Chương 2:
Nhà văn Trà Bình
17/04/2023
Tiếng gà gáy sáng canh năm, cả đêm qua Từ Viên thức trắng, bộ dạng của anh mệt mỏi, bơ phờ dù còn nhiều công việc dở dang nhưng phải tạm ngưng. Hôm nay anh ở nhà, cứ ngồi suy nghĩ vẩn vơ về chuyện đêm qua. Đến trưa, không biết thế nào anh đi một mạch ra thư viện tìm mua cho được một cuốn sách nói về thế giới tâm linh. Đem cuốn sách về đọc được mấy trang đầu thì thấy mình đang rơi vào tình huống bất thường với vô vàn những câu hỏi. Một ngày sắp hết, buổi chiều rồi mà anh không thể giải quyết được những mâu thuẫn trong đầu, lúc thì anh tin chuyện có ma xuất hiện là thật, lúc thì nghĩ đó chỉ là con vật gì đó đi trên mái nhà, nhưng bây giờ anh không muốn trời tối, nghĩ đến bóng đêm là hồi hộp, lo lắng.Đêm nay trời không mưa, không khí oi bức lại như cũ, chiếc quạt điện cũ nên không đủ làm mát cho căn gác nhỏ của Từ Viên, nó vẫn cọc cạch quay. Đã qua mười hai giờ đêm, anh cởi bỏ chiếc áo trên người rồi bước lên giường, nhớ lại chuyện đêm qua anh tự an ủi mình: "Chỉ có người mới hại người chứ ma không hại người”. Anh nằm trên giường nghiêng người nhìn ra bên ngoài.
- Bụp.
Cái đèn ngủ tự nhiên tóe điện rồi tắt ngóm. Anh mặc kệ vì vẫn có ánh sáng trăng khuya của ngày rằm hắt vào phòng còn nhìn thấy mờ mờ. Vẫn chưa nghe thấy tiếng động giống như hai đêm trước. Từ Viên lim dim chìm vào giấc ngủ. Bỗng hình như có cái gì đó vừa lướt nhẹ qua mặt trong cơn mơ hồ. Từ Viên tự hỏi “Ai, ai đang đứng gần giường thế, mình đã chốt cửa rồi cơ mà?”
Hơi lạnh mỗi lúc một rõ ràng hơn, từng cơn gai ốc chạy rần rần liên tục từ sống lưng lên gáy tỏa ra hai vai như có ai ướp đá, tay chân của anh dường như cứng đờ không cử động được nữa, cái bóng trắng đã sát bên giường.
Không tin vào đôi mắt mình, trước mặt anh thật sự là một người con gái. Bộ đồ trắng thùng thình và mái tóc đen dài che gần kín khuôn mặt bé xíu gầy gò. Cô gái nghiêng đầu và hình như là đang từ từ cúi xuống, thấp thoáng phía sau mái tóc lòa xòa là đôi mắt quầng thâm đầy ngờ vực, cô ta đang cố gắng nhìn anh. Trong bóng tối còn có chút ánh sáng mờ mờ của ánh trăng, anh vẫn nhìn rõ được đôi bờ môi nứt nẻ như muốn bong ra từng mảng của một người đói khát từ lâu. Hàm, lưỡi cứng đờ ú ớ, môi mím chặt không thể nào hé được ra, Từ Viên sợ hãi tột độ, cả người vẫn là cái lạnh rùng rợn nhưng lại toát hết mồ hôi ra thành giọt. Hai khuôn mặt đã gần sát lại nhau, anh có thể cảm nhận từng ngọn tóc bắt đầu râm ran trên khuôn mặt, không thể nào chịu đựng được nữa, anh càng cố vùng vẫy thì càng bất lực, như có một lực vô hình nào đó đang cố ghì chặt thân mình, mồ hôi nhễ nhại ướt hết dưới lưng. Hoàn toàn kiệt sức, Từ Viên thoi thóp từng cơn sợ hãi và tưởng như là những nhịp thở sau cùng.
- Gâu, gâu…
Bỗng có tiếng chó ngoài đường sủa liền tiếng thất thanh hướng vào trong căn phòng nhỏ nơi anh đang trải qua những giây phút đáng sợ nhất của cuộc đời mình. Trong chớp mắt cái bóng trắng biến mất như chưa hề tồn tại. Choàng bật dậy Từ Viên như vừa trút bỏ được tảng đá lớn mới đè lên người. Anh thở hổn hển với ánh mắt đờ đẫn rồi đưa tay quệt trán lau những giọt mồ hôi.
