Quyển 15 - Chương 1: Bóng đè
Đạo Môn Lão Cửu
17/08/2020
Mặc dù sự việc túi ngũ cốc đã kết thúc, nhưng Nhất Sơ nói với tôi rằng, tâm trú của tôi đã bị nó ảnh hưởng. Oán nghiệm tràn ngập trong tôi chỉ mới tạm lắng xuống, không biết sau này sẽ bộc phát lúc nào. Bởi vậy Nhất Sơ căn dặn tôi trong thời gian tới phải hết sức thận trọng, ngỗ nhỡ không kìm chế được cảm xúc sẽ gây ra tai họa.
Tôi rất lo lắng, muốn nhờ Nhất Sơ ở lại giúp đỡ tôi một thời gian, nhưng sáng hôm sau hắn đã bỏ đi. Trước khi đi, hắn cho tôi hai lời khuyên.
Thứ nhất, ngày ba lần vào sáng, trưa, tối đều phải niệm "đạo đức kinh". Thứ hai đó là trong vòng một tháng tới, không được mua bán vật tà âm. Tôi gật đầu, đóng cửa hàng, ngừng kinh doanh.
Mà cho dù Nhất Sơ có không cảnh báo, tôi cũng không dám buốn bán bừa bãi nữa, chuyện này đã để lại ám ảnh trong tôi, thậm chí người mình yêu cũng suýt nữa cũng sinh ly tử biệt.
Có điều đổi lại cũng có một chút thù lao, ít nhất là túi ngũ cốc, mà Lý Tiểu Manh cũng biết sợ, mà tiếp tục đi học.
Mặc dù trong một tháng tới không muốn mua bán vật tà âm, nhưng túi ngũ cốc vẫn phải xử lý. Tuy tà tính của nó đã được tiêu trừ, nhưng tôi cũng không muốn giữ nó. Túi này là di vật của Bá Di và Thúc Tề, cũng lưu lại phẩm hạnh đức độ của hai người. Quan chức mà có được nó, sẽ tránh bị thiên hạ đàm tiếu, kẻ xấu vu vạ, là thứ cần thiết để thăng quan phát tài.
Chẳng cần chờ lâu, túi ngũ cốc đã được trao tay, bởi nó là thứ ngàn vàng khó kiếm.
Đối phương cũng cho tôi một cái giá hàu lòng, thậm chí còn cao hơn mong đợi. Sau này tôi mới được biết vốn dĩ hắn ra cái giá đó, không chỉ đơn giản là muốn mua túi ngũ cốc, còn có một điều kiện đi kèm. Đó chính là muốn gặp mặt tôi một lần, bàn riêng về chuyện làm ăn.
Tôi chỉ là dân đen, làm sao mà chống đối lại được quan chức? Chẳng còn cách nào khác, tôi đành miễn cưỡng đi.
Có điều, tôi không ngờ tới, đó là tôi cũng chẳng được gặp chính hắn, mà lại gặp một phụ nữ tự xưng là vợ của hắn. Bên kia cũng nói với tôi là cứ làm việc đi, đừng hỏi quá nhiều.
Tôi nhìn qua cũng đoán được tình hình, nữ nhân này chắc là có vấn đề, chẳng giống một mệnh phụ phu nhân, rõ ràng là một bồ nhí được bao nuôi mà thôi.
Cô gái này, nhìn bề ngoài cũng chưa tới ba mươi tuổi, vẫn trong độ son sắc. Đôi mắt đong đưa đa tình, lúc tôi tới còn mặc đồ ngủ, chân đi dép lê, lộ ra một đôi chân trần trắng nõn, móng chân sơn đỏ, thật khiến đàn ông khó mà cưỡng lại.
Tôi thấy trong lòng bứt rứt, cuối cùng không nhịn được, muốn đưa tay xoa đôi chân của nàng.
Nhưng cũng may tôi kịp thời dập tắt tà ý này, biết rằng tâm trí bị nhiễu loạn, bèn chạy vội vào toilet, niệm "đạo đức kinh" một hồi, sau đó mới bình tĩnh lại.
Ra khỏi nhà vệ sinh, đã thấy cô gái kia nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc, pha chút sợ hãi: "Đại sư, có phải ngươi phát hiện toilet nhà ta có vấn đề không?"
