Chương 1
Phạm Hương Lan
11/01/2020
Màn đềm dần buông xuống, đường phố bắt đầu trở nên nhộn nhịp hơn, hàng ngàn người đổ xô xuống lòng đường hối hả trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả.
Tại một căn nhà nhỏ trong phòng bếp nhỏ xinh, một thân hình nhỏ bé đang bận bịu chuẩn bị cho sự kiện gì đó, có vẻ sự kiện này khá là quan trọng đây. Trên bàn ăn được bày biện rất nhiều các món ăn trong vô cùng đẹp mắt, ở giữa bàn là hình trái tim được kết bởi những bông hoa hồng tuyệt đẹp, bên trên được trang trí bởi những ngọn nến nhỏ li ti xếp thành dòng chứ “ Thiên Linh” trông vô cùng đẹp mắt. Bên trong phòng ăn được trang trí bởi những ánh đèn hình trái tim lấp lánh kết hợp với bản nhạc tình du dương khiến lòng người không khỏi say mê, thổn thức trước khung cảnh lãng mãn này.
Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt với Diệp Linh, vào ngày này hai năm trước Diệp Linh chính thức từ bỏ cuộc chơi lên xe hoa về nhà chồng khi mới 18 tuổi. Ngày cứơi, ai cũng nói cô may mắn khi lấy được người chồng có gốc rễ ở thành phố, đẹp trai lại tài giỏi như Sở Thiên quan trọng hơn là anh lại rất rất yêu thương và chiều chuộng cô, ngay cả Diệp Linh cũng còn phải cảm thấy mình may mắn khi lấy được anh. Từ ngày lấy anh, Diệp Linh đã không còn đi làm nữa mà chỉ ở nhà chăm lo việc nội trợ gia đình, mọi chi tiêu trong gia đình đều do một tay Sở Thiên lo liệu ấy thế mà anh lúc nào cũng quan tâm, chăm sóc, lo lắng thậm chí những khi đi làm về sớm anh còn tranh thủ vào bếp giúp cô nấu ăn mà không hề nề hà gì, không hề tỏ vẻ ta đây là trụ cột gia đình là người kiếm ra tiền, bất kì làm một việc gì anh cũng luôn bàn bạc với cô trước rồi mới quyết định chứ không bao giờ tự ý quyết định một mình cả.
Tiếng chuông cửa vang lên, Diệp Linh vội vàng chạy ra ngoài mở cửa xe cho Sở Thiên, anh nhanh chóng tiến xe vào gara rồi từ từ mở cửa xe ra đi tới phía cô. Diệp Linh vui vẻ nắm tay anh dẫn vào trong nhà hí hửng, hào hứng dẫn anh tới căn phòng nơi cô trang trí, cô đang tưởng tưởng vô số lần không biết khi anh nhìn thấy cảnh này sẽ phản ứng ra sao, cô từng nghĩ tới cảnh anh cảm động rơi nước mắt rồi ôm chầm lấy cô, ôm hôn cô vào lòng rồi nói vài lời mật ngọt chết ruồi cho cô nghe đại loại như anh yêu em, em là duy nhất, bà xã của anh là nhất…… nhưng không sao thái độ của anh khi nhìn thấy cảnh này lại lạ thế, anh không cảm động thì thôi chí ít phải cảm thấy vui hay ngạc nhiên chứ những sao cô lại cảm thấy anh có chút gì đó không vui, vẻ mặt hờ hừng như không quan tâm những thứ này lắm.
_Thiên, anh sao vậy.
_À, à, anh không sao. Chỉ là anh hơi bất ngờ chút thôi.
_Hôm nay là kỉ niệm hai năm ngày cưới của chúng ta đó, anh đừng nói với em là anh quên rồi nha. Anh mà quên là em giận đó nha, em đã phải mất cả buổi chiều mới chuẩn bị được đó.
Sở Thiên nhìn Diệp Linh cười cười hối lỗi, mặt lại có chút nghiêm trọng nhìn cô nói:
_. Linh, anh xin lỗi. Anh….
Chưa kịp để anh nói hết câu, cô đã xen vào.
