Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Được Không
Chương 10
Updating...
06/09/2014
Bà lớn có việc phải rời phường
nửa tháng mười ngày, đi theo còn có bà hai với thằng Tũn hầu việc. Sau
lại dắt thêm hai thằng hầu nữa. Thái Vy như mọi ngày, đi đi lại lại
trước hiên, lẩm nhẩm hát. Tiện thể tập dáng điệu khoan thai, đi đứng sao cho thanh thoát.
- Ái dà, nghé con mà đã ngứa sừng rồi à.
Thái Vy nhìn xuống, đào Tuyết cùng đào Hạ đang đi lên, hai con hầu đứng yên ở dưới. Thái Vy cười nhạt:
- Chị đến dạy tôi hát à?
Đào Tuyết khinh khỉnh,đào Hạ tươi cười tiến đến gần nắm tay Thái Vy hết sức thân thiết:
- Tụi chị thăm em thôi, xem có thứ gì em cần mà không tiện xin bà lớn, nhưng xem ra em chẳng thiếu thứ gì, bà lớn cưng em còn gấp mấy lần đám đào chính như tụi chị nữa.
Chữ “ đào chính” được nhấn mạnh khiến Thái Vy cảm thấy buồn cười, gì đây, đến thị uy hay muốn khoe mẽ? Giở trò ma cũ bắt nạt ma mới à.
- Chị khéo đùa, để mấy đào khác nghe lại hiểu lầm khổ em, bà lớn đối với em quả có chút khoan nhượng, nhưng chung quy em cũng là đào mới, còn chưa biết có làm nên cơm cháo gì hay lại uổng phí tâm tư của bà lớn.
Đoạn khẽ rút tay ra, rồi lại nắm lấy tay đào Hạ, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, tiếp lời:
- Đâu được như tụi chị, đích thân bà lớn chỉ dạy, trong phường danh tiếng đã xa, khách đến nghe hát xếp thẻ dài dài…
Đào Tuyết phẩy tay đi xuống cầu thang:
- Em thích tiếp chuyện với hạng này thì cứ việc, rõ chị không rảnh mà cứ lôi lôi kéo kéo, thôi chị về trước.
- Chị bước cẩn thận, bậc thang chỗ này hơi trơn, do hôm qua thằng hầu làm đổ dầu, không biết dọn sạch chưa.
Thái Vy kính cẩn thưa, khóe miệng có chút ý cười. Đào Tuyết chột dạ đưa tay vịn cầu thang, liếc xéo về phía Thái Vy:
- Con ranh, mồm miệng mày coi như cũng được, liệu mà biết thân phận, không đừng mong sống yên ổn.
Nói rồi cùng con sen rời đi. Lúc này đào Hạ vẫn tươi cười:
- Tuyết là đào chính được hơn một năm, nhỏ hơn chị ba tuổi. Tụi chị đều học âm, học phách từ khi bảy, tám tuổi. Mấy đào khác đa số mười lăm, mười sáu, hoặc đến đây mới bắt đầu học, như em chẳng hạn.
- Mấy bữa trước em có nấp ngoài cửa nghe chị ca, em mới hiểu làm sao mà mấy ông khách hồn xiêu phách lạc, đến em còn ngẩn ngơ nữa.
- Em đừng có khéo ca tụng chị, em phải biết, ở đây giọng của đào Tuyết mới là nhất.
Hai chị em cùng cười, huyên thuyên vài câu, chẳng mấy chốc đến giờ cơm. Hai người cùng tới gian chính. Đến nơi, người nào ngồi chiếu nấy. Ở đây được một thời gian, với những ánh mắt như chim như rắn Thái Vy đã sớm quen, và coi như chuyện thường ngày, không thèm để tâm. Nhưng lần này thì khác. Mâm cơm ở chiếu cô có đúng phân nửa cơm, một dĩa rau luộc, một bát nước chấm,hết. Thái Vy ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp cái nhếch mép đầy khiêu khích của đào Tuyết, bên cạnh là đào Hạ vẫn điềm nhiên gắp thức ăn, nhưng tay cầm đũa có chút run run, Thái Vy cũng cười đáp trả, trong lòng đầy khinh bỉ. Quay lại thì gặp ánh mắt oán hận của bốn người cùng chiếu, Thái Vy cảm thấy ngồi đây cũng không yên ổn nên đứng dậy đi tìm bếp Lý.
- Bà có nhầm lẫn gì không, sao mâm của bọn tôi chỉ có chút cơm với rau?
Mụ Lý toan mở miệng, rồi lại ngậm, rồi lại mở. Thái Vy bực bội:
- Bà có muốn tôi bẩm bà tư, là bà ăn bớt ăn xén đồ ăn của các đào học nghề không?