Tôi sửng sốt, chuyện nàng nói là sao? Có điều tôi cũng rất nhanh ý thức được nguyên nhân họ tìm tôi tới. Khả năng nhà nàng xảy ra sự việc gì đó quái đản, nên mới tìm người xử lý.
Thấy tôi lắc đầu, cô ta bỗng nhiên trở nên tức giận, hỏi có phải tôi thèm rỏ dãi sắc đẹp của cô ta, không nhịn được mà vào nhà vệ sinh hay không? Còn khoe chồng cô ta làm quan.
Tôi lúc này mới hiểu, hóa ra nàng vừa hiểu lầm tôi vào nhà vệ sinh để tự sướng. Mặt tôi sầm lại, cô gái này nghĩ mặt mình dát vàng chắc, tiểu Nguyệt còn xinh hơn cô ta gấp chục lần.
Ấn tượng của tôi đối với cô ta nháy mắt hạ xuống đất, trực tiếp mở lời: "Nói đi, cô mời ta từ xa tới, là có việc gì?"
Cô gái lại nói với tôi, thực ra không có gì, chỉ cần buổi tối nay tôi ngủ trong phòng một đêm là được.
Tôi liền giật mình, đây là tình huống gì? Mới vừa rồi còn tỏ vẻ thanh cao, trong chớp mắt lại muốn tôi ngủ cùng?
Cô gái hình như cũng ý thứ được mình lỡ lời, mặt đỏ bừng chữa thẹn: "Đại sư, ngươi cũng đừng hiểu lầm, ta muốn nói là để ngươi ngủ lại trong phòng này, còn ta sẽ ra khách sạn bên ngoài ngủ."
"Đừng lòng vòng, cứ nói thẳng cho ta biết trong phòng có vấn đề gì đi." Tôi bực bội.
Cô gái do dự một chút, sau đó lo sợ nói: "Trong phòng này có người..."
"Có người? Người nào?" Tôi không hiểu, nhìn quanh một lượt.
"Ai da, ta có nói cũng không biết nói sao cho rõ, ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây một đêm, về thù lao, lão công nhà ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Nói xong, cô ta xách túi định bỏ đi.
Tất nhiên tôi không đồng ý ở lại, nhưng cuối cùng cô ta lại gọi cho lão công. Tên quan trong điện thoại mở miệng nói giọng bề trên, làm tôi bối rôi. Tôi nhận thấy mình không thích hợp nói chuyện với quan chức, thầm hối hận không rủ Lý mặt rỗ đi cùng.
Vừa nghĩ tới lão Lý, tôi lập tức thấy thông thoáng hẳn lên. Đúng vậy, sao lại quên hắn được nhỉ, theo đúng lịch, hắn cũng đã trở về rồi. Nghĩ vậy, rôi lập tức rút điện thoại gọi cho Lý mặt rỗ.
Vừa nghe tới kiếm tiền, Lý mặt rỗ lập tức đồng ý, còn bảo tôi đừng nóng vội, để hắn đi thăm dò ý tứ của tên quan này đã.
Kết quả rất nhanh Lý mặt rỗ đã gọi lại cho tôi, giọng sợ hãi. Hắn nói tên quan kia nắm giữ chứng cứ mà năm xưa Lý mặt rỗ buôn bán văn vật, nếu không hoàn thành chuyện này, hắn sẽ bắt giam lão Lý.
Thế là Lý mặt rỗ chẳng dám nói nửa lời, trực tiếp đáp ứng.
Tôi nghe thì nổi giận, chỉ hận không thể bóp chết Lý mặt rỗ. Thế là hay rồi, một chút đường lùi tôi cũng không có, chẳng nhẽ trơ mắt nhìn Lý mặt rỗ đi tù? Thôi được, tới đâu hay tới đo vậy.
Trách nhiệm của lão Lý với cuộc làm ăn này rất lớn, nên tôi gọi hắn tới, cùng tôi canh gác đêm nay, tiền thù lao sẽ chia tôi sáu, hắn bốn.
Trong lúc chờ Lý mặt rỗ tới, cô gái cứ đứng ngồi không yên trên ghế sofa. Mặt trời đã lặn, cô ta càng thêm hoảng sợ, chỉ muốn rời đi.
Tôi níu cô ta lại, cười khổ: "Đại tỷ, cho dù cô muốn đi, cũng phải nói qua cho ta biết căn phòng này sẽ phát sinh những gì khi trời tối. Nếu không ta chẳng biết chuẩn bị thế nào, không dễ xử lý."
