Quyển 10 - Chương 5: Hình nhân
Đạo Môn Lão Cửu
17/08/2020
Những đầu người này đều dính đầy máu tươi, hai mắt trợn lên, không có tròng đen, lạnh như băng nhìn tôi chằm chằm, toát ra oán khí cừu hận vô tận.
Đại não tôi lập tức cảm thấy thiếu oxi, suýt nữa bị dọa kêu lên thành tiếng. Có điều, trong lòng tôi biết rõ, hình ảnh trước mắt chỉ là ảo giác, lập tức rút một cành liễu, vụt liên tiếp vào Lý mặt rỗ và tiểu Nguyệt.
Một lúc sau, hai người dần dần không giãy dụa nữa, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi kéo tay hai người, nói: "Có chuyện! Trở về rồi hẵng nói, mau rời khỏi rừng liễu này đã."
Lý mặt rỗ run rẩy nhìn tôi, lại liếc mắt qua tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt cũng có biểu lộ kinh dị nhìn tôi, anh mắt như là đang nhìn một quái vật.
"Sao vậy?" Nhìn thấy hai người có biểu hiện kỳ quặc, tôi liền biết không thích hợp, vội hỏi.
Lý mặt rỗ mở miệng trước: "Trương gia tiểu ca, con mẹ nó, ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?"
"Ta đương nhiên là người." Tôi dở khóc dở cười nói: "Mau đi thôi."
Lý mặt rỗ giọng vẫn còn run run: "Không, không đúng, vừa rồi ta thấy ngươi treo đầy đầu người trên lưng, còn muốn cắt cả cái đầu của ta nữa."
Doãn Tiểu Nguyệt cũng gật gật đầu: "Trương ca, hồi nãy tôi còn thấy anh đang điên cuồng nhỏ tóc tôi."
Tôi nhịn không được, bât cười, hai người gặp ải giác kiểu gì vậy? Có điều nghĩ lại, tôi còn chán hơn họ, nhìn hai gốc cây lại ra hai người.
Tôi bèn bảo hai người, tất cả đều là ảo giác thôi, gốc liễu già này có vấn đề, chúng ta tranh thủ trở về đã. Lần này tôi dặn kỹ hai người, cứ coi như là mẹ gọi về ăn cơm cũng không được quay đầu lại, mới có thể thuận lợi thoát khỏi khu rừng.
Bước ra khỏi cánh rừng, cái cảm giác lạnh gáy mới hoàn toàn tan biến, tôi sợ hãi quay lại, nhìn mảng rừng đen kịt, lòng vẫn còn hoang mang. Mẹ nó, cánh rừng này rốt cuộc có ẩn chứa gì?
Lúc này trời đã tối hẳn, vừa tới chỗ lão già, Lý mặt rỗ tức giận đạp văng cửa ra, giơ nắm đấm muốn hỏi tội lão.
Ai ngờ lão già đã mặc áo khoác, tay cầm đèn dầu chờ sẵn chúng tôi bên trong. Cũng không biết tại sao, vừa nhìn thấy lão, tôi lại có cảm giác đặc biệt an tâm, nỗi khiếp sợ trước đó, cũng dần nén xuống.
Lão già dò xét cẩn thận chúng tôi vài lần, sau đó mới hỏi: "Sao muộn như vậy, các ngươi mới về?"
Tôi lạnh lùng vứt bó liễu trước mặt lão, nói: "Nói mau, tại sao ông muốn hại tôi?"
Lão già cười cười: "Đương nhiên là rèn luyện các ngươi. Chỉ dựa vào công phu mèo cào của ngươi, nếu không dùng nguy hiểm tôi luyện, để các ngươi đi bãi tha ma cũng coi như là đi nộp mạng."
Nói xong, lão ngồi xổm xuống, cẩn thận đếm số cành liễu; cuối cùng lắc đầu nói: "Chưa đủ, tiếp tục đi bẻ thêm đi."
Con mẹ nó!
Lý mặt rỗ tức khắc nổi xung: "Muốn bẻ tự ngươi đi mà bẻ, đánh chết ta cũng không đi nữa, nơi đó là nơi dành cho người sống sao?"
Lão già lại cười: "Xem ngươi kìa, chưa gì đã kích động, ta chỉ đùa chút thôi."
Nói tới đó, lão liền không tiếp tục để ý chúng tôi nữa, mà lục lọi trong nhà, lấy ra rất nhiều dụng cụ, chùy, đinh, còn có những sợn dây thừng đủ màu sắc, bắt đầu hành động.
