Chương 1: Em Họ Trời Đánh !!!
LynVan
27/08/2015
Một buổi sáng trời trong xanh ơi là trong xanh....Mây cũng trong xanh tuốt ......á nhầm mây màu trắng ^^
Cỏ cũng phũ một màu xanh mơn mởn......
Bên trong một căn biệt thự nhỏ nhắn xinh xắn ( nhỏ thì nhỏ nhưng cũng là biệt thự tầm cỡ chứ chẵn chơi đâu ạ -_- )......
Một âm thanh ngất trời vang cao vang xa đến đỉnh nóc vũ trụ làm người ngoài đường dù bận rộn đến đâu cũng phải ngước mắt nhìn
- Ááááááá............má ơi cáiiiiiii .... lyyyy của con :'( _ Trong căn phòng ngủ của mình cô chủ Bảo Bảo nhà ta ôm cái ly tội nghiệp khóc nức nở. Hoàn cảnh cô lúc này thật là nhìn thấy mà đáng thương đến tội ...... nhưng ....thứ tội nhất vẩn là cái ly..... -_-
Cái ly hình Ken Kaneki số lượng có hạng lại là hàng hiếm được đích thân cô....tiểu thư Bảo Bảo '' Trốn " ông nội để lặng lội qua Nhật ''hốt '' về vậy mà giờ đây trên tay cô là ............................Một chiếc ly bị vẽ tùm lum bút lông màu lên khuôn mặt khá là đáng thương của người cô yêu Kaneki ... mà điều khổ tâm nhất là cô tẩy mãi vẫn không sạch......
Ngậm cục tức bự chảng cô ôm mối hận khắc cốt xương tuỷ xuống lầu......
Ngậm cục tức vừa ngậm cô vừa nguyền rũa thằng em trời đánh đang ngôi ngay kia _'' Nó ...chính nó.....xác thự là nó...chỉ có thể là nó....thủ phạm bôi bác lên khuôn mặt người cô yêu là đây....vậy mà =='' .....nó ngồi coi anime tỉnh queo -_- như chưa có chuyện gì sảy ra, khi vừa mới gây ra 1 vụ thảm án kinh hoàng ...''( bà này hơi bị quá nhưng mà cũng đúng thôi nếu là t.g thì sẽ xử bắn tên tội đồ luôn và ngay lập tức..... ^^)
Bước tần bậc xuống cầu thang cố gắn chầm chậm hết mức để hung thủ không phát hiện ra mình......rồi đột kích xử lí nó ngay tại trận...............
Nhưng...
...
- ^^ sao chị Bảo Bảo mặc đồ ngủ phong phanh vậy xuống lầu ? chị yêu của em có lạnh không vậy ? _ câu nói hồn nhiên của trẻ thơ nhưng lại ám chỉ một hàm ý không hề trẻ thơ chút nào -_-_ Nó quay lại nhìn cô với đôi mắt chớp chớp như vừa nói một điều rất ư là bình thường.
Giật mình trước câu nói rất ư là bình thường của Dương cô chỉ biết lặng đi 1 lúc lâu rồi nhanh chóng chuồn lên lầu với cái mặt đỏ ửng và........
.......Tại phòng ngủ của Bảo Bảo......
- Thằng em âm bình , thằng em chết bầm , thằng em trời đáng.......chị rũa mày ăn không ngon ngủ không yên.....đang ngủ cũng phải ngồi dậy hầu chị ngủ chăm chị ăn...chị rũa mày _ hàng loạt câu chửi rũa đầy ghê rơ về cậu em họ bá đạo thốt ra từ cái miệng nhỏ nhắn của Bảo Bảo.....nhưng cũng cùng lúc đó nó đã trực tiếp được đi vào 1 cặp tai cũng không kém nhỏ nhắn và tinh ranh đằng sau cánh cửa phòng ngủ của cô....
Một nụ cười tinh quái pha chút nham hiểm đang ngự trị trên khuôn mặt ngây thơ vô (số) tội đó....cánh cửa phòng vừa khép lại ẩn chứa 1 âm mưu cực bự sắp sửa tiến hành...
.....giờ cơm trưa.....
- Nhất định mình phải đi nhẹ nói khẻ để tránh thằng ôn dịch đó mới được không thì hôm nay toi mạng_ Bảo Bảo vẫn lẫm bẫm câu nói ấy từ phòng mình đến tận chân cầu thang mà không biết ai đó.........