Cô ta rơi vào đường cùng, đành phải nhỏ giọng nói: "Mỗi khi trời tối, tôi sẽ bị...bóng đè."
"Bóng đè? Trong thời gian bao lâu? Có phải do áp lực tinh thần quá lớn không?" Tôi hỏi theo bản năng.
"Đã liên tục một tháng nay rồi." Cô gái nói: "Từ lúc chuyển tới ở phòng này, đã bắt đầu xuất hiện tình hình đó. Mà khi sáng tỉnh dậy, ta còn càm thấy phía dưới đau nhức, giống như lúc ma đè lên, còn làm chuyện đó với ta."
"Cái gì?" Tôi không kìm được cảm xúc, tâm trí lần nữa mất tự chủ. Khóe miệng bỗng lộ ra một tia dâm đãng, tay cũng vô thức giơ lên, trong đầu tôi có một giọng nói như ra lệnh: "Nhào vào cô ta đi, đây là cơ hội, cô ta đang đò đưa ngươi đấy."
Lúc đó, tôi căn bản chẳng thể tự chủ, một tay đẩy nàng ngã xuống sofa, sau đó cưỡi lên người nàng: "Có phải như thế này không tiểu thư?"
Vừa nói, tay còn tìm cách cởi áo ngủ của nàng.
"A!" Cô gái hét ầm lên: "Ngươi làm gì? Mau buông ta ra."
Nàng điên cuồng đẩy tôi ra, sau đó co mình trên ghế, sợ hãi nhìn chằm chằm. Tôi thì vẫn cảm thấy bị kích thích không ngừng, tay lại vô thức đưa lên, sờ soạng người nàng, tâm trí mơ hồ, chẳng biết chính mình đang làm gì.
Cô gái bị dọa sợ, thét chói tai cuống cuồng bỏ chạy. Tôi lại ôm lấy eo nàng, quật nàng ngã xuống đất.
Ấy vậy mà cuối cùng nàng lại thỏa hiệp, rơm rớm nước mắt, dáng vẻ đáng yêu này thật khiến người ta không thể cưỡng lại.
"Ngươi...làm nhẹ thôi." Nàng cắn môi rưng rưng: "Ta sợ đau."
Đây là ý gì, nàng đúng là đã buông xuôi? Đã đáp ứng, tôi còn khách khí làm chi, một thân mãnh hỗ vồ mồi, cưỡi lên người nàng...
P/s: Phần này mà để natuan viết thì best
Tôi rất lo lắng, muốn nhờ Nhất Sơ ở lại giúp đỡ tôi một thời gian, nhưng sáng hôm sau hắn đã bỏ đi. Trước khi đi, hắn cho tôi hai lời khuyên.
Thứ nhất, ngày ba lần vào sáng, trưa, tối đều phải niệm "đạo đức kinh". Thứ hai đó là trong vòng một tháng tới, không được mua bán vật tà âm. Tôi gật đầu, đóng cửa hàng, ngừng kinh doanh.
Mà cho dù Nhất Sơ có không cảnh báo, tôi cũng không dám buốn bán bừa bãi nữa, chuyện này đã để lại ám ảnh trong tôi, thậm chí người mình yêu cũng suýt nữa cũng sinh ly tử biệt.
Có điều đổi lại cũng có một chút thù lao, ít nhất là túi ngũ cốc, mà Lý Tiểu Manh cũng biết sợ, mà tiếp tục đi học.
Mặc dù trong một tháng tới không muốn mua bán vật tà âm, nhưng túi ngũ cốc vẫn phải xử lý. Tuy tà tính của nó đã được tiêu trừ, nhưng tôi cũng không muốn giữ nó. Túi này là di vật của Bá Di và Thúc Tề, cũng lưu lại phẩm hạnh đức độ của hai người. Quan chức mà có được nó, sẽ tránh bị thiên hạ đàm tiếu, kẻ xấu vu vạ, là thứ cần thiết để thăng quan phát tài.
Chẳng cần chờ lâu, túi ngũ cốc đã được trao tay, bởi nó là thứ ngàn vàng khó kiếm.
Đối phương cũng cho tôi một cái giá hàu lòng, thậm chí còn cao hơn mong đợi. Sau này tôi mới được biết vốn dĩ hắn ra cái giá đó, không chỉ đơn giản là muốn mua túi ngũ cốc, còn có một điều kiện đi kèm. Đó chính là muốn gặp mặt tôi một lần, bàn riêng về chuyện làm ăn.
