Buông Chiếc Váy Nhỏ Của Em Ra Đi
Chương 25
Trì Tiểu Gia
28/09/2021
Bà Lệ và Lệ Lệ đến bệnh viện vào lúc mười giờ sáng, khi bà Lệ vừa bước vào cửa, nhìn thấy cậu con trai út đang quấn băng gạc nằm trên giường bệnh, đôi mắt của bà bất chợt đỏ hoe.
Lệ Thủy bỗng thấy giật mình, thường ngày mẹ của anh là một người phụ nữ rất lạc quan, không một ai trong thị trấn là không biết đến dì Tô vừa vui vẻ vừa nhiệt tình này cả, anh cũng đã lớn đến ngần này tuổi rồi nhưng chưa từng thấy mẹ mình bộc lộ ra sự đau lòng và yếu đuối như thế.
“Mẹ ơi…”
“Thằng út, con đã lớn tướng đến thế này rồi mà sao lại bất cẩn như vậy hả, tai nạn giao thông ư, cậu nhỏ của con cũng là vì bị xe tông mà qua đời đấy… May sao có Linh Linh thông báo cho mẹ biết, chứ nếu không chắc chắn con sẽ lại giấu mẹ chứ gì.” Quả nhiên hiểu con chẳng ai bằng mẹ.
“Mau nói cho mẹ nghe đi, có chuyện gì đã xảy ra vậy?” Lời còn chưa kịp nói xong, bà Lệ đã lại không kiềm được mà lau nước mắt.
Lệ Thủy nhìn thấy mẹ mình như vậy, anh suýt chút nữa đã quên đi vết thương trên người mà nhảy ngay xuống giường, đành phải vội vã giải thích: “Mẹ, con không sao cả, chỉ bị gãy xương và trầy xước nhẹ thôi, chờ mười ngày nửa tháng là lành hẳn ấy mà.”
Trong những năm gần đây, bà Lệ rõ ràng là già đi trông thấy, tóc ở hai bên thái dương trải qua bao nhiêu sương gió nay đã nhuốm màu hoa râm, năm ngoái bà còn mắc bệnh gút, trời vừa vào đông là chân bà đau nặng đến mức không đi nổi, Lệ Thủy đã đưa bà đến rất nhiều bệnh viện trên khắp cả nước nhưng không tài nào chữa khỏi, dù anh vẫn luôn muốn tìm nơi để chữa bệnh cho mẹ nhưng bà Lệ lại nhất quyết không muốn làm phiền đến con trai của mình nữa.
“Dì Tô, dì đi chậm thôi.” Thấy bà Lệ muốn đi tới bên cạnh Lệ Thủy, Tưởng Linh Linh vội tiến đến đỡ lấy cánh tay bà, “Chân của dì lại đau rồi có đúng không, đi đứng bất tiện cần phải có người đỡ mới được, để con đỡ dì.”
“Ừ, Linh Linh ngoan quá.” Bà Lệ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tưởng Linh Linh.
Lệ Lệ thờ ơ nhìn Tưởng Linh Linh đang đỡ lấy mẹ khỏi tay mình, cô chỉ đứng ở phía sau không nói một lời nào cả.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Lệ Lệ cũng không học lên nghiên cứu sinh, cô xin việc ở một doanh nghiệp nhỏ, sau khoảng thời gian thử việc hơn một năm kết thúc, năm ngoái cô được chuyển sang làm ở chỗ mới, nơi làm việc cách thị trấn của nhà họ Lệ không xa mấy, đi xe buýt chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ, cả ba người anh trai đều đã đi xa nhà rồi, cô hiếu thảo muốn ở bên cạnh cha mẹ nhiều hơn. Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại thì dường như Tưởng Linh Linh mới là con gái yêu của mẹ đấy nhỉ.
Lệ Lệ cũng không thèm chấp, cô bước tới đặt túi quýt đang cầm trên tay lên bàn, “Anh ba, đây là quýt mà chú Tôn tự trồng đấy, ngọt ghê lắm.”
