Chương 88: Ở chung theo kiểu bình mới rượu cũ
Tô Du Bính
22/03/2017
Lăng Bác Kim nói, “Hầu Nguyên Côn có cả thảy ba trợ thủ đắc lực, hai con nuôi, Trần Cường Phú, La Khôi, một người nữa chính là cháu ngoại của vợ lão, Lỗ Dương Quang. Mảng thuốc phiện vốn do Trần Cường Phú phụ trách, sau khi Trần Cường Phú gặp chuyện, La Khôi với Lỗ Dương Quang ngoài sáng trong tối tranh nhau mấy bận vì cái này. Hồi trước Hầu Nguyên Côn định giao cho La Khôi phụ trách, song sau khi Triệu Thác Đường gặp chuyện, phần chia của bọn lão ở thị trường thuốc phiện đùng cái tăng lên không ít, vì vậy Hầu Nguyên Côn san một phần giao cho Lỗ Dương Quang.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vì sao tuyển người?”
Lăng Bác Kim nói, “Thấy bảo là lệnh của Hầu Nguyên Côn, không cho phép bất kỳ kẻ nào có tiền án tiền sự phụ trách mảng này.”
Lưu Triệu nói, “Tôi nhớ là Lỗ Dương Quang từng vào tù mà nhỉ?”
Lăng Bác Kim nói, “Tội cố ý gây thương tích, ba năm.”
Lưu Triệu cười lạnh hai tiếng, “Xem ra lần này Hầu Nguyên Côn thật sự là cầm nhiều phỏng tay rồi.”
Lăng Bác Kim vò đầu, “Kỳ thật có một điểm em không hiểu lắm, Triệu Thác Đường vừa mới chết, hiện tại tình hình rất căng, sao Hầu Nguyên Côn lại nôn nóng ra tay như vậy? Đây không phải tự tìm đường chết sao?”
Lưu Triệu nhìn sang Thường Trấn Viễn, “Cậu thấy sao?’
“Nếu Hầu Nguyên Côn thật sự tiếp nhận nguồn cũ của Triệu Thác Đường thì thứ cần có nhất hiện tại là một lần hợp tác thành công rực rỡ. Không thì sao mà khiến những đối tác khác tin phục được?” Thường Trấn Viễn rất hiểu tính cách của đám đối tác đó, kẻ nào kẻ nấy đều hám lợi, cũng như hắn khi xưa vậy. Có thể tưởng tượng, nếu ngày xưa đối tác của Trang Tranh cũng gặp phải chuyện như Triệu Thác Đường, vậy phản ứng đầu tiên của hắn chắc chắn không phải là tìm hiểu nguyên nhân cái chết của Triệu Thác Đường hay tặng bó hoa tươi phúng điếu, mà là tranh thủ thời gian tìm đối tác mới. Hầu Nguyên Côn ở thị trường thuốc phiện luôn thuộc về nhóm chơi nhỏ lẻ, cân nhắc theo đối tượng hợp tác thì không hề là lựa chọn hoàn hảo, vì vậy Hầu Nguyên Côn nhất định phải làm chút gì đó để chứng minh bản thân, bằng không thì đối tác của nguồn hàng cũ Triệu Thác Đường để lại chắc chắn sẽ quay qua chọn đối tác thuần thục ở những thành phố khác.
Điều này khiến hắn nghĩ tới sự hợp tác giữa Triệu Thác Đường và Băng gia, Triệu Thác Đường khi đó cũng bị dồn bất đắc dĩ, nhưng gã lợi dụng quan hệ đối địch với Băng gia một cách tài tình dể trù tính một chiêu gậy ông đập lưng ông, nếu cuối cùng không phải gã bị kích thích muốn tự mình khử Lăng Bác Kim, thế thì, chưa chừng gã mới là kẻ ngồi trong văn phòng cười tới tận cùng.
Hầu Nguyên Côn thì sao?
Là đối thủ cũ cùng thành phố, lão hồ ly này sẽ dùng thủ đoạn gì để điều khiển con thuyền cô độc đâm thủng sóng to gió lớn trong cơn mưa giật gió rền thế này?
Hắn rất chờ mong.
Nghe xong câu trả lời của Thường Trấn Viễn, Lưu Triệu lộ vẻ chế nhạo, “Kẻ cần tiền không cần mạng điển hình.”
Lăng Bác Kim nói, “Chẳng phải lần trước Triệu Thác Đường cố ý dẫn Băng gia vào vòng vây của chúng ta đó sao? Lần này có khi nào Hầu Nguyên Côn cũng bổn cũ soạn lại không nhỉ?”
Lưu Triệu dở khóc dở cười, “Lẽ nào cậu cảm thấy Hầu Nguyên Côn là nội ứng của đám cảnh sát chúng ta à?”
Lăng Bác Kim thè lưỡi, “Đây đúng là một giả thiết không tồi.”
Lưu Triệu chợt nghĩ tới một chuyện, nhíu mày nói, “Phải rồi, tháng sau chẳng phải cậu định xin nghỉ về nhà sao? Giờ nằm vùng thì đi kiểu sao đây?”
