Chương 31
Walter Mosley
11/10/2016
Sáng hôm sau tôi ra siêu thị mua một bình Vodka, một thùng nước trái cây. Chờ Jesus đi học, tôi ngồi nhậu một mình. Tôi uống thoải mái như lúc
tôi đang làm việc.
Nâng ly miệng nhấp nháp, rồi lại nâng ly cứ thế không ngừng nghỉ. Uống tới ly thứ hai mốt rồi, vẫn rót thêm.
Đến giữa trưa tôi lăn ra ngủ.
Jesus đi học về lúc ba rưỡi, nó đẩy cửa chạy thẳng vào buồng, quăng sách vở, thay quần áo. Lúc nó quay ra tôi níu tay lại nhấc bổng nó lên.
“Mày làm sao thế này, y như cái chuồng heo hả”.
Nó lủi thủi bỏ đi. Nghĩ lại thấy tội nghiệp nó, tôi đã lỡ say, mỗi lúc có chuyện lôi thôi tôi lấy rượu giải sầu.
Chuông reo lúc bốn giờ, thằng nhóc Jesus lật đật chạy vào, đứng nhìn theo. Tôi ngồi nhấm nháp, uống vài ly, chuông reo, cứ thế. Reo mãi cũng chán tôi bỏ mặc cứ đưa tay rót rượu ra ly.
•
• •
Jesus hâm nóng hai lon mì Spaghetti cho bữa tối, nghe mùi đồ ăn trong ruột tôi nó cồn cào. Tôi ngả lưng ra sau ghế một hồi.
Từ đâu vọng lại trong đầu, bài hát “trên bến cảng”, tôi đang ngâm nga theo giai điệu bài hát bỗng ngước nhìn thấy Mouse lù lù bước tới, như có phép mầu hiện về dưới bếp.
“Kìa Easy”, Mouse nói.
Jesus từ trên ghế nhảy xuống ôm chầm lấy anh chàng sát thủ điên rồ.
“Mouse”, tôi nhắc lại. Tưởng là nhìn ra hắn có tới hai khuôn mặt ai ngờ đâu mắt tôi chớp chớp, lờ mờ. Cả hai thứ giọng nói hòa quyện làm một thứ âm thanh cuồn cuộn bên trong gian phòng.
“Ngồi ngay lại đi nào! Cũng vì vậy mà Blacktoot Whitey nhào gãy cổ”.
“Nàng bỏ nhà ra đi”.
“Ờ. Tớ biết”.
“Thật à? Làm sao cậu biết?”.
Mouse ngồi ngớ ngẩn người ra một hồi. Sau những lúc hắn đăm chiêu như thế này là những lần hắn chuẩn bị ra đi gây án mạng. Vì vậy nhìn thấy tôi hắn càng lo, quên cả chuyện buồn giày vò ruột gan mình.
“Tất cả do Dupree”, hắn nói.
Mí mắt tôi giựt giựt, tim đập thình thịch. Đầu óc tôi đang nghĩ tới cảnh nàng đang nằm trong vòng tay lực lưỡng. Tôi cố nặn óc nghĩ ra hình ảnh nàng lúc không có tôi.
“Hắn bám theo nàng tại chỗ làm ở bệnh viện. Hắn là tay ăn nói bạo mồm bạo miệng nhất ở California…
“Sao cậu biết?”.
“Nàng Sophie kể lại, nàng giận vì một người anh em của mình làm hại bạn bè. Nhờ nàng cho hay tớ mới kể lại cho cậu nghe”.
Lúc đó Regina còn ở với tôi, giờ đây tôi vẫn còn thương nàng và mong nàng quay về.
Nghĩ tới nàng trong vòng tay Bouchard đầu óc tôi thêm ô uế. Một cảm giác ghê tởm, một sắc màu hỗn tạp phủ tràn lên mọi thứ quanh tôi, tôi muốn buồn nôn.
Jesus ngồi lại gần vòng tay qua cổ tôi, cọ sát vô một bên má.
“Tớ pha một ly nhé được không, Easy?”, Mouse hỏi.
