Chương 63
Queen Hoang
20/03/2023
Lâm Hi chạy xe về tiệm, mở đơn xin việc của Trần Bình ra có ghi kèm số điện thoại của người thân. Cô liền bấm số gọi, qua một lúc cũng có người bắt máy.
Lâm Hi cũng không dài dòng, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề. Ba của Trần Bình nói con gái không có gọi điện về cũng không nghe nói có người thân nào muốn tìm cô.
Cha mẹ của Trần Bình đều là nông dân, thỉnh thoảng đi làm thuê bên ngoài cũng may hiện tại hai người đang ở nhà, nếu không sẽ không có ai biết.
" Bà chủ Lâm…cầu xin cô hết lòng giúp đỡ. Chúng tôi sẽ đi mượn xe tới đó trong đêm nay." Ông ta hít thở dồn dập, nói chuyện cũng đứt quãng.
Lâm Hi an ủi:
" Chú đừng vội, tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm, chú vẫn nên chờ tới sáng mai hãng đi, ban đêm đi đường không an toàn."
Nếu người ta đã kiên trì muốn tới thì cô cũng không thể làm gì khác được. Cúp điện thoại, cô kể lại cho Hứa Dương nghe. Hứa Dương liền đề nghị hai người tiếp tục ra ngoài tìm, Lâm Hi ừ một tiếng đồng ý.
Hai người lái xe lòng vòng đến hơn 11 giờ vẫn không tìm được gì. Vũ Lăng vốn là một thành phố lớn, tìm kiếm thế này chẳng khác nào tìm kim đáy biển.
Đến hơn 12 giờ đêm, Lâm Hi nói không tìm nữa:
" Tìm thế này căn bản không thể nào mà tìm thấy được, hôm nay đến đây thôi, có gì ngày mai tính tiếp."
Hứa Dương cũng không có ý kiến gì. Lâm Hi thấy xe sắp hết xăng, định đi đến trạm xăng dầu đổ thêm rồi đưa Hứa Dương về.
Nhưng cô không nghĩ sẽ trùng hợp như vậy, đổ xăng mà cũng có thể gặp được Từ Vi Vũ
Buổi tối, Từ Vi Vũ uống hơi nhiều, vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe thì lão Trịnh nói:
" Xe của cô chủ nhỏ Lâm."
Đôi mắt đang nhắm chặt gần như phản xạ có điều kiện mở ra ngay lập tức. Anh nhìn thấy một chiếc SUV màu trắng đang quẹo vào trạm xăng dầu.
Vào lúc này, anh gặp Lâm Hi ở đây cảm thấy hết sức kỳ lạ, hai hàng chân mày nhíu lại, bảo lão Trịnh lái xe qua đó xem thử.
Lâm Hi tình cờ gặp Từ Vi Vũ ở đây cũng vô cùng kinh ngạc, cô đậu xe sang một bên bảo Hứa Dương ngồi trong xe chờ cô một chút.
Còn mình thì nhảy xuống chui vào chiếc Bentley của Từ Vi Vũ ở bên cạnh.
Trong xe tràn ngập mùi rượu, Lâm Hi nhăn mặt nhíu mũi, mỉm cười như không:
“Uống cũng không ít ta?”
Từ Vi Vũ khá bất đắc dĩ, cười nói:
“Không uống bao nhiêu.”
Nói xong không có ý định dây dưa chuyện nhỏ nhặt này, anh hỏi cô:
“Đã trễ thế này rồi, sao còn chạy ở bên ngoài?”
Lâm Hi nghe xong lập tức thở dài, kể lại toàn bộ câu chuyện về Trần Bình cho anh nghe, sau khi kể xong lại hỏi:
“Anh nói có phải Trần Bình đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tôi lo lắm, không biết tiếp theo nên làm gì, mới rồi người nhà cô ấy gọi điện tới, nói có thể 3 giờ đêm nay sẽ tới Vũ Lăng. Nghĩ đến cảnh những người lạ tập trung đến tiệm tôi hơi sợ.”
