Chương 26
Hoa Thiên Kiều
02/04/2023
Tỉnh rồi à? Sao không chết luôn cho rồi.
Tiếng con Thúy làm tôi giật mình xoay người lại. Nó hất hàm:
- Nhìn cái gì? Tao chứ có phải ma đâu mà.
Tôi hỏi nó:
- Đây là đâu?
- Hỏi làm gì? Muốn trốn à? mơ đi. Mày không chạy thoát Quang đâu. Nó giết mày luôn đó, khôn thì câm lặng mà đi theo nó. Đừng để chết oan.
Lạ nhỉ, cái Thúy nó có vẻ cay cú Quang, ngữ điệu của nó chất chứa thù hận.
- Thúy, tao muốn biết có thật chúng mày đã giết H'Lan không?
Thúy nó bịt miệng tôi lại, ngó trước ngó sau:
- Im ngay.
Đầu nó xoay qua xoay lại một lúc mới bỏ tay ra khỏi miệng tôi, nói tiếp:
- Hên nó chưa về. Nó nói với mày thế nào?
Tôi thành thật kể lại đúng như lời Quang nói, không sót một chi tiết. Nghe xong, con Thúy nó chửi:
- Đm nó, là chính nó bảo tao mua thuốc phá thai cho con kia chứ ý tao hồi nào.
- Là chủ ý của hắn sao?
- Đúng, hồi đó tao chưa ác như bây giờ, nhờ nó dạy tao không đấy. Mẹ nó, khi con kia ra máu quá nó mới gọi cho tao sang, thấy máu me đầm đìa tao mới bảo chở đi bệnh viện, nhưng thằng chó Quang một mực không chịu, mày không biết đâu, cảnh tượng đó ám ảnh tao đến giờ, rất ghê sợ.
Tôi hỏi tiếp nó:
- Vậy là chị ấy chết vì mất máu hả?
- Không. Lúc qua cơn co giật, con kia luôn mồm chửi rủa nó, tức quá nên thằng Quang xô nó thật mạnh, không ngờ đầu bị văng vào tường, thằng Quang hoảng sợ đến xem thì đã thoi thóp. Khi ấy, tao vì yêu nó, nên đã nghe lời nó lấy gối mà đè đến tắt thở tao đáng sợ lắm đúng không?
Tôi rùng mình, quá khủng khiếp.
- sao mày lại kể với tao?
Nó cười nhạt:
- Vì giờ tao ghét nó.
Ánh mắt Thúy chuyển ngay màu máu, đỏ rực như ngọn lửa hận thù đang cháy trong lòng nó:
- Ngày trước nó bảo chỉ tiếp cận mày vì sự nghiệp, vì nhà mày giàu, có thể giúp nó, nó sẽ vẫn bên tao. Nhưng thật không ngờ nó lại yêu mày, nó đòi chia tay tao. Nó không nghe lời tao mà tự động cắt thuốc của mày.
Tôi cắt ngang:
- Thuốc gì?
- Thuốc vô sinh chứ thuốc gì? Mày đừng ngạc nhiên, uống nhiều mới bị, còn uống ít vẫn có khả năng sinh sản. Nó chỉ cho mày uống 2 liều thôi, nên mày mới có thai đấy.
Nhắc đến đứa bé, nhắc đến cốt nhục mà bao niềm uất hận chợt ùa về, tôi lao đến nắm lấy cổ áo nó mà hét:
- Tại sao? Tại sao mày lại nhẫn tâm thế hả Thúy? Đứa bé là vô tội, vô tội mày biết không?
Nó bóp chặt bả vai tôi, hét lớn không kém:
- Nó có tội, tội của nó là con của thằng khốn nạn đó.
Thúy hất mạnh ra, nói tiế:
- Sớm muộn gì nó cũng chết, tao chỉ giải thoát sớm cho nó thôi, không cảm ơn còn trách. Thứ ngu si.
Tôi ngước nhìn nó:
- Ý mày là gì?
- Mày đã uống thuốc đó nên cái thai sẽ bị dị tật, không thể giữ được. Nên thằng Quân mới bình thản khi mày bị sảy thai.
- Không đúng, rõ ràng chính tai tao nghe mày bảo thằng Quang phải bỏ đứa bé, mày lừa tao đúng không?
