Chương 2: Xưa rồi
An Kỳ
15/10/2016
"Chị Tô Lam, chị Tô Lam đợi em với."
Cô giật mình, còn chưa kịp thấy rõ người gọi là ai thì đã có một cánh tay khoác lên tay trái của cô. Nhìn kĩ hóa ra đó là Bảo Nhi.
"Trần Bảo Nhi, em hù chết chị rồi, thả tay ra đi không là rơi sách bây giờ."
"Hì hì .Chị Tô Lam, hai chúng ta học cùng trường mà ít gặp nhau quá."
Nhi đưa ra bộ mặt người quen lâu rồi gặp mới gặp lại cho cô xem. Cô chỉ có thể cười trừ, nói:
"Em học khoa khác, còn là năm nhất cần tìm hiểu nhiều thứ, đương nhiên là ít gặp rồi. Hơn nữa ở kí túc xá chúng ta là hàng xóm, lúc về vẫn gặp nhau đó thôi, cũng không được xem là ít."
Trần Bảo Nhi lắc lắc cánh tay cô thở dài.
"Em muốn gặp chị ở trường cơ. Còn nữa, mấy đám con trai suốt ngày làm phiền em. Mệt chết đi được."
"Đến khoa em rồi kìa, đi vào học đi. Về mấy đứa con trai kia, em cứ lờ đi là được." Thấy đã đến khoa của Nhi cô liền giục nó vào.
"Ok, bye chị."
Tiễn Nhi xong cô cũng bước về phòng học ở khoa mình. Mới bước được vài bước thì có bóng đen vụt qua.
RẦM.....
BỘP ......
Bóng đen kia lao vào cô rồi bỏ chạy, cũng không xin lỗi lấy một câu.
"CẬU KIA, ....NÀY, bị tào tháo đuổi à, chạy vội thế làm gì cơ chứ."
Nhưng sao cô thấy dáng chạy của cậu ta gượng gạo thế nhỉ, giống như là cố ý lao vào cô vậy. Cô ngồi xuống nhặt mấy cuốn sách lên, bỗng nhiên một cánh tay khác cũng đưa ra nhặt số sách còn lại lên rồi đưa trả cô.
Ngẩng đầu lên câu cảm ơn vừa đến miệng lại thành:
"Lại là anh à...!"
Bởi vì người đó là tên hách dịch Đường Tử Hiên.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi. Mà em không sao chứ?"
Hắn ta vừa cười vừa hỏi. Cái điệu cười đểu đó là sao chứ.
"Tôi không sao, cảm ơn."
Thấy cô có ý định bỏ đi, Đường Tử Hiên liền chặn đường nói.
"Sao lại bỏ đi, anh thấy lần này gặp nhau chứng tỏ chúng ta rất có duyên phận. Em nghĩ xem, cái trường này rộng lớn lại đông học sinh vậy mà chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau cò gì. Để mừng hội ngộ anh mời em đi ăn có được không?"
Hắn ta nghĩ cô là con ngốc sao! Đến giờ mà còn không nhận ra được người va vào cô lúc nãy là do hắn sắp đặt thì uổng công cô học luật rồi.
"Đường Tử Hiên, anh không thấy kiểu làm quen này xưa quá rồi à."
An Tô Lam không nể nang gì mà tạt luôn một gáo nước lạnh lên tinh thần tràn đầy nhiệt huyết của bạn Đường.
"Ách...anh, anh làm quen gì chứ. Anh chỉ là...."
"Hẹn không gặp lại."
Định thần lại , hắn thấy An Tô Lam đã đi được một đoạn rồi, trước khi đi còn ném cho hắn một câu như thế. Đường Tử Hiên liền cứng họng, hắn còn chưa có nói hết cơ mà, cô gái này thật là. Hiện tại hắn thật sự muốn bổ đôi đầu cô ra xem xem bên trong có chứa cái gì. Tại sao cô lại có thể coi hắn như không khí như thế chứ.
Đường Tử Hiên đứng đó nhìn theo bống cô rời đi, trong mắt đều là kiên định.
"An Tô Lam, chúng ta nhất định còn gặp lại."