Những lời này cô chỉ có thể nói với anh, Hứa Dương vẫn còn là trẻ con, cả đêm mặt trắng bệch ra, còn không bình tĩnh bằng cô.
Vào những lúc thế này, tất cả khuyết điểm của việc sống một mình bên ngoài đều lộ ra, khi gặp chuyện không có ai bên cạnh, hơn nữa cô cũng không có nhiều bạn bè, ngoài việc dựa vào Từ Vi Vũ ra cô không biết nhờ ai khác.
Thật ra, cho dù hôm nay không gặp anh, cô cũng sẽ gọi điện nhờ anh giúp đỡ.
Nghe thấy giọng nói của cô vô cùng sợi hài, bất an, Từ Vũ đưa tay xoa nhẹ đầu cô, an ủi:
“Đừng sợ, bây giờ an ninh trật tự xã hội không quá tốt, nhưng cũng chưa đến mức không có luật pháp. Tôi có mấy người bạn bên cục cảnh sát, có thê giúp được vài việc, còn nữa, không được để cho người nhà Trần Bình vào trong tiệm.”
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, anh nói tiếp:
“Thế này đi, hôm nay em đừng về nhà, bây giờ mọi chuyện chưa rõ ràng, một mình em không an toàn, trước hết đến nhà tôi được không?”
Lâm Hi biết anh lo lắng, thật sự cô cũng rất sợ, chỉ không nói ra mà thôi. Dù cô có nhà có xe, trong mắt người bình thường cũng coi như người có tiền.
" Đến nhà anh…hay là tôi đến khách sạn vậy?"
Từ Vi Vũ lẳng lặng nhìn cô:
" Lâm Hi, nghe lời!"
Chỉ 4 chữ đơn giản như vậy nhưng lại khiến Lâm Hi không thể nào từ chối. Cô đành gật đầu vâng một tiếng:
" Để tôi đưa Hứa Dương về đã."
" Cậu ta cũng không phải cô gái nhỏ, sao em lại phải đưa về, gọi một chiếc xe là được rồi."
Nói xong, liền hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ra bên ngoài bảo lão Trịnh:
" Đón một chiếc taxi."
Người này đúng là nói gió thành mưa mà, Lâm Hi bất đắc dĩ bước xuống xe tới nói chuyện với Hứa Dương, rồi lấy trong ví ra 100 tệ để cậu trả tiền xe.
Hứa Dương nói không cần, Lâm Hi nghiêm mặt cứng rắn nhét vào tay mới chịu nhận.
Tiễn Hứa Dương xong, Từ Vũ bảo cô lái xe đến đậu tạm ở bãi đỗ xe khách sạn gần đó rồi lên xe anh về. Lâm Hi nghĩ ngày mai còn phải dùng đến xe, đến lúc đó chạy qua chạy lại rất phiền phức nên không đồng ý.
Từ Vi Vũ không cho phép cô từ chối:
" Từ chiều đến giờ em đã lái xe hơn 6 tiếng đồng hồ,sáu tiếng đồng hồ đó, Lâm Hi, em không được tùy hứng."
Lâm Hi bĩu môi, lúc thì bảo cô phải nghe lời, lúc thì nói cô không được tùy hứng, anh xem cô là đứa trẻ lên ba chắc…
Rốt cuộc,cô cũng lái xe đến đậu ở bãi đỗ xe khách sạn gần nhất, lúc bước vào xe của Từ Vi Vũ, Lâm Hi nghe thấy anh nói:
“Ngày 20, khoảng 3.30 chiều,xin phép nghỉ…Bình thường có mang theo pin dự phòng…Đúng, người nhà nói không nghe thấy người thân nào nói muốn tới Vũ Lăng…À, lão Mạnh, tí nữa tôi đưa ông địa chỉ, số chứng minh thư, số điện thoại của cô ta, phiền ông …”
Lúc Từ Vi Vũ gọi điện xong, Lâm Hi đã lấy sẵn đơn xin việc của Trần Bình từ trong túi ra, đối chiếu những thông tin cơ bản rồi soạn tin nhắn gửi qua cho anh.
