Bước Vào Phòng Livestream Ác Mộng
Chương 5:
Tang Ốc
13/11/2024
Cái gì cơ?
Hắn hơi ngờ vực chọc vào cái chậu trên màn hình, hy vọng tìm thấy thứ gì khác.
Một dòng chữ hiện lên.
[Tên sản phẩm: Cây táo giống.]
Ôn Giản Ngôn: “…….”
Vậy cái thứ được gọi là “căn cứ vào phẩm chất linh hồn để định chế riêng”, nghe thì có vẻ ghê gớm lắm, nhưng thực chất chỉ là một cây táo con chưa nảy mầm?
Trò đùa kiểu gì thế này?
Quà tặng người mới là cái này?
Đùa à?!
Ôn Giản Ngôn mặt lạnh tanh tắt màn hình.
Hắn ngẩng lên, vô thức liếc nhìn chỗ mình vừa nằm, bỗng khựng lại.
Một tấm thẻ lặng lẽ nằm trên gối.
Tấm thẻ rất mỏng, chỉ bằng lòng bàn tay, đường viền thẳng tắp, chất liệu sờ không giống giấy lắm, giống kim loại hơn.
Ôn Giản Ngôn do dự hai giây, rồi cẩn thận bước đến cầm tấm thẻ lên.
[Thẻ thân phận]
Họ tên: Trình Vĩ
Tuổi: 16
Nghề nghiệp: Học sinh lớp 10 Trường Cấp Ba Đức Tài
Cốt truyện liên quan: Chưa được mở khóa
Ôn Giản Ngôn lật mặt sau tấm thẻ.
Mặt sau có thêm một dòng: Phân bổ thời gian sinh tồn ban đầu…
Ôn Giản Ngôn:?
Hắn lật qua lật lại tấm thẻ vài lần, nhưng không thấy thêm thông tin nào khác.
Chỉ thế thôi á?
Ôn Giản Ngôn nhíu mày khó hiểu, ngẩng đầu lên.
Ngay khi ngẩng lên, tim hắn bỗng thắt lại.
Cánh cửa tủ đối diện giường đã bị hé mở lúc nào không hay, tấm gương trên cửa hướng thẳng về phía hắn. Ôn Giản Ngôn có thể nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Và…
Một khuôn mặt trắng bệch đang mỉm cười nằm dưới gầm giường hắn vừa nằm. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào hắn, khóe môi cong lên như một chiếc mặt nạ dần dần mở rộng…
Trong khoảnh khắc đó, Ôn Giản Ngôn cảm thấy sống lưng lạnh toát, mồ hôi túa ra.
Tim hắn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
…Á á á á á á á!!!
Nhưng chỉ một giây sau, khuôn mặt mơ hồ kia từ từ biến mất trong bóng tối, như thể tất cả chỉ là ảo giác, tan biến trong chớp mắt.
Màn hình livestream vẫn luôn im lặng bỗng rung lên.
Vài bình luận lướt qua.
“Ồ, không la hét kìa, tâm lý cũng vững đấy chứ.”
“Tôi thì sợ chết khiếp rồi.”
Ôn Giản Ngôn: “…”
Không, tôi chỉ đang cố tỏ ra bình tĩnh thôi.
Thực ra chân tôi đang run cầm cập rồi này.
Hắn hít sâu một hơi, cúi xuống nhìn lại tấm thẻ trong tay. Không biết từ lúc nào, dòng chữ ở mặt sau đã thay đổi.
[Hoàn thành thời gian sinh tồn được phân phối.]
Bên dưới là dòng chữ hai mươi phút đếm ngược màu đỏ như máu.
Số người xem trực tuyến bất ngờ tăng lên hai chữ số.
“What? Tôi không nhìn nhầm chứ? Thời gian sinh tồn của người mới này chỉ có hai mươi phút?”
“Cười sặc, cái vận may gì thế này? Hahahaha.”
“Hình như hắn là người mới duy nhất bị phân phối thời gian sinh tồn kiểu này đấy. Nhọ vl, chưa sống nổi một tiếng.”
“Ha ha ha ha ha cười đau cả bụng, vừa vào game đã cho vé đi gặp Diêm Vương rồi à?”
“Tôi chưa từng thấy streamer nào vừa tỉnh dậy đã bị ma quỷ nhắm đến thế này, đúng là mở mang tầm mắt.”
“…”
Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm vào dòng chữ hai mươi phút, tâm trạng như tro tàn, rơi vào im lặng.
Đúng là số nhọ.
Hắn hơi ngờ vực chọc vào cái chậu trên màn hình, hy vọng tìm thấy thứ gì khác.
Một dòng chữ hiện lên.
[Tên sản phẩm: Cây táo giống.]
Ôn Giản Ngôn: “…….”
Vậy cái thứ được gọi là “căn cứ vào phẩm chất linh hồn để định chế riêng”, nghe thì có vẻ ghê gớm lắm, nhưng thực chất chỉ là một cây táo con chưa nảy mầm?
Trò đùa kiểu gì thế này?
Quà tặng người mới là cái này?
Đùa à?!
Ôn Giản Ngôn mặt lạnh tanh tắt màn hình.
Hắn ngẩng lên, vô thức liếc nhìn chỗ mình vừa nằm, bỗng khựng lại.
Một tấm thẻ lặng lẽ nằm trên gối.
Tấm thẻ rất mỏng, chỉ bằng lòng bàn tay, đường viền thẳng tắp, chất liệu sờ không giống giấy lắm, giống kim loại hơn.
Ôn Giản Ngôn do dự hai giây, rồi cẩn thận bước đến cầm tấm thẻ lên.
[Thẻ thân phận]
Họ tên: Trình Vĩ
Tuổi: 16
Nghề nghiệp: Học sinh lớp 10 Trường Cấp Ba Đức Tài
Cốt truyện liên quan: Chưa được mở khóa
Ôn Giản Ngôn lật mặt sau tấm thẻ.
Mặt sau có thêm một dòng: Phân bổ thời gian sinh tồn ban đầu…
Ôn Giản Ngôn:?
Hắn lật qua lật lại tấm thẻ vài lần, nhưng không thấy thêm thông tin nào khác.
Chỉ thế thôi á?
Ôn Giản Ngôn nhíu mày khó hiểu, ngẩng đầu lên.
Ngay khi ngẩng lên, tim hắn bỗng thắt lại.
Cánh cửa tủ đối diện giường đã bị hé mở lúc nào không hay, tấm gương trên cửa hướng thẳng về phía hắn. Ôn Giản Ngôn có thể nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Và…
Một khuôn mặt trắng bệch đang mỉm cười nằm dưới gầm giường hắn vừa nằm. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào hắn, khóe môi cong lên như một chiếc mặt nạ dần dần mở rộng…
Trong khoảnh khắc đó, Ôn Giản Ngôn cảm thấy sống lưng lạnh toát, mồ hôi túa ra.
Tim hắn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
…Á á á á á á á!!!
Nhưng chỉ một giây sau, khuôn mặt mơ hồ kia từ từ biến mất trong bóng tối, như thể tất cả chỉ là ảo giác, tan biến trong chớp mắt.
Màn hình livestream vẫn luôn im lặng bỗng rung lên.
Vài bình luận lướt qua.
“Ồ, không la hét kìa, tâm lý cũng vững đấy chứ.”
“Tôi thì sợ chết khiếp rồi.”
Ôn Giản Ngôn: “…”
Không, tôi chỉ đang cố tỏ ra bình tĩnh thôi.
Thực ra chân tôi đang run cầm cập rồi này.
Hắn hít sâu một hơi, cúi xuống nhìn lại tấm thẻ trong tay. Không biết từ lúc nào, dòng chữ ở mặt sau đã thay đổi.
[Hoàn thành thời gian sinh tồn được phân phối.]
Bên dưới là dòng chữ hai mươi phút đếm ngược màu đỏ như máu.
Số người xem trực tuyến bất ngờ tăng lên hai chữ số.
“What? Tôi không nhìn nhầm chứ? Thời gian sinh tồn của người mới này chỉ có hai mươi phút?”
“Cười sặc, cái vận may gì thế này? Hahahaha.”
“Hình như hắn là người mới duy nhất bị phân phối thời gian sinh tồn kiểu này đấy. Nhọ vl, chưa sống nổi một tiếng.”
“Ha ha ha ha ha cười đau cả bụng, vừa vào game đã cho vé đi gặp Diêm Vương rồi à?”
“Tôi chưa từng thấy streamer nào vừa tỉnh dậy đã bị ma quỷ nhắm đến thế này, đúng là mở mang tầm mắt.”
“…”
Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm vào dòng chữ hai mươi phút, tâm trạng như tro tàn, rơi vào im lặng.
Đúng là số nhọ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.