Bà Lệ được Tưởng Linh Linh đỡ đến ngồi ở bên cạnh giường Lệ Thủy, bà nắm lấy bàn tay trái của anh mà vuốt ve, “Thằng út nhà mình từ hồi còn bé đã thích ăn hoa quả của nhà chú Tôn rồi, được dịp lên đây thăm con, mẹ đã bảo Lệ Chi sang tận nhà chú Tôn để gói lên cho con mấy quả đấy.”
“Anh ba, em đã cố ý mang lên khá nhiều đó, anh nhớ chia cho cả Hình Chu nữa nhé.” Chẳng biết có phải là anh đang bị ảo giác hay không, nhưng khi Lệ Lệ nhắc tới Hình Chu, dường như cô đã cố ý cao giọng hơn một chút, cũng không biết là đang muốn nói cho ai nghe nữa, nhưng nhìn chung ngoại trừ bà Lệ, cô đã lần lượt khơi dậy sóng gió ở trong lòng của hai người ở đây.
Mấy năm gần đây, mỗi khi có kỳ nghỉ, Hình Chu thỉnh thoảng vẫn quay về nhà họ Lệ cùng với Lệ Thủy, vì thế mà cậu và Lệ Lệ cũng có thể xem như là bạn bè.
Lệ Thủy thì thào “Ừ” một tiếng.
“À nhân tiện đang nhắc tới Hình Chu, tại sao không thấy cậu ấy ở đây vậy anh? Thầy giáo bị thương mà không thèm tới chăm sóc à.” Lệ Lệ đi vào nhà vệ sinh rửa tay rồi chạy ra lột vỏ quýt cho anh ba của mình.
“Cái con nhỏ Lệ Chi này đang nói gì thế hả, anh ba của con học trò nhiều không kể xiết, tại sao cứ phải là Tiểu Hình kia chứ? Hơn nữa, anh ba con đã là người lớn rồi, sao có thể nhờ vả đứa trẻ con nhà người ta được.” Con trai đã bình yên vô sự ngồi ngay trước mặt mình, câu chuyện lại bị chuyển chủ đề, bà Lệ cũng không còn lo lắng như vừa nãy nữa.
“Hình Chu không phải là trẻ con.” Lệ Lệ bẻ nửa quả quýt vừa bóc xong đặt vào trong tay Lệ Thủy, “Anh ơi, ăn quýt đi.”
“Cậu ta chỉ mới đầu hai mươi thôi…” Tưởng Linh Linh vốn đang im lặng đột nhiên mở miệng.
Lệ Lệ quay đầu nhìn Tưởng Linh Linh, nhướng mày nói: “Không phải chị cũng chỉ mới hai mươi mấy thôi đấy à?”
Lệ Lệ nói xong thì quay đầu lại, cũng chẳng thèm đợi Tưởng Linh Linh trả lời.
Tưởng Linh Linh đứng dựa vào tường nhìn theo bóng lưng của Lệ Lệ, cô bé này nhỏ hơn cô ba tuổi, cũng có thể sẽ là em chồng tương lai của cô, nhưng rõ ràng cô bé không thích cô cho lắm, mà thôi chẳng sao hết, người mà cô muốn kết hôn chính là Lệ Thủy kia mà, còn về phần Lệ Lệ, đằng nào mà chẳng phải gả ra khỏi nhà họ Lệ, cho nên cô quyết định giữ im lặng.
“Hình Chu còn có việc riêng phải làm nữa.” Khi nhắc tới hai chữ “Hình Chu”, giọng của Lệ Thủy rõ ràng trở nên cay đắng.
Trong lòng Lệ Lệ thấy là lạ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra tiếc nuối: “Ơ, cậu ấy bận rồi sao? Vậy mà em còn đang định rủ cậu ấy đi chơi nữa cơ, em chẳng rành mấy về thành phố A.”
“Ơ hay cái con bé này, anh ba của con vẫn còn đang nằm trên giường bệnh mà chỉ biết chơi thôi.” Bà Lệ vừa cười vừa trách.
Lệ Lệ thè lưỡi với mẹ mình.
—
Hình Chu ghé đến phòng khám tư đêm qua thêm lần nữa.