Từ Vi Vũ nhận được tin nhắn, anh xoay đầu nhìn cô khẽ đưa tay ra vuốt tóc cô, rồi chuyển tiếp tin nhắn cho lão Mạnh.
Lâm Hi cũng không dài dòng, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề. Ba của Trần Bình nói con gái không có gọi điện về cũng không nghe nói có người thân nào muốn tìm cô.
Cha mẹ của Trần Bình đều là nông dân, thỉnh thoảng đi làm thuê bên ngoài cũng may hiện tại hai người đang ở nhà, nếu không sẽ không có ai biết.
" Bà chủ Lâm…cầu xin cô hết lòng giúp đỡ. Chúng tôi sẽ đi mượn xe tới đó trong đêm nay." Ông ta hít thở dồn dập, nói chuyện cũng đứt quãng.
Lâm Hi an ủi:
" Chú đừng vội, tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm, chú vẫn nên chờ tới sáng mai hãng đi, ban đêm đi đường không an toàn."
Nếu người ta đã kiên trì muốn tới thì cô cũng không thể làm gì khác được. Cúp điện thoại, cô kể lại cho Hứa Dương nghe. Hứa Dương liền đề nghị hai người tiếp tục ra ngoài tìm, Lâm Hi ừ một tiếng đồng ý.
Hai người lái xe lòng vòng đến hơn 11 giờ vẫn không tìm được gì. Vũ Lăng vốn là một thành phố lớn, tìm kiếm thế này chẳng khác nào tìm kim đáy biển.
Đến hơn 12 giờ đêm, Lâm Hi nói không tìm nữa:
" Tìm thế này căn bản không thể nào mà tìm thấy được, hôm nay đến đây thôi, có gì ngày mai tính tiếp."
Hứa Dương cũng không có ý kiến gì. Lâm Hi thấy xe sắp hết xăng, định đi đến trạm xăng dầu đổ thêm rồi đưa Hứa Dương về.
Nhưng cô không nghĩ sẽ trùng hợp như vậy, đổ xăng mà cũng có thể gặp được Từ Vi Vũ
Buổi tối, Từ Vi Vũ uống hơi nhiều, vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe thì lão Trịnh nói:
" Xe của cô chủ nhỏ Lâm."
Đôi mắt đang nhắm chặt gần như phản xạ có điều kiện mở ra ngay lập tức. Anh nhìn thấy một chiếc SUV màu trắng đang quẹo vào trạm xăng dầu.
Vào lúc này, anh gặp Lâm Hi ở đây cảm thấy hết sức kỳ lạ, hai hàng chân mày nhíu lại, bảo lão Trịnh lái xe qua đó xem thử.
Lâm Hi tình cờ gặp Từ Vi Vũ ở đây cũng vô cùng kinh ngạc, cô đậu xe sang một bên bảo Hứa Dương ngồi trong xe chờ cô một chút.
Còn mình thì nhảy xuống chui vào chiếc Bentley của Từ Vi Vũ ở bên cạnh.
Trong xe tràn ngập mùi rượu, Lâm Hi nhăn mặt nhíu mũi, mỉm cười như không:
“Uống cũng không ít ta?”
Từ Vi Vũ khá bất đắc dĩ, cười nói:
“Không uống bao nhiêu.”
Nói xong không có ý định dây dưa chuyện nhỏ nhặt này, anh hỏi cô:
“Đã trễ thế này rồi, sao còn chạy ở bên ngoài?”
Lâm Hi nghe xong lập tức thở dài, kể lại toàn bộ câu chuyện về Trần Bình cho anh nghe, sau khi kể xong lại hỏi:
“Anh nói có phải Trần Bình đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tôi lo lắm, không biết tiếp theo nên làm gì, mới rồi người nhà cô ấy gọi điện tới, nói có thể 3 giờ đêm nay sẽ tới Vũ Lăng. Nghĩ đến cảnh những người lạ tập trung đến tiệm tôi hơi sợ.”
Những lời này cô chỉ có thể nói với anh, Hứa Dương vẫn còn là trẻ con, cả đêm mặt trắng bệch ra, còn không bình tĩnh bằng cô.