_ Lần này em tha lỗi cho anh nha, chỉ lần này thôi đó nha, không có lần sau đâu, nếu có lần sau là em dỗi thật đó nha. HÔm nay là ngày vui của hai vợ chồng mình mà chúng ta vào thôi chồng.
_Anh.
Sở Thiên ngập ngừng nhìn cô muốn nói điều gì đó nhưng khi bắt gặp khuôn mặt vui sướng tràn đầy hạnh phúc của cô thì anh lại ngập ngừng không thôi, suy nghĩ một lát anh quyết định theo cô nhập tiệc mọi chuyện để sau bữa cơm ngọt ngào này mới nói.
_Chồng yêu, anh xem món sườn xào chua ngọt anh thích nhất nè, em đặc biệt chuẩn bị cho anh đó.
_Đây nữa nè món chân gà om nè, thịt kho nè…..ông xã ăn nhiều vào nè. Toàn món anh thích hống đó.
Ông xã thấy vợ giỏi không, ông xã định thưởng gì cho vợ đây.
Diệp Linh vừa nói vừa đưa đũa gắp liên tục vào bát của Sở Thiên. Trước thái độ ân cần, nhiệt tình của cô, Sở Thiên có chút không nỡ, anh cứ nhìn cô mãi mà chẳng hề động đũa vào món ăn trong bát, Diệp Linh thấy anh không ăn lại tưởng anh cảm động quá không nói lại càng giục anh ăn nhiều hơn.
Sở Thiên nghe cô giục nhiều quá cũng cầm đũa lên gắp từng miếng thức ăn vào miệng,ngon quả thật là rất ngon, món ăn của cô trước giờ đều vô cùng ngon nhưng hôm nay anh lại cảm thấy nó ngon đến kì lạ có lẽ mỗi một món ăn hôm nay khi chế biến có đều dành rất nhiều tình cảm của mình vào nó như tình cảm của cô đối với anh vậy, có lẽ chính vì thế nên anh mới cảm thấy những món ăn bình dị này lại ngon đến lạ thường.
_Ngon không ông xã.
Diệp Linh vừa nói vừa buông đũa xuống, chống hai tay xuống bàn tì cằm lên, đôi mắt to đen lánh, long lanh chớp chớp mắt nhìn anh trông vô cùng đáng yêu. Trước sự dễ thương đáng yêu đó của cô, anh nào có thể cưỡng lại được chỉ có thể ngoan ngoãn mỉm cười, đưa tay bẹo má rồi xoa xoa đầu cô mà đáp: “ Ngon, cơm vợ làm lúc nào cũng là số một.”
Có người vợ nào khi nghe thấy chồng mình khen thế mà không vui cho được dù cho chỉ là một lời giả dối nhưng chỉ cần là lời nói xuất phát từ miệng của đối phương mà mình yêu thích thì cho dù là giả cũng thành thật, chỉ một lời nói, một nụ cười của người ấy thôi cũng đủ làm ta vui vẻ, hạnh phúc suốt một ngày dài không thôi.
Cô nghe anh nói vậy trong lòng không khỏi vui sướng, hạnh phúc cứ tủm tỉm cười một mình. Mãi không thôi.
_Ngon vậy thì ông xã ăn nhiều vào. Ngày nào em cũng nấu cơm chờ ông xã trở về ăn nhé.
Sở Thiên bất giác ngẩng đầu nhìn cô, một lần nữa lại bắt gặp vẻ mặt hạnh phúc đó của cô những lời anh muốn nói tuy đã ra đến cổ rồi những cũng đành phải nuốt lại, nhấn chìm nó xuống phía dưới.
, & Anh cũng chỉ mong vậy, chỉ sợ là vợ không chịu thôi.
Ánh mắt anh buồn buồn nhìn cô. Diệp Linh không hiểu chuyện những tưởng anh đang buồn vì sắp phải đi công tác xa liền cao hứng, vui vẻ nói.
_Anh yên tâm, dù anh có đi bao xa, đi bao lâu, đi đến đâu, em vẫn sẽ luôn ở đây, ở tại mái ấm gia đình của chúng ta ngày ngày nấu cơm chờ ông xã về ăn cùng. Chỉ cần anh không chê, em sẽ mãi ở đây không đi đâu cả, mà kể cả anh có chê, em cũng sẽ quấn lấy anh không rời.
Diệp Linh vừa nói vừa giơ giơ con cua lên rồi bỏ vào bát của anh.
Sau khi bữa ăn tối đầy lãng mạn đã kết thúc, Sở Thiên nhìn Diệp Linh đầy mong mỏi hỏi:” Diệp Linh, anh muốn có con”
Diệp Linh sững người nhìn anh, trong mắt thoáng chút bất ngờ, tuy cả hai cưới nhau đã được hai năm nhưng anh chưa bao giờ đặt nặng vấn đề con cái với cô, anh lúc nào cũng nói con cái là lộc trời cho cứ thoải mái rồi lúc nào đó đủ duyên con sẽ đến với họ. Tất nhiên những điều anh nói đều có lý do cả bởi đơn giản ngày trước khi lấy anh,cô còn quá trẻ lại ham chơi không muốn có con sơm nên cô đã nói dối anh là mình rất khó để có con khả năng cao là phải đi thụ tinh nhân tạo (IVF) mới có thể mang thai do đó thời gian qua anh chưa bao giờ đề cập tới vấn đề này để tránh cho cô cảm thấy tủi thân mà buồn bã. Còn về phần cô, Diệp Linh vẫn luôn nghĩ ông xã không quan tâm đến những vấn đề đó, vì vậy cô cứ vô tư đến vô tâm, ham chơi lén lút uống thuốc tránh thai ròng rã suốt hai năm. Thậm chí có lần hai người đi làm thụ tinh nhân tạo, cô còn viện cớ tìm lý do đuổi anh đi về, rồi lén lút đến gặp bác sĩ hối lộ chút tiền để giúp cô qua mặt anh.
Cô nhìn anh nhỏ giọng nói:
“ Ông xã, anh biết mà, việc có con này không gấp được hơn nữa em lại còn…”
“ Diệp Linh, anh xin lỗi. Việc đã đến nước này anh thực sự không thể giấu em được nữa. Bố mẹ anh mong có cháu lắm rồi, ông bà giục lâu lắm rồi. Em cũng biết anh là cháu đích tôn của dòng họ cần có con trai, cần có người nối dõi mà em:”.. Sở Thiên nhìn cô thở dài rồi nói tiếp “ Em cũng biết bệnh của em rồi đó, chúng ta cũng đã đi thử vài lần nhưng không được, anh cần con, gia đình anh cũng cần người nối dõi tông đường”
“ Ý anh là gì”. Diệp Linh run rẩy đứng không vững cả người dựa vào thành ghế mà nói.
“ Chúng ta chia tay đi”
“ Không, Thiên anh đang đùa em đúng không. Anh nói đi anh đang đùa em đứng không”
Diệp Linh vừa khóc vừa nói, hai tay vòng ra ôm chặt lấy người Sở Thiên lắc lư không ngừng.
Sở Thiên dùng tay gỡ vòng tay của cô ra khỏi người mình rồi giữ chặt tay cô lại, anh dùng sức nắm chặt lấy đôi tay nhỏ bé kia, nắm chặt đến mức cả mặt cô trắng bệch, chỗ cánh tay bị anh nắm đỏ ửng lên nhưng anh vẫn không hè buông ra mãi cho đến khi cô im lặng, bình tĩnh trở lại anh mới từ từ buông tay.
_Diệp Linh, bình tĩnh đi em. Anh chỉ cần con, chỉ cần em đồng ý anh sẽ nhờ người đẻ thuê rồi sinh con ra chúng ta cùng nhau nuôi, được không em.
_Anh định thụ tinh ống nghiệm..
_Không, anh sẽ làm trực tiếp luôn, như vậy sẽ bớt tốn kém.
_Cái gì.
Sở Thiên, anh khốn nạn, anh muốn ngoại tình sao. Không em không chấp nhận điều đó, em không muốn chung chồng. EM cũng không muốn nuôi con kẻ khác. Sở Thiên, em xin anh mà, đừng làm vậy với em được không.
_Diệp Linh, bất cứ việc gì anh cũng có thể nghe em nhưng việc này anh không thể, anh làm vậy cũng vì bắt buộc thôi, anh cũng chỉ vì cuộc sống của hai chúng ta sau này thôi. Em nghĩ anh hạnh phúc khi ở bên cạnh người con gái khác không phải là em ư. Anh cũng đau lắm chứ nhưng tất cả không phải là lỗi do em sao, là em không đẻ được, là em không đẻ được em có hiểu không. Em không đẻ được đó, em tỉnh lại đi.
Câu cuối cùng này Sở Thiên hét to gần như muốn dùng hết sức lực mà mình vốn có quát vào mặt Diệp Linh với mong muốn cô có thể tỉnh mộng. Toàn thân cô sững lại trước những gì mà anh vừa nói, cô không tin những điều vừa rồi mình vừa nghe được lại có thể thốt ra từ miệng của anh. Mới mấy phút trước đây thôi anh còn nói yêu thích cơm cô nấu cơ mà, vừa mới đây thôi họ còn rất hạnh phúc cơ mà sao bây giờ lại ra nông nỗi này.
Sở Thiên nói xong dứt khoát xoay người bước ra ngoài cửa. Diệp Linh sau giây phút sững sờ liền lao tới ôm chặt lấy anh từ phía sau, không ngừng gào thét, níu kéo.
_ Thiên,em xin anh đừng đi mà.Em sinh, em sẽ sinh con cho anh mà. Một đứa, hai đứa, ba đứa,..hay cả đội bóng cũng được, chỉ cần anh đừng bỏ em đi thôi.
_Diệp Linh, em đừng bướng bỉnh nữa, anh làm những điều này đều là vì hai chúng ta, bố mẹ anh đã sắp xếp hết rồi nếu hôm nay anh không đến chúng ta sẽ phải chia tay đó em hiểu không. Nếu không phải em không thể có thai chúng ta đau có đau khổ như vậy, anh xin em hãy hiểu cho anh, em cũng là con mà, hãy hiểu cho anh với tư cách một người con, anh không thể bất hiếu với cha mẹ được.
_ Không, Sở Thiên. Em không bị làm sao hết, tất cả bệnh án đều là em lừa anh cả, em không bị gì hết, em hoàn toàn bình thường, anh đừng đi mà, em sẽ sinh con cho anh, mai ngày mai thôi em sẽ có con với anh thôi mà. Em xin anh đừng làm như vậy mà, em đau lắm.
_Diệp Linh, anh biết em đau nhưng anh cũng đau không kém gì em cả, hãy tin anh chẳng phải em nói em sẽ luôn ở đây và chờ anh về sao. Hãy đợi anh, rồi chúng ta lại hạnh phúc như xưa, một gia đình có anh, có em và có con. Hãy tin anh.
_ Không, em không cho anh đi. Anh không được đi đâu hết”.
Cô càng nói càng ra sức ôm chặt lấy người của Sở Thiên. Anh càng ra sức gỡ cô ra, Diệp Linh càng dùng sức ôm chặt lấy người anh hơn.
“ Diệp Linh, buông tay”
“ KHông”
…………….
Hai người cứ giằng co qua lại mãi không thôi, Sở Thiên có vẻ mất hết sự kiến nhẫn vốn có của bản thân liền vung tay đẩy mạnh Diệp Linh ra. Quá bất ngờ trước phản ứng của anh, Diệp Linh không kịp phản ứng liền ngã sõng xoài ra đát. Cô rơm rớm nước mắt nhìn anh, Sở Thiên thấy cảnh đó có chút động lòng, đưa tay muốn kéo cô dậy, khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một chút nữa thôi đột nhiên anh dứt khoát quay người đi thắng ra gara lấy xe mặc kệ cho cô kêu gào, chửi bứi phía sau.
_Sở Thiên, tên khốn nhà anh. Anh dám đi, tôi sẽ li hôn với anh.
