Chương 25
CeCe
16/05/2014
5h sáng
Huyền Thư cùng ba người Tuấn, Tú và Đạt đã tề tựu đông đủ tại nhà anh, sẵn sàng hộ tống anh lên đường. Thư thì ko nói làm gì vì cô đã nói sẽ đi cùng anh nhưng còn 3 người kia.??? Thực ra cũng chẳng có nhiệm vụ gì chẳng qua thấy anh sắp lên truyền hình muốn đi theo để góp nhặt những khoảnh khắc ngượng ngùng ngộ nghĩnh của anh trk ống kính mà thôi. Họ thừa biết cái nỗi sợ ống kính của anh nên quyết định lâu lâu thừa nước đục thả câu một chút.
Quân bước xuống, nhìn thấy những gương mặt gian tà kia của ba thằng bạn thì đã thấy dự cảm chẳng lành. Anh lắc đầu: “ Hôm nay gặp quỷ rồi”.
Vì là người ko quen với ống kính nên anh đến trk 30’ để tập kịch bản và làm quen với câu hỏi mà MC sẽ đề cập trong chương trình. Theo lối cổng phụ đi vào, một cô gái, hình như là thư kí trường quay đã chờ và dẫn 5 người bọn họ vào ngồi chờ trong một văn phòng làm việc phía cuối hành lang. Ở đây mọi thứ đều ngăn nắp, gọn gàng. Trong phòng thoang thoảng một mùi hương quen thuộc mà anh ko sao nhớ nổi là gì. Ở góc phòng, một đôi dép bông hình Pucca.
“ Hình như Thiên Di cũng có một đôi như thế”
Phát hiện ra bản thân lại vừa nghĩ về cô, anh lắc đầu quầy quậy. Cố lấy lại trạng thái ban đầu.Một lúc sau, Cô thư kí lại bước vào đưa cho anh một tập bản thảo. Trong đó là những câu hỏi chút nữa anh sẽ phải trả lời. cả bọn lại xúm vào anh dằng co đùa cợt khiến anh mãi mới nghiêm túc để thuộc bài.
Ngồi thêm đk 20’ đọc kịch bản mọi người trong phòng bỗng bị thu hút bởi 1 giọng nữ phía ngoài kia:
- 5’ nữa bắt đầu bản tin kinh tế, khách mời đến chưa.?
- Rồi, đã chuẩn bị xong, đang đọc kịch bản.- Lần này là tiếng của cô thư kí lúc nãy.
Mọi người trong văn phòng dời ánh mắt khỏi kịch bản, hướng ra cửa, tiếng gót giầy nện vào sàn mỗi lúc một gần. Ai đó đang đến.
- Chắc đạo diễn hay nhà sản xuất đến rồi, cố gắng mà thể hiện.- Tú vỗ vào vai Quân ra chiều ủng hộ bạn.
- Yên tâm.- anh nháy mắt.
“ Cạch”
Tiếng mở cửa làm mọi người trong phòng đều đứng dậy chuẩn bị cho một cuộc chào hỏi thân mật.
Thân ảnh kia từ từ hiện ra sau lớp cửa kính.
Giây phút đó 5 người bọn họ, Quân, Thư, Tuấn, Đạt và ngay cả người hay đùa cợt như Tú cũng phải cứng người, trợn mắt vì ngạc nhiên. Trong đầu họ cùng ánh lên một tia suy nghĩ. “Sao lại là cô ấy”
Phía cửa Thiên Di đang xăm xăm đi vào, một tay cầm cốc cacao, tay kia cầm tài liệu, mắt chăm chăm vào. Cô đi vụt qua họ rồi bước rất nhanh về phía bàn làm việc nhưng đk mấy bước, bỗng phát hiện ra bản thân vừa bỏ qua điều gì đó. Cô khựng lại.
Bước lùi về phía sau 2 bước.
Đột nhiên
Cô quay ngoắt về phía 5 ánh nhìn sửng sốt kia….Nhìn chằm chặp vào họ 1 lúc rồi dụi dụi mắt. Cô lẩm bẩm:
- Thiếu ngủ chứ có dùng thuốc lắc đâu mà nhìn thấy ảo giác.
Bỏ qua. Cô đang định bước tiếp thì Tuấn từ khi nào đã chạy đến nắm tay cô kéo giật lại. Cô giật mình. “ Ko phải ảo giác”. Nhìn kĩ lại 5 người họ 1 lần nữa Thiên Di ấp úng:
- Sao… sao mấy người lại ở đây?
Quân sau cú sốc vừa rồi đã nhanh chóng lấy lại tinh thần:
- Tôi là khách mời ở đây. Câu vừa rồi là tôi hỏi em mới đúng. Em làm gì ở đây.
Cô sực nhớ ra, mấy tháng nay vấn đề bất động sản đang rất hot, anh lại là giám đốc của một công ty xây dựng thì đương nhiên khả năng nằm trong danh sách khách mời là rất cao.