Tôi chỉ gật đầu, không muốn nói. Vợ tôi đã bỏ tôi, ẵm theo con bé, chạy theo một thằng bạn. Không có bài hát nào trên đài nghe buồn não ruột như chuyện của tôi.
•
• •
Cái đêm hôm đó, còn in sâu trong tâm trí tôi. Tôi còn nhớ Mouse kéo tôi ra ngoài khoe chiếc xe B.Bird đời ’57 màu hoàng yến, mới cáo cạnh.
Hắn kể nhờ một tay cho vay nặng lãi ứng tiền trước; chứ chờ món tiền thưởng biết đến chừng nào mới sắm được xe.
Chợt nhớ lại mấy em khoe bộ ngực bên trong chiếc áo bờ lu rộng thùng thình, nhìn thấy lại những hình ảnh đó tôi muốn nổi gai ốc.
Tôi mơ thấy tiếng nhạc xập xình trên sàn nhảy nhìn lại mình mẩy tôi ướt đẫm mồ hôi.
Chợt nhớ lại anh chàng khóc lóc trên tay cầm con dao phay tiến lại gần tôi. Tôi nhích qua, giơ tay ra chột nhìn lại thấy mình đang ôm một em trong vòng tay. Nàng kề miệng vô tai tôi hét lên một tiếng. “Thôi đi! Dereck”.
Và rất nhiều giấc mơ nữa, những hình ảnh rời rạc, mờ nhạt. Tôi mơ thấy Mouse cười ngồi gần tôi trên xe. Hắn lao thật nhanh gió xé ngang rát cả mặt, tôi cười theo.
“Ôi, anh ơi!” giọng nói một em nào đó. “Thôi, đừng đừng”.
Từng tiếng một ra đập vô đầu tôi. Tôi mở choàng mắt ra thấy một em nằm đè trên người. Mặt mũi em đen đúa nhờ mái tóc vàng hoe óng ánh nên tôi mới nhìn ra em, nhưng mà em đang còn ngái ngủ.
“Ờ đấy đấy”, cũng giọng nói ban nãy. Chiếc giường chao đảo lúc lắc.
Nhìn qua bên trái là một em tôi chưa từng biết mặt. Nàng có đẹp hay xấu tôi không biết bởi đang lúc lên tới cực điểm khoái lạc. Nàng nằm một bên đưa mắt nhìn qua nhưng còn tôi thì không chẳng thèm để ý. Nàng đè lên vai trái Mouse cười, nhe hàm răng như con chó dữ. Hắn úp mặt vô người nàng toàn thân hắn khom khom chúi xuống, mồm con bé rên rỉ…
Tôi ngồi ngay dậy, xô em trên người qua một bên. Tôi bò xuống giường loạng quạng ra tới cửa.
“Ơ, kìa!”. Mouse gọi theo.
Con bé kia kêu lên một tiếng tôi chẳng thèm nghe, người một tôi làm lơ như xa lạ.
Mở cửa ra, ngoài trời mới mờ sáng tôi nhìn ra chỗ buồng tắm.
Một cảm giác tê buốt lúc tôi vừa đi tiểu, bụng thì đói cồn cào, thở ra cũng chảy nước miếng.
Chiếc thùng các tông ai quăng ra ngoài buồng tắm, tôi lỡ đụng chân hất nhẹ một cái nhức nhối tới giữa đỉnh đầu. Tôi đưa tay sờ lên mắt chợt nghe tiếng con nít khóc nó nằm ngủ trong thùng các tông.
Tôi cúi xuống bồng, trông nó còn nhỏ hơn con gái tôi. Tôi đưa chân đá vô cửa buồng ngủ lớn tiếng: “Ai bỏ con ngoài này?’.
Mouse đang còn ôm con bồ trên giường, không nhúc nhích. Nghe tiếng trẻ khóc người mẹ kia vùng dậy nhìn theo tôi.
Nàng cất tiếng: “Ông là ai?”.
“Con bà đấy phải không?”, tôi hỏi lại không một chút thông cảm.
Nàng chạy lại đỡ lấy đứa bé bỏ đi luôn. Miệng thì nói lắp bắp chửi, tôi thấy vừa giận vừa thương. “Mẹ mày!”.
