Buôn Đồ Người Chết

Quyển 16 - Chương 9: Tình Yêu Là Bất Tử

Đạo Môn Lão Cửu

09/03/2024

Thấy lão vu y cũng không có động tĩnh gì, tôi liền nhìn thoáng qua Sở Sở. Sở Sở lúc này bảo tôi ôm chặt gà trống lớn, còn nàng thì buộc sợi dây đỏ lên đùi con gà, kéo tới bên giường, động tác nhanh chóng, buộc vào ngón út của Lý mặt rỗ. Tôi đột nhiên nhớ tới lúc trước khi tôi chôn gà, có dùng sợi dây đỏ buộc hai cái đùi nó lại. Hiện tại sợi dây đỏ chỉ trói một cái chân con gà, đây là thế nào? Sở Sở đã buộc xong, hiện giờ căn phòng đã trở nên yên lặng, tất cả mọi người bình tĩnh chờ đợi điều gì đó. Mặc dù cánh tay tôi đau nhức vô cùng, nhưng lại không dám động đậy, sợ con gà bay đi mất. Qua một canh giờ, lão vu y bắt đầu có hành động! Lão bà bà đột nhiên đỡ Lý mặt rỗ ngồi lên. Gà trống trong ngực tôi cảm thấy có biến, cũng bắt đầu có động. Nó đập cánh liên tục, liên tục phát ra tiếng kêu khanh khách. Trong khi đó, lão vu y vẫn liên tục niệm chú, một tay nắm lấy cái kéo, hành động nhanh gọn, tới bên Lý mặt rỗ cắt cái gì đó, nhưng không ai biết là cắt cái gì...

Sở Sở vẫn đứng sau lưng lão vu y, cũng không biết nhìn thấy cái gì, sắc mặt nghiêm trọng, tôi còn thấy rõ nét sợ hãi trên gương mặt nàng. Đột nhiên, Lý mặt rỗ bất ngờ vươn tay, bắt lấy hai cánh tay của lão vu y. Ngay lập tức, Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư liền giữ Lý mặt rỗ lại, giữ chặt hai bên bả vai. Lý mặt rỗ trở nên chậm chạp hơn. Tuy nhiên, hai tay của lão Lý vẫn không ngừng giữ chặt lão bà bà, Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư chỉ có thể cố sức đè xuống, không cho hắn cử động quá nhiều. Còn lão vu y trong miệng liên tục niệm chú, tốc độ càng lúc càng nhanh. Thấy Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư sắp không chế trụ được Lý mặt rỗ, tôi đang chuẩn bị hỗ trợ, thì bỗng nhiên Lý mặt rỗ hét lớn một tiếng, từ trên giường nhảy dựng lên, nắm lấy đỉnh đồng, muốn úp cái đỉnh lên đầu mình! Ba người đang khống chế tà thuật bỗng đều dừng tay lại, nhìn Lý mặt rỗ đem đỉnh đồng chụp lên đầu.

Ngay lúc này, thần trí tôi bỗng nhiên thấy tê dại, mơ hồ, cảm giác tất cả ý thức đều biến mất. Sau đó tôi tự đi tìm cái đỉnh đồng còn lại, rồi chụp lên đầu mình. Ngay khi đỉnh đồng chụp lên đầu, trước mắt một màu đen thì một cảm giác nóng rực trong nháy mắt từ đỉnh đầu truyền khắp toàn thân. Đỉnh đồng như có ai đang đun sôi, cái nóng làm tôi khó chịu, nhưng không có cách nào để bỏ đỉnh đồng xuống được. Cứ như vậy, tôi lảo đảo trong không gian mơ hồ, trong đầu rối bời, chỉ nghe thấy lão vu y đang niệm kinh...

Không biết cứ như vậy bao lâu thì đỉnh đồng trên đầu tôi được ai đó lấy ra. Vừa thoát khỏi cái đỉnh đồng, ánh sáng chói lòa khiến tôi không tài nào mở mắt được; rồi tôi cảm thấy choáng váng, liền ngã sầm xuống đất. Đang trong cơn mơ màng, tôi tựa hồ nghe tiếng Nhất Sơ gọi, tuy nghe rất xa xôi, nhưng lại cảm giác như gần bên cạnh vậy. Tôi cố gắng mở to mắt, phát phát hiện mình đang tựa vào ngực của Nhất Sơ. Hắn liền cho tôi một viên thuốc, mãi một lúc sau, tôi mới tỉnh táo đôi chút.

