Chương 9: KẺ LẬP DỊ
kietvanl
03/12/2013
Mặc dù trường có vẻ rộng nhưng Mạnh lại hay đụng đầu Băng. Thật là khó xử khi mà hai đứa nó cứ
phải làm ngơ nhau như không quen biết gì cả. Nhưng nếu không làm vậy
cũng khó.
Mặc dù Mạnh biết trước Băng sẽ là trung tâm dễ dàng thu hút mọi người. Nhưng điều nó không ngờ là cô lại là một cục nam châm mạnh hơn nó tưởng. Hầu hết mọi người đều kiếm cớ hỏi bài để làm quen với cô. Mỗi lần Băng đi đâu là có thêm cả đám bạn đi cùng. Điều đó khá dễ hiểu khi Băng là người nổi tiếng nhất trường, với lại cô cũng dễ kết bạn với người khác.
Còn Mạnh thì ngược lại, mỗi lần vào trường mới là mỗi lần nó có thêm nhiều kẻ địch hơn là có thêm nhiều bạn. Ở đây cũng không ngoại lệ.
Giờ giải lao, Đức rủ nó đến khu căn tin. Như mọi khi, Đức vẫn kể lể mấy chuyện học hành của nó:
‘Bữa nay học cấu trúc mạch vui dễ sợ. Ông thầy cho cả lớp tui mỗi người một cái cục gì đó giống giống cục sạc pin. Ổng cho sơ đồ rồi hướng dẫn tháo ráp sao. Ai ngờ bữa nay mới tiết đầu tụi nó làm cháy mẹ hết bảy cục!’
Mạnh giật nảy mình:
‘Trời, gì ghê vậy!’
‘Ừ, ổng nói cái lớp này là cái lớp hao tiền tốn của nhất. Mỗi lần thực hành là mỗi lần làm hư đồ. Há há!’
Mạnh lắc đầu bó tay:
‘Công nhận lớp mày siêu thiệt!’
‘Mà hên đó là môn chủ lực của lớp tao nên ổng nói hư bao nhiêu đồ cũng được. Miễn sao cuối năm môn này phải trên tám điểm hết.’
Mạnh chú thích thêm:
‘Thì phải rồi! Lớp mày chuyên về sửa chữa với lắp ráp thiết bị. Phá đồ cho đã vô rồi không lấy được trên tám điểm thì ai cho mày học tiếp!’
Đức đập tay cái bốp tỏ vẻ đắc chí:
‘Mà công nhận tui giỏi thiệt, lựa ngay cái lớp ngon lành mà học. Học lớp này tha hồ nghịch phá thiết bị.’
Mạnh ‘À ừ!’ gật đầu đồng ý. Đức tiếp tục nói tỉnh bơ:
‘Ai như thằng Mạnh, lựa ngay cái ngành hốt phân chuồng gì đâu không. Chán *****!’
‘Có mà mày mới đi hốt phân chuồng thì có!’ Mạnh quạu quọ.
Đức cười khành khạch chọc quê Mạnh.
‘Ê, mà thằng cha dạy sử, tui thấy ổng dữ quá trời. Sử thôi mà. Có gì to tát lắm đâu mà cứ la lối thấy gớm…’
Mặc dù vẫn lắng tai nghe Đức nói nhưng Mạnh vẫn chú ý khá kĩ mọi thứ xung quanh.
Đúng lúc đó, có một nhóm nữ sinh đi ra từ căn tin, chúng vừa cầm tập vừa cầm một li nước có ống hút, trông khá nổi bật. Thứ đầu tiên đập vào mắt người ta là mấy thứ trang sức chúng đeo trên người. Nào dây chuyền, vòng tay, khuyên tay đủ kiểu. Tóc tai, mặt mũi thì mỗi đứa mỗi kiểu được chải chuốt đẹp đẽ cứ như là muốn khoe ra mình sành điệu cỡ nào. Đã thế còn vừa đi vừa nhún nhảy, nói chuyện đùa giỡn um sùm cả hành lang.
Đang đùa giỡn, chúng chợt nhìn lén về phía Mạnh và Đức. Tụi nó chụm lại thì thầm to nhỏ gì đó có vẻ không hay ho lắm. Sau đó chúng ra vẻ bình thường và nói chuyện tiếp.
Ngay khi tới gần, chúng giả vờ đùa giỡn làm sao rồi cố tình vấp té vào người Mạnh. Nhưng Mạnh né được và đi tiếp. Nó tiếp tục nói chuyện với Đức bình thường:
‘Nói thiệt thì tao thấy ổng cũng đâu có…’
‘Ê!’
Chuyện gì nữa đây. Mạnh khựng người quay lại.
Con nhỏ kia nhìn xuống cuốn tập bị rơi của mình rồi ngước mắt nhìn lên trời cười tít:
‘Hổng biết lụm dùm người ta nữa à!’
Mạnh nhận ra con nhỏ này. Nó chính là con nhỏ đại diện cho ngành hàng không trên lễ đài hôm bữa, trên cổ con nhỏ đeo một sợi dây chuyền bằng đá. Nhưng khác một điểm là bữa nay nó không ăn mặc giản dị như hôm đó.
Nó chớp chớp mắt với mấy đứa bạn. Mấy đứa kia đồng thanh:
‘Lụm dùm người ta rồi xin lỗi đi chứ!’
Nhìn vẻ bề ngoài của chúng đã muốn nổ đom đóm mắt rồi. Đã thế bây giờ còn giở cái giọng õng ẹo ra mè nheo. Gặp mấy đứa dại gái thì có thể chúng sẽ xiêu lòng. Còn gặp Mạnh thì xem như chúng đụng lầm người rồi.
Mạnh nhặt cuốn tập lên đưa đến trước mặt con nhỏ đó. Con nhỏ chìa tay ra, mỏ cong cớn:
‘Trời ơi, bạn đúng là dễ…’
Ngay lúc đó, Mạnh bất thần thả quyển tập xuống lại, giọng sắc bén:
‘Chưa bị què tay mà, tự nhặt lấy đi!’
Cả đám hết hồn, mặt biến sắc như vừa bị ai dội một gáo nước lạnh vào mặt chúng. Chúng há hốc miệng kinh hoàng một hồi rồi ngậm mỏ lại trong im lặng. Con nhỏ đeo dây chuyền coi bộ hình như là trưởng nhóm, nó to tiếng:
‘Ê, thằng kia! Sao vô duyên với phụ nữ vậy!’
Cả hành lang bỗng nhiên ngừng hoạt động. Mọi người lập tức dồn mắt chú ý về hướng vụ đụng độ. Nhưng tệ hại thay, lúc đó mấy đứa bạn chung lớp với Mạnh cũng đang đứng ở gần đó.
Con nhỏ to mồm đến mức phả ra cả mùi si rô dâu trong miệng. Hai hàng lông mày Mạnh nhíu lại. Nó vẫn trụ vững tại chỗ, chưa bị suy suyển gì. Vì bị người khác **** mắng quen rồi nên câu này chưa si nhê gì nó cả.
Nhân cơ hội mọi người đang chú ý cuộc cãi lộn, cả lũ bạn kế bên con nhỏ liền làm ầm lên:
‘Phải đó, đàn ông con trai gì mà cục cằn thấy sợ!’
‘Con trai gì đâu mà dữ vậy, không ga lăng gì hết!’
‘Ừ, tự nhiên lụm tập người ta lên rồi quăng xuống đất lại!’
‘Người gì đâu thấy ghét…’
Mạnh kệ xác mọi người xung quanh. Nó nhìn thẳng vào cả đám, hít hơi nói không kiên nhẫn, giọng ồm ồm:
‘Tao là vậy đó. Thì sao?’
Chỉ một câu thôi mà cả đám chảnh chọe đó nín bặt không dám hé thêm lời nào.
Đức thấy không ổn lắm nên chạy vô can thiệp. Nó nhặt cuốn tập lên đưa cho con nhỏ đó và chữa cháy:
‘Tập của bạn nè! Xin lỗi nha!’
Rồi nó quay qua vỗ vai Mạnh đẩy đi:
‘Thôi, đi đi. Cãi nhau với người ta làm gì!’
Trước khi đi, Mạnh giở bản mặt hung thần ra liếc cả đám, khịt mũi một cái cảnh cáo. Nhắm chừng cuộc cãi lộn đã kết thúc, mọi người xung quanh lập tức ai đi đường nấy.
‘Bực cả mình!’ Mạnh nhăn mặt tỏ vẻ bực bội.
Nhưng chỉ mới vừa đi được vài bước, một cục nước đá từ đâu dội thẳng vào sau lưng nó. Nó lụm cục nước đá lên, trên đó phảng phất mùi si rô dâu.
Đức nhìn quanh quất rồi hỏi Mạnh:
‘Ai chọi vậy?’
Năm con nhỏ đó vừa đi vừa cười nói cứ như không có gì xảy ra. Con nhỏ ở giữa đang đóng lại nắp li nước của nó. Vậy là rõ quá rồi.
Mạnh không trả lời. Nó nhắm ngay con nhỏ chính giữa và ra sức ném. Đức liền can:
‘Ê, đừng!’
Nhưng quá muộn. Cục nước đá bay vèo vào đầu con nhỏ đó và vỡ tan thành các mảnh nhỏ văng ra xung quanh.
‘Ai da!’
Cả đám giật mình quay lại nhìn. Nhiều mảnh nhỏ óng ánh nằm tứ tung xuống đất, chúng nhanh chóng tan chảy ra thành nước.
Không giấu nổi sự tức giận, con nhỏ trưởng nhóm lập tức cạy nắp li nước, lấy một cục đá ra và ném thẳng tay ra phía trước. Trong một phản xạ nhanh chóng, Mạnh liền đưa tay trái lên đỡ lại ngay trước mặt. Một vật nhỏ, cứng và lạnh chạm vào tay nó và văng trở ra.
Lẽ ra thì sẽ còn thêm mấy cục nước đá bay tới nếu không phải có một thầy giáo đi ngang qua đúng lúc đó. Hai bên lập tức giải tán bỏ đi.
Và dĩ nhiên, chuyện này nhanh chóng trở thành chủ đề mới của mấy đứa nhiều chuyện. Mạnh dễ dàng nhận ra điều đó qua ánh mắt lấm lét trong lớp.
Thấy lớp có vẻ mất tập trung, thầy Lê Trọng Chí, giáo viên môn công nghệ, đập bàn cùm cụp:
‘Trời ơi sao mà mấy e nhiều chuyện quá. Nói thiệt nha, hồi bằng tuổi mấy em tui cũng nhiều chuyện lắm! Có điều tui biết cách nhiều chuyện. Nói làm sao mà giáo viên không để ý!’
Thầy nhìn lên bàn, trượt trượt hình cùng tên tương ứng của các học sinh. Xong rồi thầy chỉ xuống:
‘Chứ ai như em… Phi Yến nè, Bích Hòa nè. Nãy giờ thấy hai em chém gió dữ nhất lớp đó!’
Cả lớp liền phá ra cười hô hố. Lớn nhất là chỗ nhóm của thằng Anh Tú với Duy Minh. Thằng Minh nói lớn:
‘Chết chưa bưởi! Bị thầy để ý rồi đó nha!’
Con Phi Yến giãy đành đạch:
‘Thôi thầy! Hổng chịu đâu!’
Con Bích Hòa cũng òn ỉ:
‘Ờ, mấy đứa kia cũng nhiều chuyện quá trời. Sao thầy hổng nói. Giống thằng Minh kè!’
Thầy Chí trông cũng còn rất trẻ, có lẽ chỉ cỡ tuổi anh chị tụi nó. Có lẽ vì vậy mà cách ăn nói của thầy cũng đậm chất học trò không khác gì mấy so với đám giặc trong lớp. Nhưng do là thầy giáo, nên thầy ráng nín cười trong bụng. Sau đó, thầy chỉ xuống:
‘Ừ, tui thấy em Minh cũng vậy đó. Tại tui chưa kịp nói thôi. Con trai gì đâu tám dễ sợ!’
Cả đám liền bò càng ra mà cười. Thầy liền vẫy tay ra hiệu:
‘Trời ơi, mấy em cười nhỏ nhỏ chút! Thầy giám thị mà đi ngang thấy là tui bị nhắc liền đó.’