Diệp Linh bất lực gọi to tên anh nhưng đáp lại tiếng nói của cô chỉ là tiếng động cơ xe rời gara, khói bụi của chiếc xe Audi bỏ lại, anh đi thật rồi, anh không cần cô nữa rồi,từng giọt nước mắt mặn chát thi nhau rơi xuống, có giọt rơi xuống mặt đất, có giọt lăn dài trên má lại có giọt thấm đẫm lan tỏa vào cổ họng khô rát của cô
Tại một căn nhà nhỏ trong phòng bếp nhỏ xinh, một thân hình nhỏ bé đang bận bịu chuẩn bị cho sự kiện gì đó, có vẻ sự kiện này khá là quan trọng đây. Trên bàn ăn được bày biện rất nhiều các món ăn trong vô cùng đẹp mắt, ở giữa bàn là hình trái tim được kết bởi những bông hoa hồng tuyệt đẹp, bên trên được trang trí bởi những ngọn nến nhỏ li ti xếp thành dòng chứ “ Thiên Linh” trông vô cùng đẹp mắt. Bên trong phòng ăn được trang trí bởi những ánh đèn hình trái tim lấp lánh kết hợp với bản nhạc tình du dương khiến lòng người không khỏi say mê, thổn thức trước khung cảnh lãng mãn này.
Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt với Diệp Linh, vào ngày này hai năm trước Diệp Linh chính thức từ bỏ cuộc chơi lên xe hoa về nhà chồng khi mới 18 tuổi. Ngày cứơi, ai cũng nói cô may mắn khi lấy được người chồng có gốc rễ ở thành phố, đẹp trai lại tài giỏi như Sở Thiên quan trọng hơn là anh lại rất rất yêu thương và chiều chuộng cô, ngay cả Diệp Linh cũng còn phải cảm thấy mình may mắn khi lấy được anh. Từ ngày lấy anh, Diệp Linh đã không còn đi làm nữa mà chỉ ở nhà chăm lo việc nội trợ gia đình, mọi chi tiêu trong gia đình đều do một tay Sở Thiên lo liệu ấy thế mà anh lúc nào cũng quan tâm, chăm sóc, lo lắng thậm chí những khi đi làm về sớm anh còn tranh thủ vào bếp giúp cô nấu ăn mà không hề nề hà gì, không hề tỏ vẻ ta đây là trụ cột gia đình là người kiếm ra tiền, bất kì làm một việc gì anh cũng luôn bàn bạc với cô trước rồi mới quyết định chứ không bao giờ tự ý quyết định một mình cả.
Tiếng chuông cửa vang lên, Diệp Linh vội vàng chạy ra ngoài mở cửa xe cho Sở Thiên, anh nhanh chóng tiến xe vào gara rồi từ từ mở cửa xe ra đi tới phía cô. Diệp Linh vui vẻ nắm tay anh dẫn vào trong nhà hí hửng, hào hứng dẫn anh tới căn phòng nơi cô trang trí, cô đang tưởng tưởng vô số lần không biết khi anh nhìn thấy cảnh này sẽ phản ứng ra sao, cô từng nghĩ tới cảnh anh cảm động rơi nước mắt rồi ôm chầm lấy cô, ôm hôn cô vào lòng rồi nói vài lời mật ngọt chết ruồi cho cô nghe đại loại như anh yêu em, em là duy nhất, bà xã của anh là nhất…… nhưng không sao thái độ của anh khi nhìn thấy cảnh này lại lạ thế, anh không cảm động thì thôi chí ít phải cảm thấy vui hay ngạc nhiên chứ những sao cô lại cảm thấy anh có chút gì đó không vui, vẻ mặt hờ hừng như không quan tâm những thứ này lắm.
_Thiên, anh sao vậy.
_À, à, anh không sao. Chỉ là anh hơi bất ngờ chút thôi.
_Hôm nay là kỉ niệm hai năm ngày cưới của chúng ta đó, anh đừng nói với em là anh quên rồi nha. Anh mà quên là em giận đó nha, em đã phải mất cả buổi chiều mới chuẩn bị được đó.
Sở Thiên nhìn Diệp Linh cười cười hối lỗi, mặt lại có chút nghiêm trọng nhìn cô nói:
_. Linh, anh xin lỗi. Anh….
Chưa kịp để anh nói hết câu, cô đã xen vào.
_ Lần này em tha lỗi cho anh nha, chỉ lần này thôi đó nha, không có lần sau đâu, nếu có lần sau là em dỗi thật đó nha. HÔm nay là ngày vui của hai vợ chồng mình mà chúng ta vào thôi chồng.