Cố gắng vịn giường đứng lên, tôi nhìn xung quanh. Không ngờ, trước mặt tôi là cảnh tượng vô cùng thương tâm khiến lòng tôi khó chịu. Sở Sở và lão vu y đều nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, có lẽ đã hôn mê bất tỉnh. Lý mặt rỗ cũng máu me đầy mặt nằm trên giường, mào gà vẫn còn trong miệng của hắn, hắn không cam lòng nhìn Sở Sở, từng chút từng chút bò về phía Sở Sở. "Sở Sở, tỉnh lại đi." Lý mặt rỗ gào khóc nức nở. Nhưng gọi thế nào Sở Sở cũng không đáp lời, chỉ chật vật mở mắt, dùng tay vuốt ve mặt Lý mặt rỗ, khóe miệng mỉm cười ngọt ngào. Tôi nhìn về phía Nhất Sơ, thấy hắn ra hiệu cho tôi ra ngoài, có lời muốn nói với tôi. Hắn lạnh lùng hỏi "Lão vu y hẳn là chưa nói cho ngươi biết những điều này a?" - "Nói cho ta biết cái gì?" Tôi không hiểu ý của Nhất Sơ, không rõ hắn muốn nói gì.

"Chuyển Tà Thuật mặc dù lợi hại, nhưng cũng không thể đem toàn bộ tà thuật bắn ngược trở về, vẫn có một bộ phận tà thuật khiến người thi triển phải gánh chịu." Nhất Sơ giải thích. Tôi nghe xong, lập tức nhớ lại lời mà lão vu y nói lúc trên đường tới đây. Lão vu y đã từng được một nam nhân cứu sống, cũng là bởi vì chuyển đi chất độc trên người của bà mà nam nhân đó bị hành hạ đến chết. Lão vu y kể câu chuyện như vậy là ám chỉ hậu quả của Chuyển Tà Thuật là một mạng đổi một mạng. Chỉ trách tôi không hiểu rõ lời của bà ấy. "Nói cách khác, lão vu y đã tiếp nhận tà thuật trên người Lý mặt rỗ?" Tôi trừng lớn hai mắt hỏi.



Nhất Sơ khẽ thở dài một cái "Lão vu y gánh chịu một phần, còn lại một phần, đã bị Sở Sở dùng phép gánh thay, hiện giờ cả hai người đều trúng tà thuật..." Trong lòng tôi não nề, hận mình đã không thể nhìn rõ sự việc! Tôi thật sự quá ích kỷ, ngu ngốc. Lúc trước lão vu y đã đề cập với tôi về chuyện năm xưa, tôi nên nghĩ tới điều này sớm hơn. Tôi rất thương tâm, muốn đi vào, Nhất Sơ níu tôi lại, hỏi tôi định làm gì. Tôi nói là tôi đã hại lão vu y và Sở Sở, hãy đem tà thuật chuyển lên người tôi đi! Nhất Sơ lắc lắc đầu nói "Không kịp rồi, tà thuật đâu thể nào chuyển tới chuyển lui được? Lão vu y chỉ còn lại chút hơi thở, lại vừa thi triển Chuyển Tà Thuật, lão bà bà sẽ đau đớn mà chết." - "Vậy phải làm sao?" Tôi gấp gáp hỏi "Không thể bởi vì Lý mặt rỗ, mà để cả nhà lão vu y cùng liên lụy được? Ngươi không biết cả nhà bà ấy đã có quá nhiều đau khổ rồi sao?" Nhất Sơ nói "Có đau khổ hay không ta không biết, nhưng ta biết bọn họ đã cam tâm tình nguyện, ta cũng không biết Lý mặt rỗ có quan hệ như thế nào với bọn họ..."

Nghe Nhất Sơ nói, tôi trầm mặc rất lâu. Sau một lát, tôi mới nói "Lý mặt rỗ có một tấm lòng chân thành!" Nhất Sơ ánh mắt khẽ động "Chân thành?" Tôi cười trong nước mắt "Đi thôi, đi xem bọn họ một chút." Vừa vào phòng, Lý mặt rỗ thấy chúng tôi, liền gầm lên "Tại sao lại như vậy, các ngươi biết rõ làm như vậy sẽ hại chết bọn họ mà!" Tôi không gì, lão Lý nói hoàn toàn chính xác, nếu để cho Lý mặt rỗ lựa chọn, hắn sẽ tình nguyện chết. Bạch Mi thiền sư chỉ niệm A Di Đà Phật một câu, sau đó liền đi ra ngoài. Nhất Sơ an ủi "Bọn họ sẽ không chết, chí ít hiện tại vẫn còn sống. Chỉ là sau này, thân thể sẽ bị suy yếu, nếu như ngươi nghe theo lời ta, không chừng sẽ cứu bọn họ." Trong lòng tôi tràn đầy hy vọng, chỉ muốn đền bù cho lão vu y, lập tức hỏi Nhất Sơ, làm thế nào mới có thể cứu bọn họ?

