Chương 21
Phạm Hương Lan
11/01/2020
Tại đồn cảnh sát.
Hữu Đức và Mạnh Quân, Phương Anh mệt mỏi ngồi tựa vào ghế đợi tin từ cảnh sát. Hữu Đức buồn bã, hai mắt nhắm nghiền nhớ lại những lời cảnh sát vừa nói “ Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Tuy nhiên do không có bất kì manh mối gì về bọn bắt cóc nên việc tìm người sẽ có đôi chút khó khắn, có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian………”
TÍch tắc… không gian tĩnh lặng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng sột soạt của từng trang giấy.
Reng….Reng….
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ không khí yên tĩnh nơi đây. Hữu Đức mệt mỏi rút điện thoại ra. Mắt anh sáng lên bới dòng chữ đang hiện trên màn hình E Linh.
Khuôn mặt ủ rũ, mệt mỏi ban nãy ngay lập tức được thay thế bằng gương mặt rạng rỡ, anh gấp gáp ấn nút nghe “ Linh, em đang ở đâu vậy……….Linh, Linh…”
_Cứu em. Linh chỉ kịp nói vậy rồi ngất lịm đi vì mệt.
_Linh, Linh.... Linh.. Không một lời hồi đáp.
Đầu dây bên kia, Hữu Đức sốt sắng, gấp gáp gọi lại, không ai nghe máy. Anh gọi 4,5 cuộc liên tiếp vấn không thấy ai nghe máy. Cả người bừng bừng lửa giận, anh giận dữ đấm mạnh tay vào từng.
_ Sao vậy.
_ Linh gọi điện đến. Nhưng không thấy trả lời.
_ Không phải điện thoại cô ấy ở chỗ chúng ta sao. LÀm sao có thể.
_ Đồng hồ đeo tay của Linh có thể gọi điện.
_ Tốt quá, mau mau vào báo với cảnh sát. Nhanh, anh còn chần chừ gì nữa.
MẠnh Quân kéo tay Đức đi một mạch tới trước bàn làm việc của cảnh sát Tùng- người phục trách của nhiệm vụ này.
_ Chúng tôi vừa nhân được điện thoại của Linh.
_ Cô ấy nói gì, cô ấy có nói mình ở đâu không.
_ Cô ấy chỉ nói đựơc hai chữ "Cứu em" rồi không nói gì nữa. Tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện gì rồi. Hữu Đức thở hắt ra.
_ Có khi nào Linh xảy ra chuyện gì không. Hức.. Hức..... Phương Anh ôm miệng khóc nấc lên. Mạnh Quân xót xa đưa tay ôm lấy cô vào lòng, bàn tay phải nhè nhẹ vỗ lên lưng cô.
Trái ngược với thái độ lo lắng, hoang mang của cả nhóm, cảnh sát Tùng có vẻ phấn chấn hơn, có lẽ đối với anh đây là một tin cực kì vui.
_ Phiền anh cung cấp cho chúng tôi số điện thoại vừa gọi đến.
Hữu Đức nhanh chóng đưa số điện thoại của Linh cho Tùng.
Tùng nhận được số liền nhanh chóng đứng dậy đi đến phòng thông tin, với khả năng nghiệp vụ của những người cảnh sát vì nước vì dân, Tùng nhanh chóng xác định vị trí cuối cùng mà Linh gọi điện đến cho Đức.
_ Đã xác định được vị trí cuối cùng mà cô Linh gọi điện đến cho anh. Nó nằm ở ngoại ô khu X, nơi đó đang trong quá trình quy hoạch không có người sống quanh đấy. Tôi nghĩ chúng đang nhốt cô Linh ở đó.
_ Vậy chúng ta mau đến đó.
_ Xin anh cứ bình tĩnh. Người của chúng tôi sẽ đến đó ngay.
_Anh cảnh sát,phiền anh cho chúng tôi theo với.
_Chuyện này, mọi người vẫn nên ở lại đợi tin thì hơn. Chúng tôi sẽ cô gắng hết sức để cứu cô Linh, mọi người cứ yên tâm.
_Anh cảnh sát, anh cho chúng tôi đi cùng đi. Chúng tôi hứa sẽ không gây rắc rối cho các anh.
_Phải đó, anh cho chúng tôi đi cùng với. Anh xem, bạn tôi bị bắt hiện chưa rõ sống chết ra sao, chúng tôi ngồi đây đợi tin thực sự không yên tâm.
Cảnh sát Tùng khó xử nhìn hai người đàn ông, rồi lại nhìn về phía Phương Anh. Trước ánh mắt tha thiết, thành khẩn của cả ba, anh cũng không đành lòng từ chối. Anh thở dài:
_Thôi đựơc, hai anh đi cùng tôi. Còn cô gái này thì phải ở lại.
_ Đựơc, tôi đồng ý. Phương Anh nghẹn giọng đáp rồi lại nấc lên.
