Quyển 16 - Chương 21: Đinh Tử Thung, Mộ Áp Mộ
Đạo Môn Lão Cửu
12/03/2024
Người con trai nói "Cha ta nói, những năm gần đây ông vẫn đi đổ đấu. Hạt minh châu kia là do ông tích cóp nhiều năm mới có. Lúc trước cha ta rời nhà, cũng là vì tìm kiếm hạt minh châu kia..." Tôi rất hoang mang, trộm mộ tuy không phải là phương pháp làm giàu, nhưng muốn có cuộc sống đầy đủ thì rất dễ dàng. Cha hắn ở bên ngoài đổ đấu nhiều năm như vậy, sao có thể có bộ dạng nghèo khó như thế? Tôi cảm thấy hạt châu kia chắc chắn là có giá trị liên thành. Tôi liền hỏi hắn, có thể cầm hạt minh châu kia đi tìm người giám định không. Tôi đối với nghề trộm mộ nghề này cũng không hiểu biết, nhưng tôi cảm thấy hạt châu kia rất có thể liên quan đến chuyện này.
Tiểu Lưu do dự một chút, cuối cùng gật đầu "Ta cũng không biết nên làm như thế nào, nếu như các ngươi cảm thấy vật kia dùng được vậy thì cứ mang đi! Trước khi đi, hi vọng các ngươi có thể mai táng cho phụ thân ta, dùng đinh gỗ đào đóng vào tứ chi và trái tim, đây là di nguyện của ông ấy..." Tôi vỗ vai hắn an ủi, nói đừng quá đau buồn, chuyện dùng đinh gỗ đào đóng vào thi thể sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh, đơn giản chỉ là thói mê tín từ thời phong kiến. Hắn thở dài: “Chỉ mong là vậy!”
Trên thực tế, từ những gì tôi trải qua kết hợp với sự phức tạp của phong thủy nơi này, cơ bản tôi đã hiểu tại sao cha hắn có di nguyện như vậy. Lần trước Nhất Sơ đã nói cho tôi không ít hình thế phong thuỷ, trong đó có một loại hình thế gọi là “Đinh tử thung, mộ áp mộ”. Đinh tử thung, nghĩa là dùng gỗ đào làm đinh đóng vào thi thể. Mà mộ áp mộ, nghĩa là dưới mộ còn có mộ. Cha Tiểu Lưu muốn con trai mình xây mộ tại đỉnh núi cao nhất, cũng có ý là cơ hồ tất cả mộ ở núi này đều bị mộ của hắn đè lên, từ đó mà sinh ra oán khí vô tận. Hơn nữa chỗ này oán khí ngút trời đều hướng về phần mộ cha hắn. Lại thêm cha hắn bị cọc gỗ đào đóng vào thi thể, linh hồn không thể đầu thai lại bị tra tấn, sự đau đớn trong đó có thể tưởng tượng được.
Trừ khi cha hắn muốn tự ngược đãi bản thân, nếu không tôi cũng không hiểu tại sao di nguyện của cha hắn lại chà đạp lên thi thể của chính mình như vậy. Chúng tôi quay trở về việc đầu tiên là đi đào mộ. Đinh gỗ đào chúng tôi đã chuẩn bị xong, theo ý Tiểu Lưu trước tiên đóng đinh lên thi thể để trong thời gian này cha hắn không thể xuống núi hại người. Chờ chúng tôi mang viên minh châu đi tìm cách xử lý, rồi sẽ siêu độ cho cha hắn.
