Chương 26
T/H12
18/03/2024
Đôi mắt Ngọc Minh ngấn đầy nước. Cô đưa ngón trỏ lần qua đôi kính đen chầm chậm lau khô. Con là bảo vật vô giá đối với cô. Vì thằng bé cô thề không bỏ xót kẻ nào đã ra tay sát hại hai mẹ con vào chiều hôm đó.
Hai mạng người hóa thành ba mạng. Nỗi đau tứa máu này dễ gì cô quên lãng trong một sớm một chiều.
Ngọc Minh lạnh lẽo nhìn Trần Khánh: “Con anh sao lại hỏi tôi? Anh phải chạy theo người đàn bà kia chứ?”
Cô kiên cường thẳng bước chân.
Tại một lối rẽ, cô gặp ả em gái chồng cũ đang được hai nhân viên bảo vệ di lí rời khỏi phòng giám đốc.
“Nhớ nhẹ nhàng chút!” Cô dặn nhân viên.
Cô thì lo cho cô ta đến thế. Bởi, cô hiểu được cảm giác sinh non đau lòng như thế nào? Đối với một người mẹ, đứa con là báu vật. Ai cũng mong muốn con mình đủ tháng chào đời khỏe mạnh như ý nguyện.
Nhưng người đàn bà nháo kia lại không nghĩ thế. Cô ta tức tối: “Đồ hồ ly sống dai hơn đỉa! Nhưng mày đừng vội đắc ý, trước sau gì tao cũng tiễn mày đi theo con mày!”
Một câu nói khiến hai người thất kinh hóa đá.
Ngọc Minh đứng lặng. Mà Trần Khánh vừa chạy theo ra khỏi thang máy cũng chôn chân.
Bầu trời trước mặt anh ta dường như sụp đổ. Sợi dây duy nhất kết nối tình cảm giữa hai người phút chốc bỗng vụt đứt. Đứa con mà anh ta ngày đêm thầm ước vừa giống ba vừa giống mẹ. Để một nơi xa nào đó, mỗi lần nhìn thấy con, cô đều nhớ đến ba của nó…Và cho anh ta một cơ hội trở về.
Thôi thế là hết!
Trần Khánh đau xót, tiếc nuối lên tới cùng cực. Anh ta ngửa cổ lên trời cười thật to như một thằng khùng.
“Ha ha ha…” Cười chán rồi anh ta lại khóc. Vừa khóc vừa đấm túi bụi vào đầu mình: “Có phải trời trừng phạt tôi không? Có phải không? Ngọc Minh, anh xin lỗi em! Xin lỗi em!”
Lời xin lỗi trong lúc đau thương của Khánh có lẽ là thành tâm. Nhưng Ngọc Minh lòng đã nguội lạnh, cô dửng dưng không hề động tâm.
Điều cô quan tâm lúc này: Tại sao người đàn bà kia lại nói thế? Cô ta có liên quan đến vụ án mưu sát đó không?
Ngọc Minh xoay người gọi giật ngược: “Đưa cô ta vào phòng CT cho tôi!”
Trần Khánh sốc thêm tập hai.
Bởi, phòng CT mà Ngọc Minh vừa nhắc là phòng chủ tịch. Phòng dành cho người có quyền lực cao nhất công ty. Phòng đó trước kia thuộc về anh ta nhưng từ dạo thay máu nó đã thuộc về người khác.
Trong phòng bầu không khí nóng bốc lên quá giới hạn. Nóng đến nghẹt thở.
Ả đàn bà nháo vừa được đưa vào căn phòng sang trọng đầy quyền lực, cô ta bỗng cười thỏa mãn: “Ha ha… cuối cùng trời cũng phải phục ta!” Cô ta quay chiếc túi xách, miệng cười ha hả ngông nghênh bước về chiếc ghế quyền lực.
Chỉ còn ba bước chân nữa thôi. Cô ta sẽ đặt mông ngồi lên đó. Lên chiếc ghế mà cô ta đã hao tâm tổn trí, sống ẩn mình, giả ngây, giả ngô mới có được.
Chợt…điện thoại đổ chuông.
Trên đó là một dãy số. Cô ta quá quen với nó…nhưng lạ ở chỗ cô ta nghe yêu cầu của người bên kia: “Chuyển cho tao 50 ngàn đô. Tao cần xuất ngoại, mấy thằng cớm điều tra sắp tới mông tao rồi.”
Cô ta thản nhiên hét to:“Tiền…tiền…tiền…mày lúc nào cũng tiền. Mày tưởng tao là cái máy in hả?
Tao nói cho mày biết, giao kèo đã rõ ràng: việc thành, tao thưởng thêm 50 ngàn đô. Mày làm ăn kiểu gì để con hồ ly đó bình an quay về ám tao, hử? Đã vậy, còn mặt dày đòi thêm tiền?
