ngọc sẽ hát giọng trầm! Tiếp, Nga!”
Bài hát đã trở thành hit của Đông Nhi “Từng thuộc về nhau” không làm khó Nga lắm, vì âm điệu của nó không cao quá cũng không thấp quá. Cô giáo hài lòng:
“Được rồi, một ca khúc rất hay, để xem Hoa biểu diễn thế nào, nhưng chắc Nga sẽ được hát giọng trung. Đến lượt Hoa, em hát bài gì?”
Ốc Sên mỉm cười:
“Dạ em hát Chờ anh trong cơn mưa, một ca khúc của Thùy Chi!”
Tất cả phòng đoàn đội trố mắt. Dù là bài hát rất hay nhưng ai cũng sợ vì bài này có đoạn quá cao.
“Em có sợ đứt họng không vậy?”
“Em rất thích ca khúc này, dù đứt họng em cũng muốn hát!”
“Được, em hát đi! Có cần nhạc beat không?”
“Không ạ, em hát “chay” được rồi.”
Phòng đoàn đội im lặng. Ngựa Đua chăm chú nhìn Ốc Sên, còn Báo Đốm vẫn nhìn cái điện thoại trong tay, không nói gì cả.
Mưa trong đêm tình theo bóng ai xa vời
Một ánh sao lung linh dần xa mãi trong đêm buồn
Sao ơi sao về đâu để tiếng mưa hoài
Nước mắt em trong buồn thương nhớ mong….
Ai nấy lặng cả đi trước giọng hát ngọt ngào tha thiết của một cô bé xấu xí chẳng làm được gì này. Càng lúc, Ốc Sên càng hát ngân cao hơn, nhưng giọng hát vẫn rõ ràng đến từng nốt nhạc.
Chẳng mấy chốc đã hát đến lần 2. Đoạn điệp khúc được Ốc Sên hát rất tuyệt vời:
Một lời yêu thương em mong thầm trao đến anh sao xa vời?
Người yêu hỡi con tim hoài mong tiếng yêu dịu dàng
Mà người mãi xa xôi để mình em trong cô đơn
Thương nhớ anh em đi tìm một tiếng yêu!
Em yêu anh tình yêu sáng trong nơi tâm hồn
Nhìn ai kia bên anh cùng câu ái ân trao người?
Một mình em nơi đây nhịp con tim cô đơn
Thương nhớ anh em khóc thầm trong tiếng mưa…Chờ anh trong cơn mưa!!!!!!
Giọng hát cao vút khiến ai cũng trầm trồ. Cô giáo giật mình nhớ đến đoạn này:
“Chết rồi, đoạn cao nhất!”
Đêm dành cho anh, mưa dần tan
Còn em mãi là em!!!!!!!!
Bao buồn thương, mong chờ ai…
Người xa….
Cái từ “mãi” không thể cất lên nổi nữa, vì nó quá cao, Ốc Sên cảm thấy đau họng vô cùng. (Các bác cứ nghe chị Thùy Chi hát ạ, trời ơi chị ấy hát cái câu Người xa mãi đỉnh của đỉnh luôn, bác nào bắt chước được mà không đứt họng chắc là quá giỏi!)
“Lưu vào tập tin ghi âm…”
Màn hình trên điện thoại của Báo Đốm hiện ra dòng chữ như vậy (ghi nhớ chi tiết này nhé các bác)
Cô giáo đưa cho Ốc Sên ly nước:
“Uống đi em, có sao không?”
“Dạ không ạ…” – Ốc Sên vội tu ừng ực ly nước.
Ngựa Đua vẫn đứng đó, cậu mắt chữ A mồm chữ O:
“Trời ơi tao phục mày đó, người bé tí mà giọng thì quá cao, mày mà hát được cái đoạn cuối ấy chắc tao sẽ vái mày làm sư phụ!”
“Mày cứ đợi đó, tao sẽ hát được cho coi!”
“OK rồi, Hoa sẽ hát đoạn cao nhé, giọng rất tốt. Chà mới thế đã hết tiết rồi sao, tiết 2 này các cô có việc nên các em có thể nghỉ nhé!”
“HURA VÂNG Ạ!!!”
Học sinh ùa ra ngoài. Bỗng Ốc Sên chạy ra chỗ cô giáo:
“Cô ơi, cô mang theo cái bộ may vá ấy không cô cho em mượn xíu!”
“Có đây!” – Cô giáo lấy ra cái hộp nhỏ.
Ốc Sên chạy ra ngoài:
“Anh Mạnh Duy, đợi chút!”
Báo Đốm quay lại, thấy Ốc Sên vẫy mình đi ra vườn trường. Cậu đi theo. Vườn trường đang nở đầy hoa khoe sắc rất đẹp.
Ốc Sên mỉm cười:
“Nào đưa cái tay áo đây!”
“Ôi trời anh nói đùa mà, may thật à?”
“Có đưa đây không, có kéo đây này em đâm cho bây giờ!”
Báo Đốm đành giơ tay ra cho Ốc Sên. Nó lấy cái kéo chuẩn bị xẻo nốt phần tay áo thừa để làm thành tay áo cộc. Báo Đốm nhắm tịt cả mắt lại, sợ Ốc Sên sẽ đâm thẳng vào tay cậu mất vì nó hậu đậu mà. Nhưng không, tay Ốc Sên khéo léo đưa cái kéo vòng qua những chỗ vải thừa, cắt xoẹt đi, rồi khâu khâu vá vá làm thành cái tay áo cộc nhìn rất đẹp. Và tay kia cũng vậy.
Báo Đốm há hốc. Không ngờ cô bé không biết gì này cũng giỏi đến như thế!
Ốc Sên cười nũng nịu:
“Xong rồi nhá, giờ thì phải cảm ơn em đấy!”
Báo Đốm nở nụ cười ngọt ngào như ánh nắng đậm hương mật:
“Cám ơn em!”
Story 8:
Nụ cười của Báo Đốm không biết là có sức hút gì có thể khiến Ốc Sên không cử động nổi. Đó chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng, ngọt ngào nhưng chính cái nhẹ nhàng, ngọt ngào đó đã thu hút Ốc Sên. Chưa bao giờ có một ai lại cười với nó như vậy…
Tự dưng nó thấy xấu hổ khi cứ nhìn chằm chằm Báo Đốm, vội cúi xuống:
“Hì hì không có gì, để em tặng anh cái này, còn thừa thời gian!”
Ốc Sên lấy kim và chỉ ra (chỉ màu cho khỏi trùng màu trắng), xâu kim rất nhanh rồi lại khâu khâu gì đó ở bên tay áo mà Báo Đốm xé (chắc là bên phải, tạm vậy nhé). Nó cũng khâu hơi lâu, nhưng Báo Đốm vốn rất kiên nhẫn, cậu chẳng hề hấn gì cứ đứng đó cho nó khâu.
Haha đạo cụ với quần áo văn nghệ đẹp quá đi! Ngựa Đua mặc bộ quần áo võ màu vàng cổ xưa vào người, nhìn cậu càng cao lớn và đẹp đẽ, ai cũng khen. Lại còn kèm theo mấy cái gậy tập võ nữa, hehe thật vui vì được vào đội võ cho tiết mục này. Tụi con gái cứ chơi cái bài Lời ru Âu Lạc gì đó đi, Ngựa Đua đây được tập võ với tiết mục Dòng máu Lạc Hồng hoành tráng kia!
Bỗng có thằng con trai bảo:
“Nè áo xống kiểu gì thế kia, mày mặc ngược rồi đấy!”
Ngựa Đua nhìn xuống, tá hỏa vì mặc ngược, thế mà dám khen là đẹp! Lũ kia chỉ phỉnh nịnh.
“Mau vào nhà vệ sinh thay đi còn đứng đó. Chuẩn bị ra tập rồi!”
“Ờ đợi tao xíu!” – Ngựa Đua ngó ngơ, nhà vệ sinh nào gần bây giờ nhỉ? À kia, WC gần vườn trường.
Ngựa Đua vội chạy như bay tới đó, đi vào nhà vệ sinh. Mà hình như nó nhìn thấy ai đó thì phải, lại thò mặt ra vườn trường.
Gì thế kia????? Cái đồ chậm chạp đó đang làm gì cho anh Báo Đốm vậy?
Đứng cạnh Báo Đốm, khâu khâu vá vá gì ở tay anh ấy thế kia? Mắt Ngựa Đua không sáng như mắt Báo Đốm, hơi khó nhìn, chỉ biết Ốc Sên cười rạng rỡ còn Báo Đốm cũng cười theo.
Cảnh hay rồi đây!
Con ốc kia, để xem tao cho mày biết tay thế nào! Một ngày không trêu mày tao không chịu được!
Ngựa Đua rút luôn điện thoại ra, vào chức năng Camera.
Chụp ảnh! Tạch một cái, đã xong! Haha tung tin đồn thôi!
Nhưng điện thoại mà chụp ảnh lúc nào cũng vang lên tiếng. Báo Đốm và Ốc Sên giật mình, nhìn thấy Ngựa Đua. Ốc Sên ớ ra một hồi rồi kêu lên:
“Trời đất mày làm gì vậy hả?”
“Tao có làm gì đâu? Định làm phóng viên chụp ảnh rồi viết báo tý ấy mà!”
“Ôi trời ơi mày định…”
“Ốc Sên chậm chạp hẹn hò với Báo Đốm, giật tít thế có được không mày? Haha!!” – Ngựa Đua quay luôn đi – “Tao phải trình diện bức ảnh này đã, rồi viết tin sau!”
“Đồ con ngựa đáng chết, mày có xóa ngay đi không?” – Ốc Sên vội vàng chạy theo.
Sân trường thì quá rộng, mà Ngựa Đua chạy quá nhanh, Ốc Sên lại đang đau chân nữa, chẳng mấy chốc Ngựa Đua đã bỏ xa. Phen này thì chết rồi, Ốc Sên sẽ bị con gái cả trường “phanh thây” mất thôi!
“Chúng mày ơi, tin sốc đây!!” – Ngựa Đua chạy đến chỗ đông người.
Nhưng cậu đã bị kéo giật lại. Một bàn tay tóm lấy áo Ngựa Đua. Chắc lúc chạy Ngựa Đua chỉ nhớ Ốc Sên chạy rất chậm chứ quên mất một “nạn nhân” nữa chạy cực kỳ nhanh.
“Ơ anh Duy…”
“Xóa cái ảnh đó đi đi!” – Báo Đốm nghiêm mặt.
“Xóa làm gì anh? Đẹp mà!” – Ngựa Đua cười toe không sợ.
“Anh không rỗi rãi mà đùa đâu, mau xóa đi!”
“Không xóa, anh làm gì được em?” – Ngựa Đua vùng ra định quay lại chỗ bọn học sinh kia.
“Nếu muốn đi phong tỏa ảnh thì trả anh tiền đây!”
Ngựa Đua đứng sững lại. Cái gì cơ? Tiền? 50.000 ư? Trời ơi tiền ăn sáng cả tháng của cậu còn chưa đến 20.000 cơ mà! Mà cậu lại lỡ tiêu béng số tiền Báo Đốm đưa mất rồi…
Báo Đốm cười khẩy:
“Thế nào? Một là đi phong tỏa ảnh, hai là trả tiền anh. Nếu không trả thì anh cũng sẽ viết tin có người ăn quỵt anh đấy!”
Thật đúng là, tên Báo này thông minh hơn con Sên ngốc nghếch kia nhiều! Mà mình với hắn đang thân nhau, tốt nhất không nên cương quyết. Nhưng Ngựa Đua cũng không phải kẻ vừa, cậu quay lại:
“Vậy thế này nhé! Tiền em không trả được, em đã dùng để trả tiền sửa cái xe của em. Mà cái xe của em là thành quả của cuộc thi chạy. Thôi vậy đi, em với anh sẽ cược nhá! Anh thắng, em sẽ in hẳn ra bức và gửi lại cái ảnh này cho anh luôn! Còn nếu anh thua thì em sẽ phong tỏa cái ảnh này, hehe!”
“Cược gì?”
“Giải chạy Báo Hà Nội Mới, anh mà thắng thì anh thắng cược!”
“Được thôi! Nhớ giữ lời đấy!” – Báo Đốm tự tin mỉm cười. Hehe chạy ư, đừng có thách ta nhé!
“Cái gì? Anh và con ngựa đó đánh cược để lấy cái ảnh bằng giải chạy Báo Hà Nội Mới ư?” – Ốc Sên há hốc, cười sằng sặc khi nghe Báo Đốm kể khi tan học.
“Ừ, mà cái hôm chạy đấy trùng với buổi Lịch Sử Việt Nam đấy, thế là cả trường vừa được xem em hát vừa được coi tụi này chạy!”
“Có mà cả trường được hít bụi thì có, em phải chuẩn bị khẩu trang mất. Hôm anh chạy mẫu cho lớp em đã đủ em suýt mắc bệnh ho mãn tính đấy, anh lại còn chạy với con ngựa đấy nữa thì…”
“Thì giết mày chứ sao???” – Một giọng nói và cái bóng đó hùng hổ xông ra – “Con sên kia, mày bảo ai là đồ con ngựa hả?”
“Ối ối anh ơi cứu em!!” – Ốc Sên vội nấp sau lưng Báo Đốm tránh đòn Ngựa Đua, làm bộ lêu lêu Ngựa Đua khiến cậu tức muốn chết.
Báo Đốm bảo Ngựa Đua:
“Kêu cá cược mà còn có thời gian đi bắt nạt bạn nữa, em về mà lo chạy đi!”
“Xời em lo gì cái đó? Bạn nào chứ, con ốc sên này mà là bạn em á? Thà đập đầu xuống đất chết còn hơn!”
“Ừ thế mày thử đập luôn đi tao coi nào!” – Ốc Sên vẫn trốn sau lưng Báo Đốm, vọng ra.
“Được tao sẽ đập đầu mày trước!!!” – Ngựa Đua không thể nhịn được nữa, cậu lao đến tóm Ốc Sên.
Báo Đốm vội giữ cậu lại:
“Thôi thôi lạy bố ngựa, Hoa đang đau chân đừng bắt nạt nhau nữa!”
“Gớm nó làm gì cho anh mà anh lại bênh nó thế? Mà ban nãy nó khâu vá gì ở áo anh vậy?” – Ngựa Đua nhìn vào tay áo bên phải của Báo Đốm.
Một hình chú báo được thêu rất đẹp…
“Trời đất ơi con sên kia mà biết thêu đẹp thế sao?”
“Tất nhiên! Phục tao chưa, hehe!” – Ốc Sên phổng mũi.
“Gớm dám thêu trên áo đồng phục à, mày đúng là to gan! Chả phục!” – Ngựa Đua nguýt dài.
Nhưng thực tình cậu rất thích cái hình thêu ấy.
“Hoàng Duy này, mày có thích hình gì không tao thêu cho!” – Ốc Sên vẫn gạ.
“Mày lại khâu cái mặt ngựa lên áo tao à?”
“Mày thích gì cũng được mà, để xem là mày có xứng với hình thêu đó không thôi! Tao đợi mày chạy đấy, kaka!”
“Được, mày cứ đợi đó, tao mà chạy thắng thì mày phải thêu cho tao một hình đấy!”
Báo Đốm nhìn hai bạn, cậu cố gắng để không bật cười. Mới đây vừa định choảng nhau, thế mà đã thân nhau vì một hình thêu rồi.
Vậy là sắp có một sự tranh đấu giữa Báo Đốm Mạnh Duy và Ngựa Đua Hoàng Duy rồi!
Story 9:
Thứ 2 đầu tuần. Trời nắng nhẹ khá đẹp, gió thổi mát mẻ. Cũng gần hè rồi mà, Ốc Sên tung tăng đến trường. Chân nó đỡ nhiều rồi, dễ chịu chết đi được!
Nó vui mừng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Hôm nay không phải mang cặp sách nên nó có thể nhìn thấy cả tấm lưng dài của cậu. Báo Đốm mặc bộ quần áo thể thao, áo kiểu áo phông dài nên nhìn dáng cậu càng cao và đẹp hơn. Bất giác Ốc Sên hơi chạnh lòng. Mình xấu xí thế này mà lúc nào cũng đi bên cạnh người đẹp trai như Báo Đốm, thấy hơi tủi…
Báo Đốm đã biết nó đi theo mình, quay lại:
“Sao cứ đi tụt đằng sau thế, anh có đi nhanh đâu?”
“Thì em…” – Ốc Sên rụt rè – “Đi bên cạnh anh, em thấy không hay!”
“Sao lại không hay?”
“Thì em xấu quá nên…” – Ốc Sên lúc nào cũng tự ti vì ngoại hình của nó.
“Ai nói em xấu?”
“Hả?” – Ốc Sên giật mình – “Cả trường đều bảo em xấu mà, mọi người họ hàng em cũng bảo em chẳng đẹp gì!”
“Ừ thì cả trường, trừ anh ra nhé!”
“Anh…” – Mắt Ốc Sên rưng rưng – “Thế anh thấy em thế nào?”
“Em rất xấu là đằng khác!” – Báo Đốm cười bí hiểm.
Ốc Sên cúi mặt, như là bị gáo nước lạnh dội vào vậy.
Báo Đốm đi tới, đứng gần nó, nó không ngẩng lên. Cậu đặt hai tay lên vai nó:
“Nhưng chính vì em xấu nên em có cái gì đó đặc biệt anh rất thích!”
