Chương 29
T/H12
21/03/2024
Phải chăng lời tạ lỗi của Trần Khánh trước căn phòng ngày xưa ba anh ta trịnh trọng giao lại cho con trai chứa đầy đau đớn? Hay tiếng đổ người chịu phạt của kẻ thất bại quá nặng nề? Mà cánh cửa phòng CT được mở ra!
Trần Khánh gục đầu vào hai bàn tay, bờ vai không ngừng run rẩy. Anh ta đang khóc. Khóc vì nhận ra mình là đứa con hư phá nát cơ đồ gia đình!
Nước mắt của người đàn ông sa cơ vì gái làm Ngọc Minh thấy mất mặt. Cô hừ một tiếng, hỏi gã chồng cũ: “Anh bày ra bộ mặt đó cho ai xem?”
Nghe tiếng vợ, Trần Khánh tự nhiên mất hứng khóc. Lòng anh ta chợt tĩnh lạ lùng. Anh ta lén giấu hết nước mắt vào hai cánh tay áo vest rồi từ từ ngẩng mặt nhìn vợ.
Người ở trước mặt không những xinh đẹp bội phần mà khí chất còn tỏa sáng ngút trời. Cô bây giờ như ánh hào quang sáng chói. Còn anh ta…chỉ là một ngọn đèn dầu le lói giữa ánh hào quang.
Sự chênh lệch quá rõ ràng khiến kẻ thất bại không dám mở lời chào một tiếng xã giao. Vẫn là Ngọc Minh lên tiếng trước: “Đến rồi thì vào trong đi!”
“Không! Anh không vào!” Trần Khánh cự tuyệt. Vào đó thấy ảnh chân dung ba đời nhà họ Trần, anh ta xấu hổ không dám đối mặt.
Ngọc Minh chững lại năm giây. Ánh mắt lộ vẻ khó hiểu, cô muốn hỏi anh ta một câu. Nhưng chợt nhận ra điều đó không cần thiết nữa. Cô xoay mặt. Vừa đi vừa nói: “Vậy không tiễn!”
Ngọc Minh cứ ngỡ mình và gã chồng cũ cứ vậy mà lặng lẽ bước qua đời nhau. Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Mãi mãi là người dưng.
Không ngờ, anh ta bất ngờ nhào tới ôm lấy chân cô, hỏi một câu chưng hửng: “Ngọc Minh, có phải em là người thu mua hết cổ phần không?”
“…” Ngọc Minh im lặng. Cô không có nghĩa vụ phải trình báo cho anh ta. Cô dùng sức rút chân.
Anh ta ôm càng chặt hơn, năn nỉ: “Nói cho biết?”
“Vì sao tôi phải nói cho anh? Anh nghĩ số tiền anh để lại cho tôi nhiều đến thế cơ à? Người kí giấy bán là anh, người kí giấy nhận tiền cũng là anh! Bộ anh không đọc tên bên mua hả? Hay anh đếm không xuể số tiền anh cầm được?
Nguồn vốn người ấy rót để quật dậy công ty bị anh phá cho nát bét là một con số khủng. Anh thử nói xem, một người đàn bà bụng mang dạ chửa bỏ xứ đi như tôi thì lấy đâu ra nhiều tiền đến thế?”
Trần Khánh nghe cô nói có lí nhưng anh ta có linh cảm, Ngọc Minh vẫn là người chủ quyền lực đứng phía sau. Còn cái tên mang ba họ Lê Đặng Phạm gì kia chỉ là người đứng ra trên giấy.
Nghĩ vậy anh ta mặt dày nói: “Anh vẫn tin người đó là em. Em làm ơn tặng nó lại cho anh nha? Bởi, công ty này là tâm huyết ba đời nhà anh. Một ngày không thấy anh ở đây, ba anh về bẻ cổ anh mất.”
“Liên quan gì đến tôi?”
“Sao lại không liên quan? Em là vợ anh. Em không có quyền chiếm hữu tài sản nhà chồng.”
Như nghe một câu chuyện khôi hài. Ngọc Minh quay ngoắc lại, tát thẳng vào bản mặt Trần Khánh: “Đúng là đồ trơ trẽn!”