Khi chúng tôi trở lại thôn phát hiện dân làng đang vây quanh nhà hắn. Tôi lập tức lo lắng, phải chăng thi thể lại xuống núi? Tiểu Lưu lập tức gào khóc, lao vào trong đám người. Nhưng sau đó hắn liền ngây người, âm thanh run rẩy hỏi dân làng chuyện này là sao? Tôi biết tình huống chắc chắn không giống với những gì chúng tôi nghĩ, vì thế nhanh chân chen vào. Kết quả là tình cảnh ở nhà Tiểu Lưu khiến tôi nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhà hắn có hai người chết, lại là hai người xa lạ. Hai thi thể mặc áo vải thô, nằm giữa vũng máu đỏ tươi. Bộ mặt thi thể dữ tợn, miệng mở ra, trên cổ vẫn còn mấy lỗ thủng, máu tươi theo cổ chảy xuống thành dòng. Tiểu Lưu lo sợ nép sang một bên, hỏi dân làng những người này là ai, tại sao chết ở cửa nhà mình. Một thôn dân da ngăm đen hỏi “Ngươi không quen biết hai người này?” Hắn lập tức lắc đầu “Không quen, ta đâu biết là ai”. Thôn dân suy nghĩ rồi nói “Hai người kia từ trên núi chạy xuống, chúng ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, liền chạy theo ra đây. Chúng chạy lảo đảo từ trên núi xuống, đằng sau còn có một bóng đen đuổi theo, nhưng quá xa nên cũng không rõ bóng đen có phải là cha ngươi không.” - “Nhưng ta thấy trong tay họ là viên dạ minh châu, bóng đen kia cướp hạt minh châu rồi quay người bỏ đi. Mà hai người này liền chết ở cửa nhà ngươi…”
Tiểu Lưu giật mình “Chúng tới trộm minh châu?” Thôn dân gật đầu “Chắc là vậy, nếu không đêm hôm khuya khoắt tới đây làm gì?” - “ Hừ!” Hắn hằn học “Chết cũng đúng, viên minh châu kia đâu phải là thứ chúng có thể đụng vào.” Tôi ngồi xuống, nhẹ nhàng gạt quần áo của một thi thể. Lý mặt rỗ liền tới hỏi “Trương gia tiểu ca, ngươi làm gì vậy?” Tôi hít một hơi thật sâu “Ngươi nhìn xem, đây là cái gì…” Nói xong, tôi kéo từ trên lưng thi thể ra một vật, đưa cho Lý mặt rỗ.
Đó là một dụng cụ kim loại, khá ngắn, mũi là cái xẻng bị uốn lại. Tôi nhìn một chút liền nhận ra đây là xẻng lạc dương. Lý mặt rỗ cũng nhận ra, giật nảy mình “Xẻng Lạc Dương? Hai kẻ này hành nghề đổ đấu?” - “Đúng!” Tôi chém đinh chặt sắt nói “Ta tựa hồ đã hiểu rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.” Tiểu Lưu lập tức kích động “Ca, rốt cuộc là như thế nào? Mau nói rõ”. Tôi cười thần bí “Thiên cơ bất khả lộ, mọi người giải tán đi. Chuyện ở đây chúng tôi xử lí được, sau sẽ không phát sinh chuyện tương tự.”
Thôn dân không yên tâm, nhao nhao hỏi tôi là ai, dựa vào cái gì mà dám cam đoan như vậy. Tôi nói, tôi là do Tiểu Lưu mời đến, chuyên đi xử lý những chuyện ma quỷ, cho tôi một tuần, cam đoan sẽ xử lí triệt để. Các thôn dân vẫn nhao nhao, không chịu giải tán. Tôi phải nói nơi này đông người sống, dương khí quá nặng, khả năng sẽ khiến cho thi thể bị thi biến. Lúc này thôn dân mới chịu rời đi. Chờ thôn dân rời khỏi, Tiểu Lưu lập tức đóng cửa lại, nơm nớp lo sợ hỏi tôi có nên báo cảnh sát không? Chết người, chuyện lớn như vậy mà không xử lí xong xuôi thì tất cả phải ngồi tù. Tôi nói, tất nhiên sẽ báo cảnh sát, nhưng giờ chưa đến lúc. Việc cấp bách lúc này là tìm hiểu tại sao hai kẻ này mạo hiểm cả sinh mạng để đi cướp hạt minh châu này? Tôi cảm thấy hai kẻ này tựa hồ quen biết với cha hắn, mà viên minh châu này hẳn là có tác dụng to lớn với dân đổ đấu.
Tiếc là chúng đã chết, muốn nghe câu trả lời từ chúng là không thể. Chúng tôi cẩn thận kiểm tra lại thi thể một lần nữa, cuối cùng tìm thấy mấy tấm ảnh. Trong ảnh có ba người. Đứng hai bên là hai kẻ đã chết, còn chính giữa ảnh là cha Tiểu Lưu. Phía sau lưng họ là một ngọn núi, ngay dưới chân là một cái hang mới đào để trộm mộ. Hẳn là bức ảnh này được chụp tại nơi trộm mộ. Cha hắn và hai kẻ này quả nhiên quen biết, thậm chí từ bức ảnh kề vai bá cổ thế này quan hệ xem ra cũng không tệ.
