Chương 114: Vào hang hùm
Túy Trúc Lệ Đằng
11/05/2023
“Bác tài à, đã xảy ra chuyện gì?”
Tài xế mở mui xe lên kiểm tra sau đó nhăn mặt lắc đầu: “Xe bị trục trặc rồi.”
Cố Thừa Luân nhíu mày, đẩy cửa bước xuống xe, “Nhưng mà tôi phải đi gấp lắm!”
“Nhưng từ đây đến sân bay xa như vậy, tôi nghĩ không thể cố chạy tiếp tục. Có thể nó sẽ bốc cháy đấy!”
Cố Thừa Luân nhìn thấy một chiếc taxi khác trước mặt, nên cũng không nề hà rút tiền lẻ trả cho tài xế, sau đó chạy nhanh về phía trước đón chiếc taxi kia. Chỉ là khi chạy đến đã trông thấy người khác mở cửa xe và ngồi vào trong.
Cố Thừa Luân nóng lòng, nhìn qua bên kia con ngõ nhỏ, ở góc độ này xuyên qua có thể trông thấy một chiếc taxi khác bên kia đường.
Anh nhanh nhẹn lao qua con hẻm nhỏ, bước chân vội vàng...
Trong khoảng tối lờ mờ, Cố Thừa Luân chỉ biết hướng về phía trước thông ra đường lớn bên kia... bước chân đang vội thì phía gốc ngã ba đột nhiên xuất hiện một khối đen lao đến quật mạnh lấy cổ của anh khống chế về phía sau.
Cố Thừa Luân trong lúc bất ngờ không kịp phản ứng rất nhanh bị kẻ xấu tập kích áp sát về góc nhỏ tối mịch. Liên tiếp bị đánh liền mấy đòn rất mạnh bạo.
Cố Thừa Luân thân thủ không tệ lại thường xuyên tập thể thao, sau khi trấn tỉnh liền ra đòn đánh lại đối phương. Anh cầm túi xách quất mạnh vào đầu của kẻ xấu, chân phối hợp tung cước. Vài đòn đã khiến đối phương dần yếu thế.
Trong chớp nhoáng, ánh sáng lóe lên sắc bén, Cố Thừa Luân vừa kịp xác nhận đó là lưỡi dao bén thì đã bị áp sát, anh cố gắng tránh né nhưng trong lúc bất cẩn lại bị trượt ngã.
Tên cướp thừa thế quật mạnh anh một cú, sau đó dùng dao kề cổ, giọng kích động rít lên, “Tao không muốn giết người, giao hết tiền ra đây.”
“Tôi không có tiền.”
Tên cướp nhìn xuống chiếc túi xách da, liền giật mạnh lấy và bỏ chạy. Cố Thừa Luân lăn người, dùng chân đạp tới khiến đối phương loạng choạng nghiêng người vào tường.
Anh phóng tới, kích động giật lại túi xách tiền từ tay tên cướp, bao nhiêu sức lực đều dồn hết vào.
“Trả lại đây... trả lại đây...”
Cố Thừa Luân hét lên, không ngừng đánh đấm liên tiếp... Anh không thể mất đi số tiền này... không thể... không thể.
Hai người giằng co càng lúc càng kịch liệt, Cố Thừa Luân nghiến răng, tựa như bao nhiêu tủi nhục, oán hận và và thống khổ thời gian qua phải chịu đựng đều trút xả lên người tên cướp đáng hận này. Anh ra đòn mạnh bạo, dùng hết sức để đoạt lại sinh tử của mẹ và em gái anh từ tay tên cướp bất lương này... Anh không thể cứ bị chà đạp, không thể cứ để mình rơi vào vực sâu.
Anh đẩy mạnh tên cướp dùng chân đạp thẳng vào bụng, đồng thời giật được túi xách về tay của mình.
