Chương 106: Chiến dịch của đội phòng chống ma túy
Tô Du Bính
22/03/2017
Lịch sử trò chuyện bị giở ra, quả nhiên có Khổ Vì Tình, sáu mươi mấy trang, nhiều lần là vào rạng sáng.
Cá nhỏ vừa đọc vừa tán thán, “Tưởng Hiểu đúng là tình thánh.”
Thường Trấn Viễn không có hứng với đoạn tán tỉnh vớ vẩn chẳng khác gì trẻ con chơi trò gia đình kia, xem luôn lần gần nhất, “Khổ Vì Tình muốn tới tìm Tưởng Hiểu.”
Lăng Bác Kim nói, “Chẳng phải Tưởng Hiểu xếp y vào đội bỏ qua sao? Sao còn định gặp y nữa.”
Cá nhỏ nói, “Em không đọc câu cuối cùng của Khổ Vì Tình à? ‘Anh nhất định sẽ cho em sự ngạc nhiên lớn nhất kiếp này’. Nếu như một người thích em nói với em, sẽ cho em sự ngạc nhiên lớn nhất kiếp này thì em cảm thấy là cái gì?”
Ánh mắt Lăng Bác Kim không khống chế được nhìn sang Thường Trấn Viễn, nói hơi ngượng ngùng, “Có thể là, cùng về gặp bố mẹ?”
Cá nhỏ nói, “Tuy hơi lệch nhưng cũng xê xích không nhiều.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cầu hôn? Nhẫn kim cương?”
Cá nhỏ nói, “Cầu hôn mà, nhẫn có là cái chắc. Vì vậy, nếu em đoán không nhầm thì ít nhất là Tưởng Hiểu cảm thấy Khổ Vì Tình sẽ mang nhẫn tới.”
Lăng Bác Kim nhìn ảnh đại diện của Khổ Vì Tình trên blog, “Góc chụp không rõ, tìm người khó lắm.”
“Nhưng chẳng phải chúng ta có tài khoản QQ của y đó sao?” Cá nhỏ nói, “Chị có thể nghĩ cách điều tra địa chỉ IP của đối phương.”
Thường Trấn Viễn không biết nhiều về QQ, gật đầu trở lại chỗ ngồi, đang định đọc báo một lúc giết thời gian thì thấy Lưu Triệu đi từ ngoài vào, thuận tay đóng cửa lại nói, “Tối nay có chiến dịch, cô cậu đi ăn sớm đi.”
Lăng Bác Kim nói, “Chiến dịch gì vậy ạ?”
Lưu Triệu nhìn cậu, “Tới lúc đó sẽ thông báo.”
Lăng Bác Kim bất đắc dĩ nhìn sang Thường Trấn Viễn, phát hiện hắn đang cau mày.
Lưu Triệu nói, “Tối các cậu có việc à?”
Lăng Bác Kim nói, “Hôm nay anh hai em tới.”
“Thế thì bảo cậu ta ở thêm mấy ngày.” Lưu Triệu ngừng một chút rồi nói, “À phải, anh cậu cũng là cảnh sát nhỉ? Hình như là ở… thành phố N?”
Lăng Bác Kim gật đầu, “Đúng ạ. Ảnh tới bắt tội phạm chạy trốn.”
Lưu Triệu cười nói, “Thấy bảo các cậu là song bào thai, giống nhau không vậy, bảo anh cậu ở thêm mấy ngày, chúng ta cũng ăn bữa cơm làm quen.”
Cá nhỏ kêu lên, “Song bào thai? Giống y sì đúc à?”
Lăng Bác Kim cười ngây ngô, “Gặp là biết mà.” Cậu quay sang nhìn Thường Trấn Viễn, lông mày Thường Trấn Viễn đã buông lỏng ra rồi, nhìn chằm chằm vào chân ghế Cá nhỏ đang ngồi, chẳng biết đang nghĩ gì nữa.
Lưu Triệu nói, “Phải rồi, buổi sáng Đầu to gọi điện tới, bảo nhớ cô cậu lắm.”
Cá nhỏ cười nói, “Coi như ảnh còn có lương tâm, đi hưởng tuần trăng mật mà vẫn nhớ tới bọn em!”
Mấy người cười cười nói nói, rất nhanh thì tới buổi trưa.
