Buôn Bán Ve Chai, Nuôi Chồng Nam Thần
Chương 31:
Bạch Tiểu Phàn
16/02/2024
Chủ Oánh chủ động xách giày ra, vứt thành một đống nhỏ, chúng tỏa ra mùi vừa hôi vừa ẩm ướt.
Kiều Hữu Hữu cười: “Tôi muốn là muốn cái này này.”
Nói rồi lại nhét vào trong bọc thím Trương một túi hoa tiêu: “Không đủ thì đến tìm con.”
“Con gái à, thế này không được đâu. Đám giày nát này thì được bao nhiêu tiền, hoa tiêu của con đắt lắm đó.”
Kiểu Hữu Hữu kiên trì bắt bà ấy nhận, nói trẻ con mới quan trọng, cô lấy mấy cái này là được rồi.
Thím Trương nhận lấy nhưng vẫn tò mò hỏi: “Hoa tiêu đun lên uống, có thể trị được tật đi lại không tiện sao?”
Kiều Hữu Hữu rất kiên nhẫn phổ cập cho bà ấy về bệnh giun đũa, còn nói: “Mặc dù con khá chắc, nhưng nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, uống mấy ngày không khỏi nhất định phải đưa thằng bé đến bệnh viện.”
Thím Trương thấy Kiều Hữu Hữu nói rất chắc chắn, nên cũng tin, nhận lấy hoa tiêu rồi cảm ơn cô mãi, còn tìm một sợi dây thừng sạch sẽ, xâu những đôi giày kia lại cho Kiều Hữu Hữu.
Kiều Hữu Hữu xách theo một dây giày bỏ đi về.
Mà Chu Oánh thì há hốc mồm nhìn cô đi, lúc này mới nhận ra cô chỉ muốn đổi giày thật.
“Chẳng lẽ là mình hiểu lầm? Không thể nào, gia giáo của nhà họ Kiều đến thế, con cái nhà họ tốt thế nào được?” Chu Oánh lầm bẩm.
Thím Trương đun nướng cho thằng bé uống, Kiều Oánh thì kéo con mình lại, lo lắng hỏi: “Mẹ, uống cái này liệu khỏi được không?”
“Hoa tiêu thôi mà, uống cũng chẳng hại người, mình cứ thử thôi con.”
Chu Oánh nghĩ bảo cũng phải, gật đầu để thím Trương đi đun nướng.
Lúc này, con dâu cả của thím Trương, Triệu Kiều Kiều đi đến, vừa nhìn thấy mẹ chồng và em gái đang nói chuyện, lập tức cười nói: “Úi chà, hai người ở đó nói gì thế? Chắc không phải có cái gì ngon giấu con đấy chứ?”
Chu Oánh trợn trắng mắt ôm đứa nhỏ vào nhà.
Đó là lý do tại sao cô ghét gia đình nhà họ Kiều.
Chị dâu của cô ta là bà con xa với Triệu Thanh, vừa hẹp hòi lại còn vừa ích kỷ, liếc mắt là có người phải chịu thiệt.
Chút hảo cảm vừa dâng lên với Kiều Hữu Hữu biến mất trong nháy mắt, cô ta lạnh mặt ôm đứa nhỏ vào nhà.
Triệu Kiều Kiều vẫn nhìn vào tay thím Trương, thím Trương không thích cô ta, nhưng sợ cô ta lại làm ồn lên, liền cho cô ta xem một chút: "Không phải cái gì ngon, ăn vào tê hết miệng.”
Kiều Hữu Hữu cười: “Tôi muốn là muốn cái này này.”
Nói rồi lại nhét vào trong bọc thím Trương một túi hoa tiêu: “Không đủ thì đến tìm con.”
“Con gái à, thế này không được đâu. Đám giày nát này thì được bao nhiêu tiền, hoa tiêu của con đắt lắm đó.”
Kiểu Hữu Hữu kiên trì bắt bà ấy nhận, nói trẻ con mới quan trọng, cô lấy mấy cái này là được rồi.
Thím Trương nhận lấy nhưng vẫn tò mò hỏi: “Hoa tiêu đun lên uống, có thể trị được tật đi lại không tiện sao?”
Kiều Hữu Hữu rất kiên nhẫn phổ cập cho bà ấy về bệnh giun đũa, còn nói: “Mặc dù con khá chắc, nhưng nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, uống mấy ngày không khỏi nhất định phải đưa thằng bé đến bệnh viện.”
Thím Trương thấy Kiều Hữu Hữu nói rất chắc chắn, nên cũng tin, nhận lấy hoa tiêu rồi cảm ơn cô mãi, còn tìm một sợi dây thừng sạch sẽ, xâu những đôi giày kia lại cho Kiều Hữu Hữu.
Kiều Hữu Hữu xách theo một dây giày bỏ đi về.
Mà Chu Oánh thì há hốc mồm nhìn cô đi, lúc này mới nhận ra cô chỉ muốn đổi giày thật.
“Chẳng lẽ là mình hiểu lầm? Không thể nào, gia giáo của nhà họ Kiều đến thế, con cái nhà họ tốt thế nào được?” Chu Oánh lầm bẩm.
Thím Trương đun nướng cho thằng bé uống, Kiều Oánh thì kéo con mình lại, lo lắng hỏi: “Mẹ, uống cái này liệu khỏi được không?”
“Hoa tiêu thôi mà, uống cũng chẳng hại người, mình cứ thử thôi con.”
Chu Oánh nghĩ bảo cũng phải, gật đầu để thím Trương đi đun nướng.
Lúc này, con dâu cả của thím Trương, Triệu Kiều Kiều đi đến, vừa nhìn thấy mẹ chồng và em gái đang nói chuyện, lập tức cười nói: “Úi chà, hai người ở đó nói gì thế? Chắc không phải có cái gì ngon giấu con đấy chứ?”
Chu Oánh trợn trắng mắt ôm đứa nhỏ vào nhà.
Đó là lý do tại sao cô ghét gia đình nhà họ Kiều.
Chị dâu của cô ta là bà con xa với Triệu Thanh, vừa hẹp hòi lại còn vừa ích kỷ, liếc mắt là có người phải chịu thiệt.
Chút hảo cảm vừa dâng lên với Kiều Hữu Hữu biến mất trong nháy mắt, cô ta lạnh mặt ôm đứa nhỏ vào nhà.
Triệu Kiều Kiều vẫn nhìn vào tay thím Trương, thím Trương không thích cô ta, nhưng sợ cô ta lại làm ồn lên, liền cho cô ta xem một chút: "Không phải cái gì ngon, ăn vào tê hết miệng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.