Chương 37: Gặp chuyện bất bình, phóng xe giúp đỡ
Tô Du Bính
22/03/2017
Sự thật chứng minh quả là như vậy.
Cảnh sát giao thông và công an khu vực rất nhanh tới tiếp quản ông cháu vợ của phó thị trưởng. Thường Trấn Viễn và những cảnh sát khác trở lại chỗ cũ trong tiếng quát tháo của Đồng Chấn Hổ.
Trên đường đi Tôn Húc Đông rất khó hiểu, “Rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Vu Khải nói, “Chắc chừng là xuất hiện lỗi kỹ thuật.”
Lỗi gì thì bọn họ khó mà nói được. Dù sao người chỉ huy bọn họ đuổi theo xe là Đồng Chấn Hổ, mà Đồng Chấn Hổ chính là thượng cấp trực tiếp của bọn họ, trước khi sự tình chưa sáng tỏ, bọn họ không tiện ngang nhiên thảo luận chuyện của cấp trên nhà mình trước mặt đội khác.
Bọn họ quay lại không bao lâu thì có mệnh lệnh về đội.
Từ khi bắt đầu đuổi theo xe Buick, Thường Trấn Viễn đã ý thức được hôm nay sẽ không gặt hái được gì. Bởi vậy lái xe về cục cảnh sát không hề dị nghị. Còn cái xe bị đụng móp thì tự khắc có người đi sửa, hắn không quan tâm.
Quay về văn phòng, chỉ có Đầu to, Vương Thụy với Cá nhỏ đang ở đấy.
“Đội trưởng đâu?” Lăng Bác Kim hỏi.
Đầu to nói, “Đi họp rồi, chưa về.”
Vương Thụy thất vọng nằm trên ghế sô-pha, “Mãi mới đợi được một chiến dịch lớn thế này, ai ngờ lại kết thúc qua quýt như vậy, chẳng thú vị gì hết.”
Đầu to nói, “Anh chỉ mong không thú vị thôi. Không thú vị chứng tỏ thiên hạ thái bình, việc tốt mà.”
Vương Thụy ngồi bật dậy, “Nhưng giờ thiên hạ không thái bình, chúng ta vẫn chưa bắt được kẻ khiến thiên hạ không thái bình, ức cả chế!”
Cá nhỏ dọn xong đồ, cầm túi nhẹ nhàng đập vào chân Vương Thụy, “Chưa đi à?”
Vương Thụy nói, “Vẫn chưa biết kết quả mà.”
Cá nhỏ nói, “Khỏi đợi, nghe bảo bắt nhầm người rồi, sếp với con hổ kia đang nghe răn kia kìa.”
Đầu to nói, “Bắt nhầm người á? Bắt ai?”
Lăng Bác Kim nói, “Hình như là bắt cháu vợ của phó thị trưởng.” Cậu lúc sau nghe Tôn Húc Đông với Vu Khải nói chuyện mới biết được Toàn Lập Đức là ai.
Vương Thụy cả kinh, “Không phải chứ? Lẽ nào chiến dịch săn nhạn là để săn phó thị trưởng? Oách xà lách vậy.”
Cá nhỏ nói, “Đã bảo là bắt nhầm người rồi mà. Oài, tạm thời không nói nữa, chị buồn ngủ trĩu cả mắt rồi, có gì thì mai nhất định có tin tức đó.” Cô ta ngáp rồi về trước.
Đầu to nhìn Thường Trấn Viễn rồi lại nhìn Vương Thụy, “Hay là chúng ta về trước đi.”
Thường Trấn Viễn quay về cốt để xem Lưu Triệu có giải thích gì cho chiến dịch lần này không, có điều xem ra chuyện này vẫn chưa truyền ra ngoài, chỉ đành đợi mai nghe tin thôi.
Bốn người họ đều sống chung một khu, nửa đêm nửa hôm Đầu to cũng chẳng muốn đi mô-tô, vì vậy bốn người vẫy taxi về nhà.
Lúc tới nhà cũng xấp xỉ ba rưỡi rồi.
Thường Trấn Viễn đã ngủ một giấc trước đó nên không buồn ngủ lắm, tắm một cái mới lên giường, ngủ thẳng tới tám giờ ngày hôm sau mới bị tiếng chuông di động đánh thức.
