Chương 5
Phạm Hương Lan
11/01/2020
Cửa thang máy từ từ mở ra, một đôi trai tài gái sắc trong thang máy cũng từ từ bước ra.
_Diệp Linh, kia chẳng phải Diệp Linh sao.
Cô gái xinh đẹp, mỹ lệ như hoa nắm tay chàng trai bên cạnh vội vàng tiến về phía Linh, giọng nói thêm phần kích động.
_Diệp Linh, có phải cậu không.
Diệp Linh quay đầu lại phía sau, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, trong đầu lờ mờ hiện ra gì đó, cô ngờ ngợ hỏi “ Phương Anh, có phải là cậu không”
_Chính xác luôn nè bạn yêu.
_ ÔI, thật sự cậu sao. Mấy năm không gặp giờ trông cậu khác quá.
Phương Anh cười hì hì nhìn cô rồi quay sang bên cạnh giới thiệu “ Anh đây là bạn thân ở quê em đó, cậu ý là Diệp Linh."
_Diệp Linh, giới thiệu với cậu đây là đàn anh ở trường của tớ đó. Anh Mạnh Quân”
Mạnh Quân mỉm cười nhìn cô, nụ cười của anh thật đẹp, ấm áp mà dịu dàng thật muốn hại chết con gái nhà người ta mà, chất giọng trầm ấm, nhẹ nhàng cất lên “ Rất vui được làm quen với em”
_Dạ. Cô cũng mỉm cười đáp lại
Hai bên đang vui vẻ trò chuyện, chợt Phương Anh reo lên “ A. Đúng rồi, cậu đến đây làm gì vậy”
Diệp Linh lúc này mới ngẩn người nhìn hai người bọn họ rồi lại nghĩ đến mục đích mình đến đây, trong lòng chợt dâng lên cảm giác xấu hổ, khó xử, nửa muốn nói nửa không muốn nói ra.
_ Diệp Linh, có chuyện gì cậu nói ra xem nào. Chẳng lẽ cậu không coi mình là bạn.
_ KHông ….phải.
_Vậy có chuyện gì cậu nói xem nào.
_Phương Anh, bình tĩnh đi em, có chuyện gì từ từ nói.
_Cậu không nói mình đi đây, cậu không coi mình là bạn bè sau này đừng có tìm mình.
_Thực ra…Thực ra mình đến đây để tìm chồng.
_HẢ, tìm chồng cậu có nói lộn không. Không phải chồng cậu thương cậu lắm sao.
_Ừm. Mình cũng không biết tại sao lại thành ra như thế này nữa. GIọng nói của cô lúc này có chút run run như muốn khóc.
_HẮn ngoại tình đúng không. Tên khốn khiếp đấy đang ở khách sạn này đúng không. Cậu mau nói cho mình hắn ở phòng nào để mình lên đập cho hắn trận rồi xé xác con tiểu tam kia ra. Cậu mau nói đi. Nói mau. Cậu bị câm à.
_Phương Anh, em bình tĩnh xem nào.
_MÌnh không biết phòng nhân viên khách sạn không cho mình thông tin.
_Cái gì, để mình.
_Phiền chị kiểm tra giúp tôi thông tin của Trịnh Sở Thiên.
_Xin lỗi chị, bên em có quy định không cung cấp thông tin khách hàng cho người lạ, trừ khi có được sự đồng ý của khách hàng thôi ạ. Thật sự xin lỗi chị.
_ Các người.. Phương Anh định tiến lên tát nhân viên lễ tân, bàn tay giơ lên không trung đã nhanh chóng được một bàn tay khác giữ lại.
_EM bình tĩnh đi.
Quân mỉm cười, hơi cúi người xuống xin lỗi. Nhân viên lễ tân trước vẻ đẹp anh tuấn, thái độ hòa nhã, lịch sự của anh thật sự là muốn bực cũng khó, liền mỉm cười đáp lại:
_Dạ, không có gì thưa anh.
Anh rút điện thoại trong túi ra, bấm bấm số điện thoại của ai đó, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, anh nói vài ba câu với người kia rồi cũng nhanh chóng cúp máy.
Mạnh Quân vừa cúp máy được một chút thì điện thoại ở quầy lễ tân liền vang lên, không rõ đầu dây bên kia nói gì với nhân viên lễ tân mà chỉ thấy cô “ Da, vâng” liên tục. Sau khi kết thúc cuộc gọi, nhân viên lễ tân liền nhìn về phía ba người họ, thái độ vui vẻ, niềm nở đưa cho họ thẻ phòng của Sở Thiên.