Phải mất hơn hai mươi phút sau khi ngồi thừ người ngơ ngẩn, Từ Viên dần định thần và tự nhủ mình vừa trải qua cơn ác mộng kinh hoàng. Anh rã rời nằm xuống vì kiệt sức, hai hàng mi nặng trịch bắt đầu nhắm liền lại và cố gắng chợp mắt. Trong mơ màng nửa tỉnh, nửa mơ, anh tiếp tục cảm nhận được đang có một bàn tay khác đặt trên ngực anh rồi ôm chặt lấy người anh. Từ Viên biết rõ mình còn chưa ngủ và không phải là mơ, anh muốn dẫy dụa nhưng cơ thể lại cứng đờ và không cử động được nữa. Anh nghe rất rõ tiếng thở dài lạnh ngắt bên tai và nghĩ mình sẽ không còn trên cõi đời này nữa vì mình đang nằm gọn trong sự áp sát của một hồn ma. Hết tiếng thở dài là tiếng khóc thút thít bên tai anh. Anh quay cuồng trong nỗi sợ hãi mà không thể thoát ra, miệng muốn kêu cứu mà không thể thành lời. Mãi gần đến lúc kiệt sức và tưởng như không còn hi vọng để sống thì lại một lần nữa anh được cứu bằng cái cách tương tự là tiếng gà gáy sáng. Tiếng gà gáy canh năm vừa cất lên, người anh bắt đầu động đậy mắt anh mở to và liếc nhìn ra phía ngoài giường thì vẫn là cái bóng trắng vừa buông khỏi đang từ từ di chuyển ra phía cửa rồi biến mất.
Lại một phen mệt rã rời và hồn vía lên mây, Từ Viên đã từng nghe người đời kể về những hồn ma chết oan, những hồn ma chưa siêu thoát, những hồn ma bị bỏ đói không có ai thờ cúng. Những hồn ma đó rất linh...
Sáng nay Từ Viên lại góc bếp lấy cái bình đựng nước, anh hoảng hốt thấy cái nồi nấu cơm nằm úp xuống, nắp nồi thì nằm ngửa lên. Hôm qua anh không nấu cơm, do mệt mỏi vì thức trắng và ám ảnh cả đêm nên anh ăn cơm bên ngoài. Có lẽ hồn ma nữ đói khát ấy đã lục tung chiếc nồi của anh. Anh nhớ lại là có thể do mình đã quên lễ cúng khi dọn đến đây. Nửa ngày rồi mà nỗi ám ảnh vẫn vây kín anh, nhìn đôi mắt quầng thâm của Từ Viên, người ở phòng bên cạnh hỏi:
- Sao mệt mỏi thế? Có chuyện gì hả?
- Không có gì đâu ạ!
Buổi chiều tối, Từ Viên thấy vợ chồng ông chủ nhà lập bàn hương cúng bái giữa sân trọ, anh thầm nghĩ: “Hi vọng mình sẽ không gặp lại oan hồn của ma nữ kia nữa”.
- Bụp.
Cái đèn ngủ tự nhiên tóe điện rồi tắt ngóm. Anh mặc kệ vì vẫn có ánh sáng trăng khuya của ngày rằm hắt vào phòng còn nhìn thấy mờ mờ. Vẫn chưa nghe thấy tiếng động giống như hai đêm trước. Từ Viên lim dim chìm vào giấc ngủ. Bỗng hình như có cái gì đó vừa lướt nhẹ qua mặt trong cơn mơ hồ. Từ Viên tự hỏi “Ai, ai đang đứng gần giường thế, mình đã chốt cửa rồi cơ mà?”
Hơi lạnh mỗi lúc một rõ ràng hơn, từng cơn gai ốc chạy rần rần liên tục từ sống lưng lên gáy tỏa ra hai vai như có ai ướp đá, tay chân của anh dường như cứng đờ không cử động được nữa, cái bóng trắng đã sát bên giường.