- À …. em, đây là phòng làm việc của em.
- Của em.- cả 5 người cùng đồng thanh
Thiên Di gật gật
- Vậy em là………- Tuấn nhìn cô hỏi
- Vâng, em là nhà sản xuất chương trình của say hello.
Lúc này ko để mọi người kịp bình tâm định thần lại, cô thư kí kia lại gõ cửa đi vào:
- Đạo diễn giục rồi Di ơi
Thái độ của Thiên Di lúc này quay ngoắt 180 độ, nghiêm túc và lạnh lùng hơn:
- Đk rồi, Quân, anh ra trường quay đi, Chương trình sẽ bắt đầu trong 2’ nữa.
Đeo mic phone giám sát chương trình vào tai, cô dẫn anh ra ngoài.
Cả buổi ghi hình, Quân đã chú ý thu vào tầm mắt những cử chỉ trạng thái của Thiên Di. Cô ngồi đó trước màn hình máy quay, tay chống cằm, ngón tay khẽ đặt hờ lên miệng.
Lần đầu tiên anh thấy cô nghiêm túc và tập trung đến thế. Đôi mắt cô nhìn anh mà như đang bao quát cả trường quay. Cô nói với anh bằng cương vị và ngôn ngữ của một nhà sản xuất chuyên nghiệp với anh – vị khách mời theo đúng nghĩa. Mỗi lần hội ý với đồng nghiệp anh như nhìn thấy 1 góc khác trong con người cô mà lúc trk, ở nhà anh chưa từng biết. Nó lạnh lùng, gai góc và quyết đoán.
Và cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô cười nhiều đến thế. Phải, những nụ cười rạng rỡ, bờ môi cong, đuôi mắt híp lại trk những câu chuyện tếu của mọi người xung quanh.
Hôm nay, anh đã thấy cô, một Thiên Di khác quá nhiều so với trk.
Bây giờ thì Quân đã hiểu vì sao cô luôn biến mất vào mỗi buổi sáng, luôn về muộn so với giờ tan ca và luôn ôm chặt lấy ti vi mỗi tối. Tất cả là đặc điểm nghề nghiệp. Gần nửa năm chung sống anh tưởng đã nắm rất rõ về cô, về thói quen sinh hoạt cũng như con người cô nhưng khoảnh khắc này anh chợt nhận ra rằng, mình chẳng biết gì cả.
Với anh, Cô luôn luôn là 1 ẩn số.
Huyền Thư cùng ba người Tuấn, Tú và Đạt đã tề tựu đông đủ tại nhà anh, sẵn sàng hộ tống anh lên đường. Thư thì ko nói làm gì vì cô đã nói sẽ đi cùng anh nhưng còn 3 người kia.??? Thực ra cũng chẳng có nhiệm vụ gì chẳng qua thấy anh sắp lên truyền hình muốn đi theo để góp nhặt những khoảnh khắc ngượng ngùng ngộ nghĩnh của anh trk ống kính mà thôi. Họ thừa biết cái nỗi sợ ống kính của anh nên quyết định lâu lâu thừa nước đục thả câu một chút.
Quân bước xuống, nhìn thấy những gương mặt gian tà kia của ba thằng bạn thì đã thấy dự cảm chẳng lành. Anh lắc đầu: “ Hôm nay gặp quỷ rồi”.
Vì là người ko quen với ống kính nên anh đến trk 30’ để tập kịch bản và làm quen với câu hỏi mà MC sẽ đề cập trong chương trình. Theo lối cổng phụ đi vào, một cô gái, hình như là thư kí trường quay đã chờ và dẫn 5 người bọn họ vào ngồi chờ trong một văn phòng làm việc phía cuối hành lang. Ở đây mọi thứ đều ngăn nắp, gọn gàng. Trong phòng thoang thoảng một mùi hương quen thuộc mà anh ko sao nhớ nổi là gì. Ở góc phòng, một đôi dép bông hình Pucca.
“ Hình như Thiên Di cũng có một đôi như thế”
Phát hiện ra bản thân lại vừa nghĩ về cô, anh lắc đầu quầy quậy. Cố lấy lại trạng thái ban đầu.Một lúc sau, Cô thư kí lại bước vào đưa cho anh một tập bản thảo. Trong đó là những câu hỏi chút nữa anh sẽ phải trả lời. cả bọn lại xúm vào anh dằng co đùa cợt khiến anh mãi mới nghiêm túc để thuộc bài.
Ngồi thêm đk 20’ đọc kịch bản mọi người trong phòng bỗng bị thu hút bởi 1 giọng nữ phía ngoài kia:
- 5’ nữa bắt đầu bản tin kinh tế, khách mời đến chưa.?
- Rồi, đã chuẩn bị xong, đang đọc kịch bản.- Lần này là tiếng của cô thư kí lúc nãy.