_Anh.
Sở Thiên ngập ngừng nhìn cô muốn nói điều gì đó nhưng khi bắt gặp khuôn mặt vui sướng tràn đầy hạnh phúc của cô thì anh lại ngập ngừng không thôi, suy nghĩ một lát anh quyết định theo cô nhập tiệc mọi chuyện để sau bữa cơm ngọt ngào này mới nói.
_Chồng yêu, anh xem món sườn xào chua ngọt anh thích nhất nè, em đặc biệt chuẩn bị cho anh đó.
_Đây nữa nè món chân gà om nè, thịt kho nè…..ông xã ăn nhiều vào nè. Toàn món anh thích hống đó.
Ông xã thấy vợ giỏi không, ông xã định thưởng gì cho vợ đây.
Diệp Linh vừa nói vừa đưa đũa gắp liên tục vào bát của Sở Thiên. Trước thái độ ân cần, nhiệt tình của cô, Sở Thiên có chút không nỡ, anh cứ nhìn cô mãi mà chẳng hề động đũa vào món ăn trong bát, Diệp Linh thấy anh không ăn lại tưởng anh cảm động quá không nói lại càng giục anh ăn nhiều hơn.
Sở Thiên nghe cô giục nhiều quá cũng cầm đũa lên gắp từng miếng thức ăn vào miệng,ngon quả thật là rất ngon, món ăn của cô trước giờ đều vô cùng ngon nhưng hôm nay anh lại cảm thấy nó ngon đến kì lạ có lẽ mỗi một món ăn hôm nay khi chế biến có đều dành rất nhiều tình cảm của mình vào nó như tình cảm của cô đối với anh vậy, có lẽ chính vì thế nên anh mới cảm thấy những món ăn bình dị này lại ngon đến lạ thường.
_Ngon không ông xã.
Diệp Linh vừa nói vừa buông đũa xuống, chống hai tay xuống bàn tì cằm lên, đôi mắt to đen lánh, long lanh chớp chớp mắt nhìn anh trông vô cùng đáng yêu. Trước sự dễ thương đáng yêu đó của cô, anh nào có thể cưỡng lại được chỉ có thể ngoan ngoãn mỉm cười, đưa tay bẹo má rồi xoa xoa đầu cô mà đáp: “ Ngon, cơm vợ làm lúc nào cũng là số một.”
Có người vợ nào khi nghe thấy chồng mình khen thế mà không vui cho được dù cho chỉ là một lời giả dối nhưng chỉ cần là lời nói xuất phát từ miệng của đối phương mà mình yêu thích thì cho dù là giả cũng thành thật, chỉ một lời nói, một nụ cười của người ấy thôi cũng đủ làm ta vui vẻ, hạnh phúc suốt một ngày dài không thôi.
Cô nghe anh nói vậy trong lòng không khỏi vui sướng, hạnh phúc cứ tủm tỉm cười một mình. Mãi không thôi.
_Ngon vậy thì ông xã ăn nhiều vào. Ngày nào em cũng nấu cơm chờ ông xã trở về ăn nhé.
Sở Thiên bất giác ngẩng đầu nhìn cô, một lần nữa lại bắt gặp vẻ mặt hạnh phúc đó của cô những lời anh muốn nói tuy đã ra đến cổ rồi những cũng đành phải nuốt lại, nhấn chìm nó xuống phía dưới.
, & Anh cũng chỉ mong vậy, chỉ sợ là vợ không chịu thôi.
Ánh mắt anh buồn buồn nhìn cô. Diệp Linh không hiểu chuyện những tưởng anh đang buồn vì sắp phải đi công tác xa liền cao hứng, vui vẻ nói.
_Anh yên tâm, dù anh có đi bao xa, đi bao lâu, đi đến đâu, em vẫn sẽ luôn ở đây, ở tại mái ấm gia đình của chúng ta ngày ngày nấu cơm chờ ông xã về ăn cùng. Chỉ cần anh không chê, em sẽ mãi ở đây không đi đâu cả, mà kể cả anh có chê, em cũng sẽ quấn lấy anh không rời.