Ốc Sên ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt rất sáng và nụ cười tuyệt đẹp của Báo Đốm. Hóa ra là như vậy sao?
“Vì thế em cũng đừng tự ti về việc xấu hay đẹp. Mau đi thôi, em định mặc đồng phục lên sân khấu sao?”
Ừ nhỉ! Phải đến trường thay quần áo đã. Vui quá quên mất nhiệm vụ rồi! Báo Đốm không đợi Ốc Sên nữa, cậu rảo bước đi trước. Ốc Sên gọi với theo:
“Anh, chúc anh đoạt giải chạy Báo Hà Nội Mới!!”
Báo Đốm không quay lại, cậu chỉ mỉm cười.
“ÔI TRỜI ƠI CHẾT MẤT THÔI!!!! HAHAHAHA!!!!” – Ngựa Đua lăn đùng ra đất cười tưởng là tung cả bụng rồi.
Trước mặt cậu là một cô nhóc đen nhẻm, mặc áo yếm, khoác thêm cái áo mỏng kiểu cổ xưa dài đến gót chân, đầu còn búi tóc đội cái mũ lông chim nhìn càng muốn cười. Thực ra bộ đồ này rất đẹp, nhưng mà người mặc lại là Ốc Sên mới đau chứ!
Bọn con trai khác cũng cười phụ họa theo. Nhưng tâm trạng Ốc Sên rất tốt nên chọc lại:
“Còn bọn mày, vàng chóe với cái bộ võ đó thì đẹp gì?”
“Vàng thì sao, dẫu sao chúng tao còn đẹp hơn mày chán! Trời ơi tao không cười nổi nữa rồi!”
“Cho mày chết, đừng có cười nữa.”
“Ơ cái con này, hôm nay hùng hổ nhỉ?” – Ngựa Đua thấy ngứa tay lại xông đến.
Tay đang cầm chiếc quạt múa, Ốc Sên giơ ra chặn Ngựa Đua lại:
“Tao có vũ khí đó, mày thử đụng vào xem! Gẫy quạt của nhà trường thì mày đền!”
Hôm nay Ốc Sên “anh hùng” đến lạ. Ngựa Đua hậm hực cốc đầu Ốc Sên một cái đau điếng rồi bỏ đi. Hix dù thế nào cũng u một cục, mà lại còn đánh bên trái nữa, lệch cả đầu rồi.
“Cốc!” Một cái gì cốc xuống đầu bên phải của Ốc Sên, trời ơi ai đó???? U thêm cục nữa rồi!!
“Cốc thêm cho nó cân bằng thôi mà, gì mà nóng vậy?” – Nụ cười đó đã ở đằng sau Ốc Sên.
Á đồ Báo Lợn kia, dám cốc đầu mình sao? Đáng ghét, hôm nay xui thật đó!
Nhưng Ốc Sên chú ý ngay tới bộ đồ mà Báo Đốm mặc. Cũng là màu vàng viền đỏ như Ngựa Đua nhưng Báo Đốm cầm cờ chứ không cầm gậy:
“Anh tham gia đội cờ sao?”
“Ừ lớp anh múa cờ đấy, ngồi đó mà xem!”
Trông anh Báo mặc cái bộ này đẹp trai thế, còn đồ con ngựa kia chả đẹp tý nào, ghét!!
“Trông em ra dáng mẹ Âu Cơ quá nhỉ?” – Đến lượt Báo Đốm để ý.
“Trông xấu phải không ạ?”
“Mẹ Âu Cơ đẹp như thế, em được mặc đồ mẹ Âu Cơ là sướng lắm đấy! Cấm có nhắc đến xấu ở đây, nhìn em càng xấu đi đấy!”
Ốc Sên mỉm cười. May là anh ấy vẫn ủng hộ mình.
[flash]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?ZC8xNC9kMTRmMzk0YmFkOTmUsIC5ZjllOTmUsIC5NjY4NThmZTA4ZTU4Ny5cUIbaBmUsICDN8TOG7nWkgUnUgw4J1IEzhdUngqFjfE5ow7NcUIbaBIEPhdUng48gTOG6oXx8MQ[/flash]
Tâm trạng vui vẻ nên Ốc Sên biểu diễn rất đẹp trong nhóm của lớp 7C. Những bạn gái xinh xắn múa quạt rất dẻo và đẹp, còn Ngọc, Nga, Hoa thì “tam ca”. Vân Hoa Ốc Sên của chúng ta dù hát đoạn cao trào mà thường hát cuối cùng nhưng luôn bảo đảm giọng hát, vì ở dưới rất nhiều người thích giọng hát của nó.
Rì rào ngọn gió gió ở trên non
Gió gọi tình yêu tìm lời ru của biển
Rì rào ngọn sóng sóng ngoài khơi xa
Sóng ru tình cha lên ngàn non tìm mẹ
Giọng hát ngọt ngào mà cũng cao vút của Ốc Sên chẳng mấy chốc thu phục được những “anti-fan” ở dưới kia. Nhưng điểm nhấn nhất là trong bài có đoạn đánh trống, đoạn này tất cả chỉ việc lấy cái quạt làm động tác đánh trống, còn Ốc Sên thì “phiêu” Ế ế ế ru một lời ru thiết thaaaaa!!! Ế ế ế chung một dòng máu mẹ cha, hứ hứ…. với giọng hát “đệ tử Thùy Chi” của mình. Giọng nó cao tới mức tất cả cứ sợ nó đứt họng, nhưng không những không đứt họng mà đoạn sau nó còn hát hay khiến ai cũng đứng cả dậy vỗ tay rào rào.
Văn nghệ hôm đó đội lớp 7C về nhất, đội múa cờ của Báo Đốm lớp 9A chỉ về nhì mà thôi. Ốc Sên vui mừng đi tìm Báo Đốm, cậu đã trút ngay cái bộ vàng đỏ trên người mặc cái bộ thể thao vào.
“Anh, đội múa cờ của anh đẹp thật đấy!”
“Nhưng hay sao bằng đội hát của các em? Em hát hay lắm, giọng cao thật đấy!”
“Có gì mà cao chứ anh, phải hát được như Thùy Chi em mới công nhận ấy chứ.”
“Không cần cao như Thùy Chi, chỉ cần em cố gắng mạnh mẽ như chính giọng hát bây giờ của em là được rồi!”
Rồi Báo Đốm tặng Ốc Sên một nụ cười thật đẹp nữa.
Nó hạnh phúc vô cùng…
…mà không biết rằng đó là lời cuối cùng để Báo Đốm được nói chuyện với nó trong thời gian này…
“Đây, ảnh đây!” – Ngựa Đua giơ ra một tấm ảnh nhỏ. – “Em đã in hẳn hoi ra bức đấy, tý nữa để xem anh thắng không!”
“Thế còn ảnh trong điện thoại, rồi máy tính khi in, cậu vẫn giữ để còn sao ra nhiều bản à?” – Báo Đốm nguýt.
“Yên tâm, em delete lâu rồi, có cần kiểm tra không?”
“Thôi khỏi, vào thi thôi!”
Dù rằng rất ủng hộ Báo Đốm, nhưng không thể phản bội lớp được nên Ốc Sên vẫn ngồi ở đội cổ vũ Ngựa Đua. Ngựa Đua đã đi tới vạch xuất phát, thấy Ốc Sên ngồi ở đội cổ vũ của mình thì cười rất tự hào. Ốc Sên lè lưỡi cậu một cái, ai thèm cổ vũ cậu, vì cả lớp nên ngồi đây thôi!
4 học sinh đầu tiên chạy giải Báo Hà Nội Mới gồm có:
- Nguyễn Bảo Long, lớp 6B – tốc độ chạy có thể nhanh như là rồng bay (tên là Long mà lị).
- Phan Hoàng Duy, lớp 7C – tốc độ chạy ngang với ngựa đua trên chiến trường.
- Lê Cao Phong, lớp 8D – tốc độ chạy nhanh như gió.
- Võ Mạnh Duy, lớp 9A – tốc độ ngang với loài báo đốm chạy nhanh nhất Thế giới (nhanh nhất đúng ra phải là báo gepa).
Học sinh đã ồ ạt chen chúc nhau để xem, bởi đây là 4 người chạy nhanh nhất trường.
Thầy giáo thể dục đứng trên sân khấu nói vào micro:
“Chuẩn bị!!!”
4 học sinh đứng ra vạch xuất phát, cúi xuống lấy đà.
Thầy giáo tuýt còi PÍP một cái.
Tiếng còi vừa dứt thì cả 4 học sinh cùng lao người phi về phía trước. Cả 4 đều phải chạy 5 vòng, người đang dẫn đầu là Hoàng Duy Ngựa Đua, sau đó là Phong, rồi đến Long, cuối cùng mới là Mạnh Duy Báo Đốm. Nhiều người quá ngạc nhiên khi chạy nhanh như Báo Đốm lại tụt cuối cùng như vậy, tốc độ không hề tỏ ra báo đốm gì cả. Ốc Sên cũng rất ngạc nhiên.
Vòng thứ 3, người dẫn đầu vẫn là Ngựa Đua. Tất cả ồ ạt reo hò ủng hộ cậu, riêng lớp 9A thì hét:
“Báo Đốm ơi sao mày chạy chậm thế?”
“Chạy nhanh lên, nó sắp thắng rồi!!”
Báo Đốm không quay mặt lại, nhưng…
Đôi chân kia đã bắt đầu chạy dài hơn.
Bụi bắt đầu tung lên chứng tỏ cho tốc độ Báo Đốm đã tăng nhanh một cách chóng mặt.
Long và Phong đã bắt đầu mệt, Ngựa Đua mồ hôi đầm đìa vì chạy quá sức, chỉ riêng Báo Đốm vẫn chẳng hề mệt nhọc gì. Tốc độ của cậu chỉ trong vài giây đang chậm chạp bắt đầu lao nhanh, nhìn cậu người ta tưởng đó là con báo thực sự. Vụt, vụt, vụt, bụi cứ thế tung lên mù mịt. Khi bụi vừa đỡ đi thì cũng là lúc ai nấy như vỡ òa cảm xúc khi Báo Đốm đã dẫn đầu tất cả, thậm chí là bỏ xa Ngựa Đua tận mấy chục mét.
Vòng 4 đã qua với sự dẫn đầu tuyệt đỉnh của Báo Đốm.
Hóa ra là cậu đã chạy chậm để giữ sức, không hổ danh một người yêu chạy, rất có kinh nghiệm.
Cậu chạy vòng thứ 5.
Và cậu nhìn thấy Ốc Sên đang đứng đó.
Vì sợ cả lớp sẽ mắng là phản bội, Ốc Sên không dám hô to, chỉ giơ tay nở nụ cười với ý: “Anh hãy cố lên!!” Báo Đốm mỉm cười, nụ cười tươi đẹp như ánh mặt trời. Phải cố lên, đó luôn là phương châm khi chạy của cậu!
Những ánh nắng chiếu rọi lên Báo Đốm.
Đích đã gần kề kia rồi.
Tốc độ Báo Đốm ngày càng tăng.
Á! Sao tự dưng cậu cảm thấy chóng mặt thế này?
Ở bên ngực trái tự dưng tim đập rất nhanh, thậm chí là cậu cảm thấy đau ở đâu đó.
Càng lúc cơn đau càng rõ rệt.
Mồ hôi nhanh chóng tuốt ra đầm đìa, mặt Báo Đốm tái lại. Người cậu run lên, tốc độ giảm dần đi.
Cậu cố gắng quên đi, tiếp tục chạy.
Nhưng càng chạy thì càng thấy đau, cơn đau đã lan tỏa khắp người.
Cậu dừng lại, quỳ xuống.
Mọi người xì xào, không hiểu cậu bị làm sao.
Ngựa Đua đã đuổi kịp gần đến.
Đích chỉ còn cách vài mét, sao mình lại thế này chứ?
Ốc Sên không thể ngồi yên được, nó hét lên:
“Anh, anh làm sao thế? Mau đứng dậy đi!!!”
Là tiếng của Ốc Sên…
Mình làm sao thế này?
Phải đứng dậy, đứng dậy ngay.
Nhưng, sao nhìn ở đâu cũng thấy hoa mắt quá…
Báo Đốm gục ngất ngay phút giây chỉ còn cách đích vài mét.
Ngựa Đua, Phong, Long vụt lên cán đích.
Nhưng cả trường chỉ để ý đến cậu thiếu niên đang nằm trên con đường chạy kia.
Gần một nghìn học sinh chạy đến vây xung quanh Báo Đốm. Các cô phòng y tế, thầy cô giáo cũng chạy đến. Mặt Báo Đốm đã tái lại, người run giật lên. Ốc Sên chạy đến, nó hoảng loạn gọi cậu:
“Mạnh Duy, anh tỉnh lại đi!! Em van anh đấy, anh làm sao thế này? Anh ơi!!”
Đôi mắt Báo Đốm hơi mở ra, cố gắng nhìn nó. Hai tay cậu đưa lên định nắm lấy bàn tay kia, nhưng không thể được.
“Trời ơi anh, anh làm sao thế?” – Một cậu bé lao vào. Đó là Ngựa Đua. – “Anh chạy đâu có tốn sức, sao lại thế này?”
Báo Đốm không trả lời, chỉ run lên rất sợ. Ngựa Đua cuống cuồng, cậu còn sợ hơn rất nhiều, vội vàng lôi tấm ảnh mà Báo Đốm cần ra, đặt vào tay cậu:
“Đây, của anh đây! Em không phong tỏa nó nữa đâu, anh cứ cầm đi. Nhưng anh phải tỉnh lại, không được…”
Báo Đốm nắm chặt lấy tấm ảnh.
Đôi mắt lờ mờ nhìn Ốc Sên.
Nhìn cô bé ấy.
Rồi đóng lại.
“Cậu bé ngất xỉu rồi! Phải đưa đến bệnh viện thôi!” – Một cô làm trong phòng y tế của trường nói.
Các thầy giáo và bạn bè vội vàng đỡ Báo Đốm dậy đi ra bệnh viện gần đó. Chỉ còn tất cả đứng lại hoảng loạn không biết chuyện gì xảy ra với cậu…
Story 10:
Buổi sáng. Trời xầm xì, âm u.
Ốc Sên buồn bã ra khỏi nhà. Nó cảm thấy mọi thứ thật ảm đạm chán nản. Con đường đi học vẫn quen thuộc không thay đổi, nhưng với nó tất cả đã thay đổi rồi. Vì ngày hôm nay, nó không thấy người ấy đi cùng nó nữa.
Nó nhìn ra hàng trứng vịt lộn, không có…
Nó nhìn ra con đường, không có…
Sao nó cảm thấy cô đơn như vậy?
Nó quen cậu đâu có lâu, thời gian quen cậu còn chưa đến vài tuần.
Thế nhưng sao nó cảm thấy trống vắng như vậy chứ?
Hôm nay Ốc Sên đến trường sát giờ. Tiếng trống vang lên, nó vội vàng chạy vào lớp. Ngựa Đua là lớp trưởng, lẽ ra mọi khi cậu đã quát tháo ỏm tỏi lên rồi nhưng sao hôm nay nhìn thấy Ốc Sên cậu chẳng nói gì, chỉ bảo nó đi vào hàng tập trung nhanh.
Ốc Sên nhìn ra phía lớp 9A. Nó đứng đầu nên khó nhìn quá, hàng của lớp 9A rất dài vì đông học sinh, mà Báo Đốm thì rất cao, thường hay đứng cuối hàng. Ngựa Đua nhắc nó quay lên, nó buồn bã đành nhìn lên cái sân khấu kia.
Lớp 7C lên lớp và tiếp tục truy bài như thường. Ốc Sên nghe thấy mấy đứa xì xào:
“Hôm qua không hiểu anh Báo Đốm có chuyện gì vậy nhỉ?”
“Hình như hôm nay không thấy anh ấy đi học!”
“Vào bệnh viện rồi, còn đòi đi học gì chứ?”
Ngựa Đua cũng nghe thấy, tự dưng cậu gắt:
“Trật tự, cô giáo vào rồi!”
Tiết đầu là tiết Toán. Cô giáo bước vào, như thói quen hỏi luôn:
“Bài tập lớp đủ không?”
Một bạn nói:
“Cô ơi hôm trước cô thu vở bài tập của lớp em mà!”
“Ừ nhỉ, cô quên mất. Cô để ở dưới văn phòng mất rồi. Hoàng Duy, em xuống lấy hộ cô nhé!”
Ngựa Đua đang bận làm nốt mấy bài Tiếng Anh, lập tức đẩy cho Ốc Sên:
“Xuống lấy vở hộ tao!”
“Ơ nhưng tao…”
“Cứ xuống văn phòng, chồng vở của cô để đấy thì mang lên đây, có ai ăn thịt mày đâu!”
Ốc Sên không dám cãi lại, đành phải đi xuống. Trời hình như sắp mưa rồi, tối sầm lại. Nó tới văn phòng, giật mình khi thấy cô chủ nhiệm lớp 9A ngồi đó cùng một người đàn ông ăn mặc rất sang trọng.
Ốc Sên rụt rè bước vào trong. Cô giáo thấy nó, hỏi:
“Có việc gì không em?”
“Dạ em lấy vở cho cô Bích ạ!”
“Ừ em cứ lấy đi!”
