Buôn Bán Ve Chai, Nuôi Chồng Nam Thần
Chương 7:
Bạch Tiểu Phàn
23/01/2024
Kết quả một luồng gió lạnh thổi vù qua mặt, quay đầu nhìn lại đã thấy một cái rìu bổ vào sau cửa, cách lỗ tai của hắn chỉ vài cm.
Lại nhìn, Kiều Quốc Khánh mặt đầy máu trốn ở dưới gầm bàn, Kiều Hữu Hữu cầm dao phay trong tay, cô gái nhỏ nũng nịu, ánh mắt nhìn người lạnh lẽo, giống như dã thú nhìn thấy con mồi.
“Việc nhà của tao, mày đừng xía vào.”
Điêu Lại Tử ngao một tiếng, xoay người như chớp không thấy bóng dáng.
Kiều Quốc Khánh vẻ mặt khóc tang, mỗi lần ông ta đánh Kiều Hữu Hữu, đều mắng như vậy với hàng xóm đến khuyên can, kết quả bây giờ cô đã học thành thạo đối nhân xử thế y hệt.
Vừa muốn cầu xin tha thứ, đã bị Kiều Hữu Hữu kéo tóc từ dưới gầm bàn lên, ném vào trong sân.
Kiều Quốc Khánh đau đến gào khóc thảm thiết, bị Kiều Hữu Hữu tát mấy cái thành thật, hoảng sợ nhìn Kiều Hữu Hữu, không thể tin được con gái gầy yếu sao lại có sức lực như vậy?!
Kiều Hữu Hữu cười lạnh trong lòng, đều là nhờ Kiều Quốc Khánh ban tặng, kiếp trước cô kiếm chút tiền sẽ bị Kiều Quốc Khánh cướp đi hoặc trộm đi, khiến cô không thể không đi học chút công phu quyền cước.
"Mày, mày hung dữ như vậy, còn ai dám cưới mày, cả Điêu Lại Tử cũng ghét mày.”
"Có lấy chồng hay không tôi tự mình định đoạt, không lấy Điêu Lại Tử, cháu trai cháu gái, tôi cũng không nuôi, ba có thể làm gì tôi nào?"
Cô đá ngất Kiều Quốc Khánh, ném cho Triệu Thanh: "Trói ổng lại ném xuống hầm.”
Triệu Thanh ai u một tiếng lại muốn khóc, lại cảm giác được cổ lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, dao đã đặt ở trên cổ, lạnh lẽo.
Chân Triệu Thanh mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.
Kiếp trước, mặc kệ cô bị ngược đãi như thế nào, Triệu Thanh đều khóc bảo cô nhẫn nhịn dạy cô phải thiện lương, giờ đây cô muốn xem thử, Triệu Thanh có thể tiếp tục lương thiện hay không?
Cô mặc kệ người nhà họ Kiều, xoay người ra cửa.
Cô trọng sinh trở lại, vậy anh thì sao?!
Cô muốn gặp anh!
Vừa mới ra khỏi cửa, chợt nghe thấy bên tai có một thanh âm máy móc vang lên.
Lại nhìn, Kiều Quốc Khánh mặt đầy máu trốn ở dưới gầm bàn, Kiều Hữu Hữu cầm dao phay trong tay, cô gái nhỏ nũng nịu, ánh mắt nhìn người lạnh lẽo, giống như dã thú nhìn thấy con mồi.
“Việc nhà của tao, mày đừng xía vào.”
Điêu Lại Tử ngao một tiếng, xoay người như chớp không thấy bóng dáng.
Kiều Quốc Khánh vẻ mặt khóc tang, mỗi lần ông ta đánh Kiều Hữu Hữu, đều mắng như vậy với hàng xóm đến khuyên can, kết quả bây giờ cô đã học thành thạo đối nhân xử thế y hệt.
Vừa muốn cầu xin tha thứ, đã bị Kiều Hữu Hữu kéo tóc từ dưới gầm bàn lên, ném vào trong sân.
Kiều Quốc Khánh đau đến gào khóc thảm thiết, bị Kiều Hữu Hữu tát mấy cái thành thật, hoảng sợ nhìn Kiều Hữu Hữu, không thể tin được con gái gầy yếu sao lại có sức lực như vậy?!
Kiều Hữu Hữu cười lạnh trong lòng, đều là nhờ Kiều Quốc Khánh ban tặng, kiếp trước cô kiếm chút tiền sẽ bị Kiều Quốc Khánh cướp đi hoặc trộm đi, khiến cô không thể không đi học chút công phu quyền cước.
"Mày, mày hung dữ như vậy, còn ai dám cưới mày, cả Điêu Lại Tử cũng ghét mày.”
"Có lấy chồng hay không tôi tự mình định đoạt, không lấy Điêu Lại Tử, cháu trai cháu gái, tôi cũng không nuôi, ba có thể làm gì tôi nào?"
Cô đá ngất Kiều Quốc Khánh, ném cho Triệu Thanh: "Trói ổng lại ném xuống hầm.”
Triệu Thanh ai u một tiếng lại muốn khóc, lại cảm giác được cổ lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, dao đã đặt ở trên cổ, lạnh lẽo.
Chân Triệu Thanh mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.
Kiếp trước, mặc kệ cô bị ngược đãi như thế nào, Triệu Thanh đều khóc bảo cô nhẫn nhịn dạy cô phải thiện lương, giờ đây cô muốn xem thử, Triệu Thanh có thể tiếp tục lương thiện hay không?
Cô mặc kệ người nhà họ Kiều, xoay người ra cửa.
Cô trọng sinh trở lại, vậy anh thì sao?!
Cô muốn gặp anh!
Vừa mới ra khỏi cửa, chợt nghe thấy bên tai có một thanh âm máy móc vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.