Hắn cầm di động lên nhìn, phía trên chỉ có một dãy số điện thoại chứ không có biểu thị tên người gọi, bấy giờ mới nhớ ra cái di động trong tay là di động được phát vào chiến dịch tối qua, di động của bọn họ vẫn đang ở trong tay Đồng Chấn Hổ.
“A lô.” Hắn nghe điện thoại.
Lưu Triệu nói, “Mười giờ họp.”
Thường Trấn Viễn dụi mắt.
“Đừng quên gọi Hòa thượng, Đầu to với Mũi trâu.” Lưu Triệu rõ tình hình của bọn họ như lòng bàn tay.
Thường Trấn Viễn dụi mắt ngồi dậy. Thời gian hắn ngủ tuy không nhiều, nhưng chất lượng rất tốt, lúc dậy cũng không thấy mệt, rửa mặt đánh răng xong đi xuống lại phát hiện phòng khách phòng bếp lặng như tờ.
Hắn tới cửa phòng Lăng Bác Kim, gõ cửa, sau đó đi chuẩn bị bữa sáng.
Đợi hắn làm xong bữa sáng trở ra, phát hiện cánh cửa kia vẫn đóng im ỉm.
Thường Trấn Viễn hơi ngạc nhiên. Trong ấn tượng, Từ Thắc Thừa là một người rất cảnh giác, hắn hầu như chưa thấy kẻ đó ngủ say bao giờ. Có lẽ, đây là tố chất thiết yếu để nằm vùng, mà bây giờ không cần nằm vùng nên cũng không cần thứ tố chất này nữa?
Hắn đi tới trước cửa, gõ lần nữa.
Vẫn không có tiếng trả lời.
Hắn đẩy cửa đi vào. Lăng Bác Kim nằm cong như con tôm, đầu và thân đắp chăn kín kẽ, chỉ lộ ra nửa cái mông.
Thường Trấn Viễn nói, “Dậy đi.”
Trên giường không hề có động tĩnh gì.
Thường Trấn Viễn nhìn thấy máy CD bên giường, tiện tay bật lên.
Tiếng kim loại va đập rầm rĩ tức thì vang lên.
Lăng Bác Kim chậm rãi duỗi thẳng người, dụi mắt, sau đó ngồi dậy, lúc trông thấy Thường Trấn Viễn đứng ở bên thì ngẩn tò te, “Sư phụ?”
“Mười giờ họp.” Thường Trấn Viễn nhìn cái đầu như tổ chim của cậu, khóe miệng giần giật khó nén. Nếu là ở đời trước, hắn tuyệt đối không tưởng tượng nổi Từ Tắc Thừa thích quản lý tóc tai như dây thép lại cũng có thời điểm lôi thôi lếch thếch như vậy.
Lăng Bác Kim kéo chăn đứng lên, lộ ra cái quần bãi biển in hình trái cây nhiệt đới sặc sỡ. Cậu chú ý tới ánh mắt của Thường Trấn Viễn quét qua quần mình, cười khan nói, “Mẹ em cứ bắt em mặc đó.”
Thường Trấn Viễn nói, “Rất hợp với cậu.”
“…” Lăng Bác Kim nói, “Cám ơn.”
Lăng Bác Kim gọi dậy thì khó chứ tay chân rất linh hoạt, nhanh chóng chỉnh lý sạch sẽ, thuận tiện ăn hết bữa sáng Thường Trấn Viễn ăn còn dư. Lúc hai người xuống dưới, khoảng chín giờ bốn mươi phút, đến lúc đánh thức Đầu to, đợi bọn họ ăn mặc chỉnh tề ra ngoài là mười giờ đúng.
Mười giờ hai mươi, Đầu to vội vàng xông vào văn phòng, tiếp đó là Vương Thụy. Qua một lúc lâu, Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim mới một trước một sau đi vào.
Đầu to thở hồng hộc nói, “Họp thôi.”
Lưu Triệu thản nhiên nói, “Mười rưỡi họp.”
Mắt Đầu to trừng thiếu điều lòi ra ngoài, “A Tiêu bảo là mười giờ mà.”
Lưu Triệu nói, “Tôi nói nhầm.” Miệng ông ta nói là nhầm, nhưng vẻ mặt không có lấy một chút áy náy vì nói nhầm nào cả. Đầu to vậy mới biết ông ta cố ý nói trước nửa tiếng là để phòng bọn họ tới muộn.