- Lừa mày tao được gì? Chẳng qua lúc ấy tao chưa biết tác dụng phụ của thuốc...nhưng mày đừng tưởng tao nói cho mày biết là tao với mày chung thuyền, chẳng qua lúc này chung một kẻ thù thôi. Tao vẫn rất ghét mày. Nhớ lấy.
Trong lúc tôi còn ngây ngốc ở đấy thì cái Thúy lại tiếp tục:
- Nó sắp về rồi, mày liệu mà hành xử, nên nhớ quân tử trả thù mười năm chưa muộn..
Thật ra tôi vẫn không biết lời cái Thúy thực hư được bao nhiêu phần trăm, dù rằng trong lòng vẫn còn để tâm chuyện nó đã làm với mình, nhưng nếu so ra với Quang nó vẫn còn đáng tin hơn, ánh mắt lẫn sắc thái của nó không có vẻ giả dối.
- Hắn định đi đâu?
- Vượt biên.
- Vượt biên, vậy đây là đâu?
- Kon Tum. Sẽ vượt biên sang Lào.
- Không được, hay tao với mày bỏ trốn đi.. Được không?
- Mày bỏ ý định đó đi, chỉ sợ mày chưa kịp trốn thì nó đã cho mày ăn đạn..
Đúng, nếu manh động chắc hẳn hắn sẽ ra tay. Nhưng cũng không thể đi theo hắn. Phải tìm cách gì mới được. Tôi dò ý của Thúy:
- Mày định đi với hắn, định trốn chui trốn nhủi cả đời à?
Thúy nó cười:
- Làm gì đến cả đời, một thời gian ngắn thôi. Nó sẽ cùng tao đến một thế giới khác, một nơi mà không ai có thể giành Quang với tao.
Mặt Thúy đầy đắc thắng, tự tin, pha lẫn chút gì đó rất ư là hài lòng. Tiếng rột rẹt, tiếng bước chân giẫm phải lá rừng kéo ánh mắt tôi về phía ấy, Quang tay xách một vài con cá được xỏ mang vào cành cây nhỏ. Cái Thúy chạy ra. Hắn giơ lên khoe:
- Anh vừa bắt được ở suối, đốt lửa lên nướng thôi
Hắn liếc thấy tôi, sải chân đến gần, tươi cười như không có chuyện gì xảy ra:
- Thu, qua đây.
Hắn kéo tôi sang đó, tôi không phản kháng hay lên tiếng, chỉ im lặng mà bước. Thúy đang loay hoay nhóm lửa, nó chỉ mớ cá, bảo tôi:
- Rửa dùm tao.
- Thúy, gọi Thu là chị, sao lại xưng hô kiểu đấy, anh cấm.
- Giờ là ở đâu, lúc nào mà anh còn làm thế, nó giờ như cá nằm trên thớt, muốn gọi sao chả được.
- Dù ở đâu Thu vẫn là vợ anh, hiểu chưa.
Thúy quăng mấy nhánh cây khô xuống đất, đứng phắt dậy hỏi Quang:
- Nó là vợ còn em là gì, là gì hả?
Quang dứt khoát:
- Anh đã nói rất rõ, Em mãi chỉ là em gái..
- Em gái, em gái mà anh ăn nằm với tôi năm này đến năm khác, những năm tháng thanh xuân tôi trao hết cho anh, giờ anh phủ bỏ hết hả Quang?
- Đợi ổn định anh sẽ tìm cho em một người đàn ông tốt, sẽ cho em hạnh phúc thật sự.
Quang ngồi xuống gom mớ củi lại mà đốt, hắn hiển nhiên như mình vô tội. Còn Thúy, tay nó đã cuộn tròn, từng đường gân xanh nổi lên rõ rệt, nơi lồng ngực cũng lên xuống liên hồi. Có lẽ nó đang hận Quang lắm. Không biết nó nghĩ gì, tay nó từ từ thả lỏng, khuôn miệng cong lên một chút, nó nói:
- Em hơi mệt, vào nhà nằm một chút.
Quang không nhìn mà vẫn trả lời:
- ừ, chín anh gọi.