Cá nhỏ chạy tới phòng kỹ thuật, các đồng sự ở phòng kỹ thuật quần quật một buổi chiều, cuối cùng cũng tìm ra được thân phận của Khổ Vì Tình. “Hai mươi tuổi, nhân viên trông nét của một quán nét.” Cá nhỏ cầm tư liệu về, Lăng Bác Kim, Thường Trấn Viễn và Gậy trúc mới làm bên ngoài về đang ăn cơm hộp.
“Em vừa nhờ người gọi điện tới quán nét kia rồi, xác nhận một ngày trước khi Tưởng Hiểu gặp chuyện, y xin nghỉ một tuần, nhưng nghỉ có bốn ngày đã đi làm lại rồi.” Cá nhỏ nói, “Rất đáng nghi.”
Lăng Bác Kim nói, “Mai bọn em sẽ đi tìm y. Y ở thành phố nào?”
Cá nhỏ cười nói, “Em đoán đi.”
Lăng Bác Kim nhanh chóng tư duy, kết hợp với nụ cười của cô mà đoán, “Thành phố N à?”
Cá nhỏ lắc đầu.
Lăng Bác Kim nói, “Ở đâu thế?”
“Thành phố M.” Cá nhỏ khoanh tay trước ngực, “Chẳng phải đó là quê em sao? À, đúng rồi, hình như Vương Thụy cũng là người thành phố M nhỉ?”
Lăng Bác Kim nói, “Chắc chắn cậu ta sẽ nghĩ rằng em không cam lòng khi cậu ta ăn của em nên chạy về đòi nợ.”
Cá nhỏ cười to.
Bốn người nhanh chóng ăn xong cơm hộp, sau đó ở trong văn phòng chờ lệnh.
Năm giờ, Lưu Triệu và Đồng Chấn Hổ dẫn mấy người ở đội phòng chống ma túy tới. Không cần bọn họ mở lời, trong lòng đám Thường Trấn Viễn đều đã nắm chắc rồi.
Đồng Chấn Hổ không đợi Lưu Triệu đóng cửa lại đã mắng, “Mẹ nó! Cuối cùng cũng tới ngày thu lưới rồi! Trang Tranh, Triệu Thác Đường, Hầu Nguyên Côn, những ung nhọt này sắp bị xóa sổ rồi!”
Thường Trấn Viễn ngồi trên sô-pha. Là sếp sòng bị khử nội bộ, hắn luôn cảm thấy bất mãn mỗi lần bị bêu tên trong tình huống này.
Lưu Triệu nói, “Nhiệm vụ truy bắt cụ thể do đồng sự đội phòng chống ma túy phụ trách, chúng ta chủ yếu phụ trách bắt cá nhỏ vòng ngoài. Ví dụ như đàn em của Lỗ Dương Quang, ví dụ như Huy ‘tham lam’, Trương ‘sình’ đại loại thế.” Ông ta rút một tờ giấy trong cặp táp ra đưa Thường Trấn Viễn, “Tờ này là danh sách, chỉ cần có tên bên trên thì không tha cho kẻ nào cả!”
Đồng Chấn Hổ nói, “Các cậu tới chờ ở ngoài thôn Lỗ gia trước đi, đợi Hầu Nguyên Côn sa lưới thì hành động.”
Lưu Triệu nói, “Có câu hỏi gì khác không? Nếu không thì lập tức xuất phát!”
Trên danh sách có hai mươi mấy người, đám Thường Trấn Viễn không thể không lái một xe con, ba xe van tới.
Lăng Bác Kim không đợi người khác đưa chìa khóa xe cho cậu đã tự động chui vào xe Thường Trấn Viễn rồi.
Thường Trấn Viễn nhìn thoáng sang cậu, thắt dây an toàn khởi động ô-tô.
Ghế sau có thêm một người của đội phòng chống ma túy vào ngồi.
Xe chạy bon bon.
Trên đường, Lăng Bác Kim định gọi điện cho Từ Túc Thành, nhưng nghĩ rồi lại không làm nữa. Nãy đã gửi tin nhắn bảo không ăn cơm, dù trước đó không nhận được tin thì giờ không thấy người đâu hẳn là biết rồi.
Năm giờ là lúc kẹt xe nhất, may mà bọn họ ra ngoài thành phố, trên đường thành thử không nghẽn như thế, xếp hàng hai lần, chạy mãi cuối cùng cũng tới ngoài thôn lúc năm giờ bốn mươi mấy phút.
