Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Được Không
Chương 16
Updating...
06/09/2014
Thầy kép nhìn bà lớn sau khi Thái Vy hát xong, đã thu phách, mà vẫn còn ngây ngỗng, bèn cười:
- Bà lớn có lên trên không hay thôi.
Lúc này bà mới sực tỉnh, quay sang cảm ơn thầy kép:
- Cảm ơn ông đã nhận lời chỉ dạy con bé, nó mới được như thế này.
Thầy kép lắc đầu:
- Giọng cô ấy là thiên phú, thêm nữa cô ấy cũng biết về cái thể ca này rồi, công sức tôi cũng không có bao nhiêu.
Bà lớn nhạc nhiên nhìn ông:
- Thật sao? Thầy đừng khiêm tốn.
Thầy kép xua tay:
- Những lời tôi nói với bà, cam đoan là thật.
Bà lớn lại nhìn về phía Thái Vy, trong lòng thầm cười, coi như mắt bà vẫn còn tinh lắm. Mẹ con bé này lúc trước cũng là đào nương có tiếng ở vùng khác, sau chuyển đến đây sinh sống, không theo nghiệp này nữa. Cuối cùng được thầy lí đem lòng thương mến, cưới về làm lẽ, nhưng vợ cả bệnh chết sớm, tính ra cũng như chính thê, sinh ra hai cô con gái, đứa chị là cô, xinh đẹp xuất chúng, đứa em giống mẹ, đẹp nhưng dễ lu mờ. Rồi bẵng đi thời gian, không ngờ gia biến đến nông nỗi này. Khi cô chạy đến tìm bà, nói rằng biết hát, và có thể hát để trả nợ, nói rồi lập tức hát một đoạn, tuy còn vấp váp nhiều chỗ, nhịp điệu lạc lõng, nhưng về chất giọng, đúng là quá tuyệt, lại thêm dung nhan này nữa, bỏ ra số tiền lớn cũng đáng. Dù sao bà cũng dư thời gian để dạy dỗ cô, một năm, hai năm, chả là bao. Có điều, thật ngoài dự đoán của bà, cô tiến bộ nhanh như lột xác vậy, như thế cũng tốt. Từ mai ban ngày, sẽ cho mụ Từ sang dạy cách cô uống rượu và một số thủ thuật khi tiếp rượu thưởng, sao cho không say.
Thái Vy thấy chỉ có thầy kép đến thỳ chột dạ:
- Ô, sao lại chỉ có mình thầy?
Thầy kép vẻ mặt buồn rầu:
- Bà nói thôi thỳ cứ cho cô thêm thời gian…
Thầy vốn chỉ đùa, ai ngờ Thái Vy thất vọng ra mặt, mới đó gương mặt con tươi xinh đã đượm buồn.
- Cô Kiều Nguyệt!
- Sao? Hôm nay tôi không có tâm trạng học, thầy về trước đi, mai tính.
- Ấy chết, tôi mới đùa có tí, mà cô giận thật sao, ban nãy tôi với bà lớn có đến, lúc đó cô đang hát bài “ Gặp đào Hồng đào Tuyết”, bà lớn quyết định đứng dưới nghe, tôi bảo này, bà lớn nghe một cách say sưa nhé, xong còn bảo từ mai sẽ cho người qua dạy cô uống rượu.
Hai mắt Thái Vy sáng lên, nhoẻn miệng cười:
- Thật không? Thầy không trêu tôi chứ?
Thầy kép chắp tay:
- Tôi nào dám làm thế nữa.
Đoạn lén nhìn Thái Vy hỏi nhỏ:
- Vậy tôi về hay ở.
Thái Vy cong môi:
- Tùy thầy.
Nói thế nhưng lại đẩy khay trà sang một bên, lôi phách ra đặt. Thầy kép tươi cười tháo đàn, rồi cũng lên ngồi đối diện. Một danh cầm, một đào nương chưa thành danh, cùng nhau lạc vào “ Hương Sơn phong cảnh ca”.