Chỉ thấy lão dùng chùy đóng đinh trên mặt đất, sau đó luồn cành liều vào, lại quấn dây thừng nhiều màu lên, rất nhanh thành một hình nhân, có đủ tay chân.
Hành động thần bí của lão già khiến Lý mặt rỗ quên cả tức giận, ngồi xổm xuống, hiếu kỳ hỏi lão đang làm gì.
Lão già giải thích cho chúng tôi: "Những cây đinh này, là đinh bảy tấc đóng áo quan, rút từ quan tài của một cô gái bị hãm hiếp mà chết. Mấy cọng dây thừng, cũng là từ tóc người chết bện thành. Về phần cây liễu già trong rừng, mỗi tuần lễ đều dùng máu người tưới cây, cho nên mới cao lớn như thế."
Quả thực là âm liệu, mười phần âm khí, lão muốn lấy độc, dùng những hình nhân này, công phá cái chăn bông tơ vàng kia.
Tôi hít sâu một hơi, có chút nghi ngờ nhìn lão già: "Thứ này, có tác dụng sao?"
Lão hừ lạnh một tiếng: "Cứ yên tâm. Ta hành nghề mấy chục năm, ăn muối còn nhiều hơn các ngươi ăn cơm, một chiêu này bách phát bách trúng, trước giờ chưa hề thất bại."
Mặc dù lão đã nói vậy, nhưng tôi vẫn lấn cấn trong lòng. Tôi nhận ra, lão chỉ đang trấn an chúng tôi mà thôi, nếu như hắn thật lòng quan tâm chúng tôi, trước khi chúng tôi đi rừng liễu, đã phải căn dặn vài câu. Trước mặt lão già, chúng tôi đúng như mấy con cừu non.
Động tác của lão già thoăn thoắt, chẳng bao lâu những cành liễu tán loạn kia đã được bện thành một loạt hình nhân hoàn chỉnh, cánh tay, chân đều theo kích thước người thật, thậm chí còn dùng chu sa điểm hai còn mắt với cái mũi.
Nhìn đống hình nhân này, tôi không nhịn được bật cười, hỏi lão già sao lại bện nhiều như vậy?
Lão già nói, mục đích là để cho chăn bông kia ngộ nhận những hình nhân này là người sống, tiến hành hãm hại. Sau khi thu thập những hình nhân này xong, oán khí của cái chăn cũng vơu đi nhiều, lúc đó chúng ta có thể ra tay.
Tôi cuối cùng cũng hiểu ra.
Lão già lại lấy kéo cắt nhánh cây ra thành từng đoạn nhỏ, cắm vào giữa hấng hình nhân. Lý mặt rỗ thấy cảnh này, bật cười thành tiếng, tiểu Nguyệt thì càng là đỏ mặt, nhỏ giọng lầm bầm: "Lão lưu manh."
Tôi cũng không nhịn được, hỏi có phải muốn chân thật, còn cho hình nhân này cái để đi tiểu không?
Lão già giải thích: "Ngươi không biết đấy thôi, đoạn cành liễu này tuy nhỏ, nhưng tác dụng rất lớn. Chăn bông tơ vàng hận nhất là đàn ông, nên nó chỉ giết đàn ông. Cắm cái đoạn này vào, tức là chỉ cho chăn bông thấy đây là đàn ông, nếu ngươi đưa cho nó một hình nhân không phân nam nữ, cái chăn chưa chắc đã động thủ."
Tôi không khỏi tán thưởng lão già tâm tư cẩn mật. Lão thở dài, nói chỉ là từng trải mà thôi, cái nghề thương nhân âm phủ này, không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi.
Làm xong hết tất cả, lão già lại mặc quần áo cho hình nhân. Nhìn từ xa, quả thật không phân biệt được người thật hay giả.
Lúc này đã là 11 rưỡi trưa, lão già đưa hình nhân cho tôi nói: "Mau đi đi, nhớ lấy, tới bãi tha ma, trực tiếp ném hình nhân vào bên cạnh chăn bông, tìm mọi cách tránh lộ diện, nếu không ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo."
"Nếu không thành công, nhất định phải kịp thời trốn thoát, giữa đường bất kể gặp chuyện gì, cũng không được quay đầu, nghe rõ chưa?"
