Chương 31
CeCe
16/05/2014
Đưa Huyền Thư về căn hộ, Quân có ý định ở lại đêm nay ở đây nhưng điện
thoại trong túi anh rung liên tục từ nãy đến giờ, khiến anh ko thể ko
sốt ruột. Ban đầu, nhìn thấy số của mẹ, anh nghĩ lại là việc của anh với Huyền Thư nên ko bắt máy, nhưng từ lúc đó đến giờ mẹ anh cứ gọi liên
tục làm anh ko sao làm ngơ đk. Dù sao muốn mối quan hệ này đk chấp nhận
anh cũng nên nhượng bộ bà một chút.
- Con nghe mẹ.
- Làm gì mà từ nãy giờ ko nghe máy.- Có thể nhận thấy mẹ anh đã hết kiên nhẫn
- Con mải lái xe mà mẹ, có gì ko ổn sao ạ. – Quân vẫn từ tốn hỏi
- Có, rất ko ổn. Sao con lại giấu mẹ.
- Dạ, giấu cái gì ạ, con … làm gì có.- Tưởng rằng vụ ly hôn bị phát hiện mồ hôi trán Quân đã lấm tấm.
- Còn ko nữa ak. Nếu ko cầm nhầm túi của Thiên Di chắc đến giờ con vẫn còn giấu mẹ.
- Dạ thực sự là ko có gì mà mẹ,- Quân vẫn cố biện minh vì thú thật bây giờ mà lộ thì anh chẳng biết giải thích thế nào.
- Vẫn cố sao. Mẹ đang cầm sổ khám thai của Thiên Di đây này, đk 4 tháng rồi, ko giấu đk bao lâu nữa đâu. 2 đứa thú thật đi.
- Con…….
“ Mà từ từ, cái gì, SỔ KHÁM THAI, ….. 4 tháng. Ai có thai, Thiên Di sao”
Quân ko tin vào tai mình. Mẹ anh đang nói cái gì vậy. Thiên Di, có thai. Anh đứng chết sững một lúc.
- Quân, Quân… con còn đó ko?
- Dạ.. – Anh sực tỉnh bởi tiếng gọi xé gió của mẹ bên đầu bên kia
- Mẹ đang quay lại nhà con nhưng sao gọi cho Thiên Di mãi mà ko đk
Quân chợt nhớ đến cú ngã lúc nãy, hình như anh thoáng thấy cô ôm bụng. “ Không xong rồi”.
Chưa kịp nói gì với Huyền Thư, anh cúp máy rồi chạy vội ra xe.
ở nhà
Thiên Di đang hết sức hoảng sợ, máu ngày một nhiều, bụng cũng đau dữ dội hơn trk. Điện thoại đã bị anh đập bể, cô ko liên lạc đk với ai.
Có cảm giác gì đó, bất an, đau đớn. Đứa bé đang rời xa cô sao.
Phóng xe vun vút trên đường cuối cùng cũng đã về đến nhà
Khi Quân vừa lái xe đến cổng cũng là lúc xe của ba mẹ anh xịch đến, vội vàng mở cửa xe, anh lao nhanh vào bên trong. Theo sau anh là ba và mẹ anh, họ cũng đang tất tả chạy vào. Khuôn mặt ai nấy nhăn lại vì lo lắng.
Cửa chính bật mở, trk mắt là một cảnh tượng kinh hãi
Thiên Di ngồi bệt xuống sàn, người dựa hẳn vào bức tường lạnh lẽo, bên dưới là một vũng máu loang lổ, 2 tay ôm chặt bụng. người gập lại vì đau. Trán lấm tấm mồ hôi, môi cũng trắng bệch. Ý thức cũng như đang mất dần
Ngay lập tức Quân nhanh chóng chạy đến bế thốc cô lên hướng về phía xe đến bệnh viện.
Bà Lan, mẹ anh cũng chỉ kịp kêu lên: “ Lạy chúa” rồi tất tả đuổi theo.