Thường Trấn Viễn cười tít mắt, “Anh có thể không phê.”
Lưu Triệu nói, “Thư ký Liêu tự gọi điện tới, tôi còn vỗ ngực cam đoan đấy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Giả như cục trưởng không phê…”
Lưu Triệu mắng khẽ một tiếng, “Hay là cậu đặt vé máy bay trước đi. Nếu Hầu Nguyên Côn coi trọng việc này như vậy, nhất định sẽ khảo sát kỹ lưỡng một đợt. Tôi thấy Lỗ Dương Quang không dùng các cậu sớm thế đâu.”
Thường Trấn Viễn ngáp một cái đứng lên đi ra ngoài.
Lưu Triệu nói, “Cậu đi đâu vậy?”
“Về nhà.”
“Nhà nào?”
Thường Trấn Viễn bị hỏi khó.
Lưu Triệu cầm tờ giấy ghi địa chỉ bọn hắn điền bừa trên bàn lên, lắc đầu nói, “Các cậu ngồi đây đã, tôi đi xử lý mấy chuyện lộn xộn này cho các cậu.”
Ông ta đi cái, văn phòng chỉ còn lại hai người Lăng Bác Kim và Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn nhắm mắt dưỡng thần.
Lăng Bác Kim nhìn qua, muốn nói lại thôi. Về việc Thường Trấn Viễn đột nhiên tỏ tình với cậu, trùng kích nội tâm cậu nhận được quả khó mà hình dung cho nổi. Lúc trước cậu còn lén nghĩ nếu Vương Thụy tỏ tình với Đầu to thì sẽ ra cảnh tượng thế nào, Đầu to có đồng ý hay không, nếu đồng ý thì sau bọn họ sẽ ra làm sao, nếu không đồng ý thì hai người còn có thể quay trở lại quan hệ sư đồ hoặc bạn bè hay không v.v, nhưng khi thật sự tới phiên mình, cậu lại hy vọng Thường Trấn Viễn đừng xúc động mà bước ra một bước đó. Vì cậu nhận ra, một khi bước ra bước đó, muốn trở lại quan hệ sư đồ hoặc bạn bè là hoàn toàn viển vông.
Đây thật là một biến hóa vi diệu.
Cũng giống như hồi trước cậu trông thấy Thường Trấn Viễn, sẽ vô cùng rạch ròi định vị hắn ở vị trí sư phụ và bạn bè, có điều sau khi Thường Trấn Viễn tiến thêm một bước, vị trí của hắn ở trong suy nghĩ của cậu rõ ràng cũng bị dịch chuyển theo, bị chuyển tới một vị trí phức tạp tới nỗi khó mà nói cho tỏ tường.
Nói Thường Trấn Viễn là sư phụ thì cậu sẽ không tự chủ được mà nhớ tới nụ hôn đó. Nói hắn là bạn thì cậu sẽ nhớ tới màn thổ lộ kia, mà nói tới cái khác… Dù sao đi chăng nữa thì đàn ông và phụ nữ luôn khác nhau. Ngắm nhìn phụ nữ đánh giá phụ nữ, thậm chí vụng trộm suy xét xem người phụ nữ này có hợp với mình không là một trong những bản năng của cánh đàn ông, sống tới bằng đây tuổi rồi, cậu làm việc này không ít lần, tới giờ vẫn còn độc thân là bởi mãi không gặp được người cậu thấy hợp với mình. Vì vậy cân nhắc chung thân đại sự của mình với một cô gái đã là hình thức cố hữu trong đầu cậu, nhưng tới giờ, hình thức cố hữu bị đánh vỡ, tựa như có người đập nát bấy công thức một thêm một bằng hai, cứ cố phải nhét một vài con số phá vỡ tư duy cố hữu vào, tới mức vượt qua phạm vi suy nghĩ mà một cái một cái đầu có khả năng tiếp nhận, trở thành trạng thái chết máy, sau đó bắt buộc phải mở ra hình thức bảo vệ. Cậu cố gắng khóa những chuyện khiến tâm trạng và tư duy trở nên hỗn loạn vào một vị trí bình thường không nghĩ tới, để giữ ổn định tinh thần.
Hình thức bảo vệ này lúc bình thường thì có hiệu quả, nhất là lúc làm việc. Cậu có thể vô cùng thản nhiên đối mặt với Thường Trấn Viễn, không chứa đựng một chút suy nghĩ linh tinh nào, nhưng một khi thoát khỏi trạng thái làm việc đối mặt một – một với Thường Trấn Viễn, hình thức bảo vệ của cậu hết nhạy rồi.
Giống như bây giờ nhìn nét ngủ của Thường Trấn Viễn, cậu sẽ không nén nổi mà nhìn tới môi của hắn, sau đó lại nhớ tới nụ hôn kia…
Thậm chí cậu chẳng rõ là mình đang mường tượng lại hay là đang thương tiếc nụ hôn đầu bị mất kia, song có một điểm khiến cậu rất ngạc nhiên, cậu chẳng ngờ được lưỡi của Thường Trấn Viễn lại lạnh lẽo thế.