Tôi đưa tấm ảnh cho Tiểu Lưu xem. Hắn nhìn tấm ảnh có mặt cha mình, lặng lẽ rơi lệ. Trên người họ toàn là bùn đất, dưới đất còn có bánh bao khô và dưa muối, cuộc sống của họ thật vô cùng khổ cực. Bỗng nhiên, hắn lau nước mắt, cẩn thận hơn nhìn chằm chằm bức ảnh. Tôi có cảm giác hắn đã nhìn ra thứ gì mờ ám trong ảnh, liền hỏi hắn thấy cái gì. Tiểu Lưu nơm nớp lo sợ nói “Ca, ngươi nhìn xem bên cạnh hang là cái gì?” - “Uhm?” Tôi nhướng mày, nhận lấy tấm ảnh và nhìn vào vị trí mà hắn nói đến. Vừa nhìn thấy, tôi lập tức sợ tới mức run cả người.
Tiểu Lưu do dự một chút, cuối cùng gật đầu "Ta cũng không biết nên làm như thế nào, nếu như các ngươi cảm thấy vật kia dùng được vậy thì cứ mang đi! Trước khi đi, hi vọng các ngươi có thể mai táng cho phụ thân ta, dùng đinh gỗ đào đóng vào tứ chi và trái tim, đây là di nguyện của ông ấy..." Tôi vỗ vai hắn an ủi, nói đừng quá đau buồn, chuyện dùng đinh gỗ đào đóng vào thi thể sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh, đơn giản chỉ là thói mê tín từ thời phong kiến. Hắn thở dài: “Chỉ mong là vậy!”
Trên thực tế, từ những gì tôi trải qua kết hợp với sự phức tạp của phong thủy nơi này, cơ bản tôi đã hiểu tại sao cha hắn có di nguyện như vậy. Lần trước Nhất Sơ đã nói cho tôi không ít hình thế phong thuỷ, trong đó có một loại hình thế gọi là “Đinh tử thung, mộ áp mộ”. Đinh tử thung, nghĩa là dùng gỗ đào làm đinh đóng vào thi thể. Mà mộ áp mộ, nghĩa là dưới mộ còn có mộ. Cha Tiểu Lưu muốn con trai mình xây mộ tại đỉnh núi cao nhất, cũng có ý là cơ hồ tất cả mộ ở núi này đều bị mộ của hắn đè lên, từ đó mà sinh ra oán khí vô tận. Hơn nữa chỗ này oán khí ngút trời đều hướng về phần mộ cha hắn. Lại thêm cha hắn bị cọc gỗ đào đóng vào thi thể, linh hồn không thể đầu thai lại bị tra tấn, sự đau đớn trong đó có thể tưởng tượng được.
Trừ khi cha hắn muốn tự ngược đãi bản thân, nếu không tôi cũng không hiểu tại sao di nguyện của cha hắn lại chà đạp lên thi thể của chính mình như vậy. Chúng tôi quay trở về việc đầu tiên là đi đào mộ. Đinh gỗ đào chúng tôi đã chuẩn bị xong, theo ý Tiểu Lưu trước tiên đóng đinh lên thi thể để trong thời gian này cha hắn không thể xuống núi hại người. Chờ chúng tôi mang viên minh châu đi tìm cách xử lý, rồi sẽ siêu độ cho cha hắn.
Khi chúng tôi trở lại thôn phát hiện dân làng đang vây quanh nhà hắn. Tôi lập tức lo lắng, phải chăng thi thể lại xuống núi? Tiểu Lưu lập tức gào khóc, lao vào trong đám người. Nhưng sau đó hắn liền ngây người, âm thanh run rẩy hỏi dân làng chuyện này là sao? Tôi biết tình huống chắc chắn không giống với những gì chúng tôi nghĩ, vì thế nhanh chân chen vào. Kết quả là tình cảnh ở nhà Tiểu Lưu khiến tôi nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhà hắn có hai người chết, lại là hai người xa lạ. Hai thi thể mặc áo vải thô, nằm giữa vũng máu đỏ tươi. Bộ mặt thi thể dữ tợn, miệng mở ra, trên cổ vẫn còn mấy lỗ thủng, máu tươi theo cổ chảy xuống thành dòng. Tiểu Lưu lo sợ nép sang một bên, hỏi dân làng những người này là ai, tại sao chết ở cửa nhà mình. Một thôn dân da ngăm đen hỏi “Ngươi không quen biết hai người này?” Hắn lập tức lắc đầu “Không quen, ta đâu biết là ai”. Thôn dân suy nghĩ rồi nói “Hai người kia từ trên núi chạy xuống, chúng ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, liền chạy theo ra đây. Chúng chạy lảo đảo từ trên núi xuống, đằng sau còn có một bóng đen đuổi theo, nhưng quá xa nên cũng không rõ bóng đen có phải là cha ngươi không.” - “Nhưng ta thấy trong tay họ là viên dạ minh châu, bóng đen kia cướp hạt minh châu rồi quay người bỏ đi. Mà hai người này liền chết ở cửa nhà ngươi…”
Tiểu Lưu giật mình “Chúng tới trộm minh châu?” Thôn dân gật đầu “Chắc là vậy, nếu không đêm hôm khuya khoắt tới đây làm gì?” - “ Hừ!” Hắn hằn học “Chết cũng đúng, viên minh châu kia đâu phải là thứ chúng có thể đụng vào.” Tôi ngồi xuống, nhẹ nhàng gạt quần áo của một thi thể. Lý mặt rỗ liền tới hỏi “Trương gia tiểu ca, ngươi làm gì vậy?” Tôi hít một hơi thật sâu “Ngươi nhìn xem, đây là cái gì…” Nói xong, tôi kéo từ trên lưng thi thể ra một vật, đưa cho Lý mặt rỗ.