- Thằng nào ôn dịch thế Bảo Bảo nói cho Dương biết đi để Dương tránh
Lại là nó .... -_-
- Chị có nói ai đâu Dương '' Mi ôn dịch đó thằng nhải ranh '' nhà mình làm gì có ai bị ôn dịch chứ ^^ ''Nhà ta chỉ có mình mi bị ôn dịch xê ra đi chẵn may lây bệnh cho ta thì khổ ''_ giả nai Bảo Bảo vẫn nét cười tươi rói
- Chứ không phải Bảo Bảo nói Dương ôn dịch rồi kêu bác sĩ đưa Dương lên bệnh viện tâm thần à..........à không dã liễu.... ^^
''Thằng này suy diễn gớm'''
- Chị nào dám nghĩ vậy đâu Dương....
- Không có thì thôi vậy...hôm nay Dương thèm ăn kem hay Bảo Bảo đi cùng Dương ăn kem nha ^^
- Bảo Bảo không có tiền _ buông 1 câu lạnh lùng, từ chối thẳng để tránh gây hoạ rồi cô tranh thủ chạy trốn lên lầu .....
Vẫn là .....''Nhưng ''
- Dương bao
0.0 '' cái gì nó bao mình đi ăn kem hử ? '' _ chớp chớp mắt trước cái suy nghĩ kinh hoàng mới vừa xẹt qua đầu cô
......30' sau.....
-oẹ oẹ oẹ .......
- Bảo Bảo sao vậy chơi tàu lượn không vui hay mình vô trong kia đi ^^ _ Dương chỉ thằng vào cái nhà trụ tẩm ngẫm tầm ngầm trước mặt 2 người..... 1 căn nhà MA -_-
- Không chị không vô đâu..... chị không đi đâu
- Vậy vụ khi nảy Dương mách ông nhé
......30' trước.....
- Được rồi chị đi liền ^^
- okay ^^
....tại quán kem cool.....
- Á chết chị rồi bị phát hiện là chết...thôi mình đi đi em_ Vừa thấy bóng hình quen thuộc Bảo Bảo quay phắc lại định chuồn thật nhanh .....
- Dương biết mà ^^ Dương biết hôm nay Bảo Bảo phải đi coi mắt ở đây nên Dương dẫn Bảo Bảo đến để không ông la ^^
- Ông sai Dương làm ?
- làm gì có Dương nghe lén ông với Bảo Bảo nói chuyện
-......_ im lăng
- Dương muốn giúp Bảo Bảo thôi mà_ mắt long lanh - Dương không đưa Bảo Bảo tới đây là Bảo Bảo bị ông la ý
- '' Mi tốt ghê -_- '' Giờ muốn gì nói thằng?_ dường như biết được âm mưu của thằng em Bảo Bảo thẳng thừng cho nó ra điều kiện ai mà ngờ đâu....
- Đi công viên giải trí ^^
- ukm đi thì đi.....Dương dẹp loạn trước rồi đi
Dứt câu nói của Bảo Bảo nó săng sái vào trong quán kem nói gì đó với người thanh niên la rồi bước nhẹ nhàng ra ngoài, không lâu sau đó người đàn ông đó bước ra ngoài bằng 1 cánh của khác với nụ cười nhẹ chứa vè giễu cợt...
- Dương làm gì mà anh ta cười dữ vậy
- ^^ Dương nói hôm nay Bảo Bảo không đến đây được vì bị tào tháo rượt không hiểu sao anh ta cười quá trời quá đất....
Một án mây đen ầm ầm kéo đến bao phủ đầu Bảo Bảo tiểu thư...
......trở về thực tại.....
- Oẹ oẹ oẹ... _ ói tập 2 sao khi vừa bước ra khỏi cổng ngôi nhà ma quái đó
- Bảo Bảo ăn chút gì đi ói ra hết rổi tội quá à
'' Mi biết tội ta hử ? ''
- Gì vậy?
- Là kem
-ukm...._ Bảo Bảo giựt lấy cây kem đánh chém một cách ngon lành 1 cây 2 cây 3 cây và n cây...
Ăn nhiều đến nổi tiểu thư nhà ta lạnh bụng đến không chịu nổi.... nhưng cũng cố ăn nữa cho hết đống kem thằng em mua mà ăn không hết thế là phải vát cái bụng lạnh teo đi về nhà một cách sót xa.....
- Alo..mi gọi ta có việc gì ?_ đầu dây bên kia nhận máy thành công
- Mi cứu ta đi thằng Dương hôm nay nó hành ta chết đi sống lại rồi :'(
- Mi kêu ta được tích sự gì?
- Rủ mi về Việt Nam trốn nó với ta
- Đi Việt Nam ? ukm cũng được ta đi chơi chứ ở đây chán chết
- Vậy nha.......ta yêu Lin nhất ^^. Vậy mai mi qua nhà ta cơm trưa đi rồi đi chơi bữa cuối....