“Sao bà đem quăng bỏ con vậy, chỗ buồng vệ sinh đó”, tôi quát.
Nàng xoay người qua, lại tìm chỗ đặt đứa bé.
“Con đẻ hoang, tao giết mày!”, nàng la mắng.
Nhìn nàng với tôi đang trần truồng cả hai mới tỉnh rượu.
“Suýt nữa là mất con rồi đấy”, tôi nói to.
Không làm sao đoán ra được hết ý nghĩ trên gương mặt người mẹ trẻ, mắt giựt giựt, môi miệng co rúm lại, nàng đứng đó run rẩy, đứa bé trên tay khóc òa.
Mouse chạy lại, trên tay cầm sẵn quần áo. Hắn kê xít lưng vô người tôi đẩy ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Bên trong chỉ có hai em, hắn quăng bộ đồ cho tôi.
“Mặc đồ vào, Easy”.
Đứng ngoài này tôi còn nghe nó khóc. Tôi không thể nào để con mình khổ sở đến vậy?
•
• •
Lái xe đi được một đoạn không nghe Mouse nói năng gì hết dù có muốn tôi cũng không thèm nói.
Tới gần nhà Crenshaw hắn dừng xe bên lề. Mới hơn năm giờ, đường sá còn thưa thớt.
“Easy, tớ cần nói chuyện này với cậu”.
Tôi ngồi thở ra.
“Cậu không thể nào cứ vậy mãi, rượu chè cho nó khổ thân. Tớ muốn nói mọi chuyện đã rõ ràng, ta đã thanh toán xong anh chàng đó, còn con bé kia đã bỏ đi.
Tôi chợt nhớ Bonita Edwards ngồi dựa lưng vô gốc cây, một cách bình thản. Mouse lùi xe ra giữa đường, lái đưa tôi về nhà.
Tôi chẳng nói gì, hắn cũng im luôn.
Tôi đứng chờ bên ngoài một hồi mới vào nhà.
Jesus nằm ngủ trên chiếc ghế trường kỷ. Dưới sàn đồ chơi của con bé Edna còn bày đầy ra đó. Nó lấy chiếc gối nhỏ của con bé kê dưới đầu.
Nâng ly miệng nhấp nháp, rồi lại nâng ly cứ thế không ngừng nghỉ. Uống tới ly thứ hai mốt rồi, vẫn rót thêm.
Đến giữa trưa tôi lăn ra ngủ.
Jesus đi học về lúc ba rưỡi, nó đẩy cửa chạy thẳng vào buồng, quăng sách vở, thay quần áo. Lúc nó quay ra tôi níu tay lại nhấc bổng nó lên.
“Mày làm sao thế này, y như cái chuồng heo hả”.
Nó lủi thủi bỏ đi. Nghĩ lại thấy tội nghiệp nó, tôi đã lỡ say, mỗi lúc có chuyện lôi thôi tôi lấy rượu giải sầu.
Chuông reo lúc bốn giờ, thằng nhóc Jesus lật đật chạy vào, đứng nhìn theo. Tôi ngồi nhấm nháp, uống vài ly, chuông reo, cứ thế. Reo mãi cũng chán tôi bỏ mặc cứ đưa tay rót rượu ra ly.
•
• •
Jesus hâm nóng hai lon mì Spaghetti cho bữa tối, nghe mùi đồ ăn trong ruột tôi nó cồn cào. Tôi ngả lưng ra sau ghế một hồi.
Từ đâu vọng lại trong đầu, bài hát “trên bến cảng”, tôi đang ngâm nga theo giai điệu bài hát bỗng ngước nhìn thấy Mouse lù lù bước tới, như có phép mầu hiện về dưới bếp.
“Kìa Easy”, Mouse nói.
Jesus từ trên ghế nhảy xuống ôm chầm lấy anh chàng sát thủ điên rồ.
“Mouse”, tôi nhắc lại. Tưởng là nhìn ra hắn có tới hai khuôn mặt ai ngờ đâu mắt tôi chớp chớp, lờ mờ. Cả hai thứ giọng nói hòa quyện làm một thứ âm thanh cuồn cuộn bên trong gian phòng.