Lướt qua nhau, nó khẽ liếc xéo một cái, cố tình hất vai nó vào người tôi.
- Em ngồi đây đi, anh rửa lại mấy con cá này.
Quang nhanh chóng quay lại, những chú cá béo bở được xiên lên nướng thơm lừng, nhìn xa xa là những đồi núi trập trùng, tiếng chim hót líu lo trên bầu trời xanh thẫm.
- Em đói lắm đúng không? Đã hai ngày rồi còn gì?
- Quang, đừng ngoan cố nữa, quay đầu là bờ.
Hắn cười nhàn nhạt:
- Kịp sao?
- Không gì là không kịp.
Quang vừa trở cá vừa nói:
- Định lừa anh à?
- Chạy trời sao khỏi nắng, anh trốn một ngày một bữa chứ đâu trốn được một đời, rồi lương tâm anh có thấy cắn rứt khi ba mẹ anh đều bị liên luỵ, bị người đời phỉ nhổ khi có một đứa con như anh.
- Đủ rồi đừng nói nữa dù em có nói gì thì anh cũng không thay đổi quyết định, anh sẽ đưa em và Thúy sang Lào, chúng ta sẽ sống một đời an yên bên nhau mãi mãi.
Tôi bật cười:
- An yên. An yên thế nào khi tôi không còn yêu anh, an yên thế nào khi lúc nào cũng phải sống trong thấp thỏm lo sợ. Nghe tôi đi, anh ra đầu thú đi, sẽ được khoan hồng.
Hắn im lặng, tôi tiếp:
- Giờ này ba mẹ tôi chắc chắn đang lục tung khắp nơi để tìm tôi và anh, anh cũng biết ba tôi quan hệ rất rộng, không khó để tìm được đến đây.
Quang nghiêng đầu nhìn tôi, nhấn mạnh:
- Phóng lao thì phải theo lao, trừ khi anh chết, chứ cũng không quay lại, còn em, đã là vợ của Cao Hoàng Quang này thì anh ở đâu em phải ở đó, bỏ tư tưởng đó đi.
Nói xong hắn cầm xiên cá lên, không quên kéo tay tôi vào nhà.
- Em ngồi đây đi anh vào gọi cái Thúy.
Tiếng con Thúy làm tôi giật mình xoay người lại. Nó hất hàm:
- Nhìn cái gì? Tao chứ có phải ma đâu mà.
Tôi hỏi nó:
- Đây là đâu?
- Hỏi làm gì? Muốn trốn à? mơ đi. Mày không chạy thoát Quang đâu. Nó giết mày luôn đó, khôn thì câm lặng mà đi theo nó. Đừng để chết oan.
Lạ nhỉ, cái Thúy nó có vẻ cay cú Quang, ngữ điệu của nó chất chứa thù hận.
- Thúy, tao muốn biết có thật chúng mày đã giết H'Lan không?
Thúy nó bịt miệng tôi lại, ngó trước ngó sau:
- Im ngay.
Đầu nó xoay qua xoay lại một lúc mới bỏ tay ra khỏi miệng tôi, nói tiếp:
- Hên nó chưa về. Nó nói với mày thế nào?
Tôi thành thật kể lại đúng như lời Quang nói, không sót một chi tiết. Nghe xong, con Thúy nó chửi:
- Đm nó, là chính nó bảo tao mua thuốc phá thai cho con kia chứ ý tao hồi nào.
- Là chủ ý của hắn sao?
- Đúng, hồi đó tao chưa ác như bây giờ, nhờ nó dạy tao không đấy. Mẹ nó, khi con kia ra máu quá nó mới gọi cho tao sang, thấy máu me đầm đìa tao mới bảo chở đi bệnh viện, nhưng thằng chó Quang một mực không chịu, mày không biết đâu, cảnh tượng đó ám ảnh tao đến giờ, rất ghê sợ.
Tôi hỏi tiếp nó:
- Vậy là chị ấy chết vì mất máu hả?
- Không. Lúc qua cơn co giật, con kia luôn mồm chửi rủa nó, tức quá nên thằng Quang xô nó thật mạnh, không ngờ đầu bị văng vào tường, thằng Quang hoảng sợ đến xem thì đã thoi thóp. Khi ấy, tao vì yêu nó, nên đã nghe lời nó lấy gối mà đè đến tắt thở tao đáng sợ lắm đúng không?