Bác sĩ khâu lại vết thương và truyền nước cho cậu, quả nhiên cậu bị sốt là do nhiễm trùng.
Bác sĩ tỏ ra bất lực, bảo rằng cậu bất cẩn quá, sau đó thì cẩn thận giải thích về các biện pháp phòng ngừa cho cậu.
Điện thoại di động của Hình Chu đột nhiên đổ chuông, là Lưu Nham gọi đến, đã lâu rồi Hình Chu không gặp Lưu Nham kể từ khi cậu phải chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học, chắc là hắn vừa trở về sau kỳ nghỉ mát cùng gia đình đây mà.
“A lô Chu Nhi đấy à, cậu đang ở đâu đấy?” Giọng nói tràn đầy sức sống của Lưu Nham vang lên từ trong điện thoại.
“Tớ đang ở bệnh viện, bị sốt nhẹ ấy mà.” Mỗi khi nghe thấy giọng nói của Lưu Nham, Hình Chu không khỏi cảm thấy dễ chịu.
Lưu Nham sửng sốt hỏi: “Ủa? Cậu đang ở bệnh viện nào thế, chẳng trách không gặp được cậu ở phòng bệnh của thầy Lệ.”
“Gì cơ?” Hình Chu ngồi thẳng dậy, “Anh ấy bị làm sao?
“Ngày hôm qua Thầy Lệ gặp tai nạn giao thông nên phải nhập viện, nhưng không có gì nghiêm trọng cả, hôm nay tớ ghé thăm một người chú, vừa đi ra đã thấy thầy Lệ nằm ở ngay phòng bên cạnh, hình như là mẹ của thầy ấy cũng đang ở đây, còn có thêm hai cô em mà tớ chẳng biết là ai nữa.”
“Anh ấy nằm ở bệnh viện nào!” Hình Chu vội vã hỏi.
Lưu Nham bị tiếng hét của cậu khiến cho choáng váng: “Bệnh viện Số Ba… Này, cậu đừng lo lắng, chỉ bị gãy tay thôi, không nghiêm trọng chút nào hết, cậu đang ở đâu, để tớ đến đón.”
Đừng lo… Làm sao mà cậu có thể không lo lắng cho được kia chứ?
Ngày hôm qua Lệ Thủy gặp tai nạn giao thông! Thảo nào anh ấy không trở về nhà…
Cả người Hình Chu căng cứng, cậu bỗng cảm thấy lo lắng không thể tả nổi, rồi lại đột nhiên thả lỏng một cách khó hiểu, cuối cùng cậu cũng chẳng biết cảm xúc trong mình đang là như thế nào nữa. Hình Chu điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt của bình truyền nước đến mức tối đa, những giọt nước chảy trong chiếc ống mỏng manh kia dường như đang phát ra âm thanh hòa cùng với tốc độ nhịp tim của cậu.
Một lát sau, khi cậu định cầm điện thoại lên gọi cho Lệ Thủy, đầu óc của cậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại được đôi chút. Lệ Thủy vì gặp tai nạn giao thông phải nằm viện cho nên cả đêm qua mới không quay về, thế nhưng tại sao khi tỉnh lại anh vẫn chẳng gọi điện thoại cho cậu, hay chỉ cần gửi một tin nhắn thôi cũng được. Và còn cả cuộc điện thoại bị Lệ Thủy cúp máy vào lúc mười hai giờ khuya nữa… Tất cả những điều này dường như đang cùng chứng minh cho một chuyện: Dù có gặp tai nạn giao thông hay không, Lệ Thủy cũng sẽ chẳng quan tâm đến cậu, bất kể là có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì anh và cậu cũng không còn liên quan đến nhau nữa rồi…
Lưu Nham nói rằng trong phòng bệnh có đến ba người phụ nữ, một người là mẹ của anh, một người chắc hẳn là Lệ Chi, thế thì người còn lại… là Tưởng Linh Linh ư?