Phải nói câu này gãi đúng chỗ ngứa, mụ Lý lắp bắp:
- Thưa, đào Tuyết nói mấy ngày nay khách đông, đào chính và đào phụ đều rất mệt, cần bồi bổ thêm…
Thái Vy hừ lạnh:
- Vậy sao bà không bẩm bà Tư, cấp thêm phần ăn cho mấy người đó.
Mụ Lý vặn vẹo hai tay, ra chiều khó xử:
- Đào Tuyết nói mấy việc nhỏ không nên phiền các bà, thêm nữa đào Tuyết cùng đào Hạ ban nãy có đến hỏi ý kiến cô, cô nói cứ lấy thịt ở mâm cô, cô với mấy đào tập sự cũng không làm gì vất vả, nên ăn rau với ít cơm cũng được. Bây giờ cô lại hỏi tôi tại sao…
Haiz, chả trách ban nãy mấy người cùng mâm phùng mang trợn má, muốn ăn tươi nuốt sống cô. Theo lời mụ Lý, sự việc ra nông nỗi này vốn do cô gây ra, không phải là đào Tuyết không nghĩ cho họ, mà là cô đã cướp hết thịt của họ dâng cho đào khác, gián tiếp hạ đào tập sự xuống thêm một cấp nữa, gần như ngang hàng tôi tớ trong nhà. Bà lớn vừa rời khỏi, còn chưa lạnh chỗ, đã có kẻ chịu không nổi, muốn thị uy rồi.
- Tôi biết rồi, bà đi làm việc của bà đi.
Mụ Lý lui rồi, Thái Vy cũng không quay lại gian chính, mà đi một mạch về phòng, trên đường gặp cái Tí hớt ha hớt hải chạy đến.
- Con nghe mấy đứa hầu nói cô đắc tội gì với đào Tuyết, khiến cả chiếu phải ăn rau, con hoảng quá không ăn nữa chạy đi tìm cô…
- Uh, xem là vậy đi, ta cư xử không tốt, coi chừng ngươi cũng sắp vạ lây, từ giờ bớt cái miệng lại. Giờ ta lên trên tập chút, khi nào thầy kép đến thì kêu ta.
Cái Tý ngoan ngoãn đứng canh dưới lầu, từ bận được Thái Vy bày cho mẹo lấy vài lá xả, vò nát rồi chà lên quần áo, nó đi đâu đứng đâu cũng không lo muỗi chích nữa. Không thì giờ chắc người nó chi chít cục đỏ, gãi nhiều có khi thành ghẻ.
- Ái dà, nghé con mà đã ngứa sừng rồi à.
Thái Vy nhìn xuống, đào Tuyết cùng đào Hạ đang đi lên, hai con hầu đứng yên ở dưới. Thái Vy cười nhạt:
- Chị đến dạy tôi hát à?
Đào Tuyết khinh khỉnh,đào Hạ tươi cười tiến đến gần nắm tay Thái Vy hết sức thân thiết:
- Tụi chị thăm em thôi, xem có thứ gì em cần mà không tiện xin bà lớn, nhưng xem ra em chẳng thiếu thứ gì, bà lớn cưng em còn gấp mấy lần đám đào chính như tụi chị nữa.
Chữ “ đào chính” được nhấn mạnh khiến Thái Vy cảm thấy buồn cười, gì đây, đến thị uy hay muốn khoe mẽ? Giở trò ma cũ bắt nạt ma mới à.
- Chị khéo đùa, để mấy đào khác nghe lại hiểu lầm khổ em, bà lớn đối với em quả có chút khoan nhượng, nhưng chung quy em cũng là đào mới, còn chưa biết có làm nên cơm cháo gì hay lại uổng phí tâm tư của bà lớn.
Đoạn khẽ rút tay ra, rồi lại nắm lấy tay đào Hạ, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, tiếp lời:
- Đâu được như tụi chị, đích thân bà lớn chỉ dạy, trong phường danh tiếng đã xa, khách đến nghe hát xếp thẻ dài dài…
Đào Tuyết phẩy tay đi xuống cầu thang:
- Em thích tiếp chuyện với hạng này thì cứ việc, rõ chị không rảnh mà cứ lôi lôi kéo kéo, thôi chị về trước.
- Chị bước cẩn thận, bậc thang chỗ này hơi trơn, do hôm qua thằng hầu làm đổ dầu, không biết dọn sạch chưa.
Thái Vy kính cẩn thưa, khóe miệng có chút ý cười. Đào Tuyết chột dạ đưa tay vịn cầu thang, liếc xéo về phía Thái Vy:
- Con ranh, mồm miệng mày coi như cũng được, liệu mà biết thân phận, không đừng mong sống yên ổn.