_Anh đi cẩn thận nhé. Có chuyện gì nhớ gọi điện báo cho em.... Hức....hức......
_ Đựơc rồi... Ngoan nín đi. Anh nhất định sẽ đưa Linh bình an trở về.
Chiếc BMW lao nhanh trong màn đêm.
Taị ngoại ô, khu X.
Tùng xuống xe, với kinh nghiệm bao năm trong nghề, vừa xuống xe anh liền đưa mắt quan sát xung quanh, sau khi quan sát, phân tích, xem xét kĩ lưỡng tình hình khu vực xung quanh Tùng liền ra lệnh cho cấp dưới.
_ Đồng chí Hoàng, Bê, Đê. Ba cậu đến dãy nhà phía Nam kia đi.
_ Đồng chí Bảo, Vệ, Sinh. Ba cậu đến dãy nhà phía Bắc.
_ Đồng chí Trung, Giang, Mai. Ba cậu đến dãy nhà phía Tây
_ Đồng chí Huy, Dũng hai cậu đi theo tôi.
Đồng chí Vũ ở lại chỉ huy mọi người hỗ trợ tác chiến. Tất cả rõ chưa.
_ Rõ.
_ Được rồi, xuất phát. Lên nhớ phát hiện ra đối tượng lập tức liên lạc với mọi người qua bộ đàm nhớ chưa.
_ Rõ.
_ Sếp, chúng tôi cũng muốn đi.
_ Không được, hai người đi cùng sẽ rất nguy hiểm. Hai anh cùng đồng chí Vũ ở lại.
_Sếp yên tâm, chúng tôi đều có võ, đều tự bảo vệ đựơc mình. Có chuyện gì chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.
_Chuyện này...
_Sếp yên tâm, chúng tôi từng du học ở nước ngoài mấy năm, khả năng dùng súng cũng nhu bảo vệ bản thân không tồi. Đảm bảo sẽ không gây rắc rối cho sếp.
Tùng nhìn hai người lưỡng lự, cuối cùng dưới sự khẩn thiết của cả hai, anh đành gật đầu đồng ý, với điều kiện hai người phải tuyệt đối tuân thủ mệnh lệnh của anh, không được tự ý hành động.
Nhận được sự đồng ý, hai người vội vàng gật đầu lia lịa như kiểu chỉ chậm một chút thôi anh sẽ đổi ý không cho hai người đi cùng vậy.
_ Được rồi, chúng ta đi thôi.
Nhóm người của Tùng men theo con đường nhỏ, vòng ra phía sau khu nhà phía Đông, con đường đất vốn khó đi nay lại càng khó đi hơn sau cơn mưa buổi chiều. CẢ đám chật vật một hồi mới vượt qua đường con đường đất tiếp cận căn nhà kho nhỏ. Ánh điện lập lòe từ phía nhà kho phát ra, Tùng phất tay ý bảo mọi người dừng lại.
Anh cầm bộ đàm lên mà nói “ Căn nhà phía Đông có ánh điện’
Bộ đàm nhanh chóng truyền lại giọng nói dõng dạc của những đồng chí cảnh sát.
_ Báo cáo, khu phía Nam, Tây, BẮc cũng có ánh điện.
_ Tiếp tục tiếp cận, các đồng chí phải thật cẩn thận, không được bứt dây động rừng.
_ Rõ.
Cậu đi vòng qua bên kia, cậu Huy đi vòng theo hướng ngược lại thăm dò xem phía chúng có bao nhiêu người.
Huy, DŨng dưới sự chỉ đạo của Tùng, nhanh chóng dời vị trí, cẩn thận quan sát, từng bước từng bước tiếp cận nhà kho. Sau khi quan sát xung quanh, nắm rõ tình hình, hai người nhanh chóng trở lại vị trí.
Ầm.Huy đang men theo con đường nhỏ thì đột nhiên vấp ngã cũng may cậu nhanh trí, thân thủ lại nhanh nhẹn nên đã nhanh chóng nấp ngay vào mấy thùng gỗ mục gần đó.
_ Chuyện gì vậy.
Từ phía nhà kho, tên côn đồ, to con bợm chợn cầm đèn lia tới, Huy hoảng sợ nằm xụp xuống đất, phía bên kia, Tùng cũng đã trong tư thế sẵn sàng chiến đấu nếu có biến xảy ra.
Tên côn đồ, một tay cầm đèn, một tay cầm súng, từng bước, từng bước thận trọng đi tới. Phía sau thùng gỗ nhỏ, Huy nằm im lặng, mồ hồi đổ dài trên trán.
Méo…Meo
Chú mèo đên từ đâu đột ngột phi ra khiến tên côn đồ giật mình, hắn định thần lại, tiến thêm vài bước định kiểm tra một lượt cho chắc.