Vào những lúc thế này, tất cả khuyết điểm của việc sống một mình bên ngoài đều lộ ra, khi gặp chuyện không có ai bên cạnh, hơn nữa cô cũng không có nhiều bạn bè, ngoài việc dựa vào Từ Vi Vũ ra cô không biết nhờ ai khác.
Thật ra, cho dù hôm nay không gặp anh, cô cũng sẽ gọi điện nhờ anh giúp đỡ.
Nghe thấy giọng nói của cô vô cùng sợi hài, bất an, Từ Vũ đưa tay xoa nhẹ đầu cô, an ủi:
“Đừng sợ, bây giờ an ninh trật tự xã hội không quá tốt, nhưng cũng chưa đến mức không có luật pháp. Tôi có mấy người bạn bên cục cảnh sát, có thê giúp được vài việc, còn nữa, không được để cho người nhà Trần Bình vào trong tiệm.”
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, anh nói tiếp:
“Thế này đi, hôm nay em đừng về nhà, bây giờ mọi chuyện chưa rõ ràng, một mình em không an toàn, trước hết đến nhà tôi được không?”
Lâm Hi biết anh lo lắng, thật sự cô cũng rất sợ, chỉ không nói ra mà thôi. Dù cô có nhà có xe, trong mắt người bình thường cũng coi như người có tiền.
" Đến nhà anh…hay là tôi đến khách sạn vậy?"
Từ Vi Vũ lẳng lặng nhìn cô:
" Lâm Hi, nghe lời!"
Chỉ 4 chữ đơn giản như vậy nhưng lại khiến Lâm Hi không thể nào từ chối. Cô đành gật đầu vâng một tiếng:
" Để tôi đưa Hứa Dương về đã."
" Cậu ta cũng không phải cô gái nhỏ, sao em lại phải đưa về, gọi một chiếc xe là được rồi."
Nói xong, liền hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ra bên ngoài bảo lão Trịnh:
" Đón một chiếc taxi."
Người này đúng là nói gió thành mưa mà, Lâm Hi bất đắc dĩ bước xuống xe tới nói chuyện với Hứa Dương, rồi lấy trong ví ra 100 tệ để cậu trả tiền xe.
Hứa Dương nói không cần, Lâm Hi nghiêm mặt cứng rắn nhét vào tay mới chịu nhận.
Tiễn Hứa Dương xong, Từ Vũ bảo cô lái xe đến đậu tạm ở bãi đỗ xe khách sạn gần đó rồi lên xe anh về. Lâm Hi nghĩ ngày mai còn phải dùng đến xe, đến lúc đó chạy qua chạy lại rất phiền phức nên không đồng ý.
Từ Vi Vũ không cho phép cô từ chối:
" Từ chiều đến giờ em đã lái xe hơn 6 tiếng đồng hồ,sáu tiếng đồng hồ đó, Lâm Hi, em không được tùy hứng."
Lâm Hi bĩu môi, lúc thì bảo cô phải nghe lời, lúc thì nói cô không được tùy hứng, anh xem cô là đứa trẻ lên ba chắc…
Rốt cuộc,cô cũng lái xe đến đậu ở bãi đỗ xe khách sạn gần nhất, lúc bước vào xe của Từ Vi Vũ, Lâm Hi nghe thấy anh nói:
“Ngày 20, khoảng 3.30 chiều,xin phép nghỉ…Bình thường có mang theo pin dự phòng…Đúng, người nhà nói không nghe thấy người thân nào nói muốn tới Vũ Lăng…À, lão Mạnh, tí nữa tôi đưa ông địa chỉ, số chứng minh thư, số điện thoại của cô ta, phiền ông …”
Lúc Từ Vi Vũ gọi điện xong, Lâm Hi đã lấy sẵn đơn xin việc của Trần Bình từ trong túi ra, đối chiếu những thông tin cơ bản rồi soạn tin nhắn gửi qua cho anh.
Từ Vi Vũ nhận được tin nhắn, anh xoay đầu nhìn cô khẽ đưa tay ra vuốt tóc cô, rồi chuyển tiếp tin nhắn cho lão Mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.