Chương 47
T/H12
09/04/2024
Tiếng khóc thét đau lòng của người mẹ trẻ làm người đàn ông nằm bất động khẽ mở mi mắt. Anh chỉ kịp thều thào báo cho cô một tin: “Không…phải…con…em!”
Như cứu vớt một linh hồn vừa sa vào địa ngục!
Ngọc Minh bừng tỉnh nhìn lại đứa bé trên ngực anh. Rõ ràng là con trai cô. Cô là mẹ sao có thể nhận nhầm con!
Vậy mà, người ấy gượng sức lặp lại: “Không…phải…con…em!”
Có muôn vàn điều để hỏi. Có triệu triệu lời muốn biết vì sao? Nhưng bây giờ không phải là lúc để ai đó có thể ngồi dậy giải thích cho cô rõ nguồn cơn.
Cảnh sát nhanh chóng ập vào bắt giữ những người cần bắt. Bác sĩ y tá cũng lập tức đưa băng ca tiếp cận các nạn nhân.
Rốt cuộc ai lên xe cảnh sát, ai lên chiếc cứu thương? Ngọc Minh cũng không biết. Bởi, lúc bấy giờ, đầu óc cô trống rỗng, sinh lực không còn đã đổ quật sau bốn từ ‘không phải con em’ lặp lại của anh.
Trong giấc ngủ sâu, Ngọc Minh mơ hồ thấy mình chạy theo một bé con trong mênh mông bạt ngàn hoa tím. Chạy mãi, chạy mãi mà cô vẫn không đuổi theo kịp bé con. Trong sắc màu chạng vạng, cô buộc miệng gọi: “Dennis, về thôi con tối rồi!”. Vậy mà, bé con vẫn không hề dừng lại.
Tiếng cô gọi con dần dồn dập, mỗi lúc một lớn theo bóng tối nuốt chửng mất một màu hoa: “Dennissssss!”
Ngọc Minh choàng tỉnh sau cú sốc và kiệt sức. Khác với lần trước, lần này trên cơ thể cô không có bất kì một vết thương nào. Nỗi đau da thịt không có, chỉ mỗi vết cắt nơi trái tim. Đầu óc trống rỗng không còn định hướng. Không có cảnh cô năn nỉ bác sĩ để đi gặp ai.
Cô ra khỏi bệnh viện khi trời còn chưa sáng tỏ.
“Tôi muốn gặp người đàn ông tên Khánh các anh đưa về đồn ngày hôm qua ở cầu sông Bắc.”
“Chị là gì với anh ta?”
“Vợ cũ!”
Cách một bức ngăn chỉ có vài ba chấm tròn thông hai phía, Ngọc Minh cũng chẳng hơi nào nhìn kĩ người phía kia. Cô chỉ hỏi anh ta: “Đứa bé…đâu?”
“Em muốn hỏi đứa bé nào?”
Ngọc Minh nhào tới vách ngăn. Nhìn chằm chằm vào Trần Khánh qua ô tròn nhỏ.
Lúc này cô như thấy lại một Trần Khánh ngày nào ở viện chờ đón tin. Anh ta già sộp chỉ sau một đêm.
“Anh hỏi vậy là có ý gì?”
Khánh không trả lời câu hỏi cô, anh ta hỏi lại: “Rốt cuộc em tin và yêu anh ta tới mức nào?” Khánh tự nhiên thèm cười. Anh ta cười mà mếu cả miệng.
“Ngọc Minh, đứa bé đó không phải con chúng ta!
Theo kết quả xét nghiệm ADN, đứa bé không liên quan gì đến chúng ta cả.”
“Sao có thể? Nhóm máu Rh- đó thằng bé di truyền từ em mà?”
“Em là thất học ngu hay vì yêu người đàn ông đó quá nhiều mà dốt đây? Chỉ dựa vào nhóm máu mà dám khẳng định đứa bé ấy là con? Nhóm máu em mang tuy là hiếm nhưng không có nghĩa là chỉ mỗi mình em có!”
Điều này thì cô biết. Bởi, nếu mình cô mang nhóm máu Rh- thì lấy máu đâu bác sĩ cứu cô dạo sinh mổ mất máu sắp vong mạng.
“Vậy… con em đâu?”
Trần Khánh đôi mắt vô hồn nhìn cô: “Em hỏi sai người rồi! Anh đây cũng muốn biết…con anh đâu?”
Ngọc Minh trở lại bệnh viện.
Trước phòng cấp cứu, người nhà anh thấp thỏm đợi tin. Hạnh Dung nói cho cô biết: “Anh Hai tớ trúng lần hai phát đạn. Một, là lúc ảnh giành lại Dennis với người đàn bà kia. Hai, là lúc ảnh thấy người ta chĩa họng súng vào cậu.