Nói rồi cùng con sen rời đi. Lúc này đào Hạ vẫn tươi cười:
- Tuyết là đào chính được hơn một năm, nhỏ hơn chị ba tuổi. Tụi chị đều học âm, học phách từ khi bảy, tám tuổi. Mấy đào khác đa số mười lăm, mười sáu, hoặc đến đây mới bắt đầu học, như em chẳng hạn.
- Mấy bữa trước em có nấp ngoài cửa nghe chị ca, em mới hiểu làm sao mà mấy ông khách hồn xiêu phách lạc, đến em còn ngẩn ngơ nữa.
- Em đừng có khéo ca tụng chị, em phải biết, ở đây giọng của đào Tuyết mới là nhất.
Hai chị em cùng cười, huyên thuyên vài câu, chẳng mấy chốc đến giờ cơm. Hai người cùng tới gian chính. Đến nơi, người nào ngồi chiếu nấy. Ở đây được một thời gian, với những ánh mắt như chim như rắn Thái Vy đã sớm quen, và coi như chuyện thường ngày, không thèm để tâm. Nhưng lần này thì khác. Mâm cơm ở chiếu cô có đúng phân nửa cơm, một dĩa rau luộc, một bát nước chấm,hết. Thái Vy ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp cái nhếch mép đầy khiêu khích của đào Tuyết, bên cạnh là đào Hạ vẫn điềm nhiên gắp thức ăn, nhưng tay cầm đũa có chút run run, Thái Vy cũng cười đáp trả, trong lòng đầy khinh bỉ. Quay lại thì gặp ánh mắt oán hận của bốn người cùng chiếu, Thái Vy cảm thấy ngồi đây cũng không yên ổn nên đứng dậy đi tìm bếp Lý.
- Bà có nhầm lẫn gì không, sao mâm của bọn tôi chỉ có chút cơm với rau?
Mụ Lý toan mở miệng, rồi lại ngậm, rồi lại mở. Thái Vy bực bội:
- Bà có muốn tôi bẩm bà tư, là bà ăn bớt ăn xén đồ ăn của các đào học nghề không?
Phải nói câu này gãi đúng chỗ ngứa, mụ Lý lắp bắp:
- Thưa, đào Tuyết nói mấy ngày nay khách đông, đào chính và đào phụ đều rất mệt, cần bồi bổ thêm…
Thái Vy hừ lạnh:
- Vậy sao bà không bẩm bà Tư, cấp thêm phần ăn cho mấy người đó.
Mụ Lý vặn vẹo hai tay, ra chiều khó xử:
- Đào Tuyết nói mấy việc nhỏ không nên phiền các bà, thêm nữa đào Tuyết cùng đào Hạ ban nãy có đến hỏi ý kiến cô, cô nói cứ lấy thịt ở mâm cô, cô với mấy đào tập sự cũng không làm gì vất vả, nên ăn rau với ít cơm cũng được. Bây giờ cô lại hỏi tôi tại sao…
Haiz, chả trách ban nãy mấy người cùng mâm phùng mang trợn má, muốn ăn tươi nuốt sống cô. Theo lời mụ Lý, sự việc ra nông nỗi này vốn do cô gây ra, không phải là đào Tuyết không nghĩ cho họ, mà là cô đã cướp hết thịt của họ dâng cho đào khác, gián tiếp hạ đào tập sự xuống thêm một cấp nữa, gần như ngang hàng tôi tớ trong nhà. Bà lớn vừa rời khỏi, còn chưa lạnh chỗ, đã có kẻ chịu không nổi, muốn thị uy rồi.
- Tôi biết rồi, bà đi làm việc của bà đi.
Mụ Lý lui rồi, Thái Vy cũng không quay lại gian chính, mà đi một mạch về phòng, trên đường gặp cái Tí hớt ha hớt hải chạy đến.
- Con nghe mấy đứa hầu nói cô đắc tội gì với đào Tuyết, khiến cả chiếu phải ăn rau, con hoảng quá không ăn nữa chạy đi tìm cô…
- Uh, xem là vậy đi, ta cư xử không tốt, coi chừng ngươi cũng sắp vạ lây, từ giờ bớt cái miệng lại. Giờ ta lên trên tập chút, khi nào thầy kép đến thì kêu ta.
Cái Tý ngoan ngoãn đứng canh dưới lầu, từ bận được Thái Vy bày cho mẹo lấy vài lá xả, vò nát rồi chà lên quần áo, nó đi đâu đứng đâu cũng không lo muỗi chích nữa. Không thì giờ chắc người nó chi chít cục đỏ, gãi nhiều có khi thành ghẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.