Buôn Bán Ve Chai, Nuôi Chồng Nam Thần
Chương 38:
Bạch Tiểu Phàn
16/02/2024
"Cho dù anh trai tôi chết thật, tai nạn xe cộ chắc chắn sẽ có tiền bồi thường, Điêu Lại Tử một câu cũng không đề cập tới, ngộ nhỡ là gã ta nuốt một mình không cho ai thì sao?"
Kiều Đại Khánh sao lại không biết, con trai ông ta đã gửi tiền cho ông ta rồi, tổng cộng là năm mươi đồng.
Ông ta sống chết không chịu để Kiều Hữu Hữu đi tìm Điêu Lại Tử giằng co.
Đang lúc giằng co không dứt, vách tường bên cạnh lộ ra một cái đầu của thím Trương: "Ầm ĩ cái gì? Nhà chúng tôi nghe thấy cả rồi.”
Kiều Hữu Hữu kể lại chuyện đã xảy ra với thím Trương một lần nữa, thím Trương vỗ tường nói: "Tên Điêu Lại Tử này thật đúng là có thể làm ra chuyện như vậy, không thể cứ qua loa như vậy được, phải hỏi hắn!"
Triệu Thanh vội vã muốn đi, Kiều Quốc Khánh một cước đem nàng đạp ngã xuống đất: "Con ngu, nhà này đến phiên bà làm chủ rồi à?"
Triệu Thanh nhu nhược sợ phiền phức ôm chân Kiều Đại Khánh bắt đầu khóc.
“Ôi đứa con số khổ của mẹ ơi, chết không thấy xác, cha ruột con lại chẳng để mẹ đi hỏi rõ —- Quốc Khánh ơi tôi nguyện chịu khổ, nhưng hai đứa nhỏ này mất cha mất mẹ, ông muốn nhìn thấy cháu mình khổ như thế à Quốc Khánh!”
Kiều Đại Khánh đánh bà ta thế nào, bà ga cũng không chịu buông tay, khóc càng ngày càng lớn.
Thím Trương trực tiếp từ trong sân nhà mình chạy ra, xung phong nhận việc muốn đi cùng bọn họ.
Bà thấy loạn thành như vậy, mà Kiều Hữu Hữu không chút hoang mang, liền biết trong lòng cô nhóc này có chủ ý, đứa nhỏ này rất thông minh.
Bà bèn đi theo phối hợp cùng.
Kiều Quốc Khánh chỉ có thể kiên trì đi đến nhà Điêu Lại Tử.
Mọi người dường như đã quên Kiều Hùng và Kiều Mai.
Một cái mông đau rát, một cái quần đầy cứt đái, gió thổi qua, vừa lạnh vừa dính, Kiều Mai lại khóc oà một tiếng lên.
“Cô xấu, cô hung dữ, cô đánh anh, mặc kệ cháu!”
Trước kia mỗi lần nó kéo quần, ông nội muốn đánh nó, đều là cô thay cho nks, hôm nay như thế nào cô lại mặc kệ nó đây?
Đây rõ ràng là chuyện của cô!
Kiều Hùng lại học dáng vẻ như người lớn, che miệng Kiều Mai: "Em gái, em không thể nói cô như vậy, cô là người đối xử tốt nhất với chúng ta."
Kiều Đại Khánh sao lại không biết, con trai ông ta đã gửi tiền cho ông ta rồi, tổng cộng là năm mươi đồng.
Ông ta sống chết không chịu để Kiều Hữu Hữu đi tìm Điêu Lại Tử giằng co.
Đang lúc giằng co không dứt, vách tường bên cạnh lộ ra một cái đầu của thím Trương: "Ầm ĩ cái gì? Nhà chúng tôi nghe thấy cả rồi.”
Kiều Hữu Hữu kể lại chuyện đã xảy ra với thím Trương một lần nữa, thím Trương vỗ tường nói: "Tên Điêu Lại Tử này thật đúng là có thể làm ra chuyện như vậy, không thể cứ qua loa như vậy được, phải hỏi hắn!"
Triệu Thanh vội vã muốn đi, Kiều Quốc Khánh một cước đem nàng đạp ngã xuống đất: "Con ngu, nhà này đến phiên bà làm chủ rồi à?"
Triệu Thanh nhu nhược sợ phiền phức ôm chân Kiều Đại Khánh bắt đầu khóc.
“Ôi đứa con số khổ của mẹ ơi, chết không thấy xác, cha ruột con lại chẳng để mẹ đi hỏi rõ —- Quốc Khánh ơi tôi nguyện chịu khổ, nhưng hai đứa nhỏ này mất cha mất mẹ, ông muốn nhìn thấy cháu mình khổ như thế à Quốc Khánh!”
Kiều Đại Khánh đánh bà ta thế nào, bà ga cũng không chịu buông tay, khóc càng ngày càng lớn.
Thím Trương trực tiếp từ trong sân nhà mình chạy ra, xung phong nhận việc muốn đi cùng bọn họ.
Bà thấy loạn thành như vậy, mà Kiều Hữu Hữu không chút hoang mang, liền biết trong lòng cô nhóc này có chủ ý, đứa nhỏ này rất thông minh.
Bà bèn đi theo phối hợp cùng.
Kiều Quốc Khánh chỉ có thể kiên trì đi đến nhà Điêu Lại Tử.
Mọi người dường như đã quên Kiều Hùng và Kiều Mai.
Một cái mông đau rát, một cái quần đầy cứt đái, gió thổi qua, vừa lạnh vừa dính, Kiều Mai lại khóc oà một tiếng lên.
“Cô xấu, cô hung dữ, cô đánh anh, mặc kệ cháu!”
Trước kia mỗi lần nó kéo quần, ông nội muốn đánh nó, đều là cô thay cho nks, hôm nay như thế nào cô lại mặc kệ nó đây?
Đây rõ ràng là chuyện của cô!
Kiều Hùng lại học dáng vẻ như người lớn, che miệng Kiều Mai: "Em gái, em không thể nói cô như vậy, cô là người đối xử tốt nhất với chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.