Diệp Linh và P. Anh đều cảm thấy khá bất ngờ trước sự thay đổi của nhân viên lễ tân, cả hai không hẹn mà gặp, đồng thời đưa mắt lên nhìn chằm chằm vào anh.
Mạnh Quân có chút giật mình, hoảng sợ khi bắt gặp anh mắt của hai người phụ nữa, anh cười cười nói “ Hai em sao vậy, sao nhìn anh ghê vậy”
_Anh đã làm gì để lấy được thẻ phòng vậy.
_Có gì đâu, lúc trước du học bên Pháp anh vô tình quen cậu chủ của khách sạn này, nên có gọi điện nhờ chút đỉnh thôi.
_Oa, thật không ngờ anh quan hệ rộng ghê. Quả thật là mở rộng tầm mắt nha.
_Cảm ơn anh.
_KHông có gì, chúng ta đi thôi.
Thang máy dừng ở tầng 15 của khách sạn, ba người họ nhanh chóng rời khỏi thang máy tiến đến căn phòng 507, căn phòng mà Sở Thiên đang thuê.
Đến trước cửa phòng 507, Phương Anh hùng hổ muốn xông vào liền bị Quân ngăn lại, anh đưa mắt nhìn về phía Linh, cô lúc này đang nhìm chằm chằm vào cánh cửa kia, trong lòng nổi lên tia sợ hãi.
_Diệp Linh,cậu còn chần chừ gì nữa, mau mau mở cánh cửa kia ra để mình vào mình cho tên khốn đó một trận.
_ Mình, hay thôi bỏ đi.
_ Nói cậu ngốc không sai mà, cậu sợ thì đem thẻ đây mình vào trong mình xử lý giúp cậu.
Lời vừa dứt chưa đợi Diệp Linh đồng ý, Phương Anh đã nhanh tay giật lấy tấm thẻ trên tay cô mở cửa căn phòng.
Trên chiếc giường lớn của khách sạn 5 sao, một đôi nam nữ đang không ngừng quấn lấy nhau như rắn. Người đàn ông to lớn vạm vỡ dường như không hề mệt mỏi, điên cuồng ra vào thân thể mềm như nước của người phụ nữ nằm phía dưới.
Ưm….ah……..ưm.
Mạnh lên anh…ưm
Tiếng rên rỉ, âm thanh ám muội lan tỏa khắp căn phòng khiến mọi người không khỏi đỏ mặt tía tai.
Diệp Linh vội nắm tay cô nàng ngăn cản cô xông lên phía trước.
_Diệp Linh, kia chẳng phải Diệp Linh sao.
Cô gái xinh đẹp, mỹ lệ như hoa nắm tay chàng trai bên cạnh vội vàng tiến về phía Linh, giọng nói thêm phần kích động.
_Diệp Linh, có phải cậu không.
Diệp Linh quay đầu lại phía sau, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, trong đầu lờ mờ hiện ra gì đó, cô ngờ ngợ hỏi “ Phương Anh, có phải là cậu không”
_Chính xác luôn nè bạn yêu.
_ ÔI, thật sự cậu sao. Mấy năm không gặp giờ trông cậu khác quá.
Phương Anh cười hì hì nhìn cô rồi quay sang bên cạnh giới thiệu “ Anh đây là bạn thân ở quê em đó, cậu ý là Diệp Linh."
_Diệp Linh, giới thiệu với cậu đây là đàn anh ở trường của tớ đó. Anh Mạnh Quân”
Mạnh Quân mỉm cười nhìn cô, nụ cười của anh thật đẹp, ấm áp mà dịu dàng thật muốn hại chết con gái nhà người ta mà, chất giọng trầm ấm, nhẹ nhàng cất lên “ Rất vui được làm quen với em”
_Dạ. Cô cũng mỉm cười đáp lại
Hai bên đang vui vẻ trò chuyện, chợt Phương Anh reo lên “ A. Đúng rồi, cậu đến đây làm gì vậy”
Diệp Linh lúc này mới ngẩn người nhìn hai người bọn họ rồi lại nghĩ đến mục đích mình đến đây, trong lòng chợt dâng lên cảm giác xấu hổ, khó xử, nửa muốn nói nửa không muốn nói ra.
_ Diệp Linh, có chuyện gì cậu nói ra xem nào. Chẳng lẽ cậu không coi mình là bạn.
_ KHông ….phải.
_Vậy có chuyện gì cậu nói xem nào.
_Phương Anh, bình tĩnh đi em, có chuyện gì từ từ nói.
_Cậu không nói mình đi đây, cậu không coi mình là bạn bè sau này đừng có tìm mình.
_Thực ra…Thực ra mình đến đây để tìm chồng.
_HẢ, tìm chồng cậu có nói lộn không. Không phải chồng cậu thương cậu lắm sao.