“Nếu nội ngày hôm nay mày không chuyển cho tao, rạng sáng ngày mai, cây bút ghi âm bằng chứng mày thuê đầu gấu giết người sẽ nằm trong tay cảnh sát. Lúc đó, đừng nói 50 ngàn, có 500 ngàn đô, mày cũng đeo còng bạc như thường.”
“Mày dám? Tao thách?”
Nói xong cô ta tắt nguồn. Cười ha hả: “Trạng mà chết thì Chúa cũng băng hà. Tay tao đeo còng thì tay tụi mày cũng đeo bạc! Ngu thì chơi ha, con này chiều tất.
Đừng tưởng ăn tiền bà dễ! Đúng là tép riu mơ giữa ban ngày!”
Cô ta ngông nghênh tiến về chiếc ghế xoay.
Chợt chiếc ghế có động. Kèm theo một mệnh lệnh to như sấm: “Nói!”
Cô ta tá hỏa, thối lui ra sau mấy bước, nhìn sững vào chiếc ghế.
Chiếc ghế từ từ xoay mặt.
Thấy rõ người ngồi trên đó. Ả điên tiết: “Hồ ly! Ai cho mày tự tiện ngồi vào ghế của tao?”
Ngọc Minh cất đôi kính đen. Quét ánh mắt lạnh lẽo vào thẳng mặt người đàn bà tâm cơ độc ác.
“Ghế của cô?” Ngọc Minh nhìn lại chiếc ghế xoay mình đang ngồi rồi hỏi cô ta: “Ý cô nói là chiếc này đó hả?”
“Ngọc Minh, mày đừng giả vờ, giả vịt! Mau cuốn xéo!”
Cuốn xéo sao? Cô ta vừa bảo cô cuốn xéo?
Cô nghe nghịch lỗ tai. Thấy ngứa nên đưa tay ngoáy. Cô nhìn người đàn bà Trần Khánh hết lòng yêu thương che chở. Nhìn ả tiểu tam núp bóng em gái tranh đoạt chồng người.
Ngọc Minh cô ăn ở thiện lương nên không màn so đo tính toán. Bởi, chung quy lại lỗi nằm ở tên chồng chóa chớt tham lam kia!
Nhưng xem ra, cô từ bi bao nhiêu thì cô ta lại ác độc với cô bấy nhiêu. Đã làm việc thúi hoắc người đời phỉ nhổ còn tán tận lương tâm truy cùng diệt tận.
“Xem ra, tôi quá hiền nên cô tưởng bở thì phải? Cô nói tôi nghe, có phải cô muốn tôi lột da xát muối cô, cô mới biết sợ không?”
Ả cười. Cười đến chảy cả nước mắt: “Lột da xát muối? Ngữ như mày đủ trình chắc?”
Hai mạng người hóa thành ba mạng. Nỗi đau tứa máu này dễ gì cô quên lãng trong một sớm một chiều.
Ngọc Minh lạnh lẽo nhìn Trần Khánh: “Con anh sao lại hỏi tôi? Anh phải chạy theo người đàn bà kia chứ?”
Cô kiên cường thẳng bước chân.
Tại một lối rẽ, cô gặp ả em gái chồng cũ đang được hai nhân viên bảo vệ di lí rời khỏi phòng giám đốc.
“Nhớ nhẹ nhàng chút!” Cô dặn nhân viên.
Cô thì lo cho cô ta đến thế. Bởi, cô hiểu được cảm giác sinh non đau lòng như thế nào? Đối với một người mẹ, đứa con là báu vật. Ai cũng mong muốn con mình đủ tháng chào đời khỏe mạnh như ý nguyện.
Nhưng người đàn bà nháo kia lại không nghĩ thế. Cô ta tức tối: “Đồ hồ ly sống dai hơn đỉa! Nhưng mày đừng vội đắc ý, trước sau gì tao cũng tiễn mày đi theo con mày!”
Một câu nói khiến hai người thất kinh hóa đá.
Ngọc Minh đứng lặng. Mà Trần Khánh vừa chạy theo ra khỏi thang máy cũng chôn chân.
Bầu trời trước mặt anh ta dường như sụp đổ. Sợi dây duy nhất kết nối tình cảm giữa hai người phút chốc bỗng vụt đứt. Đứa con mà anh ta ngày đêm thầm ước vừa giống ba vừa giống mẹ. Để một nơi xa nào đó, mỗi lần nhìn thấy con, cô đều nhớ đến ba của nó…Và cho anh ta một cơ hội trở về.
Thôi thế là hết!
Trần Khánh đau xót, tiếc nuối lên tới cùng cực. Anh ta ngửa cổ lên trời cười thật to như một thằng khùng.
“Ha ha ha…” Cười chán rồi anh ta lại khóc. Vừa khóc vừa đấm túi bụi vào đầu mình: “Có phải trời trừng phạt tôi không? Có phải không? Ngọc Minh, anh xin lỗi em! Xin lỗi em!”