Lăng Bác Kim đang nghĩ mải mê, vừa nâng mắt lên thì thấy Thường Trấn Viễn chẳng rõ đã mở mắt ra từ khi nào, đang lặng lẽ nhìn cậu.
Kỳ thật Thường Trấn Viễn vốn không định đối mặt với cậu, nhưng ánh mắt của Lăng Bác Kim trắng trợn quá, cái kiểu nhòm ngó không nể nang gì cả khiến hắn muốn tỏ vẻ không biết cũng khó mà được.
“Cậu định nói gì?” Thường Trấn Viễn hỏi. Dù hắn dùng giọng điệu sốt ruột để che giấu, nhưng trong lòng vẫn có mấy phần tò mò.
Lăng Bác Kim nói, “Anh đói không, có muốn ăn chút gì đó không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi muốn ăn bánh bao nhúng Tây An, miến tiết vịt Nam Kinh, cá sốt chua ngọt Hàng Châu, vịt quay Bắc Kinh…”
“Trọng điểm là đằng trước hay đằng sau?” Lăng Bác Kim hỏi thành kính.
Thường Trấn Viễn nói, “Đằng sau.”
Lăng Bác Kim, “…” Kể cả dùng trực thăng thì cậu cũng khó lòng mang những món này về trước mười hai giờ đêm nay, “Em định tới nhà ăn, sư phụ muốn ăn gì?”
Thường Trấn Viễn nhìn cậu lom lom.
Lăng Bác Kim tự dưng chột dạ dời mắt đi.
“Cơm rang trứng.”
“Được ạ.”
Đợi Lưu Triệu liên hệ xong xuôi trở về thì trời cũng sáng tới nơi rồi.
Hai người trong văn phòng đang mỗi người ngủ một ghế sô-pha.
Lưu Triệu gõ bàn trà, “Trời sáng rồi.”
Thường Trấn Viễn nhắm mắt nói, “Tắt nó đi.”
Lưu Triệu nói bất đắc dĩ, “Các cậu về nhà ngủ được rồi.”
Thường Trấn Viễn rốt cuộc mở mắt ra, “Sống ở đâu?”
Lưu Triệu lấy một chùm chìa khóa ra, đọc địa chỉ, với cả hai túi đồ, di động, chứng minh thư không sót thứ gì.
Lăng Bác Kim vui vẻ nói, “Chỗ kia vẫn chưa bị thuê ạ?”
Lưu Triệu nói, “Tôi đã liên hệ với chủ nhà, khớp lời rồi, cậu đã ở đó được hơn năm tháng.”
Lăng Bác Kim nhận chìa khóa gật đầu.
Thường Trấn Viễn tự dưng thấy hơi hối hận, biết thế này viết địa chỉ ở khách sạn năm sao nào đó có phải hơn không, nếu thật không được thì viết khu chung cư Lịch Sâm ở cũng được.
“Được rồi, các cậu đi đi.” Lưu Triệu vỗ tay.
Thường Trấn Viễn nhướn mày, “Em thì sao?”
Lưu Triệu nói, “Tiên sinh Lâm Bình An nọ dù thuyết phục thế nào cũng không chịu cho cậu thuê phòng.”
Thường Trấn Viễn nói, “Lúc anh tới ắt hẳn không mang súng theo.”
Lưu Triệu nói, “Mang tên của cậu theo đã đủ dọa anh ta rồi.”
Thường Trấn Viễn xòe tay nói, “Thế em ở đâu đây?”
“Tôi với Lâm tiên sinh cùng nhau soạn một câu chuyện… anh Ngưu xấu tính, bị đuổi khỏi chỗ ở. Anh Ngưu không nhà để về cuối cùng bất đắc dĩ…” Lưu Triệu nhìn sang Lăng Bác Kim.
Nụ cười của Lăng Bác Kim cứng ngắc.
Thường Trấn Viễn nói, “Gần đây có tổ nào mượn người không?”
Lưu Triệu nói, “Không có.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vậy anh có định mượn người bên tổ khác không?”
Lưu Triệu mỉm cười, “Tôi cảm thấy tổ viên tổ ta mỗi người lấy một chọi mười.”
Thường Trấn Viễn nói, “Về điểm này em chỉ hy vọng thể hiện qua tiền lương.”
Lưu Triệu nói, “Nếu cậu không muốn ở đó đến thế…”
Thường Trấn Viễn nhìn ông ta, chờ đợi câu nói tiếp theo của ông ta. Tuy trực giác nói với hắn rằng, lời Lưu Triệu sắp nói khỏi miệng chắc chắn kém xa mong muốn của hắn, nhưng hắn không nén được mà mong chờ một chút.
Lưu Triệu nói, “Các cậu có thể cố gắng chấm dứt vụ án sơm sớm tí. Tôi cũng hy vọng sớm ngày được thăm Hầu Nguyên Côn trong tù.”
Thường Trấn Viễn nói, “Câu này quen thật, em nhớ lần trước nghe được, đối tượng là Triệu Thác Đường.”