Nhắm cả lớp cười mệt bở hơi tai rồi, thầy mới vào chủ đề chính:
‘Thôi thôi thôi, đủ rồi! Cười đã rồi. Giờ nghe tui nói nè…’
Và ngược lại với sự gượng ép từ môn sử thì ở môn công nghệ, cả đám nghe một cách chăm chú, dễ chịu. Môn này chủ yếu là khái quát về phần công nghệ cơ bản, cung cấp một lượng kiến thức vừa đủ để có thể áp dụng vào cuộc sống. Cụ thể là chúng có thể sửa chữa hoặc lắp ráp những thứ linh tinh, nhỏ nhặt như đèn, kính dò…
Giảng bài xong, tụi nó chia nhóm ra và bắt đầu phân tích mấy thứ thiết bị con con ở trên bàn. Mạnh ngồi chung với nhóm Quốc mập, Xương Kiên và Hồng Ngân.
Tụi nó bâu vào nhìn cái cục kim loại nhỏ xíu ở trên bàn. Thằng Quốc ráng nhích cái thây mập của mình lại gần. Nó lụm cái cục nhỏ xíu đó lên coi, hai mắt híp lại ti hí như đường kẻ:
‘Ủa, ổng đưa cái cục gì vậy?’
Hồng Ngân giật lấy coi. Sau khi ngắm nghía đã đời, nó kết luận một cách phấn khởi:
‘Rồi, tao biết cái này cái gì rồi!’
Mạnh Quốc với Xương Kiên đưa cái bản mặt tò mò lại gần. Còn Mạnh thì dường như chẳng chú ý gì cả:
‘Là cái gì?’
Cả đám hồi hộp chờ đợi, Hồng Ngân đánh cái đét chắc nịch:
‘Là cục sắt chứ còn cục gì nữa!’
Trời ạ, Mạnh nhìn lên trần nhà một cách chán nản. Còn thằng Quốc đánh một cái chát vào vai thằng Ngân.
‘Ui da!’
‘Mé nó, làm người ta tưởng cái gì hay lắm!’
Thấy hai đứa nó giỡn, Xương Kiên gân cổ lên nhắc chúng:
‘Hai thằng ông nội, làm bài kè! Ngồi đó giỡn!’
Đợi cái đám này chi bằng mình tự làm còn hơn. Mạnh bật hệ thống tìm kiếm lên và xác định được đó là một con bọ theo dõi. Nó nạp chương trình vào con bọ. Mấy cái chân tí hon tự động tách ra và bò lạch cạch trên bàn.
Mạnh nhún vai cười tự hào. Cũng dễ quá mà.
Ba đứa kia ngừng nói chuyện, chúng chăm chú nhìn vào con bọ đang bò trên bàn. Hồng Ngân tỏ vẻ thích thú:
‘Ê, sao ông làm hay vậy!’
Mạnh chỉ lên mặt bàn, trên đó là mô hình ba chiều của con bọ cùng với các tính năng kĩ thuật và mục đích sử dụng. Nó nói:
‘Rồi lấy tập ghi lại, cuối giờ nộp ổng đi, tui không ghi đâu đó!’
Thằng Ngân trỏ tay lên mặt bàn và xoay tập tin về hướng mình. Xương Kiên tranh thủ ghi chép lại mấy thứ đó vô tập. Thằng Quốc nhìn vào đó trầm trồ:
‘Quao, cái thứ nhỏ xíu vậy mà nhiều chi tiết dữ ta!’
Thằng Ngân liền hớn hở nói không suy nghĩ:
‘Chứ sao, tao nhìn tao biết rồi! Ai như mày người thì bự mà toàn mỡ với mỡ không!’
Bị đụng chạm tới nỗi đau, thằng Quốc liền quơ tay chụp cổ Hồng Ngân rồi ép nó xuống bàn:
‘Mày chán sống rồi!’
Thằng Kiên nổi cáu:
‘Trời ơi, tụi bay ra coi. Che hết trơn!’
Thằng mập Quốc lúc này mới chịu thả Hồng Ngân ra. Nhưng nó vẫn có lí do để đánh thêm thằng Ngân:
‘Mày nè, mày nè! Chọc bạn tao giận rồi thấy chưa!’
Sau khi ăn hai cú thụi vào vai, thằng Ngân đứng dậy qua chỗ đối diện ngồi với Mạnh:
‘Ngồi với thằng này nguy hiểm quá. Tao qua đây ngồi an toàn hơn, có gì còn được người ta chỉ bài!’
Mạnh không có ý kiến gì ngoài một cái nhếch mép mang nghĩa đồng ý. Phải rồi, bên kia nguy hiểm lắm nhưng ngồi bên đây cũng chưa chắc an toàn đâu đó.
Thằng Ngân xem ra cũng không dám giỡn mặt với Mạnh. Nhìn cái bộ mặt không cảm xúc này thì đố ai biết nó đang nghĩ gì. Đụng vào không khéo chết không kịp ngáp.
Cả lớp cũng không khác gì so với chúng. Có nhóm điên đầu không biết cái thứ mình được phát cho là gì nên gửi người đi tìm trợ giúp. Chẳng hạn như nhóm của nhỏ Mai Phương. Thấy nhóm của Mạnh hí hoáy bàn tán, ghi chép hùng hổ. Con Phương liền lon ton lại hỏi:
‘Ê ê, mấy chú! Làm được chưa vậy, chỉ tui với!’
Cả bốn thằng tiếp tục làm bài dưới sự chỉ dẫn của Mạnh. Con Phương nổi đóa lên, nó kéo thằng Quốc với giọng nài nỉ:
‘Mập, chỉ cái coi! Làm gì mà ghi ghi chép chép thấy ghê vậy!’
Thằng Quốc nổi đóa lên:
‘Cái gì chị hai! Em đang làm bài, muốn hỏi gì ngồi xuống mà hỏi. Đừng có kéo!’
Con Phương ngồi xuống kế bên thằng Quốc. Nó lấy tập ra chép và tía lia liên tục đến nhức cả đầu:
‘Ê ê, chỗ này có màu xanh là sao vậy? Còn chỗ này nữa, cái này là mô tơ của nó hả? Có cần ghi kích thước từng bộ phận rõ ràng hông?’
Hồng Ngân bực mình liền bảo:
‘Trời ơi má! Má nói nhiều quá! Hỏi thằng này nè, nãy giờ mấy thứ này là nó kiếm ra không đó!’
Nhỏ Mai Phương liền xách tập qua kế bên Mạnh. Tuy nhiên, con nhỏ này hình như miễn nhiễm với cái vẻ lạnh lùng của Mạnh, nó hồn nhiên:
‘Ê ê, bạn tên gì vậy?’
Do hầu hết thời gian nghỉ hè Mạnh không có mặt ở kí túc xá nên chẳng mấy ai biết tên nó. Vì vậy, việc nó và mấy đứa trong lớp không biết tên nhau là chuyện thường. Mạnh trả lời cộc lốc:
‘Mạnh!’
Con Phương quẳng cuốn tập lên, cầm bút chỉ vô:
‘Ê, chỗ này ghi số mấy vậy? Còn chỗ này ghi tên gì?...’
Cứ thế, Mạnh chỉ con Phương từng tí một để nó chú thích vô tập. Còn ba đứa kia thì tin không nổi chuyện này, thằng Mạnh mà tụi nó thấy trong giờ ra chơi hung dữ thấy mồ chứ đâu có kiên nhẫn, từ tốn như vậy. Tụi nó đoán nhỏ Mai Phương chưa biết vụ xung đột hồi ra chơi của Mạnh với nhóm nữ sinh kia.
Sau moi móc hết những gì cần biết thì hiển nhiên là thằng Mạnh đã hết giá trị lợi dụng, con Phương nhanh chóng nhe răng cười:
‘Rồi cám ơn chú Mạnh nhiều nha, tui về chỗ đây!’
Mạnh không nói gì nhưng Hồng Ngân thì như trút được gánh nặng, nó xua tay:
‘Ờ, về lẹ đi má. Má nhiều chuyện quá!’
Mai Phương liền vênh mặt lên:
‘Xí!’
Và lon ton chạy về chỗ đưa bài cho mấy đứa kia coi. Lúc này thằng Quốc mới hỏi lại Mạnh cho chắc:
‘Ê, phải hồi nãy ra chơi ông có cãi lộn với mấy đứa con gái lớp khác phải hông?’
Mạnh nhìn nó với ánh mắt mang ý nghĩa nếu muốn toàn thây thì liệu hồn mà ăn nói:
‘Ừ, thì sao?’
Thằng Quốc mập nuốt cái ực rồi nói:
‘Thì… thì ông nhường tụi nó đi. Có sao đâu. Khi không sinh sự với tụi nó chi!’
Không giấu nổi sự bực mình, nó trả lời bằng cái giọng búa tạ:
‘Ai nói tui sinh sự trước? Tự cái đám đó kiếm chuyện trước thì có. Khi không giả bộ làm rơi tập rồi kêu tui lụm dùm. Tui thấy ghét nên mới lụm lên rồi quăng xuống đất lại cho tụi nó chừa. Ai ngờ tụi nó **** bới tùm lum. Đã thế còn ném nước đá vô người tui. Bởi vậy tui mới ném trả lại nó. Vậy là huề rồi còn gì!’
Nó lật cái vèo làm quyển vở trên bàn đóng sầm lại không thương tiếc:
‘Nói thiệt nha. Thằng nào chọc tao. Bất kể con trai, con gái gì tao cũng quất nốt!’
Xương Kiên thì tỏ vẻ hơi e sợ. Thằng Mạnh Quốc thì sửng sốt:
‘Có cần ghê vậy hông ba?’
Còn thằng Hồng Ngân thì ngược lại. Nó vui mừng khoác vai Mạnh như vừa tìm được một người tri kỉ:
‘Thấy chưa? Con trai con gái gì cũng quất nốt. Vậy mới đáng mặt anh hùng!’
Nói xong, nó hí hởn ra mặt. Mạnh cố gượng cười trước lời khen đó. Ờ, coi kĩ lại coi mình đang khoác vai ai đi nhé Hồng Ngân. Coi chừng có ngày ngủm luôn à nha.
Thấm thoắt đã đến thứ bảy. Ăn sáng xong, Mạnh nhanh chóng phóng xe tới trung tâm nghiên cứu. Và hôm nay không biết là ngày gì mà lại có thêm chuyện thú vị xảy ra. Không biết nên gọi đó là chuyện vui hay chuyện buồn nữa đây.
Trong lúc Mạnh đang huýt sáo đi ra bãi đáp thì có tiếng ai gọi nó. Lúc đầu nghe vo ve như tiếng ruồi muỗi vậy, nó nghĩ là tiếng mọi người xung quanh nói chuyện nên mình nghe nhầm. Nhưng rồi nó không thể làm ngơ được nữa khi nghe tiếng thằng điên nào đó gào lên tên họ đầy đủ của nó:
‘HOÀNG VÔ MẠNH!’
Cái giọng gào rú cộng với việc biết rõ họ tên của nó như vậy thì chỉ có một người. Thằng Đức, đi cạnh nó là chú Thanh. Mạnh lắc đầu một cách chán chường:
‘Thằng này làm cái trò gì ở đây vậy chú?’
Thằng Đức hí hởn hớt lời:
‘Ông nội, kêu nãy giờ hổng nghe. Bộ điếc hả?'
Mạnh giương bản mặt cáu kỉnh ra:
‘Có mà mày điếc thì có!’
Thấy hai đứa này mới gặp nhau mà um sùm lên vậy. Chú Thanh ngơ ngác:
‘Hai đứa quen nhau hả?’
‘Dạ!’ Tụi nó đồng thanh. Sau đó thì mỗi người một ngả. Thằng Đức nói trước:
‘Nó là bạn thân của con!’
Mạnh nói với bộ mặt thấy gớm:
‘Hổng dám. Nó là thằng ở chung phòng trọ của con hồi trước. Nó chuyên môn giấu đồ của con!’
Đức lấp liếm:
‘Xạo vừa thôi ba, tui giấu đồ ông hồi nào?’
Nhìn cái bộ dạng nói dối không biết ngượng của Đức, Mạnh quẳng liền cho nó một từ:
‘Xớ!’
Sợ hai đứa này lấy hết thời gian quý báu của mình, chú Thanh liền vỗ vai cả hai thằng:
‘Thôi được rồi! Chuyện công việc, chuyện học hành, chuyện…’
Cố lắm rồi nhưng không nhịn được, chú Thanh phì cười:
‘…cãi lộn để lên Đá Lửa rồi nói tiếp. Được không!’
Cả hai thằng cũng bật cười:
‘Dạ được!’