- ok ....
Mẫu đối thoại nhỏ lại được thu lại trong cái cặp tai xinh xắn đó......
Cỏ cũng phũ một màu xanh mơn mởn......
Bên trong một căn biệt thự nhỏ nhắn xinh xắn ( nhỏ thì nhỏ nhưng cũng là biệt thự tầm cỡ chứ chẵn chơi đâu ạ -_- )......
Một âm thanh ngất trời vang cao vang xa đến đỉnh nóc vũ trụ làm người ngoài đường dù bận rộn đến đâu cũng phải ngước mắt nhìn
- Ááááááá............má ơi cáiiiiiii .... lyyyy của con :'( _ Trong căn phòng ngủ của mình cô chủ Bảo Bảo nhà ta ôm cái ly tội nghiệp khóc nức nở. Hoàn cảnh cô lúc này thật là nhìn thấy mà đáng thương đến tội ...... nhưng ....thứ tội nhất vẩn là cái ly..... -_-
Cái ly hình Ken Kaneki số lượng có hạng lại là hàng hiếm được đích thân cô....tiểu thư Bảo Bảo '' Trốn " ông nội để lặng lội qua Nhật ''hốt '' về vậy mà giờ đây trên tay cô là ............................Một chiếc ly bị vẽ tùm lum bút lông màu lên khuôn mặt khá là đáng thương của người cô yêu Kaneki ... mà điều khổ tâm nhất là cô tẩy mãi vẫn không sạch......
Ngậm cục tức bự chảng cô ôm mối hận khắc cốt xương tuỷ xuống lầu......
Ngậm cục tức vừa ngậm cô vừa nguyền rũa thằng em trời đánh đang ngôi ngay kia _'' Nó ...chính nó.....xác thự là nó...chỉ có thể là nó....thủ phạm bôi bác lên khuôn mặt người cô yêu là đây....vậy mà =='' .....nó ngồi coi anime tỉnh queo -_- như chưa có chuyện gì sảy ra, khi vừa mới gây ra 1 vụ thảm án kinh hoàng ...''( bà này hơi bị quá nhưng mà cũng đúng thôi nếu là t.g thì sẽ xử bắn tên tội đồ luôn và ngay lập tức..... ^^)
Bước tần bậc xuống cầu thang cố gắn chầm chậm hết mức để hung thủ không phát hiện ra mình......rồi đột kích xử lí nó ngay tại trận...............
Nhưng...
...
- ^^ sao chị Bảo Bảo mặc đồ ngủ phong phanh vậy xuống lầu ? chị yêu của em có lạnh không vậy ? _ câu nói hồn nhiên của trẻ thơ nhưng lại ám chỉ một hàm ý không hề trẻ thơ chút nào -_-_ Nó quay lại nhìn cô với đôi mắt chớp chớp như vừa nói một điều rất ư là bình thường.
Giật mình trước câu nói rất ư là bình thường của Dương cô chỉ biết lặng đi 1 lúc lâu rồi nhanh chóng chuồn lên lầu với cái mặt đỏ ửng và........
.......Tại phòng ngủ của Bảo Bảo......
- Thằng em âm bình , thằng em chết bầm , thằng em trời đáng.......chị rũa mày ăn không ngon ngủ không yên.....đang ngủ cũng phải ngồi dậy hầu chị ngủ chăm chị ăn...chị rũa mày _ hàng loạt câu chửi rũa đầy ghê rơ về cậu em họ bá đạo thốt ra từ cái miệng nhỏ nhắn của Bảo Bảo.....nhưng cũng cùng lúc đó nó đã trực tiếp được đi vào 1 cặp tai cũng không kém nhỏ nhắn và tinh ranh đằng sau cánh cửa phòng ngủ của cô....
Một nụ cười tinh quái pha chút nham hiểm đang ngự trị trên khuôn mặt ngây thơ vô (số) tội đó....cánh cửa phòng vừa khép lại ẩn chứa 1 âm mưu cực bự sắp sửa tiến hành...
.....giờ cơm trưa.....
- Nhất định mình phải đi nhẹ nói khẻ để tránh thằng ôn dịch đó mới được không thì hôm nay toi mạng_ Bảo Bảo vẫn lẫm bẫm câu nói ấy từ phòng mình đến tận chân cầu thang mà không biết ai đó.........