Chồng vở để ở ngay trên bàn kia rồi, Ốc Sên đi nhanh vào. Nó vừa nhấc chồng vở lên thì nghe thấy tiếng của người đàn ông:
“Tôi là bố của cháu Mạnh Duy, hôm nay tôi đến xin chuyển trường cho cháu!”
Chồng vở nặng rơi xuống bàn đánh “Bịch” một cái.
“Sao lại chuyển trường đột ngột thế ạ? Còn vài tháng nữa là hết năm rồi mà anh!”
“Tôi biết, nhưng có lẽ cháu không thể tiếp tục học ở đây nữa!”
Cô giáo trầm ngâm suy nghĩ, rồi hỏi:
“Vậy tôi có thể hỏi là hôm qua cháu bị làm sao không ạ? Hôm qua đang thi chạy thì cháu bị ngất…”
Người bố ấy cúi đầu, đôi mắt buồn hơi có những giọt lệ. Ông nấc nghẹn, nói rất nhỏ:
“Thưa cô, cháu bị BỆNH TIM…!”
“Cái gì???” – Cô giáo hét lên vì bàng hoàng.
“Ước mơ của cháu là được chạy, nhưng nếu chạy quá sức thì căn bệnh sẽ giết chết cháu. Xin cô đừng nói chuyện này với ai, và giờ chúng tôi cần phải chuyển đi, mong cô giáo giúp đỡ…”
Tai ù đi rồi.
Nó không nghe thấy gì nữa.
Nó chỉ nghe thấy tiếng gào thét ghê rợn của những thứ đau đớn nhất trong một khoảng không gian dành riêng cho bóng tối.
Những hạt mưa bắt đầu rơi nặng trĩu.
Cậu thiếu niên nhìn khỏe mạnh, to cao, với ước mơ cháy bỏng là được chạy trên con đường đua.
Vậy mà lại gặp căn bệnh chết người đó…
“Sao Hoa đi đâu mà lâu thế nhỉ?” – Cô Bích sốt ruột và cả lớp cũng đứng ngồi không yên.
Ngựa Đua đang viết cũng không viết được, con ốc sên đáng chết này đi đâu mà lâu vậy? Ngốc tới mức không biết văn phòng ở đâu sao?
“Hoàng Duy, em xuống tìm Hoa đi xem nào!” – Cô Bích nói.
“Dạ? À vâng ạ!” – Ngựa Đua bỏ bút xuống, chạy ra khỏi lớp.
Cậu xuống văn phòng, không thấy Ốc Sên đâu cả, chỉ có cô giáo chủ nhiệm lớp 9A ngồi một mình với gương mặt thất thần.
“Em thưa cô, cô có thấy bạn Vân Hoa lớp em xuống đây không ạ?”
“Cầm vở đi rồi…” – Cô giáo nói với giọng nghẹn ngào, hình như cô đang khóc.
Trời mưa thế này, lại còn cầm vở đi đâu chứ? Ngựa Đua tự dưng thấy lo sợ, cậu vội chạy đi. Nhưng chạy tới khắp nơi cũng chẳng thấy Ốc Sên đâu. Con chậm chạp này, đi đâu rồi!!??
Bỗng cậu nghe thấy…
Hình như là tiếng khóc.
Mưa rất to nhưng không át đi tiếng nức nở ấy.
Ngựa Đua vội chạy đến nơi có tiếng khóc. Là ở cuối hành lang.
Ốc Sên đang ngồi đó, ôm chồng vở, gương mặt đầm đìa nước mắt. Ngựa Đua quát:
“Này, bảo mày đi lấy vở chứ ngồi đây khóc à? Đứng dậy ngay đi!!”
Cậu xông tới định kéo Ốc Sên dậy, thì nó nghẹn giọng:
“Anh Mạnh Duy bị bệnh tim!”
Ngựa Đua sững lại.
“Mày…mày nói gì…?”
“Anh ấy bị bệnh tim, anh ấy không thể duy trì ước mơ được chạy, anh ấy đã chuyển trường, và anh ấy…” – Ốc Sên bật khóc to hơn.
Ngựa Đua cắn răng, đấm tay vào tường. Cậu gồng mình cố gắng không để mình phải khóc, nhưng những giọt nước mắt không biết vì sao cứ tuôn ra đôi mắt đã đỏ hoe của cậu.
Trời cứ mưa mãi…
Mưa đã ướt sũng người cậu rồi.
Nhưng mưa không thể trôi đi căn bệnh, trôi đi đau đớn mà cậu đang chịu đựng.
Cậu vẫn đang mặc bộ đồ bệnh viện.
Cậu trốn viện.
Cậu ghét nơi đó.
Cậu ghét tất cả!
Tại sao? Tại sao cậu không thể được chạy?
Tại sao điều đó lại xảy ra với cậu?
Cậu đâu có làm điều gì xấu mà cậu phải trả giá quá đắt như thế này?
Cậu đi ra đường, cậu tưởng đó là con đường mà cậu vẫn đang nuôi dưỡng ước mơ được chạy.
Nhưng không phải là đường đua…
Trong cơn mưa trắng xóa đất trời.
Tự dưng sáng chói.
Có một ánh đèn.
Một chiếc xe ô tô không kịp phanh lao đến…
“Nhanh lên! Cả lớp đang chờ em đây này!!!” – Tiếng thầy giáo thể dục quát to.
Hoa thở hổn hển, cố gắng chạy đến nơi. Ôi trời ơi chết mệt mất! Nhưng nếu không chạy đến nơi thầy thể dục cũng giết chết nó thì biết sống kiểu gì kia chứ?
3 phút 58 giây! Kết quả kiểm tra chạy tiếp sức của Hoa làm nó đau đớn.
Con gái chỉ cần chạy có 3 vòng thôi, đứa nào quá 1 phút là quá chậm rồi, Hoa đúng là nỗi tự hào của ốc sên và rùa, những con đó khéo còn phải gọi Hoa là cụ tổ!
“Hoa, ngày nào thầy cũng luyện tập cách chạy bộ cho em, thế mà sao em chạy có 3 vòng cũng phải cần đến gần 4 phút thế này hả? Em muốn đúp lớp vì môn Thể dục đấy à? Cả cái môn này của thầy không một động tác nào em ra hồn cả!” – Thầy tức quá mắng xa xả.
“Dạ em…” – Hoa cúi gằm mặt.
Cả lớp đứng đó cười như nắc nẻ:
“Thầy ơi thầy mắng làm gì, tội bạn ấy lắm! Thầy mắng thì lại càng chạy chậm hơn đấy!”
“Lúc nhìn nó chạy tao không thể nhịn nổi cười!”
“Có loại con gái gì giống nó không? Đã xấu rồi lại còn chậm chạp!”
“Này, đi cắm đất nhiều quá nên quên cả chạy rồi à? Haha có bao nhiêu tiền tỷ rồi, mau chia cho mọi người đi chứ? Hahahahaha!!!!”
Nghe những lời đó Hoa lại cảm thấy tức giận. Nó cúi gằm mặt xuống.
Một đứa bước ra:
“Này lại giận đấy à? Chê thế đúng rồi lại còn…Haha!!!!”
Còn ai vào đây nữa! Kẻ này chỉ có thể là Hoàng Duy, được gọi với biệt danh Ngựa Đua. Bởi vì cậu ta là đứa chạy nhanh nhất lớp, không những thế còn đẹp trai tuấn tú. Nhưng cậu ta rất khinh Hoa, mỗi khi nó chạy cậu ta là người cười đầu tiên. Hoa tức vô cùng. Nó chạy vụt ra vườn trường ngồi khóc. Hình như đang có lớp nào đó làm vườn ở đây, Hoa đành ngồi cạnh một bụi cây, cứ thế khóc cho đỡ tức.
Hoa không biết vì sao sinh ra nó lại kém cỏi như thế, cái gì nó cũng không bằng mọi người. Chỉ được cái là nó giàu. Bố nó là đại gia bất động sản, kinh doanh lớn tiền tỷ, suốt ngày đất đai, nhưng nó giàu nên ai cũng nghĩ nó kiêu ngạo và bạn bè đều khinh thường nó. Nhưng nếu chỉ vì giàu có mà khinh thì không vấn đề, đằng này hình như nó mang tất cả những cái xấu trên đời! Ngoại hình nó đâu đẹp đẽ gì? Một con bé vừa đen, vừa xấu, giàu có mà ăn mặc luộm thuộm, đầu tóc rối bù. Học hành thì bình thường, chỉ được cỡ Học sinh tiên tiến, đặc biệt là môn Thể dục, nó kém hoàn toàn, năm nào cũng trung bình 5 phẩy 6 phẩy.
Càng nghĩ nó lại càng tức thêm.
“Ủa chỗ này đang làm vườn, ai mà mà lại ngồi ở đây vậy?” – Giọng nói lạ vang lên khiến Hoa giật mình.
Đó là một cậu học sinh cao lớn, đang xắn quần xắn áo, tay thì vẫn cầm xẻng trồng cây nhưng cái phong thái của cậu nhìn cũng đủ biết đó là một cậu học sinh rất khỏe. Hoa xấu hổ quá, trông hắn ta dữ dữ, hay là sao đỏ nhỉ, có ghi tên mình không ta? Vội vàng đứng dậy, nó lau nước mắt. Cậu học sinh đó đã nhìn thấy mặt nó, vội kêu lên:
“Vân Hoa ở lớp 7C đó hả?”
Hoa giật bắn mình:
“Sao cậu biết tên tớ?”
“Danh tiếng nổi nhất trường về độ ốc sên rùa bò còn gì?”
Hoa buồn rười rượi, lại thêm một kẻ đồng minh với lớp mình. Mắt nó lại đỏ lên.
“Bị chê thế cũng đã ngồi khóc, lại còn khóc một mình nữa! Sao không ra khóc bù lu bù loa với chúng nó đi, hoặc là tiếp tục tập chạy cho vượt qua mọi người đi chứ?” – Giọng nói tiếp tục.
Hoa càng ngỡ ngàng thêm. Một lời nói sao nghe “triết lý” như nhà bác học vậy. Rốt cuộc cậu ta là ai mà tốt thế nhỉ? Lần đầu tiên có người khuyên bảo mình.
“Nhưng cậu là ai?”
“Không biết sao?” – Cậu ta hỏi lại.
Hoa cứ cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên, tất nhiên là không biết rồi. Nhưng mình đang lấm lem mặt mũi thế này, làm sao mà dám ngẩng nhìn ai?
“Mạnh Duy, lớp 9A!”
Hoa tưởng có sét đánh đoàng một cái!
Nó ngẩng mặt lên, kệ xác mặt mình còn lấm lem nước mắt…
Story 2
Qua đôi mắt bị mờ đi bởi những giọt nước, Hoa nhìn thấy trước mặt mình là một gương mặt đẹp đến hoàn hảo. Làn da khỏe mạnh, nét mặt vẫn có đôi chút trẻ con nhưng cũng rất “đàn anh”, sống mũi thẳng tắp khác hẳn cái mũi thấp tẹt lè tè của Hoa, một đôi mắt không phải là hút hồn nhưng dường như có một tia sáng rất lớn trong đó có thể nhìn thấy mọi thứ.
Hoa như chết điếng người. Không phải là vì vẻ đẹp trai tuyệt vời này mà là do người trước mặt nó chính là…
Bỗng có tiếng thầy thể dục gọi:
“Mạnh Duy, ra đây thầy nhờ tí! Cả Hoa nữa, sao lại chạy ra đấy thế hả?”
Mạnh Duy và Hoa cùng chạy ra chỗ thầy. Hoa thì chạy rõ chậm không phải vì nó chậm mà nó sợ lũ bạn lại trêu. Nhưng không ngờ chẳng ai nói gì nó cả. Bởi vì tất cả đã dán mắt vào cậu học sinh Mạnh Duy kia. Nhất là lũ con gái!
Thầy giáo nói to nhỏ gì đó với Mạnh Duy rồi quay ra cả lớp:
“Sắp có Giải báo Hà Nội mới rồi, các em phải tập chạy chuẩn hơn nữa, lớp ta chạy chưa được đâu! Bây giờ thầy mời bạn Duy đến chạy mẫu cho chúng ta. Cả lớp, đặc biệt là Hoa, căng mắt ra mà nhìn!”
Cả lớp phấn khởi cứ kêu ầm lên:
“Anh Duy, mau chạy cho tụi em xem đi!!!”
Mạnh Duy hơi nhếch mép cười, đưa mắt nhìn một lượt cả lớp rồi bắt đầu đi tới vạch xuất phát. Hoa cũng đứng đó, lồi cả mắt ra để xem. Nhiều đứa khinh bỉ nhìn nó, nó cũng không nói được gì bởi vì…
Mạnh Duy cúi người xuống lấy đà, cái động tác chuẩn bị ấy của cậu cũng khiến cho cả lớp lác mắt vì quá đẹp, chứ không phải cái kiểu chổng mông khi thì rõ cao khi thì rõ thấp như chúng nó.
“BÍP!!!” – Thầy giáo thổi còi.
Mạnh Duy đẩy người ra phía trước, bắt đầu chạy. Lúc đầu cậu chạy chậm chứ không hề chạy nhanh vì sẽ tốn sức. Vì đang làm vườn nên Mạnh Duy có xắn quần áo lên, chạy càng dễ, đôi chân dài khỏe khoắn mỗi lúc càng tăng tốc độ với kĩ thuật chuẩn xác từng milimet khiến cho Hoa cũng phải há hốc mồm. Cả lớp reo lên:
“Trời ơi giỏi quá!!!”
“Báo Đốm cố lên, giỏi thật đó!!”
“Anh ơi chậm chút đi em hít bụi của anh mất rồi nè!!!”
Vụt vụt vụt!! Hoa không còn mắt đâu mà nhìn nổi nữa.
“OK, vòng thứ 5 rồi! Dừng thôi Duy!” – Tiếng thầy gọi.
Bụi cứ bay khắp mắt Hoa, cuối cùng thì Duy cũng dừng lại. Mồ hôi ròng ròng trên người, nhưng hầu như cậu không thở hổn hển hay ngồi xuống, vẫn đi đi lại lại quanh đó. Thầy giáo nhìn đồng hồ bấm giờ:
“59 giây!”
Cả lớp 7C như nổ tung:
“Cái gì cơ ạ??? 59 giây chạy hết 5 vòng!!!????”
“Siêu nhân, siêu nhân!!!”
Hoa mắt chữ A mồm chữ O, không thể biểu lộ nổi cảm xúc nữa, cứ thế trơ trơ ra nhìn cậu học sinh đang đứng đó hãnh diện vì thành tích.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Duy chạy mẫu cho lớp 7C nhưng cả trường đều đã biết đến cậu với biệt danh Báo Đốm. Trùng tên với Hoàng Duy – Ngựa Đua và cả hai đều là đối thủ đáng gờm trên con đường chạy đua. Mạnh Duy và Hoàng Duy đều chạy rất nhanh, nhưng đây có thể là lần đầu tiên Mạnh Duy chạy cho cả lớp 7C xem cũng như cho Hoàng Duy xem, đa số Mạnh Duy hay đi thi ở bên ngoài nên ít người chiêm ngưỡng được tốc độ tựa báo đốm của cậu, thậm chí có thể bằng báo gepa mất!
Hoa quay sang Hoàng Duy, cậu đang chằm chằm nhìn Mạnh Duy.
“Sao vậy? Thấy người ta chạy nhanh quá nên ghen tỵ đó à?” – Được dịp trả thù cậu ta rồi.
“Ừ ghen tỵ, nhưng người ghen tỵ phải là cậu chứ nhỉ? Cái đồ Ốc Sên chạy bao năm nay cũng không khá lên bằng Rùa!” – Hoàng Duy tức giận khi bị chọc tức.
Nhưng rõ là cậu ta đang ghen tức kìa! Đúng rồi, ngựa làm sao chạy nhanh bằng báo chứ? Hoa cười thầm trong bụng, không dám cười to.
“Cám ơn em, Mạnh Duy! Giờ em có thể về lớp rồi!”
“Vâng ạ!” – Mạnh Duy bước về phía vườn trường.
Cả lớp cứ gọi với theo:
“Anh Duy, chào anh!!”
Mạnh Duy quay lại, mỉm một nụ cười rất tươi: “Ừ!”
Một nụ cười rất đẹp…
Story 3
Ốc Sên đi về nhà sau giờ tan học, ai da đau chân quá đi mất, tự dưng hôm nay muốn đi bộ không đi xe đạp, kết quả là thế này đây? Cứ nghĩ đến Thể dục, đặc biệt là chạy thì mình hãi rồi, huhu!!! Tại cái môn đó mà cái tên đẹp của mình đã bị biến thành cái tên Ốc Sên đáng ghét!
Ô có ghế đá bên đường kìa, nghỉ một chút thôi…
“Này, đồ chậm chạp kia!” – Nó vừa ngồi xuống thì nghe có tiếng gọi rất kiêu ngạo.
Ốc Sên quay lại. Gương mặt tuấn tú nhưng nhìn rất gian xảo của Ngựa Đua hiện ra đằng sau nó. Ngựa Đua đang ngồi trên chiếc xe đạp, cái dáng cao khỏe khoắn của cậu bé mới chỉ học lớp 7 khiến ai cũng trầm trồ khi đi qua, có ai biết cậu ta thực chất là người như thế nào chứ?