Cộp.... Cộp.... Tiếng giày nện nên nền đất mỗi lúc một tới gần, Huy nín thở, cả người căng cứng, tay nắm chặt khẩu súng áp sát người lại luôn trong tư thế sẵn sàng nổ súng khi có biến.
Cạch.....
Khi khoảng cách giữa Huy và tên kia chỉ cách nhau vỏn vẹn một bước chân, đột nhiên từ trong nhà một tên to con, bặm trợn, trên người xăm trổ khắp mình chạy ra quát lớn.
_ Ê, thằng kia, đm mày thắng xong định chuồn à. Mau vào cho bọn ông còn gỡ nữa.
_Ừ, đợi tao tí.
Meo…meo.
_ Thôi đi ông, mau vào chơi đi. Chắc là con mèo, con chó hoang nào đấy thôi,không có ai đâu. Cái nơi khỉ go này thì ma nào nó dám tới. Mau vào đi. Không vào chúng nó điên nên lại đánh nhau bây giờ.
_ Ê, đm thằng Khánh kia, mày có vào mau cho bọn tao gỡ lại không.
_ vào thì vào, tao sợ chúng mày chắc.
Đám người kia khuất dần vào trong nhà kho, Huy mới từ phía sau thùng gỗ từ từ ngồi dần, quan sát xung quanh, trong lòng khẽ thở phào một cái, sau khi chắc chắn chúng đi rồi mới từ từ rút lui về chỗ TÙng.
_ Báo cáo sếp, trong nhà kho có 5 tên đang đánh bạc, bọn chúng có mang theo súng.
_ CÁc đồng chí báo cáo.
_Báo cáo sếp, khu vực tôi phụ trách có vài tên đang ngủ. Báo cáo hết.
__ Có vẻ đây là nơi chúng giam giữ cô Linh. Các đồng chí tiếp tục quan sát, có gì lập tức báo cáo. Đồng chí Vũ cử 1 đội đến chỗ tôi hỗ trợ tác chiến.
_Các đồng chí còn lại, chuẩn bị sẵn sàng. Tôi đếm đến ba thì đồng loạt xông vào khống chế bọn bắt cóc. Nếu bọn chúng phản kháng quá có quyền nổ súng.
_ Rõ.
_1...2...3. Xông lên.
Dưới sự chỉ huy tài tình của Tùng, các cảnh sát phụ trách các khu nhà lần lượt cũng áp chế đựơc mấy tên bắt cóc. Còn về phía đội do đích thân Tùng chỉ huy, cảnh sát cũng nhanh chóng khống chế được 5 tên côn đồ đang say sưa đánh bài giữa nhà. Tùng chỉ huy hai đồng chí bắt trói chúng áp giải ra xe.
Men theo cầu thang dẫn lên tầng hai, TÙng cầm súng, thận trọng quan sát di chuyển từng chút một, Đức và Quân cũng bám sát theo sau.
Hành lang rộng lớn không một bóng người, thời gian chầm chầm trôi qua, không khí nơi đây càng trở lên căng thẳng hơn. Tùng phát tay ra hiệu, hai đồng chí cảnh sát nhanh chóng tiếp cận căn phòng đầu tiên,.
Cơ thể Đức và Quân nhất thời căng thẳng, trái tim đập liên hồi.
Căn phòng trống trơn. Trong lòng cả hai lại càng lo lắng nhiều hơn.
Không để lãng phí thời gian, Tùng nhanh chóng chỉ huy anh em, đánh úp các gian phòng còn lại, họ lần lượt khám xét từng phòng, kết quả đều thu được là con số không. Chỉ còn hai phòng duy nhất, Tùng dẫn người chậm chậm đi đến, trước khi chỉ huy người phá cửa xông vào Tùng đặc biệt dặn dò anh em luôn phải trong trạng thái sẵn sáng chiến đấu.
Ầm
Cửa phòng mở ra.
Hai đồng chí cảnh sát liền cầm súng nhanh chóng xông vào.
_ Đứng yên.
_ Báo cáo sếp. trong này có một cô gái.
Hữu Đức và Mạnh Quân vừa nghe thấy có gái liền vội vàng xông vào, thậm chí còn không kiêng nể xô luôn cả đồng chí cảnh sát đứng phía trước, khiến đồng chí dũng mãnh tí nữa thì cắm đầu xuống đất, yêu thương đất mẹ thân mến.
_ Linh…em có sao không.
Cơ thể nhỏ bé của cô được Đức ôm trọn vẹn trong vòng tay vững chắc.
Với kinh nghiệm nhiều năm làm bác sĩ của bản thân, Quân vội vàng ngồi xuống, xem xét sơ qua cho Linh.
_ Chúng ta mau đưa em ý đến bệnh viện thôi.