Nhất Sơ nói "Các ngươi có biết Dạ Long Đạm không?" Dạ Long Đạm? Tôi lần đầu nghe thấy cái tên này, lập tức lắc đầu. Lý mặt rỗ hỏi "Là âm vật sao?" Nhất Sơ gật đầu "Đúng." - "Được." Tôi nói "Ta nhất định sẽ tìm được Dạ Long Đạm." Nhất Sơ nói "Thứ này không phải muốn tìm là có thể tìm được, cần có cơ duyên." Theo lời Nhất Sơ, chỉ cần chúng tôi tiếp tục buôn bán âm vật, nhất định sẽ có thể nắm được manh mối của Dạ Long Đạm. Nếu cứ tận lực đi tìm, ngược lại không dễ dàng tìm được, thậm chí có thể sẽ gây chú ý. Trong lòng tôi hơi thất vọng, hỏi Nhất Sơ bao lâu mới có thể tìm được? Nhất Sơ lắc đầu, nói tuỳ vào cơ duyên không nói trước được, có thể cả một đời cũng không tìm thấy, cũng có thể là một hai tháng đã có thể có được chút manh mối.

Lý mặt rỗ sắc mặt nặng nề hỏi Nhất Sơ, Sở Sở còn bao nhiêu thời gian? Nhất Sơ còn chưa lên tiếng, Sở Sở đã tỉnh, nàng mỉm cười ngọt ngào nói "Lý mặt rỗ, chỉ nói bậy thôi. Chỉ là sau này thân thể ta sẽ suy yếu mà thôi, không thể làm việc được." - "Làm việc gì?" Lý mặt rỗ miễn cưỡng cười cười "Hãy cùng ta về nhà hưởng phúc đi! Lý gia nuôi ngươi cả đời." Nói xong, liền hôn lên trán Sở Sở một cái. " y da, trước mặt nhiều người như vậy, ngươi không xấu hổ à!" Sở Sở đỏ mặt, có ý ngồi xuống giường, Lý mặt rỗ liền tới trước, đưa tay cho nàng vịn. Tôi cũng đỡ lão vu y lên.

"Nhớ kỹ, về sau nhớ bồi bổ cho bọn họ." Nhất Sơ hiếm khi nhắc nhở một câu. "Tốt tốt tốt, nhạc mẫu, nương tử, các ngươi muốn ăn gì? Cứ nói với ta, bay trên trời chạy dưới đất cũng không thành vấn đề. Ta bây giờ sẽ đỡ lão tổ tông và tiểu tổ tông về nhà." Lý mặt rỗ nhếch môi thoải mái cười to. Tôi rõ ràng trông thấy, lão Lý và Sở Sở cùng nở một nụ cười hạnh phúc trên mặt. Sở Sở trong lòng đang nghĩ có người chồng như thế này, thật quá đỗi tuyệt vời. Mà Lý mặt rỗ cũng đang nghĩ có người vợ như thế, còn cầu mong gì hơn nữa? Nhìn thấy xe của Lý mặt rỗ dần dần rời đi, hai mắt tôi có chút cay cay.

Tình yêu trên đời chia làm rất nhiều loại. Có tình yêu là dùng tiền đổi lấy, có tình yêu là dùng quyền đổi lấy, cũng có tình yêu là dùng khuôn mặt xinh đẹp đổi lấy. Nhưng tình yêu như vậy có thể kéo dài bao lâu? Tình yêu chân chính có thể phó thác sinh tử, có thể tương cứu trong lúc hoạn nạn. Từ nay về sau, bất kể nghèo khó phú quý, vui vẻ bi thương, tai nạn tật bệnh, chỉ cần ngươi gọi một tiếng, người yêu của ngươi sẽ ở bên cạnh ngươi. Tình yêu là bất tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Buôn Đồ Người Chết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook