Chương 1
T/H12
17/03/2024
“Vợ à? Phía đối tác bên Bỉ đòi hủy hợp đồng. Anh phải bay sang ngay.”
Nhận cuộc gọi của chồng vào chiều cuối năm, Ngọc Minh ngỡ ngàng chẳng biết nói sao. Bàn tay đang cắm lọ hoa hồng tạo không gian lãng mạn cho đôi vợ chồng trẻ chợt dừng lại. Đóa hoa đỏ trong tay buông lơi. Trái tim hân hoan chờ đợi chồng về bỗng chùng xuống và co thắt dữ dội kéo theo cơn đau ở bụng. Cô đưa tay áp lên ngực rồi xoa chiếc bụng nhỏ trấn an đứa con vừa mới tượng hình. Mãi một lúc cô mới nói: “Mai là mồng Một...”
Chồng chẳng đợi cô nói hết, gạt ngay: “Hàng trăm tỷ sắp chảy vào túi người khác. Công ty sắp mất một đối tác lớn, mồng Một với mồng Hai.”
“Vậy anh đi mấy ngày?”
“Khi nào giành lại được hợp đồng đó, anh về.”
“Nói vậy...Tết nay...anh vắng nhà?”
“Anh vì miếng cơm manh áo. Vì vợ vì con!
Anh lên máy bay đây! Vợ ở nhà yên tâm ăn Tết vui vẻ. Nếu thấy buồn thì về bố mẹ chơi.”
Ai nghe tưởng cô được chồng cưng. Ba mươi Tết chồng còn bận kiếm tiền, vợ ở nhà chỉ biết vui vẻ hưởng thụ. Nên Ngọc Minh nào dám phơi ra bộ mặt không vui với gia đình chồng.
“Năm mới vợ chồng con kính chúc bố mẹ sức khỏe dồi dào, nhiều niềm vui, bình an bên con cháu.” Cô cười thật tươi, hai tay biếu phong bì mừng tuổi cho bố mẹ chồng.
Bố chồng cười khà khà nói lấy lòng con dâu: “Bố mẹ cảm ơn hai con. Chồng con đi công tác, con ở lại ăn cơm với bố mẹ cho khỏi buồn.”
Mẹ chồng nghe thế nguýt bố chồng một cái rồi nói bóng gió: “Con trai tôi vất vả lo kiếm tiền, Tết còn chẳng được nghỉ. Ở nhà chỉ biết ăn, sướng hưởng không hết buồn chỗ nào?”
“Dạ mẹ dạy phải.”
“Về lo trông nom nhà cửa. Mồ hôi của thằng Khánh cả đấy!”
“Dạ. Vậy con xin phép bố mẹ.”
Bên ngoài, không khí lạnh tràn về. Trên không từng đám mây xám vần vũ vây kín cả bầu trời khiến quang cảnh tối sầm. Mới hơn mười giờ mà cứ ngỡ như chiều tối.
Cơn gió lạnh thốc vào mặt. Ngọc Minh kéo lại chiếc áo ấm cô đơn đi trong dòng người du xuân ngày đầu năm. Bước chân đi trong vô định như người không có nơi để về.
Lang thang mãi cũng mỏi chân, cô trở về nhà dưới cơn mưa bất chợt.
Mưa hắt, mưa xối ướt sũng cả bộ váy mới. Vậy mà, Ngọc Minh không thấy lạnh.
Bước ra khỏi phòng tắm, cô đứng lặng hàng giờ bên ô cửa sổ. Trong tai cô, tiếng cười nói nhà người rộn rã. Trong mắt cô, bóng vợ chồng con cái nhà người ta đổ dài dưới ánh đèn vàng ấm áp. Chỉ có ngôi nhà hai tầng khang trang rộng rãi của cô là lạnh lẽo vì thiếu hơi người và vắng cả tiếng nói cười. Ngọc Minh gọi cho chồng.
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Tiếng cô nhân viên tổng đài lặp đi lặp lại lần thứ mười, Ngọc Minh mới thôi không gọi nữa. Lòng cô tự nhiên thấy lo. Tính ra từ khi chồng lên máy bay đến giờ đã hơn hai mươi bảy tiếng. Lẽ ra anh đến nơi rồi mới đúng.
Suy nghĩ một hồi cô quyết định gọi Quân, người vừa thay cô đảm nhận chức vụ thư kí đặc biệt của chồng trong thời gian cô thai nghén.
“Anh Quân, anh có nhận được tin anh Khánh tới nơi chưa?”
Đầu dây bên kia truyền sang: “Ũa, sếp đi đâu hả?”
Ngọc Minh sững sờ.
“Ảnh đi Bỉ vì cái hợp đồng gì đó!”