Cả hai phát đạn đó đều muốn đoạt mạng nên anh tớ…không biết có qua không?”
Đầu óc Ngọc Minh dường như tê liệt. Cô ngồi luôn ngoài phòng cấp cứu chẳng thiết tha gì ăn uống.
Nơi cửa giành giật sinh tử này, ánh sáng luôn chiếu rọi 24/24 nên cô cũng không biết mình ngồi ở đây bao lâu? Mãi đến khi cô nghe Hạnh Dung nói: “Mẹ tớ muốn gặp cậu!”
Trong một căn phòng VIP, Ngọc Minh cúi đầu trước bậc trưởng bối.
“Ngọc Minh, ba mẹ rất thương và cũng rất quý con. Nếu có thể ba mẹ rất muốn con làm con dâu chính thức của ba mẹ. Nhưng sự việc đã đến nông nỗi này…ba mẹ xin lỗi con.
Hai đứa quá khắc mệnh. Nếu còn cố chấp ở bên nhau…ba mẹ không yên lòng. Ba mẹ chỉ có mỗi Chung Tình là con trai!
Mẹ nói vậy, con hiểu ý mẹ chứ?”
Cô vốn là người thông minh. Sao không hiểu được ý mẹ anh muốn nói gì!
Cô cúi đầu: “Dạ, con hiểu! Đợi Tình tỉnh lại con sẽ đi ngay. Con chỉ xin bác cho con được ở thêm bên anh ấy đến lúc đó thôi!”
“Không cần thiết! Con khắc mệnh nó, con ở đây thêm một khắc, một giây nào sẽ còn chấn giữ cửa sinh của nó. Nó không vượt qua cửa tử được.”
Ngọc Minh ngã ngồi xuống nền. Cũng may có người vệ sĩ đứng sau lưng cô kịp thời đỡ giúp.
Cô nhìn mẹ anh cầu xin nốt lần cuối: “Nhưng con cần biết tung tích của con trai con! Con của con hiện giờ ở đâu…chỉ có Tình mới biết!”
“Mẹ cũng biết! Con muốn thì mẹ nói cho nghe!”
Một tin thật không thể ngờ tới.
Ngọc Minh lại đi ngược đến đồn cảnh sát. Để ngăn việc người ta làm khó dễ, cô nói luôn: “Anh cho tôi gặp bà Kim Liên! Bà ấy là mẹ chồng cũ tôi! Bà ấy bắt cóc con tôi!”
Như cứu vớt một linh hồn vừa sa vào địa ngục!
Ngọc Minh bừng tỉnh nhìn lại đứa bé trên ngực anh. Rõ ràng là con trai cô. Cô là mẹ sao có thể nhận nhầm con!
Vậy mà, người ấy gượng sức lặp lại: “Không…phải…con…em!”
Có muôn vàn điều để hỏi. Có triệu triệu lời muốn biết vì sao? Nhưng bây giờ không phải là lúc để ai đó có thể ngồi dậy giải thích cho cô rõ nguồn cơn.
Cảnh sát nhanh chóng ập vào bắt giữ những người cần bắt. Bác sĩ y tá cũng lập tức đưa băng ca tiếp cận các nạn nhân.
Rốt cuộc ai lên xe cảnh sát, ai lên chiếc cứu thương? Ngọc Minh cũng không biết. Bởi, lúc bấy giờ, đầu óc cô trống rỗng, sinh lực không còn đã đổ quật sau bốn từ ‘không phải con em’ lặp lại của anh.
Trong giấc ngủ sâu, Ngọc Minh mơ hồ thấy mình chạy theo một bé con trong mênh mông bạt ngàn hoa tím. Chạy mãi, chạy mãi mà cô vẫn không đuổi theo kịp bé con. Trong sắc màu chạng vạng, cô buộc miệng gọi: “Dennis, về thôi con tối rồi!”. Vậy mà, bé con vẫn không hề dừng lại.
Tiếng cô gọi con dần dồn dập, mỗi lúc một lớn theo bóng tối nuốt chửng mất một màu hoa: “Dennissssss!”
Ngọc Minh choàng tỉnh sau cú sốc và kiệt sức. Khác với lần trước, lần này trên cơ thể cô không có bất kì một vết thương nào. Nỗi đau da thịt không có, chỉ mỗi vết cắt nơi trái tim. Đầu óc trống rỗng không còn định hướng. Không có cảnh cô năn nỉ bác sĩ để đi gặp ai.
Cô ra khỏi bệnh viện khi trời còn chưa sáng tỏ.
“Tôi muốn gặp người đàn ông tên Khánh các anh đưa về đồn ngày hôm qua ở cầu sông Bắc.”