Trải qua sự việc rừng liễu, đối với chúng tôi, mỗi lời dặn của lão đều ghi nhớ trong lòng, bởi chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ có khả năng hứng chịu tai họa
Đại não tôi lập tức cảm thấy thiếu oxi, suýt nữa bị dọa kêu lên thành tiếng. Có điều, trong lòng tôi biết rõ, hình ảnh trước mắt chỉ là ảo giác, lập tức rút một cành liễu, vụt liên tiếp vào Lý mặt rỗ và tiểu Nguyệt.
Một lúc sau, hai người dần dần không giãy dụa nữa, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi kéo tay hai người, nói: "Có chuyện! Trở về rồi hẵng nói, mau rời khỏi rừng liễu này đã."
Lý mặt rỗ run rẩy nhìn tôi, lại liếc mắt qua tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt cũng có biểu lộ kinh dị nhìn tôi, anh mắt như là đang nhìn một quái vật.
"Sao vậy?" Nhìn thấy hai người có biểu hiện kỳ quặc, tôi liền biết không thích hợp, vội hỏi.
Lý mặt rỗ mở miệng trước: "Trương gia tiểu ca, con mẹ nó, ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?"
"Ta đương nhiên là người." Tôi dở khóc dở cười nói: "Mau đi thôi."
Lý mặt rỗ giọng vẫn còn run run: "Không, không đúng, vừa rồi ta thấy ngươi treo đầy đầu người trên lưng, còn muốn cắt cả cái đầu của ta nữa."
Doãn Tiểu Nguyệt cũng gật gật đầu: "Trương ca, hồi nãy tôi còn thấy anh đang điên cuồng nhỏ tóc tôi."
Tôi nhịn không được, bât cười, hai người gặp ải giác kiểu gì vậy? Có điều nghĩ lại, tôi còn chán hơn họ, nhìn hai gốc cây lại ra hai người.
Tôi bèn bảo hai người, tất cả đều là ảo giác thôi, gốc liễu già này có vấn đề, chúng ta tranh thủ trở về đã. Lần này tôi dặn kỹ hai người, cứ coi như là mẹ gọi về ăn cơm cũng không được quay đầu lại, mới có thể thuận lợi thoát khỏi khu rừng.
Bước ra khỏi cánh rừng, cái cảm giác lạnh gáy mới hoàn toàn tan biến, tôi sợ hãi quay lại, nhìn mảng rừng đen kịt, lòng vẫn còn hoang mang. Mẹ nó, cánh rừng này rốt cuộc có ẩn chứa gì?
Lúc này trời đã tối hẳn, vừa tới chỗ lão già, Lý mặt rỗ tức giận đạp văng cửa ra, giơ nắm đấm muốn hỏi tội lão.
Ai ngờ lão già đã mặc áo khoác, tay cầm đèn dầu chờ sẵn chúng tôi bên trong. Cũng không biết tại sao, vừa nhìn thấy lão, tôi lại có cảm giác đặc biệt an tâm, nỗi khiếp sợ trước đó, cũng dần nén xuống.
Lão già dò xét cẩn thận chúng tôi vài lần, sau đó mới hỏi: "Sao muộn như vậy, các ngươi mới về?"
Tôi lạnh lùng vứt bó liễu trước mặt lão, nói: "Nói mau, tại sao ông muốn hại tôi?"
Lão già cười cười: "Đương nhiên là rèn luyện các ngươi. Chỉ dựa vào công phu mèo cào của ngươi, nếu không dùng nguy hiểm tôi luyện, để các ngươi đi bãi tha ma cũng coi như là đi nộp mạng."
Nói xong, lão ngồi xổm xuống, cẩn thận đếm số cành liễu; cuối cùng lắc đầu nói: "Chưa đủ, tiếp tục đi bẻ thêm đi."
Con mẹ nó!
Lý mặt rỗ tức khắc nổi xung: "Muốn bẻ tự ngươi đi mà bẻ, đánh chết ta cũng không đi nữa, nơi đó là nơi dành cho người sống sao?"
Lão già lại cười: "Xem ngươi kìa, chưa gì đã kích động, ta chỉ đùa chút thôi."
Nói tới đó, lão liền không tiếp tục để ý chúng tôi nữa, mà lục lọi trong nhà, lấy ra rất nhiều dụng cụ, chùy, đinh, còn có những sợn dây thừng đủ màu sắc, bắt đầu hành động.