“Đúng đó, điều tôi tiếc nhất là về sau chỉ có thể trông thấy gã ở nhà tang lễ với nghĩa địa thôi.”
Thường Trấn Viễn đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng đi được hai bước thì dừng lại nói, “Anh cảm thấy tiếc thật sao?”
“Quả thật có hơi tiếc.” Lưu Triệu ngừng cười, “Dù Triệu Thác Đường sẽ bị tuyên tử hình, nhưng tôi cũng hy vọng gã chết dưới phán quyết của tòa án.”
Thường Trấn Viễn hỏi giống như tự ngược đãi, “Thế Trang Tranh thì sao?”
“Hắn ấy hả?” Lưu Triệu nghĩ một chút rồi nói, “Nghĩ tới tử trạng của hắn, tôi thấy cũng không tệ lắm.” So với Triệu Thác Đường một súng mất mạng, Trang Tranh “chết ba lần” mới đúng là gặp báo ứng.
Thường Trấn Viễn, “…” Quả là tự ngược đãi.
Lưu Triệu quả là một người chu đáo.
Thường Trấn Viễn ngồi vào xe mới phát hiện ghế sau có mấy vật dụng hằng ngày như một ít quần áo, chăn đệm, bàn chải kem đánh răng v.v.
Lăng Bác Kim cảm thấy bầu không khí khô khan, vẽ chuyện ra nói, “Môi trường ở đó không tệ lắm, gần đó có rạp phim với siêu thị, còn có một cửa hàng hoa nữa.”
Thường Trấn Viễn chưa ngủ đủ đã bị đánh thức, tâm trạng vốn đang không tốt, nghe mấy lời rì rầm thiếu chất xám này thì tâm trạng càng thêm tệ, “Nếu cậu không định đi xem phim với tôi hoặc tặng hoa cho tôi thì khỏi nhắc tới chúng.”
Lăng Bác Kim im lặng.
Đợi Thường Trấn Viễn lái xe ra khỏi cổng sau của cục cảnh sát, Lăng Bác Kim chợt nói một câu, “Cũng gần bệnh viện nữa ạ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu mong tôi đánh cậu hay là cậu định đánh tôi?”
Lăng Bác Kim nói, “Em chỉ cảm thấy rất thực dụng với nghề nghiệp của chúng ta thôi.”
“Thế thì thật là tạ ơn gần đó không có nhà tang lễ.” Thường Trấn Viễn nói cấm cảu.
Lần này Lăng Bác Kim rất biết điều ngậm miệng lại. Cậu cảm thấy mình không ngủ đủ không nên nói chuyện, vì trong đầu rặt là bã đậu.
Xe tới dưới tòa nhà cho thuê phòng, Thường Trấn Viễn chỉ nhìn qua hành lang chật hẹp tối om rồi đi đỗ xe.
Trước tòa nhà lạnh lẽo vắng tanh, thùng rác ven đường bu đầy ruồi muỗi, dù cửa sổ đang đóng, Thường Trấn Viễn vẫn cảm giác mình ngửi thấy mùi hôi thối.
“Đây là phòng cậu định thuê à?” Thường Trấn Viễn lượn một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy một chỗ đậu xe chật hẹp ven đường. Lăng Bác Kim chủ động xuống xe xách đồ.
Thường Trấn Viễn thấy đồ cậu xách hơi ít, nghĩ một chút, mở cốp xe ra, quả nhiên trông thấy hai va-li đồ.
Lăng Bác Kim với Thường Trấn Viễn liếc nhau. Lăng Bác Kim vô cùng tự giác đưa đồ xách trong tay với chìa khóa tới tay Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn thoải mái nhận lấy, sau đó nhìn Lăng Bác Kim bê hai cái va-li lên.
Người trẻ tuổi mà.
Người đã sống được nửa đời người chẳng xấu hổ tẹo nào.
Phòng thuê ở tầng hai, Thường Trấn Viễn nhíu mày nhìn cửa chống trộm gỉ sét. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn không tự chủ được mà nghĩ tới gian phòng tồi tàn bẩn thỉu lúc hắn tỉnh lại bằng thân phận của Thường Trấn Viễn.
Hắn mở cửa chống trộm rồi mở cửa, trông thấy bên trong, sắc mặt hơi dễ coi hơn.
Ít nhất thì trên tường ốp gạch sứ, nền nhà lát gạch đất nung, màu sắc hơi quê mùa, nhưng nhìn chung là sạch sẽ.
Phòng có hai phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp một phòng vệ sinh, kết cấu kiểu cũ điển hình, phòng khách nhỏ phòng ngủ lớn.
Thường Trấn Viễn chọn phòng hướng nam theo lẽ đương nhiên, Lăng Bác Kim biết điều vào phòng hướng bắc. Phòng khách cách vách với phòng của Thường Trấn Viễn, đối diện cửa phòng của Lăng Bác Kim.
Hai người lặng lẽ sắp xếp đồ đạc, đợi xong xuôi thì trời đã sáng hẳn rồi.
Thường Trấn Viễn tắm một cái, thay quần lót và đồ ngủ mới, lên giường ngủ bù. Lăng Bác Kim vốn định bàn với hắn xem bước tiếp theo nên đi thế nào, thấy hắn lau tóc vào phòng, đành phải nuốt lời nói lại, cũng về phòng ngủ bù.
Đợi Thường Trấn Viễn ngủ đủ đi ra thì thấy trong phòng bếp đối diện với phòng, Lăng Bác Kim đang cầm một cái xẻng ra sức chà đạp xoong nồi.
Thường Trấn Viễn nói, “Vì sao tuyển người?”
Lăng Bác Kim nói, “Thấy bảo là lệnh của Hầu Nguyên Côn, không cho phép bất kỳ kẻ nào có tiền án tiền sự phụ trách mảng này.”
Lưu Triệu nói, “Tôi nhớ là Lỗ Dương Quang từng vào tù mà nhỉ?”
Lăng Bác Kim nói, “Tội cố ý gây thương tích, ba năm.”
Lưu Triệu cười lạnh hai tiếng, “Xem ra lần này Hầu Nguyên Côn thật sự là cầm nhiều phỏng tay rồi.”
Lăng Bác Kim vò đầu, “Kỳ thật có một điểm em không hiểu lắm, Triệu Thác Đường vừa mới chết, hiện tại tình hình rất căng, sao Hầu Nguyên Côn lại nôn nóng ra tay như vậy? Đây không phải tự tìm đường chết sao?”
Lưu Triệu nhìn sang Thường Trấn Viễn, “Cậu thấy sao?’
“Nếu Hầu Nguyên Côn thật sự tiếp nhận nguồn cũ của Triệu Thác Đường thì thứ cần có nhất hiện tại là một lần hợp tác thành công rực rỡ. Không thì sao mà khiến những đối tác khác tin phục được?” Thường Trấn Viễn rất hiểu tính cách của đám đối tác đó, kẻ nào kẻ nấy đều hám lợi, cũng như hắn khi xưa vậy. Có thể tưởng tượng, nếu ngày xưa đối tác của Trang Tranh cũng gặp phải chuyện như Triệu Thác Đường, vậy phản ứng đầu tiên của hắn chắc chắn không phải là tìm hiểu nguyên nhân cái chết của Triệu Thác Đường hay tặng bó hoa tươi phúng điếu, mà là tranh thủ thời gian tìm đối tác mới. Hầu Nguyên Côn ở thị trường thuốc phiện luôn thuộc về nhóm chơi nhỏ lẻ, cân nhắc theo đối tượng hợp tác thì không hề là lựa chọn hoàn hảo, vì vậy Hầu Nguyên Côn nhất định phải làm chút gì đó để chứng minh bản thân, bằng không thì đối tác của nguồn hàng cũ Triệu Thác Đường để lại chắc chắn sẽ quay qua chọn đối tác thuần thục ở những thành phố khác.
Điều này khiến hắn nghĩ tới sự hợp tác giữa Triệu Thác Đường và Băng gia, Triệu Thác Đường khi đó cũng bị dồn bất đắc dĩ, nhưng gã lợi dụng quan hệ đối địch với Băng gia một cách tài tình dể trù tính một chiêu gậy ông đập lưng ông, nếu cuối cùng không phải gã bị kích thích muốn tự mình khử Lăng Bác Kim, thế thì, chưa chừng gã mới là kẻ ngồi trong văn phòng cười tới tận cùng.
Hầu Nguyên Côn thì sao?
Là đối thủ cũ cùng thành phố, lão hồ ly này sẽ dùng thủ đoạn gì để điều khiển con thuyền cô độc đâm thủng sóng to gió lớn trong cơn mưa giật gió rền thế này?
Hắn rất chờ mong.
Nghe xong câu trả lời của Thường Trấn Viễn, Lưu Triệu lộ vẻ chế nhạo, “Kẻ cần tiền không cần mạng điển hình.”
Lăng Bác Kim nói, “Chẳng phải lần trước Triệu Thác Đường cố ý dẫn Băng gia vào vòng vây của chúng ta đó sao? Lần này có khi nào Hầu Nguyên Côn cũng bổn cũ soạn lại không nhỉ?”
Lưu Triệu dở khóc dở cười, “Lẽ nào cậu cảm thấy Hầu Nguyên Côn là nội ứng của đám cảnh sát chúng ta à?”
Lăng Bác Kim thè lưỡi, “Đây đúng là một giả thiết không tồi.”
Lưu Triệu chợt nghĩ tới một chuyện, nhíu mày nói, “Phải rồi, tháng sau chẳng phải cậu định xin nghỉ về nhà sao? Giờ nằm vùng thì đi kiểu sao đây?”
Thường Trấn Viễn cười tít mắt, “Anh có thể không phê.”
Lưu Triệu nói, “Thư ký Liêu tự gọi điện tới, tôi còn vỗ ngực cam đoan đấy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Giả như cục trưởng không phê…”
Lưu Triệu mắng khẽ một tiếng, “Hay là cậu đặt vé máy bay trước đi. Nếu Hầu Nguyên Côn coi trọng việc này như vậy, nhất định sẽ khảo sát kỹ lưỡng một đợt. Tôi thấy Lỗ Dương Quang không dùng các cậu sớm thế đâu.”
Thường Trấn Viễn ngáp một cái đứng lên đi ra ngoài.
Lưu Triệu nói, “Cậu đi đâu vậy?”
“Về nhà.”
“Nhà nào?”
Thường Trấn Viễn bị hỏi khó.
Lưu Triệu cầm tờ giấy ghi địa chỉ bọn hắn điền bừa trên bàn lên, lắc đầu nói, “Các cậu ngồi đây đã, tôi đi xử lý mấy chuyện lộn xộn này cho các cậu.”
Ông ta đi cái, văn phòng chỉ còn lại hai người Lăng Bác Kim và Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn nhắm mắt dưỡng thần.
Lăng Bác Kim nhìn qua, muốn nói lại thôi. Về việc Thường Trấn Viễn đột nhiên tỏ tình với cậu, trùng kích nội tâm cậu nhận được quả khó mà hình dung cho nổi. Lúc trước cậu còn lén nghĩ nếu Vương Thụy tỏ tình với Đầu to thì sẽ ra cảnh tượng thế nào, Đầu to có đồng ý hay không, nếu đồng ý thì sau bọn họ sẽ ra làm sao, nếu không đồng ý thì hai người còn có thể quay trở lại quan hệ sư đồ hoặc bạn bè hay không v.v, nhưng khi thật sự tới phiên mình, cậu lại hy vọng Thường Trấn Viễn đừng xúc động mà bước ra một bước đó. Vì cậu nhận ra, một khi bước ra bước đó, muốn trở lại quan hệ sư đồ hoặc bạn bè là hoàn toàn viển vông.
Đây thật là một biến hóa vi diệu.
Cũng giống như hồi trước cậu trông thấy Thường Trấn Viễn, sẽ vô cùng rạch ròi định vị hắn ở vị trí sư phụ và bạn bè, có điều sau khi Thường Trấn Viễn tiến thêm một bước, vị trí của hắn ở trong suy nghĩ của cậu rõ ràng cũng bị dịch chuyển theo, bị chuyển tới một vị trí phức tạp tới nỗi khó mà nói cho tỏ tường.
Nói Thường Trấn Viễn là sư phụ thì cậu sẽ không tự chủ được mà nhớ tới nụ hôn đó. Nói hắn là bạn thì cậu sẽ nhớ tới màn thổ lộ kia, mà nói tới cái khác… Dù sao đi chăng nữa thì đàn ông và phụ nữ luôn khác nhau. Ngắm nhìn phụ nữ đánh giá phụ nữ, thậm chí vụng trộm suy xét xem người phụ nữ này có hợp với mình không là một trong những bản năng của cánh đàn ông, sống tới bằng đây tuổi rồi, cậu làm việc này không ít lần, tới giờ vẫn còn độc thân là bởi mãi không gặp được người cậu thấy hợp với mình. Vì vậy cân nhắc chung thân đại sự của mình với một cô gái đã là hình thức cố hữu trong đầu cậu, nhưng tới giờ, hình thức cố hữu bị đánh vỡ, tựa như có người đập nát bấy công thức một thêm một bằng hai, cứ cố phải nhét một vài con số phá vỡ tư duy cố hữu vào, tới mức vượt qua phạm vi suy nghĩ mà một cái một cái đầu có khả năng tiếp nhận, trở thành trạng thái chết máy, sau đó bắt buộc phải mở ra hình thức bảo vệ. Cậu cố gắng khóa những chuyện khiến tâm trạng và tư duy trở nên hỗn loạn vào một vị trí bình thường không nghĩ tới, để giữ ổn định tinh thần.
Hình thức bảo vệ này lúc bình thường thì có hiệu quả, nhất là lúc làm việc. Cậu có thể vô cùng thản nhiên đối mặt với Thường Trấn Viễn, không chứa đựng một chút suy nghĩ linh tinh nào, nhưng một khi thoát khỏi trạng thái làm việc đối mặt một – một với Thường Trấn Viễn, hình thức bảo vệ của cậu hết nhạy rồi.
Giống như bây giờ nhìn nét ngủ của Thường Trấn Viễn, cậu sẽ không nén nổi mà nhìn tới môi của hắn, sau đó lại nhớ tới nụ hôn kia…
Thậm chí cậu chẳng rõ là mình đang mường tượng lại hay là đang thương tiếc nụ hôn đầu bị mất kia, song có một điểm khiến cậu rất ngạc nhiên, cậu chẳng ngờ được lưỡi của Thường Trấn Viễn lại lạnh lẽo thế.
Lăng Bác Kim đang nghĩ mải mê, vừa nâng mắt lên thì thấy Thường Trấn Viễn chẳng rõ đã mở mắt ra từ khi nào, đang lặng lẽ nhìn cậu.
Kỳ thật Thường Trấn Viễn vốn không định đối mặt với cậu, nhưng ánh mắt của Lăng Bác Kim trắng trợn quá, cái kiểu nhòm ngó không nể nang gì cả khiến hắn muốn tỏ vẻ không biết cũng khó mà được.