Anh nôn nóng chạy ập ra ngoài, nhưng đúng lúc này phía sau anh lại phát lên tiếng rên thảm thiết. Mặc dù rất nhỏ, nhưng trong không gian chật hẹp vắng lặng này... âm thanh đó thật sự đáng sợ hơn bao giờ hết. Và nó cũng như đang nói cho anh biết... tên cướp đó thật sự không xong.
Nhưng anh không có sự chọn lựa, anh vẫn cứ chạy... phải nhanh chóng thoát khỏi đây. Anh còn phải kịp giờ đến sân bay đi cứu mẹ và em gái. Một chút sơ sẩy cũng không được xảy ra.
Cố Thừa Luân run rẩy, mang theo vết bầm tím khắp người lên máy bay, hai tay anh vẫn không ngừng giữ chặt túi xách tiền... Cho đến khi nhân viên nhắc anh có thể để hành lý bên trên cho thoải mái, nhưng anh vẫn phớt lờ, ôm khư khư giữ chặt trong tay.
Suýt chút nữa thôi anh đã đánh mất số tiền xương máu này, anh không thể để rủi ro nào có thể xảy ra.
Cố Thừa Luân gục mặt, những hình ảnh mơ hồ và hỗn loạn khi nãy cứ không ngừng trôi qua trong đầu, khiến trái tim anh không ngừng co thắt dữ dội.
Anh sợ hãi... anh đã rất sợ hãi...
Anh không thể nghĩ được nhiều hơn... Anh cần phải an toàn, chuyện anh đương đầu còn đợi anh phía trước.
Khi sân bay vừa hạ cánh, Cố Thừa Luân đã tìm đến điện thoại công cộng, muốn liên lạc với mẹ mình. Tuy nhiên điện thoại vừa nhấc ra khỏi thì sau lưng anh có ba người đàn ông áp sát tới. Âm giọng lạnh lẽo dùng tiếng phổ thông thốt lên: “Anh chính là Cố Thừa Luân?”
Cố Thừa Luân quay mặt qua, thì nghe một giọng nói lạnh lẽo khác ở phía trước mặt, tay hắn quả nhiên đang cầm tấm hình chân dung của anh.
“Vừa đi vừa nói đi.”
Bọn họ bốn người ép sát anh cùng họ hướng về phía chiếc xe 7 chỗ, mặc dù không động tay động chân hay tỏ ra cường bạo, nhưng từ đầu chí cuối khí thế của bốn người bọn họ vẫn tồn tại sự áp bức trên người Cố Thừa Luân.
Anh ngồi vào xe, tay vẫn giữ chặt túi xách, ánh mắt không ngừng dáo dác nhìn xung quanh.
Anh đối với Bắc Kinh quá đỗi xa lạ, đường xá ở đây hoàn toàn mơ hồ. Xe cứ chạy như vậy, anh vẫn không ngừng lại sự hoang mang cồn cào trong lòng. Cho dù bọn chúng không hề làm ra bất kỳ động tác thô bạo nào, hay dùng lời lẽ đe dọa gì đến anh...
Nhưng nỗi sợ mà bọn chúng mang lại không hề nhỏ.
“Mẹ và em gái của tôi đang ở chỗ các người? Các người muốn đưa tôi đi đâu? Tôi phải gặp được họ mới gặp đại ca của các người.”
“Nôn nóng cái gì chứ!”
Một tên hừ lạnh cảnh cáo.
Cố Thừa Luân biết không thể nói chuyện được với bọn người này cho nên cứ mặc để họ đưa anh đi đến chỗ họ muốn.
Dù sao... anh cũng không hề có sự chọn lựa.
Cố Thừa Luân được đưa đến một khu nhà cũ trong hẻm nhỏ, phía trên kinh doanh nhà nghỉ... đèn mờ ảo. Cứ mỗi tầng đều có bảo kê đứng gác.
Anh theo chân bốn người đi lên tới tầng 5 thì được họ dẫn vào một phòng nghỉ lớn. Hai tên ở ngoài giữ cửa còn hai người còn lại cùng đưa anh vào sâu bên trong.