Trong hành lang bệnh viện trắng toát và nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Ba anh ngồi im chăm chăm nhìn vào phòng cấp cứu, mẹ anh thì ko bình tĩnh đk như thế, bà đi đi lại lại hết khấn lại vái. Quân dựa người vào tường. Anh cần tĩnh tâm. Mọi chuyện xảy đến quá nhanh. Việc cô mang thai, anh làm cô ngã rồi cảnh vừa rồi. Quân vẫn chưa hết bàng hoàng.
Như sực nhớ ra, anh chạy đến lấy cuốn sổ khám thai từ chỗ mẹ, lật đi lật lại từng trang. Một lần nữa anh lại sững sờ khi nhìn vào ngày tháng bắt đầu đến khám. Cô đã biết mình mang thai trk khi ly hôn.
“ vậy sao cô ấy còn kí vào tờ giấy đó.”- Quân thật sự ko tài nào hiểu nổi. Chẳng phải những người khác trong trường hợp này sẽ giữ chặt lấy anh sao.
Lại nhìn vào phòng cấp cứu, đèn vẫn sáng, chưa có ai đi ra.
Lòng anh như có ngàn con kiến lửa đang cắn cấu. Anh ko biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Con anh, vợ anh đang còn trong đó.
Hơn 1 tiếng đồng hồ sau, bác sĩ cuối cùng cũng chịu bước ra. Quân là người đầu tiên chạy đến
- Cô ấy sao rồi.- anh hỏi dồn
Vị bác sĩ chậm rãi cởi găng tay và khẩu trang:
- Ổn rồi, cả mẹ và bé. May mà va đập ko mạnh, lại đưa vào kịp thời nên ko sao.
Quân thở cái phù, 2 vị phụ lão cũng nhẹ nhõm hơn.
- Nhưng …. – giọng ông bác sĩ lại cất lên khiến anh lại tái mặt lần nữa.- Anh phải nói với vợ giảm cường độ làm việc đi, chăm tẩm bổ vào, cái thai bé quá. Tốt nhất là nằm ở nhà 1 tuần rồi hẵng hoạt động trở lại.
ánh sáng thiên đường vừa loé lên. Anh ngồi thụp xuống. Chỉ chút nữa thôi anh đã tự tay giết chết co.
- Con nghe mẹ.
- Làm gì mà từ nãy giờ ko nghe máy.- Có thể nhận thấy mẹ anh đã hết kiên nhẫn
- Con mải lái xe mà mẹ, có gì ko ổn sao ạ. – Quân vẫn từ tốn hỏi
- Có, rất ko ổn. Sao con lại giấu mẹ.
- Dạ, giấu cái gì ạ, con … làm gì có.- Tưởng rằng vụ ly hôn bị phát hiện mồ hôi trán Quân đã lấm tấm.
- Còn ko nữa ak. Nếu ko cầm nhầm túi của Thiên Di chắc đến giờ con vẫn còn giấu mẹ.
- Dạ thực sự là ko có gì mà mẹ,- Quân vẫn cố biện minh vì thú thật bây giờ mà lộ thì anh chẳng biết giải thích thế nào.
- Vẫn cố sao. Mẹ đang cầm sổ khám thai của Thiên Di đây này, đk 4 tháng rồi, ko giấu đk bao lâu nữa đâu. 2 đứa thú thật đi.
- Con…….
“ Mà từ từ, cái gì, SỔ KHÁM THAI, ….. 4 tháng. Ai có thai, Thiên Di sao”
Quân ko tin vào tai mình. Mẹ anh đang nói cái gì vậy. Thiên Di, có thai. Anh đứng chết sững một lúc.
- Quân, Quân… con còn đó ko?
- Dạ.. – Anh sực tỉnh bởi tiếng gọi xé gió của mẹ bên đầu bên kia
- Mẹ đang quay lại nhà con nhưng sao gọi cho Thiên Di mãi mà ko đk
Quân chợt nhớ đến cú ngã lúc nãy, hình như anh thoáng thấy cô ôm bụng. “ Không xong rồi”.