“Biết thế thà ngủ thêm mười phút nữa!” Đầu to nằm vật lên ghế sô pha.
Gậy trúc và Cá nhỏ một trước một sau đi vào.
Gậy trúc ngạc nhiên nói, “Đầu to mà tới sớm vậy sao.”
Đầu to càm ràm, “Sếp Lưu bảo mười giờ họp.”
Gậy trúc thắc mắc nhìn sang Lưu Triệu, “Không phải mười rưỡi sao?”
Lưu Triệu gật đầu nói, “Mười rưỡi.”
Đầu to tịt lời. Phân biệt đối xử vậy!
Thường Trấn Viễn nheo mắt lại. Hắn không phản đối việc dạy tùy người tùy cách, nhưng xếp hắn vào hàng ngũ học sinh kém cần đôn đốc rất khiến người ta bực dọc. Từ tiểu học, chức vụ của hắn chưa bao giờ thấp hơn trung đội trưởng.
Lưu Triệu vỗ tay đứng lên nói, “Nếu đến đủ rồi thì ta họp sớm luôn thôi. Trước tiên giải thích về chiến dịch tối hôm qua, Gậy trúc, đóng cửa lại đi.”
Gậy trúc đóng cửa lại, văn phòng tức thì trở thành một không gian khép kín.
“Chim nhạn trong chiến dịch săn nhạn là một trùm ma túy Philippines, biệt hiệu là ‘Băng gia’, ý nghĩa như tên, hắn chủ yếu bán băng phiến. Người thương thảo với hắn chính là Triệu Thác Đường.” Lưu Triệu nói, “Lúc trước chúng tôi đã nhận được tin tức rằng rạng sáng nay ‘Băng gia’ sẽ tự mình mang rất nhiều băng phiến nhập cảnh trái phép, phía hải quan đã bố trí ổn thỏa. Song để phòng bất trắc chúng ta và đội phòng chống ma túy cũng tham gia chiến dịch săn nhạn, phối hợp với hải quan tiến hành chiến dịch trên đất liền.”
Vương Thụy sốt sắng nói, “Người có đến không ạ?”
“Không.” Lưu Triệu nói, “Chắc đối phương cũng nghe được phong thanh.”
Đầu to nói, “Chẳng phải thấy bảo hôm qua bắt được một người đó sao? Còn là cháu vợ của phó thị trưởng nữa à? Lẽ nào y cũng tham gia?”
“Việc này, là một việc khác.” Lưu Triệu ngừng chút rồi nói, “Tên đó lái xe đụng người bỏ trốn, vừa vặn bị đội viên đội phòng chống ma túy ở gần đó trông thấy, bọn họ vừa đuổi vừa báo cáo tình huống, chắc là lúc truy đuổi hai bên nói không rõ ràng nên sinh ra chút hiểu lầm nho nhỏ.”
Ông ta nói qua loa, nhưng Thường Trấn Viễn nghe hiểu rồi.
Hẳn là lời báo cáo của đội viên kia khiến Đồng Chấn Hổ tưởng nhầm đối phương là trùm ma túy hoặc người tiếp ứng trùm ma túy, vậy nên mới chỉ huy bọn họ chặn đường. May sao tối qua trùm ma túy không xuất hiện, không thì Đồng Chấn Hổ không những chỉ huy sai lầm, mà còn thất trách nghiêm trọng nữa.
Đầu to nói, “Thằng nhóc kia giờ sao rồi?”
Lưu Triệu nói, “Còn sao trăng gì nữa? Nên thế nào thì thế ấy chứ sao.”
Cửa đột nhiên bị gõ vang.
Lưu Triệu ra hiệu cho Gậy trúc mở cửa.
Người đến là người của đội phòng chống ma túy, anh ta bưng một cái rổ trong tay, bên trong đều là di động. Anh ta vừa đưa rổ cho Gậy trúc vừa nói, “Nhớ thu lại di động phát hôm qua.”
“Được.” Gậy trúc bỏ rổ lên bàn, bới di động của mình ra trước.
Người khác cũng lần lượt lên lấy di động.
Thường Trấn Viễn mở di động ra chưa được mấy lâu đã trông thấy nhảy ra vô số tin báo cuộc gọi lỡ, số điện thoại biểu thị đều là cùng một số ——
Thư ký Liêu.