***********************
Trên con đường được lát gạch đỏ nối từ thư viện đến ngôi đình nghỉ của trường đại học Hoàng Kì.
An Tô Lam đang ôm hai quyển sách không dày cho lắm nhưng lại khá nặng. Khó khăn lắm cô mới bê ra được khỏi của thư viện, hai quyển sách này nếu là bình thường thì cô cầm không vấn đề gì. Nhưng, hôm nay cô lại mang thêm một đống sách vở trong cặp. Lần này chắc đè chết người mất.
Đột nhiên một đôi tay vươn ra ôm hai quyển sách kia, sau đó lôi cặp của cô xuống đeo lên vai.
-"Để anh cầm cho."
- " Hiên thiếu gia, anh rỗi việc qúa đúng không? Sao anh cứ như âm hồn bất tán vậy?"
-"Này Tô Lam, em nhỏ con như vậy cầm đống sách vở nặng thế này không sợ bị đè bẹp sao."
Sao cô cứ có cảm giác hắn ta đang mỉa mai cô thế nhỉ.
"Nói đi đâu thế. Trả lời câu hỏi của tôi đi."
"À, anh tiện đường đi qua đây, thấy em đang vất vả ôm mấy 'quả tạ' nên giúp đỡ thôi"
"Tôi không cần"
"Vậy thì em cầm hai quyển sách này đi.
Nói rồi hắn đưa trả hai quyển kia vào tay cô. Bước chân cô chợt dừng lại, còn hắn vừa huýt sáo vừa bước đi.
"Anh..."
"Không thấy tiếng chân của người bên cạnh, Đường Tử Hiên quay đầu lại nhìn thấy được cô vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích đang trừng mắt nhìn hắn. Hắn không khỏi lắc đầu cười gọi cô.
"An Tô Lam, em không định về à. Anh còn đang cầm cặp của em đấy."
Phải rồi, hắn còn cầm cặp của cô cơ mà.
"Tên kia, trả cặp đây."
"Không"
... ...... ...... ...... ....
Hắn vậy mà lại đưa cô về đến gần ký túc xá nữ.
"Haiz, định cầm giúp em lên tận phòng nhưng có vẻ không được rồi"
"Tôi có nói là sẽ cho anh lên phòng à."
Hắn tưởng ký túc xá nữ là cái chợ mặc chon am sinh nào muốn lên thì lên sao. Đường Tử Hiên cười cười rồi đi về.
Khu ký túc xá cửa nam và nữ đều rất rộng lại sạch sẽ, mỗi phòng là hai người. Tất nhiên cô ở cùng Mạc Kỳ Kỳ. Đợt trước tụi cô ở trên tầng hai cạnh phòng Bảo Nhi nhưng gần đây đã chuyển xuống tầng một. Vì vậy nên cô cũng không thể thường xuyên chăm sóc Nhi nữa rồi.
Chuyển xuống tầng một cũng có cái hay của nó, ví dụ như việc trốn đi chơi vào buổi tối. Cả ký túc xá của nam và nữ đều có thang máy. Tối đi chơi mà đi thang máy thì giám thị sẽ phát hiện còn thang bộ lại là lười đi, tầng một là an toàn nhất. Máy đứa học cùng lớp cô chuyển hết xuống tầng một rồi, chỉ còn cô với Kỳ Kỳ đến bây giờ mới chuyển.
**************************
Ngày hôm sau mọi hoạt động của cô vẫn diễn ra, đi học, đọc tiểu thuyết...Chỉ khác ở chỗ...cô có thêm một cái đuôi mà cái đuôi đó là Đường thiếu gia Đường Tử Hiên.
"Anh Hiên, Đường công tử, Đường thiếu gia. Tôi không có nợ anh tiền, anh đừng đi theo tôi nữa có được hay không?"
"Anh đi theo em có gì không tốt? Anh có thể giúp em đuổi bọn con trai, giúp em giữ chỗ, còn có thể che nắng cho em. Hoàn hảo quá còn gì."
Cô mới không cần đấy, mấy đứa con trai hắn nói chẳng thấy đâu, chỉ thấy tên vô lại trước mặt. Không so đo với hắn nữa, cô mặc kệ, coi hắn ta thành không khí luôn.