“Gọi gì?” – Đang mệt, Ốc Sên chẳng sợ gì hết.
“Ở gần đây có hàng sửa xe đạp không?”
“Hỏi làm gì?”
“Hỏi để sửa xe chứ sao?”
“Xe đẹp thế mà cũng phải sửa?”
“Đồ ngu, lúc nào cũng chỉ nhìn xe đẹp với xe không đẹp để bình luận thôi à? Xe đang hỏng lốp đây này, có hàng nào không thì nói, nhanh còn đi về đây!”
“Ở kia kìa, ngay đầu phố ấy, mắt để đâu thế? Ngựa Đua mà lại phải bó tay khi không có xe đạp à? Đây tuy Ốc Sên nhưng vẫn còn đi bộ được về!”
“A láo nhỉ, hôm nay dám lên tiếng bình phẩm cơ à? Đã thế thì dắt xe đạp lên chỗ sửa xe ngay, bằng không…”
“Bằng không cái gì?” – Hùng hổ thế nhưng thực chất Ốc Sên rất sợ.
Ngựa Đua nhảy xuống xe, tiến lại gần Ốc Sên:
“Vậy có thích te tua như hôm trước không? Cái hôm mà mày dám bảo nhóm bọn tao chỉ là cái bọn giống ngựa không giống người ấy?”
Cứ tưởng Ốc Sên sẽ quỳ xuống xin tha mạng, nhưng không ngờ nó lại kêu ầm lên:
“Ơ kìa!!!”
Ngựa Đua giận tím mặt, bịt mồm nó lại:
“Mày muốn chết nữa chứ gì? Ngoài đường tao vẫn có thể choảng mày đấy nhá đồ chậm chạp!”
Ốc Sên cứ ú ớ vì bị Ngựa Đua bịt mồm, nó cứ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía sau Ngựa Đua.
Thấy lạ, Ngựa Đua quay người lại.
A trời đất thiên địa ơi!!!!!!! Một thằng nhìn rất đầu gấu, nhuộm tóc xanh đỏ đã trèo lên xe đạp của Ngựa Đua phóng đi mất!
“Thằng kia, sao mày dám…!!!???????” – Ngựa Đua hét lên, quay lại Ốc Sên (vẫn có thời gian quay lại sao???) – “Đều là tại mày đấy, mau đuổi theo đòi lại cái xe cho tao!!!”
Bị quát lên to như thế Ốc Sên sợ rúm người, vội vàng chạy theo. Nhưng xe cộ đông đúc, nó cứ chạy trên vỉa hè. Sực nhớ ra tốc độ sên bò cũng phải thắng của nó, Ngựa Đua ngán ngẩm vội vàng nhún người phi tốc độ. Tốc độ của Ngựa Đua quả thật rất đáng nể, lướt nhanh như gió, mà hôm nay vỉa hè lắm bụi, cứ tung khắp mặt Ốc Sên. Chẳng mấy chốc cậu đã bỏ xa nó. Nó cứ cố chạy theo, không dám dừng lại! Nó đâu phải thông minh gì, cứ nghĩ đó là do lỗi của nó nên nó cũng phải đi theo chịu trách nhiệm với Ngựa Đua (nếu là mình mình kệ xác ấy chứ nhỉ, có quán chè bên đường, tội gì không ngồi ăn mà phải chạy theo )
Chạy chưa đầy vài mét, Ốc Sên đã thở hổn hển, mồ hôi túa ra. Sức nó đâu có thể chạy được chứ? Mà cái xe đạp của Ngựa Đua là xe đạp đua đắt tiền, chạy nhanh như gió, làm sao nó đuổi kịp được! Phen này bị ăn đòn te tua mất, ặc ặc!!
“Á!!!!!!” – Bỗng Ốc Sên va phải một cục đá rất to vì nó chạy liêu xa liêu xiêu, không cẩn thận.
Chân nó chấn thương nặng, chảy máu sưng vù. Ốc Sên suýt hét lên vì đau, cả một mảng của quần đồng phục bị máu làm ướt. Nó ngồi xuống một cửa nhà bên vỉa hè, trời đất ơi!!! Máu nó be bét cả ra, vết thương sẽ nhiễm trùng mất! Nhưng còn Ngựa Đua thì sao? Không được, vết thương này nhằm gì so với việc bị cậu ta ăn hiếp chứ (con trai ăn hiếp con gái, a tên Ngựa Đua này hèn ). Ốc Sên cố gắng đứng dậy.
Tốc độ nó đã chậm rồi, giờ thì cố chạy cũng chỉ bằng lê đi thôi. Đau quá, không chịu nổi nữa rồi!
Bỗng nhiên, có một bàn tay giữ cánh tay nó lại.
Ốc Sên giật bắn mình, quay ra đằng sau.
Một khuôn mặt đẹp hoàn hảo hiện lên, với đôi mắt rực sáng và cả nụ cười siêu đẹp rất tự tin:
“Ngồi nghỉ đi, không phải đuổi theo đâu!”
Ốc Sên còn đang đờ người ra thì Báo Đốm đã phi ngay lên phía trước, lại để nó hít bụi! Nó giật mình tỉnh ra: Trời đất, kẻ vừa rồi chính là Báo Đốm Mạnh Duy đã chạy mẫu cho lớp mình sáng nay!
Không thể tưởng tượng vận tốc của Báo Đốm là bao nhiêu km/h!
Chỉ biết chưa đầy 5 phút cậu đã vượt lên trước Ngựa Đua đang tăng tốc hết mình ở tít xa Ốc Sên!
Ngựa Đua tý nữa nhảy dựng lên trời:
“Anh Mạnh Duy???”
Dù đang chạy rất nhanh, Báo Đốm vẫn quay lại:
“Ừ, anh chạy thay cái cô bạn Hoa Sên kia chấn thương rồi!”
Rồi chạy tiếp.
Tốc độ tuyệt đỉnh của hai cậu bé khiến người đi đường lác mắt. Chẳng bao lâu, cái xe đạp của Ngựa Đua đã ở đằng kia cùng với cái thằng tóc xanh mỏ đỏ ban nãy.
Cả hai lao vút qua đường, người đi đường định phanh gấp nhưng cả hai còn lao nhanh hơn cả xe người ta phanh!
Báo Đốm vượt lên đón đường thằng “mỏ đỏ”. Thằng đó giật mình vội phanh kít xe lại!
Lập tức Ngựa Đua từ đằng sau chồm đến, hất nó ngã ra vỉa hè, đổ cả xe. Đang trong cơn tức giận, cậu đấm thùm thụp vào mặt thằng đó. Thằng này to con hơn cậu nhưng không khỏe như cậu, cứ la ầm lên xin tha tội.
Báo Đốm “kinh dị” trước một Ngựa Đua mới học lớp 7 đã đánh nhau khỏe như vậy. Cậu vội tiến tới can:
“Thôi đừng đánh nữa, đồn công an kia kìa mau dẫn nó tới đi!”
Ngựa Đua đành nghe lời Báo Đốm, tóm áo tên “mỏ đỏ” và đi cùng cái xe đạp yêu quý của mình đến đồn công an. Ôi đổ cả xe, xước bao nhiêu chỗ đây này!
Báo Đốm thấy êm rồi liền quay lại vỉa hè và đi về. Bỗng có ai đó gọi cậu:
“Anh Mạnh Duy!”
Cậu quay lại, cô bé chậm chạp ấy đang lê bước cái chân đầy máu đi tới.
“Đã bảo ngồi đó, sao lại đi theo thế?” (Mà công nhận thời gian Ngựa Đua đánh thằng cướp lâu thật, thế nên Ốc Sên mới đuổi kịp mà)
Báo Đốm vội chạy tới dìu Ốc Sên ngồi xuống bậc cửa một nhà nào đó. Tay cậu chạm vào vai nó khiến nó như bị giật điện.
Nó xuýt xoa vì đau nhưng vẫn cố hỏi:
“Anh bắt được thằng đó chưa ạ?”
“Bắt được rồi!”
“Anh chạy nhanh thật đó!” – Ốc Sên ngán ngẩm nhìn cái chân của mình.
“Có gì đâu mà nhanh?” – Báo Đốm lôi ra một cái khăn giấy ướt, đưa cho Ốc Sên – “Lau tạm máu đi, rồi dán cái gạc vào cho cầm máu lại! Về nhà thì làm các công đoạn khác, chứ ở đây không có gì giúp em cả đâu.”
Ốc Sên đón nhận cái khăn, lau lau vết thương (xót quá đi), nhưng nó vẫn không quên cuộc nói chuyện vừa rồi. Nó tiếp tục:
“Nhưng sao anh lại chạy nhanh thế ạ?”
Báo Đốm nhìn nó, mỉm cười:
“Vì chạy là ước mơ của anh!”
Story 4:
Ốc Sên trố mắt:
“Ước mơ của anh tầm thường vậy sao?”
Nụ cười rất đẹp của Báo Đốm dập tắt, cậu sa sầm mặt lại:
“Em nghĩ nó tầm thường đến vậy à?”
Ốc Sên vội vàng chữa lại:
“Không không, vì em chạy chậm nên nghĩ nó tầm thường thôi!!! Nhưng sao anh lại ước mơ được chạy mà không ước mơ cái gì khác to tát hơn?”
“Trở thành vận động viên điền kinh cũng giàu lắm đấy cô em chậm chạp, nhưng người như em thì có trở thành nổi không nhỉ?” – Báo Đốm hết giận rất nhanh nhưng cậu vẫn chọc tức cô em này một tý, vì đằng nào cũng dễ bắt nạt
“Nhưng sao anh lại muốn trở thành vận động viên điền kinh?” – Ốc Sên không hiểu Báo Đốm chọc mình, vẫn ngây thơ hỏi.
“À nếu anh nói ra thì triết lý lắm, khéo anh còn muốn chuyển nghề làm nhà văn đấy! Haha!” – Báo Đốm lại cười tươi hơn.
Ốc Sên chợt lặng đi…
Có một cảm giác nào đi qua trong nó khi nhìn thấy nụ cười tuyệt đẹp ấy.
Nó dốt Văn, không biết tả nụ cười của Báo Đốm thế nào.
Chỉ biết, khi nhìn cậu cười, nó lại thấy lòng mình vui vẻ phấn chấn hơn.
Vết đau ở chân, cả những buồn rầu tự ti trong lòng đều được nụ cười ấy xóa đi.
Xóa đi nỗi buồn rồi, nó mới ngửi thấy mùi chè thơm lừng bên vỉa hè.
Bỗng dưng nó chảy cả nước miếng vì thèm, chè là món mà nó thích nhất mà!
Báo Đốm vô tình nhìn thấy, bật cười:
“Không phải em đang thèm chè đấy chứ? Nước dãi chảy hết kia kìa, bẩn quá!”
Ôi trời xấu hổ chết! Ốc Sên vội lấy tay áo quệt tạm miệng (a bẩn hết cái áo đồng phục đẹp trắng tinh, ghét quá à ).
Báo Đốm mỉm cười:
“Dẫu sao thì cũng đã quen nhau, vậy thì đi ăn!”
Ốc Sên sướng rơn người, hôm nay may mắn quá đi!
Vì có buổi học thêm liền luôn đến chiều nên Ốc Sên mới dám ăn chè lúc này, chứ ăn chè vào sau khi tan học buổi trưa thường ngày thì chắc nó không dám, lạnh bụng chết đi à!
“CHÈ BÀ BÉO”. Haha cái quán vỉa hè này mà nổi tiếng siêu ngon! Học sinh lúc nào cũng đông đúc, Ốc Sên và Báo Đốm ngồi một chỗ.
“Bác ơi cho cháu cốc chè đỗ đen!” – Ốc Sên gọi.
“OK có liền!”
Báo Đốm nghe thế liền hỏi:
“Chà giản dị thế, gọi mỗi đỗ đen thôi à?”
“Ngon mà anh, em đâu có xa hoa gì?” (Giàu tiền tỷ dám kêu không xa hoa)
Báo Đốm quay lại bác bán hàng:
“Bác ơi cháu cốc chè thập cẩm!”
A đúng là, muốn hạ đo ván mình hay sao vậy? Mình gọi cái chè đơn giản thì bố lại gọi chè thập cẩm, hừm mất nhiều tiền cứ ngồi đó mà khóc!
Báo Đốm cẩn thận lau lau cái thìa trước khi ăn, trong khi Ốc Sên đã chén được 1/4 cốc chè rồi, miệng nó đen thui vì đỗ đen. Nó ngẩng lên, vẫn nhồm nhoàm nhai đỗ đen vừa nói:
“Gớm sao mà anh lắm chuyện thế? Chắc là công tử nhà giàu nên ăn uống cẩn thận nhỉ?”
Nó chỉ đùa thôi, ai dè:
“Ừ!”
“Hả? Anh là công tử nhà giàu à?”
“Bố anh là giám đốc một công ty thiết bị số!” – Báo Đốm vẫn nhìn cốc chè, nói với giọng nghe không hề vui.
“Thế thì tốt chứ sao, anh sướng rồi!” – Nói thế nhưng thực ra lòng Ốc Sên nghĩ khác.
“Không sướng đâu, tuy rằng có bố có mẹ giàu thật nhưng anh như là trẻ mồ côi ấy!” – Gương mặt Báo Đốm lại càng buồn hơn.
“Là sao ạ?”
“Là sao thì chỉ có ai giàu mới hiểu, cô em ăn uống thế này biết ngay là nghèo rồi!” – Cậu ngẩng lên, cười cười.
“Đâu có nghèo, em…” – À không được, mình đã bị khinh vì giàu nhiều lắm rồi, mình phải giả vờ nghèo khó một tý mới được – “À vâng, có lẽ em không biết được!”
Nhưng thực ra, nó quá rõ tâm trạng của một người con sống trong gia đình giàu…
Báo Đốm ngoáy ngoáy chè một tý rồi đưa lên miệng cả cốc, trong vòng 1 giây cậu đã húp được nửa cốc chè đặc xịt! Đúng là sức ăn của một kẻ ham thể thao, ăn ghê như Ốc Sên cũng trố cả mắt.
Cậu hạ cốc chè xuống, nói tiếp:
“Nhưng đúng là nghèo như em thì còn vui hơn thật! Vì được ăn chè thoải mái thế này còn gì?”
“Dạ vâng, thoải mái…”
“Mà nghèo thì có gì mà cười chê nhỉ? Anh thấy Vân Hoa cũng rất xinh, hồn nhiên đấy chứ?”
Ốc Sên đỏ cả mặt, trời ơi trong phim mình cũng chưa nghe thấy lời khen nào tuyệt diệu hơn thế.
“Nhưng không biết em có tốt bụng không nhỉ? Anh chưa dám khen được, em có thể giúp anh một chút không?”
Ốc Sên gật đầu cái rụp:
“Anh nói đi!”
Báo Đốm đưa cốc chè húp lần 2, hết sạch chè, lấy giấy lau miệng rồi ghé sát mặt mình gần mặt Ốc Sên. Ốc Sên luống cuống cả người, khuôn mặt đẹp trai đang ở trước mặt nó khiến nó không biết làm thế nào.
“Giúp anh, được chứ?” – Báo Đốm cất giọng ngọt ngào.
Ốc Sên gật đầu chắc như đinh đóng cột.
Báo Đốm mỉm cười đẹp mê hồn:
“Hoa tốt bụng lắm, trả tiền chè giùm anh nhá!”
Rồi cậu đứng ngay dậy, biến thẳng với tốc độ báo đốm để mặc Ốc Sên biến dạng cả mặt.
AAAAA đồ đáng chết!!!!
Cái đồ Báo Đốm Báo Gấm gì đó kia!! Anh đúng là hạng người vô liêm sỉ!!!!!!!
Kêu là công tử nhà giàu mà dám đẩy cho ta thanh toán cái cốc chè đáng nguyền rủa này sao!!????
Mà nó lại còn là chè thập cẩm nữa, cháy túi!
Mình giàu thì giàu thật, nhưng làm sao mà chấp nhận chuyện này kia chứ????
Bố mình mà biết tiền mình tiêu vào hai cốc chè này thì…
Ốc Sên đau khổ nhìn cái ví hết nhẵn tiền.
Tháng này còn 10 ngày nữa, bố chắc chắn sẽ chưa cho tiền đâu. Tháng nào bố cũng cho Ốc Sên mấy trăm liền, không phải vì Ốc Sên tiêu hoang mà lũ bạn cứ viện cớ để bắt nạt “tống tiền”, nhất là tên Ngựa Đua kia! Chỉ tiếc Ốc Sên quá nhát gan
Vừa nhắc đến Tào Tháo đã thấy ngay!
Xui tận mạng, tên Ngựa Đua kia đã lù lù dẫn xác đến cùng cái xe đạp đua đã khiến cho Ốc Sên bị đau chân thế này đây. Ngựa Đua hất hàm:
“Có tiền không cho vay!”
“Làm gì?”
“Sửa xe rồi, nhưng không có tiền, năm mươi nghìn có không?”
“Sửa xe quái gì mà đắt thế?”
“Xe xước hết, phải thay đủ thứ mới nên đắt! Mà nhằm nhò gì chứ, mày là con đại gia cơ mà, có không đưa đây nhanh, bác ấy không cho nợ đâu!”
“Mày đi vay đứa khác đi, tao làm gì có tiền?” – Ốc Sên giãy nảy.