Cảnh sát giao thông và công an khu vực rất nhanh tới tiếp quản ông cháu vợ của phó thị trưởng. Thường Trấn Viễn và những cảnh sát khác trở lại chỗ cũ trong tiếng quát tháo của Đồng Chấn Hổ.
Trên đường đi Tôn Húc Đông rất khó hiểu, “Rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Vu Khải nói, “Chắc chừng là xuất hiện lỗi kỹ thuật.”
Lỗi gì thì bọn họ khó mà nói được. Dù sao người chỉ huy bọn họ đuổi theo xe là Đồng Chấn Hổ, mà Đồng Chấn Hổ chính là thượng cấp trực tiếp của bọn họ, trước khi sự tình chưa sáng tỏ, bọn họ không tiện ngang nhiên thảo luận chuyện của cấp trên nhà mình trước mặt đội khác.
Bọn họ quay lại không bao lâu thì có mệnh lệnh về đội.
Từ khi bắt đầu đuổi theo xe Buick, Thường Trấn Viễn đã ý thức được hôm nay sẽ không gặt hái được gì. Bởi vậy lái xe về cục cảnh sát không hề dị nghị. Còn cái xe bị đụng móp thì tự khắc có người đi sửa, hắn không quan tâm.
Quay về văn phòng, chỉ có Đầu to, Vương Thụy với Cá nhỏ đang ở đấy.
“Đội trưởng đâu?” Lăng Bác Kim hỏi.
Đầu to nói, “Đi họp rồi, chưa về.”
Vương Thụy thất vọng nằm trên ghế sô-pha, “Mãi mới đợi được một chiến dịch lớn thế này, ai ngờ lại kết thúc qua quýt như vậy, chẳng thú vị gì hết.”
Đầu to nói, “Anh chỉ mong không thú vị thôi. Không thú vị chứng tỏ thiên hạ thái bình, việc tốt mà.”
Vương Thụy ngồi bật dậy, “Nhưng giờ thiên hạ không thái bình, chúng ta vẫn chưa bắt được kẻ khiến thiên hạ không thái bình, ức cả chế!”
Cá nhỏ dọn xong đồ, cầm túi nhẹ nhàng đập vào chân Vương Thụy, “Chưa đi à?”
Vương Thụy nói, “Vẫn chưa biết kết quả mà.”
Cá nhỏ nói, “Khỏi đợi, nghe bảo bắt nhầm người rồi, sếp với con hổ kia đang nghe răn kia kìa.”
Đầu to nói, “Bắt nhầm người á? Bắt ai?”
Lăng Bác Kim nói, “Hình như là bắt cháu vợ của phó thị trưởng.” Cậu lúc sau nghe Tôn Húc Đông với Vu Khải nói chuyện mới biết được Toàn Lập Đức là ai.
Vương Thụy cả kinh, “Không phải chứ? Lẽ nào chiến dịch săn nhạn là để săn phó thị trưởng? Oách xà lách vậy.”
Cá nhỏ nói, “Đã bảo là bắt nhầm người rồi mà. Oài, tạm thời không nói nữa, chị buồn ngủ trĩu cả mắt rồi, có gì thì mai nhất định có tin tức đó.” Cô ta ngáp rồi về trước.
Đầu to nhìn Thường Trấn Viễn rồi lại nhìn Vương Thụy, “Hay là chúng ta về trước đi.”
Thường Trấn Viễn quay về cốt để xem Lưu Triệu có giải thích gì cho chiến dịch lần này không, có điều xem ra chuyện này vẫn chưa truyền ra ngoài, chỉ đành đợi mai nghe tin thôi.
Bốn người họ đều sống chung một khu, nửa đêm nửa hôm Đầu to cũng chẳng muốn đi mô-tô, vì vậy bốn người vẫy taxi về nhà.
Lúc tới nhà cũng xấp xỉ ba rưỡi rồi.
Thường Trấn Viễn đã ngủ một giấc trước đó nên không buồn ngủ lắm, tắm một cái mới lên giường, ngủ thẳng tới tám giờ ngày hôm sau mới bị tiếng chuông di động đánh thức.