_ Cậu Duy ở lại phụ giúp hai người họ đưa cô Linh đến bệnh viện. Mấy cậu theo tôi, tiếp tục lên tầng ba rà soát. Nhất định phải bắt hết bọn sâu bọ hại nước, hại dân này.
Hữu Đức vòng tay ra phía sau, ôm trọn cơ thể nhỏ bé của cô lên theo kiểu công chúa từ từ đi ra ngoài.
Phía sau, Quân nhanh chóng lấy điện thoại gọi tới bệnh viện, sau khi báo cáo sơ bộ cho bác sĩ ở viện xong xuôi, Quân mới yên tâm cúp máy.
_ Tôi đã gọi cho bệnh viện rồi. Đến nơi sẽ có người ra đón chúng ta.
_Đi thôi.
Lời vừa dứt, cửa phòng đột ngột mở ra, ba tên bặm trợn, xăm trổ đầy mình xông vào. Ba người ngạc nhiên liếc nhìn ba kẻ phía trước, trong đầu không ngừng hỏi ba tên này tự đâu chui lên.
Điều này khá là dễ hiểu, ba người họ chính là những kẻ đã ở trong căn phòng cuối cùng, cũng chính là căn phòng ngay bên cạnh mà lúc nãy cảnh sát đã sơ suất bỏ qua.
_ Khốn kiếp, dám trốn sao.
Dứt lời chúng xông lên, đánh trực diện về phía Linh. Duy nhanh chóng tung đòn, đạp mạnh vào tên phía trước khiến hắn ngã ra sau. Anh nghiêng người tránh cú đập của tên bên cạnh, đôi chân thoăn thoắt vòng ra sau, cánh tay nhanh nhẹn vòng qua tay hắn, gập ngược lại phía sau. Động tác quá nhanh quá chuẩn xác khiến tên côn đồ chỉ kịp kêu lên 1 tiếng.
_Lui ra sau. Quân hét lớn rồi hung hăng lao lên giao chiến.
Anh cúi người, xoay chân, kéo mạnh một phát khiến tên còn lại ngã lăn ra đất, đôi chân to lớn, dứt khoát đập thật mạnh vào bụng hắn. hắn đau đớn kêu lên, miệng ộc ra cả nước.
Anh sảng khoái, gập hai tay hắn ra sau rồi mạnh mẽ ngồi lên lưng hắn. Trong lúc mất cảnh giác anh không để ý rằng, tên bắt cóc phía sau đã đứng dậy từ lúc nào, con dao trên tay đang nhằm về phía anh mà đâm.
Phía sau, Hữu Đức thấy nguy hiểm liền hét lớn.
_Cẩn thận, phía sau.
Mạnh Quân xoay người, không kịp suy nghĩ vội vàng nhảy nhào ra khỏi người tên kia. Bị mất đà, tên bắt cóc ngã nhào xuống đất, con dao nhọn cắm phấp xuống lưng người anh em của hắn.
_Hự.
Máu từ miệng chảy ra, hai mắt hắn trợn trừng lên, bàn tay yếu ớt chỉ vào đối phương, miệng mấp máy nói "Mày... Mày". Dòng máu đỏ tươi chảy xuống thấm đẫm cả chiếc áo đen loang lổ màu mà tên cặn bã đang mặc. Nhìn thấy đồng đội bị chính tay mình giết chết, tên kia hơi sững sờ, miệng lảm nhảm "không, không.... Tôi không cố ý. Không..."Hắn vừa nói vừa giật lùi về phía sau, ngồi thụp xuống hai tay ôm đầu, nhân cơ hội đó, Mạnh Quân liền nhanh chóng lao đến chỗ Duy, phụ giúp anh một tay. Có vẻ trong ba tên bắt cóc, tên đang giao đấu với Duy có võ khá nhất, có vẻ hắn đựơc đào tạo khá bài bản, thân thủ khá rắn chắc, nhanh nhẹn, đòn nào, đòn đấy đều mạnh mẽ, dứt khoát, ra đòn đều là những đòn muốn lấy mạng người khác.
Tuy nhiên, dù hắn có mạnh thế nào thì hai người đánh một người cũng không quá khó để dồn hắn vào thế bí. Nhân lúc hắn đang suy yếu, Duy và Quân liên tiếp ra đòn dồn hắn vào thế bí.
Duy nhanh chóng xoay người chạy đến đá mạnh vào tay tên cướp hắn đau đớn, buông tay ra khỏi con dao. Duy tung cước đá mạnh vào cằm hắn rồi xoay người đá một phát vào hạ bộ tên cướp, tiếp sau đó là cú giáng tử thần từ cánh tay gang thép của anh khiến tên cướp bất tỉnh tại chỗ.
Vừa lúc này sếp Tùng cũng dẫn người xuống kịp, nhìn cảnh tưởng hoang tàn trước mặt khiến họ không khỏi giật mình. Rất nhanh, họ liền khôi phúc phong tác, nhanh chóng còng tay ba người phía dưới lại rồi áp giải về đồn.