Nhịp tim đang đập rất nhanh của Hình Chu dần dần nguội lạnh theo những dòng suy nghĩ dồn dập, cậu cố gắng tìm một lý do để phủ định, thế nhưng cuối cùng cậu nhận ra rằng việc này là vô ích, và những giả thiết của cậu vốn đã quá hợp lý rồi.
Lệ Thủy bỗng thấy giật mình, thường ngày mẹ của anh là một người phụ nữ rất lạc quan, không một ai trong thị trấn là không biết đến dì Tô vừa vui vẻ vừa nhiệt tình này cả, anh cũng đã lớn đến ngần này tuổi rồi nhưng chưa từng thấy mẹ mình bộc lộ ra sự đau lòng và yếu đuối như thế.
“Mẹ ơi…”
“Thằng út, con đã lớn tướng đến thế này rồi mà sao lại bất cẩn như vậy hả, tai nạn giao thông ư, cậu nhỏ của con cũng là vì bị xe tông mà qua đời đấy… May sao có Linh Linh thông báo cho mẹ biết, chứ nếu không chắc chắn con sẽ lại giấu mẹ chứ gì.” Quả nhiên hiểu con chẳng ai bằng mẹ.
“Mau nói cho mẹ nghe đi, có chuyện gì đã xảy ra vậy?” Lời còn chưa kịp nói xong, bà Lệ đã lại không kiềm được mà lau nước mắt.
Lệ Thủy nhìn thấy mẹ mình như vậy, anh suýt chút nữa đã quên đi vết thương trên người mà nhảy ngay xuống giường, đành phải vội vã giải thích: “Mẹ, con không sao cả, chỉ bị gãy xương và trầy xước nhẹ thôi, chờ mười ngày nửa tháng là lành hẳn ấy mà.”
Trong những năm gần đây, bà Lệ rõ ràng là già đi trông thấy, tóc ở hai bên thái dương trải qua bao nhiêu sương gió nay đã nhuốm màu hoa râm, năm ngoái bà còn mắc bệnh gút, trời vừa vào đông là chân bà đau nặng đến mức không đi nổi, Lệ Thủy đã đưa bà đến rất nhiều bệnh viện trên khắp cả nước nhưng không tài nào chữa khỏi, dù anh vẫn luôn muốn tìm nơi để chữa bệnh cho mẹ nhưng bà Lệ lại nhất quyết không muốn làm phiền đến con trai của mình nữa.
“Dì Tô, dì đi chậm thôi.” Thấy bà Lệ muốn đi tới bên cạnh Lệ Thủy, Tưởng Linh Linh vội tiến đến đỡ lấy cánh tay bà, “Chân của dì lại đau rồi có đúng không, đi đứng bất tiện cần phải có người đỡ mới được, để con đỡ dì.”
“Ừ, Linh Linh ngoan quá.” Bà Lệ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tưởng Linh Linh.
Lệ Lệ thờ ơ nhìn Tưởng Linh Linh đang đỡ lấy mẹ khỏi tay mình, cô chỉ đứng ở phía sau không nói một lời nào cả.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Lệ Lệ cũng không học lên nghiên cứu sinh, cô xin việc ở một doanh nghiệp nhỏ, sau khoảng thời gian thử việc hơn một năm kết thúc, năm ngoái cô được chuyển sang làm ở chỗ mới, nơi làm việc cách thị trấn của nhà họ Lệ không xa mấy, đi xe buýt chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ, cả ba người anh trai đều đã đi xa nhà rồi, cô hiếu thảo muốn ở bên cạnh cha mẹ nhiều hơn. Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại thì dường như Tưởng Linh Linh mới là con gái yêu của mẹ đấy nhỉ.
Lệ Lệ cũng không thèm chấp, cô bước tới đặt túi quýt đang cầm trên tay lên bàn, “Anh ba, đây là quýt mà chú Tôn tự trồng đấy, ngọt ghê lắm.”
Bà Lệ được Tưởng Linh Linh đỡ đến ngồi ở bên cạnh giường Lệ Thủy, bà nắm lấy bàn tay trái của anh mà vuốt ve, “Thằng út nhà mình từ hồi còn bé đã thích ăn hoa quả của nhà chú Tôn rồi, được dịp lên đây thăm con, mẹ đã bảo Lệ Chi sang tận nhà chú Tôn để gói lên cho con mấy quả đấy.”