Tôi rùng mình, quá khủng khiếp.
- sao mày lại kể với tao?
Nó cười nhạt:
- Vì giờ tao ghét nó.
Ánh mắt Thúy chuyển ngay màu máu, đỏ rực như ngọn lửa hận thù đang cháy trong lòng nó:
- Ngày trước nó bảo chỉ tiếp cận mày vì sự nghiệp, vì nhà mày giàu, có thể giúp nó, nó sẽ vẫn bên tao. Nhưng thật không ngờ nó lại yêu mày, nó đòi chia tay tao. Nó không nghe lời tao mà tự động cắt thuốc của mày.
Tôi cắt ngang:
- Thuốc gì?
- Thuốc vô sinh chứ thuốc gì? Mày đừng ngạc nhiên, uống nhiều mới bị, còn uống ít vẫn có khả năng sinh sản. Nó chỉ cho mày uống 2 liều thôi, nên mày mới có thai đấy.
Nhắc đến đứa bé, nhắc đến cốt nhục mà bao niềm uất hận chợt ùa về, tôi lao đến nắm lấy cổ áo nó mà hét:
- Tại sao? Tại sao mày lại nhẫn tâm thế hả Thúy? Đứa bé là vô tội, vô tội mày biết không?
Nó bóp chặt bả vai tôi, hét lớn không kém:
- Nó có tội, tội của nó là con của thằng khốn nạn đó.
Thúy hất mạnh ra, nói tiế:
- Sớm muộn gì nó cũng chết, tao chỉ giải thoát sớm cho nó thôi, không cảm ơn còn trách. Thứ ngu si.
Tôi ngước nhìn nó:
- Ý mày là gì?
- Mày đã uống thuốc đó nên cái thai sẽ bị dị tật, không thể giữ được. Nên thằng Quân mới bình thản khi mày bị sảy thai.
- Không đúng, rõ ràng chính tai tao nghe mày bảo thằng Quang phải bỏ đứa bé, mày lừa tao đúng không?
- Lừa mày tao được gì? Chẳng qua lúc ấy tao chưa biết tác dụng phụ của thuốc...nhưng mày đừng tưởng tao nói cho mày biết là tao với mày chung thuyền, chẳng qua lúc này chung một kẻ thù thôi. Tao vẫn rất ghét mày. Nhớ lấy.
Trong lúc tôi còn ngây ngốc ở đấy thì cái Thúy lại tiếp tục:
- Nó sắp về rồi, mày liệu mà hành xử, nên nhớ quân tử trả thù mười năm chưa muộn..
Thật ra tôi vẫn không biết lời cái Thúy thực hư được bao nhiêu phần trăm, dù rằng trong lòng vẫn còn để tâm chuyện nó đã làm với mình, nhưng nếu so ra với Quang nó vẫn còn đáng tin hơn, ánh mắt lẫn sắc thái của nó không có vẻ giả dối.
- Hắn định đi đâu?
- Vượt biên.
- Vượt biên, vậy đây là đâu?
- Kon Tum. Sẽ vượt biên sang Lào.
- Không được, hay tao với mày bỏ trốn đi.. Được không?
- Mày bỏ ý định đó đi, chỉ sợ mày chưa kịp trốn thì nó đã cho mày ăn đạn..
Đúng, nếu manh động chắc hẳn hắn sẽ ra tay. Nhưng cũng không thể đi theo hắn. Phải tìm cách gì mới được. Tôi dò ý của Thúy:
- Mày định đi với hắn, định trốn chui trốn nhủi cả đời à?
Thúy nó cười:
- Làm gì đến cả đời, một thời gian ngắn thôi. Nó sẽ cùng tao đến một thế giới khác, một nơi mà không ai có thể giành Quang với tao.
Mặt Thúy đầy đắc thắng, tự tin, pha lẫn chút gì đó rất ư là hài lòng. Tiếng rột rẹt, tiếng bước chân giẫm phải lá rừng kéo ánh mắt tôi về phía ấy, Quang tay xách một vài con cá được xỏ mang vào cành cây nhỏ. Cái Thúy chạy ra. Hắn giơ lên khoe:
- Anh vừa bắt được ở suối, đốt lửa lên nướng thôi
Hắn liếc thấy tôi, sải chân đến gần, tươi cười như không có chuyện gì xảy ra:
- Thu, qua đây.