Sợ người thôn Lỗ gia phát giác được động tĩnh, bọn họ đỗ xe cách thôn cả một quãng đường.
Thường Trấn Viễn châm thuốc, ngẩn người nhìn xe cộ ngược xuôi trên đường.
Lăng Bác Kim muốn nói chuyện với hắn, nhưng phía sau có người ngoài nên không tiện, đành phải tán gẫu câu được câu không với người kia. Người nọ tên là Tiểu Chu, rất liến láu, lúc thì nói hình như giá nhà dạo nhà tăng rồi, sau này khó lấy vợ, lúc thì nói tới năm 2012, cậu ta định vác hành lý tới đỉnh Everest ở Himalaya tị nạn.
Mình cậu ta nói hăng say, Lăng Bác Kim nghe chỉ thấy buồn ngủ.
Mãi tới lúc điện thoại đổ chuông.
Lăng Bác Kim giật mình tỉnh lại. Cậu nghe điện thoại, lập tức nói ngạc nhiên, “Anh? Không phải, em không rõ lắm, anh đợi chút để em hỏi. Sư phụ, trên đường Viễn Hải có quán ẩm thực Nhật Bản không?”
Thường Trấn Viễn im lặng, người khác nhìn thì tưởng là trầm tư, nhưng hắn biết, hắn đang che giấu cảm xúc trào lên trong tích tắc của mình. “Có, trong hẻm, phía bên có tiệm cắt tóc.”
Lăng Bác Kim nói y nguyên lại. Cậu cúp máy, nói với Thường Trấn Viễn, “Sư phụ biết rộng thật.”
Không phải hắn biết rộng, mà quán này từng là một trong những quán ẩm thực Nhật Bản hắn thích nhất. Giá cả vừa phải, hàng thật giá thật. Ông chủ là người không tham vọng, không thích phát triển chuyện buôn bán, cũng không muốn quảng cáo, vì vậy không tra được địa chỉ quán trên 114, chỉ tuyên truyền theo cách rỉ tai nhau.
Trước kia hắn đưa Từ Tắc Thừa tới ăn hai lần.
Suy nghĩ của hắn đột nhiên gián đoạn, lại quay về cuộc điện thoại kia.
Dù kẻ đó vẫn là Từ Tắc Thừa thì cũng không phải Từ Tắc Thừa kia nữa.
Thường Trấn Viễn chậm rãi nhả một vòng khói.
Gần tới tám giờ, cuộc điện của Lưu Triệu cuối cùng cũng tới. Đám Lăng Bác Kim mở cửa lao tới thôn. Thường Trấn Viễn thản nhiên đi theo đằng sau, dù hắn tiếp nhận thân phận cảnh sát của mình cũng không có nghĩa hắn sẽ bán mạng vì công việc này. Tư tưởng vị kỷ ăn sâu bén rễ trong lòng không phải sống lại một lần liền có thể thay đổi, tối đa là hắn bán đầu óc và thể lực để đổi lấy cơ hội sinh sống bình thường thôi.
Đám người Lỗ Dương Quang không đề phòng, không kẻ nào chạy thoát được.
Lúc Lỗ Dương Quang đi ra, trên người chỉ mặc một cái xà lỏn, áo là lúc sau bị ép mặc vào. Gã trông thấy Lăng Bác Kim, mũi vang hừ hừ hai tiếng, ánh mắt ngập tràn ác độc, lúc thấy Thường Trấn Viễn thì thứ ác độc này gần như biến thành dịch độc phun lên mặt hắn.
Thường Trấn Viễn đi bên cạnh gã, nói chậm rãi, “Với cảnh sát ấy mà, bị tội phạm ghét là một loại vinh dự.”
Lỗ Dương Quang xì một tiếng, không trừng hắn nữa.
Thường Trấn Viễn rất thoải mái. Là cảnh sát cũng được, là trùm xã hội đen cũng được, trông thấy kẻ địch của mình rầu rĩ luôn là một chuyện vui vẻ. Tuy rằng cùng với sự thay đổi trong lập trường của mình, vị trí kẻ địch và đồng bạn cũng thay đổi rồi.
Áp giải bọn họ về cục cảnh sát xong, công việc của đội bọn hắn coi như hoàn tất rồi. Lăng Bác Kim đang cùng đi ra với Thường Trấn Viễn thì nhận được tin nhắn gửi từ Từ Túc Thành, hỏi cậu bao giờ xong, anh ta đợi ở quán ẩm thực Nhật Bản kia.