Nhận được câu trả lời đúng ý mình, chú Thanh yên tâm:
‘Tốt. Giờ chú còn phải đi làm việc của mình!’
Bỗng sực nhớ ra việc gì đó, Mạnh chỉ vô thằng Đức nói:
‘Ủa, mà con phải làm gì với nó!’
Chú Thanh bình thản:
‘Việc của con là huấn luyện Đức thành kĩ sư sinh học. Con chỉ cần dạy những thứ cơ bản thôi. Chú sẽ gửi một bản sát hạch kĩ năng qua để con đọc. Chỉ cần Đức thông qua bản đánh giá là được! Do hai đứa biết nhau rồi nên mấy việc còn lại thì tự trao đổi với nhau, được chứ?’
Tụi nó gật đầu cái rụp. Khi chú Thanh vừa quay đi, thằng Đức khoác vai Mạnh một cách thích thú:
‘Chào đồng nghiệp!’
‘Chào cái đầu mày! Đi thôi!’
Vừa leo lên xe, Đức nói với giọng quỷ quyệt:
‘Trời ơi! Thằng Mạnh biết lái máy bay luôn nha!’
Mạnh nhe cái hàm cá sấu ra cười:
‘Hè hè. Biết cái đầu mày đó! Xe này tự lái thì có ông nội!’
‘Trời! Vậy mà làm tui tưởng.’
Sau khi chỉ định đích đến cho xe xong, Mạnh ngồi xuống hỏi Đức sao nó xin được việc ở đây. Đức nói khá nhiều, đại khái là ba của nó có quen chú Thanh nên nó được chú Thanh đồng ý cho đi làm kĩ sư sinh học với điều kiện là qua được bài sát hạch kĩ năng. Tuy nhiên, công việc chủ yếu của nó vẫn là bảo đảm mớ thiết bị linh tinh trên đảo luôn hoạt động tốt. Nếu có thứ nào hư nhẹ thì nó sẽ sửa lại, còn nặng thì báo cáo về trung tâm.
Nơi đầu tiên mà Mạnh dẫn Đức đi tham quan là kho thiết bị. Và không ngoài dự đoán, thằng Đức đi tới đâu là sờ mó tới đó và hỏi đủ điều. Nhưng hầu hết câu trả lời của Mạnh là:
‘Ai mà biết, tao có xài qua bao giờ đâu mà mày hỏi!’
Đức lấy một cuộn cáp leo núi ra ngó và tỏ vẻ thích thú:
‘Ê, cái này leo núi đã lắm nè! Tự động quấn và bám chặt vào bất kì vật gì. Bảo đảm không bao giờ có chuyện té. Ê ê, còn cái này nữa.’
Nó quẳng cuộn cáp về chỗ cũ và chạy sang khu vực để mấy bộ đồ bảo hộ cho kĩ sư sinh học. Nó cầm hai cái giáp tay lên ngắm nghía:
‘Cái này mới là đồ xịn nè! Mấy cái đồ bán trong cửa hàng toàn đồ dỏm không. Còn lâu mới được như cái này.’
Rồi nó vớ một cái ba lô lên coi:
‘Ê, còn cái này chừng nào tui mới được xài.’
Mạnh cười khựa khựa:
‘Muốn xài bộ giáp hoàng kim môn phái hả con? Qua được bài kiểm tra sát hạch đã rồi mới được đụng tới. Con ạ!’
Đức nguýt cái ‘xì…’ rõ dài và làm mặt giận:
‘Biết lắm mà, thằng Mạnh keo lắm! Dễ gì đụng tới đồ của nó!’
Mạnh cười trừ:
‘Ừ hừ…, của tao thiệt thì tao cũng mừng!’
‘Chà, chỗ này còn khu nào đặc biệt hơn hông hả Mạnh?’
Đức mở một màn hình ở gần đó lên kiếm sơ đồ kho thiết bị và xem kĩ từng phân khu trong kho. Mạnh nhún vai:
‘Ai mà biết! Kiếm đi!’
Trong lúc Đức đang coi sơ đồ thì Mạnh đi dẹp từng món đồ về chỗ cũ. Bỗng nhiên, nó phát hiện ra bị thiếu mất một bộ giáp bảo vệ. Tất cả các kệ xung quanh đều đầy ắp cả, duy chỉ có một kệ trống trơn. Đôi giáp tay, ba lô và đôi giày đã không cánh mà bay.
Mạnh đứng đó ngẫm nghĩ. Không biết ai lấy vậy ta? Nó bèn liếc sang chỗ cái màn hình, Đức đang đứng ở đó mày mò cái sơ đồ kho thiết bị một cách hí hửng. Không thể nào là thằng Đức, mình đi theo nó nãy giờ mà.
Bỗng nhiên, Mạnh ngắt mạch suy nghĩ. Thôi kệ, chắc là ai đó tạt ngang đây tiện thể lấy đồ. Cái kho này là của chung mà chứ có phải của mình nó đâu.
Rồi nó bảo Đức:
‘Thôi, chơi đủ rồi! Giờ tao còn phải lên trên làm việc. Mày đi theo tao học hỏi luôn.’
Cả hai thằng đang lội bộ trong rừng, Mạnh đeo kính bảo hộ để dò đường, nó dẫm bước đạp ngã mấy bụi cỏ xuống đất, tay cầm một con dao găm phang mấy bụi cây qua hai bên. Thằng Đức theo sau càu nhàu:
‘Ê, bộ hổng có đường nào khác hả?’
Mạnh vừa mở đường vừa nói:
‘Có, nhưng mà tao không thuộc đường dưới đất. Bình thường tao toàn nhảy qua nhảy lại trên cành cây để đi lại không à.’
‘Vậy sao không đi bằng cách đó đi!’
Mạnh ngừng lại và ngước đầu nhìn lên trên mấy cành cây:
‘Tao thì dễ rồi. Vấn đề là mày chưa biết cách giữ thăng bằng trên cây kìa.’
Đức đập Mạnh một cái:
‘Trời ơi, coi thường người khác vừa phải thôi. Ông làm thử đi, tui bắt chước làm theo!’
Cất con dao vào ba lô, Mạnh tỏ vẻ thích thú:
‘Rồi! Thích thì chiều!’
Vừa nói xong, Mạnh lập tức phóng người cái vù lên cành cây cao và hạ cánh một cách hoàn hảo. Nó đứng xích ra cách than cây một khoảng rồi khoanh tay chỉ vào khoảng trống đó:
‘Rồi đó lên đi con!’
Xoa hai tay vào nhau, Đức mạnh miệng:
‘Được rồi Mạnh, hãy đợi đấy! Tao sẽ cho mày biết thế nào là cao thủ!’
Nó đi lùi lại vài bước rồi lấy đà chạy tới phóng thẳng lên cây. Do mất thăng bằng nên nó quờ quạng tay chân làm cả người chới với đứng không vững.
Mạnh liền đẩy nó vào sát thân cây, miệng cười khì:
‘Ừ, ghê lắm đó!’
Đức bám chặt vào thân cây, miệng hổn hển:
‘Ủa, sao tui thấy ông đứng ngon lành mà… Kì vậy?’
‘Ờ, ngon lành lắm đó!’ Nó cười khẩy.
Bỗng nhiên, Đức đánh cái đét chắc nịch:
‘Đúng rồi! Đôi giày xăng đan. Đôi giày này chung bộ với cái ba lô nè. Hổng có nó đố ông giữ thăng bằng được!’
Mạnh méo mặt. Đầu óc thằng này cứ suy luận ra toàn những chuyện ngang như cua. Mà thật ra đây đâu phải lần đầu tiên nó cãi lí với Mạnh đâu.
Mạnh há miệng định nói gì đó nhưng thôi, có nói kiểu gì thằng Đức cũng cãi cho bằng được. Nó ngồi xuống, tháo giày ra đưa cho thằng Đức cầm và nở một nụ cười kinh khiếp:
‘Coi nè há!’
‘Làm gì cười thấy ghê vậy ba!’
Nó gằn giọng:
‘Rồi sẽ biết!’
Nói xong, Mạnh chạy dọc theo thân cây và bung mình như con châu chấu phóng lên một cành cây khác. Cành lá rung nhẹ và nó đã đứng trên cành cây. Nó thản nhiên:
‘Thấy chưa! Không mang giày tao còn dễ giữ thăng bằng hơn nữa đó!’
Mạnh nhảy về chỗ cũ và mang giày vào chân trở lại. Đức vẫn còn nhăn mặt nhíu mày:
‘Ủa, sao kì vậy ta?’
Nhìn bộ mặt khó coi đó, Mạnh nói thật:
‘Lí do nguyên kì nghỉ hè tao không có mặt ở kí túc xá là do tao được xách lên đảo để luyện tập đó. Nếu thiệt mày chỉ cần coi và làm được giống y như tao. Vậy thời gian mấy tuần lễ tao bỏ công tập luyện cực khổ coi như bỏ đi hả?’
Đức vỡ lẽ ra, nó châm chọc:
‘Thì ra là vậy, hèn chi thằng Mạnh cùi bắp như vầy mà hơn mình được. Đúng là chuyện lạ!’
Mạnh chỉ đáp trả một cách im lặng bằng bộ mặt hung thần dữ tợn. Nhưng cách này chỉ làm cho thằng Đức cười khì khì.
Liếc cảnh cáo xong, Mạnh nhảy xuống đất:
‘Xuống dưới đây mà đi. Ham hố đứng ở trển đi. Té bể gáo dừa tao không chịu trách nhiệm đâu đó!’
Khi đã đảm bảo thằng bạn mình đứng an toàn trên mặt đất, Mạnh mới ung dung giải thích:
‘Cành cây thì gồ ghề và vị trí tiếp túc có giới hạn chứ không bằng phẳng và ổn định như ở dưới mặt đất. Chưa kể nếu lực tiếp xúc quá mạnh sẽ làm cho cành cây rung lên và càng khó giữ thăng bằng.’
Cuối cùng, nó chỉ tay kết luận một cách khoái chí:
‘Vì vậy đứng được thăng bằng ở trên đó là một nghệ thuật. Nhưng người có thể nhảy từ cành này qua cành khác mới thực sự là một nghệ sĩ!’
Đức trố mắt kinh ngạc:
‘Trời ơi Mạnh! Phải ông không vậy? Sao hôm nay ông thông minh, thơ văn lai láng thế? Thằng Mạnh ngu si, dốt nát, đần độn mọi khi đâu rồi?’
Mạnh nở một nụ cười méo mó:
‘Bôi bác tao vừa thôi nhé con! Lâu lâu cũng phải để tao chảnh chó một chút chứ!’
Rồi nó lấy con dao ra trở lại. Đức gấp gáp lùi lại:
‘Cái gì đây! Muốn giết người diệt khẩu à?’
Mạnh đảo mắt lên rồi lắc đầu:
‘Đồ khùng!’
Nó tiếp tục xẻ mấy cành dương xỉ ngáng đường ra hai bên và đi tiếp. Thằng Đức theo sau cười khì khì, nó đạp lên con đám lá cây bị cắt trơ trụi, nhìn quanh và thắc mắc:
‘Ê, bộ có mình ông ở đây thôi hả?’
Mạnh vung tay xớn một mớ lá cây phía trước, đạp đám cành lá sang hai bên.
‘Không, còn có một con nhỏ làm việc ở đây với tao nữa.’
Đức lập tức sáng mắt, xáp lại gần Mạnh và tuôn một tràng câu hỏi ra liên tục như thác chảy:
‘Thiệt vậy hả? Nó mấy tuổi? Đẹp hông? Cao nhiêu? Nặng nhiêu? Số đo ba vòng nhiêu? Tính tình sao? Nó làm ở đây từ khi nào vậy? Nó có cận thị hay bị chứng đần độn bẩm sinh như ông hông?’
Đức bắt buộc phải dừng lại khi thấy trước mắt mình là cái bản mặt hầm hầm vô cùng khó coi. Mắt thì trợn trừng hung dữ, môi dưới thì trề ra hết cỡ, tay phải thì lăm lăm con dao. Nói chung là trông thằng Mạnh lúc này trông vô cùng lưu manh.
Không thể nín nổi nữa, Đức liền phá ra cười:
‘Được rồi. Giỡn thôi mà, làm gì mà nổi giận ghê vậy? Nói tui nghe coi, nhỏ đó sao?’