“Cậu định nói gì?” Thường Trấn Viễn hỏi. Dù hắn dùng giọng điệu sốt ruột để che giấu, nhưng trong lòng vẫn có mấy phần tò mò.
Lăng Bác Kim nói, “Anh đói không, có muốn ăn chút gì đó không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi muốn ăn bánh bao nhúng Tây An, miến tiết vịt Nam Kinh, cá sốt chua ngọt Hàng Châu, vịt quay Bắc Kinh…”
“Trọng điểm là đằng trước hay đằng sau?” Lăng Bác Kim hỏi thành kính.
Thường Trấn Viễn nói, “Đằng sau.”
Lăng Bác Kim, “…” Kể cả dùng trực thăng thì cậu cũng khó lòng mang những món này về trước mười hai giờ đêm nay, “Em định tới nhà ăn, sư phụ muốn ăn gì?”
Thường Trấn Viễn nhìn cậu lom lom.
Lăng Bác Kim tự dưng chột dạ dời mắt đi.
“Cơm rang trứng.”
“Được ạ.”
Đợi Lưu Triệu liên hệ xong xuôi trở về thì trời cũng sáng tới nơi rồi.
Hai người trong văn phòng đang mỗi người ngủ một ghế sô-pha.
Lưu Triệu gõ bàn trà, “Trời sáng rồi.”
Thường Trấn Viễn nhắm mắt nói, “Tắt nó đi.”
Lưu Triệu nói bất đắc dĩ, “Các cậu về nhà ngủ được rồi.”
Thường Trấn Viễn rốt cuộc mở mắt ra, “Sống ở đâu?”
Lưu Triệu lấy một chùm chìa khóa ra, đọc địa chỉ, với cả hai túi đồ, di động, chứng minh thư không sót thứ gì.
Lăng Bác Kim vui vẻ nói, “Chỗ kia vẫn chưa bị thuê ạ?”
Lưu Triệu nói, “Tôi đã liên hệ với chủ nhà, khớp lời rồi, cậu đã ở đó được hơn năm tháng.”
Lăng Bác Kim nhận chìa khóa gật đầu.
Thường Trấn Viễn tự dưng thấy hơi hối hận, biết thế này viết địa chỉ ở khách sạn năm sao nào đó có phải hơn không, nếu thật không được thì viết khu chung cư Lịch Sâm ở cũng được.
“Được rồi, các cậu đi đi.” Lưu Triệu vỗ tay.
Thường Trấn Viễn nhướn mày, “Em thì sao?”
Lưu Triệu nói, “Tiên sinh Lâm Bình An nọ dù thuyết phục thế nào cũng không chịu cho cậu thuê phòng.”
Thường Trấn Viễn nói, “Lúc anh tới ắt hẳn không mang súng theo.”
Lưu Triệu nói, “Mang tên của cậu theo đã đủ dọa anh ta rồi.”
Thường Trấn Viễn xòe tay nói, “Thế em ở đâu đây?”
“Tôi với Lâm tiên sinh cùng nhau soạn một câu chuyện… anh Ngưu xấu tính, bị đuổi khỏi chỗ ở. Anh Ngưu không nhà để về cuối cùng bất đắc dĩ…” Lưu Triệu nhìn sang Lăng Bác Kim.
Nụ cười của Lăng Bác Kim cứng ngắc.
Thường Trấn Viễn nói, “Gần đây có tổ nào mượn người không?”
Lưu Triệu nói, “Không có.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vậy anh có định mượn người bên tổ khác không?”
Lưu Triệu mỉm cười, “Tôi cảm thấy tổ viên tổ ta mỗi người lấy một chọi mười.”
Thường Trấn Viễn nói, “Về điểm này em chỉ hy vọng thể hiện qua tiền lương.”
Lưu Triệu nói, “Nếu cậu không muốn ở đó đến thế…”
Thường Trấn Viễn nhìn ông ta, chờ đợi câu nói tiếp theo của ông ta. Tuy trực giác nói với hắn rằng, lời Lưu Triệu sắp nói khỏi miệng chắc chắn kém xa mong muốn của hắn, nhưng hắn không nén được mà mong chờ một chút.
Lưu Triệu nói, “Các cậu có thể cố gắng chấm dứt vụ án sơm sớm tí. Tôi cũng hy vọng sớm ngày được thăm Hầu Nguyên Côn trong tù.”
Thường Trấn Viễn nói, “Câu này quen thật, em nhớ lần trước nghe được, đối tượng là Triệu Thác Đường.”
“Đúng đó, điều tôi tiếc nhất là về sau chỉ có thể trông thấy gã ở nhà tang lễ với nghĩa địa thôi.”
Thường Trấn Viễn đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng đi được hai bước thì dừng lại nói, “Anh cảm thấy tiếc thật sao?”
“Quả thật có hơi tiếc.” Lưu Triệu ngừng cười, “Dù Triệu Thác Đường sẽ bị tuyên tử hình, nhưng tôi cũng hy vọng gã chết dưới phán quyết của tòa án.”