Cá nhỏ vừa đọc vừa tán thán, “Tưởng Hiểu đúng là tình thánh.”
Thường Trấn Viễn không có hứng với đoạn tán tỉnh vớ vẩn chẳng khác gì trẻ con chơi trò gia đình kia, xem luôn lần gần nhất, “Khổ Vì Tình muốn tới tìm Tưởng Hiểu.”
Lăng Bác Kim nói, “Chẳng phải Tưởng Hiểu xếp y vào đội bỏ qua sao? Sao còn định gặp y nữa.”
Cá nhỏ nói, “Em không đọc câu cuối cùng của Khổ Vì Tình à? ‘Anh nhất định sẽ cho em sự ngạc nhiên lớn nhất kiếp này’. Nếu như một người thích em nói với em, sẽ cho em sự ngạc nhiên lớn nhất kiếp này thì em cảm thấy là cái gì?”
Ánh mắt Lăng Bác Kim không khống chế được nhìn sang Thường Trấn Viễn, nói hơi ngượng ngùng, “Có thể là, cùng về gặp bố mẹ?”
Cá nhỏ nói, “Tuy hơi lệch nhưng cũng xê xích không nhiều.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cầu hôn? Nhẫn kim cương?”
Cá nhỏ nói, “Cầu hôn mà, nhẫn có là cái chắc. Vì vậy, nếu em đoán không nhầm thì ít nhất là Tưởng Hiểu cảm thấy Khổ Vì Tình sẽ mang nhẫn tới.”
Lăng Bác Kim nhìn ảnh đại diện của Khổ Vì Tình trên blog, “Góc chụp không rõ, tìm người khó lắm.”
“Nhưng chẳng phải chúng ta có tài khoản QQ của y đó sao?” Cá nhỏ nói, “Chị có thể nghĩ cách điều tra địa chỉ IP của đối phương.”
Thường Trấn Viễn không biết nhiều về QQ, gật đầu trở lại chỗ ngồi, đang định đọc báo một lúc giết thời gian thì thấy Lưu Triệu đi từ ngoài vào, thuận tay đóng cửa lại nói, “Tối nay có chiến dịch, cô cậu đi ăn sớm đi.”
Lăng Bác Kim nói, “Chiến dịch gì vậy ạ?”
Lưu Triệu nhìn cậu, “Tới lúc đó sẽ thông báo.”
Lăng Bác Kim bất đắc dĩ nhìn sang Thường Trấn Viễn, phát hiện hắn đang cau mày.
Lưu Triệu nói, “Tối các cậu có việc à?”
Lăng Bác Kim nói, “Hôm nay anh hai em tới.”
“Thế thì bảo cậu ta ở thêm mấy ngày.” Lưu Triệu ngừng một chút rồi nói, “À phải, anh cậu cũng là cảnh sát nhỉ? Hình như là ở… thành phố N?”
Lăng Bác Kim gật đầu, “Đúng ạ. Ảnh tới bắt tội phạm chạy trốn.”
Lưu Triệu cười nói, “Thấy bảo các cậu là song bào thai, giống nhau không vậy, bảo anh cậu ở thêm mấy ngày, chúng ta cũng ăn bữa cơm làm quen.”
Cá nhỏ kêu lên, “Song bào thai? Giống y sì đúc à?”
Lăng Bác Kim cười ngây ngô, “Gặp là biết mà.” Cậu quay sang nhìn Thường Trấn Viễn, lông mày Thường Trấn Viễn đã buông lỏng ra rồi, nhìn chằm chằm vào chân ghế Cá nhỏ đang ngồi, chẳng biết đang nghĩ gì nữa.
Lưu Triệu nói, “Phải rồi, buổi sáng Đầu to gọi điện tới, bảo nhớ cô cậu lắm.”
Cá nhỏ cười nói, “Coi như ảnh còn có lương tâm, đi hưởng tuần trăng mật mà vẫn nhớ tới bọn em!”
Mấy người cười cười nói nói, rất nhanh thì tới buổi trưa.