Đám cây cỏ phía trước trông có vẻ thưa thớt, Mạnh vẫy tay một cái, lưỡi dao tự chui lại vào trong cán. Nó cất con dao và hằn học:
‘Tao cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu tao còn hổng nhớ nữa là. Ở đó mà kêu tao nhớ chiều cao, cân nặng của người khác.’
‘Ê, vậy đừng có nói là ông không nhớ mặt mũi nhỏ đó ra sao nha!’
‘Nhớ chứ sao không?’
‘Tả thử coi tui có quen nó không?’
Mạnh nhe răng cười khì. Nó đưa tay chống cằm và nhìn lên trời nói:
‘Ờ… Nó có hai con mắt, một cái mũi, hai lỗ tai và một cái miệng!’
Đức như bị thôi miên, nó gật gù:
‘Ờ…ờ…’ Và rồi nó bừng tỉnh ‘Ê, tả vậy đố ai biết mậy?’
‘Thì là con nhỏ nói chuyện với tao ở trong cửa hàng đó!’ Mạnh huỵch toẹt luôn.
‘Nhưng lúc đó tui chưa kịp thấy mặt nó mà!’
Mạnh cười chế giễu và nói chắc nịch:
‘Ờ, chắc hông đó! Lát gặp mặt nó đi rồi thế nào mày cũng…’
Rồi nó đập hai tay vào nhau bắt chước điệu bộ của Đức:
‘À, ra là nó hả?’
Đức phủi tay đẩy Mạnh:
‘Ơi…Xạo vừa thôi!’
Mạnh đưa bàn tay phải ra và chỉ vào từng ngón một:
‘Gặp nó đi rồi sẽ biết! Con nhỏ đó đẹp có, xinh có, dễ thương có, thông minh cũng có.’
Cuối cùng, nó kết luận:
‘Tao với mày gộp lại nhân lên một trăm lần cũng chưa chắc bằng nó!’
Và hai đứa nó bắt đầu đôi co qua lại um sùm. Đức vẫn một mực khẳng định:
‘Xạo vừa thôi ba. Ba bịa không hà! Làm gì có con nhỏ nào thông minh, xinh đẹp mà lại chịu đi làm cái công việc nặng nhọc này.’
Mạnh trả lời một cách khổ sở:
‘Thì bởi vậy mới nói!’
‘Thôi im đi, xạo không à ba?’
‘Mày mới im đó. Đổi tên thành Nguyễn Văn Cãi đi. Tối ngày cãi không!’
‘Ông mới xạo đó!’ Đức cự lại với vẻ thích thú. Bỗng nhiên, nó đổi chủ đề ‘Ủa, mà sao đi nãy giờ hổng thấy con gì hết vậy?’
Mạnh nhìn quanh một hồi rồi cười khì:
‘Ai mà biết! Chắc nghe cãi lộn um sùm nên tụi nó chuồn đi đâu hết rồi!’
Phía trước là một con suối, vài con khủng long đang súc miệng và nhấm nháp mấy bụi cỏ non. Chợt có tiếng động gì đó, chúng dỏng tai lên nghe. Có tiếng bước chân đang đến gần chỗ này.
Mạnh đi qua chỗ đám khủng long và tiện miệng nói mấy câu:
‘Chào lũ ngốc!’
‘Ê, có khủng long con nữa kè Mạnh!’ Đức tỏ ra khá thích thú với chúng.
‘Thấy rồi!’ Mạnh lầm bầm trong miệng.
Nó đưa tay lên xem lại bản đồ. Băng đang ở bên kia con suối. Bây giờ không cần cái kính dò nữa. Nó tháo cái kính dò xuống và đeo cái kính cận lên lại. Cảnh vật xung quanh trở nên hơi mờ nhạt. Chà, mình cận nặng vậy à, chừng nào có thời gian rảnh mới đi khám mắt vậy. Nó tự nhủ.
Tụi nó dừng lại tại giữa những cây thông cao vút. Thỉnh thoảng lại có vài tiếng kêu của lũ chim ở trên cây. Mạnh đưa cổ tay ra và nhìn theo hướng tín hiệu. Đức ngó quanh quất lo lắng:
‘Có bị lạc đường hông đó ba?’
Mạnh vẫn dán mắt vào vào tín hiệu trên giáp tay và ngó theo hướng phát ra tín hiệu:
‘Lạc đầu mày!’
Kia rồi, trên một cành cây, Băng ngồi đu đưa trên cao và đang ghi chép thứ gì đó. Mạnh hất đầu về đó:
‘Nó kè!’
Đức ngạc nhiên đến sững người, nó há hốc mồm:
‘A, ra…’ Và nó kết thúc bằng tiếng ‘pịp’, tịt ngòi tại chỗ.
Dòng chữ ‘Thấy chưa, tao đã nói rồi mà’ hiện rõ mồn một trên mặt Mạnh. Nó nhướn chân mày:
‘Đó, giờ nó mới biết mỗi một chữ A thôi đó. Tội nghiệp ghê!’
Đức cười xuề xòa làm ngọt:
‘Hì hì hì…’
Mạnh cười theo:
‘Hì hì hì…’ Và trở mặt ngay tại chỗ ‘Đồ khùng!’
Băng có lẽ rất giỏi trong việc tiếp xúc với mấy con vật dữ nhưng đó vẫn chỉ là mấy con vật. Thằng Đức lại là chuyên gia làm phiền người khác. Không biết hai đứa này gặp mặt nhau thì có chuyện gì xảy ra hay không. Mạnh cũng không dám đoán trước kết quả.
Khi tụi nó đến gần, cô nhìn xuống vẫy tay một cách tươi vui:
‘Mạnh, chào bạn!’
‘Chào!’ Nó lờ đờ.
Đức ghé sát và thụi Mạnh một cái:
‘Sao ông chào người ta vô duyên vậy!’
‘Kệ tao!’
Băng thu dọn đồ đạc, nhảy xuống đất, đi thẳng đến chỗ tụi nó. Cô vui vẻ:
‘Chào bạn. Bạn tên gì vậy?’
Đức khoác vai Mạnh và chỉ vô nó:
‘Tui là bạn của nó. Tui tên Đức!’
Và hiển nhiên, đã là sinh viên nổi nhất trường thì không tránh khỏi việc thường xuyên bị người khác làm phiền. Đức huyên thuyên nói đủ thứ chuyện với cô. Nào là ‘Sao bạn học giỏi thế, có bí quyết gì chỉ với?’. Rồi tới mấy câu nhảm nhí như ‘Thằng này có hay ăn hiếp bạn hông, cứ nói tui để tui trị tội nó!’. Và Mạnh đáp trả bằng nụ cười ngầm mang nghĩa ‘Lát nữa rồi mày sẽ biết tay tao, con ạ!’.
Xem ra Băng đã khá quen với mấy đứa phiền toái như Đức. Thay vì tỏ vẻ khó chịu thì cô lại kiên nhẫn ngồi nghe một cách vui vẻ.
May là Mạnh sực nhớ ra mình còn công việc rèn giũa thằng Đức và kéo nó đi. Nếu không chắc nó còn ngồi đó làm phiền Băng đến hết cả sáng.
Hôm sau, Mạnh liệt kê các thiết bị và các loài săn mồi dễ gặp trên Đá Lửa cho Đức nghe và hướng dẫn nó cách sử dụng các thiết bị đối phó với mấy con vật sao cho vừa để đảm bảo an toàn cho mình mà vừa hoàn tất được việc khảo sát. Khốn nỗi thằng Đức lại là chuyên gia cãi lời và ngắt lời người khác. Tụi nó cứ nói qua nói lại làm cho Băng không thể thôi cười.
Cuối cùng, Mạnh bực mình:
‘Thôi! Dẹp mày đi, tao đi uống nước. Nói chuyện với mày mệt quá!’
Mạnh ho khục khặc mấy tiếng và cầm chai nước lên nốc ừng ực. Nó ra lệnh:
‘Băng, dạy nó tiếp đi. Bực cả mình!’ Và ngồi vào một góc làm bài tập.
Băng giải thích cần mẫn và tỉ mỉ tới mức đôi lúc Mạnh phải ngóc tai nghe. Sau một hồi nói chuyện với cô, Đức rút ra một kết luận ngoài lề:
‘Giờ tui mới biết vì sao thằng Mạnh khen bạn dữ vậy!’
Trong chốc lát, Băng hơi bất ngờ, còn Mạnh lập tức đưa đầu ra khỏi mớ tập sách, ánh mắt chúng đụng nhau trong chốc lát.
Băng lập tức nhìn vào quyển tập của mình vờ như đang tra cứu gì đó:
‘Bạn ấy khen gì mình cơ?’
Tim của Mạnh như sắp rụng xuống đất khi nghe câu đó. Đức thì xem ra không để ý gì cả, nó cứ thế mà trả lời luôn:
‘Nó nói bạn đẹp, dễ thương, thông minh!’
Băng khẽ cười. Còn Mạnh đáp chán nản:
‘Thì đúng là như vậy mà!’
Đức cãi bướng:
‘Nhưng trước giờ ông có khen ai bao giờ đâu!’
Đức lại gần Mạnh khoác vai, rồi nó đánh bình bịch vào lồng ngực mình và chỉ vào Mạnh, giọng nhão nhoét:
‘Ngay cả tui nè, thằng bạn thân nhất của Mạnh nè… mà còn chưa từng được nó khen lấy một câu?’
Mạnh lườm nó và phán ngay tại chỗ:
‘Vậy hả? Mày thì có gì để tao khen ngoài việc giỏi chọc phá người khác?’
Đức làm bộ đẩy đẩy Mạnh ra:
‘Đó, bạn thấy chưa, thấy nó sỉ nhục tui cỡ nào chưa!’
Mạnh không biết nói gì ngoài việc đảo mắt nhìn lên trần. Rồi Đức ngẫm nghĩ một hồi, nó ghé sát vào nói nhỏ với Băng:
‘Hèn chi lúc tới đây tui thấy bản mặt nó mừng húm. Khác xa cái bản mặt nó hôm bữa!’
Mạnh chống cằm rồi quay cổ qua vặn hỏi:
‘Hôm nào là hôm nào?’
‘Hôm ông cãi lộn với mấy con nhỏ lớp khác đó! Lúc đó ông hung dữ thấy mồ!’
Nghĩ lại vụ hôm bữa Mạnh vẫn còn thấy tức anh ách trong bụng. Nó liền khoanh tay lên mặt:
‘Mày biểu tao không dữ sao được. Khi không tụi nó kiếm chuyện với tao. Hổng lẽ kêu tao nhịn!’
Băng nhíu mày tỏ vẻ quan tâm:
‘Ủa, hai bạn đang nói chuyện gì vậy?’
Đức chặc lưỡi nói:
‘Thì hôm bữa, tui với nó đang ra căn tin…’
Và sau một hồi, nó kết thúc câu chuyện bằng một câu bình luận:
‘Bởi vậy, nếu không có tui ở đó thì chắc là anh Mạnh đã bị tụi nó đánh cho te tua nhừ…’
Bắt gặp ánh mắt hung thần của Mạnh, Đức run giọng:
‘…tử rồi!’ Và nó phá ra cười.
Mạnh nạt nộ:
‘Hứ, bộ tụi nó tưởng muốn chọc ai là chọc hả? Đụng vô tui là tui cho biết tay liền!’
Băng tỏ ra lo lắng:
‘Mình nghĩ bạn nên hòa đồng một chút chứ đừng nên khó chịu với mọi người như vậy!’
‘Tui cũng thấy Băng nói đúng đó!’
Mạnh gãi gãi đầu, hạ giọng:
‘Tui biết! Nhưng mà tính tui vậy đó. Quen rồi!’
Rồi nó nhìn Băng với bộ dạng e ngại:
‘Nhưng mà lo cho tui chi? Bạn nên coi chừng thân mình đi thì tốt hơn. Tui thấy đám con trai trong trường tối ngày cứ canh me cơ hội để tiếp cận bạn đó!’
‘Ừ, mình biết mà!’
Rồi Mạnh tự thưởng cho mình một nụ cười hài lòng. Thằng Đức lập tức lớn giọng:
‘Thì con người ta học giỏi mới có người hâm mộ! Chứ ai như ông. Học dốt, ngu si, đần độn!’
Và dĩ nhiên, Mạnh đáp trả bằng cái bộ mặt hung thần. Đức chộp ngay thời điểm đó khều khều Băng:
‘Ê, nhìn coi cái bản mặt nó khó ưa chưa kè!’