Hữu Đức và Mạnh Quân, Phương Anh mệt mỏi ngồi tựa vào ghế đợi tin từ cảnh sát. Hữu Đức buồn bã, hai mắt nhắm nghiền nhớ lại những lời cảnh sát vừa nói “ Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Tuy nhiên do không có bất kì manh mối gì về bọn bắt cóc nên việc tìm người sẽ có đôi chút khó khắn, có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian………”
TÍch tắc… không gian tĩnh lặng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng sột soạt của từng trang giấy.
Reng….Reng….
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ không khí yên tĩnh nơi đây. Hữu Đức mệt mỏi rút điện thoại ra. Mắt anh sáng lên bới dòng chữ đang hiện trên màn hình E Linh.
Khuôn mặt ủ rũ, mệt mỏi ban nãy ngay lập tức được thay thế bằng gương mặt rạng rỡ, anh gấp gáp ấn nút nghe “ Linh, em đang ở đâu vậy……….Linh, Linh…”
_Cứu em. Linh chỉ kịp nói vậy rồi ngất lịm đi vì mệt.
_Linh, Linh.... Linh.. Không một lời hồi đáp.
Đầu dây bên kia, Hữu Đức sốt sắng, gấp gáp gọi lại, không ai nghe máy. Anh gọi 4,5 cuộc liên tiếp vấn không thấy ai nghe máy. Cả người bừng bừng lửa giận, anh giận dữ đấm mạnh tay vào từng.
_ Sao vậy.
_ Linh gọi điện đến. Nhưng không thấy trả lời.
_ Không phải điện thoại cô ấy ở chỗ chúng ta sao. LÀm sao có thể.
_ Đồng hồ đeo tay của Linh có thể gọi điện.
_ Tốt quá, mau mau vào báo với cảnh sát. Nhanh, anh còn chần chừ gì nữa.
MẠnh Quân kéo tay Đức đi một mạch tới trước bàn làm việc của cảnh sát Tùng- người phục trách của nhiệm vụ này.
_ Chúng tôi vừa nhân được điện thoại của Linh.
_ Cô ấy nói gì, cô ấy có nói mình ở đâu không.
_ Cô ấy chỉ nói đựơc hai chữ "Cứu em" rồi không nói gì nữa. Tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện gì rồi. Hữu Đức thở hắt ra.
_ Có khi nào Linh xảy ra chuyện gì không. Hức.. Hức..... Phương Anh ôm miệng khóc nấc lên. Mạnh Quân xót xa đưa tay ôm lấy cô vào lòng, bàn tay phải nhè nhẹ vỗ lên lưng cô.
Trái ngược với thái độ lo lắng, hoang mang của cả nhóm, cảnh sát Tùng có vẻ phấn chấn hơn, có lẽ đối với anh đây là một tin cực kì vui.
_ Phiền anh cung cấp cho chúng tôi số điện thoại vừa gọi đến.
Hữu Đức nhanh chóng đưa số điện thoại của Linh cho Tùng.
Tùng nhận được số liền nhanh chóng đứng dậy đi đến phòng thông tin, với khả năng nghiệp vụ của những người cảnh sát vì nước vì dân, Tùng nhanh chóng xác định vị trí cuối cùng mà Linh gọi điện đến cho Đức.
_ Đã xác định được vị trí cuối cùng mà cô Linh gọi điện đến cho anh. Nó nằm ở ngoại ô khu X, nơi đó đang trong quá trình quy hoạch không có người sống quanh đấy. Tôi nghĩ chúng đang nhốt cô Linh ở đó.
_ Vậy chúng ta mau đến đó.
_ Xin anh cứ bình tĩnh. Người của chúng tôi sẽ đến đó ngay.
_Anh cảnh sát,phiền anh cho chúng tôi theo với.
_Chuyện này, mọi người vẫn nên ở lại đợi tin thì hơn. Chúng tôi sẽ cô gắng hết sức để cứu cô Linh, mọi người cứ yên tâm.
_Anh cảnh sát, anh cho chúng tôi đi cùng đi. Chúng tôi hứa sẽ không gây rắc rối cho các anh.
_Phải đó, anh cho chúng tôi đi cùng với. Anh xem, bạn tôi bị bắt hiện chưa rõ sống chết ra sao, chúng tôi ngồi đây đợi tin thực sự không yên tâm.
Cảnh sát Tùng khó xử nhìn hai người đàn ông, rồi lại nhìn về phía Phương Anh. Trước ánh mắt tha thiết, thành khẩn của cả ba, anh cũng không đành lòng từ chối. Anh thở dài:
_Thôi đựơc, hai anh đi cùng tôi. Còn cô gái này thì phải ở lại.
_ Đựơc, tôi đồng ý. Phương Anh nghẹn giọng đáp rồi lại nấc lên.
_Anh đi cẩn thận nhé. Có chuyện gì nhớ gọi điện báo cho em.... Hức....hức......
_ Đựơc rồi... Ngoan nín đi. Anh nhất định sẽ đưa Linh bình an trở về.
Chiếc BMW lao nhanh trong màn đêm.
Taị ngoại ô, khu X.
Tùng xuống xe, với kinh nghiệm bao năm trong nghề, vừa xuống xe anh liền đưa mắt quan sát xung quanh, sau khi quan sát, phân tích, xem xét kĩ lưỡng tình hình khu vực xung quanh Tùng liền ra lệnh cho cấp dưới.
_ Đồng chí Hoàng, Bê, Đê. Ba cậu đến dãy nhà phía Nam kia đi.
_ Đồng chí Bảo, Vệ, Sinh. Ba cậu đến dãy nhà phía Bắc.
_ Đồng chí Trung, Giang, Mai. Ba cậu đến dãy nhà phía Tây
_ Đồng chí Huy, Dũng hai cậu đi theo tôi.
Đồng chí Vũ ở lại chỉ huy mọi người hỗ trợ tác chiến. Tất cả rõ chưa.
_ Rõ.
_ Được rồi, xuất phát. Lên nhớ phát hiện ra đối tượng lập tức liên lạc với mọi người qua bộ đàm nhớ chưa.
_ Rõ.
_ Sếp, chúng tôi cũng muốn đi.
_ Không được, hai người đi cùng sẽ rất nguy hiểm. Hai anh cùng đồng chí Vũ ở lại.
_Sếp yên tâm, chúng tôi đều có võ, đều tự bảo vệ đựơc mình. Có chuyện gì chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.
_Chuyện này...
_Sếp yên tâm, chúng tôi từng du học ở nước ngoài mấy năm, khả năng dùng súng cũng nhu bảo vệ bản thân không tồi. Đảm bảo sẽ không gây rắc rối cho sếp.
Tùng nhìn hai người lưỡng lự, cuối cùng dưới sự khẩn thiết của cả hai, anh đành gật đầu đồng ý, với điều kiện hai người phải tuyệt đối tuân thủ mệnh lệnh của anh, không được tự ý hành động.
Nhận được sự đồng ý, hai người vội vàng gật đầu lia lịa như kiểu chỉ chậm một chút thôi anh sẽ đổi ý không cho hai người đi cùng vậy.
_ Được rồi, chúng ta đi thôi.
Nhóm người của Tùng men theo con đường nhỏ, vòng ra phía sau khu nhà phía Đông, con đường đất vốn khó đi nay lại càng khó đi hơn sau cơn mưa buổi chiều. CẢ đám chật vật một hồi mới vượt qua đường con đường đất tiếp cận căn nhà kho nhỏ. Ánh điện lập lòe từ phía nhà kho phát ra, Tùng phất tay ý bảo mọi người dừng lại.
Anh cầm bộ đàm lên mà nói “ Căn nhà phía Đông có ánh điện’
Bộ đàm nhanh chóng truyền lại giọng nói dõng dạc của những đồng chí cảnh sát.
_ Báo cáo, khu phía Nam, Tây, BẮc cũng có ánh điện.
_ Tiếp tục tiếp cận, các đồng chí phải thật cẩn thận, không được bứt dây động rừng.
_ Rõ.
Cậu đi vòng qua bên kia, cậu Huy đi vòng theo hướng ngược lại thăm dò xem phía chúng có bao nhiêu người.
Huy, DŨng dưới sự chỉ đạo của Tùng, nhanh chóng dời vị trí, cẩn thận quan sát, từng bước từng bước tiếp cận nhà kho. Sau khi quan sát xung quanh, nắm rõ tình hình, hai người nhanh chóng trở lại vị trí.
Ầm.Huy đang men theo con đường nhỏ thì đột nhiên vấp ngã cũng may cậu nhanh trí, thân thủ lại nhanh nhẹn nên đã nhanh chóng nấp ngay vào mấy thùng gỗ mục gần đó.
_ Chuyện gì vậy.
Từ phía nhà kho, tên côn đồ, to con bợm chợn cầm đèn lia tới, Huy hoảng sợ nằm xụp xuống đất, phía bên kia, Tùng cũng đã trong tư thế sẵn sàng chiến đấu nếu có biến xảy ra.
Tên côn đồ, một tay cầm đèn, một tay cầm súng, từng bước, từng bước thận trọng đi tới. Phía sau thùng gỗ nhỏ, Huy nằm im lặng, mồ hồi đổ dài trên trán.
Méo…Meo
Chú mèo đên từ đâu đột ngột phi ra khiến tên côn đồ giật mình, hắn định thần lại, tiến thêm vài bước định kiểm tra một lượt cho chắc.