“À!” Người bên kia ngạc nhiên vì giờ mới biết. Nhưng sợ làm nhà sếp cháy nên chỉ nói thuận theo: “Anh có nghe sếp nói. Tưởng qua Tết sếp mới đi.”
Nguồn tin duy nhất bị bít. Lòng Ngọc Minh càng bồn chồn. Cô siết chặt chiếc điện thoại trong vô thức. Một hồi chuông gọi tới đúng lúc khiến cô như kẻ đuối vớ được phao.
Nhưng người gọi tới không phải là chồng cô.
“Ngọc Minh!”
“Hạnh Dung!”
Đứa bạn thân cùng lớp Đại học.
“Cậu ở đâu vậy?”
Cô cười: “Dĩ nhiên là ở nhà.”
“Ồ!”
“Sao vậy?”
“Ngọc Minh, có chuyện này tớ muốn nói với cậu, cậu phải thật bình tĩnh.”
“Ừ!” Cô trả lời cho bạn yên tâm mà tay cầm điện thoại run lên.
“Tớ đang du lịch ở Phú Quốc. Tớ...vừa thấy một người rất giống chồng cậu...Anh ta đang vui vẻ ôm một người.”
Bịch!
Chiếc điện thoại trong tay Ngọc Minh rơi xuống nền một tiếng khô khốc. Cơ thể cô cũng ngã khuỵu sau đó. Mắt cô choáng váng. Tai ù đi theo tiếng nói của Hạnh Dung: “Sáng mai cậu bay ra đây xem có phải đúng là chồng cậu không?”
Một đêm mất ngủ. Ôm cái bụng đói cùng với tâm trạng rối bời, cô bần thần lên máy bay. Hồi hộp, lo sợ, chắp hai bàn tay cầu mong Phật Trời phù hộ người đó không phải chồng cô mà cứ muốn phát run lên.
Vậy mà, thứ Ngọc Minh thấy được sau hơn một giờ bay lại đúng là gã chồng. Người đáng lẽ phải ở đâu bên Bỉ với cái hợp đồng hàng trăm tỷ gì đó. Người đàn ông miệng nói vì vợ vì con ngày cuối năm còn bôn ba qua xứ người ở để kiếm cơm kiếm áo. Người đàn ông đầu ấp tay gối của cô, anh ta đang tay trong tay, mắt nhìn về một hướng, sánh bước vui vẻ với người đàn bà khác.
Ở một góc khuất, Ngọc Minh thấy rõ mặt người đàn bà bên cạnh chồng. Một khuôn mặt trẻ trung xa lạ.
Cô ta là ai?
Nhận cuộc gọi của chồng vào chiều cuối năm, Ngọc Minh ngỡ ngàng chẳng biết nói sao. Bàn tay đang cắm lọ hoa hồng tạo không gian lãng mạn cho đôi vợ chồng trẻ chợt dừng lại. Đóa hoa đỏ trong tay buông lơi. Trái tim hân hoan chờ đợi chồng về bỗng chùng xuống và co thắt dữ dội kéo theo cơn đau ở bụng. Cô đưa tay áp lên ngực rồi xoa chiếc bụng nhỏ trấn an đứa con vừa mới tượng hình. Mãi một lúc cô mới nói: “Mai là mồng Một...”
Chồng chẳng đợi cô nói hết, gạt ngay: “Hàng trăm tỷ sắp chảy vào túi người khác. Công ty sắp mất một đối tác lớn, mồng Một với mồng Hai.”
“Vậy anh đi mấy ngày?”
“Khi nào giành lại được hợp đồng đó, anh về.”
“Nói vậy...Tết nay...anh vắng nhà?”
“Anh vì miếng cơm manh áo. Vì vợ vì con!
Anh lên máy bay đây! Vợ ở nhà yên tâm ăn Tết vui vẻ. Nếu thấy buồn thì về bố mẹ chơi.”
Ai nghe tưởng cô được chồng cưng. Ba mươi Tết chồng còn bận kiếm tiền, vợ ở nhà chỉ biết vui vẻ hưởng thụ. Nên Ngọc Minh nào dám phơi ra bộ mặt không vui với gia đình chồng.
“Năm mới vợ chồng con kính chúc bố mẹ sức khỏe dồi dào, nhiều niềm vui, bình an bên con cháu.” Cô cười thật tươi, hai tay biếu phong bì mừng tuổi cho bố mẹ chồng.
Bố chồng cười khà khà nói lấy lòng con dâu: “Bố mẹ cảm ơn hai con. Chồng con đi công tác, con ở lại ăn cơm với bố mẹ cho khỏi buồn.”
Mẹ chồng nghe thế nguýt bố chồng một cái rồi nói bóng gió: “Con trai tôi vất vả lo kiếm tiền, Tết còn chẳng được nghỉ. Ở nhà chỉ biết ăn, sướng hưởng không hết buồn chỗ nào?”
“Dạ mẹ dạy phải.”
“Về lo trông nom nhà cửa. Mồ hôi của thằng Khánh cả đấy!”
“Dạ. Vậy con xin phép bố mẹ.”
Bên ngoài, không khí lạnh tràn về. Trên không từng đám mây xám vần vũ vây kín cả bầu trời khiến quang cảnh tối sầm. Mới hơn mười giờ mà cứ ngỡ như chiều tối.
Cơn gió lạnh thốc vào mặt. Ngọc Minh kéo lại chiếc áo ấm cô đơn đi trong dòng người du xuân ngày đầu năm. Bước chân đi trong vô định như người không có nơi để về.
Lang thang mãi cũng mỏi chân, cô trở về nhà dưới cơn mưa bất chợt.
Mưa hắt, mưa xối ướt sũng cả bộ váy mới. Vậy mà, Ngọc Minh không thấy lạnh.
Bước ra khỏi phòng tắm, cô đứng lặng hàng giờ bên ô cửa sổ. Trong tai cô, tiếng cười nói nhà người rộn rã. Trong mắt cô, bóng vợ chồng con cái nhà người ta đổ dài dưới ánh đèn vàng ấm áp. Chỉ có ngôi nhà hai tầng khang trang rộng rãi của cô là lạnh lẽo vì thiếu hơi người và vắng cả tiếng nói cười. Ngọc Minh gọi cho chồng.
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Tiếng cô nhân viên tổng đài lặp đi lặp lại lần thứ mười, Ngọc Minh mới thôi không gọi nữa. Lòng cô tự nhiên thấy lo. Tính ra từ khi chồng lên máy bay đến giờ đã hơn hai mươi bảy tiếng. Lẽ ra anh đến nơi rồi mới đúng.
Suy nghĩ một hồi cô quyết định gọi Quân, người vừa thay cô đảm nhận chức vụ thư kí đặc biệt của chồng trong thời gian cô thai nghén.
“Anh Quân, anh có nhận được tin anh Khánh tới nơi chưa?”
Đầu dây bên kia truyền sang: “Ũa, sếp đi đâu hả?”
Ngọc Minh sững sờ.
“Ảnh đi Bỉ vì cái hợp đồng gì đó!”
“À!” Người bên kia ngạc nhiên vì giờ mới biết. Nhưng sợ làm nhà sếp cháy nên chỉ nói thuận theo: “Anh có nghe sếp nói. Tưởng qua Tết sếp mới đi.”
Nguồn tin duy nhất bị bít. Lòng Ngọc Minh càng bồn chồn. Cô siết chặt chiếc điện thoại trong vô thức. Một hồi chuông gọi tới đúng lúc khiến cô như kẻ đuối vớ được phao.
Nhưng người gọi tới không phải là chồng cô.
“Ngọc Minh!”
“Hạnh Dung!”
Đứa bạn thân cùng lớp Đại học.
“Cậu ở đâu vậy?”
Cô cười: “Dĩ nhiên là ở nhà.”
“Ồ!”
“Sao vậy?”
“Ngọc Minh, có chuyện này tớ muốn nói với cậu, cậu phải thật bình tĩnh.”
“Ừ!” Cô trả lời cho bạn yên tâm mà tay cầm điện thoại run lên.
“Tớ đang du lịch ở Phú Quốc. Tớ...vừa thấy một người rất giống chồng cậu...Anh ta đang vui vẻ ôm một người.”
Bịch!
Chiếc điện thoại trong tay Ngọc Minh rơi xuống nền một tiếng khô khốc. Cơ thể cô cũng ngã khuỵu sau đó. Mắt cô choáng váng. Tai ù đi theo tiếng nói của Hạnh Dung: “Sáng mai cậu bay ra đây xem có phải đúng là chồng cậu không?”
Một đêm mất ngủ. Ôm cái bụng đói cùng với tâm trạng rối bời, cô bần thần lên máy bay. Hồi hộp, lo sợ, chắp hai bàn tay cầu mong Phật Trời phù hộ người đó không phải chồng cô mà cứ muốn phát run lên.
Vậy mà, thứ Ngọc Minh thấy được sau hơn một giờ bay lại đúng là gã chồng. Người đáng lẽ phải ở đâu bên Bỉ với cái hợp đồng hàng trăm tỷ gì đó. Người đàn ông miệng nói vì vợ vì con ngày cuối năm còn bôn ba qua xứ người ở để kiếm cơm kiếm áo. Người đàn ông đầu ấp tay gối của cô, anh ta đang tay trong tay, mắt nhìn về một hướng, sánh bước vui vẻ với người đàn bà khác.
Ở một góc khuất, Ngọc Minh thấy rõ mặt người đàn bà bên cạnh chồng. Một khuôn mặt trẻ trung xa lạ.
Cô ta là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.