Hắn cầm di động lên nhìn, phía trên chỉ có một dãy số điện thoại chứ không có biểu thị tên người gọi, bấy giờ mới nhớ ra cái di động trong tay là di động được phát vào chiến dịch tối qua, di động của bọn họ vẫn đang ở trong tay Đồng Chấn Hổ.
“A lô.” Hắn nghe điện thoại.
Lưu Triệu nói, “Mười giờ họp.”
Thường Trấn Viễn dụi mắt.
“Đừng quên gọi Hòa thượng, Đầu to với Mũi trâu.” Lưu Triệu rõ tình hình của bọn họ như lòng bàn tay.
Thường Trấn Viễn dụi mắt ngồi dậy. Thời gian hắn ngủ tuy không nhiều, nhưng chất lượng rất tốt, lúc dậy cũng không thấy mệt, rửa mặt đánh răng xong đi xuống lại phát hiện phòng khách phòng bếp lặng như tờ.
Hắn tới cửa phòng Lăng Bác Kim, gõ cửa, sau đó đi chuẩn bị bữa sáng.
Đợi hắn làm xong bữa sáng trở ra, phát hiện cánh cửa kia vẫn đóng im ỉm.
Thường Trấn Viễn hơi ngạc nhiên. Trong ấn tượng, Từ Thắc Thừa là một người rất cảnh giác, hắn hầu như chưa thấy kẻ đó ngủ say bao giờ. Có lẽ, đây là tố chất thiết yếu để nằm vùng, mà bây giờ không cần nằm vùng nên cũng không cần thứ tố chất này nữa?
Hắn đi tới trước cửa, gõ lần nữa.
Vẫn không có tiếng trả lời.
Hắn đẩy cửa đi vào. Lăng Bác Kim nằm cong như con tôm, đầu và thân đắp chăn kín kẽ, chỉ lộ ra nửa cái mông.
Thường Trấn Viễn nói, “Dậy đi.”
Trên giường không hề có động tĩnh gì.
Thường Trấn Viễn nhìn thấy máy CD bên giường, tiện tay bật lên.
Tiếng kim loại va đập rầm rĩ tức thì vang lên.
Lăng Bác Kim chậm rãi duỗi thẳng người, dụi mắt, sau đó ngồi dậy, lúc trông thấy Thường Trấn Viễn đứng ở bên thì ngẩn tò te, “Sư phụ?”
“Mười giờ họp.” Thường Trấn Viễn nhìn cái đầu như tổ chim của cậu, khóe miệng giần giật khó nén. Nếu là ở đời trước, hắn tuyệt đối không tưởng tượng nổi Từ Tắc Thừa thích quản lý tóc tai như dây thép lại cũng có thời điểm lôi thôi lếch thếch như vậy.
Lăng Bác Kim kéo chăn đứng lên, lộ ra cái quần bãi biển in hình trái cây nhiệt đới sặc sỡ. Cậu chú ý tới ánh mắt của Thường Trấn Viễn quét qua quần mình, cười khan nói, “Mẹ em cứ bắt em mặc đó.”
Thường Trấn Viễn nói, “Rất hợp với cậu.”
“…” Lăng Bác Kim nói, “Cám ơn.”
Lăng Bác Kim gọi dậy thì khó chứ tay chân rất linh hoạt, nhanh chóng chỉnh lý sạch sẽ, thuận tiện ăn hết bữa sáng Thường Trấn Viễn ăn còn dư. Lúc hai người xuống dưới, khoảng chín giờ bốn mươi phút, đến lúc đánh thức Đầu to, đợi bọn họ ăn mặc chỉnh tề ra ngoài là mười giờ đúng.
Mười giờ hai mươi, Đầu to vội vàng xông vào văn phòng, tiếp đó là Vương Thụy. Qua một lúc lâu, Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim mới một trước một sau đi vào.
Đầu to thở hồng hộc nói, “Họp thôi.”
Lưu Triệu thản nhiên nói, “Mười rưỡi họp.”
Mắt Đầu to trừng thiếu điều lòi ra ngoài, “A Tiêu bảo là mười giờ mà.”
Lưu Triệu nói, “Tôi nói nhầm.” Miệng ông ta nói là nhầm, nhưng vẻ mặt không có lấy một chút áy náy vì nói nhầm nào cả. Đầu to vậy mới biết ông ta cố ý nói trước nửa tiếng là để phòng bọn họ tới muộn.
