Bước Vào Phòng Livestream Ác Mộng
Chương 7:
Tang Ốc
14/11/2024
Quỳ xuống, dập đầu, tự hành hạ, khóc lóc, van xin…
Xấu xí và đáng thương.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, bóng râm phủ lên khuôn mặt trắng nõn, càng tô đậm vẻ mong manh yếu đuối.
Không một biểu cảm thừa thãi, hắn mím môi, liếc nhanh xuống giao diện livestream vài lần...
Rồi lạnh lùng ấn nút "Ẩn bình luận".
"..."
Phòng livestream lặng ngắt như tờ. Một bình luận chậm rãi trôi qua:
"Khoan, tôi không hoa mắt chứ? Hắn vừa ẩn bình luận?"
Đa số streamer đều ẩn bình luận khi qua phó bản. Nhưng khi gặp sự cố hoặc sắp hết thời gian, họ thường mở ra để cầu cứu khán giả.
Dù khán giả không biết trước tình tiết nhưng họ có thể tặng quà, khởi xướng nhiệm vụ, chỉ đường cho streamer.
[Khán giả là thượng đế, độ hot là tất cả]
Vậy mà tên gà mờ này, chỉ còn mười mấy phút sống, lại dám tắt bình luận?
Não có vấn đề à?
Hay hắn tưởng trong tình cảnh này, cái tôi cao ngạo còn có tác dụng?
Nực cười!
Dù streamer không thấy, lượng người xem vẫn tăng lên. Hơn tám mươi người, tất cả đều đang hóng hớt chờ xem kịch vui.
Sau khi ẩn bình luận, Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi.
Mùi ẩm mốc, bụi bặm xộc vào mũi.
Thật ra, sau khi đọc bình luận, Ôn Giản Ngôn...
Chẳng có cảm xúc gì.
Hắn là một bậc thầy lừa đảo, chuyên moi tiền từ những khách hàng cao cấp. Tôn nghiêm, kiêu hãnh, đạo đức... với hắn chẳng là gì cả.
Chỉ cần sống sót, hắn cái gì cũng làm được.
Nhưng trong những quy tắc kia, hắn đã nắm được từ khóa then chốt.
Thời gian.
Qua màn dựa vào thời gian sinh tồn, tích phân đổi lấy thời gian sinh tồn, phân bổ ban đầu cũng là thời gian sinh tồn.
Thời gian, thời gian, thời gian.
Thời gian là thước đo tuyệt đối ở đây, và cũng là thứ hắn cần nhất lúc này.
... Lãng phí hai mươi phút quý giá để cầu xin bố thí từ vài chục khán giả... là giao dịch ngu ngốc nhất hắn có thể nghĩ ra.
Hơn nữa, hắn quá hiểu tâm lý đám đông trong tình huống này.
Hắn biết, khán giả cũng biết.
Bọn họ đã chán ngấy trò xem người ta quỳ lạy van xin. Chẳng ai chịu bỏ nhiều tiền cho trò mèo này cả. Nhìn bình luận là biết, chẳng có ai tốt bụng gì ở đây.
Thứ vô dụng thì chẳng có giá trị.
Là một kẻ lừa đảo, hắn hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Vậy nên, chỉ còn một lựa chọn cuối cùng.
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn dừng lại trên thanh nhiệm vụ.
Chỉ có một nhiệm vụ:
[Mời streamer mới thăm dò phó bản để mở khóa thẻ thân phận.]
[Tiến độ: 0%]
Ôn Giản Ngôn nhìn quanh căn phòng.
Vậy, tìm sổ ghi chép ký túc xá là cách nhanh nhất để tìm hiểu thân phận hiện tại.
Nhưng...
Hắn nhìn thẻ thân phận, thời gian đếm ngược chỉ còn mười bảy phút, và vẫn đang giảm dần.
Hắn không có thời gian.
Chỉ có thể đánh liều.
Được ăn cả, ngã về không!
Không mạo hiểm thì sao câu được cá lớn!
Ôn Giản Ngôn cắn răng, cất thẻ thân phận vào túi, sải bước ra ngoài.
Hành lang vắng hoe. Ánh đèn leo lét từ chiếc đèn trần cũ kỹ đung đưa, chia hành lang thành những mảng sáng tối mờ ảo.
Sự yên tĩnh đến rợn người.
Dưới một ngọn đèn, loáng thoáng thấy nửa tấm bản đồ rỉ sét loang lổ dán trên tường.
