Chương 42
Hoa Thiên Kiều
02/04/2023
Quãng thời gian yên lành đó trôi qua nhanh như thoi đưa, đến một hôm tôi đang làm việc như mọi ngày thì Nguyên vào phòng bảo:
- Hôm nay về sớm đi tiệc với anh nha.
- Tiệc gì? Sao anh không báo sớm?
- Thì giờ cũng còn kịp mà, 5 giờ anh qua đón. Giờ anh đi gặp khách hàng rồi về trước luôn,em chịu khó đi taxi một hôm.
- Ừ, anh đi đi.
Nguyên lạ nhỉ, bình thường luôn đưa rước đúng giờ, hôm nào tôi ở lại anh cũng đâu bỏ về trước, sau hôm nay có vẻ hời hợt vậy nhở.Tôi lắc đầu, mình nghỉ quá nhiều chăng, ai cũng phải có việc riêng đâu thể bên mình mãi được, nghỉ vậy tôi tranh thủ xem lại những việc quan trọng rồi giải quyết trước, tầm 3giờ thì ra về. Lúc trưa quên hỏi Nguyên tiệc gì để chọn trang phục, tôi ấn máy gọi cho anh thì anh không bắt máy, tôi chọn một chiếc váy body trắng, trang điểm xong xuôi thì Nguyên cũng vừa đến, nhìn anh mà tôi xém tưởng nhầm là anh diễn viên nào không đấy. Lên xe rồi mà cơ mặt vẫn còn căng cứng hết.
- Này, anh biết anh đẹp nhưng em không cần thể hiện lộ liễu như thế.
Tôi lấy lại định thần, bĩu môi:
- Anh bớt ảo tưởng lại một chút cho em nhờ, mà đi tiệc gì mà nhìn anh hoành tráng thế, cứ như là chú rể ý.
- Ừ, đi ăn cưới đứa bạn ở Vũng Tàu.
- Cái gì, tới Vũng Tàu lận cơ à, sao anh không nói cho em biết trước.
- Em có hỏi anh đâu.
- Anh.
Tôi tức, rõ ràng Nguyên sai mà còn nói với giọng điệu như vậy nữa… Như biết tôi giận, Nguyên một tay giữ vô lăng, một tay còn lại luồn vào những ngón tay của tôi mà đan lại, tôi vứt ra thì anh càng siết chặt, cười khì:
- Giận à?
Tôi không thèm trả lời, Nguyên nói tiếp:
- Thôi, anh xin. Anh chỉ đùa em thôi. Cười cái nào. Cười đi.
- Không.
- Cười đi mà. Em mà cứ nhăn nhó kiểu này sẽ xấu lắm, lúc đó da sẽ trùng xuống, mắt sẽ lồi ra, miệng xệ đến cổ. Ôi. Anh không dám nghỉ nữa.
Tôi chịu hết nổi, cười lên, véo vào eo Nguyên mấy cái:
- Á. Đau anh.
- Cho chừa ai bảo anh tả em như vậy hả…
- Anh nói thật.
- Anh tin không?
Tôi vờ đưa tay qua eo Nguyên hù doạ.
Anh rối rít:
- Anh tin anh tin.
Tầm 3 tiếng thì đến Vũng Tàu, Nguyên không đi thẳng vào thành phố mà vòng ra biển, tôi thắc mắc thì Nguyên bảo họ tổ chức ngoài trời. Đến nơi thì Nguyên dẫn tôi vào, một buổi tiệc nhỏ được trang trí lãng mạn, những đóa hoa tươi được lồng vào trước cổng nhỏ thật đẹp, xung quanh từng chùm bong bóng hình trái tim được giăng nhiều chỗ. Dưới ánh sáng lập loè, tôi thấy những cánh hoa hồng được rải thành hình trái tim phía trước, còn có những ngọn nến vàng hiên ngang cháy bỏng mặc cơn gió hắt hiu thổi vào. Khi tôi và Nguyên vào, hết thảy mọi người đều quay lại chào hỏi, rồi nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Trong lúc tôi còn ngơ ngác thì Nguyên đột nhiên quỳ xuống, tay cầm hộp nhung đỏ thẫm:
- Thu…hôm nay, dưới sự chứng kiến của mọi người, dưới mẹ thiên nhiên hùng vĩ, Anh muốn em cưới anh làm vợ, đồng ý nha Thu.