Băng cố nín cười trước cái bộ mặt nhăn nhó của Mạnh. Còn Mạnh vẫn thản nhiên nạt Đức:
‘Tao khó ưa vậy đó! Rồi sao? Lo làm bài đi. Nhiều chuyện!’
Mặc dù Mạnh biết trước Băng sẽ là trung tâm dễ dàng thu hút mọi người. Nhưng điều nó không ngờ là cô lại là một cục nam châm mạnh hơn nó tưởng. Hầu hết mọi người đều kiếm cớ hỏi bài để làm quen với cô. Mỗi lần Băng đi đâu là có thêm cả đám bạn đi cùng. Điều đó khá dễ hiểu khi Băng là người nổi tiếng nhất trường, với lại cô cũng dễ kết bạn với người khác.
Còn Mạnh thì ngược lại, mỗi lần vào trường mới là mỗi lần nó có thêm nhiều kẻ địch hơn là có thêm nhiều bạn. Ở đây cũng không ngoại lệ.
Giờ giải lao, Đức rủ nó đến khu căn tin. Như mọi khi, Đức vẫn kể lể mấy chuyện học hành của nó:
‘Bữa nay học cấu trúc mạch vui dễ sợ. Ông thầy cho cả lớp tui mỗi người một cái cục gì đó giống giống cục sạc pin. Ổng cho sơ đồ rồi hướng dẫn tháo ráp sao. Ai ngờ bữa nay mới tiết đầu tụi nó làm cháy mẹ hết bảy cục!’
Mạnh giật nảy mình:
‘Trời, gì ghê vậy!’
‘Ừ, ổng nói cái lớp này là cái lớp hao tiền tốn của nhất. Mỗi lần thực hành là mỗi lần làm hư đồ. Há há!’
Mạnh lắc đầu bó tay:
‘Công nhận lớp mày siêu thiệt!’
‘Mà hên đó là môn chủ lực của lớp tao nên ổng nói hư bao nhiêu đồ cũng được. Miễn sao cuối năm môn này phải trên tám điểm hết.’
Mạnh chú thích thêm:
‘Thì phải rồi! Lớp mày chuyên về sửa chữa với lắp ráp thiết bị. Phá đồ cho đã vô rồi không lấy được trên tám điểm thì ai cho mày học tiếp!’
Đức đập tay cái bốp tỏ vẻ đắc chí:
‘Mà công nhận tui giỏi thiệt, lựa ngay cái lớp ngon lành mà học. Học lớp này tha hồ nghịch phá thiết bị.’
Mạnh ‘À ừ!’ gật đầu đồng ý. Đức tiếp tục nói tỉnh bơ:
‘Ai như thằng Mạnh, lựa ngay cái ngành hốt phân chuồng gì đâu không. Chán *****!’
‘Có mà mày mới đi hốt phân chuồng thì có!’ Mạnh quạu quọ.
Đức cười khành khạch chọc quê Mạnh.
‘Ê, mà thằng cha dạy sử, tui thấy ổng dữ quá trời. Sử thôi mà. Có gì to tát lắm đâu mà cứ la lối thấy gớm…’
Mặc dù vẫn lắng tai nghe Đức nói nhưng Mạnh vẫn chú ý khá kĩ mọi thứ xung quanh.
Đúng lúc đó, có một nhóm nữ sinh đi ra từ căn tin, chúng vừa cầm tập vừa cầm một li nước có ống hút, trông khá nổi bật. Thứ đầu tiên đập vào mắt người ta là mấy thứ trang sức chúng đeo trên người. Nào dây chuyền, vòng tay, khuyên tay đủ kiểu. Tóc tai, mặt mũi thì mỗi đứa mỗi kiểu được chải chuốt đẹp đẽ cứ như là muốn khoe ra mình sành điệu cỡ nào. Đã thế còn vừa đi vừa nhún nhảy, nói chuyện đùa giỡn um sùm cả hành lang.
Đang đùa giỡn, chúng chợt nhìn lén về phía Mạnh và Đức. Tụi nó chụm lại thì thầm to nhỏ gì đó có vẻ không hay ho lắm. Sau đó chúng ra vẻ bình thường và nói chuyện tiếp.
Ngay khi tới gần, chúng giả vờ đùa giỡn làm sao rồi cố tình vấp té vào người Mạnh. Nhưng Mạnh né được và đi tiếp. Nó tiếp tục nói chuyện với Đức bình thường:
‘Nói thiệt thì tao thấy ổng cũng đâu có…’
‘Ê!’
Chuyện gì nữa đây. Mạnh khựng người quay lại.
Con nhỏ kia nhìn xuống cuốn tập bị rơi của mình rồi ngước mắt nhìn lên trời cười tít:
‘Hổng biết lụm dùm người ta nữa à!’
Mạnh nhận ra con nhỏ này. Nó chính là con nhỏ đại diện cho ngành hàng không trên lễ đài hôm bữa, trên cổ con nhỏ đeo một sợi dây chuyền bằng đá. Nhưng khác một điểm là bữa nay nó không ăn mặc giản dị như hôm đó.
Nó chớp chớp mắt với mấy đứa bạn. Mấy đứa kia đồng thanh:
‘Lụm dùm người ta rồi xin lỗi đi chứ!’
Nhìn vẻ bề ngoài của chúng đã muốn nổ đom đóm mắt rồi. Đã thế bây giờ còn giở cái giọng õng ẹo ra mè nheo. Gặp mấy đứa dại gái thì có thể chúng sẽ xiêu lòng. Còn gặp Mạnh thì xem như chúng đụng lầm người rồi.
Mạnh nhặt cuốn tập lên đưa đến trước mặt con nhỏ đó. Con nhỏ chìa tay ra, mỏ cong cớn:
‘Trời ơi, bạn đúng là dễ…’
Ngay lúc đó, Mạnh bất thần thả quyển tập xuống lại, giọng sắc bén:
‘Chưa bị què tay mà, tự nhặt lấy đi!’
Cả đám hết hồn, mặt biến sắc như vừa bị ai dội một gáo nước lạnh vào mặt chúng. Chúng há hốc miệng kinh hoàng một hồi rồi ngậm mỏ lại trong im lặng. Con nhỏ đeo dây chuyền coi bộ hình như là trưởng nhóm, nó to tiếng:
‘Ê, thằng kia! Sao vô duyên với phụ nữ vậy!’
Cả hành lang bỗng nhiên ngừng hoạt động. Mọi người lập tức dồn mắt chú ý về hướng vụ đụng độ. Nhưng tệ hại thay, lúc đó mấy đứa bạn chung lớp với Mạnh cũng đang đứng ở gần đó.
Con nhỏ to mồm đến mức phả ra cả mùi si rô dâu trong miệng. Hai hàng lông mày Mạnh nhíu lại. Nó vẫn trụ vững tại chỗ, chưa bị suy suyển gì. Vì bị người khác **** mắng quen rồi nên câu này chưa si nhê gì nó cả.
Nhân cơ hội mọi người đang chú ý cuộc cãi lộn, cả lũ bạn kế bên con nhỏ liền làm ầm lên:
‘Phải đó, đàn ông con trai gì mà cục cằn thấy sợ!’
‘Con trai gì đâu mà dữ vậy, không ga lăng gì hết!’
‘Ừ, tự nhiên lụm tập người ta lên rồi quăng xuống đất lại!’
‘Người gì đâu thấy ghét…’
Mạnh kệ xác mọi người xung quanh. Nó nhìn thẳng vào cả đám, hít hơi nói không kiên nhẫn, giọng ồm ồm:
‘Tao là vậy đó. Thì sao?’
Chỉ một câu thôi mà cả đám chảnh chọe đó nín bặt không dám hé thêm lời nào.
Đức thấy không ổn lắm nên chạy vô can thiệp. Nó nhặt cuốn tập lên đưa cho con nhỏ đó và chữa cháy:
‘Tập của bạn nè! Xin lỗi nha!’
Rồi nó quay qua vỗ vai Mạnh đẩy đi:
‘Thôi, đi đi. Cãi nhau với người ta làm gì!’
Trước khi đi, Mạnh giở bản mặt hung thần ra liếc cả đám, khịt mũi một cái cảnh cáo. Nhắm chừng cuộc cãi lộn đã kết thúc, mọi người xung quanh lập tức ai đi đường nấy.
‘Bực cả mình!’ Mạnh nhăn mặt tỏ vẻ bực bội.
Nhưng chỉ mới vừa đi được vài bước, một cục nước đá từ đâu dội thẳng vào sau lưng nó. Nó lụm cục nước đá lên, trên đó phảng phất mùi si rô dâu.
Đức nhìn quanh quất rồi hỏi Mạnh:
‘Ai chọi vậy?’
Năm con nhỏ đó vừa đi vừa cười nói cứ như không có gì xảy ra. Con nhỏ ở giữa đang đóng lại nắp li nước của nó. Vậy là rõ quá rồi.
Mạnh không trả lời. Nó nhắm ngay con nhỏ chính giữa và ra sức ném. Đức liền can:
‘Ê, đừng!’
Nhưng quá muộn. Cục nước đá bay vèo vào đầu con nhỏ đó và vỡ tan thành các mảnh nhỏ văng ra xung quanh.
‘Ai da!’
Cả đám giật mình quay lại nhìn. Nhiều mảnh nhỏ óng ánh nằm tứ tung xuống đất, chúng nhanh chóng tan chảy ra thành nước.
Không giấu nổi sự tức giận, con nhỏ trưởng nhóm lập tức cạy nắp li nước, lấy một cục đá ra và ném thẳng tay ra phía trước. Trong một phản xạ nhanh chóng, Mạnh liền đưa tay trái lên đỡ lại ngay trước mặt. Một vật nhỏ, cứng và lạnh chạm vào tay nó và văng trở ra.
Lẽ ra thì sẽ còn thêm mấy cục nước đá bay tới nếu không phải có một thầy giáo đi ngang qua đúng lúc đó. Hai bên lập tức giải tán bỏ đi.
Và dĩ nhiên, chuyện này nhanh chóng trở thành chủ đề mới của mấy đứa nhiều chuyện. Mạnh dễ dàng nhận ra điều đó qua ánh mắt lấm lét trong lớp.
Thấy lớp có vẻ mất tập trung, thầy Lê Trọng Chí, giáo viên môn công nghệ, đập bàn cùm cụp:
‘Trời ơi sao mà mấy e nhiều chuyện quá. Nói thiệt nha, hồi bằng tuổi mấy em tui cũng nhiều chuyện lắm! Có điều tui biết cách nhiều chuyện. Nói làm sao mà giáo viên không để ý!’
Thầy nhìn lên bàn, trượt trượt hình cùng tên tương ứng của các học sinh. Xong rồi thầy chỉ xuống:
‘Chứ ai như em… Phi Yến nè, Bích Hòa nè. Nãy giờ thấy hai em chém gió dữ nhất lớp đó!’
Cả lớp liền phá ra cười hô hố. Lớn nhất là chỗ nhóm của thằng Anh Tú với Duy Minh. Thằng Minh nói lớn:
‘Chết chưa bưởi! Bị thầy để ý rồi đó nha!’
Con Phi Yến giãy đành đạch:
‘Thôi thầy! Hổng chịu đâu!’
Con Bích Hòa cũng òn ỉ:
‘Ờ, mấy đứa kia cũng nhiều chuyện quá trời. Sao thầy hổng nói. Giống thằng Minh kè!’
Thầy Chí trông cũng còn rất trẻ, có lẽ chỉ cỡ tuổi anh chị tụi nó. Có lẽ vì vậy mà cách ăn nói của thầy cũng đậm chất học trò không khác gì mấy so với đám giặc trong lớp. Nhưng do là thầy giáo, nên thầy ráng nín cười trong bụng. Sau đó, thầy chỉ xuống:
‘Ừ, tui thấy em Minh cũng vậy đó. Tại tui chưa kịp nói thôi. Con trai gì đâu tám dễ sợ!’
Cả đám liền bò càng ra mà cười. Thầy liền vẫy tay ra hiệu:
‘Trời ơi, mấy em cười nhỏ nhỏ chút! Thầy giám thị mà đi ngang thấy là tui bị nhắc liền đó.’