“Mày không có tiền? Chém vừa thôi, mày giấu cả tỷ đồng trong đó chứ gì?”
“Tao không có thật, đây cho mày xem ví luôn! Tao phải trả tiền chè nên không có!” – Ôi quá ngây thơ đấy Ốc Sên của tôi!
“Ăn chè? A con này mày được nhỉ, dám giấu tiền ăn chè! Có đưa tiền đây không?” – Ngựa Đua hùng hổ nhảy xuống xe.
“Tao không có, mày đừng có mà giở trò bắt nạt tao!” – Ốc Sên vội chạy khỏi móng ngựa của Ngựa Đua, nó cứ thế phi ra khỏi vỉa hè, và một chiếc xe ô tô lao đến không kịp phanh…
Ngựa Đua không hiểu là phản xạ gì, bỗng hai cánh tay cậu chồm lên đỡ lấy Ốc Sên. Nó ngã vào người cậu, thoát chết trong gang tấc!
Cả thân hình Ốc Sên đập mạnh vào người nên Ngựa Đua đau điếng. Ốc Sên thấy mình dựa vào Ngựa Đua thì chết vì xấu hổ, nó vội vàng buông cậu ra. Cậu xuýt xoa, rồi gầm lên:
“Lại còn dám làm tao đau nữa à? Đã thế thì 100 nghìn, mau đưa đây nếu không tao sẽ tẩn chết mày!!”
“Không tao không có tiền thật mà, là tại cái đồ con báo đáng chết ấy!!” – Ốc Sên hét lên khi Ngựa Đua định tóm lấy mình.
“Vẫn còn sống, chưa chết đâu!” – Giọng nói vang lên từ đằng sau Ốc Sên…
Story 5:
Cả hai quay lại. Báo Đốm đang đứng đó, trên vai vẫn đeo chiếc balo to kềnh, cái dáng cao ráo mạnh mẽ của một cậu thiếu niên yêu thể thao khiến ai cũng phải trầm trồ. Cao 1m71, Báo Đốm không những chạy nhanh mà ngoại hình của cậu đúng là niềm mơ ước của những ai yêu thể thao. (Thưa các bác, có điều là cậu Báo này không cao = cậu Vỹ nhà mình, cậu Vỹ 1m72:)))
Nhưng Báo Đốm không hề cười, có vẻ cậu không vui. Cậu lừng lững bước tới Ngựa Đua:
“Có chuyện gì à?”
“Dạ không có gì đâu…” – Ngựa Đua nhìn Ốc Sên với ánh mắt sắc lạnh.
“Em cần tiền để sửa xe đúng không?” – Báo Đốm đã nghe thấy hết rồi.
Ngựa Đua im lặng thay cho câu trả lời “Đúng thế”.
“Vậy thì cầm lấy đi!” – Báo Đốm rút ra một tờ polyme 50.000 đồng còn cứng!
Ốc Sên mới là người trố mắt, vừa ăn chè bắt mình trả tiền kia mà, sao giờ lại…
“Anh Duy, không cần đâu!!” – Ngựa Đua vội theo lệ từ chối.
“Ngại ngần gì, cứ nhận đi! Dẫu sao khi thấy em chạy anh cũng rất thích, khéo chúng ta là đồng minh ấy chứ!” – Báo Đốm nở nụ cười coi như trấn an.
Khỏi nói Ngựa Đua sướng thế nào (bởi vì 50.000 chỉ là khai dối thôi, thừa tiền để còn đi chơi mà, bắt nạt Ốc Sên dè gì được cả ông anh này). Cậu nhận tiền, cúi đầu:
“Cám ơn anh, em sẽ không quên ơn anh!”
Ốc Sên tí nữa nôn mửa, cái gì chứ? Nói chuyện với mình thì “mày mày tao tao”, được tiền của anh ấy là “em không quên ơn anh”. Đúng là đồ con ngựa lẻo mép, mình mà không nhát gan chắc là đạp cho cái rồi!
“Mà em vừa nói em cần 100 nghìn cơ mà, anh đưa thiếu thì phải?” – Báo Đốm hỏi tiếp.
“Thôi khỏi anh, em chỉ dọa thôi, 50.000 là được rồi!” – Rồi Ngựa Đua biến mất luôn.
Bóng Ngựa Đua vừa khuất hẳn thì nụ cười của Báo Đốm cũng dập tắt. Ốc Sên nhìn cậu, giật mình nhớ câu nói vừa rồi của mình:
“…là tại cái đồ con báo đáng chết ấy!”
Thôi xong rồi, Báo Đốm đúng là có hiền hơn Ngựa Đua thật, nhưng một khi đã nổi cái “chất báo” trong người thì…
Báo Đốm quay lại, đôi mắt đã sáng lại như rực lửa:
“Sao, phải trả tiền cho mấy cốc chè ranh đã rủa người ta chết à?”
“Không không, em chỉ tức giận nhất thời mà anh…” – Ốc Sên hoảng sợ lùi một bước. – “Nhưng anh cũng có tiền còn gì, vậy mà bắt em trả!”
“Lúc đó anh làm gì có tiền, thấy em thèm quá nên anh đành ngồi ăn cùng thôi! Nhưng thấy Ngựa Đua bắt nạt em ghê quá nên anh mới lấy hết tốc lực chạy về lấy tiền cho em đấy chứ, người nhà anh đi hết nên chẳng gọi được cho ai. Em nhìn đi, balo anh còn chưa kịp cất! Haizzz hôm nay là ngày gì thế không biết, chạy hết cả sức tận mấy lần liền, em nghĩ anh không chết được sao?”
Ốc Sên cúi gằm mặt, không ngờ Báo Đốm lại tốt đến vậy…
Cậu thở dài không nói gì, bực tức quay đi về. Nhưng mình chưa cảm ơn anh ấy mà! Ốc Sên vội quay lại, chạy theo:
“Anh Mạnh Duy, em…Á!!!” – Bỗng nó kêu lên.
Nó lại vấp ngã thêm lần nữa, vết thương trên chân trào máu ra mạnh hơn. Ốc Sên đau đớn ngồi xuống ôm lấy vết thương. Máu đã ra hết tay nó, càng cố gắng thì vết thương càng đau hơn, mặt Ốc Sên tái lại. Nó không chịu được mất!
“Bỏ tay ra, không được động vào!”
Ốc Sên ngẩng lên. Báo Đốm đang đứng đó.
Không phải anh ấy đã đi rồi sao?
Báo Đốm quỳ xuống bỏ tay Ốc Sên ra. Vết thương bị vấp ngã 2 lần liền nên máu loang khắp chân, sưng vù lên. Không hề nao núng, bằng sức khỏe của mình, Báo Đốm xé luôn một mảng tay áo đồng phục đang mặc của mình, buộc chặt quanh vết thương của Ốc Sên. Ốc Sên hơi sợ:
“Anh, đó là áo đồng phục đấy!”
“Kệ, xé ra thì thành áo cộc cũng mát hơn chứ sao!” – Báo Đốm không ngẩng lên, vẫn chăm chú vào vết thương.
“Anh, cám ơn anh…” – Ốc Sên run run.
“Cám ơn cái gì?”
“Cám ơn vì anh đã tốt với em, chưa có ai tốt với em như anh dù rằng em cũng mới quen anh…”
Báo Đốm không nói gì cả, nhưng cậu đã nghe hết…
“Em đứng được không?” – Cậu hỏi sang chuyện khác.
Ốc Sên cố gắng vịn vào một thân cây và đứng lên, cũng đơ đỡ rồi dù vẫn đau lắm. Nhưng mình cứ làm phiền Báo Đốm thế này có được không, thôi đằng nào mình cũng có người nhà mà.
“Cám ơn anh, anh về đi!”
“Em đi được đấy chứ?”
“Em đi được, anh cứ đi đi!” – Ốc Sên chắc như đinh đóng cột.
Nghe thế Báo Đốm cũng hơi yên tâm, cậu quay lại đi về. Ốc Sên đứng lặng nhìn theo. Hôm nay nó đã quen được một cậu học sinh lớp 9 có tốc độ chạy nhanh như loài báo đốm, có nụ cười đẹp như tỏa nắng, có khả năng lừa được kẻ khác trả tiền chè cho mình và có một chiếc áo đồng phục rách tay…
Ốc Sên rút điện thoại ra – một chiếc Iphone gần 20 triệu:
“Bác Lâm à, cháu đau chân, bác đến đón cháu được không?”
“Lần đầu tiên cô chủ gọi bác đó nhé, đợi bác một lúc!”
Chưa đầy 5 phút sau một chiếc xe ô tô rất đẹp màu đen đã đỗ bên vỉa hè. Ốc Sên bước vào trong xe – xe riêng của nhà nó do bác Lâm làm tài xế. Ôi cái mùi xăng xe, muốn say quá! Hôm nay bất đắc dĩ phải đi xe thế này, chứ lúc khác đừng hòng.
Vụt! Một chiếc xe màu đen đi qua tung cả bụi.
Cậu thiếu niên trẻ rất tuấn tú đi trên vỉa hè vội đưa tay dụi mắt vì bụi bay vào. Nghĩ đến bụi cậu lại nghĩ đến cái cô bé mới quen hôm nay. Chắc lúc mình chạy cô bé này đã hít bụi của mình bao nhiêu lần!
Lần đầu tiên gặp cô bé ấy ở vườn trường.
Cậu không cảm thấy đó là một người đáng ghét như những đứa khác nghĩ.
Cô bé đúng là xấu thật, lại nhút nhát, hay khóc, chạy chậm, nói chung chẳng được cái gì cả.
Thế nhưng có những thứ mà cô bé đó có mà cậu không có…
Cậu chỉ biết, cô bé Ốc Sên đó rất nghèo.
Và cậu cũng thích được nghèo như thế, được tự do như thế.
Chứ không phải cứ trở về cái lồng sắt dù rất đẹp nhưng như nhà giam của cậu!
Và còn nhiều điều nữa…
Mà cậu cảm thấy cô bé đó không phải là người đáng để ghét.
Nhưng tại sao cái cậu Ngựa Đua Hoàng Duy kia.
Nhìn có vẻ ngoan hiền lễ phép thế mà lại ghét cô bé đó đến vậy nhỉ?
Story 6:
Chiếc xe đã đưa Ốc Sên về đến nhà, may là nhà nó gần, nếu không nó nôn thốc nôn tháo vì cái mùi xăng xe mất rồi. Khập khiễng lê cái chân vào nhà, bác Lâm vội vàng chạy tới dìu nó đi.
Căn nhà hoành tráng tựa biệt thự của nó không làm cho nó vui vẻ. Cánh cửa rất lớn cùng những hoa văn khắc tinh xảo trên đó chỉ khiến cho nó thêm một cảm giác buồn, những hoa văn có đẹp đến mấy cũng chỉ là vô tri vô giác. Nó vừa bước vào đã thấy bố đang ngồi trên ghế salon, đọc cái báo “Mua Bán” gì đó. Thấy nó, bố hạ báo xuống:
“Chân con làm sao thế?”
“Con bị ngã.” – Nó hờ hững đáp lại.
“Tại sao bị ngã? Có đau không? Có phải đến bác sĩ không?” – Người bố vội vàng chạy tới đỡ lấy con.
Nhưng Ốc Sên đã bỏ tay bố ra:
“Bố không phải đi làm ạ?”
“Ừ hôm nay bố về sớm, mẹ cũng sắp về rồi! Cũng may là về sớm nên mới biết con ra sao, con có sao không?”
“Sao tự dưng hôm nay bố quan tâm đến con vậy?”
Câu trả lời hững hờ của Ốc Sên khiến người cha giật mình đứng sững lại. Ông hiểu con gái mình nói gì. Ông không đi theo nữa…
Ốc Sên khó nhọc bước lên cái cầu thang tuyệt đẹp, nhưng cầu thang à mày có biết nói chuyện không thế? Mày chỉ đứng đó để cho người ta dẫm lên mày, đi lên mày thế này thôi sao? Mày cũng chẳng khác gì tao cả…
Căn phòng của Ốc Sên rất rộng, được trang trí đẹp mà bắt mắt. Bàn máy tính một chỗ, bàn học một chỗ, giường một nơi, tủ quần áo và giá sách cạnh nhau,…Nói chung thiết kế cũng đẹp, nhưng chỉ là hình thức.
Ốc Sên xuýt xoa cho cái chân mình, ngồi xuống giường. Ôi cái chân tôi, sao mà lại đau thế này không biết?
Đúng lúc đó chị giúp việc đi vào:
“Hoa à có bạn đến tìm em đấy!”
“Ai vậy chị?”
“Chị cũng không để ý, hình như là con trai.”
“Chị cứ bảo nó vào đi!” – Ốc Sên biết tỏng là ai rồi.
Một lúc sau cửa mở. Dưới ánh đèn huỳnh quang sáng loáng của căn phòng, cậu bé nhìn rất trẻ đã có chiều cao tận 1m67 bước vào. Một gương mặt rất đẹp, có nét của một chàng trai khôi ngô tuấn tú sau này nhưng thực ra vẫn xảo quyệt xấu xa.
Ngựa Đua thấy Ốc Sên với cái chân đầy máu thì kêu lên:
“Khiếp vậy, mày bị ngã đấy à?”
“Ờ ngã, cũng tại mày đó!” – Tự dưng sự chán nản khiến cho Ốc Sên không còn nhát gan.
Ngựa Đua đang vui vẻ vì được cho tiền nên không thèm chấp, chỉ cười khẩy. Ốc Sên hỏi:
“Mày đã có tiền rồi đến nhà tao làm gì?”
“Tao không thèm xin tiền mày đâu, chỉ là trường ta sắp có cái buổi Lịch Sử Việt Nam gì đó, trong đó có văn nghệ toàn trường. Lớp ta chọn 20 đứa làm một bài văn nghệ, tụi tao phụ trách phần múa cờ với múa võ, còn tụi con gái chúng mày còn phải múa quạt gì gì đó đấy! Cô giáo nhờ tao thông báo cho mày!”
“Cái gì?????? Múa á, mày nhìn chân tao thế này, múa bằng mắt à??”
“Làm gì đến nỗi đó, chém vừa thôi mày!” – Ngựa Đua hùng hổ đi tới kéo tay Ốc Sên đứng lên.
Vết thương đau tấy lên khiến Ốc Sên không trụ được, ngã nhào vào người Ngựa Đua. Ngựa Đua đơ cả người ra, hai tay như phản xạ cũng đỡ lấy Ốc Sên. Ốc Sên không hề để ý, chỉ biết đang rất đau, cứ kêu oai oái đến là buồn cười.
Ngựa Đua thoáng đỏ mặt, ai đời đi ôm con gái thế này, cậu vội vàng đẩy mạnh Ốc Sên ra. Ốc Sên lại ngồi xuống giường, trời ơi đẩy mạnh thế, rách cả chân ra rồi!
Bỗng Ngựa Đua chú ý đến đầu giường…
Có một bức ảnh.
Ngựa Đua ngồi xuống bên cạnh Ốc Sên, cầm bức ảnh lên. Trong ảnh là một người đàn ông nhìn có vẻ ngoài 40 nhưng vẫn phong độ, đẹp trai, mang vẻ thành đạt; một người phụ nữ hiền hậu vô cùng xinh đẹp; và giữa họ là một cô bé nhỏ đen nhẻm, xấu xí đang cười rất tươi.
“Xem gì đó! Ai cho mày xem?” – Ốc Sên vội giật lấy ảnh.
“Mày với bố mẹ à?”
“Thì sao, cái đồ xem trộm!”
“Nhưng sao mày xấu thế, bố mẹ của mày rõ là đẹp!” – Ngựa Đua không nhịn nổi cười.
Câu nói ấy như đâm thẳng vào trái tim Ốc Sên. Nó cúi gằm mặt xuống bức ảnh:
“Tất nhiên rồi, tao đâu có thể đẹp như họ chứ?”
“Ủa sao lại thế?”
Ốc Sên nghẹn ngào:
“Tao là trẻ mồ côi…”
Ngựa Đua ngã đánh bịch xuống sàn nhà, a cái mông của tôi! Mà cái gì cơ, Ốc Sên là…
“Hồi chụp cái ảnh này tao còn bé nên tao cứ tưởng bố mẹ ruột của tao là đây, nhưng lớn lên tao thắc mắc tại sao tao lại xấu thế, hóa ra tao được nhặt về chứ đâu phải là con thật!”
Ngựa Đua không chớp mắt, tai cậu suýt thì bị ù.
“Nhưng mà mày có bố mẹ giàu vậy, phải sướng mới đúng chứ?”
“Giàu chỉ là cái hình thức, mày thử cứ ngồi một mình trong cái nhà rộng hoác này xem, mày chịu được không? Có mấy người giúp việc quanh quẩn, chẳng ra đâu vào đâu cả!” – Ốc Sên bật khóc.
Con nhà giàu là thế mà.
Lúc nào cũng chỉ đợi bố mẹ mang tiền về.
Tiền, tiền và tiền!
Đến lớp thì bị coi là kiêu ngạo.
Dù ghét cái thằng Ngựa Đua này.
Nhưng Ốc Sên luôn thích cuộc sống của cậu ta.
Ngựa Đua sinh ra trong gia đình nghèo, bố là kỹ sư, mẹ đi bán hàng, nhưng gia đình rất hạnh phúc. Còn cái xe đạp đắt tiền kia, chỉ là nhờ những đồng tiền thưởng đi thi chạy nên Ngựa Đua mới mua được, vì thế Ngựa Đua rất nâng niu. Dù sao tiền do chính sức mình làm ra vẫn tốt hơn, dù ít vẫn tuyệt vời hơn là một đống tiền chẳng biết dùng làm gì.
“Sao lúc nào mày cũng khóc? Tao mong giàu như mày còn không được, mày có hết rồi lại còn lên mặt ra vẻ ta đây không cần! Tao về đây, kệ mày!”
Ốc Sên không biết làm thế nào. Ngựa Đua với nó lúc nào mà chẳng trái tính như thế.
Cửa vừa định đóng, thì Ngựa Đua lại thò mặt vào:
“À mà chuẩn bị cho văn nghệ đi, một tuần nữa thôi đấy! Nếu không múa được mày đảm nhận việc hát, cái này chắc mày ok được chứ gì?”
Và rồi, Ngựa Đua đi khỏi căn nhà đó.
Có cái loại người gì mà giàu như vậy lại ghét mình giàu chứ?
Đúng là cái đồ Ốc Sên!
Đồ mồ côi nữa chứ!
Thật không thể chịu nổi…
Story 7:
Ngày hôm sau trời mưa. Vì chỉ mưa nhỏ thôi nên Ốc Sên kiên quyết không lên cái xe ô tô đầy mùi xăng kia. Nó đội ô, khó nhọc bước đi. Chân nó chỉ cần đi nhanh một cái cũng sẽ gãy tan mất!
“Ọc ọc.” Trời ơi sáng nay mải đi học quên ăn sáng rồi, tại cứ nghĩ tới buổi văn nghệ. Đói quá, lả đi mất! Ăn cái đã nhỉ, kia rồi hàng trứng vịt lộn siêu ngon bên vỉa hè. Vỉa hè nhà mình toàn thứ ngon thôi!
Bác bán trứng như vớ được vàng khi thấy Ốc Sên:
“Cháu gái, ăn gì cháu? Ngồi đây!”
“Bác cho cháu một quả trứng!”
Tiếng nói của nó làm một người đang ăn quay lại. Ốc Sên trố mắt! Là Báo Đốm, cậu đang ngồi ngay dưới chân nó (ghế ở hàng trứng vịt lộn vỉa hè thì toàn là ghế thấp thôi).
“Chà từ hôm qua đến giờ gặp nhau nhiều nhỉ?”
Hừm chắc là nhà gần đây nên mới thế này chứ gì? Thôi đau chân lắm rồi, ngồi xuống cái đã. Ủa nhưng chẳng còn cái ghế nào cả, mới sớm ra đã đắt hàng vậy sao? Báo Đốm chỉ vào cái ghế bên cạnh mình:
“Còn đây này, ngồi đi!”
Hả? Cái ghế gỗ lung la lung lay, sập thì sao chứ?
“Người nhỏ con thế kia thì lo gì sập, ngồi đi không lại gãy chân bây giờ!” – Nghe Báo Đốm giục và thấy mọi người nhìn nên Ốc Sên đành ngồi xuống cạnh cậu.
Báo Đốm không nói gì nữa, cậu lại quay về bát trứng của mình. Cậu ăn rất nhẹ nhàng, đưa thìa lên miệng mỗi lần một miếng nhỏ. Ốc Sên vừa chén cả một đầu con vịt vừa nguýt:
“Yêu thể thao gì mà ăn có mỗi một quả trứng!”
Báo Đốm không quay lại, vừa ăn vừa nói:
“Ừ nhưng quan trọng là cái bát chỉ đựng được có mỗi một quả!”
“Hả? Anh nói thế là sao?”
“Thì bát bé, anh phải ăn mỗi lần một quả chứ sao?”
Ôi trời đất ơi, thảo nào…Mà ăn chậm thế kia chắc là đã no, không biết hắn ăn bao nhiêu quả rồi nhỉ?
“Thế anh…ăn bao nhiêu quả rồi…?”
“25.000!”
“Hả? 25.000? Hơ hơ một quả là bao nhiêu nghìn nhỉ?”
Bác bán trứng bật cười:
“Ăn ở đây được 5 năm rồi mà cháu cũng không nhớ tiền mỗi quả sao? Bác đã tăng giá rồi, giờ đúng bằng thời gian cháu ăn ở đây đấy.”
Ốc Sên liêu xiêu luôn, sao mấy người này nói khó hiểu thế? Báo Đốm thở dài bó tay, cậu đành lên tiếng:
“Mỗi quả 5 nghìn, tức là từ bấy đến giờ anh ăn được 5 quả rồi! Và giờ là quả thứ 6, đừng có nói không hiểu nữa đấy!”.
“Nhưng tại sao 25.000 lại là 5 quả?” – Ốc Sên vẫn đang đầu để trên mây.
Cả hàng trứng cười lăn cười lộn ra, khỏi phải trứng vịt lộn, “cười lộn” luôn đây! Báo Đốm rơi cả miếng trứng từ miệng ra ngoài vì cười:
“Làm thế nào em lên được lớp 7 thế? Quay về lớp 3 học lại Bảng cửu chương đi chứ!!!”
Tiếng của Báo Đốm làm thức tỉnh luôn Ốc Sên, mặt nó đỏ như gấc chín. Trời đất ơi, cái này chỉ cần lấy 25000/5000 là ra, mà đồ đáng ghét kia cứ đố Toán nó làm gì chứ, nó đại ngu môn này!!! Ăn gì ăn như lợn vậy, nó ăn 2 quả đã ngán lắm rồi. Đồ Báo Lợn!!
Ốc Sên đứng dậy, đưa tiền cho bác bán trứng rồi quay phắt đi khỏi cái hàng trứng ấy, hôm nay xui xẻo quá à! Nó quên mất cái chân nó đang rõ đau, và cứ thế đi thật nhanh. Vết thương lập tức lên tiếng quát nó. Á trời ơi đau quá, Ốc Sên khuỵu xuống, trời ơi ngã quả nữa chắc nó sẽ phải cắt bỏ chân đi mất!
Hấp! Một bàn tay giữ lấy cánh tay nó, nó mất đà quay lại ngã rầm vào lòng một người đứng sau.
Nó sững lại.
Nó cảm thấy ấm áp vô cùng, đầu nó dựa vào tấm áo trắng mềm mại phảng phất mùi hương mạnh mẽ. Hai tay người ấy vẫn đang tóm lấy bờ vai nó, nó đơ ra một lúc rồi nhận ra đó chính là…
Ốc Sên không đỏ mặt nổi nữa, nó vội vàng buông Báo Đốm ra, cầm ô khập khiễng định đi luôn. Nhưng Báo Đốm đã đi theo nó, chui vào bóng chiếc ô của nó. Ô rất nhỏ nên cậu đứng sát nó, nó đỏ rần lên.
“Sao? Ngượng à?”
Trời ơi càng nói thế nó càng ngượng hơn! Báo Đốm mỉm cười:
“Nếu không muốn ngượng nữa thì cứ để anh đi cùng đi, anh không có ô đâu!”
Hix đồ lười, giàu như hắn thiếu gì ô chứ? Giả vờ để đi ô với mình đây mà! Hừm đã thế mình phải trêu hắn một trận mới được. Trời bắt đầu mưa to rồi, haha đẩy hắn ra mưa một tý!
Ốc Sên quay nghiêng mặt lại phía Báo Đốm định đẩy cậu một cái, thì nhìn thấy…
…chiếc áo đồng phục cậu đang mặc.
Áo đồng phục cấp II đều là áo dài tay hết dù là mùa đông hay mùa hè, nhưng áo của Báo Đốm là chiếc áo bị xé rách tay áo.
“Anh không may lại áo sao?”
“Không!”
“Tại sao?”
“Vì anh rất thích cái áo này!”
Dù rằng rất dốt nhưng Ốc Sên lại hiểu ý câu nói này. Mọi tức giận của nó lắng xuống từ bao giờ, trôi đi theo cơn mưa lờ lững.
“Nhưng để thế này cũng buồn cười đúng không, vậy tí nữa xong thì may cho anh nhé!”
“Xong gì cơ?”
“Không phải hôm nay chuẩn bị buổi văn nghệ sao, đến đó cô giáo văn nghệ thiếu gì đồ may vá, mà em cũng dốt cả may vá đấy à?”
“Này đừng có khinh em, nữ công gia chánh em siêu giỏi đấy!”
“Ừ được rồi đi nhanh lên!”
Đổi ý rồi, hôm nay là ngày may mắn nhất với Ốc Sên. Nhờ có đi cùng anh Báo Đốm nên tất cả bọn bạn không dám trêu chọc cái chân của nó nữa. Nó vênh mặt nhìn Ngựa Đua đang giận tím mặt, giận vì không được trêu nó hay là…
Tiếng cô giáo gọi loa:
“Các em tham gia văn nghệ cho buổi Lịch Sử Việt Nam thứ 2 tuần sau thì lên phòng đoàn đội chuẩn bị!”
Chục học sinh đi vào phòng đoàn đội, cả Báo Đốm, Ngựa Đua và Ốc Sên. Phòng đoàn độ rất lớn, Ngựa Đua và Ốc Sên gọi ra chỗ chuẩn bị cho tiết mục của lớp 7C, còn Báo Đốm lo lớp mình. Ngựa Đua chuẩn bị cờ quạt đủ thứ, còn Ốc Sên và hai bạn gái khác là Ngọc và Nga ra chỗ cô giáo văn nghệ. Cô giáo trẻ và xì tin nên các bạn rất thích:
“Nào ba cô gái xinh đẹp của cô định hát đúng không? Các em biết chúng ta sẽ hát bài gì chứ?”
“Dạ tụi em không biết ạ!”
“Là bài Lời ru Âu Lạc!”
Mấy đứa khác lên tiếng:
“Ôi giời ơi năm nào cũng chọn cái bài Rì rào ngọn gió, rì rào ngọn sóng thế hả cô?”
Ốc Sên l
iền bênh luôn:
“Bài đó hay mà, em thích lắm!”
Hừm hôm nay sao Ốc Sên vênh mặt thế nhỉ? Cả Ngựa Đua đang chuẩn bị đạo cụ và Báo Đốm ngồi gần đó đều bật cười.
Cô giáo cười rất tươi:
“Có thế chứ! Nhưng mà cô cũng muốn thử giọng các em. Bài này cũng dễ hát thôi, nhưng cũng có tông cao tông thấp. Hay là thế này, mỗi em hát một ca khúc em thích, nhưng nhớ chọn cho cô ca khúc nào có đủ tông trầm, tông cao để cô xem em nào hát đoạn trầm, đoạn cao nhé!”
Lời gợi ý của cô giáo khiến cả ba phấn khởi:
“Được cô ạ! Nhưng mấy bài của tụi em thích thì toàn…tình yêu có sao không cô?”
“Không sao hết, hát đi! Cả phòng trật tự, để cô nghe giọng!”
Ngọc quay sang Nga nói chuyện:
“Hát bài gì giờ mày?”
“Hát bài nào hit hit tí ấy, chắc cô sẽ thích!”
“OK, vậy tao sẽ hát Vẫn của Bích Phương, hehe!!!”
“Chơi gì bài buồn thế, tao chơi cả Từng thuộc về nhau của Đông Nhi luôn!”
Riêng có Ốc Sên ngồi một mình, nhưng có vẻ nó không hề nao núng gì cả. Nó không biết có hai người đang nhìn nó chờ đợi xem nó hát hò thế nào…
“Bàn bạc xong chưa, Ngọc hát trước đi!”
Ngọc bắt đầu hát, nó còn giở cả một bài nhạc beat của ca khúc Vẫn ra hát.
Trên ô kính sương phủ trắng xóa
Giá như làm mờ đi trong em kỷ niệm
Thời gian trôi chẳng làm thay đổi
Những yêu thương em đã trao người…
Giọng hát cất lên đoạn đầu rất tuyệt vời, xúc cảm y như ca sĩ Bích Phương vậy. Thế nhưng càng về đoạn sau, bắt đầu từ đoạn điệp khúc “Cho em được khóc nếu phút chốc em yếu lòng…” thì giọng Ngọc yếu dần đi, hát rất khàn. Cô giáo giơ tay:
“Stop!! OK, em hát rất hay, hơi yếu một chút, Ngọc sẽ hát giọng trầm! Tiếp, Nga!”
Bài hát đã trở thành hit của Đông Nhi “Từng thuộc về nhau” không làm khó Nga lắm, vì âm điệu của nó không cao quá cũng không thấp quá. Cô giáo hài lòng:
“Được rồi, một ca khúc rất hay, để xem Hoa biểu diễn thế nào, nhưng chắc Nga sẽ được hát giọng trung. Đến lượt Hoa, em hát bài gì?”
Ốc Sên mỉm cười:
“Dạ em hát Chờ anh trong cơn mưa, một ca khúc của Thùy Chi!”
Tất cả phòng đoàn đội trố mắt. Dù là bài hát rất hay nhưng ai cũng sợ vì bài này có đoạn quá cao.
“Em có sợ đứt họng không vậy?”
“Em rất thích ca khúc này, dù đứt họng em cũng muốn hát!”
“Được, em hát đi! Có cần nhạc beat không?”
“Không ạ, em hát “chay” được rồi.”
Phòng đoàn đội im lặng. Ngựa Đua chăm chú nhìn Ốc Sên, còn Báo Đốm vẫn nhìn cái điện thoại trong tay, không nói gì cả.
Mưa trong đêm tình theo bóng ai xa vời
Một ánh sao lung linh dần xa mãi trong đêm buồn
Sao ơi sao về đâu để tiếng mưa hoài
Nước mắt em trong buồn thương nhớ mong….
Ai nấy lặng cả đi trước giọng hát ngọt ngào tha thiết của một cô bé xấu xí chẳng làm được gì này. Càng lúc, Ốc Sên càng hát ngân cao hơn, nhưng giọng hát vẫn rõ ràng đến từng nốt nhạc.
Chẳng mấy chốc đã hát đến lần 2. Đoạn điệp khúc được Ốc Sên hát rất tuyệt vời:
Một lời yêu thương em mong thầm trao đến anh sao xa vời?
Người yêu hỡi con tim hoài mong tiếng yêu dịu dàng
Mà người mãi xa xôi để mình em trong cô đơn
Thương nhớ anh em đi tìm một tiếng yêu!
Em yêu anh tình yêu sáng trong nơi tâm hồn
Nhìn ai kia bên anh cùng câu ái ân trao người?
Một mình em nơi đây nhịp con tim cô đơn
Thương nhớ anh em khóc thầm trong tiếng mưa…Chờ anh trong cơn mưa!!!!!!
Giọng hát cao vút khiến ai cũng trầm trồ. Cô giáo giật mình nhớ đến đoạn này:
“Chết rồi, đoạn cao nhất!”
Đêm dành cho anh, mưa dần tan
Còn em mãi là em!!!!!!!!
Bao buồn thương, mong chờ ai…
Người xa….
Cái từ “mãi” không thể cất lên nổi nữa, vì nó quá cao, Ốc Sên cảm thấy đau họng vô cùng. (Các bác cứ nghe chị Thùy Chi hát ạ, trời ơi chị ấy hát cái câu Người xa mãi đỉnh của đỉnh luôn, bác nào bắt chước được mà không đứt họng chắc là quá giỏi!)
“Lưu vào tập tin ghi âm…”
Màn hình trên điện thoại của Báo Đốm hiện ra dòng chữ như vậy (ghi nhớ chi tiết này nhé các bác)
Cô giáo đưa cho Ốc Sên ly nước:
“Uống đi em, có sao không?”
“Dạ không ạ…” – Ốc Sên vội tu ừng ực ly nước.
Ngựa Đua vẫn đứng đó, cậu mắt chữ A mồm chữ O:
“Trời ơi tao phục mày đó, người bé tí mà giọng thì quá cao, mày mà hát được cái đoạn cuối ấy chắc tao sẽ vái mày làm sư phụ!”
“Mày cứ đợi đó, tao sẽ hát được cho coi!”
“OK rồi, Hoa sẽ hát đoạn cao nhé, giọng rất tốt. Chà mới thế đã hết tiết rồi sao, tiết 2 này các cô có việc nên các em có thể nghỉ nhé!”
“HURA VÂNG Ạ!!!”
Học sinh ùa ra ngoài. Bỗng Ốc Sên chạy ra chỗ cô giáo:
“Cô ơi, cô mang theo cái bộ may vá ấy không cô cho em mượn xíu!”
“Có đây!” – Cô giáo lấy ra cái hộp nhỏ.
Ốc Sên chạy ra ngoài:
“Anh Mạnh Duy, đợi chút!”
Báo Đốm quay lại, thấy Ốc Sên vẫy mình đi ra vườn trường. Cậu đi theo. Vườn trường đang nở đầy hoa khoe sắc rất đẹp.
Ốc Sên mỉm cười:
“Nào đưa cái tay áo đây!”
“Ôi trời anh nói đùa mà, may thật à?”
“Có đưa đây không, có kéo đây này em đâm cho bây giờ!”