Nguyên nói xong, cả thảy mọi người bụm miệng cười tủm tỉm, Nguyên vẫn chưa biết mình nhầm lẫn, liền nói tiếp:
- Vạn vật trên đời này biến đổi theo năm tháng, cây cỏ rồi sẽ héo úa, con người sẽ già nua, duy chỉ có tình yêu anh dành cho em là còn mãi… Lấy anh nha…
Nguyên mở chiếc hộp ra, những ánh sáng lấp lánh của chiếc nhẫn kim cương phát ra thật là đẹp.
Mọi người bên ngoài vỗ tay cổ vũ:
- Đồng ý, đồng ý đi.
Tôi bẽn lẽn, đưa bàn tay ra thay lời chấp nhận, Nguyên đeo vào rồi hôn lên bàn tay đó một nụ hôn thật mạnh.
- Cảm ơn em đã đồng ý lấy anh.
Tôi chỉnh lại:
- Lấy anh về làm vợ, tất nhiên phải đồng ý rồi.
- Là sao?
- Lúc này con bảo con bé cưới con về làm vợ còn gì, cái thằng, tập biết bao lần ở nhà mà còn quên thoại.
Tôi nhìn theo giọng nói đó, là mẹ của Nguyên. Bà về nước khi nào, sao tôi không hay biết. Còn có ba mẹ tôi nữa sao họ cũng ở đây, thảo nào lúc chiều không ai ở nhà cả.
Nguyên gãi đầu gãi tai:
- Run quá nên con nhầm. Thu, tặng em.
Nguyên đưa tới một hộp quà nhỏ, giục tôi mở ra. Bên trong chiếc hộp bé xinh là một chìa khóa.
- Cái này là.?
- Là nhà của chúng ta. Em có còn nhớ có lần em bảo em muốn có một căn nhà tại đây không, muốn những buổi sáng ngắm bình minh, buổi chiều nghe gió biển thổi. Anh đã xây nó.
Nguyên còn nói nhiều lắm mà tai tôi ù đi mất rồi, mắt đã ướt, mi đã nặng trĩu những hạt mưa sa.
- Em chỉ nói bâng quơ.
- Mỗi lời em nói anh đều ghi nhớ. có thể anh không thể cho em cuộc sống cao quý như vương giả, giàu có như một siêu sao, anh chỉ có anh, có một cuộc đời, giờ anh trao cho em.
Tôi kéo anh đứng dậy, lao vào lòng anh khóc nức nở. Không nói được gì nữa, vì lời nói lúc này là vô nghĩa, tôi cảm nhận, đôi tim đã cùng chung nhịp đập. Vậy đủ rồi…
Ngoài kia sóng vỗ. Nơi này… có hai người yêu nhau.
Đến sáu tháng sau thì tôi với Nguyên đám cưới, ba mẹ Nguyên ở Pháp bay về trước một tuần để chuẩn bị, mấy hôm đó vì bận bịu đủ thứ nên khi tiếp khách ở nhà hàng xong tôi nằm vật ra giường chả thèm thay áo cưới. Mặc kệ Nguyên cứ hối thúc. Tôi mệt mỏi, mắt cứ díu lại, rồi ngủ một giấc mới giật mình thức giấc thì thấy mình đã được thay trang phục. Tôi vệ sinh xong xuôi thì xuống dưới nhà tìm Nguyên, anh trong bộ đồ thể thao đơn giản, quấn chiếc tạp dề hí hoáy nấu nướng. Bất giác tôi thấy thương anh quá, bao nhiêu năm thương thầm nhớ trộm, bao nhiêu năm vì tôi mà bỏ lỡ cả sự nghiệp tốt bên nước ngoài, vì tôi mà sống xa gia đình, cha mẹ…tự dưng, nước mắt từ đâu chảy mãi không thôi…
Nguyên quay lại, thấy tôi khóc, anh vội vội vàng vàng chạy lại, hỏi:
- Em sao vậy, hay có chỗ nào không khỏe, sao lại khóc, nói anh nghe.
Tôi chỉ vào tim:
- Em đau chỗ này. Em cảm động. Nguyên, sao anh lại tốt với em vậy hả?
Mặt Nguyên giãn ra, anh cốc lên đầu tôi một cái nhẹ:
- Làm anh hết cả hồn, tưởng em bị làm sao. Ngốc quá, anh là chồng em, không tốt với em thì tốt với ai chứ, ngồi xuống đây, anh nấu cho em này, lúc nãy lo tiếp khách em đã ăn được gì đâu, về ngủ luôn đến giờ. Anh xót lắm.