Cánh cửa vừa mở Cố Thừa Luân đã trông thấy mẹ và em gái bị ép sát trong một chiếc ghế salon, trước mặt còn có hai tên đàn ông bặm trơn cản lại.
Anh kích động lao đến: “Mẹ!”
“Luân!” – “Anh hai!”
Cố Thừa Luân bị đánh mạnh một cú sau gáy, tưởng mình sắp bị ngã ập xuống đất thì lập tức bị tên vừa vung đòn giật mạnh lại cổ áo kéo ngược trở về.
“Buông ra...” Cố Thừa Luân hét lên. Liên tiếp ra đòn chống trả.
“Phổ! Dừng tay lại...”
Âm giọng trầm lãnh uy quyền, một lời như vậy thốt lên quả nhiên có hiệu lực.
Gã tên Phổ liền dừng tay, còn Cố Thừa Luân cũng ngây dại không dám manh động sợ chọc giận đến bọn chúng.
Anh nhìn mẹ và em gái nước mắt ngắn dài khổ sở nhìn về phía mình, nhanh chóng mang túi xách chạy đến chỗ gã đàn ông vừa ra lệnh vừa rồi.
“Anh là người Hy Hiền nợ tiền có đúng vậy không? Tôi đưa ra tiền, anh sẽ thả họ có đúng vậy không?”
Đối mặt với gã đàn ông có dáng vẻ đạo mạo lịch sự nhất đang ngồi ở bàn chính, bộ dáng thong dong nhàn nhã, Cố Thừa Luân theo suy đoán xác định hắn có thể là đại ca ở đây, có thể đưa ra quyết định cuối cùng...
Hắn nhìn anh, ánh nhìn có thưởng thức cũng có mỉa mai cười cợt.
“Ăn nói thú vị chứ nhỉ?”
Cố Thừa Luân nhìn xuống chỗ túi xách sau đó dứt khoát mở ra, tay nhanh nhẹn rút túi giấy màu vàng đưa đến trước mặt gã, “Đây là 1 triệu 6 tiền Hong Kong...”
Tài xế mở mui xe lên kiểm tra sau đó nhăn mặt lắc đầu: “Xe bị trục trặc rồi.”
Cố Thừa Luân nhíu mày, đẩy cửa bước xuống xe, “Nhưng mà tôi phải đi gấp lắm!”
“Nhưng từ đây đến sân bay xa như vậy, tôi nghĩ không thể cố chạy tiếp tục. Có thể nó sẽ bốc cháy đấy!”
Cố Thừa Luân nhìn thấy một chiếc taxi khác trước mặt, nên cũng không nề hà rút tiền lẻ trả cho tài xế, sau đó chạy nhanh về phía trước đón chiếc taxi kia. Chỉ là khi chạy đến đã trông thấy người khác mở cửa xe và ngồi vào trong.
Cố Thừa Luân nóng lòng, nhìn qua bên kia con ngõ nhỏ, ở góc độ này xuyên qua có thể trông thấy một chiếc taxi khác bên kia đường.
Anh nhanh nhẹn lao qua con hẻm nhỏ, bước chân vội vàng...
Trong khoảng tối lờ mờ, Cố Thừa Luân chỉ biết hướng về phía trước thông ra đường lớn bên kia... bước chân đang vội thì phía gốc ngã ba đột nhiên xuất hiện một khối đen lao đến quật mạnh lấy cổ của anh khống chế về phía sau.
Cố Thừa Luân trong lúc bất ngờ không kịp phản ứng rất nhanh bị kẻ xấu tập kích áp sát về góc nhỏ tối mịch. Liên tiếp bị đánh liền mấy đòn rất mạnh bạo.
Cố Thừa Luân thân thủ không tệ lại thường xuyên tập thể thao, sau khi trấn tỉnh liền ra đòn đánh lại đối phương. Anh cầm túi xách quất mạnh vào đầu của kẻ xấu, chân phối hợp tung cước. Vài đòn đã khiến đối phương dần yếu thế.