Nhắm cả lớp cười mệt bở hơi tai rồi, thầy mới vào chủ đề chính:
‘Thôi thôi thôi, đủ rồi! Cười đã rồi. Giờ nghe tui nói nè…’
Và ngược lại với sự gượng ép từ môn sử thì ở môn công nghệ, cả đám nghe một cách chăm chú, dễ chịu. Môn này chủ yếu là khái quát về phần công nghệ cơ bản, cung cấp một lượng kiến thức vừa đủ để có thể áp dụng vào cuộc sống. Cụ thể là chúng có thể sửa chữa hoặc lắp ráp những thứ linh tinh, nhỏ nhặt như đèn, kính dò…
Giảng bài xong, tụi nó chia nhóm ra và bắt đầu phân tích mấy thứ thiết bị con con ở trên bàn. Mạnh ngồi chung với nhóm Quốc mập, Xương Kiên và Hồng Ngân.
Tụi nó bâu vào nhìn cái cục kim loại nhỏ xíu ở trên bàn. Thằng Quốc ráng nhích cái thây mập của mình lại gần. Nó lụm cái cục nhỏ xíu đó lên coi, hai mắt híp lại ti hí như đường kẻ:
‘Ủa, ổng đưa cái cục gì vậy?’
Hồng Ngân giật lấy coi. Sau khi ngắm nghía đã đời, nó kết luận một cách phấn khởi:
‘Rồi, tao biết cái này cái gì rồi!’
Mạnh Quốc với Xương Kiên đưa cái bản mặt tò mò lại gần. Còn Mạnh thì dường như chẳng chú ý gì cả:
‘Là cái gì?’
Cả đám hồi hộp chờ đợi, Hồng Ngân đánh cái đét chắc nịch:
‘Là cục sắt chứ còn cục gì nữa!’
Trời ạ, Mạnh nhìn lên trần nhà một cách chán nản. Còn thằng Quốc đánh một cái chát vào vai thằng Ngân.
‘Ui da!’
‘Mé nó, làm người ta tưởng cái gì hay lắm!’
Thấy hai đứa nó giỡn, Xương Kiên gân cổ lên nhắc chúng:
‘Hai thằng ông nội, làm bài kè! Ngồi đó giỡn!’
Đợi cái đám này chi bằng mình tự làm còn hơn. Mạnh bật hệ thống tìm kiếm lên và xác định được đó là một con bọ theo dõi. Nó nạp chương trình vào con bọ. Mấy cái chân tí hon tự động tách ra và bò lạch cạch trên bàn.
Mạnh nhún vai cười tự hào. Cũng dễ quá mà.
Ba đứa kia ngừng nói chuyện, chúng chăm chú nhìn vào con bọ đang bò trên bàn. Hồng Ngân tỏ vẻ thích thú:
‘Ê, sao ông làm hay vậy!’
Mạnh chỉ lên mặt bàn, trên đó là mô hình ba chiều của con bọ cùng với các tính năng kĩ thuật và mục đích sử dụng. Nó nói:
‘Rồi lấy tập ghi lại, cuối giờ nộp ổng đi, tui không ghi đâu đó!’
Thằng Ngân trỏ tay lên mặt bàn và xoay tập tin về hướng mình. Xương Kiên tranh thủ ghi chép lại mấy thứ đó vô tập. Thằng Quốc nhìn vào đó trầm trồ:
‘Quao, cái thứ nhỏ xíu vậy mà nhiều chi tiết dữ ta!’
Thằng Ngân liền hớn hở nói không suy nghĩ:
‘Chứ sao, tao nhìn tao biết rồi! Ai như mày người thì bự mà toàn mỡ với mỡ không!’
Bị đụng chạm tới nỗi đau, thằng Quốc liền quơ tay chụp cổ Hồng Ngân rồi ép nó xuống bàn:
‘Mày chán sống rồi!’
Thằng Kiên nổi cáu:
‘Trời ơi, tụi bay ra coi. Che hết trơn!’
Thằng mập Quốc lúc này mới chịu thả Hồng Ngân ra. Nhưng nó vẫn có lí do để đánh thêm thằng Ngân:
‘Mày nè, mày nè! Chọc bạn tao giận rồi thấy chưa!’
Sau khi ăn hai cú thụi vào vai, thằng Ngân đứng dậy qua chỗ đối diện ngồi với Mạnh:
‘Ngồi với thằng này nguy hiểm quá. Tao qua đây ngồi an toàn hơn, có gì còn được người ta chỉ bài!’
Mạnh không có ý kiến gì ngoài một cái nhếch mép mang nghĩa đồng ý. Phải rồi, bên kia nguy hiểm lắm nhưng ngồi bên đây cũng chưa chắc an toàn đâu đó.
Thằng Ngân xem ra cũng không dám giỡn mặt với Mạnh. Nhìn cái bộ mặt không cảm xúc này thì đố ai biết nó đang nghĩ gì. Đụng vào không khéo chết không kịp ngáp.
Cả lớp cũng không khác gì so với chúng. Có nhóm điên đầu không biết cái thứ mình được phát cho là gì nên gửi người đi tìm trợ giúp. Chẳng hạn như nhóm của nhỏ Mai Phương. Thấy nhóm của Mạnh hí hoáy bàn tán, ghi chép hùng hổ. Con Phương liền lon ton lại hỏi:
‘Ê ê, mấy chú! Làm được chưa vậy, chỉ tui với!’
Cả bốn thằng tiếp tục làm bài dưới sự chỉ dẫn của Mạnh. Con Phương nổi đóa lên, nó kéo thằng Quốc với giọng nài nỉ:
‘Mập, chỉ cái coi! Làm gì mà ghi ghi chép chép thấy ghê vậy!’
Thằng Quốc nổi đóa lên:
‘Cái gì chị hai! Em đang làm bài, muốn hỏi gì ngồi xuống mà hỏi. Đừng có kéo!’
Con Phương ngồi xuống kế bên thằng Quốc. Nó lấy tập ra chép và tía lia liên tục đến nhức cả đầu:
‘Ê ê, chỗ này có màu xanh là sao vậy? Còn chỗ này nữa, cái này là mô tơ của nó hả? Có cần ghi kích thước từng bộ phận rõ ràng hông?’
Hồng Ngân bực mình liền bảo:
‘Trời ơi má! Má nói nhiều quá! Hỏi thằng này nè, nãy giờ mấy thứ này là nó kiếm ra không đó!’
Nhỏ Mai Phương liền xách tập qua kế bên Mạnh. Tuy nhiên, con nhỏ này hình như miễn nhiễm với cái vẻ lạnh lùng của Mạnh, nó hồn nhiên:
‘Ê ê, bạn tên gì vậy?’
Do hầu hết thời gian nghỉ hè Mạnh không có mặt ở kí túc xá nên chẳng mấy ai biết tên nó. Vì vậy, việc nó và mấy đứa trong lớp không biết tên nhau là chuyện thường. Mạnh trả lời cộc lốc:
‘Mạnh!’
Con Phương quẳng cuốn tập lên, cầm bút chỉ vô:
‘Ê, chỗ này ghi số mấy vậy? Còn chỗ này ghi tên gì?...’
Cứ thế, Mạnh chỉ con Phương từng tí một để nó chú thích vô tập. Còn ba đứa kia thì tin không nổi chuyện này, thằng Mạnh mà tụi nó thấy trong giờ ra chơi hung dữ thấy mồ chứ đâu có kiên nhẫn, từ tốn như vậy. Tụi nó đoán nhỏ Mai Phương chưa biết vụ xung đột hồi ra chơi của Mạnh với nhóm nữ sinh kia.
Sau moi móc hết những gì cần biết thì hiển nhiên là thằng Mạnh đã hết giá trị lợi dụng, con Phương nhanh chóng nhe răng cười:
‘Rồi cám ơn chú Mạnh nhiều nha, tui về chỗ đây!’
Mạnh không nói gì nhưng Hồng Ngân thì như trút được gánh nặng, nó xua tay:
‘Ờ, về lẹ đi má. Má nhiều chuyện quá!’
Mai Phương liền vênh mặt lên:
‘Xí!’
Và lon ton chạy về chỗ đưa bài cho mấy đứa kia coi. Lúc này thằng Quốc mới hỏi lại Mạnh cho chắc:
‘Ê, phải hồi nãy ra chơi ông có cãi lộn với mấy đứa con gái lớp khác phải hông?’
Mạnh nhìn nó với ánh mắt mang ý nghĩa nếu muốn toàn thây thì liệu hồn mà ăn nói:
‘Ừ, thì sao?’
Thằng Quốc mập nuốt cái ực rồi nói:
‘Thì… thì ông nhường tụi nó đi. Có sao đâu. Khi không sinh sự với tụi nó chi!’
Không giấu nổi sự bực mình, nó trả lời bằng cái giọng búa tạ:
‘Ai nói tui sinh sự trước? Tự cái đám đó kiếm chuyện trước thì có. Khi không giả bộ làm rơi tập rồi kêu tui lụm dùm. Tui thấy ghét nên mới lụm lên rồi quăng xuống đất lại cho tụi nó chừa. Ai ngờ tụi nó **** bới tùm lum. Đã thế còn ném nước đá vô người tui. Bởi vậy tui mới ném trả lại nó. Vậy là huề rồi còn gì!’
Nó lật cái vèo làm quyển vở trên bàn đóng sầm lại không thương tiếc:
‘Nói thiệt nha. Thằng nào chọc tao. Bất kể con trai, con gái gì tao cũng quất nốt!’
Xương Kiên thì tỏ vẻ hơi e sợ. Thằng Mạnh Quốc thì sửng sốt:
‘Có cần ghê vậy hông ba?’
Còn thằng Hồng Ngân thì ngược lại. Nó vui mừng khoác vai Mạnh như vừa tìm được một người tri kỉ:
‘Thấy chưa? Con trai con gái gì cũng quất nốt. Vậy mới đáng mặt anh hùng!’
Nói xong, nó hí hởn ra mặt. Mạnh cố gượng cười trước lời khen đó. Ờ, coi kĩ lại coi mình đang khoác vai ai đi nhé Hồng Ngân. Coi chừng có ngày ngủm luôn à nha.
Thấm thoắt đã đến thứ bảy. Ăn sáng xong, Mạnh nhanh chóng phóng xe tới trung tâm nghiên cứu. Và hôm nay không biết là ngày gì mà lại có thêm chuyện thú vị xảy ra. Không biết nên gọi đó là chuyện vui hay chuyện buồn nữa đây.
Trong lúc Mạnh đang huýt sáo đi ra bãi đáp thì có tiếng ai gọi nó. Lúc đầu nghe vo ve như tiếng ruồi muỗi vậy, nó nghĩ là tiếng mọi người xung quanh nói chuyện nên mình nghe nhầm. Nhưng rồi nó không thể làm ngơ được nữa khi nghe tiếng thằng điên nào đó gào lên tên họ đầy đủ của nó:
‘HOÀNG VÔ MẠNH!’
Cái giọng gào rú cộng với việc biết rõ họ tên của nó như vậy thì chỉ có một người. Thằng Đức, đi cạnh nó là chú Thanh. Mạnh lắc đầu một cách chán chường:
‘Thằng này làm cái trò gì ở đây vậy chú?’
Thằng Đức hí hởn hớt lời:
‘Ông nội, kêu nãy giờ hổng nghe. Bộ điếc hả?'
Mạnh giương bản mặt cáu kỉnh ra:
‘Có mà mày điếc thì có!’
Thấy hai đứa này mới gặp nhau mà um sùm lên vậy. Chú Thanh ngơ ngác:
‘Hai đứa quen nhau hả?’
‘Dạ!’ Tụi nó đồng thanh. Sau đó thì mỗi người một ngả. Thằng Đức nói trước:
‘Nó là bạn thân của con!’
Mạnh nói với bộ mặt thấy gớm:
‘Hổng dám. Nó là thằng ở chung phòng trọ của con hồi trước. Nó chuyên môn giấu đồ của con!’
Đức lấp liếm:
‘Xạo vừa thôi ba, tui giấu đồ ông hồi nào?’
Nhìn cái bộ dạng nói dối không biết ngượng của Đức, Mạnh quẳng liền cho nó một từ:
‘Xớ!’
Sợ hai đứa này lấy hết thời gian quý báu của mình, chú Thanh liền vỗ vai cả hai thằng:
‘Thôi được rồi! Chuyện công việc, chuyện học hành, chuyện…’
Cố lắm rồi nhưng không nhịn được, chú Thanh phì cười:
‘…cãi lộn để lên Đá Lửa rồi nói tiếp. Được không!’
Cả hai thằng cũng bật cười:
‘Dạ được!’
Nhận được câu trả lời đúng ý mình, chú Thanh yên tâm:
‘Tốt. Giờ chú còn phải đi làm việc của mình!’
Bỗng sực nhớ ra việc gì đó, Mạnh chỉ vô thằng Đức nói:
‘Ủa, mà con phải làm gì với nó!’
Chú Thanh bình thản:
‘Việc của con là huấn luyện Đức thành kĩ sư sinh học. Con chỉ cần dạy những thứ cơ bản thôi. Chú sẽ gửi một bản sát hạch kĩ năng qua để con đọc. Chỉ cần Đức thông qua bản đánh giá là được! Do hai đứa biết nhau rồi nên mấy việc còn lại thì tự trao đổi với nhau, được chứ?’
Tụi nó gật đầu cái rụp. Khi chú Thanh vừa quay đi, thằng Đức khoác vai Mạnh một cách thích thú:
‘Chào đồng nghiệp!’
‘Chào cái đầu mày! Đi thôi!’
Vừa leo lên xe, Đức nói với giọng quỷ quyệt:
‘Trời ơi! Thằng Mạnh biết lái máy bay luôn nha!’
Mạnh nhe cái hàm cá sấu ra cười:
‘Hè hè. Biết cái đầu mày đó! Xe này tự lái thì có ông nội!’
‘Trời! Vậy mà làm tui tưởng.’
Sau khi chỉ định đích đến cho xe xong, Mạnh ngồi xuống hỏi Đức sao nó xin được việc ở đây. Đức nói khá nhiều, đại khái là ba của nó có quen chú Thanh nên nó được chú Thanh đồng ý cho đi làm kĩ sư sinh học với điều kiện là qua được bài sát hạch kĩ năng. Tuy nhiên, công việc chủ yếu của nó vẫn là bảo đảm mớ thiết bị linh tinh trên đảo luôn hoạt động tốt. Nếu có thứ nào hư nhẹ thì nó sẽ sửa lại, còn nặng thì báo cáo về trung tâm.
Nơi đầu tiên mà Mạnh dẫn Đức đi tham quan là kho thiết bị. Và không ngoài dự đoán, thằng Đức đi tới đâu là sờ mó tới đó và hỏi đủ điều. Nhưng hầu hết câu trả lời của Mạnh là:
‘Ai mà biết, tao có xài qua bao giờ đâu mà mày hỏi!’
Đức lấy một cuộn cáp leo núi ra ngó và tỏ vẻ thích thú:
‘Ê, cái này leo núi đã lắm nè! Tự động quấn và bám chặt vào bất kì vật gì. Bảo đảm không bao giờ có chuyện té. Ê ê, còn cái này nữa.’
Nó quẳng cuộn cáp về chỗ cũ và chạy sang khu vực để mấy bộ đồ bảo hộ cho kĩ sư sinh học. Nó cầm hai cái giáp tay lên ngắm nghía:
‘Cái này mới là đồ xịn nè! Mấy cái đồ bán trong cửa hàng toàn đồ dỏm không. Còn lâu mới được như cái này.’
Rồi nó vớ một cái ba lô lên coi:
‘Ê, còn cái này chừng nào tui mới được xài.’
Mạnh cười khựa khựa:
‘Muốn xài bộ giáp hoàng kim môn phái hả con? Qua được bài kiểm tra sát hạch đã rồi mới được đụng tới. Con ạ!’
Đức nguýt cái ‘xì…’ rõ dài và làm mặt giận:
‘Biết lắm mà, thằng Mạnh keo lắm! Dễ gì đụng tới đồ của nó!’
Mạnh cười trừ:
‘Ừ hừ…, của tao thiệt thì tao cũng mừng!’
‘Chà, chỗ này còn khu nào đặc biệt hơn hông hả Mạnh?’
Đức mở một màn hình ở gần đó lên kiếm sơ đồ kho thiết bị và xem kĩ từng phân khu trong kho. Mạnh nhún vai:
‘Ai mà biết! Kiếm đi!’
Trong lúc Đức đang coi sơ đồ thì Mạnh đi dẹp từng món đồ về chỗ cũ. Bỗng nhiên, nó phát hiện ra bị thiếu mất một bộ giáp bảo vệ. Tất cả các kệ xung quanh đều đầy ắp cả, duy chỉ có một kệ trống trơn. Đôi giáp tay, ba lô và đôi giày đã không cánh mà bay.
Mạnh đứng đó ngẫm nghĩ. Không biết ai lấy vậy ta? Nó bèn liếc sang chỗ cái màn hình, Đức đang đứng ở đó mày mò cái sơ đồ kho thiết bị một cách hí hửng. Không thể nào là thằng Đức, mình đi theo nó nãy giờ mà.
Bỗng nhiên, Mạnh ngắt mạch suy nghĩ. Thôi kệ, chắc là ai đó tạt ngang đây tiện thể lấy đồ. Cái kho này là của chung mà chứ có phải của mình nó đâu.
Rồi nó bảo Đức:
‘Thôi, chơi đủ rồi! Giờ tao còn phải lên trên làm việc. Mày đi theo tao học hỏi luôn.’
Cả hai thằng đang lội bộ trong rừng, Mạnh đeo kính bảo hộ để dò đường, nó dẫm bước đạp ngã mấy bụi cỏ xuống đất, tay cầm một con dao găm phang mấy bụi cây qua hai bên. Thằng Đức theo sau càu nhàu:
‘Ê, bộ hổng có đường nào khác hả?’
Mạnh vừa mở đường vừa nói:
‘Có, nhưng mà tao không thuộc đường dưới đất. Bình thường tao toàn nhảy qua nhảy lại trên cành cây để đi lại không à.’
‘Vậy sao không đi bằng cách đó đi!’
Mạnh ngừng lại và ngước đầu nhìn lên trên mấy cành cây:
‘Tao thì dễ rồi. Vấn đề là mày chưa biết cách giữ thăng bằng trên cây kìa.’
Đức đập Mạnh một cái:
‘Trời ơi, coi thường người khác vừa phải thôi. Ông làm thử đi, tui bắt chước làm theo!’
Cất con dao vào ba lô, Mạnh tỏ vẻ thích thú:
‘Rồi! Thích thì chiều!’
Vừa nói xong, Mạnh lập tức phóng người cái vù lên cành cây cao và hạ cánh một cách hoàn hảo. Nó đứng xích ra cách than cây một khoảng rồi khoanh tay chỉ vào khoảng trống đó:
‘Rồi đó lên đi con!’
Xoa hai tay vào nhau, Đức mạnh miệng:
‘Được rồi Mạnh, hãy đợi đấy! Tao sẽ cho mày biết thế nào là cao thủ!’
Nó đi lùi lại vài bước rồi lấy đà chạy tới phóng thẳng lên cây. Do mất thăng bằng nên nó quờ quạng tay chân làm cả người chới với đứng không vững.
Mạnh liền đẩy nó vào sát thân cây, miệng cười khì:
‘Ừ, ghê lắm đó!’
Đức bám chặt vào thân cây, miệng hổn hển:
‘Ủa, sao tui thấy ông đứng ngon lành mà… Kì vậy?’
‘Ờ, ngon lành lắm đó!’ Nó cười khẩy.
Bỗng nhiên, Đức đánh cái đét chắc nịch:
‘Đúng rồi! Đôi giày xăng đan. Đôi giày này chung bộ với cái ba lô nè. Hổng có nó đố ông giữ thăng bằng được!’
Mạnh méo mặt. Đầu óc thằng này cứ suy luận ra toàn những chuyện ngang như cua. Mà thật ra đây đâu phải lần đầu tiên nó cãi lí với Mạnh đâu.
Mạnh há miệng định nói gì đó nhưng thôi, có nói kiểu gì thằng Đức cũng cãi cho bằng được. Nó ngồi xuống, tháo giày ra đưa cho thằng Đức cầm và nở một nụ cười kinh khiếp:
‘Coi nè há!’
‘Làm gì cười thấy ghê vậy ba!’
Nó gằn giọng:
‘Rồi sẽ biết!’
Nói xong, Mạnh chạy dọc theo thân cây và bung mình như con châu chấu phóng lên một cành cây khác. Cành lá rung nhẹ và nó đã đứng trên cành cây. Nó thản nhiên:
‘Thấy chưa! Không mang giày tao còn dễ giữ thăng bằng hơn nữa đó!’
Mạnh nhảy về chỗ cũ và mang giày vào chân trở lại. Đức vẫn còn nhăn mặt nhíu mày:
‘Ủa, sao kì vậy ta?’
Nhìn bộ mặt khó coi đó, Mạnh nói thật:
‘Lí do nguyên kì nghỉ hè tao không có mặt ở kí túc xá là do tao được xách lên đảo để luyện tập đó. Nếu thiệt mày chỉ cần coi và làm được giống y như tao. Vậy thời gian mấy tuần lễ tao bỏ công tập luyện cực khổ coi như bỏ đi hả?’
Đức vỡ lẽ ra, nó châm chọc:
‘Thì ra là vậy, hèn chi thằng Mạnh cùi bắp như vầy mà hơn mình được. Đúng là chuyện lạ!’
Mạnh chỉ đáp trả một cách im lặng bằng bộ mặt hung thần dữ tợn. Nhưng cách này chỉ làm cho thằng Đức cười khì khì.
Liếc cảnh cáo xong, Mạnh nhảy xuống đất:
‘Xuống dưới đây mà đi. Ham hố đứng ở trển đi. Té bể gáo dừa tao không chịu trách nhiệm đâu đó!’
Khi đã đảm bảo thằng bạn mình đứng an toàn trên mặt đất, Mạnh mới ung dung giải thích:
‘Cành cây thì gồ ghề và vị trí tiếp túc có giới hạn chứ không bằng phẳng và ổn định như ở dưới mặt đất. Chưa kể nếu lực tiếp xúc quá mạnh sẽ làm cho cành cây rung lên và càng khó giữ thăng bằng.’
Cuối cùng, nó chỉ tay kết luận một cách khoái chí:
‘Vì vậy đứng được thăng bằng ở trên đó là một nghệ thuật. Nhưng người có thể nhảy từ cành này qua cành khác mới thực sự là một nghệ sĩ!’
Đức trố mắt kinh ngạc:
‘Trời ơi Mạnh! Phải ông không vậy? Sao hôm nay ông thông minh, thơ văn lai láng thế? Thằng Mạnh ngu si, dốt nát, đần độn mọi khi đâu rồi?’
Mạnh nở một nụ cười méo mó:
‘Bôi bác tao vừa thôi nhé con! Lâu lâu cũng phải để tao chảnh chó một chút chứ!’
Rồi nó lấy con dao ra trở lại. Đức gấp gáp lùi lại:
‘Cái gì đây! Muốn giết người diệt khẩu à?’
Mạnh đảo mắt lên rồi lắc đầu:
‘Đồ khùng!’
Nó tiếp tục xẻ mấy cành dương xỉ ngáng đường ra hai bên và đi tiếp. Thằng Đức theo sau cười khì khì, nó đạp lên con đám lá cây bị cắt trơ trụi, nhìn quanh và thắc mắc:
‘Ê, bộ có mình ông ở đây thôi hả?’
Mạnh vung tay xớn một mớ lá cây phía trước, đạp đám cành lá sang hai bên.
‘Không, còn có một con nhỏ làm việc ở đây với tao nữa.’
Đức lập tức sáng mắt, xáp lại gần Mạnh và tuôn một tràng câu hỏi ra liên tục như thác chảy:
‘Thiệt vậy hả? Nó mấy tuổi? Đẹp hông? Cao nhiêu? Nặng nhiêu? Số đo ba vòng nhiêu? Tính tình sao? Nó làm ở đây từ khi nào vậy? Nó có cận thị hay bị chứng đần độn bẩm sinh như ông hông?’
Đức bắt buộc phải dừng lại khi thấy trước mắt mình là cái bản mặt hầm hầm vô cùng khó coi. Mắt thì trợn trừng hung dữ, môi dưới thì trề ra hết cỡ, tay phải thì lăm lăm con dao. Nói chung là trông thằng Mạnh lúc này trông vô cùng lưu manh.
Không thể nín nổi nữa, Đức liền phá ra cười:
‘Được rồi. Giỡn thôi mà, làm gì mà nổi giận ghê vậy? Nói tui nghe coi, nhỏ đó sao?’
Đám cây cỏ phía trước trông có vẻ thưa thớt, Mạnh vẫy tay một cái, lưỡi dao tự chui lại vào trong cán. Nó cất con dao và hằn học:
‘Tao cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu tao còn hổng nhớ nữa là. Ở đó mà kêu tao nhớ chiều cao, cân nặng của người khác.’