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng bước tới, liếc nhìn tấm bản đồ rồi quay đầu chạy về một hướng.
Xấu xí và đáng thương.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, bóng râm phủ lên khuôn mặt trắng nõn, càng tô đậm vẻ mong manh yếu đuối.
Không một biểu cảm thừa thãi, hắn mím môi, liếc nhanh xuống giao diện livestream vài lần...
Rồi lạnh lùng ấn nút "Ẩn bình luận".
"..."
Phòng livestream lặng ngắt như tờ. Một bình luận chậm rãi trôi qua:
"Khoan, tôi không hoa mắt chứ? Hắn vừa ẩn bình luận?"
Đa số streamer đều ẩn bình luận khi qua phó bản. Nhưng khi gặp sự cố hoặc sắp hết thời gian, họ thường mở ra để cầu cứu khán giả.
Dù khán giả không biết trước tình tiết nhưng họ có thể tặng quà, khởi xướng nhiệm vụ, chỉ đường cho streamer.
[Khán giả là thượng đế, độ hot là tất cả]
Vậy mà tên gà mờ này, chỉ còn mười mấy phút sống, lại dám tắt bình luận?
Não có vấn đề à?
Hay hắn tưởng trong tình cảnh này, cái tôi cao ngạo còn có tác dụng?
Nực cười!
Dù streamer không thấy, lượng người xem vẫn tăng lên. Hơn tám mươi người, tất cả đều đang hóng hớt chờ xem kịch vui.
Sau khi ẩn bình luận, Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi.
Mùi ẩm mốc, bụi bặm xộc vào mũi.
Thật ra, sau khi đọc bình luận, Ôn Giản Ngôn...
Chẳng có cảm xúc gì.
Hắn là một bậc thầy lừa đảo, chuyên moi tiền từ những khách hàng cao cấp. Tôn nghiêm, kiêu hãnh, đạo đức... với hắn chẳng là gì cả.
Chỉ cần sống sót, hắn cái gì cũng làm được.
Nhưng trong những quy tắc kia, hắn đã nắm được từ khóa then chốt.
Thời gian.
Qua màn dựa vào thời gian sinh tồn, tích phân đổi lấy thời gian sinh tồn, phân bổ ban đầu cũng là thời gian sinh tồn.
Thời gian, thời gian, thời gian.
Thời gian là thước đo tuyệt đối ở đây, và cũng là thứ hắn cần nhất lúc này.
... Lãng phí hai mươi phút quý giá để cầu xin bố thí từ vài chục khán giả... là giao dịch ngu ngốc nhất hắn có thể nghĩ ra.
Hơn nữa, hắn quá hiểu tâm lý đám đông trong tình huống này.
Hắn biết, khán giả cũng biết.
Bọn họ đã chán ngấy trò xem người ta quỳ lạy van xin. Chẳng ai chịu bỏ nhiều tiền cho trò mèo này cả. Nhìn bình luận là biết, chẳng có ai tốt bụng gì ở đây.
Thứ vô dụng thì chẳng có giá trị.
Là một kẻ lừa đảo, hắn hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Vậy nên, chỉ còn một lựa chọn cuối cùng.
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn dừng lại trên thanh nhiệm vụ.
Chỉ có một nhiệm vụ:
[Mời streamer mới thăm dò phó bản để mở khóa thẻ thân phận.]
[Tiến độ: 0%]
Ôn Giản Ngôn nhìn quanh căn phòng.
Vậy, tìm sổ ghi chép ký túc xá là cách nhanh nhất để tìm hiểu thân phận hiện tại.
Nhưng...
Hắn nhìn thẻ thân phận, thời gian đếm ngược chỉ còn mười bảy phút, và vẫn đang giảm dần.
Hắn không có thời gian.
Chỉ có thể đánh liều.
Được ăn cả, ngã về không!
Không mạo hiểm thì sao câu được cá lớn!
Ôn Giản Ngôn cắn răng, cất thẻ thân phận vào túi, sải bước ra ngoài.
Hành lang vắng hoe. Ánh đèn leo lét từ chiếc đèn trần cũ kỹ đung đưa, chia hành lang thành những mảng sáng tối mờ ảo.
Sự yên tĩnh đến rợn người.
Dưới một ngọn đèn, loáng thoáng thấy nửa tấm bản đồ rỉ sét loang lổ dán trên tường.
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng bước tới, liếc nhìn tấm bản đồ rồi quay đầu chạy về một hướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.