Trong chớp nhoáng, ánh sáng lóe lên sắc bén, Cố Thừa Luân vừa kịp xác nhận đó là lưỡi dao bén thì đã bị áp sát, anh cố gắng tránh né nhưng trong lúc bất cẩn lại bị trượt ngã.
Tên cướp thừa thế quật mạnh anh một cú, sau đó dùng dao kề cổ, giọng kích động rít lên, “Tao không muốn giết người, giao hết tiền ra đây.”
“Tôi không có tiền.”
Tên cướp nhìn xuống chiếc túi xách da, liền giật mạnh lấy và bỏ chạy. Cố Thừa Luân lăn người, dùng chân đạp tới khiến đối phương loạng choạng nghiêng người vào tường.
Anh phóng tới, kích động giật lại túi xách tiền từ tay tên cướp, bao nhiêu sức lực đều dồn hết vào.
“Trả lại đây... trả lại đây...”
Cố Thừa Luân hét lên, không ngừng đánh đấm liên tiếp... Anh không thể mất đi số tiền này... không thể... không thể.
Hai người giằng co càng lúc càng kịch liệt, Cố Thừa Luân nghiến răng, tựa như bao nhiêu tủi nhục, oán hận và và thống khổ thời gian qua phải chịu đựng đều trút xả lên người tên cướp đáng hận này. Anh ra đòn mạnh bạo, dùng hết sức để đoạt lại sinh tử của mẹ và em gái anh từ tay tên cướp bất lương này... Anh không thể cứ bị chà đạp, không thể cứ để mình rơi vào vực sâu.
Anh đẩy mạnh tên cướp dùng chân đạp thẳng vào bụng, đồng thời giật được túi xách về tay của mình.
Anh nôn nóng chạy ập ra ngoài, nhưng đúng lúc này phía sau anh lại phát lên tiếng rên thảm thiết. Mặc dù rất nhỏ, nhưng trong không gian chật hẹp vắng lặng này... âm thanh đó thật sự đáng sợ hơn bao giờ hết. Và nó cũng như đang nói cho anh biết... tên cướp đó thật sự không xong.
Nhưng anh không có sự chọn lựa, anh vẫn cứ chạy... phải nhanh chóng thoát khỏi đây. Anh còn phải kịp giờ đến sân bay đi cứu mẹ và em gái. Một chút sơ sẩy cũng không được xảy ra.
Cố Thừa Luân run rẩy, mang theo vết bầm tím khắp người lên máy bay, hai tay anh vẫn không ngừng giữ chặt túi xách tiền... Cho đến khi nhân viên nhắc anh có thể để hành lý bên trên cho thoải mái, nhưng anh vẫn phớt lờ, ôm khư khư giữ chặt trong tay.
Suýt chút nữa thôi anh đã đánh mất số tiền xương máu này, anh không thể để rủi ro nào có thể xảy ra.
Cố Thừa Luân gục mặt, những hình ảnh mơ hồ và hỗn loạn khi nãy cứ không ngừng trôi qua trong đầu, khiến trái tim anh không ngừng co thắt dữ dội.
Anh sợ hãi... anh đã rất sợ hãi...
Anh không thể nghĩ được nhiều hơn... Anh cần phải an toàn, chuyện anh đương đầu còn đợi anh phía trước.
Khi sân bay vừa hạ cánh, Cố Thừa Luân đã tìm đến điện thoại công cộng, muốn liên lạc với mẹ mình. Tuy nhiên điện thoại vừa nhấc ra khỏi thì sau lưng anh có ba người đàn ông áp sát tới. Âm giọng lạnh lẽo dùng tiếng phổ thông thốt lên: “Anh chính là Cố Thừa Luân?”
Cố Thừa Luân quay mặt qua, thì nghe một giọng nói lạnh lẽo khác ở phía trước mặt, tay hắn quả nhiên đang cầm tấm hình chân dung của anh.