Báo Đốm đành giơ tay ra cho Ốc Sên. Nó lấy cái kéo chuẩn bị xẻo nốt phần tay áo thừa để làm thành tay áo cộc. Báo Đốm nhắm tịt cả mắt lại, sợ Ốc Sên sẽ đâm thẳng vào tay cậu mất vì nó hậu đậu mà. Nhưng không, tay Ốc Sên khéo léo đưa cái kéo vòng qua những chỗ vải thừa, cắt xoẹt đi, rồi khâu khâu vá vá làm thành cái tay áo cộc nhìn rất đẹp. Và tay kia cũng vậy.
Báo Đốm há hốc. Không ngờ cô bé không biết gì này cũng giỏi đến như thế!
Ốc Sên cười nũng nịu:
“Xong rồi nhá, giờ thì phải cảm ơn em đấy!”
Báo Đốm nở nụ cười ngọt ngào như ánh nắng đậm hương mật:
“Cám ơn em!”
Story 8:
Nụ cười của Báo Đốm không biết là có sức hút gì có thể khiến Ốc Sên không cử động nổi. Đó chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng, ngọt ngào nhưng chính cái nhẹ nhàng, ngọt ngào đó đã thu hút Ốc Sên. Chưa bao giờ có một ai lại cười với nó như vậy…
Tự dưng nó thấy xấu hổ khi cứ nhìn chằm chằm Báo Đốm, vội cúi xuống:
“Hì hì không có gì, để em tặng anh cái này, còn thừa thời gian!”
Ốc Sên lấy kim và chỉ ra (chỉ màu cho khỏi trùng màu trắng), xâu kim rất nhanh rồi lại khâu khâu gì đó ở bên tay áo mà Báo Đốm xé (chắc là bên phải, tạm vậy nhé). Nó cũng khâu hơi lâu, nhưng Báo Đốm vốn rất kiên nhẫn, cậu chẳng hề hấn gì cứ đứng đó cho nó khâu.
Haha đạo cụ với quần áo văn nghệ đẹp quá đi! Ngựa Đua mặc bộ quần áo võ màu vàng cổ xưa vào người, nhìn cậu càng cao lớn và đẹp đẽ, ai cũng khen. Lại còn kèm theo mấy cái gậy tập võ nữa, hehe thật vui vì được vào đội võ cho tiết mục này. Tụi con gái cứ chơi cái bài Lời ru Âu Lạc gì đó đi, Ngựa Đua đây được tập võ với tiết mục Dòng máu Lạc Hồng hoành tráng kia!
Bỗng có thằng con trai bảo:
“Nè áo xống kiểu gì thế kia, mày mặc ngược rồi đấy!”
Ngựa Đua nhìn xuống, tá hỏa vì mặc ngược, thế mà dám khen là đẹp! Lũ kia chỉ phỉnh nịnh.
“Mau vào nhà vệ sinh thay đi còn đứng đó. Chuẩn bị ra tập rồi!”
“Ờ đợi tao xíu!” – Ngựa Đua ngó ngơ, nhà vệ sinh nào gần bây giờ nhỉ? À kia, WC gần vườn trường.
Ngựa Đua vội chạy như bay tới đó, đi vào nhà vệ sinh. Mà hình như nó nhìn thấy ai đó thì phải, lại thò mặt ra vườn trường.
Gì thế kia????? Cái đồ chậm chạp đó đang làm gì cho anh Báo Đốm vậy?
Đứng cạnh Báo Đốm, khâu khâu vá vá gì ở tay anh ấy thế kia? Mắt Ngựa Đua không sáng như mắt Báo Đốm, hơi khó nhìn, chỉ biết Ốc Sên cười rạng rỡ còn Báo Đốm cũng cười theo.
Cảnh hay rồi đây!
Con ốc kia, để xem tao cho mày biết tay thế nào! Một ngày không trêu mày tao không chịu được!
Ngựa Đua rút luôn điện thoại ra, vào chức năng Camera.
Chụp ảnh! Tạch một cái, đã xong! Haha tung tin đồn thôi!
Nhưng điện thoại mà chụp ảnh lúc nào cũng vang lên tiếng. Báo Đốm và Ốc Sên giật mình, nhìn thấy Ngựa Đua. Ốc Sên ớ ra một hồi rồi kêu lên:
“Trời đất mày làm gì vậy hả?”
“Tao có làm gì đâu? Định làm phóng viên chụp ảnh rồi viết báo tý ấy mà!”
“Ôi trời ơi mày định…”
“Ốc Sên chậm chạp hẹn hò với Báo Đốm, giật tít thế có được không mày? Haha!!” – Ngựa Đua quay luôn đi – “Tao phải trình diện bức ảnh này đã, rồi viết tin sau!”
“Đồ con ngựa đáng chết, mày có xóa ngay đi không?” – Ốc Sên vội vàng chạy theo.
Sân trường thì quá rộng, mà Ngựa Đua chạy quá nhanh, Ốc Sên lại đang đau chân nữa, chẳng mấy chốc Ngựa Đua đã bỏ xa. Phen này thì chết rồi, Ốc Sên sẽ bị con gái cả trường “phanh thây” mất thôi!
“Chúng mày ơi, tin sốc đây!!” – Ngựa Đua chạy đến chỗ đông người.
Nhưng cậu đã bị kéo giật lại. Một bàn tay tóm lấy áo Ngựa Đua. Chắc lúc chạy Ngựa Đua chỉ nhớ Ốc Sên chạy rất chậm chứ quên mất một “nạn nhân” nữa chạy cực kỳ nhanh.
“Ơ anh Duy…”
“Xóa cái ảnh đó đi đi!” – Báo Đốm nghiêm mặt.
“Xóa làm gì anh? Đẹp mà!” – Ngựa Đua cười toe không sợ.
“Anh không rỗi rãi mà đùa đâu, mau xóa đi!”
“Không xóa, anh làm gì được em?” – Ngựa Đua vùng ra định quay lại chỗ bọn học sinh kia.
“Nếu muốn đi phong tỏa ảnh thì trả anh tiền đây!”
Ngựa Đua đứng sững lại. Cái gì cơ? Tiền? 50.000 ư? Trời ơi tiền ăn sáng cả tháng của cậu còn chưa đến 20.000 cơ mà! Mà cậu lại lỡ tiêu béng số tiền Báo Đốm đưa mất rồi…
Báo Đốm cười khẩy:
“Thế nào? Một là đi phong tỏa ảnh, hai là trả tiền anh. Nếu không trả thì anh cũng sẽ viết tin có người ăn quỵt anh đấy!”
Thật đúng là, tên Báo này thông minh hơn con Sên ngốc nghếch kia nhiều! Mà mình với hắn đang thân nhau, tốt nhất không nên cương quyết. Nhưng Ngựa Đua cũng không phải kẻ vừa, cậu quay lại:
“Vậy thế này nhé! Tiền em không trả được, em đã dùng để trả tiền sửa cái xe của em. Mà cái xe của em là thành quả của cuộc thi chạy. Thôi vậy đi, em với anh sẽ cược nhá! Anh thắng, em sẽ in hẳn ra bức và gửi lại cái ảnh này cho anh luôn! Còn nếu anh thua thì em sẽ phong tỏa cái ảnh này, hehe!”
“Cược gì?”
“Giải chạy Báo Hà Nội Mới, anh mà thắng thì anh thắng cược!”
“Được thôi! Nhớ giữ lời đấy!” – Báo Đốm tự tin mỉm cười. Hehe chạy ư, đừng có thách ta nhé!
“Cái gì? Anh và con ngựa đó đánh cược để lấy cái ảnh bằng giải chạy Báo Hà Nội Mới ư?” – Ốc Sên há hốc, cười sằng sặc khi nghe Báo Đốm kể khi tan học.
“Ừ, mà cái hôm chạy đấy trùng với buổi Lịch Sử Việt Nam đấy, thế là cả trường vừa được xem em hát vừa được coi tụi này chạy!”
“Có mà cả trường được hít bụi thì có, em phải chuẩn bị khẩu trang mất. Hôm anh chạy mẫu cho lớp em đã đủ em suýt mắc bệnh ho mãn tính đấy, anh lại còn chạy với con ngựa đấy nữa thì…”
“Thì giết mày chứ sao???” – Một giọng nói và cái bóng đó hùng hổ xông ra – “Con sên kia, mày bảo ai là đồ con ngựa hả?”
“Ối ối anh ơi cứu em!!” – Ốc Sên vội nấp sau lưng Báo Đốm tránh đòn Ngựa Đua, làm bộ lêu lêu Ngựa Đua khiến cậu tức muốn chết.
Báo Đốm bảo Ngựa Đua:
“Kêu cá cược mà còn có thời gian đi bắt nạt bạn nữa, em về mà lo chạy đi!”
“Xời em lo gì cái đó? Bạn nào chứ, con ốc sên này mà là bạn em á? Thà đập đầu xuống đất chết còn hơn!”
“Ừ thế mày thử đập luôn đi tao coi nào!” – Ốc Sên vẫn trốn sau lưng Báo Đốm, vọng ra.
“Được tao sẽ đập đầu mày trước!!!” – Ngựa Đua không thể nhịn được nữa, cậu lao đến tóm Ốc Sên.
Báo Đốm vội giữ cậu lại:
“Thôi thôi lạy bố ngựa, Hoa đang đau chân đừng bắt nạt nhau nữa!”
“Gớm nó làm gì cho anh mà anh lại bênh nó thế? Mà ban nãy nó khâu vá gì ở áo anh vậy?” – Ngựa Đua nhìn vào tay áo bên phải của Báo Đốm.
Một hình chú báo được thêu rất đẹp…
“Trời đất ơi con sên kia mà biết thêu đẹp thế sao?”
“Tất nhiên! Phục tao chưa, hehe!” – Ốc Sên phổng mũi.
“Gớm dám thêu trên áo đồng phục à, mày đúng là to gan! Chả phục!” – Ngựa Đua nguýt dài.
Nhưng thực tình cậu rất thích cái hình thêu ấy.
“Hoàng Duy này, mày có thích hình gì không tao thêu cho!” – Ốc Sên vẫn gạ.
“Mày lại khâu cái mặt ngựa lên áo tao à?”
“Mày thích gì cũng được mà, để xem là mày có xứng với hình thêu đó không thôi! Tao đợi mày chạy đấy, kaka!”
“Được, mày cứ đợi đó, tao mà chạy thắng thì mày phải thêu cho tao một hình đấy!”
Báo Đốm nhìn hai bạn, cậu cố gắng để không bật cười. Mới đây vừa định choảng nhau, thế mà đã thân nhau vì một hình thêu rồi.
Vậy là sắp có một sự tranh đấu giữa Báo Đốm Mạnh Duy và Ngựa Đua Hoàng Duy rồi!
Story 9:
Thứ 2 đầu tuần. Trời nắng nhẹ khá đẹp, gió thổi mát mẻ. Cũng gần hè rồi mà, Ốc Sên tung tăng đến trường. Chân nó đỡ nhiều rồi, dễ chịu chết đi được!
Nó vui mừng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Hôm nay không phải mang cặp sách nên nó có thể nhìn thấy cả tấm lưng dài của cậu. Báo Đốm mặc bộ quần áo thể thao, áo kiểu áo phông dài nên nhìn dáng cậu càng cao và đẹp hơn. Bất giác Ốc Sên hơi chạnh lòng. Mình xấu xí thế này mà lúc nào cũng đi bên cạnh người đẹp trai như Báo Đốm, thấy hơi tủi…
Báo Đốm đã biết nó đi theo mình, quay lại:
“Sao cứ đi tụt đằng sau thế, anh có đi nhanh đâu?”
“Thì em…” – Ốc Sên rụt rè – “Đi bên cạnh anh, em thấy không hay!”
“Sao lại không hay?”
“Thì em xấu quá nên…” – Ốc Sên lúc nào cũng tự ti vì ngoại hình của nó.
“Ai nói em xấu?”
“Hả?” – Ốc Sên giật mình – “Cả trường đều bảo em xấu mà, mọi người họ hàng em cũng bảo em chẳng đẹp gì!”
“Ừ thì cả trường, trừ anh ra nhé!”
“Anh…” – Mắt Ốc Sên rưng rưng – “Thế anh thấy em thế nào?”
“Em rất xấu là đằng khác!” – Báo Đốm cười bí hiểm.
Ốc Sên cúi mặt, như là bị gáo nước lạnh dội vào vậy.
Báo Đốm đi tới, đứng gần nó, nó không ngẩng lên. Cậu đặt hai tay lên vai nó:
“Nhưng chính vì em xấu nên em có cái gì đó đặc biệt anh rất thích!”
Ốc Sên ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt rất sáng và nụ cười tuyệt đẹp của Báo Đốm. Hóa ra là như vậy sao?
“Vì thế em cũng đừng tự ti về việc xấu hay đẹp. Mau đi thôi, em định mặc đồng phục lên sân khấu sao?”
Ừ nhỉ! Phải đến trường thay quần áo đã. Vui quá quên mất nhiệm vụ rồi! Báo Đốm không đợi Ốc Sên nữa, cậu rảo bước đi trước. Ốc Sên gọi với theo:
“Anh, chúc anh đoạt giải chạy Báo Hà Nội Mới!!”
Báo Đốm không quay lại, cậu chỉ mỉm cười.
“ÔI TRỜI ƠI CHẾT MẤT THÔI!!!! HAHAHAHA!!!!” – Ngựa Đua lăn đùng ra đất cười tưởng là tung cả bụng rồi.
Trước mặt cậu là một cô nhóc đen nhẻm, mặc áo yếm, khoác thêm cái áo mỏng kiểu cổ xưa dài đến gót chân, đầu còn búi tóc đội cái mũ lông chim nhìn càng muốn cười. Thực ra bộ đồ này rất đẹp, nhưng mà người mặc lại là Ốc Sên mới đau chứ!
Bọn con trai khác cũng cười phụ họa theo. Nhưng tâm trạng Ốc Sên rất tốt nên chọc lại:
“Còn bọn mày, vàng chóe với cái bộ võ đó thì đẹp gì?”
“Vàng thì sao, dẫu sao chúng tao còn đẹp hơn mày chán! Trời ơi tao không cười nổi nữa rồi!”
“Cho mày chết, đừng có cười nữa.”
“Ơ cái con này, hôm nay hùng hổ nhỉ?” – Ngựa Đua thấy ngứa tay lại xông đến.
Tay đang cầm chiếc quạt múa, Ốc Sên giơ ra chặn Ngựa Đua lại:
“Tao có vũ khí đó, mày thử đụng vào xem! Gẫy quạt của nhà trường thì mày đền!”
Hôm nay Ốc Sên “anh hùng” đến lạ. Ngựa Đua hậm hực cốc đầu Ốc Sên một cái đau điếng rồi bỏ đi. Hix dù thế nào cũng u một cục, mà lại còn đánh bên trái nữa, lệch cả đầu rồi.
“Cốc!” Một cái gì cốc xuống đầu bên phải của Ốc Sên, trời ơi ai đó???? U thêm cục nữa rồi!!
“Cốc thêm cho nó cân bằng thôi mà, gì mà nóng vậy?” – Nụ cười đó đã ở đằng sau Ốc Sên.
Á đồ Báo Lợn kia, dám cốc đầu mình sao? Đáng ghét, hôm nay xui thật đó!
Nhưng Ốc Sên chú ý ngay tới bộ đồ mà Báo Đốm mặc. Cũng là màu vàng viền đỏ như Ngựa Đua nhưng Báo Đốm cầm cờ chứ không cầm gậy:
“Anh tham gia đội cờ sao?”
“Ừ lớp anh múa cờ đấy, ngồi đó mà xem!”
Trông anh Báo mặc cái bộ này đẹp trai thế, còn đồ con ngựa kia chả đẹp tý nào, ghét!!
“Trông em ra dáng mẹ Âu Cơ quá nhỉ?” – Đến lượt Báo Đốm để ý.
“Trông xấu phải không ạ?”
“Mẹ Âu Cơ đẹp như thế, em được mặc đồ mẹ Âu Cơ là sướng lắm đấy! Cấm có nhắc đến xấu ở đây, nhìn em càng xấu đi đấy!”
Ốc Sên mỉm cười. May là anh ấy vẫn ủng hộ mình.
[flash]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?ZC8xNC9kMTRmMzk0YmFkOTmUsIC5ZjllOTmUsIC5NjY4NThmZTA4ZTU4Ny5cUIbaBmUsICDN8TOG7nWkgUnUgw4J1IEzhdUngqFjfE5ow7NcUIbaBIEPhdUng48gTOG6oXx8MQ[/flash]
Tâm trạng vui vẻ nên Ốc Sên biểu diễn rất đẹp trong nhóm của lớp 7C. Những bạn gái xinh xắn múa quạt rất dẻo và đẹp, còn Ngọc, Nga, Hoa thì “tam ca”. Vân Hoa Ốc Sên của chúng ta dù hát đoạn cao trào mà thường hát cuối cùng nhưng luôn bảo đảm giọng hát, vì ở dưới rất nhiều người thích giọng hát của nó.
Rì rào ngọn gió gió ở trên non
Gió gọi tình yêu tìm lời ru của biển
Rì rào ngọn sóng sóng ngoài khơi xa
Sóng ru tình cha lên ngàn non tìm mẹ
Giọng hát ngọt ngào mà cũng cao vút của Ốc Sên chẳng mấy chốc thu phục được những “anti-fan” ở dưới kia. Nhưng điểm nhấn nhất là trong bài có đoạn đánh trống, đoạn này tất cả chỉ việc lấy cái quạt làm động tác đánh trống, còn Ốc Sên thì “phiêu” Ế ế ế ru một lời ru thiết thaaaaa!!! Ế ế ế chung một dòng máu mẹ cha, hứ hứ…. với giọng hát “đệ tử Thùy Chi” của mình. Giọng nó cao tới mức tất cả cứ sợ nó đứt họng, nhưng không những không đứt họng mà đoạn sau nó còn hát hay khiến ai cũng đứng cả dậy vỗ tay rào rào.