Diệp Linh vừa nói vừa giơ giơ con cua lên rồi bỏ vào bát của anh.
Sau khi bữa ăn tối đầy lãng mạn đã kết thúc, Sở Thiên nhìn Diệp Linh đầy mong mỏi hỏi:” Diệp Linh, anh muốn có con”
Diệp Linh sững người nhìn anh, trong mắt thoáng chút bất ngờ, tuy cả hai cưới nhau đã được hai năm nhưng anh chưa bao giờ đặt nặng vấn đề con cái với cô, anh lúc nào cũng nói con cái là lộc trời cho cứ thoải mái rồi lúc nào đó đủ duyên con sẽ đến với họ. Tất nhiên những điều anh nói đều có lý do cả bởi đơn giản ngày trước khi lấy anh,cô còn quá trẻ lại ham chơi không muốn có con sơm nên cô đã nói dối anh là mình rất khó để có con khả năng cao là phải đi thụ tinh nhân tạo (IVF) mới có thể mang thai do đó thời gian qua anh chưa bao giờ đề cập tới vấn đề này để tránh cho cô cảm thấy tủi thân mà buồn bã. Còn về phần cô, Diệp Linh vẫn luôn nghĩ ông xã không quan tâm đến những vấn đề đó, vì vậy cô cứ vô tư đến vô tâm, ham chơi lén lút uống thuốc tránh thai ròng rã suốt hai năm. Thậm chí có lần hai người đi làm thụ tinh nhân tạo, cô còn viện cớ tìm lý do đuổi anh đi về, rồi lén lút đến gặp bác sĩ hối lộ chút tiền để giúp cô qua mặt anh.
Cô nhìn anh nhỏ giọng nói:
“ Ông xã, anh biết mà, việc có con này không gấp được hơn nữa em lại còn…”
“ Diệp Linh, anh xin lỗi. Việc đã đến nước này anh thực sự không thể giấu em được nữa. Bố mẹ anh mong có cháu lắm rồi, ông bà giục lâu lắm rồi. Em cũng biết anh là cháu đích tôn của dòng họ cần có con trai, cần có người nối dõi mà em:”.. Sở Thiên nhìn cô thở dài rồi nói tiếp “ Em cũng biết bệnh của em rồi đó, chúng ta cũng đã đi thử vài lần nhưng không được, anh cần con, gia đình anh cũng cần người nối dõi tông đường”
“ Ý anh là gì”. Diệp Linh run rẩy đứng không vững cả người dựa vào thành ghế mà nói.
“ Chúng ta chia tay đi”
“ Không, Thiên anh đang đùa em đúng không. Anh nói đi anh đang đùa em đứng không”
Diệp Linh vừa khóc vừa nói, hai tay vòng ra ôm chặt lấy người Sở Thiên lắc lư không ngừng.
Sở Thiên dùng tay gỡ vòng tay của cô ra khỏi người mình rồi giữ chặt tay cô lại, anh dùng sức nắm chặt lấy đôi tay nhỏ bé kia, nắm chặt đến mức cả mặt cô trắng bệch, chỗ cánh tay bị anh nắm đỏ ửng lên nhưng anh vẫn không hè buông ra mãi cho đến khi cô im lặng, bình tĩnh trở lại anh mới từ từ buông tay.
_Diệp Linh, bình tĩnh đi em. Anh chỉ cần con, chỉ cần em đồng ý anh sẽ nhờ người đẻ thuê rồi sinh con ra chúng ta cùng nhau nuôi, được không em.
_Anh định thụ tinh ống nghiệm..
_Không, anh sẽ làm trực tiếp luôn, như vậy sẽ bớt tốn kém.
_Cái gì.
Sở Thiên, anh khốn nạn, anh muốn ngoại tình sao. Không em không chấp nhận điều đó, em không muốn chung chồng. EM cũng không muốn nuôi con kẻ khác. Sở Thiên, em xin anh mà, đừng làm vậy với em được không.