“Vừa đi vừa nói đi.”
Bọn họ bốn người ép sát anh cùng họ hướng về phía chiếc xe 7 chỗ, mặc dù không động tay động chân hay tỏ ra cường bạo, nhưng từ đầu chí cuối khí thế của bốn người bọn họ vẫn tồn tại sự áp bức trên người Cố Thừa Luân.
Anh ngồi vào xe, tay vẫn giữ chặt túi xách, ánh mắt không ngừng dáo dác nhìn xung quanh.
Anh đối với Bắc Kinh quá đỗi xa lạ, đường xá ở đây hoàn toàn mơ hồ. Xe cứ chạy như vậy, anh vẫn không ngừng lại sự hoang mang cồn cào trong lòng. Cho dù bọn chúng không hề làm ra bất kỳ động tác thô bạo nào, hay dùng lời lẽ đe dọa gì đến anh...
Nhưng nỗi sợ mà bọn chúng mang lại không hề nhỏ.
“Mẹ và em gái của tôi đang ở chỗ các người? Các người muốn đưa tôi đi đâu? Tôi phải gặp được họ mới gặp đại ca của các người.”
“Nôn nóng cái gì chứ!”
Một tên hừ lạnh cảnh cáo.
Cố Thừa Luân biết không thể nói chuyện được với bọn người này cho nên cứ mặc để họ đưa anh đi đến chỗ họ muốn.
Dù sao... anh cũng không hề có sự chọn lựa.
Cố Thừa Luân được đưa đến một khu nhà cũ trong hẻm nhỏ, phía trên kinh doanh nhà nghỉ... đèn mờ ảo. Cứ mỗi tầng đều có bảo kê đứng gác.
Anh theo chân bốn người đi lên tới tầng 5 thì được họ dẫn vào một phòng nghỉ lớn. Hai tên ở ngoài giữ cửa còn hai người còn lại cùng đưa anh vào sâu bên trong.
Cánh cửa vừa mở Cố Thừa Luân đã trông thấy mẹ và em gái bị ép sát trong một chiếc ghế salon, trước mặt còn có hai tên đàn ông bặm trơn cản lại.
Anh kích động lao đến: “Mẹ!”
“Luân!” – “Anh hai!”
Cố Thừa Luân bị đánh mạnh một cú sau gáy, tưởng mình sắp bị ngã ập xuống đất thì lập tức bị tên vừa vung đòn giật mạnh lại cổ áo kéo ngược trở về.
“Buông ra...” Cố Thừa Luân hét lên. Liên tiếp ra đòn chống trả.
“Phổ! Dừng tay lại...”
Âm giọng trầm lãnh uy quyền, một lời như vậy thốt lên quả nhiên có hiệu lực.
Gã tên Phổ liền dừng tay, còn Cố Thừa Luân cũng ngây dại không dám manh động sợ chọc giận đến bọn chúng.
Anh nhìn mẹ và em gái nước mắt ngắn dài khổ sở nhìn về phía mình, nhanh chóng mang túi xách chạy đến chỗ gã đàn ông vừa ra lệnh vừa rồi.
“Anh là người Hy Hiền nợ tiền có đúng vậy không? Tôi đưa ra tiền, anh sẽ thả họ có đúng vậy không?”
Đối mặt với gã đàn ông có dáng vẻ đạo mạo lịch sự nhất đang ngồi ở bàn chính, bộ dáng thong dong nhàn nhã, Cố Thừa Luân theo suy đoán xác định hắn có thể là đại ca ở đây, có thể đưa ra quyết định cuối cùng...
Hắn nhìn anh, ánh nhìn có thưởng thức cũng có mỉa mai cười cợt.
“Ăn nói thú vị chứ nhỉ?”
Cố Thừa Luân nhìn xuống chỗ túi xách sau đó dứt khoát mở ra, tay nhanh nhẹn rút túi giấy màu vàng đưa đến trước mặt gã, “Đây là 1 triệu 6 tiền Hong Kong...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.