Văn nghệ hôm đó đội lớp 7C về nhất, đội múa cờ của Báo Đốm lớp 9A chỉ về nhì mà thôi. Ốc Sên vui mừng đi tìm Báo Đốm, cậu đã trút ngay cái bộ vàng đỏ trên người mặc cái bộ thể thao vào.
“Anh, đội múa cờ của anh đẹp thật đấy!”
“Nhưng hay sao bằng đội hát của các em? Em hát hay lắm, giọng cao thật đấy!”
“Có gì mà cao chứ anh, phải hát được như Thùy Chi em mới công nhận ấy chứ.”
“Không cần cao như Thùy Chi, chỉ cần em cố gắng mạnh mẽ như chính giọng hát bây giờ của em là được rồi!”
Rồi Báo Đốm tặng Ốc Sên một nụ cười thật đẹp nữa.
Nó hạnh phúc vô cùng…
…mà không biết rằng đó là lời cuối cùng để Báo Đốm được nói chuyện với nó trong thời gian này…
“Đây, ảnh đây!” – Ngựa Đua giơ ra một tấm ảnh nhỏ. – “Em đã in hẳn hoi ra bức đấy, tý nữa để xem anh thắng không!”
“Thế còn ảnh trong điện thoại, rồi máy tính khi in, cậu vẫn giữ để còn sao ra nhiều bản à?” – Báo Đốm nguýt.
“Yên tâm, em delete lâu rồi, có cần kiểm tra không?”
“Thôi khỏi, vào thi thôi!”
Dù rằng rất ủng hộ Báo Đốm, nhưng không thể phản bội lớp được nên Ốc Sên vẫn ngồi ở đội cổ vũ Ngựa Đua. Ngựa Đua đã đi tới vạch xuất phát, thấy Ốc Sên ngồi ở đội cổ vũ của mình thì cười rất tự hào. Ốc Sên lè lưỡi cậu một cái, ai thèm cổ vũ cậu, vì cả lớp nên ngồi đây thôi!
4 học sinh đầu tiên chạy giải Báo Hà Nội Mới gồm có:
- Nguyễn Bảo Long, lớp 6B – tốc độ chạy có thể nhanh như là rồng bay (tên là Long mà lị).
- Phan Hoàng Duy, lớp 7C – tốc độ chạy ngang với ngựa đua trên chiến trường.
- Lê Cao Phong, lớp 8D – tốc độ chạy nhanh như gió.
- Võ Mạnh Duy, lớp 9A – tốc độ ngang với loài báo đốm chạy nhanh nhất Thế giới (nhanh nhất đúng ra phải là báo gepa).
Học sinh đã ồ ạt chen chúc nhau để xem, bởi đây là 4 người chạy nhanh nhất trường.
Thầy giáo thể dục đứng trên sân khấu nói vào micro:
“Chuẩn bị!!!”
4 học sinh đứng ra vạch xuất phát, cúi xuống lấy đà.
Thầy giáo tuýt còi PÍP một cái.
Tiếng còi vừa dứt thì cả 4 học sinh cùng lao người phi về phía trước. Cả 4 đều phải chạy 5 vòng, người đang dẫn đầu là Hoàng Duy Ngựa Đua, sau đó là Phong, rồi đến Long, cuối cùng mới là Mạnh Duy Báo Đốm. Nhiều người quá ngạc nhiên khi chạy nhanh như Báo Đốm lại tụt cuối cùng như vậy, tốc độ không hề tỏ ra báo đốm gì cả. Ốc Sên cũng rất ngạc nhiên.
Vòng thứ 3, người dẫn đầu vẫn là Ngựa Đua. Tất cả ồ ạt reo hò ủng hộ cậu, riêng lớp 9A thì hét:
“Báo Đốm ơi sao mày chạy chậm thế?”
“Chạy nhanh lên, nó sắp thắng rồi!!”
Báo Đốm không quay mặt lại, nhưng…
Đôi chân kia đã bắt đầu chạy dài hơn.
Bụi bắt đầu tung lên chứng tỏ cho tốc độ Báo Đốm đã tăng nhanh một cách chóng mặt.
Long và Phong đã bắt đầu mệt, Ngựa Đua mồ hôi đầm đìa vì chạy quá sức, chỉ riêng Báo Đốm vẫn chẳng hề mệt nhọc gì. Tốc độ của cậu chỉ trong vài giây đang chậm chạp bắt đầu lao nhanh, nhìn cậu người ta tưởng đó là con báo thực sự. Vụt, vụt, vụt, bụi cứ thế tung lên mù mịt. Khi bụi vừa đỡ đi thì cũng là lúc ai nấy như vỡ òa cảm xúc khi Báo Đốm đã dẫn đầu tất cả, thậm chí là bỏ xa Ngựa Đua tận mấy chục mét.
Vòng 4 đã qua với sự dẫn đầu tuyệt đỉnh của Báo Đốm.
Hóa ra là cậu đã chạy chậm để giữ sức, không hổ danh một người yêu chạy, rất có kinh nghiệm.
Cậu chạy vòng thứ 5.
Và cậu nhìn thấy Ốc Sên đang đứng đó.
Vì sợ cả lớp sẽ mắng là phản bội, Ốc Sên không dám hô to, chỉ giơ tay nở nụ cười với ý: “Anh hãy cố lên!!” Báo Đốm mỉm cười, nụ cười tươi đẹp như ánh mặt trời. Phải cố lên, đó luôn là phương châm khi chạy của cậu!
Những ánh nắng chiếu rọi lên Báo Đốm.
Đích đã gần kề kia rồi.
Tốc độ Báo Đốm ngày càng tăng.
Á! Sao tự dưng cậu cảm thấy chóng mặt thế này?
Ở bên ngực trái tự dưng tim đập rất nhanh, thậm chí là cậu cảm thấy đau ở đâu đó.
Càng lúc cơn đau càng rõ rệt.
Mồ hôi nhanh chóng tuốt ra đầm đìa, mặt Báo Đốm tái lại. Người cậu run lên, tốc độ giảm dần đi.
Cậu cố gắng quên đi, tiếp tục chạy.
Nhưng càng chạy thì càng thấy đau, cơn đau đã lan tỏa khắp người.
Cậu dừng lại, quỳ xuống.
Mọi người xì xào, không hiểu cậu bị làm sao.
Ngựa Đua đã đuổi kịp gần đến.
Đích chỉ còn cách vài mét, sao mình lại thế này chứ?
Ốc Sên không thể ngồi yên được, nó hét lên:
“Anh, anh làm sao thế? Mau đứng dậy đi!!!”
Là tiếng của Ốc Sên…
Mình làm sao thế này?
Phải đứng dậy, đứng dậy ngay.
Nhưng, sao nhìn ở đâu cũng thấy hoa mắt quá…
Báo Đốm gục ngất ngay phút giây chỉ còn cách đích vài mét.
Ngựa Đua, Phong, Long vụt lên cán đích.
Nhưng cả trường chỉ để ý đến cậu thiếu niên đang nằm trên con đường chạy kia.
Gần một nghìn học sinh chạy đến vây xung quanh Báo Đốm. Các cô phòng y tế, thầy cô giáo cũng chạy đến. Mặt Báo Đốm đã tái lại, người run giật lên. Ốc Sên chạy đến, nó hoảng loạn gọi cậu:
“Mạnh Duy, anh tỉnh lại đi!! Em van anh đấy, anh làm sao thế này? Anh ơi!!”
Đôi mắt Báo Đốm hơi mở ra, cố gắng nhìn nó. Hai tay cậu đưa lên định nắm lấy bàn tay kia, nhưng không thể được.
“Trời ơi anh, anh làm sao thế?” – Một cậu bé lao vào. Đó là Ngựa Đua. – “Anh chạy đâu có tốn sức, sao lại thế này?”
Báo Đốm không trả lời, chỉ run lên rất sợ. Ngựa Đua cuống cuồng, cậu còn sợ hơn rất nhiều, vội vàng lôi tấm ảnh mà Báo Đốm cần ra, đặt vào tay cậu:
“Đây, của anh đây! Em không phong tỏa nó nữa đâu, anh cứ cầm đi. Nhưng anh phải tỉnh lại, không được…”
Báo Đốm nắm chặt lấy tấm ảnh.
Đôi mắt lờ mờ nhìn Ốc Sên.
Nhìn cô bé ấy.
Rồi đóng lại.
“Cậu bé ngất xỉu rồi! Phải đưa đến bệnh viện thôi!” – Một cô làm trong phòng y tế của trường nói.
Các thầy giáo và bạn bè vội vàng đỡ Báo Đốm dậy đi ra bệnh viện gần đó. Chỉ còn tất cả đứng lại hoảng loạn không biết chuyện gì xảy ra với cậu…
Story 10:
Buổi sáng. Trời xầm xì, âm u.
Ốc Sên buồn bã ra khỏi nhà. Nó cảm thấy mọi thứ thật ảm đạm chán nản. Con đường đi học vẫn quen thuộc không thay đổi, nhưng với nó tất cả đã thay đổi rồi. Vì ngày hôm nay, nó không thấy người ấy đi cùng nó nữa.
Nó nhìn ra hàng trứng vịt lộn, không có…
Nó nhìn ra con đường, không có…
Sao nó cảm thấy cô đơn như vậy?
Nó quen cậu đâu có lâu, thời gian quen cậu còn chưa đến vài tuần.
Thế nhưng sao nó cảm thấy trống vắng như vậy chứ?
Hôm nay Ốc Sên đến trường sát giờ. Tiếng trống vang lên, nó vội vàng chạy vào lớp. Ngựa Đua là lớp trưởng, lẽ ra mọi khi cậu đã quát tháo ỏm tỏi lên rồi nhưng sao hôm nay nhìn thấy Ốc Sên cậu chẳng nói gì, chỉ bảo nó đi vào hàng tập trung nhanh.
Ốc Sên nhìn ra phía lớp 9A. Nó đứng đầu nên khó nhìn quá, hàng của lớp 9A rất dài vì đông học sinh, mà Báo Đốm thì rất cao, thường hay đứng cuối hàng. Ngựa Đua nhắc nó quay lên, nó buồn bã đành nhìn lên cái sân khấu kia.
Lớp 7C lên lớp và tiếp tục truy bài như thường. Ốc Sên nghe thấy mấy đứa xì xào:
“Hôm qua không hiểu anh Báo Đốm có chuyện gì vậy nhỉ?”
“Hình như hôm nay không thấy anh ấy đi học!”
“Vào bệnh viện rồi, còn đòi đi học gì chứ?”
Ngựa Đua cũng nghe thấy, tự dưng cậu gắt:
“Trật tự, cô giáo vào rồi!”
Tiết đầu là tiết Toán. Cô giáo bước vào, như thói quen hỏi luôn:
“Bài tập lớp đủ không?”
Một bạn nói:
“Cô ơi hôm trước cô thu vở bài tập của lớp em mà!”
“Ừ nhỉ, cô quên mất. Cô để ở dưới văn phòng mất rồi. Hoàng Duy, em xuống lấy hộ cô nhé!”
Ngựa Đua đang bận làm nốt mấy bài Tiếng Anh, lập tức đẩy cho Ốc Sên:
“Xuống lấy vở hộ tao!”
“Ơ nhưng tao…”
“Cứ xuống văn phòng, chồng vở của cô để đấy thì mang lên đây, có ai ăn thịt mày đâu!”
Ốc Sên không dám cãi lại, đành phải đi xuống. Trời hình như sắp mưa rồi, tối sầm lại. Nó tới văn phòng, giật mình khi thấy cô chủ nhiệm lớp 9A ngồi đó cùng một người đàn ông ăn mặc rất sang trọng.
Ốc Sên rụt rè bước vào trong. Cô giáo thấy nó, hỏi:
“Có việc gì không em?”
“Dạ em lấy vở cho cô Bích ạ!”
“Ừ em cứ lấy đi!”
Chồng vở để ở ngay trên bàn kia rồi, Ốc Sên đi nhanh vào. Nó vừa nhấc chồng vở lên thì nghe thấy tiếng của người đàn ông:
“Tôi là bố của cháu Mạnh Duy, hôm nay tôi đến xin chuyển trường cho cháu!”
Chồng vở nặng rơi xuống bàn đánh “Bịch” một cái.
“Sao lại chuyển trường đột ngột thế ạ? Còn vài tháng nữa là hết năm rồi mà anh!”
“Tôi biết, nhưng có lẽ cháu không thể tiếp tục học ở đây nữa!”
Cô giáo trầm ngâm suy nghĩ, rồi hỏi:
“Vậy tôi có thể hỏi là hôm qua cháu bị làm sao không ạ? Hôm qua đang thi chạy thì cháu bị ngất…”
Người bố ấy cúi đầu, đôi mắt buồn hơi có những giọt lệ. Ông nấc nghẹn, nói rất nhỏ:
“Thưa cô, cháu bị BỆNH TIM…!”
“Cái gì???” – Cô giáo hét lên vì bàng hoàng.
“Ước mơ của cháu là được chạy, nhưng nếu chạy quá sức thì căn bệnh sẽ giết chết cháu. Xin cô đừng nói chuyện này với ai, và giờ chúng tôi cần phải chuyển đi, mong cô giáo giúp đỡ…”
Tai ù đi rồi.
Nó không nghe thấy gì nữa.
Nó chỉ nghe thấy tiếng gào thét ghê rợn của những thứ đau đớn nhất trong một khoảng không gian dành riêng cho bóng tối.
Những hạt mưa bắt đầu rơi nặng trĩu.
Cậu thiếu niên nhìn khỏe mạnh, to cao, với ước mơ cháy bỏng là được chạy trên con đường đua.
Vậy mà lại gặp căn bệnh chết người đó…
“Sao Hoa đi đâu mà lâu thế nhỉ?” – Cô Bích sốt ruột và cả lớp cũng đứng ngồi không yên.
Ngựa Đua đang viết cũng không viết được, con ốc sên đáng chết này đi đâu mà lâu vậy? Ngốc tới mức không biết văn phòng ở đâu sao?
“Hoàng Duy, em xuống tìm Hoa đi xem nào!” – Cô Bích nói.
“Dạ? À vâng ạ!” – Ngựa Đua bỏ bút xuống, chạy ra khỏi lớp.
Cậu xuống văn phòng, không thấy Ốc Sên đâu cả, chỉ có cô giáo chủ nhiệm lớp 9A ngồi một mình với gương mặt thất thần.
“Em thưa cô, cô có thấy bạn Vân Hoa lớp em xuống đây không ạ?”
“Cầm vở đi rồi…” – Cô giáo nói với giọng nghẹn ngào, hình như cô đang khóc.
Trời mưa thế này, lại còn cầm vở đi đâu chứ? Ngựa Đua tự dưng thấy lo sợ, cậu vội chạy đi. Nhưng chạy tới khắp nơi cũng chẳng thấy Ốc Sên đâu. Con chậm chạp này, đi đâu rồi!!??
Bỗng cậu nghe thấy…
Hình như là tiếng khóc.
Mưa rất to nhưng không át đi tiếng nức nở ấy.
Ngựa Đua vội chạy đến nơi có tiếng khóc. Là ở cuối hành lang.
Ốc Sên đang ngồi đó, ôm chồng vở, gương mặt đầm đìa nước mắt. Ngựa Đua quát:
“Này, bảo mày đi lấy vở chứ ngồi đây khóc à? Đứng dậy ngay đi!!”
Cậu xông tới định kéo Ốc Sên dậy, thì nó nghẹn giọng:
“Anh Mạnh Duy bị bệnh tim!”
Ngựa Đua sững lại.
“Mày…mày nói gì…?”
“Anh ấy bị bệnh tim, anh ấy không thể duy trì ước mơ được chạy, anh ấy đã chuyển trường, và anh ấy…” – Ốc Sên bật khóc to hơn.
Ngựa Đua cắn răng, đấm tay vào tường. Cậu gồng mình cố gắng không để mình phải khóc, nhưng những giọt nước mắt không biết vì sao cứ tuôn ra đôi mắt đã đỏ hoe của cậu.
Trời cứ mưa mãi…
Mưa đã ướt sũng người cậu rồi.
Nhưng mưa không thể trôi đi căn bệnh, trôi đi đau đớn mà cậu đang chịu đựng.
Cậu vẫn đang mặc bộ đồ bệnh viện.
Cậu trốn viện.
Cậu ghét nơi đó.
Cậu ghét tất cả!
Tại sao? Tại sao cậu không thể được chạy?
Tại sao điều đó lại xảy ra với cậu?
Cậu đâu có làm điều gì xấu mà cậu phải trả giá quá đắt như thế này?
Cậu đi ra đường, cậu tưởng đó là con đường mà cậu vẫn đang nuôi dưỡng ước mơ được chạy.
Nhưng không phải là đường đua…
Trong cơn mưa trắng xóa đất trời.
Tự dưng sáng chói.
Có một ánh đèn.
Một chiếc xe ô tô không kịp phanh lao đến…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.