“Biết thế thà ngủ thêm mười phút nữa!” Đầu to nằm vật lên ghế sô pha.
Gậy trúc và Cá nhỏ một trước một sau đi vào.
Gậy trúc ngạc nhiên nói, “Đầu to mà tới sớm vậy sao.”
Đầu to càm ràm, “Sếp Lưu bảo mười giờ họp.”
Gậy trúc thắc mắc nhìn sang Lưu Triệu, “Không phải mười rưỡi sao?”
Lưu Triệu gật đầu nói, “Mười rưỡi.”
Đầu to tịt lời. Phân biệt đối xử vậy!
Thường Trấn Viễn nheo mắt lại. Hắn không phản đối việc dạy tùy người tùy cách, nhưng xếp hắn vào hàng ngũ học sinh kém cần đôn đốc rất khiến người ta bực dọc. Từ tiểu học, chức vụ của hắn chưa bao giờ thấp hơn trung đội trưởng.
Lưu Triệu vỗ tay đứng lên nói, “Nếu đến đủ rồi thì ta họp sớm luôn thôi. Trước tiên giải thích về chiến dịch tối hôm qua, Gậy trúc, đóng cửa lại đi.”
Gậy trúc đóng cửa lại, văn phòng tức thì trở thành một không gian khép kín.
“Chim nhạn trong chiến dịch săn nhạn là một trùm ma túy Philippines, biệt hiệu là ‘Băng gia’, ý nghĩa như tên, hắn chủ yếu bán băng phiến. Người thương thảo với hắn chính là Triệu Thác Đường.” Lưu Triệu nói, “Lúc trước chúng tôi đã nhận được tin tức rằng rạng sáng nay ‘Băng gia’ sẽ tự mình mang rất nhiều băng phiến nhập cảnh trái phép, phía hải quan đã bố trí ổn thỏa. Song để phòng bất trắc chúng ta và đội phòng chống ma túy cũng tham gia chiến dịch săn nhạn, phối hợp với hải quan tiến hành chiến dịch trên đất liền.”
Vương Thụy sốt sắng nói, “Người có đến không ạ?”
“Không.” Lưu Triệu nói, “Chắc đối phương cũng nghe được phong thanh.”
Đầu to nói, “Chẳng phải thấy bảo hôm qua bắt được một người đó sao? Còn là cháu vợ của phó thị trưởng nữa à? Lẽ nào y cũng tham gia?”
“Việc này, là một việc khác.” Lưu Triệu ngừng chút rồi nói, “Tên đó lái xe đụng người bỏ trốn, vừa vặn bị đội viên đội phòng chống ma túy ở gần đó trông thấy, bọn họ vừa đuổi vừa báo cáo tình huống, chắc là lúc truy đuổi hai bên nói không rõ ràng nên sinh ra chút hiểu lầm nho nhỏ.”
Ông ta nói qua loa, nhưng Thường Trấn Viễn nghe hiểu rồi.
Hẳn là lời báo cáo của đội viên kia khiến Đồng Chấn Hổ tưởng nhầm đối phương là trùm ma túy hoặc người tiếp ứng trùm ma túy, vậy nên mới chỉ huy bọn họ chặn đường. May sao tối qua trùm ma túy không xuất hiện, không thì Đồng Chấn Hổ không những chỉ huy sai lầm, mà còn thất trách nghiêm trọng nữa.
Đầu to nói, “Thằng nhóc kia giờ sao rồi?”
Lưu Triệu nói, “Còn sao trăng gì nữa? Nên thế nào thì thế ấy chứ sao.”
Cửa đột nhiên bị gõ vang.
Lưu Triệu ra hiệu cho Gậy trúc mở cửa.
Người đến là người của đội phòng chống ma túy, anh ta bưng một cái rổ trong tay, bên trong đều là di động. Anh ta vừa đưa rổ cho Gậy trúc vừa nói, “Nhớ thu lại di động phát hôm qua.”
“Được.” Gậy trúc bỏ rổ lên bàn, bới di động của mình ra trước.
Người khác cũng lần lượt lên lấy di động.
Thường Trấn Viễn mở di động ra chưa được mấy lâu đã trông thấy nhảy ra vô số tin báo cuộc gọi lỡ, số điện thoại biểu thị đều là cùng một số ——
Thư ký Liêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.