“Anh ba, em đã cố ý mang lên khá nhiều đó, anh nhớ chia cho cả Hình Chu nữa nhé.” Chẳng biết có phải là anh đang bị ảo giác hay không, nhưng khi Lệ Lệ nhắc tới Hình Chu, dường như cô đã cố ý cao giọng hơn một chút, cũng không biết là đang muốn nói cho ai nghe nữa, nhưng nhìn chung ngoại trừ bà Lệ, cô đã lần lượt khơi dậy sóng gió ở trong lòng của hai người ở đây.
Mấy năm gần đây, mỗi khi có kỳ nghỉ, Hình Chu thỉnh thoảng vẫn quay về nhà họ Lệ cùng với Lệ Thủy, vì thế mà cậu và Lệ Lệ cũng có thể xem như là bạn bè.
Lệ Thủy thì thào “Ừ” một tiếng.
“À nhân tiện đang nhắc tới Hình Chu, tại sao không thấy cậu ấy ở đây vậy anh? Thầy giáo bị thương mà không thèm tới chăm sóc à.” Lệ Lệ đi vào nhà vệ sinh rửa tay rồi chạy ra lột vỏ quýt cho anh ba của mình.
“Cái con nhỏ Lệ Chi này đang nói gì thế hả, anh ba của con học trò nhiều không kể xiết, tại sao cứ phải là Tiểu Hình kia chứ? Hơn nữa, anh ba con đã là người lớn rồi, sao có thể nhờ vả đứa trẻ con nhà người ta được.” Con trai đã bình yên vô sự ngồi ngay trước mặt mình, câu chuyện lại bị chuyển chủ đề, bà Lệ cũng không còn lo lắng như vừa nãy nữa.
“Hình Chu không phải là trẻ con.” Lệ Lệ bẻ nửa quả quýt vừa bóc xong đặt vào trong tay Lệ Thủy, “Anh ơi, ăn quýt đi.”
“Cậu ta chỉ mới đầu hai mươi thôi…” Tưởng Linh Linh vốn đang im lặng đột nhiên mở miệng.
Lệ Lệ quay đầu nhìn Tưởng Linh Linh, nhướng mày nói: “Không phải chị cũng chỉ mới hai mươi mấy thôi đấy à?”
Lệ Lệ nói xong thì quay đầu lại, cũng chẳng thèm đợi Tưởng Linh Linh trả lời.
Tưởng Linh Linh đứng dựa vào tường nhìn theo bóng lưng của Lệ Lệ, cô bé này nhỏ hơn cô ba tuổi, cũng có thể sẽ là em chồng tương lai của cô, nhưng rõ ràng cô bé không thích cô cho lắm, mà thôi chẳng sao hết, người mà cô muốn kết hôn chính là Lệ Thủy kia mà, còn về phần Lệ Lệ, đằng nào mà chẳng phải gả ra khỏi nhà họ Lệ, cho nên cô quyết định giữ im lặng.
“Hình Chu còn có việc riêng phải làm nữa.” Khi nhắc tới hai chữ “Hình Chu”, giọng của Lệ Thủy rõ ràng trở nên cay đắng.
Trong lòng Lệ Lệ thấy là lạ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra tiếc nuối: “Ơ, cậu ấy bận rồi sao? Vậy mà em còn đang định rủ cậu ấy đi chơi nữa cơ, em chẳng rành mấy về thành phố A.”
“Ơ hay cái con bé này, anh ba của con vẫn còn đang nằm trên giường bệnh mà chỉ biết chơi thôi.” Bà Lệ vừa cười vừa trách.
Lệ Lệ thè lưỡi với mẹ mình.
—
Hình Chu ghé đến phòng khám tư đêm qua thêm lần nữa.
Bác sĩ khâu lại vết thương và truyền nước cho cậu, quả nhiên cậu bị sốt là do nhiễm trùng.