Chưa kịp nói gì với Huyền Thư, anh cúp máy rồi chạy vội ra xe.
ở nhà
Thiên Di đang hết sức hoảng sợ, máu ngày một nhiều, bụng cũng đau dữ dội hơn trk. Điện thoại đã bị anh đập bể, cô ko liên lạc đk với ai.
Có cảm giác gì đó, bất an, đau đớn. Đứa bé đang rời xa cô sao.
Phóng xe vun vút trên đường cuối cùng cũng đã về đến nhà
Khi Quân vừa lái xe đến cổng cũng là lúc xe của ba mẹ anh xịch đến, vội vàng mở cửa xe, anh lao nhanh vào bên trong. Theo sau anh là ba và mẹ anh, họ cũng đang tất tả chạy vào. Khuôn mặt ai nấy nhăn lại vì lo lắng.
Cửa chính bật mở, trk mắt là một cảnh tượng kinh hãi
Thiên Di ngồi bệt xuống sàn, người dựa hẳn vào bức tường lạnh lẽo, bên dưới là một vũng máu loang lổ, 2 tay ôm chặt bụng. người gập lại vì đau. Trán lấm tấm mồ hôi, môi cũng trắng bệch. Ý thức cũng như đang mất dần
Ngay lập tức Quân nhanh chóng chạy đến bế thốc cô lên hướng về phía xe đến bệnh viện.
Bà Lan, mẹ anh cũng chỉ kịp kêu lên: “ Lạy chúa” rồi tất tả đuổi theo.
Trong hành lang bệnh viện trắng toát và nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Ba anh ngồi im chăm chăm nhìn vào phòng cấp cứu, mẹ anh thì ko bình tĩnh đk như thế, bà đi đi lại lại hết khấn lại vái. Quân dựa người vào tường. Anh cần tĩnh tâm. Mọi chuyện xảy đến quá nhanh. Việc cô mang thai, anh làm cô ngã rồi cảnh vừa rồi. Quân vẫn chưa hết bàng hoàng.
Như sực nhớ ra, anh chạy đến lấy cuốn sổ khám thai từ chỗ mẹ, lật đi lật lại từng trang. Một lần nữa anh lại sững sờ khi nhìn vào ngày tháng bắt đầu đến khám. Cô đã biết mình mang thai trk khi ly hôn.
“ vậy sao cô ấy còn kí vào tờ giấy đó.”- Quân thật sự ko tài nào hiểu nổi. Chẳng phải những người khác trong trường hợp này sẽ giữ chặt lấy anh sao.
Lại nhìn vào phòng cấp cứu, đèn vẫn sáng, chưa có ai đi ra.
Lòng anh như có ngàn con kiến lửa đang cắn cấu. Anh ko biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Con anh, vợ anh đang còn trong đó.
Hơn 1 tiếng đồng hồ sau, bác sĩ cuối cùng cũng chịu bước ra. Quân là người đầu tiên chạy đến
- Cô ấy sao rồi.- anh hỏi dồn
Vị bác sĩ chậm rãi cởi găng tay và khẩu trang:
- Ổn rồi, cả mẹ và bé. May mà va đập ko mạnh, lại đưa vào kịp thời nên ko sao.
Quân thở cái phù, 2 vị phụ lão cũng nhẹ nhõm hơn.
- Nhưng …. – giọng ông bác sĩ lại cất lên khiến anh lại tái mặt lần nữa.- Anh phải nói với vợ giảm cường độ làm việc đi, chăm tẩm bổ vào, cái thai bé quá. Tốt nhất là nằm ở nhà 1 tuần rồi hẵng hoạt động trở lại.
ánh sáng thiên đường vừa loé lên. Anh ngồi thụp xuống. Chỉ chút nữa thôi anh đã tự tay giết chết co.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.