‘Ê, vậy đừng có nói là ông không nhớ mặt mũi nhỏ đó ra sao nha!’
‘Nhớ chứ sao không?’
‘Tả thử coi tui có quen nó không?’
Mạnh nhe răng cười khì. Nó đưa tay chống cằm và nhìn lên trời nói:
‘Ờ… Nó có hai con mắt, một cái mũi, hai lỗ tai và một cái miệng!’
Đức như bị thôi miên, nó gật gù:
‘Ờ…ờ…’ Và rồi nó bừng tỉnh ‘Ê, tả vậy đố ai biết mậy?’
‘Thì là con nhỏ nói chuyện với tao ở trong cửa hàng đó!’ Mạnh huỵch toẹt luôn.
‘Nhưng lúc đó tui chưa kịp thấy mặt nó mà!’
Mạnh cười chế giễu và nói chắc nịch:
‘Ờ, chắc hông đó! Lát gặp mặt nó đi rồi thế nào mày cũng…’
Rồi nó đập hai tay vào nhau bắt chước điệu bộ của Đức:
‘À, ra là nó hả?’
Đức phủi tay đẩy Mạnh:
‘Ơi…Xạo vừa thôi!’
Mạnh đưa bàn tay phải ra và chỉ vào từng ngón một:
‘Gặp nó đi rồi sẽ biết! Con nhỏ đó đẹp có, xinh có, dễ thương có, thông minh cũng có.’
Cuối cùng, nó kết luận:
‘Tao với mày gộp lại nhân lên một trăm lần cũng chưa chắc bằng nó!’
Và hai đứa nó bắt đầu đôi co qua lại um sùm. Đức vẫn một mực khẳng định:
‘Xạo vừa thôi ba. Ba bịa không hà! Làm gì có con nhỏ nào thông minh, xinh đẹp mà lại chịu đi làm cái công việc nặng nhọc này.’
Mạnh trả lời một cách khổ sở:
‘Thì bởi vậy mới nói!’
‘Thôi im đi, xạo không à ba?’
‘Mày mới im đó. Đổi tên thành Nguyễn Văn Cãi đi. Tối ngày cãi không!’
‘Ông mới xạo đó!’ Đức cự lại với vẻ thích thú. Bỗng nhiên, nó đổi chủ đề ‘Ủa, mà sao đi nãy giờ hổng thấy con gì hết vậy?’
Mạnh nhìn quanh một hồi rồi cười khì:
‘Ai mà biết! Chắc nghe cãi lộn um sùm nên tụi nó chuồn đi đâu hết rồi!’
Phía trước là một con suối, vài con khủng long đang súc miệng và nhấm nháp mấy bụi cỏ non. Chợt có tiếng động gì đó, chúng dỏng tai lên nghe. Có tiếng bước chân đang đến gần chỗ này.
Mạnh đi qua chỗ đám khủng long và tiện miệng nói mấy câu:
‘Chào lũ ngốc!’
‘Ê, có khủng long con nữa kè Mạnh!’ Đức tỏ ra khá thích thú với chúng.
‘Thấy rồi!’ Mạnh lầm bầm trong miệng.
Nó đưa tay lên xem lại bản đồ. Băng đang ở bên kia con suối. Bây giờ không cần cái kính dò nữa. Nó tháo cái kính dò xuống và đeo cái kính cận lên lại. Cảnh vật xung quanh trở nên hơi mờ nhạt. Chà, mình cận nặng vậy à, chừng nào có thời gian rảnh mới đi khám mắt vậy. Nó tự nhủ.
Tụi nó dừng lại tại giữa những cây thông cao vút. Thỉnh thoảng lại có vài tiếng kêu của lũ chim ở trên cây. Mạnh đưa cổ tay ra và nhìn theo hướng tín hiệu. Đức ngó quanh quất lo lắng:
‘Có bị lạc đường hông đó ba?’
Mạnh vẫn dán mắt vào vào tín hiệu trên giáp tay và ngó theo hướng phát ra tín hiệu:
‘Lạc đầu mày!’
Kia rồi, trên một cành cây, Băng ngồi đu đưa trên cao và đang ghi chép thứ gì đó. Mạnh hất đầu về đó:
‘Nó kè!’
Đức ngạc nhiên đến sững người, nó há hốc mồm:
‘A, ra…’ Và nó kết thúc bằng tiếng ‘pịp’, tịt ngòi tại chỗ.
Dòng chữ ‘Thấy chưa, tao đã nói rồi mà’ hiện rõ mồn một trên mặt Mạnh. Nó nhướn chân mày:
‘Đó, giờ nó mới biết mỗi một chữ A thôi đó. Tội nghiệp ghê!’
Đức cười xuề xòa làm ngọt:
‘Hì hì hì…’
Mạnh cười theo:
‘Hì hì hì…’ Và trở mặt ngay tại chỗ ‘Đồ khùng!’
Băng có lẽ rất giỏi trong việc tiếp xúc với mấy con vật dữ nhưng đó vẫn chỉ là mấy con vật. Thằng Đức lại là chuyên gia làm phiền người khác. Không biết hai đứa này gặp mặt nhau thì có chuyện gì xảy ra hay không. Mạnh cũng không dám đoán trước kết quả.
Khi tụi nó đến gần, cô nhìn xuống vẫy tay một cách tươi vui:
‘Mạnh, chào bạn!’
‘Chào!’ Nó lờ đờ.
Đức ghé sát và thụi Mạnh một cái:
‘Sao ông chào người ta vô duyên vậy!’
‘Kệ tao!’
Băng thu dọn đồ đạc, nhảy xuống đất, đi thẳng đến chỗ tụi nó. Cô vui vẻ:
‘Chào bạn. Bạn tên gì vậy?’
Đức khoác vai Mạnh và chỉ vô nó:
‘Tui là bạn của nó. Tui tên Đức!’
Và hiển nhiên, đã là sinh viên nổi nhất trường thì không tránh khỏi việc thường xuyên bị người khác làm phiền. Đức huyên thuyên nói đủ thứ chuyện với cô. Nào là ‘Sao bạn học giỏi thế, có bí quyết gì chỉ với?’. Rồi tới mấy câu nhảm nhí như ‘Thằng này có hay ăn hiếp bạn hông, cứ nói tui để tui trị tội nó!’. Và Mạnh đáp trả bằng nụ cười ngầm mang nghĩa ‘Lát nữa rồi mày sẽ biết tay tao, con ạ!’.
Xem ra Băng đã khá quen với mấy đứa phiền toái như Đức. Thay vì tỏ vẻ khó chịu thì cô lại kiên nhẫn ngồi nghe một cách vui vẻ.
May là Mạnh sực nhớ ra mình còn công việc rèn giũa thằng Đức và kéo nó đi. Nếu không chắc nó còn ngồi đó làm phiền Băng đến hết cả sáng.
Hôm sau, Mạnh liệt kê các thiết bị và các loài săn mồi dễ gặp trên Đá Lửa cho Đức nghe và hướng dẫn nó cách sử dụng các thiết bị đối phó với mấy con vật sao cho vừa để đảm bảo an toàn cho mình mà vừa hoàn tất được việc khảo sát. Khốn nỗi thằng Đức lại là chuyên gia cãi lời và ngắt lời người khác. Tụi nó cứ nói qua nói lại làm cho Băng không thể thôi cười.
Cuối cùng, Mạnh bực mình:
‘Thôi! Dẹp mày đi, tao đi uống nước. Nói chuyện với mày mệt quá!’
Mạnh ho khục khặc mấy tiếng và cầm chai nước lên nốc ừng ực. Nó ra lệnh:
‘Băng, dạy nó tiếp đi. Bực cả mình!’ Và ngồi vào một góc làm bài tập.
Băng giải thích cần mẫn và tỉ mỉ tới mức đôi lúc Mạnh phải ngóc tai nghe. Sau một hồi nói chuyện với cô, Đức rút ra một kết luận ngoài lề:
‘Giờ tui mới biết vì sao thằng Mạnh khen bạn dữ vậy!’
Trong chốc lát, Băng hơi bất ngờ, còn Mạnh lập tức đưa đầu ra khỏi mớ tập sách, ánh mắt chúng đụng nhau trong chốc lát.
Băng lập tức nhìn vào quyển tập của mình vờ như đang tra cứu gì đó:
‘Bạn ấy khen gì mình cơ?’
Tim của Mạnh như sắp rụng xuống đất khi nghe câu đó. Đức thì xem ra không để ý gì cả, nó cứ thế mà trả lời luôn:
‘Nó nói bạn đẹp, dễ thương, thông minh!’
Băng khẽ cười. Còn Mạnh đáp chán nản:
‘Thì đúng là như vậy mà!’
Đức cãi bướng:
‘Nhưng trước giờ ông có khen ai bao giờ đâu!’
Đức lại gần Mạnh khoác vai, rồi nó đánh bình bịch vào lồng ngực mình và chỉ vào Mạnh, giọng nhão nhoét:
‘Ngay cả tui nè, thằng bạn thân nhất của Mạnh nè… mà còn chưa từng được nó khen lấy một câu?’
Mạnh lườm nó và phán ngay tại chỗ:
‘Vậy hả? Mày thì có gì để tao khen ngoài việc giỏi chọc phá người khác?’
Đức làm bộ đẩy đẩy Mạnh ra:
‘Đó, bạn thấy chưa, thấy nó sỉ nhục tui cỡ nào chưa!’
Mạnh không biết nói gì ngoài việc đảo mắt nhìn lên trần. Rồi Đức ngẫm nghĩ một hồi, nó ghé sát vào nói nhỏ với Băng:
‘Hèn chi lúc tới đây tui thấy bản mặt nó mừng húm. Khác xa cái bản mặt nó hôm bữa!’
Mạnh chống cằm rồi quay cổ qua vặn hỏi:
‘Hôm nào là hôm nào?’
‘Hôm ông cãi lộn với mấy con nhỏ lớp khác đó! Lúc đó ông hung dữ thấy mồ!’
Nghĩ lại vụ hôm bữa Mạnh vẫn còn thấy tức anh ách trong bụng. Nó liền khoanh tay lên mặt:
‘Mày biểu tao không dữ sao được. Khi không tụi nó kiếm chuyện với tao. Hổng lẽ kêu tao nhịn!’
Băng nhíu mày tỏ vẻ quan tâm:
‘Ủa, hai bạn đang nói chuyện gì vậy?’
Đức chặc lưỡi nói:
‘Thì hôm bữa, tui với nó đang ra căn tin…’
Và sau một hồi, nó kết thúc câu chuyện bằng một câu bình luận:
‘Bởi vậy, nếu không có tui ở đó thì chắc là anh Mạnh đã bị tụi nó đánh cho te tua nhừ…’
Bắt gặp ánh mắt hung thần của Mạnh, Đức run giọng:
‘…tử rồi!’ Và nó phá ra cười.
Mạnh nạt nộ:
‘Hứ, bộ tụi nó tưởng muốn chọc ai là chọc hả? Đụng vô tui là tui cho biết tay liền!’
Băng tỏ ra lo lắng:
‘Mình nghĩ bạn nên hòa đồng một chút chứ đừng nên khó chịu với mọi người như vậy!’
‘Tui cũng thấy Băng nói đúng đó!’
Mạnh gãi gãi đầu, hạ giọng:
‘Tui biết! Nhưng mà tính tui vậy đó. Quen rồi!’
Rồi nó nhìn Băng với bộ dạng e ngại:
‘Nhưng mà lo cho tui chi? Bạn nên coi chừng thân mình đi thì tốt hơn. Tui thấy đám con trai trong trường tối ngày cứ canh me cơ hội để tiếp cận bạn đó!’
‘Ừ, mình biết mà!’
Rồi Mạnh tự thưởng cho mình một nụ cười hài lòng. Thằng Đức lập tức lớn giọng:
‘Thì con người ta học giỏi mới có người hâm mộ! Chứ ai như ông. Học dốt, ngu si, đần độn!’
Và dĩ nhiên, Mạnh đáp trả bằng cái bộ mặt hung thần. Đức chộp ngay thời điểm đó khều khều Băng:
‘Ê, nhìn coi cái bản mặt nó khó ưa chưa kè!’
Băng cố nín cười trước cái bộ mặt nhăn nhó của Mạnh. Còn Mạnh vẫn thản nhiên nạt Đức:
‘Tao khó ưa vậy đó! Rồi sao? Lo làm bài đi. Nhiều chuyện!’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.