Bác sĩ tỏ ra bất lực, bảo rằng cậu bất cẩn quá, sau đó thì cẩn thận giải thích về các biện pháp phòng ngừa cho cậu.
Điện thoại di động của Hình Chu đột nhiên đổ chuông, là Lưu Nham gọi đến, đã lâu rồi Hình Chu không gặp Lưu Nham kể từ khi cậu phải chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học, chắc là hắn vừa trở về sau kỳ nghỉ mát cùng gia đình đây mà.
“A lô Chu Nhi đấy à, cậu đang ở đâu đấy?” Giọng nói tràn đầy sức sống của Lưu Nham vang lên từ trong điện thoại.
“Tớ đang ở bệnh viện, bị sốt nhẹ ấy mà.” Mỗi khi nghe thấy giọng nói của Lưu Nham, Hình Chu không khỏi cảm thấy dễ chịu.
Lưu Nham sửng sốt hỏi: “Ủa? Cậu đang ở bệnh viện nào thế, chẳng trách không gặp được cậu ở phòng bệnh của thầy Lệ.”
“Gì cơ?” Hình Chu ngồi thẳng dậy, “Anh ấy bị làm sao?
“Ngày hôm qua Thầy Lệ gặp tai nạn giao thông nên phải nhập viện, nhưng không có gì nghiêm trọng cả, hôm nay tớ ghé thăm một người chú, vừa đi ra đã thấy thầy Lệ nằm ở ngay phòng bên cạnh, hình như là mẹ của thầy ấy cũng đang ở đây, còn có thêm hai cô em mà tớ chẳng biết là ai nữa.”
“Anh ấy nằm ở bệnh viện nào!” Hình Chu vội vã hỏi.
Lưu Nham bị tiếng hét của cậu khiến cho choáng váng: “Bệnh viện Số Ba… Này, cậu đừng lo lắng, chỉ bị gãy tay thôi, không nghiêm trọng chút nào hết, cậu đang ở đâu, để tớ đến đón.”
Đừng lo… Làm sao mà cậu có thể không lo lắng cho được kia chứ?
Ngày hôm qua Lệ Thủy gặp tai nạn giao thông! Thảo nào anh ấy không trở về nhà…
Cả người Hình Chu căng cứng, cậu bỗng cảm thấy lo lắng không thể tả nổi, rồi lại đột nhiên thả lỏng một cách khó hiểu, cuối cùng cậu cũng chẳng biết cảm xúc trong mình đang là như thế nào nữa. Hình Chu điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt của bình truyền nước đến mức tối đa, những giọt nước chảy trong chiếc ống mỏng manh kia dường như đang phát ra âm thanh hòa cùng với tốc độ nhịp tim của cậu.
Một lát sau, khi cậu định cầm điện thoại lên gọi cho Lệ Thủy, đầu óc của cậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại được đôi chút. Lệ Thủy vì gặp tai nạn giao thông phải nằm viện cho nên cả đêm qua mới không quay về, thế nhưng tại sao khi tỉnh lại anh vẫn chẳng gọi điện thoại cho cậu, hay chỉ cần gửi một tin nhắn thôi cũng được. Và còn cả cuộc điện thoại bị Lệ Thủy cúp máy vào lúc mười hai giờ khuya nữa… Tất cả những điều này dường như đang cùng chứng minh cho một chuyện: Dù có gặp tai nạn giao thông hay không, Lệ Thủy cũng sẽ chẳng quan tâm đến cậu, bất kể là có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì anh và cậu cũng không còn liên quan đến nhau nữa rồi…
Lưu Nham nói rằng trong phòng bệnh có đến ba người phụ nữ, một người là mẹ của anh, một người chắc hẳn là Lệ Chi, thế thì người còn lại… là Tưởng Linh Linh ư?
Nhịp tim đang đập rất nhanh của Hình Chu dần dần nguội lạnh theo những dòng suy nghĩ dồn dập, cậu cố gắng tìm một lý do để phủ định, thế nhưng cuối cùng cậu nhận ra rằng việc này là vô ích, và những giả thiết của cậu vốn đã quá hợp lý rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.