- Bà lớn có lên trên không hay thôi.
Lúc này bà mới sực tỉnh, quay sang cảm ơn thầy kép:
- Cảm ơn ông đã nhận lời chỉ dạy con bé, nó mới được như thế này.
Thầy kép lắc đầu:
- Giọng cô ấy là thiên phú, thêm nữa cô ấy cũng biết về cái thể ca này rồi, công sức tôi cũng không có bao nhiêu.
Bà lớn nhạc nhiên nhìn ông:
- Thật sao? Thầy đừng khiêm tốn.
Thầy kép xua tay:
- Những lời tôi nói với bà, cam đoan là thật.
Bà lớn lại nhìn về phía Thái Vy, trong lòng thầm cười, coi như mắt bà vẫn còn tinh lắm. Mẹ con bé này lúc trước cũng là đào nương có tiếng ở vùng khác, sau chuyển đến đây sinh sống, không theo nghiệp này nữa. Cuối cùng được thầy lí đem lòng thương mến, cưới về làm lẽ, nhưng vợ cả bệnh chết sớm, tính ra cũng như chính thê, sinh ra hai cô con gái, đứa chị là cô, xinh đẹp xuất chúng, đứa em giống mẹ, đẹp nhưng dễ lu mờ. Rồi bẵng đi thời gian, không ngờ gia biến đến nông nỗi này. Khi cô chạy đến tìm bà, nói rằng biết hát, và có thể hát để trả nợ, nói rồi lập tức hát một đoạn, tuy còn vấp váp nhiều chỗ, nhịp điệu lạc lõng, nhưng về chất giọng, đúng là quá tuyệt, lại thêm dung nhan này nữa, bỏ ra số tiền lớn cũng đáng. Dù sao bà cũng dư thời gian để dạy dỗ cô, một năm, hai năm, chả là bao. Có điều, thật ngoài dự đoán của bà, cô tiến bộ nhanh như lột xác vậy, như thế cũng tốt. Từ mai ban ngày, sẽ cho mụ Từ sang dạy cách cô uống rượu và một số thủ thuật khi tiếp rượu thưởng, sao cho không say.
Thái Vy thấy chỉ có thầy kép đến thỳ chột dạ:
- Ô, sao lại chỉ có mình thầy?
Thầy kép vẻ mặt buồn rầu:
- Bà nói thôi thỳ cứ cho cô thêm thời gian…
Thầy vốn chỉ đùa, ai ngờ Thái Vy thất vọng ra mặt, mới đó gương mặt con tươi xinh đã đượm buồn.
- Cô Kiều Nguyệt!
- Sao? Hôm nay tôi không có tâm trạng học, thầy về trước đi, mai tính.
- Ấy chết, tôi mới đùa có tí, mà cô giận thật sao, ban nãy tôi với bà lớn có đến, lúc đó cô đang hát bài “ Gặp đào Hồng đào Tuyết”, bà lớn quyết định đứng dưới nghe, tôi bảo này, bà lớn nghe một cách say sưa nhé, xong còn bảo từ mai sẽ cho người qua dạy cô uống rượu.
Hai mắt Thái Vy sáng lên, nhoẻn miệng cười:
- Thật không? Thầy không trêu tôi chứ?
Thầy kép chắp tay:
- Tôi nào dám làm thế nữa.
Đoạn lén nhìn Thái Vy hỏi nhỏ:
- Vậy tôi về hay ở.
Thái Vy cong môi:
- Tùy thầy.
Nói thế nhưng lại đẩy khay trà sang một bên, lôi phách ra đặt. Thầy kép tươi cười tháo đàn, rồi cũng lên ngồi đối diện. Một danh cầm, một đào nương chưa thành danh, cùng nhau lạc vào “ Hương Sơn phong cảnh ca”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.