Cá nhỏ chạy tới phòng kỹ thuật, các đồng sự ở phòng kỹ thuật quần quật một buổi chiều, cuối cùng cũng tìm ra được thân phận của Khổ Vì Tình. “Hai mươi tuổi, nhân viên trông nét của một quán nét.” Cá nhỏ cầm tư liệu về, Lăng Bác Kim, Thường Trấn Viễn và Gậy trúc mới làm bên ngoài về đang ăn cơm hộp.
“Em vừa nhờ người gọi điện tới quán nét kia rồi, xác nhận một ngày trước khi Tưởng Hiểu gặp chuyện, y xin nghỉ một tuần, nhưng nghỉ có bốn ngày đã đi làm lại rồi.” Cá nhỏ nói, “Rất đáng nghi.”
Lăng Bác Kim nói, “Mai bọn em sẽ đi tìm y. Y ở thành phố nào?”
Cá nhỏ cười nói, “Em đoán đi.”
Lăng Bác Kim nhanh chóng tư duy, kết hợp với nụ cười của cô mà đoán, “Thành phố N à?”
Cá nhỏ lắc đầu.
Lăng Bác Kim nói, “Ở đâu thế?”
“Thành phố M.” Cá nhỏ khoanh tay trước ngực, “Chẳng phải đó là quê em sao? À, đúng rồi, hình như Vương Thụy cũng là người thành phố M nhỉ?”
Lăng Bác Kim nói, “Chắc chắn cậu ta sẽ nghĩ rằng em không cam lòng khi cậu ta ăn của em nên chạy về đòi nợ.”
Cá nhỏ cười to.
Bốn người nhanh chóng ăn xong cơm hộp, sau đó ở trong văn phòng chờ lệnh.
Năm giờ, Lưu Triệu và Đồng Chấn Hổ dẫn mấy người ở đội phòng chống ma túy tới. Không cần bọn họ mở lời, trong lòng đám Thường Trấn Viễn đều đã nắm chắc rồi.
Đồng Chấn Hổ không đợi Lưu Triệu đóng cửa lại đã mắng, “Mẹ nó! Cuối cùng cũng tới ngày thu lưới rồi! Trang Tranh, Triệu Thác Đường, Hầu Nguyên Côn, những ung nhọt này sắp bị xóa sổ rồi!”
Thường Trấn Viễn ngồi trên sô-pha. Là sếp sòng bị khử nội bộ, hắn luôn cảm thấy bất mãn mỗi lần bị bêu tên trong tình huống này.
Lưu Triệu nói, “Nhiệm vụ truy bắt cụ thể do đồng sự đội phòng chống ma túy phụ trách, chúng ta chủ yếu phụ trách bắt cá nhỏ vòng ngoài. Ví dụ như đàn em của Lỗ Dương Quang, ví dụ như Huy ‘tham lam’, Trương ‘sình’ đại loại thế.” Ông ta rút một tờ giấy trong cặp táp ra đưa Thường Trấn Viễn, “Tờ này là danh sách, chỉ cần có tên bên trên thì không tha cho kẻ nào cả!”
Đồng Chấn Hổ nói, “Các cậu tới chờ ở ngoài thôn Lỗ gia trước đi, đợi Hầu Nguyên Côn sa lưới thì hành động.”
Lưu Triệu nói, “Có câu hỏi gì khác không? Nếu không thì lập tức xuất phát!”
Trên danh sách có hai mươi mấy người, đám Thường Trấn Viễn không thể không lái một xe con, ba xe van tới.
Lăng Bác Kim không đợi người khác đưa chìa khóa xe cho cậu đã tự động chui vào xe Thường Trấn Viễn rồi.
Thường Trấn Viễn nhìn thoáng sang cậu, thắt dây an toàn khởi động ô-tô.
Ghế sau có thêm một người của đội phòng chống ma túy vào ngồi.
Xe chạy bon bon.
Trên đường, Lăng Bác Kim định gọi điện cho Từ Túc Thành, nhưng nghĩ rồi lại không làm nữa. Nãy đã gửi tin nhắn bảo không ăn cơm, dù trước đó không nhận được tin thì giờ không thấy người đâu hẳn là biết rồi.
Năm giờ là lúc kẹt xe nhất, may mà bọn họ ra ngoài thành phố, trên đường thành thử không nghẽn như thế, xếp hàng hai lần, chạy mãi cuối cùng cũng tới ngoài thôn lúc năm giờ bốn mươi mấy phút.
Sợ người thôn Lỗ gia phát giác được động tĩnh, bọn họ đỗ xe cách thôn cả một quãng đường.