Thường Trấn Viễn hỏi giống như tự ngược đãi, “Thế Trang Tranh thì sao?”
“Hắn ấy hả?” Lưu Triệu nghĩ một chút rồi nói, “Nghĩ tới tử trạng của hắn, tôi thấy cũng không tệ lắm.” So với Triệu Thác Đường một súng mất mạng, Trang Tranh “chết ba lần” mới đúng là gặp báo ứng.
Thường Trấn Viễn, “…” Quả là tự ngược đãi.
Lưu Triệu quả là một người chu đáo.
Thường Trấn Viễn ngồi vào xe mới phát hiện ghế sau có mấy vật dụng hằng ngày như một ít quần áo, chăn đệm, bàn chải kem đánh răng v.v.
Lăng Bác Kim cảm thấy bầu không khí khô khan, vẽ chuyện ra nói, “Môi trường ở đó không tệ lắm, gần đó có rạp phim với siêu thị, còn có một cửa hàng hoa nữa.”
Thường Trấn Viễn chưa ngủ đủ đã bị đánh thức, tâm trạng vốn đang không tốt, nghe mấy lời rì rầm thiếu chất xám này thì tâm trạng càng thêm tệ, “Nếu cậu không định đi xem phim với tôi hoặc tặng hoa cho tôi thì khỏi nhắc tới chúng.”
Lăng Bác Kim im lặng.
Đợi Thường Trấn Viễn lái xe ra khỏi cổng sau của cục cảnh sát, Lăng Bác Kim chợt nói một câu, “Cũng gần bệnh viện nữa ạ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu mong tôi đánh cậu hay là cậu định đánh tôi?”
Lăng Bác Kim nói, “Em chỉ cảm thấy rất thực dụng với nghề nghiệp của chúng ta thôi.”
“Thế thì thật là tạ ơn gần đó không có nhà tang lễ.” Thường Trấn Viễn nói cấm cảu.
Lần này Lăng Bác Kim rất biết điều ngậm miệng lại. Cậu cảm thấy mình không ngủ đủ không nên nói chuyện, vì trong đầu rặt là bã đậu.
Xe tới dưới tòa nhà cho thuê phòng, Thường Trấn Viễn chỉ nhìn qua hành lang chật hẹp tối om rồi đi đỗ xe.
Trước tòa nhà lạnh lẽo vắng tanh, thùng rác ven đường bu đầy ruồi muỗi, dù cửa sổ đang đóng, Thường Trấn Viễn vẫn cảm giác mình ngửi thấy mùi hôi thối.
“Đây là phòng cậu định thuê à?” Thường Trấn Viễn lượn một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy một chỗ đậu xe chật hẹp ven đường. Lăng Bác Kim chủ động xuống xe xách đồ.
Thường Trấn Viễn thấy đồ cậu xách hơi ít, nghĩ một chút, mở cốp xe ra, quả nhiên trông thấy hai va-li đồ.
Lăng Bác Kim với Thường Trấn Viễn liếc nhau. Lăng Bác Kim vô cùng tự giác đưa đồ xách trong tay với chìa khóa tới tay Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn thoải mái nhận lấy, sau đó nhìn Lăng Bác Kim bê hai cái va-li lên.
Người trẻ tuổi mà.
Người đã sống được nửa đời người chẳng xấu hổ tẹo nào.
Phòng thuê ở tầng hai, Thường Trấn Viễn nhíu mày nhìn cửa chống trộm gỉ sét. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn không tự chủ được mà nghĩ tới gian phòng tồi tàn bẩn thỉu lúc hắn tỉnh lại bằng thân phận của Thường Trấn Viễn.
Hắn mở cửa chống trộm rồi mở cửa, trông thấy bên trong, sắc mặt hơi dễ coi hơn.
Ít nhất thì trên tường ốp gạch sứ, nền nhà lát gạch đất nung, màu sắc hơi quê mùa, nhưng nhìn chung là sạch sẽ.
Phòng có hai phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp một phòng vệ sinh, kết cấu kiểu cũ điển hình, phòng khách nhỏ phòng ngủ lớn.
Thường Trấn Viễn chọn phòng hướng nam theo lẽ đương nhiên, Lăng Bác Kim biết điều vào phòng hướng bắc. Phòng khách cách vách với phòng của Thường Trấn Viễn, đối diện cửa phòng của Lăng Bác Kim.
Hai người lặng lẽ sắp xếp đồ đạc, đợi xong xuôi thì trời đã sáng hẳn rồi.
Thường Trấn Viễn tắm một cái, thay quần lót và đồ ngủ mới, lên giường ngủ bù. Lăng Bác Kim vốn định bàn với hắn xem bước tiếp theo nên đi thế nào, thấy hắn lau tóc vào phòng, đành phải nuốt lời nói lại, cũng về phòng ngủ bù.
Đợi Thường Trấn Viễn ngủ đủ đi ra thì thấy trong phòng bếp đối diện với phòng, Lăng Bác Kim đang cầm một cái xẻng ra sức chà đạp xoong nồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.