Chỉ thấy lão dùng chùy đóng đinh trên mặt đất, sau đó luồn cành liều vào, lại quấn dây thừng nhiều màu lên, rất nhanh thành một hình nhân, có đủ tay chân.
Hành động thần bí của lão già khiến Lý mặt rỗ quên cả tức giận, ngồi xổm xuống, hiếu kỳ hỏi lão đang làm gì.
Lão già giải thích cho chúng tôi: "Những cây đinh này, là đinh bảy tấc đóng áo quan, rút từ quan tài của một cô gái bị hãm hiếp mà chết. Mấy cọng dây thừng, cũng là từ tóc người chết bện thành. Về phần cây liễu già trong rừng, mỗi tuần lễ đều dùng máu người tưới cây, cho nên mới cao lớn như thế."
Quả thực là âm liệu, mười phần âm khí, lão muốn lấy độc, dùng những hình nhân này, công phá cái chăn bông tơ vàng kia.
Tôi hít sâu một hơi, có chút nghi ngờ nhìn lão già: "Thứ này, có tác dụng sao?"
Lão hừ lạnh một tiếng: "Cứ yên tâm. Ta hành nghề mấy chục năm, ăn muối còn nhiều hơn các ngươi ăn cơm, một chiêu này bách phát bách trúng, trước giờ chưa hề thất bại."
Mặc dù lão đã nói vậy, nhưng tôi vẫn lấn cấn trong lòng. Tôi nhận ra, lão chỉ đang trấn an chúng tôi mà thôi, nếu như hắn thật lòng quan tâm chúng tôi, trước khi chúng tôi đi rừng liễu, đã phải căn dặn vài câu. Trước mặt lão già, chúng tôi đúng như mấy con cừu non.
Động tác của lão già thoăn thoắt, chẳng bao lâu những cành liễu tán loạn kia đã được bện thành một loạt hình nhân hoàn chỉnh, cánh tay, chân đều theo kích thước người thật, thậm chí còn dùng chu sa điểm hai còn mắt với cái mũi.
Nhìn đống hình nhân này, tôi không nhịn được bật cười, hỏi lão già sao lại bện nhiều như vậy?
Lão già nói, mục đích là để cho chăn bông kia ngộ nhận những hình nhân này là người sống, tiến hành hãm hại. Sau khi thu thập những hình nhân này xong, oán khí của cái chăn cũng vơu đi nhiều, lúc đó chúng ta có thể ra tay.
Tôi cuối cùng cũng hiểu ra.
Lão già lại lấy kéo cắt nhánh cây ra thành từng đoạn nhỏ, cắm vào giữa hấng hình nhân. Lý mặt rỗ thấy cảnh này, bật cười thành tiếng, tiểu Nguyệt thì càng là đỏ mặt, nhỏ giọng lầm bầm: "Lão lưu manh."
Tôi cũng không nhịn được, hỏi có phải muốn chân thật, còn cho hình nhân này cái để đi tiểu không?
Lão già giải thích: "Ngươi không biết đấy thôi, đoạn cành liễu này tuy nhỏ, nhưng tác dụng rất lớn. Chăn bông tơ vàng hận nhất là đàn ông, nên nó chỉ giết đàn ông. Cắm cái đoạn này vào, tức là chỉ cho chăn bông thấy đây là đàn ông, nếu ngươi đưa cho nó một hình nhân không phân nam nữ, cái chăn chưa chắc đã động thủ."
Tôi không khỏi tán thưởng lão già tâm tư cẩn mật. Lão thở dài, nói chỉ là từng trải mà thôi, cái nghề thương nhân âm phủ này, không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi.
Làm xong hết tất cả, lão già lại mặc quần áo cho hình nhân. Nhìn từ xa, quả thật không phân biệt được người thật hay giả.
Lúc này đã là 11 rưỡi trưa, lão già đưa hình nhân cho tôi nói: "Mau đi đi, nhớ lấy, tới bãi tha ma, trực tiếp ném hình nhân vào bên cạnh chăn bông, tìm mọi cách tránh lộ diện, nếu không ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo."
"Nếu không thành công, nhất định phải kịp thời trốn thoát, giữa đường bất kể gặp chuyện gì, cũng không được quay đầu, nghe rõ chưa?"
Trải qua sự việc rừng liễu, đối với chúng tôi, mỗi lời dặn của lão đều ghi nhớ trong lòng, bởi chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ có khả năng hứng chịu tai họa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.