Thường Trấn Viễn châm thuốc, ngẩn người nhìn xe cộ ngược xuôi trên đường.
Lăng Bác Kim muốn nói chuyện với hắn, nhưng phía sau có người ngoài nên không tiện, đành phải tán gẫu câu được câu không với người kia. Người nọ tên là Tiểu Chu, rất liến láu, lúc thì nói hình như giá nhà dạo nhà tăng rồi, sau này khó lấy vợ, lúc thì nói tới năm 2012, cậu ta định vác hành lý tới đỉnh Everest ở Himalaya tị nạn.
Mình cậu ta nói hăng say, Lăng Bác Kim nghe chỉ thấy buồn ngủ.
Mãi tới lúc điện thoại đổ chuông.
Lăng Bác Kim giật mình tỉnh lại. Cậu nghe điện thoại, lập tức nói ngạc nhiên, “Anh? Không phải, em không rõ lắm, anh đợi chút để em hỏi. Sư phụ, trên đường Viễn Hải có quán ẩm thực Nhật Bản không?”
Thường Trấn Viễn im lặng, người khác nhìn thì tưởng là trầm tư, nhưng hắn biết, hắn đang che giấu cảm xúc trào lên trong tích tắc của mình. “Có, trong hẻm, phía bên có tiệm cắt tóc.”
Lăng Bác Kim nói y nguyên lại. Cậu cúp máy, nói với Thường Trấn Viễn, “Sư phụ biết rộng thật.”
Không phải hắn biết rộng, mà quán này từng là một trong những quán ẩm thực Nhật Bản hắn thích nhất. Giá cả vừa phải, hàng thật giá thật. Ông chủ là người không tham vọng, không thích phát triển chuyện buôn bán, cũng không muốn quảng cáo, vì vậy không tra được địa chỉ quán trên 114, chỉ tuyên truyền theo cách rỉ tai nhau.
Trước kia hắn đưa Từ Tắc Thừa tới ăn hai lần.
Suy nghĩ của hắn đột nhiên gián đoạn, lại quay về cuộc điện thoại kia.
Dù kẻ đó vẫn là Từ Tắc Thừa thì cũng không phải Từ Tắc Thừa kia nữa.
Thường Trấn Viễn chậm rãi nhả một vòng khói.
Gần tới tám giờ, cuộc điện của Lưu Triệu cuối cùng cũng tới. Đám Lăng Bác Kim mở cửa lao tới thôn. Thường Trấn Viễn thản nhiên đi theo đằng sau, dù hắn tiếp nhận thân phận cảnh sát của mình cũng không có nghĩa hắn sẽ bán mạng vì công việc này. Tư tưởng vị kỷ ăn sâu bén rễ trong lòng không phải sống lại một lần liền có thể thay đổi, tối đa là hắn bán đầu óc và thể lực để đổi lấy cơ hội sinh sống bình thường thôi.
Đám người Lỗ Dương Quang không đề phòng, không kẻ nào chạy thoát được.
Lúc Lỗ Dương Quang đi ra, trên người chỉ mặc một cái xà lỏn, áo là lúc sau bị ép mặc vào. Gã trông thấy Lăng Bác Kim, mũi vang hừ hừ hai tiếng, ánh mắt ngập tràn ác độc, lúc thấy Thường Trấn Viễn thì thứ ác độc này gần như biến thành dịch độc phun lên mặt hắn.
Thường Trấn Viễn đi bên cạnh gã, nói chậm rãi, “Với cảnh sát ấy mà, bị tội phạm ghét là một loại vinh dự.”
Lỗ Dương Quang xì một tiếng, không trừng hắn nữa.
Thường Trấn Viễn rất thoải mái. Là cảnh sát cũng được, là trùm xã hội đen cũng được, trông thấy kẻ địch của mình rầu rĩ luôn là một chuyện vui vẻ. Tuy rằng cùng với sự thay đổi trong lập trường của mình, vị trí kẻ địch và đồng bạn cũng thay đổi rồi.
Áp giải bọn họ về cục cảnh sát xong, công việc của đội bọn hắn coi như hoàn tất rồi. Lăng Bác Kim đang cùng đi ra với Thường Trấn Viễn thì nhận được tin nhắn gửi từ Từ Túc Thành, hỏi cậu bao giờ xong, anh ta đợi ở quán ẩm thực Nhật Bản kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.