Nghe đến đó tôi còn khóc dữ hơn lúc nãy. Nguyên hoảng hốt:
- Sao vậy? Anh nói gì sai à?
Tôi không đáp, cứ khóc.
- Thu, đừng khóc nữa. Xem kìa, nước mắt nước mũi chảy tèm lem rồi kìa…
- Nguyên, em thương anh lắm. Huhu.
- Rồi. Anh biết rồi. Sao hôm nay vợ tôi hâm thế không biết.
Anh lấy khăn lau mặt cho tôi sạch sẽ rồi bê ra bát cháo thịt bò nóng hổi, nhưng khi vừa tới, tôi liền nôn oẹ, người cực kỳ khó chịu…
- Thu, sao thế.
Tôi chạy tuốt vào nhà vệ sinh, nói vọng ra:
- Anh đem tô cháo đó ra đi, em khó chịu quá. Oẹ… Oẹ…
- Hằng ngày em vẫn thích ăn cháo thịt bò mà.
Tôi hét lên:
- Đem đi ngay. Oẹ… Oẹ…
- À… À… Anh đem đi ngay.
Tôi cứ nôn thóc nôn tháo, đến nổi ra cả mật xanh. Nguyên dẹp xong cũng chạy vào, đưa tới ly nước ấm:
- Uống chút đi em.
Anh vừa đưa vào miệng vừa vuốt lưng cho tôi.
- Đỡ hơn chưa.
Tôi gật đầu.
- Em đã đến ngày chưa?
Nhắc mới nhớ, hình như đã lâu rồi nàng ấy chưa ghé thăm tôi. Tôi ngờ ngợ, đưa tay sờ lên bụng, không lẽ…
- Đợi anh.
Nguyên bỏ chạy mất dạng. Tầm mười phút sau đem về một bịch đen nho nhỏ.
- Cái gì vậy?
- Em thử đi.
Thì ra anh đi mua bút thử thai.cTôi toang đóng cửa thì Nguyên ngăn lại:
- Là vợ chồng rồi em cần gì phải ngại, chỗ nào anh cũng thấy qua hết cả rồi mà.
- Không được, chuyện tế nhị như vậy ai lại làm trước mặt người khác chứ!
- Anh không phải người khác, anh là chồng em.
Tôi mệt mỏi, chả thèm nói nữa, mặc Nguyên muốn làm gì thì làm. Khi chiếc bút hiện lên hai vạch căng đét, tôi vui biết chừng nào.
- Nguyên, em có thai, em sắp làm mẹ rồi.
Nhưng trái lại Nguyên đáp lại nhàn nhạt:
- Ừ.
Tôi tắt ngấm nụ cười trên môi, hỏi anh:
- Em có thai anh không vui sao?
- Ừ.
- Tại sao?
- Vì anh biết mang thai sẽ rất vất vả, nghén lên nghén xuống rất khổ sở, rồi em sẽ chịu đau đớn khi sinh nở. Nghỉ thôi mà anh thấy tội cho em quá.
- Đó là việc bất cứ người phụ nữ nào cũng trải qua mà.
- Người khác anh không nói, anh lo vợ anh thôi.
Đấy, Nguyên cứ tình cảm như thế, hỏi sao tôi không xúc động cơ chứ. Được cái tôi không nghén đến mức như anh nói, chỉ là hơi khó ăn ba tháng đầu thôi, còn về sau tôi ăn khủng khiếp. Duy tôi lại rất dễ nổi cáu, động tí là mắng là chửi Nguyên xa xả. Mà tôi cũng không hiểu vì sao mình lại như thế nữa. Mưa nắng thất thường. Mà Nguyên cũng giỏi lắm, anh nhịn hết, lắm lúc tôi nói không đúng anh cũng không cãi lại bao giờ, khi tôi hỏi sao anh không nói lại, anh bảo:
- Hơn ai thì hơn, chứ hơn với vợ làm gì.
Tôi sà vào lòng anh, thủ thỉ:
. - Xin lỗi, là vợ nóng tính. Đừng trách vợ nha.
- Không sao mà, anh thương vợ mang thai mệt mỏi, đã không giúp được gì cho vợ thì thôi, chứ sao lại trách vợ chứ. Vợ ngủ đi, đừng nghĩ mà ảnh hưởng đến con.
- Mà anh định đặt con tên gì?
- Nếu là con trai thì là Phan Bá Tùng, con gái sẽ là Phan Hạ Băng. Được không em?
- Cứ theo ý anh.
Tôi và anh hạnh phúc ôm nhau. Như anh nói, mọi thứ đều thay đổi, duy chỉ có tình yêu là bất diệt.
- Hôm nay về sớm đi tiệc với anh nha.
- Tiệc gì? Sao anh không báo sớm?
- Thì giờ cũng còn kịp mà, 5 giờ anh qua đón. Giờ anh đi gặp khách hàng rồi về trước luôn,em chịu khó đi taxi một hôm.
- Ừ, anh đi đi.
Nguyên lạ nhỉ, bình thường luôn đưa rước đúng giờ, hôm nào tôi ở lại anh cũng đâu bỏ về trước, sau hôm nay có vẻ hời hợt vậy nhở.Tôi lắc đầu, mình nghỉ quá nhiều chăng, ai cũng phải có việc riêng đâu thể bên mình mãi được, nghỉ vậy tôi tranh thủ xem lại những việc quan trọng rồi giải quyết trước, tầm 3giờ thì ra về. Lúc trưa quên hỏi Nguyên tiệc gì để chọn trang phục, tôi ấn máy gọi cho anh thì anh không bắt máy, tôi chọn một chiếc váy body trắng, trang điểm xong xuôi thì Nguyên cũng vừa đến, nhìn anh mà tôi xém tưởng nhầm là anh diễn viên nào không đấy. Lên xe rồi mà cơ mặt vẫn còn căng cứng hết.
- Này, anh biết anh đẹp nhưng em không cần thể hiện lộ liễu như thế.
Tôi lấy lại định thần, bĩu môi:
- Anh bớt ảo tưởng lại một chút cho em nhờ, mà đi tiệc gì mà nhìn anh hoành tráng thế, cứ như là chú rể ý.
- Ừ, đi ăn cưới đứa bạn ở Vũng Tàu.
- Cái gì, tới Vũng Tàu lận cơ à, sao anh không nói cho em biết trước.
- Em có hỏi anh đâu.
- Anh.
Tôi tức, rõ ràng Nguyên sai mà còn nói với giọng điệu như vậy nữa… Như biết tôi giận, Nguyên một tay giữ vô lăng, một tay còn lại luồn vào những ngón tay của tôi mà đan lại, tôi vứt ra thì anh càng siết chặt, cười khì:
- Giận à?
Tôi không thèm trả lời, Nguyên nói tiếp:
- Thôi, anh xin. Anh chỉ đùa em thôi. Cười cái nào. Cười đi.
- Không.
- Cười đi mà. Em mà cứ nhăn nhó kiểu này sẽ xấu lắm, lúc đó da sẽ trùng xuống, mắt sẽ lồi ra, miệng xệ đến cổ. Ôi. Anh không dám nghỉ nữa.
Tôi chịu hết nổi, cười lên, véo vào eo Nguyên mấy cái:
- Á. Đau anh.
- Cho chừa ai bảo anh tả em như vậy hả…
- Anh nói thật.
- Anh tin không?
Tôi vờ đưa tay qua eo Nguyên hù doạ.
Anh rối rít:
- Anh tin anh tin.
Tầm 3 tiếng thì đến Vũng Tàu, Nguyên không đi thẳng vào thành phố mà vòng ra biển, tôi thắc mắc thì Nguyên bảo họ tổ chức ngoài trời. Đến nơi thì Nguyên dẫn tôi vào, một buổi tiệc nhỏ được trang trí lãng mạn, những đóa hoa tươi được lồng vào trước cổng nhỏ thật đẹp, xung quanh từng chùm bong bóng hình trái tim được giăng nhiều chỗ. Dưới ánh sáng lập loè, tôi thấy những cánh hoa hồng được rải thành hình trái tim phía trước, còn có những ngọn nến vàng hiên ngang cháy bỏng mặc cơn gió hắt hiu thổi vào. Khi tôi và Nguyên vào, hết thảy mọi người đều quay lại chào hỏi, rồi nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Trong lúc tôi còn ngơ ngác thì Nguyên đột nhiên quỳ xuống, tay cầm hộp nhung đỏ thẫm:
- Thu…hôm nay, dưới sự chứng kiến của mọi người, dưới mẹ thiên nhiên hùng vĩ, Anh muốn em cưới anh làm vợ, đồng ý nha Thu.
Nguyên nói xong, cả thảy mọi người bụm miệng cười tủm tỉm, Nguyên vẫn chưa biết mình nhầm lẫn, liền nói tiếp:
- Vạn vật trên đời này biến đổi theo năm tháng, cây cỏ rồi sẽ héo úa, con người sẽ già nua, duy chỉ có tình yêu anh dành cho em là còn mãi… Lấy anh nha…
Nguyên mở chiếc hộp ra, những ánh sáng lấp lánh của chiếc nhẫn kim cương phát ra thật là đẹp.
Mọi người bên ngoài vỗ tay cổ vũ:
- Đồng ý, đồng ý đi.
Tôi bẽn lẽn, đưa bàn tay ra thay lời chấp nhận, Nguyên đeo vào rồi hôn lên bàn tay đó một nụ hôn thật mạnh.
- Cảm ơn em đã đồng ý lấy anh.
Tôi chỉnh lại:
- Lấy anh về làm vợ, tất nhiên phải đồng ý rồi.
- Là sao?
- Lúc này con bảo con bé cưới con về làm vợ còn gì, cái thằng, tập biết bao lần ở nhà mà còn quên thoại.
Tôi nhìn theo giọng nói đó, là mẹ của Nguyên. Bà về nước khi nào, sao tôi không hay biết. Còn có ba mẹ tôi nữa sao họ cũng ở đây, thảo nào lúc chiều không ai ở nhà cả.
Nguyên gãi đầu gãi tai:
- Run quá nên con nhầm. Thu, tặng em.
Nguyên đưa tới một hộp quà nhỏ, giục tôi mở ra. Bên trong chiếc hộp bé xinh là một chìa khóa.
- Cái này là.?
- Là nhà của chúng ta. Em có còn nhớ có lần em bảo em muốn có một căn nhà tại đây không, muốn những buổi sáng ngắm bình minh, buổi chiều nghe gió biển thổi. Anh đã xây nó.
Nguyên còn nói nhiều lắm mà tai tôi ù đi mất rồi, mắt đã ướt, mi đã nặng trĩu những hạt mưa sa.
- Em chỉ nói bâng quơ.
- Mỗi lời em nói anh đều ghi nhớ. có thể anh không thể cho em cuộc sống cao quý như vương giả, giàu có như một siêu sao, anh chỉ có anh, có một cuộc đời, giờ anh trao cho em.
Tôi kéo anh đứng dậy, lao vào lòng anh khóc nức nở. Không nói được gì nữa, vì lời nói lúc này là vô nghĩa, tôi cảm nhận, đôi tim đã cùng chung nhịp đập. Vậy đủ rồi…
Ngoài kia sóng vỗ. Nơi này… có hai người yêu nhau.
Đến sáu tháng sau thì tôi với Nguyên đám cưới, ba mẹ Nguyên ở Pháp bay về trước một tuần để chuẩn bị, mấy hôm đó vì bận bịu đủ thứ nên khi tiếp khách ở nhà hàng xong tôi nằm vật ra giường chả thèm thay áo cưới. Mặc kệ Nguyên cứ hối thúc. Tôi mệt mỏi, mắt cứ díu lại, rồi ngủ một giấc mới giật mình thức giấc thì thấy mình đã được thay trang phục. Tôi vệ sinh xong xuôi thì xuống dưới nhà tìm Nguyên, anh trong bộ đồ thể thao đơn giản, quấn chiếc tạp dề hí hoáy nấu nướng. Bất giác tôi thấy thương anh quá, bao nhiêu năm thương thầm nhớ trộm, bao nhiêu năm vì tôi mà bỏ lỡ cả sự nghiệp tốt bên nước ngoài, vì tôi mà sống xa gia đình, cha mẹ…tự dưng, nước mắt từ đâu chảy mãi không thôi…
Nguyên quay lại, thấy tôi khóc, anh vội vội vàng vàng chạy lại, hỏi:
- Em sao vậy, hay có chỗ nào không khỏe, sao lại khóc, nói anh nghe.
Tôi chỉ vào tim:
- Em đau chỗ này. Em cảm động. Nguyên, sao anh lại tốt với em vậy hả?
Mặt Nguyên giãn ra, anh cốc lên đầu tôi một cái nhẹ:
- Làm anh hết cả hồn, tưởng em bị làm sao. Ngốc quá, anh là chồng em, không tốt với em thì tốt với ai chứ, ngồi xuống đây, anh nấu cho em này, lúc nãy lo tiếp khách em đã ăn được gì đâu, về ngủ luôn đến giờ. Anh xót lắm.
Nghe đến đó tôi còn khóc dữ hơn lúc nãy. Nguyên hoảng hốt:
- Sao vậy? Anh nói gì sai à?
Tôi không đáp, cứ khóc.
- Thu, đừng khóc nữa. Xem kìa, nước mắt nước mũi chảy tèm lem rồi kìa…
- Nguyên, em thương anh lắm. Huhu.
- Rồi. Anh biết rồi. Sao hôm nay vợ tôi hâm thế không biết.
Anh lấy khăn lau mặt cho tôi sạch sẽ rồi bê ra bát cháo thịt bò nóng hổi, nhưng khi vừa tới, tôi liền nôn oẹ, người cực kỳ khó chịu…
- Thu, sao thế.
Tôi chạy tuốt vào nhà vệ sinh, nói vọng ra:
- Anh đem tô cháo đó ra đi, em khó chịu quá. Oẹ… Oẹ…
- Hằng ngày em vẫn thích ăn cháo thịt bò mà.
Tôi hét lên:
- Đem đi ngay. Oẹ… Oẹ…
- À… À… Anh đem đi ngay.
Tôi cứ nôn thóc nôn tháo, đến nổi ra cả mật xanh. Nguyên dẹp xong cũng chạy vào, đưa tới ly nước ấm:
- Uống chút đi em.
Anh vừa đưa vào miệng vừa vuốt lưng cho tôi.
- Đỡ hơn chưa.
Tôi gật đầu.
- Em đã đến ngày chưa?
Nhắc mới nhớ, hình như đã lâu rồi nàng ấy chưa ghé thăm tôi. Tôi ngờ ngợ, đưa tay sờ lên bụng, không lẽ…
- Đợi anh.
Nguyên bỏ chạy mất dạng. Tầm mười phút sau đem về một bịch đen nho nhỏ.
- Cái gì vậy?
- Em thử đi.
Thì ra anh đi mua bút thử thai.cTôi toang đóng cửa thì Nguyên ngăn lại:
- Là vợ chồng rồi em cần gì phải ngại, chỗ nào anh cũng thấy qua hết cả rồi mà.
- Không được, chuyện tế nhị như vậy ai lại làm trước mặt người khác chứ!
- Anh không phải người khác, anh là chồng em.
Tôi mệt mỏi, chả thèm nói nữa, mặc Nguyên muốn làm gì thì làm. Khi chiếc bút hiện lên hai vạch căng đét, tôi vui biết chừng nào.
- Nguyên, em có thai, em sắp làm mẹ rồi.
Nhưng trái lại Nguyên đáp lại nhàn nhạt:
- Ừ.
Tôi tắt ngấm nụ cười trên môi, hỏi anh:
- Em có thai anh không vui sao?
- Ừ.
- Tại sao?
- Vì anh biết mang thai sẽ rất vất vả, nghén lên nghén xuống rất khổ sở, rồi em sẽ chịu đau đớn khi sinh nở. Nghỉ thôi mà anh thấy tội cho em quá.
- Đó là việc bất cứ người phụ nữ nào cũng trải qua mà.
- Người khác anh không nói, anh lo vợ anh thôi.
Đấy, Nguyên cứ tình cảm như thế, hỏi sao tôi không xúc động cơ chứ. Được cái tôi không nghén đến mức như anh nói, chỉ là hơi khó ăn ba tháng đầu thôi, còn về sau tôi ăn khủng khiếp. Duy tôi lại rất dễ nổi cáu, động tí là mắng là chửi Nguyên xa xả. Mà tôi cũng không hiểu vì sao mình lại như thế nữa. Mưa nắng thất thường. Mà Nguyên cũng giỏi lắm, anh nhịn hết, lắm lúc tôi nói không đúng anh cũng không cãi lại bao giờ, khi tôi hỏi sao anh không nói lại, anh bảo:
- Hơn ai thì hơn, chứ hơn với vợ làm gì.
Tôi sà vào lòng anh, thủ thỉ:
. - Xin lỗi, là vợ nóng tính. Đừng trách vợ nha.
- Không sao mà, anh thương vợ mang thai mệt mỏi, đã không giúp được gì cho vợ thì thôi, chứ sao lại trách vợ chứ. Vợ ngủ đi, đừng nghĩ mà ảnh hưởng đến con.
- Mà anh định đặt con tên gì?
- Nếu là con trai thì là Phan Bá Tùng, con gái sẽ là Phan Hạ Băng. Được không em?
- Cứ theo ý anh.
Tôi và anh hạnh phúc ôm nhau. Như anh nói, mọi thứ đều thay đổi, duy chỉ có tình yêu là bất diệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.