Hắn kéo tôi sang đó, tôi không phản kháng hay lên tiếng, chỉ im lặng mà bước. Thúy đang loay hoay nhóm lửa, nó chỉ mớ cá, bảo tôi:
- Rửa dùm tao.
- Thúy, gọi Thu là chị, sao lại xưng hô kiểu đấy, anh cấm.
- Giờ là ở đâu, lúc nào mà anh còn làm thế, nó giờ như cá nằm trên thớt, muốn gọi sao chả được.
- Dù ở đâu Thu vẫn là vợ anh, hiểu chưa.
Thúy quăng mấy nhánh cây khô xuống đất, đứng phắt dậy hỏi Quang:
- Nó là vợ còn em là gì, là gì hả?
Quang dứt khoát:
- Anh đã nói rất rõ, Em mãi chỉ là em gái..
- Em gái, em gái mà anh ăn nằm với tôi năm này đến năm khác, những năm tháng thanh xuân tôi trao hết cho anh, giờ anh phủ bỏ hết hả Quang?
- Đợi ổn định anh sẽ tìm cho em một người đàn ông tốt, sẽ cho em hạnh phúc thật sự.
Quang ngồi xuống gom mớ củi lại mà đốt, hắn hiển nhiên như mình vô tội. Còn Thúy, tay nó đã cuộn tròn, từng đường gân xanh nổi lên rõ rệt, nơi lồng ngực cũng lên xuống liên hồi. Có lẽ nó đang hận Quang lắm. Không biết nó nghĩ gì, tay nó từ từ thả lỏng, khuôn miệng cong lên một chút, nó nói:
- Em hơi mệt, vào nhà nằm một chút.
Quang không nhìn mà vẫn trả lời:
- ừ, chín anh gọi.
Lướt qua nhau, nó khẽ liếc xéo một cái, cố tình hất vai nó vào người tôi.
- Em ngồi đây đi, anh rửa lại mấy con cá này.
Quang nhanh chóng quay lại, những chú cá béo bở được xiên lên nướng thơm lừng, nhìn xa xa là những đồi núi trập trùng, tiếng chim hót líu lo trên bầu trời xanh thẫm.
- Em đói lắm đúng không? Đã hai ngày rồi còn gì?
- Quang, đừng ngoan cố nữa, quay đầu là bờ.
Hắn cười nhàn nhạt:
- Kịp sao?
- Không gì là không kịp.
Quang vừa trở cá vừa nói:
- Định lừa anh à?
- Chạy trời sao khỏi nắng, anh trốn một ngày một bữa chứ đâu trốn được một đời, rồi lương tâm anh có thấy cắn rứt khi ba mẹ anh đều bị liên luỵ, bị người đời phỉ nhổ khi có một đứa con như anh.
- Đủ rồi đừng nói nữa dù em có nói gì thì anh cũng không thay đổi quyết định, anh sẽ đưa em và Thúy sang Lào, chúng ta sẽ sống một đời an yên bên nhau mãi mãi.
Tôi bật cười:
- An yên. An yên thế nào khi tôi không còn yêu anh, an yên thế nào khi lúc nào cũng phải sống trong thấp thỏm lo sợ. Nghe tôi đi, anh ra đầu thú đi, sẽ được khoan hồng.
Hắn im lặng, tôi tiếp:
- Giờ này ba mẹ tôi chắc chắn đang lục tung khắp nơi để tìm tôi và anh, anh cũng biết ba tôi quan hệ rất rộng, không khó để tìm được đến đây.
Quang nghiêng đầu nhìn tôi, nhấn mạnh:
- Phóng lao thì phải theo lao, trừ khi anh chết, chứ cũng không quay lại, còn em, đã là vợ của Cao Hoàng Quang này thì anh ở đâu em phải ở đó, bỏ tư tưởng đó đi.
Nói xong hắn cầm xiên cá lên, không quên kéo tay tôi vào nhà.
- Em ngồi đây đi anh vào gọi cái Thúy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.