“Ngồi ngay lại đi nào! Cũng vì vậy mà Blacktoot Whitey nhào gãy cổ”.
“Nàng bỏ nhà ra đi”.
“Ờ. Tớ biết”.
“Thật à? Làm sao cậu biết?”.
Mouse ngồi ngớ ngẩn người ra một hồi. Sau những lúc hắn đăm chiêu như thế này là những lần hắn chuẩn bị ra đi gây án mạng. Vì vậy nhìn thấy tôi hắn càng lo, quên cả chuyện buồn giày vò ruột gan mình.
“Tất cả do Dupree”, hắn nói.
Mí mắt tôi giựt giựt, tim đập thình thịch. Đầu óc tôi đang nghĩ tới cảnh nàng đang nằm trong vòng tay lực lưỡng. Tôi cố nặn óc nghĩ ra hình ảnh nàng lúc không có tôi.
“Hắn bám theo nàng tại chỗ làm ở bệnh viện. Hắn là tay ăn nói bạo mồm bạo miệng nhất ở California…
“Sao cậu biết?”.
“Nàng Sophie kể lại, nàng giận vì một người anh em của mình làm hại bạn bè. Nhờ nàng cho hay tớ mới kể lại cho cậu nghe”.
Lúc đó Regina còn ở với tôi, giờ đây tôi vẫn còn thương nàng và mong nàng quay về.
Nghĩ tới nàng trong vòng tay Bouchard đầu óc tôi thêm ô uế. Một cảm giác ghê tởm, một sắc màu hỗn tạp phủ tràn lên mọi thứ quanh tôi, tôi muốn buồn nôn.
Jesus ngồi lại gần vòng tay qua cổ tôi, cọ sát vô một bên má.
“Tớ pha một ly nhé được không, Easy?”, Mouse hỏi.
Tôi chỉ gật đầu, không muốn nói. Vợ tôi đã bỏ tôi, ẵm theo con bé, chạy theo một thằng bạn. Không có bài hát nào trên đài nghe buồn não ruột như chuyện của tôi.
•
• •
Cái đêm hôm đó, còn in sâu trong tâm trí tôi. Tôi còn nhớ Mouse kéo tôi ra ngoài khoe chiếc xe B.Bird đời ’57 màu hoàng yến, mới cáo cạnh.
Hắn kể nhờ một tay cho vay nặng lãi ứng tiền trước; chứ chờ món tiền thưởng biết đến chừng nào mới sắm được xe.
Chợt nhớ lại mấy em khoe bộ ngực bên trong chiếc áo bờ lu rộng thùng thình, nhìn thấy lại những hình ảnh đó tôi muốn nổi gai ốc.
Tôi mơ thấy tiếng nhạc xập xình trên sàn nhảy nhìn lại mình mẩy tôi ướt đẫm mồ hôi.
Chợt nhớ lại anh chàng khóc lóc trên tay cầm con dao phay tiến lại gần tôi. Tôi nhích qua, giơ tay ra chột nhìn lại thấy mình đang ôm một em trong vòng tay. Nàng kề miệng vô tai tôi hét lên một tiếng. “Thôi đi! Dereck”.
Và rất nhiều giấc mơ nữa, những hình ảnh rời rạc, mờ nhạt. Tôi mơ thấy Mouse cười ngồi gần tôi trên xe. Hắn lao thật nhanh gió xé ngang rát cả mặt, tôi cười theo.
“Ôi, anh ơi!” giọng nói một em nào đó. “Thôi, đừng đừng”.
Từng tiếng một ra đập vô đầu tôi. Tôi mở choàng mắt ra thấy một em nằm đè trên người. Mặt mũi em đen đúa nhờ mái tóc vàng hoe óng ánh nên tôi mới nhìn ra em, nhưng mà em đang còn ngái ngủ.
“Ờ đấy đấy”, cũng giọng nói ban nãy. Chiếc giường chao đảo lúc lắc.