Lời xin lỗi trong lúc đau thương của Khánh có lẽ là thành tâm. Nhưng Ngọc Minh lòng đã nguội lạnh, cô dửng dưng không hề động tâm.
Điều cô quan tâm lúc này: Tại sao người đàn bà kia lại nói thế? Cô ta có liên quan đến vụ án mưu sát đó không?
Ngọc Minh xoay người gọi giật ngược: “Đưa cô ta vào phòng CT cho tôi!”
Trần Khánh sốc thêm tập hai.
Bởi, phòng CT mà Ngọc Minh vừa nhắc là phòng chủ tịch. Phòng dành cho người có quyền lực cao nhất công ty. Phòng đó trước kia thuộc về anh ta nhưng từ dạo thay máu nó đã thuộc về người khác.
Trong phòng bầu không khí nóng bốc lên quá giới hạn. Nóng đến nghẹt thở.
Ả đàn bà nháo vừa được đưa vào căn phòng sang trọng đầy quyền lực, cô ta bỗng cười thỏa mãn: “Ha ha… cuối cùng trời cũng phải phục ta!” Cô ta quay chiếc túi xách, miệng cười ha hả ngông nghênh bước về chiếc ghế quyền lực.
Chỉ còn ba bước chân nữa thôi. Cô ta sẽ đặt mông ngồi lên đó. Lên chiếc ghế mà cô ta đã hao tâm tổn trí, sống ẩn mình, giả ngây, giả ngô mới có được.
Chợt…điện thoại đổ chuông.
Trên đó là một dãy số. Cô ta quá quen với nó…nhưng lạ ở chỗ cô ta nghe yêu cầu của người bên kia: “Chuyển cho tao 50 ngàn đô. Tao cần xuất ngoại, mấy thằng cớm điều tra sắp tới mông tao rồi.”
Cô ta thản nhiên hét to:“Tiền…tiền…tiền…mày lúc nào cũng tiền. Mày tưởng tao là cái máy in hả?
Tao nói cho mày biết, giao kèo đã rõ ràng: việc thành, tao thưởng thêm 50 ngàn đô. Mày làm ăn kiểu gì để con hồ ly đó bình an quay về ám tao, hử? Đã vậy, còn mặt dày đòi thêm tiền?
“Nếu nội ngày hôm nay mày không chuyển cho tao, rạng sáng ngày mai, cây bút ghi âm bằng chứng mày thuê đầu gấu giết người sẽ nằm trong tay cảnh sát. Lúc đó, đừng nói 50 ngàn, có 500 ngàn đô, mày cũng đeo còng bạc như thường.”
“Mày dám? Tao thách?”
Nói xong cô ta tắt nguồn. Cười ha hả: “Trạng mà chết thì Chúa cũng băng hà. Tay tao đeo còng thì tay tụi mày cũng đeo bạc! Ngu thì chơi ha, con này chiều tất.
Đừng tưởng ăn tiền bà dễ! Đúng là tép riu mơ giữa ban ngày!”
Cô ta ngông nghênh tiến về chiếc ghế xoay.
Chợt chiếc ghế có động. Kèm theo một mệnh lệnh to như sấm: “Nói!”
Cô ta tá hỏa, thối lui ra sau mấy bước, nhìn sững vào chiếc ghế.
Chiếc ghế từ từ xoay mặt.
Thấy rõ người ngồi trên đó. Ả điên tiết: “Hồ ly! Ai cho mày tự tiện ngồi vào ghế của tao?”
Ngọc Minh cất đôi kính đen. Quét ánh mắt lạnh lẽo vào thẳng mặt người đàn bà tâm cơ độc ác.
“Ghế của cô?” Ngọc Minh nhìn lại chiếc ghế xoay mình đang ngồi rồi hỏi cô ta: “Ý cô nói là chiếc này đó hả?”
“Ngọc Minh, mày đừng giả vờ, giả vịt! Mau cuốn xéo!”
Cuốn xéo sao? Cô ta vừa bảo cô cuốn xéo?
Cô nghe nghịch lỗ tai. Thấy ngứa nên đưa tay ngoáy. Cô nhìn người đàn bà Trần Khánh hết lòng yêu thương che chở. Nhìn ả tiểu tam núp bóng em gái tranh đoạt chồng người.
Ngọc Minh cô ăn ở thiện lương nên không màn so đo tính toán. Bởi, chung quy lại lỗi nằm ở tên chồng chóa chớt tham lam kia!
Nhưng xem ra, cô từ bi bao nhiêu thì cô ta lại ác độc với cô bấy nhiêu. Đã làm việc thúi hoắc người đời phỉ nhổ còn tán tận lương tâm truy cùng diệt tận.
“Xem ra, tôi quá hiền nên cô tưởng bở thì phải? Cô nói tôi nghe, có phải cô muốn tôi lột da xát muối cô, cô mới biết sợ không?”
Ả cười. Cười đến chảy cả nước mắt: “Lột da xát muối? Ngữ như mày đủ trình chắc?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.