_Ừm. Mình cũng không biết tại sao lại thành ra như thế này nữa. GIọng nói của cô lúc này có chút run run như muốn khóc.
_HẮn ngoại tình đúng không. Tên khốn khiếp đấy đang ở khách sạn này đúng không. Cậu mau nói cho mình hắn ở phòng nào để mình lên đập cho hắn trận rồi xé xác con tiểu tam kia ra. Cậu mau nói đi. Nói mau. Cậu bị câm à.
_Phương Anh, em bình tĩnh xem nào.
_MÌnh không biết phòng nhân viên khách sạn không cho mình thông tin.
_Cái gì, để mình.
_Phiền chị kiểm tra giúp tôi thông tin của Trịnh Sở Thiên.
_Xin lỗi chị, bên em có quy định không cung cấp thông tin khách hàng cho người lạ, trừ khi có được sự đồng ý của khách hàng thôi ạ. Thật sự xin lỗi chị.
_ Các người.. Phương Anh định tiến lên tát nhân viên lễ tân, bàn tay giơ lên không trung đã nhanh chóng được một bàn tay khác giữ lại.
_EM bình tĩnh đi.
Quân mỉm cười, hơi cúi người xuống xin lỗi. Nhân viên lễ tân trước vẻ đẹp anh tuấn, thái độ hòa nhã, lịch sự của anh thật sự là muốn bực cũng khó, liền mỉm cười đáp lại:
_Dạ, không có gì thưa anh.
Anh rút điện thoại trong túi ra, bấm bấm số điện thoại của ai đó, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, anh nói vài ba câu với người kia rồi cũng nhanh chóng cúp máy.
Mạnh Quân vừa cúp máy được một chút thì điện thoại ở quầy lễ tân liền vang lên, không rõ đầu dây bên kia nói gì với nhân viên lễ tân mà chỉ thấy cô “ Da, vâng” liên tục. Sau khi kết thúc cuộc gọi, nhân viên lễ tân liền nhìn về phía ba người họ, thái độ vui vẻ, niềm nở đưa cho họ thẻ phòng của Sở Thiên.
Diệp Linh và P. Anh đều cảm thấy khá bất ngờ trước sự thay đổi của nhân viên lễ tân, cả hai không hẹn mà gặp, đồng thời đưa mắt lên nhìn chằm chằm vào anh.
Mạnh Quân có chút giật mình, hoảng sợ khi bắt gặp anh mắt của hai người phụ nữa, anh cười cười nói “ Hai em sao vậy, sao nhìn anh ghê vậy”
_Anh đã làm gì để lấy được thẻ phòng vậy.
_Có gì đâu, lúc trước du học bên Pháp anh vô tình quen cậu chủ của khách sạn này, nên có gọi điện nhờ chút đỉnh thôi.
_Oa, thật không ngờ anh quan hệ rộng ghê. Quả thật là mở rộng tầm mắt nha.
_Cảm ơn anh.
_KHông có gì, chúng ta đi thôi.
Thang máy dừng ở tầng 15 của khách sạn, ba người họ nhanh chóng rời khỏi thang máy tiến đến căn phòng 507, căn phòng mà Sở Thiên đang thuê.
Đến trước cửa phòng 507, Phương Anh hùng hổ muốn xông vào liền bị Quân ngăn lại, anh đưa mắt nhìn về phía Linh, cô lúc này đang nhìm chằm chằm vào cánh cửa kia, trong lòng nổi lên tia sợ hãi.
_Diệp Linh,cậu còn chần chừ gì nữa, mau mau mở cánh cửa kia ra để mình vào mình cho tên khốn đó một trận.
_ Mình, hay thôi bỏ đi.
_ Nói cậu ngốc không sai mà, cậu sợ thì đem thẻ đây mình vào trong mình xử lý giúp cậu.
Lời vừa dứt chưa đợi Diệp Linh đồng ý, Phương Anh đã nhanh tay giật lấy tấm thẻ trên tay cô mở cửa căn phòng.
Trên chiếc giường lớn của khách sạn 5 sao, một đôi nam nữ đang không ngừng quấn lấy nhau như rắn. Người đàn ông to lớn vạm vỡ dường như không hề mệt mỏi, điên cuồng ra vào thân thể mềm như nước của người phụ nữ nằm phía dưới.
Ưm….ah……..ưm.
Mạnh lên anh…ưm
Tiếng rên rỉ, âm thanh ám muội lan tỏa khắp căn phòng khiến mọi người không khỏi đỏ mặt tía tai.
Diệp Linh vội nắm tay cô nàng ngăn cản cô xông lên phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.