Trần Khánh buông tay đang ôm chân Ngọc Minh, đưa lên sờ vào má. Nơi vừa được vợ cũ ban cho cái ấn năm dấu nóng rát. Không biết có phải thẹn quá hóa giận hay vì một lí do nào khác mà anh ta đổi giọng, lật mặt: “Trơ trẽn? Cô nói tôi trơ trẽn sao? Ngọc Minh, cô mới là bậc thầy của trơ trẽn!” Anh ta đôi mắt đỏ máu, nhìn chằm chằm vào mặt vợ: “Cô lợi dụng lúc tôi ở thế kẹt, đưa ra hàng tá lí do để moi tiền tôi. Rồi dùng tiền ấy thu mua công ty nhà chồng! Cô nói xem, ai mới là người trơ trẽn đây, hả?” Anh ta dừng lại cười rồi xổ ra một tràng dài: “Phận làm dâu không giữ nổi giọt máu cho nhà chồng. Còn tham lam vơ vét độc chiếm tài sản nhà tôi.” Nói vậy, sợ còn chưa đủ, anh ta đứng bật lên, chỉ tay vào mặt Ngọc Minh: “Tôi nói cho cô biết, đời không như ý cô đâu! Chỉ cần Trần Khánh tôi còn thở, tôi không để cô như ý.”
“Cút!” Ngọc Minh ánh mắt đã lạnh như băng. Uổng công cô cho anh ta ngồi yên ở ghế giám đốc quá lâu. Thì ra càng ở nhiều trong phòng đó, anh ta càng ảo tưởng, càng xem đó là thật!
Cô tuyên bố luôn: “Cuốn gói cút xéo tầm mắt tôi!”
Anh ta cười khẩy chơi bài cùn: “Cô có quyền gì mà đuổi tôi? Cô đâu phải người có tên Lê Đặng Phạm gì đó?”
“Đúng là trời sinh một cặp! Bỉ ổi, trơ trẽn như nhau!” Cô đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ.
Lập tức hai người đàn ông mặt không biểu cảm bước tới xách Trần Khánh đưa đi.
Trần Khánh bị kéo ngược. Giãy không thoát hai gọng kìm cứng như thép. Anh ta hăm dọa: “Ngọc Minh, cô như thế này là bắt người trái pháp luật đấy nhé! Tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng, xâm phạm thân thể người khác.”
Tay vệ xách cánh tay phải Trần Khánh đưa tay bóp miệng anh ta cảnh cáo: “Muốn cái mỏ trưa nhai cơm thì ngoãn ngoãn ngậm mồm cho ông!”
Hôm nay là ngày gì mà anh ta toàn phải hộ tống khách của bà chủ bằng phương pháp xách! Anh ta lắc đầu, thở dài: “Không biết bà chủ vì sao lại dính dáng tới lũ sâu bọ này!”
Trần Khánh gục đầu vào hai bàn tay, bờ vai không ngừng run rẩy. Anh ta đang khóc. Khóc vì nhận ra mình là đứa con hư phá nát cơ đồ gia đình!
Nước mắt của người đàn ông sa cơ vì gái làm Ngọc Minh thấy mất mặt. Cô hừ một tiếng, hỏi gã chồng cũ: “Anh bày ra bộ mặt đó cho ai xem?”
Nghe tiếng vợ, Trần Khánh tự nhiên mất hứng khóc. Lòng anh ta chợt tĩnh lạ lùng. Anh ta lén giấu hết nước mắt vào hai cánh tay áo vest rồi từ từ ngẩng mặt nhìn vợ.
Người ở trước mặt không những xinh đẹp bội phần mà khí chất còn tỏa sáng ngút trời. Cô bây giờ như ánh hào quang sáng chói. Còn anh ta…chỉ là một ngọn đèn dầu le lói giữa ánh hào quang.
Sự chênh lệch quá rõ ràng khiến kẻ thất bại không dám mở lời chào một tiếng xã giao. Vẫn là Ngọc Minh lên tiếng trước: “Đến rồi thì vào trong đi!”
“Không! Anh không vào!” Trần Khánh cự tuyệt. Vào đó thấy ảnh chân dung ba đời nhà họ Trần, anh ta xấu hổ không dám đối mặt.
Ngọc Minh chững lại năm giây. Ánh mắt lộ vẻ khó hiểu, cô muốn hỏi anh ta một câu. Nhưng chợt nhận ra điều đó không cần thiết nữa. Cô xoay mặt. Vừa đi vừa nói: “Vậy không tiễn!”
Ngọc Minh cứ ngỡ mình và gã chồng cũ cứ vậy mà lặng lẽ bước qua đời nhau. Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Mãi mãi là người dưng.
Không ngờ, anh ta bất ngờ nhào tới ôm lấy chân cô, hỏi một câu chưng hửng: “Ngọc Minh, có phải em là người thu mua hết cổ phần không?”