“Chị là gì với anh ta?”
“Vợ cũ!”
Cách một bức ngăn chỉ có vài ba chấm tròn thông hai phía, Ngọc Minh cũng chẳng hơi nào nhìn kĩ người phía kia. Cô chỉ hỏi anh ta: “Đứa bé…đâu?”
“Em muốn hỏi đứa bé nào?”
Ngọc Minh nhào tới vách ngăn. Nhìn chằm chằm vào Trần Khánh qua ô tròn nhỏ.
Lúc này cô như thấy lại một Trần Khánh ngày nào ở viện chờ đón tin. Anh ta già sộp chỉ sau một đêm.
“Anh hỏi vậy là có ý gì?”
Khánh không trả lời câu hỏi cô, anh ta hỏi lại: “Rốt cuộc em tin và yêu anh ta tới mức nào?” Khánh tự nhiên thèm cười. Anh ta cười mà mếu cả miệng.
“Ngọc Minh, đứa bé đó không phải con chúng ta!
Theo kết quả xét nghiệm ADN, đứa bé không liên quan gì đến chúng ta cả.”
“Sao có thể? Nhóm máu Rh- đó thằng bé di truyền từ em mà?”
“Em là thất học ngu hay vì yêu người đàn ông đó quá nhiều mà dốt đây? Chỉ dựa vào nhóm máu mà dám khẳng định đứa bé ấy là con? Nhóm máu em mang tuy là hiếm nhưng không có nghĩa là chỉ mỗi mình em có!”
Điều này thì cô biết. Bởi, nếu mình cô mang nhóm máu Rh- thì lấy máu đâu bác sĩ cứu cô dạo sinh mổ mất máu sắp vong mạng.
“Vậy… con em đâu?”
Trần Khánh đôi mắt vô hồn nhìn cô: “Em hỏi sai người rồi! Anh đây cũng muốn biết…con anh đâu?”
Ngọc Minh trở lại bệnh viện.
Trước phòng cấp cứu, người nhà anh thấp thỏm đợi tin. Hạnh Dung nói cho cô biết: “Anh Hai tớ trúng lần hai phát đạn. Một, là lúc ảnh giành lại Dennis với người đàn bà kia. Hai, là lúc ảnh thấy người ta chĩa họng súng vào cậu.
Cả hai phát đạn đó đều muốn đoạt mạng nên anh tớ…không biết có qua không?”
Đầu óc Ngọc Minh dường như tê liệt. Cô ngồi luôn ngoài phòng cấp cứu chẳng thiết tha gì ăn uống.
Nơi cửa giành giật sinh tử này, ánh sáng luôn chiếu rọi 24/24 nên cô cũng không biết mình ngồi ở đây bao lâu? Mãi đến khi cô nghe Hạnh Dung nói: “Mẹ tớ muốn gặp cậu!”
Trong một căn phòng VIP, Ngọc Minh cúi đầu trước bậc trưởng bối.
“Ngọc Minh, ba mẹ rất thương và cũng rất quý con. Nếu có thể ba mẹ rất muốn con làm con dâu chính thức của ba mẹ. Nhưng sự việc đã đến nông nỗi này…ba mẹ xin lỗi con.
Hai đứa quá khắc mệnh. Nếu còn cố chấp ở bên nhau…ba mẹ không yên lòng. Ba mẹ chỉ có mỗi Chung Tình là con trai!
Mẹ nói vậy, con hiểu ý mẹ chứ?”
Cô vốn là người thông minh. Sao không hiểu được ý mẹ anh muốn nói gì!
Cô cúi đầu: “Dạ, con hiểu! Đợi Tình tỉnh lại con sẽ đi ngay. Con chỉ xin bác cho con được ở thêm bên anh ấy đến lúc đó thôi!”
“Không cần thiết! Con khắc mệnh nó, con ở đây thêm một khắc, một giây nào sẽ còn chấn giữ cửa sinh của nó. Nó không vượt qua cửa tử được.”
Ngọc Minh ngã ngồi xuống nền. Cũng may có người vệ sĩ đứng sau lưng cô kịp thời đỡ giúp.
Cô nhìn mẹ anh cầu xin nốt lần cuối: “Nhưng con cần biết tung tích của con trai con! Con của con hiện giờ ở đâu…chỉ có Tình mới biết!”
“Mẹ cũng biết! Con muốn thì mẹ nói cho nghe!”
Một tin thật không thể ngờ tới.
Ngọc Minh lại đi ngược đến đồn cảnh sát. Để ngăn việc người ta làm khó dễ, cô nói luôn: “Anh cho tôi gặp bà Kim Liên! Bà ấy là mẹ chồng cũ tôi! Bà ấy bắt cóc con tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.