"Ê ê.... này. Tô Lam, em định đi đâu, đợi anh với."
"Đi WC, muốn đi cùng không?"
Quả nhiên Đường Tử Hiên đứng khựng lại không đi theo nữa. Hừ, đi theo đi, theo nữa đi, hắn ta có giám không! Phiền muốn chết, suốt ngày bám theo cô, mở miệng là câu 'An Tô Lam, chúng ta quen nhau đi.' Không thì lại là 'Tô Lam à, em đi đâu thế, đợi anh với'
Có thể nói trừ những lúc như đi WC, hay đi ngủ thì hầu như khoảng thời gian còn lại hắn đều going như một con ruồi đập không chết, liều mạng bám An Tô Lam.
Nếu Đường Tử Hiên mà là một con ruồi thì An Tô Lam cô sẽ không dùng bình xịt côn trùng mà sẽ dùng vỉ ruồi đập một phát chết con ruồi họ Đường đó. So về độ bám dai thì cô có thể công nhận tên đó công phu tuyệt đối cao hơn con đỉa một bậc.
"Họ Đường kia, tôi thật nghi ngờ tổ tiên nhà tôi có nợ với nhà anh đấy. Anh lúc nào cũng bám theo tôi không thấy chán à."
"Trước hết, hừm, anh nghĩ quả thật nhà em có nợ gì đó với nhà anh nên hiện tại con cháu đời sau là anh thay họ đi đòi nợ em. Hơn nữa anh cũng không chán."
Đường Tử Hiên ra vẻ nghiêm túc nói.
Khóe miệng An Tô Lam khẽ co giật, cô không thể tin hắn ta còn mặt dày đến vậy đấy, dày hơn cả trống đồng rồi. Mấy hôm vừa rồi hắn luôn theo cô đi khắp nơi. Cùng với thời gian những ánh không có hảo cảm dành cho cô cũng tăng dần lên, quả là nổi tiếng đến phát khóc. Nếu ánh mát có thể trở thành vũ khí thì e rằng cô đã bị đám nữ sinh thích Đường Tử Hiên biến thành con nhím từ lâu rồi.
Cuộc sống thật là bi ai a!!!!!!!
Cô giật mình, còn chưa kịp thấy rõ người gọi là ai thì đã có một cánh tay khoác lên tay trái của cô. Nhìn kĩ hóa ra đó là Bảo Nhi.
"Trần Bảo Nhi, em hù chết chị rồi, thả tay ra đi không là rơi sách bây giờ."
"Hì hì .Chị Tô Lam, hai chúng ta học cùng trường mà ít gặp nhau quá."
Nhi đưa ra bộ mặt người quen lâu rồi gặp mới gặp lại cho cô xem. Cô chỉ có thể cười trừ, nói:
"Em học khoa khác, còn là năm nhất cần tìm hiểu nhiều thứ, đương nhiên là ít gặp rồi. Hơn nữa ở kí túc xá chúng ta là hàng xóm, lúc về vẫn gặp nhau đó thôi, cũng không được xem là ít."
Trần Bảo Nhi lắc lắc cánh tay cô thở dài.
"Em muốn gặp chị ở trường cơ. Còn nữa, mấy đám con trai suốt ngày làm phiền em. Mệt chết đi được."
"Đến khoa em rồi kìa, đi vào học đi. Về mấy đứa con trai kia, em cứ lờ đi là được." Thấy đã đến khoa của Nhi cô liền giục nó vào.
"Ok, bye chị."
Tiễn Nhi xong cô cũng bước về phòng học ở khoa mình. Mới bước được vài bước thì có bóng đen vụt qua.
RẦM.....
BỘP ......
Bóng đen kia lao vào cô rồi bỏ chạy, cũng không xin lỗi lấy một câu.
"CẬU KIA, ....NÀY, bị tào tháo đuổi à, chạy vội thế làm gì cơ chứ."
Nhưng sao cô thấy dáng chạy của cậu ta gượng gạo thế nhỉ, giống như là cố ý lao vào cô vậy. Cô ngồi xuống nhặt mấy cuốn sách lên, bỗng nhiên một cánh tay khác cũng đưa ra nhặt số sách còn lại lên rồi đưa trả cô.