Không tin vào đôi mắt mình, trước mặt anh thật sự là một người con gái. Bộ đồ trắng thùng thình và mái tóc đen dài che gần kín khuôn mặt bé xíu gầy gò. Cô gái nghiêng đầu và hình như là đang từ từ cúi xuống, thấp thoáng phía sau mái tóc lòa xòa là đôi mắt quầng thâm đầy ngờ vực, cô ta đang cố gắng nhìn anh. Trong bóng tối còn có chút ánh sáng mờ mờ của ánh trăng, anh vẫn nhìn rõ được đôi bờ môi nứt nẻ như muốn bong ra từng mảng của một người đói khát từ lâu. Hàm, lưỡi cứng đờ ú ớ, môi mím chặt không thể nào hé được ra, Từ Viên sợ hãi tột độ, cả người vẫn là cái lạnh rùng rợn nhưng lại toát hết mồ hôi ra thành giọt. Hai khuôn mặt đã gần sát lại nhau, anh có thể cảm nhận từng ngọn tóc bắt đầu râm ran trên khuôn mặt, không thể nào chịu đựng được nữa, anh càng cố vùng vẫy thì càng bất lực, như có một lực vô hình nào đó đang cố ghì chặt thân mình, mồ hôi nhễ nhại ướt hết dưới lưng. Hoàn toàn kiệt sức, Từ Viên thoi thóp từng cơn sợ hãi và tưởng như là những nhịp thở sau cùng.
- Gâu, gâu…
Bỗng có tiếng chó ngoài đường sủa liền tiếng thất thanh hướng vào trong căn phòng nhỏ nơi anh đang trải qua những giây phút đáng sợ nhất của cuộc đời mình. Trong chớp mắt cái bóng trắng biến mất như chưa hề tồn tại. Choàng bật dậy Từ Viên như vừa trút bỏ được tảng đá lớn mới đè lên người. Anh thở hổn hển với ánh mắt đờ đẫn rồi đưa tay quệt trán lau những giọt mồ hôi.
Phải mất hơn hai mươi phút sau khi ngồi thừ người ngơ ngẩn, Từ Viên dần định thần và tự nhủ mình vừa trải qua cơn ác mộng kinh hoàng. Anh rã rời nằm xuống vì kiệt sức, hai hàng mi nặng trịch bắt đầu nhắm liền lại và cố gắng chợp mắt. Trong mơ màng nửa tỉnh, nửa mơ, anh tiếp tục cảm nhận được đang có một bàn tay khác đặt trên ngực anh rồi ôm chặt lấy người anh. Từ Viên biết rõ mình còn chưa ngủ và không phải là mơ, anh muốn dẫy dụa nhưng cơ thể lại cứng đờ và không cử động được nữa. Anh nghe rất rõ tiếng thở dài lạnh ngắt bên tai và nghĩ mình sẽ không còn trên cõi đời này nữa vì mình đang nằm gọn trong sự áp sát của một hồn ma. Hết tiếng thở dài là tiếng khóc thút thít bên tai anh. Anh quay cuồng trong nỗi sợ hãi mà không thể thoát ra, miệng muốn kêu cứu mà không thể thành lời. Mãi gần đến lúc kiệt sức và tưởng như không còn hi vọng để sống thì lại một lần nữa anh được cứu bằng cái cách tương tự là tiếng gà gáy sáng. Tiếng gà gáy canh năm vừa cất lên, người anh bắt đầu động đậy mắt anh mở to và liếc nhìn ra phía ngoài giường thì vẫn là cái bóng trắng vừa buông khỏi đang từ từ di chuyển ra phía cửa rồi biến mất.
Lại một phen mệt rã rời và hồn vía lên mây, Từ Viên đã từng nghe người đời kể về những hồn ma chết oan, những hồn ma chưa siêu thoát, những hồn ma bị bỏ đói không có ai thờ cúng. Những hồn ma đó rất linh...
Sáng nay Từ Viên lại góc bếp lấy cái bình đựng nước, anh hoảng hốt thấy cái nồi nấu cơm nằm úp xuống, nắp nồi thì nằm ngửa lên. Hôm qua anh không nấu cơm, do mệt mỏi vì thức trắng và ám ảnh cả đêm nên anh ăn cơm bên ngoài. Có lẽ hồn ma nữ đói khát ấy đã lục tung chiếc nồi của anh. Anh nhớ lại là có thể do mình đã quên lễ cúng khi dọn đến đây. Nửa ngày rồi mà nỗi ám ảnh vẫn vây kín anh, nhìn đôi mắt quầng thâm của Từ Viên, người ở phòng bên cạnh hỏi:
- Sao mệt mỏi thế? Có chuyện gì hả?
- Không có gì đâu ạ!
Buổi chiều tối, Từ Viên thấy vợ chồng ông chủ nhà lập bàn hương cúng bái giữa sân trọ, anh thầm nghĩ: “Hi vọng mình sẽ không gặp lại oan hồn của ma nữ kia nữa”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.