“…” Ngọc Minh im lặng. Cô không có nghĩa vụ phải trình báo cho anh ta. Cô dùng sức rút chân.
Anh ta ôm càng chặt hơn, năn nỉ: “Nói cho biết?”
“Vì sao tôi phải nói cho anh? Anh nghĩ số tiền anh để lại cho tôi nhiều đến thế cơ à? Người kí giấy bán là anh, người kí giấy nhận tiền cũng là anh! Bộ anh không đọc tên bên mua hả? Hay anh đếm không xuể số tiền anh cầm được?
Nguồn vốn người ấy rót để quật dậy công ty bị anh phá cho nát bét là một con số khủng. Anh thử nói xem, một người đàn bà bụng mang dạ chửa bỏ xứ đi như tôi thì lấy đâu ra nhiều tiền đến thế?”
Trần Khánh nghe cô nói có lí nhưng anh ta có linh cảm, Ngọc Minh vẫn là người chủ quyền lực đứng phía sau. Còn cái tên mang ba họ Lê Đặng Phạm gì kia chỉ là người đứng ra trên giấy.
Nghĩ vậy anh ta mặt dày nói: “Anh vẫn tin người đó là em. Em làm ơn tặng nó lại cho anh nha? Bởi, công ty này là tâm huyết ba đời nhà anh. Một ngày không thấy anh ở đây, ba anh về bẻ cổ anh mất.”
“Liên quan gì đến tôi?”
“Sao lại không liên quan? Em là vợ anh. Em không có quyền chiếm hữu tài sản nhà chồng.”
Như nghe một câu chuyện khôi hài. Ngọc Minh quay ngoắc lại, tát thẳng vào bản mặt Trần Khánh: “Đúng là đồ trơ trẽn!”
Trần Khánh buông tay đang ôm chân Ngọc Minh, đưa lên sờ vào má. Nơi vừa được vợ cũ ban cho cái ấn năm dấu nóng rát. Không biết có phải thẹn quá hóa giận hay vì một lí do nào khác mà anh ta đổi giọng, lật mặt: “Trơ trẽn? Cô nói tôi trơ trẽn sao? Ngọc Minh, cô mới là bậc thầy của trơ trẽn!” Anh ta đôi mắt đỏ máu, nhìn chằm chằm vào mặt vợ: “Cô lợi dụng lúc tôi ở thế kẹt, đưa ra hàng tá lí do để moi tiền tôi. Rồi dùng tiền ấy thu mua công ty nhà chồng! Cô nói xem, ai mới là người trơ trẽn đây, hả?” Anh ta dừng lại cười rồi xổ ra một tràng dài: “Phận làm dâu không giữ nổi giọt máu cho nhà chồng. Còn tham lam vơ vét độc chiếm tài sản nhà tôi.” Nói vậy, sợ còn chưa đủ, anh ta đứng bật lên, chỉ tay vào mặt Ngọc Minh: “Tôi nói cho cô biết, đời không như ý cô đâu! Chỉ cần Trần Khánh tôi còn thở, tôi không để cô như ý.”
“Cút!” Ngọc Minh ánh mắt đã lạnh như băng. Uổng công cô cho anh ta ngồi yên ở ghế giám đốc quá lâu. Thì ra càng ở nhiều trong phòng đó, anh ta càng ảo tưởng, càng xem đó là thật!
Cô tuyên bố luôn: “Cuốn gói cút xéo tầm mắt tôi!”
Anh ta cười khẩy chơi bài cùn: “Cô có quyền gì mà đuổi tôi? Cô đâu phải người có tên Lê Đặng Phạm gì đó?”
“Đúng là trời sinh một cặp! Bỉ ổi, trơ trẽn như nhau!” Cô đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ.
Lập tức hai người đàn ông mặt không biểu cảm bước tới xách Trần Khánh đưa đi.
Trần Khánh bị kéo ngược. Giãy không thoát hai gọng kìm cứng như thép. Anh ta hăm dọa: “Ngọc Minh, cô như thế này là bắt người trái pháp luật đấy nhé! Tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng, xâm phạm thân thể người khác.”
Tay vệ xách cánh tay phải Trần Khánh đưa tay bóp miệng anh ta cảnh cáo: “Muốn cái mỏ trưa nhai cơm thì ngoãn ngoãn ngậm mồm cho ông!”
Hôm nay là ngày gì mà anh ta toàn phải hộ tống khách của bà chủ bằng phương pháp xách! Anh ta lắc đầu, thở dài: “Không biết bà chủ vì sao lại dính dáng tới lũ sâu bọ này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.