Ngẩng đầu lên câu cảm ơn vừa đến miệng lại thành:
"Lại là anh à...!"
Bởi vì người đó là tên hách dịch Đường Tử Hiên.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi. Mà em không sao chứ?"
Hắn ta vừa cười vừa hỏi. Cái điệu cười đểu đó là sao chứ.
"Tôi không sao, cảm ơn."
Thấy cô có ý định bỏ đi, Đường Tử Hiên liền chặn đường nói.
"Sao lại bỏ đi, anh thấy lần này gặp nhau chứng tỏ chúng ta rất có duyên phận. Em nghĩ xem, cái trường này rộng lớn lại đông học sinh vậy mà chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau cò gì. Để mừng hội ngộ anh mời em đi ăn có được không?"
Hắn ta nghĩ cô là con ngốc sao! Đến giờ mà còn không nhận ra được người va vào cô lúc nãy là do hắn sắp đặt thì uổng công cô học luật rồi.
"Đường Tử Hiên, anh không thấy kiểu làm quen này xưa quá rồi à."
An Tô Lam không nể nang gì mà tạt luôn một gáo nước lạnh lên tinh thần tràn đầy nhiệt huyết của bạn Đường.
"Ách...anh, anh làm quen gì chứ. Anh chỉ là...."
"Hẹn không gặp lại."
Định thần lại , hắn thấy An Tô Lam đã đi được một đoạn rồi, trước khi đi còn ném cho hắn một câu như thế. Đường Tử Hiên liền cứng họng, hắn còn chưa có nói hết cơ mà, cô gái này thật là. Hiện tại hắn thật sự muốn bổ đôi đầu cô ra xem xem bên trong có chứa cái gì. Tại sao cô lại có thể coi hắn như không khí như thế chứ.
Đường Tử Hiên đứng đó nhìn theo bống cô rời đi, trong mắt đều là kiên định.
"An Tô Lam, chúng ta nhất định còn gặp lại."
***********************
Trên con đường được lát gạch đỏ nối từ thư viện đến ngôi đình nghỉ của trường đại học Hoàng Kì.
An Tô Lam đang ôm hai quyển sách không dày cho lắm nhưng lại khá nặng. Khó khăn lắm cô mới bê ra được khỏi của thư viện, hai quyển sách này nếu là bình thường thì cô cầm không vấn đề gì. Nhưng, hôm nay cô lại mang thêm một đống sách vở trong cặp. Lần này chắc đè chết người mất.
Đột nhiên một đôi tay vươn ra ôm hai quyển sách kia, sau đó lôi cặp của cô xuống đeo lên vai.
-"Để anh cầm cho."
- " Hiên thiếu gia, anh rỗi việc qúa đúng không? Sao anh cứ như âm hồn bất tán vậy?"
-"Này Tô Lam, em nhỏ con như vậy cầm đống sách vở nặng thế này không sợ bị đè bẹp sao."
Sao cô cứ có cảm giác hắn ta đang mỉa mai cô thế nhỉ.
"Nói đi đâu thế. Trả lời câu hỏi của tôi đi."
"À, anh tiện đường đi qua đây, thấy em đang vất vả ôm mấy 'quả tạ' nên giúp đỡ thôi"
"Tôi không cần"
"Vậy thì em cầm hai quyển sách này đi.
Nói rồi hắn đưa trả hai quyển kia vào tay cô. Bước chân cô chợt dừng lại, còn hắn vừa huýt sáo vừa bước đi.
"Anh..."
"Không thấy tiếng chân của người bên cạnh, Đường Tử Hiên quay đầu lại nhìn thấy được cô vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích đang trừng mắt nhìn hắn. Hắn không khỏi lắc đầu cười gọi cô.
"An Tô Lam, em không định về à. Anh còn đang cầm cặp của em đấy."
Phải rồi, hắn còn cầm cặp của cô cơ mà.
"Tên kia, trả cặp đây."
"Không"
... ...... ...... ...... ....
Hắn vậy mà lại đưa cô về đến gần ký túc xá nữ.
"Haiz, định cầm giúp em lên tận phòng nhưng có vẻ không được rồi"
"Tôi có nói là sẽ cho anh lên phòng à."