Nhìn qua bên trái là một em tôi chưa từng biết mặt. Nàng có đẹp hay xấu tôi không biết bởi đang lúc lên tới cực điểm khoái lạc. Nàng nằm một bên đưa mắt nhìn qua nhưng còn tôi thì không chẳng thèm để ý. Nàng đè lên vai trái Mouse cười, nhe hàm răng như con chó dữ. Hắn úp mặt vô người nàng toàn thân hắn khom khom chúi xuống, mồm con bé rên rỉ…
Tôi ngồi ngay dậy, xô em trên người qua một bên. Tôi bò xuống giường loạng quạng ra tới cửa.
“Ơ, kìa!”. Mouse gọi theo.
Con bé kia kêu lên một tiếng tôi chẳng thèm nghe, người một tôi làm lơ như xa lạ.
Mở cửa ra, ngoài trời mới mờ sáng tôi nhìn ra chỗ buồng tắm.
Một cảm giác tê buốt lúc tôi vừa đi tiểu, bụng thì đói cồn cào, thở ra cũng chảy nước miếng.
Chiếc thùng các tông ai quăng ra ngoài buồng tắm, tôi lỡ đụng chân hất nhẹ một cái nhức nhối tới giữa đỉnh đầu. Tôi đưa tay sờ lên mắt chợt nghe tiếng con nít khóc nó nằm ngủ trong thùng các tông.
Tôi cúi xuống bồng, trông nó còn nhỏ hơn con gái tôi. Tôi đưa chân đá vô cửa buồng ngủ lớn tiếng: “Ai bỏ con ngoài này?’.
Mouse đang còn ôm con bồ trên giường, không nhúc nhích. Nghe tiếng trẻ khóc người mẹ kia vùng dậy nhìn theo tôi.
Nàng cất tiếng: “Ông là ai?”.
“Con bà đấy phải không?”, tôi hỏi lại không một chút thông cảm.
Nàng chạy lại đỡ lấy đứa bé bỏ đi luôn. Miệng thì nói lắp bắp chửi, tôi thấy vừa giận vừa thương. “Mẹ mày!”.
“Sao bà đem quăng bỏ con vậy, chỗ buồng vệ sinh đó”, tôi quát.
Nàng xoay người qua, lại tìm chỗ đặt đứa bé.
“Con đẻ hoang, tao giết mày!”, nàng la mắng.
Nhìn nàng với tôi đang trần truồng cả hai mới tỉnh rượu.
“Suýt nữa là mất con rồi đấy”, tôi nói to.
Không làm sao đoán ra được hết ý nghĩ trên gương mặt người mẹ trẻ, mắt giựt giựt, môi miệng co rúm lại, nàng đứng đó run rẩy, đứa bé trên tay khóc òa.
Mouse chạy lại, trên tay cầm sẵn quần áo. Hắn kê xít lưng vô người tôi đẩy ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Bên trong chỉ có hai em, hắn quăng bộ đồ cho tôi.
“Mặc đồ vào, Easy”.
Đứng ngoài này tôi còn nghe nó khóc. Tôi không thể nào để con mình khổ sở đến vậy?
•
• •
Lái xe đi được một đoạn không nghe Mouse nói năng gì hết dù có muốn tôi cũng không thèm nói.
Tới gần nhà Crenshaw hắn dừng xe bên lề. Mới hơn năm giờ, đường sá còn thưa thớt.
“Easy, tớ cần nói chuyện này với cậu”.
Tôi ngồi thở ra.
“Cậu không thể nào cứ vậy mãi, rượu chè cho nó khổ thân. Tớ muốn nói mọi chuyện đã rõ ràng, ta đã thanh toán xong anh chàng đó, còn con bé kia đã bỏ đi.
Tôi chợt nhớ Bonita Edwards ngồi dựa lưng vô gốc cây, một cách bình thản. Mouse lùi xe ra giữa đường, lái đưa tôi về nhà.
Tôi chẳng nói gì, hắn cũng im luôn.
Tôi đứng chờ bên ngoài một hồi mới vào nhà.
Jesus nằm ngủ trên chiếc ghế trường kỷ. Dưới sàn đồ chơi của con bé Edna còn bày đầy ra đó. Nó lấy chiếc gối nhỏ của con bé kê dưới đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.