_Diệp Linh, bất cứ việc gì anh cũng có thể nghe em nhưng việc này anh không thể, anh làm vậy cũng vì bắt buộc thôi, anh cũng chỉ vì cuộc sống của hai chúng ta sau này thôi. Em nghĩ anh hạnh phúc khi ở bên cạnh người con gái khác không phải là em ư. Anh cũng đau lắm chứ nhưng tất cả không phải là lỗi do em sao, là em không đẻ được, là em không đẻ được em có hiểu không. Em không đẻ được đó, em tỉnh lại đi.
Câu cuối cùng này Sở Thiên hét to gần như muốn dùng hết sức lực mà mình vốn có quát vào mặt Diệp Linh với mong muốn cô có thể tỉnh mộng. Toàn thân cô sững lại trước những gì mà anh vừa nói, cô không tin những điều vừa rồi mình vừa nghe được lại có thể thốt ra từ miệng của anh. Mới mấy phút trước đây thôi anh còn nói yêu thích cơm cô nấu cơ mà, vừa mới đây thôi họ còn rất hạnh phúc cơ mà sao bây giờ lại ra nông nỗi này.
Sở Thiên nói xong dứt khoát xoay người bước ra ngoài cửa. Diệp Linh sau giây phút sững sờ liền lao tới ôm chặt lấy anh từ phía sau, không ngừng gào thét, níu kéo.
_ Thiên,em xin anh đừng đi mà.Em sinh, em sẽ sinh con cho anh mà. Một đứa, hai đứa, ba đứa,..hay cả đội bóng cũng được, chỉ cần anh đừng bỏ em đi thôi.
_Diệp Linh, em đừng bướng bỉnh nữa, anh làm những điều này đều là vì hai chúng ta, bố mẹ anh đã sắp xếp hết rồi nếu hôm nay anh không đến chúng ta sẽ phải chia tay đó em hiểu không. Nếu không phải em không thể có thai chúng ta đau có đau khổ như vậy, anh xin em hãy hiểu cho anh, em cũng là con mà, hãy hiểu cho anh với tư cách một người con, anh không thể bất hiếu với cha mẹ được.
_ Không, Sở Thiên. Em không bị làm sao hết, tất cả bệnh án đều là em lừa anh cả, em không bị gì hết, em hoàn toàn bình thường, anh đừng đi mà, em sẽ sinh con cho anh, mai ngày mai thôi em sẽ có con với anh thôi mà. Em xin anh đừng làm như vậy mà, em đau lắm.
_Diệp Linh, anh biết em đau nhưng anh cũng đau không kém gì em cả, hãy tin anh chẳng phải em nói em sẽ luôn ở đây và chờ anh về sao. Hãy đợi anh, rồi chúng ta lại hạnh phúc như xưa, một gia đình có anh, có em và có con. Hãy tin anh.
_ Không, em không cho anh đi. Anh không được đi đâu hết”.
Cô càng nói càng ra sức ôm chặt lấy người của Sở Thiên. Anh càng ra sức gỡ cô ra, Diệp Linh càng dùng sức ôm chặt lấy người anh hơn.
“ Diệp Linh, buông tay”
“ KHông”
…………….
Hai người cứ giằng co qua lại mãi không thôi, Sở Thiên có vẻ mất hết sự kiến nhẫn vốn có của bản thân liền vung tay đẩy mạnh Diệp Linh ra. Quá bất ngờ trước phản ứng của anh, Diệp Linh không kịp phản ứng liền ngã sõng xoài ra đát. Cô rơm rớm nước mắt nhìn anh, Sở Thiên thấy cảnh đó có chút động lòng, đưa tay muốn kéo cô dậy, khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một chút nữa thôi đột nhiên anh dứt khoát quay người đi thắng ra gara lấy xe mặc kệ cho cô kêu gào, chửi bứi phía sau.
_Sở Thiên, tên khốn nhà anh. Anh dám đi, tôi sẽ li hôn với anh.
Diệp Linh bất lực gọi to tên anh nhưng đáp lại tiếng nói của cô chỉ là tiếng động cơ xe rời gara, khói bụi của chiếc xe Audi bỏ lại, anh đi thật rồi, anh không cần cô nữa rồi,từng giọt nước mắt mặn chát thi nhau rơi xuống, có giọt rơi xuống mặt đất, có giọt lăn dài trên má lại có giọt thấm đẫm lan tỏa vào cổ họng khô rát của cô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.