Cộp.... Cộp.... Tiếng giày nện nên nền đất mỗi lúc một tới gần, Huy nín thở, cả người căng cứng, tay nắm chặt khẩu súng áp sát người lại luôn trong tư thế sẵn sàng nổ súng khi có biến.
Cạch.....
Khi khoảng cách giữa Huy và tên kia chỉ cách nhau vỏn vẹn một bước chân, đột nhiên từ trong nhà một tên to con, bặm trợn, trên người xăm trổ khắp mình chạy ra quát lớn.
_ Ê, thằng kia, đm mày thắng xong định chuồn à. Mau vào cho bọn ông còn gỡ nữa.
_Ừ, đợi tao tí.
Meo…meo.
_ Thôi đi ông, mau vào chơi đi. Chắc là con mèo, con chó hoang nào đấy thôi,không có ai đâu. Cái nơi khỉ go này thì ma nào nó dám tới. Mau vào đi. Không vào chúng nó điên nên lại đánh nhau bây giờ.
_ Ê, đm thằng Khánh kia, mày có vào mau cho bọn tao gỡ lại không.
_ vào thì vào, tao sợ chúng mày chắc.
Đám người kia khuất dần vào trong nhà kho, Huy mới từ phía sau thùng gỗ từ từ ngồi dần, quan sát xung quanh, trong lòng khẽ thở phào một cái, sau khi chắc chắn chúng đi rồi mới từ từ rút lui về chỗ TÙng.
_ Báo cáo sếp, trong nhà kho có 5 tên đang đánh bạc, bọn chúng có mang theo súng.
_ CÁc đồng chí báo cáo.
_Báo cáo sếp, khu vực tôi phụ trách có vài tên đang ngủ. Báo cáo hết.
__ Có vẻ đây là nơi chúng giam giữ cô Linh. Các đồng chí tiếp tục quan sát, có gì lập tức báo cáo. Đồng chí Vũ cử 1 đội đến chỗ tôi hỗ trợ tác chiến.
_Các đồng chí còn lại, chuẩn bị sẵn sàng. Tôi đếm đến ba thì đồng loạt xông vào khống chế bọn bắt cóc. Nếu bọn chúng phản kháng quá có quyền nổ súng.
_ Rõ.
_1...2...3. Xông lên.
Dưới sự chỉ huy tài tình của Tùng, các cảnh sát phụ trách các khu nhà lần lượt cũng áp chế đựơc mấy tên bắt cóc. Còn về phía đội do đích thân Tùng chỉ huy, cảnh sát cũng nhanh chóng khống chế được 5 tên côn đồ đang say sưa đánh bài giữa nhà. Tùng chỉ huy hai đồng chí bắt trói chúng áp giải ra xe.
Men theo cầu thang dẫn lên tầng hai, TÙng cầm súng, thận trọng quan sát di chuyển từng chút một, Đức và Quân cũng bám sát theo sau.
Hành lang rộng lớn không một bóng người, thời gian chầm chầm trôi qua, không khí nơi đây càng trở lên căng thẳng hơn. Tùng phát tay ra hiệu, hai đồng chí cảnh sát nhanh chóng tiếp cận căn phòng đầu tiên,.
Cơ thể Đức và Quân nhất thời căng thẳng, trái tim đập liên hồi.
Căn phòng trống trơn. Trong lòng cả hai lại càng lo lắng nhiều hơn.
Không để lãng phí thời gian, Tùng nhanh chóng chỉ huy anh em, đánh úp các gian phòng còn lại, họ lần lượt khám xét từng phòng, kết quả đều thu được là con số không. Chỉ còn hai phòng duy nhất, Tùng dẫn người chậm chậm đi đến, trước khi chỉ huy người phá cửa xông vào Tùng đặc biệt dặn dò anh em luôn phải trong trạng thái sẵn sáng chiến đấu.
Ầm
Cửa phòng mở ra.
Hai đồng chí cảnh sát liền cầm súng nhanh chóng xông vào.
_ Đứng yên.
_ Báo cáo sếp. trong này có một cô gái.
Hữu Đức và Mạnh Quân vừa nghe thấy có gái liền vội vàng xông vào, thậm chí còn không kiêng nể xô luôn cả đồng chí cảnh sát đứng phía trước, khiến đồng chí dũng mãnh tí nữa thì cắm đầu xuống đất, yêu thương đất mẹ thân mến.
_ Linh…em có sao không.
Cơ thể nhỏ bé của cô được Đức ôm trọn vẹn trong vòng tay vững chắc.
Với kinh nghiệm nhiều năm làm bác sĩ của bản thân, Quân vội vàng ngồi xuống, xem xét sơ qua cho Linh.
_ Chúng ta mau đưa em ý đến bệnh viện thôi.
_ Cậu Duy ở lại phụ giúp hai người họ đưa cô Linh đến bệnh viện. Mấy cậu theo tôi, tiếp tục lên tầng ba rà soát. Nhất định phải bắt hết bọn sâu bọ hại nước, hại dân này.