Hắn tưởng ký túc xá nữ là cái chợ mặc chon am sinh nào muốn lên thì lên sao. Đường Tử Hiên cười cười rồi đi về.
Khu ký túc xá cửa nam và nữ đều rất rộng lại sạch sẽ, mỗi phòng là hai người. Tất nhiên cô ở cùng Mạc Kỳ Kỳ. Đợt trước tụi cô ở trên tầng hai cạnh phòng Bảo Nhi nhưng gần đây đã chuyển xuống tầng một. Vì vậy nên cô cũng không thể thường xuyên chăm sóc Nhi nữa rồi.
Chuyển xuống tầng một cũng có cái hay của nó, ví dụ như việc trốn đi chơi vào buổi tối. Cả ký túc xá của nam và nữ đều có thang máy. Tối đi chơi mà đi thang máy thì giám thị sẽ phát hiện còn thang bộ lại là lười đi, tầng một là an toàn nhất. Máy đứa học cùng lớp cô chuyển hết xuống tầng một rồi, chỉ còn cô với Kỳ Kỳ đến bây giờ mới chuyển.
**************************
Ngày hôm sau mọi hoạt động của cô vẫn diễn ra, đi học, đọc tiểu thuyết...Chỉ khác ở chỗ...cô có thêm một cái đuôi mà cái đuôi đó là Đường thiếu gia Đường Tử Hiên.
"Anh Hiên, Đường công tử, Đường thiếu gia. Tôi không có nợ anh tiền, anh đừng đi theo tôi nữa có được hay không?"
"Anh đi theo em có gì không tốt? Anh có thể giúp em đuổi bọn con trai, giúp em giữ chỗ, còn có thể che nắng cho em. Hoàn hảo quá còn gì."
Cô mới không cần đấy, mấy đứa con trai hắn nói chẳng thấy đâu, chỉ thấy tên vô lại trước mặt. Không so đo với hắn nữa, cô mặc kệ, coi hắn ta thành không khí luôn.
"Ê ê.... này. Tô Lam, em định đi đâu, đợi anh với."
"Đi WC, muốn đi cùng không?"
Quả nhiên Đường Tử Hiên đứng khựng lại không đi theo nữa. Hừ, đi theo đi, theo nữa đi, hắn ta có giám không! Phiền muốn chết, suốt ngày bám theo cô, mở miệng là câu 'An Tô Lam, chúng ta quen nhau đi.' Không thì lại là 'Tô Lam à, em đi đâu thế, đợi anh với'
Có thể nói trừ những lúc như đi WC, hay đi ngủ thì hầu như khoảng thời gian còn lại hắn đều going như một con ruồi đập không chết, liều mạng bám An Tô Lam.
Nếu Đường Tử Hiên mà là một con ruồi thì An Tô Lam cô sẽ không dùng bình xịt côn trùng mà sẽ dùng vỉ ruồi đập một phát chết con ruồi họ Đường đó. So về độ bám dai thì cô có thể công nhận tên đó công phu tuyệt đối cao hơn con đỉa một bậc.
"Họ Đường kia, tôi thật nghi ngờ tổ tiên nhà tôi có nợ với nhà anh đấy. Anh lúc nào cũng bám theo tôi không thấy chán à."
"Trước hết, hừm, anh nghĩ quả thật nhà em có nợ gì đó với nhà anh nên hiện tại con cháu đời sau là anh thay họ đi đòi nợ em. Hơn nữa anh cũng không chán."
Đường Tử Hiên ra vẻ nghiêm túc nói.
Khóe miệng An Tô Lam khẽ co giật, cô không thể tin hắn ta còn mặt dày đến vậy đấy, dày hơn cả trống đồng rồi. Mấy hôm vừa rồi hắn luôn theo cô đi khắp nơi. Cùng với thời gian những ánh không có hảo cảm dành cho cô cũng tăng dần lên, quả là nổi tiếng đến phát khóc. Nếu ánh mát có thể trở thành vũ khí thì e rằng cô đã bị đám nữ sinh thích Đường Tử Hiên biến thành con nhím từ lâu rồi.
Cuộc sống thật là bi ai a!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.