- Thằng nào ôn dịch thế Bảo Bảo nói cho Dương biết đi để Dương tránh
Lại là nó .... -_-
- Chị có nói ai đâu Dương '' Mi ôn dịch đó thằng nhải ranh '' nhà mình làm gì có ai bị ôn dịch chứ ^^ ''Nhà ta chỉ có mình mi bị ôn dịch xê ra đi chẵn may lây bệnh cho ta thì khổ ''_ giả nai Bảo Bảo vẫn nét cười tươi rói
- Chứ không phải Bảo Bảo nói Dương ôn dịch rồi kêu bác sĩ đưa Dương lên bệnh viện tâm thần à..........à không dã liễu.... ^^
''Thằng này suy diễn gớm'''
- Chị nào dám nghĩ vậy đâu Dương....
- Không có thì thôi vậy...hôm nay Dương thèm ăn kem hay Bảo Bảo đi cùng Dương ăn kem nha ^^
- Bảo Bảo không có tiền _ buông 1 câu lạnh lùng, từ chối thẳng để tránh gây hoạ rồi cô tranh thủ chạy trốn lên lầu .....
Vẫn là .....''Nhưng ''
- Dương bao
0.0 '' cái gì nó bao mình đi ăn kem hử ? '' _ chớp chớp mắt trước cái suy nghĩ kinh hoàng mới vừa xẹt qua đầu cô
......30' sau.....
-oẹ oẹ oẹ .......
- Bảo Bảo sao vậy chơi tàu lượn không vui hay mình vô trong kia đi ^^ _ Dương chỉ thằng vào cái nhà trụ tẩm ngẫm tầm ngầm trước mặt 2 người..... 1 căn nhà MA -_-
- Không chị không vô đâu..... chị không đi đâu
- Vậy vụ khi nảy Dương mách ông nhé
......30' trước.....
- Được rồi chị đi liền ^^
- okay ^^
....tại quán kem cool.....
- Á chết chị rồi bị phát hiện là chết...thôi mình đi đi em_ Vừa thấy bóng hình quen thuộc Bảo Bảo quay phắc lại định chuồn thật nhanh .....
- Dương biết mà ^^ Dương biết hôm nay Bảo Bảo phải đi coi mắt ở đây nên Dương dẫn Bảo Bảo đến để không ông la ^^
- Ông sai Dương làm ?
- làm gì có Dương nghe lén ông với Bảo Bảo nói chuyện
-......_ im lăng
- Dương muốn giúp Bảo Bảo thôi mà_ mắt long lanh - Dương không đưa Bảo Bảo tới đây là Bảo Bảo bị ông la ý
- '' Mi tốt ghê -_- '' Giờ muốn gì nói thằng?_ dường như biết được âm mưu của thằng em Bảo Bảo thẳng thừng cho nó ra điều kiện ai mà ngờ đâu....
- Đi công viên giải trí ^^
- ukm đi thì đi.....Dương dẹp loạn trước rồi đi
Dứt câu nói của Bảo Bảo nó săng sái vào trong quán kem nói gì đó với người thanh niên la rồi bước nhẹ nhàng ra ngoài, không lâu sau đó người đàn ông đó bước ra ngoài bằng 1 cánh của khác với nụ cười nhẹ chứa vè giễu cợt...
- Dương làm gì mà anh ta cười dữ vậy
- ^^ Dương nói hôm nay Bảo Bảo không đến đây được vì bị tào tháo rượt không hiểu sao anh ta cười quá trời quá đất....
Một án mây đen ầm ầm kéo đến bao phủ đầu Bảo Bảo tiểu thư...
......trở về thực tại.....
- Oẹ oẹ oẹ... _ ói tập 2 sao khi vừa bước ra khỏi cổng ngôi nhà ma quái đó
- Bảo Bảo ăn chút gì đi ói ra hết rổi tội quá à
'' Mi biết tội ta hử ? ''
- Gì vậy?
- Là kem
-ukm...._ Bảo Bảo giựt lấy cây kem đánh chém một cách ngon lành 1 cây 2 cây 3 cây và n cây...
Ăn nhiều đến nổi tiểu thư nhà ta lạnh bụng đến không chịu nổi.... nhưng cũng cố ăn nữa cho hết đống kem thằng em mua mà ăn không hết thế là phải vát cái bụng lạnh teo đi về nhà một cách sót xa.....
- Alo..mi gọi ta có việc gì ?_ đầu dây bên kia nhận máy thành công
- Mi cứu ta đi thằng Dương hôm nay nó hành ta chết đi sống lại rồi :'(
- Mi kêu ta được tích sự gì?
- Rủ mi về Việt Nam trốn nó với ta
- Đi Việt Nam ? ukm cũng được ta đi chơi chứ ở đây chán chết
- Vậy nha.......ta yêu Lin nhất ^^. Vậy mai mi qua nhà ta cơm trưa đi rồi đi chơi bữa cuối....
- ok ....
Mẫu đối thoại nhỏ lại được thu lại trong cái cặp tai xinh xắn đó......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.