Đó là một dụng cụ kim loại, khá ngắn, mũi là cái xẻng bị uốn lại. Tôi nhìn một chút liền nhận ra đây là xẻng lạc dương. Lý mặt rỗ cũng nhận ra, giật nảy mình “Xẻng Lạc Dương? Hai kẻ này hành nghề đổ đấu?” - “Đúng!” Tôi chém đinh chặt sắt nói “Ta tựa hồ đã hiểu rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.” Tiểu Lưu lập tức kích động “Ca, rốt cuộc là như thế nào? Mau nói rõ”. Tôi cười thần bí “Thiên cơ bất khả lộ, mọi người giải tán đi. Chuyện ở đây chúng tôi xử lí được, sau sẽ không phát sinh chuyện tương tự.”
Thôn dân không yên tâm, nhao nhao hỏi tôi là ai, dựa vào cái gì mà dám cam đoan như vậy. Tôi nói, tôi là do Tiểu Lưu mời đến, chuyên đi xử lý những chuyện ma quỷ, cho tôi một tuần, cam đoan sẽ xử lí triệt để. Các thôn dân vẫn nhao nhao, không chịu giải tán. Tôi phải nói nơi này đông người sống, dương khí quá nặng, khả năng sẽ khiến cho thi thể bị thi biến. Lúc này thôn dân mới chịu rời đi. Chờ thôn dân rời khỏi, Tiểu Lưu lập tức đóng cửa lại, nơm nớp lo sợ hỏi tôi có nên báo cảnh sát không? Chết người, chuyện lớn như vậy mà không xử lí xong xuôi thì tất cả phải ngồi tù. Tôi nói, tất nhiên sẽ báo cảnh sát, nhưng giờ chưa đến lúc. Việc cấp bách lúc này là tìm hiểu tại sao hai kẻ này mạo hiểm cả sinh mạng để đi cướp hạt minh châu này? Tôi cảm thấy hai kẻ này tựa hồ quen biết với cha hắn, mà viên minh châu này hẳn là có tác dụng to lớn với dân đổ đấu.
Tiếc là chúng đã chết, muốn nghe câu trả lời từ chúng là không thể. Chúng tôi cẩn thận kiểm tra lại thi thể một lần nữa, cuối cùng tìm thấy mấy tấm ảnh. Trong ảnh có ba người. Đứng hai bên là hai kẻ đã chết, còn chính giữa ảnh là cha Tiểu Lưu. Phía sau lưng họ là một ngọn núi, ngay dưới chân là một cái hang mới đào để trộm mộ. Hẳn là bức ảnh này được chụp tại nơi trộm mộ. Cha hắn và hai kẻ này quả nhiên quen biết, thậm chí từ bức ảnh kề vai bá cổ thế này quan hệ xem ra cũng không tệ.
Tôi đưa tấm ảnh cho Tiểu Lưu xem. Hắn nhìn tấm ảnh có mặt cha mình, lặng lẽ rơi lệ. Trên người họ toàn là bùn đất, dưới đất còn có bánh bao khô và dưa muối, cuộc sống của họ thật vô cùng khổ cực. Bỗng nhiên, hắn lau nước mắt, cẩn thận hơn nhìn chằm chằm bức ảnh. Tôi có cảm giác hắn đã nhìn ra thứ gì mờ ám trong ảnh, liền hỏi hắn thấy cái gì. Tiểu Lưu nơm nớp lo sợ nói “Ca, ngươi nhìn xem bên cạnh hang là cái gì?” - “Uhm?” Tôi nhướng mày, nhận lấy tấm ảnh và nhìn vào vị trí mà hắn nói đến. Vừa nhìn thấy, tôi lập tức sợ tới mức run cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.