Hữu Đức vòng tay ra phía sau, ôm trọn cơ thể nhỏ bé của cô lên theo kiểu công chúa từ từ đi ra ngoài.
Phía sau, Quân nhanh chóng lấy điện thoại gọi tới bệnh viện, sau khi báo cáo sơ bộ cho bác sĩ ở viện xong xuôi, Quân mới yên tâm cúp máy.
_ Tôi đã gọi cho bệnh viện rồi. Đến nơi sẽ có người ra đón chúng ta.
_Đi thôi.
Lời vừa dứt, cửa phòng đột ngột mở ra, ba tên bặm trợn, xăm trổ đầy mình xông vào. Ba người ngạc nhiên liếc nhìn ba kẻ phía trước, trong đầu không ngừng hỏi ba tên này tự đâu chui lên.
Điều này khá là dễ hiểu, ba người họ chính là những kẻ đã ở trong căn phòng cuối cùng, cũng chính là căn phòng ngay bên cạnh mà lúc nãy cảnh sát đã sơ suất bỏ qua.
_ Khốn kiếp, dám trốn sao.
Dứt lời chúng xông lên, đánh trực diện về phía Linh. Duy nhanh chóng tung đòn, đạp mạnh vào tên phía trước khiến hắn ngã ra sau. Anh nghiêng người tránh cú đập của tên bên cạnh, đôi chân thoăn thoắt vòng ra sau, cánh tay nhanh nhẹn vòng qua tay hắn, gập ngược lại phía sau. Động tác quá nhanh quá chuẩn xác khiến tên côn đồ chỉ kịp kêu lên 1 tiếng.
_Lui ra sau. Quân hét lớn rồi hung hăng lao lên giao chiến.
Anh cúi người, xoay chân, kéo mạnh một phát khiến tên còn lại ngã lăn ra đất, đôi chân to lớn, dứt khoát đập thật mạnh vào bụng hắn. hắn đau đớn kêu lên, miệng ộc ra cả nước.
Anh sảng khoái, gập hai tay hắn ra sau rồi mạnh mẽ ngồi lên lưng hắn. Trong lúc mất cảnh giác anh không để ý rằng, tên bắt cóc phía sau đã đứng dậy từ lúc nào, con dao trên tay đang nhằm về phía anh mà đâm.
Phía sau, Hữu Đức thấy nguy hiểm liền hét lớn.
_Cẩn thận, phía sau.
Mạnh Quân xoay người, không kịp suy nghĩ vội vàng nhảy nhào ra khỏi người tên kia. Bị mất đà, tên bắt cóc ngã nhào xuống đất, con dao nhọn cắm phấp xuống lưng người anh em của hắn.
_Hự.
Máu từ miệng chảy ra, hai mắt hắn trợn trừng lên, bàn tay yếu ớt chỉ vào đối phương, miệng mấp máy nói "Mày... Mày". Dòng máu đỏ tươi chảy xuống thấm đẫm cả chiếc áo đen loang lổ màu mà tên cặn bã đang mặc. Nhìn thấy đồng đội bị chính tay mình giết chết, tên kia hơi sững sờ, miệng lảm nhảm "không, không.... Tôi không cố ý. Không..."Hắn vừa nói vừa giật lùi về phía sau, ngồi thụp xuống hai tay ôm đầu, nhân cơ hội đó, Mạnh Quân liền nhanh chóng lao đến chỗ Duy, phụ giúp anh một tay. Có vẻ trong ba tên bắt cóc, tên đang giao đấu với Duy có võ khá nhất, có vẻ hắn đựơc đào tạo khá bài bản, thân thủ khá rắn chắc, nhanh nhẹn, đòn nào, đòn đấy đều mạnh mẽ, dứt khoát, ra đòn đều là những đòn muốn lấy mạng người khác.
Tuy nhiên, dù hắn có mạnh thế nào thì hai người đánh một người cũng không quá khó để dồn hắn vào thế bí. Nhân lúc hắn đang suy yếu, Duy và Quân liên tiếp ra đòn dồn hắn vào thế bí.
Duy nhanh chóng xoay người chạy đến đá mạnh vào tay tên cướp hắn đau đớn, buông tay ra khỏi con dao. Duy tung cước đá mạnh vào cằm hắn rồi xoay người đá một phát vào hạ bộ tên cướp, tiếp sau đó là cú giáng tử thần từ cánh tay gang thép của anh khiến tên cướp bất tỉnh tại chỗ.
Vừa lúc này sếp Tùng cũng dẫn người xuống kịp, nhìn cảnh tưởng hoang tàn trước mặt khiến họ không khỏi giật mình. Rất nhanh, họ liền khôi phúc phong tác, nhanh chóng còng tay ba người phía dưới lại rồi áp giải về đồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.