Buôn Bán Ve Chai, Nuôi Chồng Nam Thần
Chương 35:
Bạch Tiểu Phàn
16/02/2024
Nghĩ tới đây, Kiều Hữu Hữu vốn có chút đau lòng, nhất thời lại không có cảm giác.
Cô thậm chí còn cảm thấy, đánh hay lắm.
Kiều Hùng trúng vài cái lên vai, đau đến sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu tràn đầy nước mắt.
Kiều Hùng cảm giác mình không chịu nổi nữa, khóc cầu cứu: "Cô ơi..."
Kiều Mai bên cạnh mặc áo khoác hoa nhỏ bẩn thỉu, lên tiếng khóc lớn, dường như bị dọa sợ, quần ướt một mảng lớn.
Kiều Đại Khánh đánh mệt, thở hổn hển ngừng tay, quay đầu nhìn Kiều Hữu Hữu.
Lại phát hiện con gái mình vẫn ngồi ở đó, ánh mắt lạnh như băng, không có một chút rung động.
Thấy Kiều Quốc Khánh dừng tay, cô cười nói: "Ba, sao không đánh nữa? Đánh mệt rồi?”
"Mày nói cái gì?"
“Đừng mệt đến chết nhé, để tôi giúp ba đánh.”
Nói xong xách gậy trong tay ông ta, đánh thẳng vào mặt Kiều Hùng.
Kiều Hùng au một tiếng nhảy dựng lên, ôm mông bỏ chạy.
“Cô, cô điên rồi sao?” Sao cô không cứu mình mà lại đánh mình?
Triệu Thanh vội vàng ngăn cản: "Làm sao có thể đánh thằng bé được, thằng bé mới bao nhiêu tuổi, đánh hỏng thì làm sao bây giờ?"
Kiều Đại Khánh đánh, Triệu Thanh giả khóc, đến mình đánh, bà ta cũng biết ngăn cản.
Cảnh tượng Triệu Thanh ở cửa phòng cấp cứu mắng chửi mình tựa như còn hiện ở trước mắt, quy tắc hành động của mẹ cô là, nói và làm có vẻ không giống nhau lắm.
Kiếp trước, Kiều Cạnh mượn giả chết chiếm hết sung sướng, tiền mượn được dùng để tiêu xài, không cần nuôi con vất vả, trở về chỉ dựa vào vài câu lẻo mép liền lập tức khiến cho cháu trai cháu gái phản bội, người một nhà đồng tâm hiệp lực đối phó Kiều Hữu Hữu.
Triệu Thanh luôn bởi vì bọn họ xung đột mà khóc đến khó có thể kiềm chế, nhưng bà ta không hề có một chút tổn thất.
Tính của Triệu Thanh vốn chính là bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, mình tiếc phải trả giá, liền đem đẩy con gái ra ngoài, nhận hết công lao về mình.
"Hữu Hữu con là cô của bọn nó đấy! Sao con lại đánh bọn nó!” Triệu Thanh kêu khóc thảm thương, khóc đến mức lấn át cả tiếng khóc của Kiều Hùng.
Kiều Hữu Hữu nói: "Không đánh bọn nó, vậy đánh bà nhé.”
Nói xong, giày thối liền đập lên mặt Triệu Thanh.
Triệu Thanh:...
Ting, hệ thống đánh đã nhận dạng -- một bông sen trắng tắm mình trong nước hôi, tới gần sẽ bất hạnh, trừ phi nước mắt bạn còn nhiều hơn Thái Bình Dương.
Cô thậm chí còn cảm thấy, đánh hay lắm.
Kiều Hùng trúng vài cái lên vai, đau đến sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu tràn đầy nước mắt.
Kiều Hùng cảm giác mình không chịu nổi nữa, khóc cầu cứu: "Cô ơi..."
Kiều Mai bên cạnh mặc áo khoác hoa nhỏ bẩn thỉu, lên tiếng khóc lớn, dường như bị dọa sợ, quần ướt một mảng lớn.
Kiều Đại Khánh đánh mệt, thở hổn hển ngừng tay, quay đầu nhìn Kiều Hữu Hữu.
Lại phát hiện con gái mình vẫn ngồi ở đó, ánh mắt lạnh như băng, không có một chút rung động.
Thấy Kiều Quốc Khánh dừng tay, cô cười nói: "Ba, sao không đánh nữa? Đánh mệt rồi?”
"Mày nói cái gì?"
“Đừng mệt đến chết nhé, để tôi giúp ba đánh.”
Nói xong xách gậy trong tay ông ta, đánh thẳng vào mặt Kiều Hùng.
Kiều Hùng au một tiếng nhảy dựng lên, ôm mông bỏ chạy.
“Cô, cô điên rồi sao?” Sao cô không cứu mình mà lại đánh mình?
Triệu Thanh vội vàng ngăn cản: "Làm sao có thể đánh thằng bé được, thằng bé mới bao nhiêu tuổi, đánh hỏng thì làm sao bây giờ?"
Kiều Đại Khánh đánh, Triệu Thanh giả khóc, đến mình đánh, bà ta cũng biết ngăn cản.
Cảnh tượng Triệu Thanh ở cửa phòng cấp cứu mắng chửi mình tựa như còn hiện ở trước mắt, quy tắc hành động của mẹ cô là, nói và làm có vẻ không giống nhau lắm.
Kiếp trước, Kiều Cạnh mượn giả chết chiếm hết sung sướng, tiền mượn được dùng để tiêu xài, không cần nuôi con vất vả, trở về chỉ dựa vào vài câu lẻo mép liền lập tức khiến cho cháu trai cháu gái phản bội, người một nhà đồng tâm hiệp lực đối phó Kiều Hữu Hữu.
Triệu Thanh luôn bởi vì bọn họ xung đột mà khóc đến khó có thể kiềm chế, nhưng bà ta không hề có một chút tổn thất.
Tính của Triệu Thanh vốn chính là bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, mình tiếc phải trả giá, liền đem đẩy con gái ra ngoài, nhận hết công lao về mình.
"Hữu Hữu con là cô của bọn nó đấy! Sao con lại đánh bọn nó!” Triệu Thanh kêu khóc thảm thương, khóc đến mức lấn át cả tiếng khóc của Kiều Hùng.
Kiều Hữu Hữu nói: "Không đánh bọn nó, vậy đánh bà nhé.”
Nói xong, giày thối liền đập lên mặt Triệu Thanh.
Triệu Thanh:...
Ting, hệ thống đánh đã nhận dạng -- một bông sen trắng tắm mình trong nước hôi, tới gần sẽ bất hạnh, trừ phi nước mắt bạn còn nhiều hơn Thái Bình Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.