Mọi người trong văn phòng dời ánh mắt khỏi kịch bản, hướng ra cửa, tiếng gót giầy nện vào sàn mỗi lúc một gần. Ai đó đang đến.
- Chắc đạo diễn hay nhà sản xuất đến rồi, cố gắng mà thể hiện.- Tú vỗ vào vai Quân ra chiều ủng hộ bạn.
- Yên tâm.- anh nháy mắt.
“ Cạch”
Tiếng mở cửa làm mọi người trong phòng đều đứng dậy chuẩn bị cho một cuộc chào hỏi thân mật.
Thân ảnh kia từ từ hiện ra sau lớp cửa kính.
Giây phút đó 5 người bọn họ, Quân, Thư, Tuấn, Đạt và ngay cả người hay đùa cợt như Tú cũng phải cứng người, trợn mắt vì ngạc nhiên. Trong đầu họ cùng ánh lên một tia suy nghĩ. “Sao lại là cô ấy”
Phía cửa Thiên Di đang xăm xăm đi vào, một tay cầm cốc cacao, tay kia cầm tài liệu, mắt chăm chăm vào. Cô đi vụt qua họ rồi bước rất nhanh về phía bàn làm việc nhưng đk mấy bước, bỗng phát hiện ra bản thân vừa bỏ qua điều gì đó. Cô khựng lại.
Bước lùi về phía sau 2 bước.
Đột nhiên
Cô quay ngoắt về phía 5 ánh nhìn sửng sốt kia….Nhìn chằm chặp vào họ 1 lúc rồi dụi dụi mắt. Cô lẩm bẩm:
- Thiếu ngủ chứ có dùng thuốc lắc đâu mà nhìn thấy ảo giác.
Bỏ qua. Cô đang định bước tiếp thì Tuấn từ khi nào đã chạy đến nắm tay cô kéo giật lại. Cô giật mình. “ Ko phải ảo giác”. Nhìn kĩ lại 5 người họ 1 lần nữa Thiên Di ấp úng:
- Sao… sao mấy người lại ở đây?
Quân sau cú sốc vừa rồi đã nhanh chóng lấy lại tinh thần:
- Tôi là khách mời ở đây. Câu vừa rồi là tôi hỏi em mới đúng. Em làm gì ở đây.
Cô sực nhớ ra, mấy tháng nay vấn đề bất động sản đang rất hot, anh lại là giám đốc của một công ty xây dựng thì đương nhiên khả năng nằm trong danh sách khách mời là rất cao.
- À …. em, đây là phòng làm việc của em.
- Của em.- cả 5 người cùng đồng thanh
Thiên Di gật gật
- Vậy em là………- Tuấn nhìn cô hỏi
- Vâng, em là nhà sản xuất chương trình của say hello.
Lúc này ko để mọi người kịp bình tâm định thần lại, cô thư kí kia lại gõ cửa đi vào:
- Đạo diễn giục rồi Di ơi
Thái độ của Thiên Di lúc này quay ngoắt 180 độ, nghiêm túc và lạnh lùng hơn:
- Đk rồi, Quân, anh ra trường quay đi, Chương trình sẽ bắt đầu trong 2’ nữa.
Đeo mic phone giám sát chương trình vào tai, cô dẫn anh ra ngoài.
Cả buổi ghi hình, Quân đã chú ý thu vào tầm mắt những cử chỉ trạng thái của Thiên Di. Cô ngồi đó trước màn hình máy quay, tay chống cằm, ngón tay khẽ đặt hờ lên miệng.
Lần đầu tiên anh thấy cô nghiêm túc và tập trung đến thế. Đôi mắt cô nhìn anh mà như đang bao quát cả trường quay. Cô nói với anh bằng cương vị và ngôn ngữ của một nhà sản xuất chuyên nghiệp với anh – vị khách mời theo đúng nghĩa. Mỗi lần hội ý với đồng nghiệp anh như nhìn thấy 1 góc khác trong con người cô mà lúc trk, ở nhà anh chưa từng biết. Nó lạnh lùng, gai góc và quyết đoán.
Và cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô cười nhiều đến thế. Phải, những nụ cười rạng rỡ, bờ môi cong, đuôi mắt híp lại trk những câu chuyện tếu của mọi người xung quanh.
Hôm nay, anh đã thấy cô, một Thiên Di khác quá nhiều so với trk.
Bây giờ thì Quân đã hiểu vì sao cô luôn biến mất vào mỗi buổi sáng, luôn về muộn so với giờ tan ca và luôn ôm chặt lấy ti vi mỗi tối. Tất cả là đặc điểm nghề nghiệp. Gần nửa năm chung sống anh tưởng đã nắm rất rõ về cô, về thói quen sinh hoạt cũng như con người cô nhưng khoảnh khắc này anh chợt nhận ra rằng, mình chẳng biết gì cả.
Với anh, Cô luôn luôn là 1 ẩn số.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.