Buôn Bán Ve Chai, Nuôi Chồng Nam Thần
Chương 44:
Bạch Tiểu Phàn
16/02/2024
Nhìn thấy đũng quần ướt đẫm của Kiều Mai, Kiều Hữu Hữu chậm rãi nói: “Đừng trách cô không nhắc nhở cháu, cái quần dính phân và nước tiểu này, nếu không kịp thay, sẽ bị viêm đỏ gây lở loét.”
Kiều Mai khóc lớn, người trong nhà không ai thay cho nó, trước kia đều là do cô thay! Trong thôn nhiều người trọng nam khinh nữ, những bé gái khác đều bẩn thỉu, gầy như que củi, chỉ có nó được cô chăm sóc nên da mới trắng nõn, trông vô cùng sạch sẽ.
Chăm sóc nó là trách nhiệm của cô, sao cô dám mặc kệ!
Kiều Hữu Hữu mặc kệ con bé, không chớp mắt, đi lướt qua nó.
Kiều Hùng muốn đi theo liền bị Kiều Mai đẩy mạnh một cái, ngã trúng chậu nước rửa chén trong sân, lúc đứng dậy liền cảm thấy buồn nôn.
Kiều Mai nhìn Kiều Hùng: "Anh, cô mặc kệ chúng ta rồi, em khó chịu quá!"
Kiều Hữu Hữu mặc kệ hai anh em nhà này, gõ mạnh cửa phòng Kiều Quốc Khánh.
Dù cô gõ mạnh thế nào, Kiều Quốc Khánh cũng đều giả chết. Kiều Hữu Hữu thấy thời gian không còn sớm, liền đi vào phòng bếp nấu cơm.
Chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn, Kiều Quốc Khánh nhất định sẽ đi ra.
Kiều Hùng chạy vào phòng bếp, hắn ta muốn nhìn xem trái tim của cô sắt đá như thế nào! Sao có thể mặc kệ bọn họ!
Vừa vào bếp, liền thấy Kiều Hữu Hữu cầm kìm lửa nóng hổi, không quan tâm gõ lên người hắn ta. Kiều Hùng kêu thảm thiết, xoay người chạy vào phòng.
“Bà nội! Cô muốn đánh người!”
Triệu Thanh vừa mới hết cảm giác buồn nôn do thay quần cho Kiều Quốc Khánh thì bị mùi nước rửa chén trên người cháu trai làm cho té xỉu, lại nhìn đứa cháu gái nhỏ trên người đầy mùi hôi thối cũng đang khóc lóc đi vào, nhất thời kêu lên một tiếng, sau đó ngất đi.
Kiều Quốc Khánh đá vào mặt bà ta: "Con khốn hôi hám, còn không mau dọn dẹp đi, muốn thối chết ông à?"
Triệu Thanh vừa té xỉu vội ôm lấy chiếc mũi đang chảy máu, tủi thân đứng dậy, đưa hai đứa cháu ra ngoài thay đồ.
Sau khi giặt sạch quần áo, Triệu Thanh cảm thấy trên đời này dù có món gì ngon, bà ta cũng không thể ăn nổi.
Khi đang ngồi xổm nôn mửa, bà ta liền ngửi thấy mùi thức ăn từ trong phòng bếp bay ra, thấm vào ruột gan.
Kiều Mai khóc lớn, người trong nhà không ai thay cho nó, trước kia đều là do cô thay! Trong thôn nhiều người trọng nam khinh nữ, những bé gái khác đều bẩn thỉu, gầy như que củi, chỉ có nó được cô chăm sóc nên da mới trắng nõn, trông vô cùng sạch sẽ.
Chăm sóc nó là trách nhiệm của cô, sao cô dám mặc kệ!
Kiều Hữu Hữu mặc kệ con bé, không chớp mắt, đi lướt qua nó.
Kiều Hùng muốn đi theo liền bị Kiều Mai đẩy mạnh một cái, ngã trúng chậu nước rửa chén trong sân, lúc đứng dậy liền cảm thấy buồn nôn.
Kiều Mai nhìn Kiều Hùng: "Anh, cô mặc kệ chúng ta rồi, em khó chịu quá!"
Kiều Hữu Hữu mặc kệ hai anh em nhà này, gõ mạnh cửa phòng Kiều Quốc Khánh.
Dù cô gõ mạnh thế nào, Kiều Quốc Khánh cũng đều giả chết. Kiều Hữu Hữu thấy thời gian không còn sớm, liền đi vào phòng bếp nấu cơm.
Chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn, Kiều Quốc Khánh nhất định sẽ đi ra.
Kiều Hùng chạy vào phòng bếp, hắn ta muốn nhìn xem trái tim của cô sắt đá như thế nào! Sao có thể mặc kệ bọn họ!
Vừa vào bếp, liền thấy Kiều Hữu Hữu cầm kìm lửa nóng hổi, không quan tâm gõ lên người hắn ta. Kiều Hùng kêu thảm thiết, xoay người chạy vào phòng.
“Bà nội! Cô muốn đánh người!”
Triệu Thanh vừa mới hết cảm giác buồn nôn do thay quần cho Kiều Quốc Khánh thì bị mùi nước rửa chén trên người cháu trai làm cho té xỉu, lại nhìn đứa cháu gái nhỏ trên người đầy mùi hôi thối cũng đang khóc lóc đi vào, nhất thời kêu lên một tiếng, sau đó ngất đi.
Kiều Quốc Khánh đá vào mặt bà ta: "Con khốn hôi hám, còn không mau dọn dẹp đi, muốn thối chết ông à?"
Triệu Thanh vừa té xỉu vội ôm lấy chiếc mũi đang chảy máu, tủi thân đứng dậy, đưa hai đứa cháu ra ngoài thay đồ.
Sau khi giặt sạch quần áo, Triệu Thanh cảm thấy trên đời này dù có món gì ngon, bà ta cũng không thể ăn nổi.
Khi đang ngồi xổm nôn mửa, bà ta liền ngửi thấy mùi thức ăn từ trong phòng bếp bay ra, thấm vào ruột gan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.