Tôi chỉ là dân đen, làm sao mà chống đối lại được quan chức? Chẳng còn cách nào khác, tôi đành miễn cưỡng đi.
Có điều, tôi không ngờ tới, đó là tôi cũng chẳng được gặp chính hắn, mà lại gặp một phụ nữ tự xưng là vợ của hắn. Bên kia cũng nói với tôi là cứ làm việc đi, đừng hỏi quá nhiều.
Tôi nhìn qua cũng đoán được tình hình, nữ nhân này chắc là có vấn đề, chẳng giống một mệnh phụ phu nhân, rõ ràng là một bồ nhí được bao nuôi mà thôi.
Cô gái này, nhìn bề ngoài cũng chưa tới ba mươi tuổi, vẫn trong độ son sắc. Đôi mắt đong đưa đa tình, lúc tôi tới còn mặc đồ ngủ, chân đi dép lê, lộ ra một đôi chân trần trắng nõn, móng chân sơn đỏ, thật khiến đàn ông khó mà cưỡng lại.
Tôi thấy trong lòng bứt rứt, cuối cùng không nhịn được, muốn đưa tay xoa đôi chân của nàng.
Nhưng cũng may tôi kịp thời dập tắt tà ý này, biết rằng tâm trí bị nhiễu loạn, bèn chạy vội vào toilet, niệm "đạo đức kinh" một hồi, sau đó mới bình tĩnh lại.
Ra khỏi nhà vệ sinh, đã thấy cô gái kia nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc, pha chút sợ hãi: "Đại sư, có phải ngươi phát hiện toilet nhà ta có vấn đề không?"
Tôi sửng sốt, chuyện nàng nói là sao? Có điều tôi cũng rất nhanh ý thức được nguyên nhân họ tìm tôi tới. Khả năng nhà nàng xảy ra sự việc gì đó quái đản, nên mới tìm người xử lý.
Thấy tôi lắc đầu, cô ta bỗng nhiên trở nên tức giận, hỏi có phải tôi thèm rỏ dãi sắc đẹp của cô ta, không nhịn được mà vào nhà vệ sinh hay không? Còn khoe chồng cô ta làm quan.
Tôi lúc này mới hiểu, hóa ra nàng vừa hiểu lầm tôi vào nhà vệ sinh để tự sướng. Mặt tôi sầm lại, cô gái này nghĩ mặt mình dát vàng chắc, tiểu Nguyệt còn xinh hơn cô ta gấp chục lần.
Ấn tượng của tôi đối với cô ta nháy mắt hạ xuống đất, trực tiếp mở lời: "Nói đi, cô mời ta từ xa tới, là có việc gì?"
Cô gái lại nói với tôi, thực ra không có gì, chỉ cần buổi tối nay tôi ngủ trong phòng một đêm là được.
Tôi liền giật mình, đây là tình huống gì? Mới vừa rồi còn tỏ vẻ thanh cao, trong chớp mắt lại muốn tôi ngủ cùng?
Cô gái hình như cũng ý thứ được mình lỡ lời, mặt đỏ bừng chữa thẹn: "Đại sư, ngươi cũng đừng hiểu lầm, ta muốn nói là để ngươi ngủ lại trong phòng này, còn ta sẽ ra khách sạn bên ngoài ngủ."
"Đừng lòng vòng, cứ nói thẳng cho ta biết trong phòng có vấn đề gì đi." Tôi bực bội.
Cô gái do dự một chút, sau đó lo sợ nói: "Trong phòng này có người..."
"Có người? Người nào?" Tôi không hiểu, nhìn quanh một lượt.
"Ai da, ta có nói cũng không biết nói sao cho rõ, ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây một đêm, về thù lao, lão công nhà ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Nói xong, cô ta xách túi định bỏ đi.
Tất nhiên tôi không đồng ý ở lại, nhưng cuối cùng cô ta lại gọi cho lão công. Tên quan trong điện thoại mở miệng nói giọng bề trên, làm tôi bối rôi. Tôi nhận thấy mình không thích hợp nói chuyện với quan chức, thầm hối hận không rủ Lý mặt rỗ đi cùng.
Vừa nghĩ tới lão Lý, tôi lập tức thấy thông thoáng hẳn lên. Đúng vậy, sao lại quên hắn được nhỉ, theo đúng lịch, hắn cũng đã trở về rồi. Nghĩ vậy, rôi lập tức rút điện thoại gọi cho Lý mặt rỗ.
Vừa nghe tới kiếm tiền, Lý mặt rỗ lập tức đồng ý, còn bảo tôi đừng nóng vội, để hắn đi thăm dò ý tứ của tên quan này đã.
Kết quả rất nhanh Lý mặt rỗ đã gọi lại cho tôi, giọng sợ hãi. Hắn nói tên quan kia nắm giữ chứng cứ mà năm xưa Lý mặt rỗ buôn bán văn vật, nếu không hoàn thành chuyện này, hắn sẽ bắt giam lão Lý.
Thế là Lý mặt rỗ chẳng dám nói nửa lời, trực tiếp đáp ứng.
Tôi nghe thì nổi giận, chỉ hận không thể bóp chết Lý mặt rỗ. Thế là hay rồi, một chút đường lùi tôi cũng không có, chẳng nhẽ trơ mắt nhìn Lý mặt rỗ đi tù? Thôi được, tới đâu hay tới đo vậy.
Trách nhiệm của lão Lý với cuộc làm ăn này rất lớn, nên tôi gọi hắn tới, cùng tôi canh gác đêm nay, tiền thù lao sẽ chia tôi sáu, hắn bốn.
Trong lúc chờ Lý mặt rỗ tới, cô gái cứ đứng ngồi không yên trên ghế sofa. Mặt trời đã lặn, cô ta càng thêm hoảng sợ, chỉ muốn rời đi.
Tôi níu cô ta lại, cười khổ: "Đại tỷ, cho dù cô muốn đi, cũng phải nói qua cho ta biết căn phòng này sẽ phát sinh những gì khi trời tối. Nếu không ta chẳng biết chuẩn bị thế nào, không dễ xử lý."
Cô ta rơi vào đường cùng, đành phải nhỏ giọng nói: "Mỗi khi trời tối, tôi sẽ bị...bóng đè."
"Bóng đè? Trong thời gian bao lâu? Có phải do áp lực tinh thần quá lớn không?" Tôi hỏi theo bản năng.
"Đã liên tục một tháng nay rồi." Cô gái nói: "Từ lúc chuyển tới ở phòng này, đã bắt đầu xuất hiện tình hình đó. Mà khi sáng tỉnh dậy, ta còn càm thấy phía dưới đau nhức, giống như lúc ma đè lên, còn làm chuyện đó với ta."
"Cái gì?" Tôi không kìm được cảm xúc, tâm trí lần nữa mất tự chủ. Khóe miệng bỗng lộ ra một tia dâm đãng, tay cũng vô thức giơ lên, trong đầu tôi có một giọng nói như ra lệnh: "Nhào vào cô ta đi, đây là cơ hội, cô ta đang đò đưa ngươi đấy."
Lúc đó, tôi căn bản chẳng thể tự chủ, một tay đẩy nàng ngã xuống sofa, sau đó cưỡi lên người nàng: "Có phải như thế này không tiểu thư?"
Vừa nói, tay còn tìm cách cởi áo ngủ của nàng.
"A!" Cô gái hét ầm lên: "Ngươi làm gì? Mau buông ta ra."
Nàng điên cuồng đẩy tôi ra, sau đó co mình trên ghế, sợ hãi nhìn chằm chằm. Tôi thì vẫn cảm thấy bị kích thích không ngừng, tay lại vô thức đưa lên, sờ soạng người nàng, tâm trí mơ hồ, chẳng biết chính mình đang làm gì.
Cô gái bị dọa sợ, thét chói tai cuống cuồng bỏ chạy. Tôi lại ôm lấy eo nàng, quật nàng ngã xuống đất.
Ấy vậy mà cuối cùng nàng lại thỏa hiệp, rơm rớm nước mắt, dáng vẻ đáng yêu này thật khiến người ta không thể cưỡng lại.
"Ngươi...làm nhẹ thôi." Nàng cắn môi rưng rưng: "Ta sợ đau."
Đây là ý gì, nàng đúng là đã buông xuôi? Đã đáp ứng, tôi còn khách khí làm chi, một thân mãnh hỗ vồ mồi, cưỡi lên người nàng...
P/s: Phần này mà để natuan viết thì best
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.